Phượng Giá

Chương 49: Minh Hôn (2)



Edit: Huyên

Cả người Tạ Hi Tri bị hồng quang bao phủ, da thịt lộ ra ngoài tựa ráng đỏ phía chân trời khi chạng vạng —— Đỏ như liệt hỏa.

Đưa thay sờ trán Tạ Hi Tri, nhiệt độ nóng hổi làm Sở Đông Ly chau mày: Chẳng lẽ nội đan của mình xảy ra vấn đề?

Ý đồ đánh thức Tạ Hi Tri, nhưng lại phát hiện y đã sớm ý thức không rõ.

Nghĩ nghĩ, Sở Đông Ly thử đưa linh lực vào cơ thể Tạ Hi Tri, nhưng lại bị dòng lực lượng cản trở lại.

Nhìn Tạ Hi Tri đang thống khổ giãy dụa trong hồng quang, Sở Đông Ly bó tay không có biện pháp.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nội đan của mình không có khả năng xảy ra vấn đề, nếu như Tạ Hi Tri không thích ứng được nội đan của mình thì cũng không nên xảy ra chuyện lúc này, mà đã sớm có chuyện rồi...... Trước khi ngủ cũng không thấy Tạ Hi Tri có dị trạng gì, sao lại đột nhiên —— Chẳng lẽ bởi vì kim quang kia?

Đang nghĩ đến nhập thần, Sở Đông Ly đột nhiên cảm giác được lông xù trong tay, cúi đầu xuống...... Hắn nhìn thấy mao cầu xinh đẹp nhất trên đời này.

Lông vũ mượt như mây trải đầy một giường, lông đuôi dài kéo tới mặt đất... Hồng quang càng chói mắt, Tạ Hi Tri biến thành hình thái phượng hoàng đang chôn đầu đặt trên đùi Sở Đông Ly, mắt nửa khép nửa mở, vô ý thức kêu to: "Sở Sở, đau quá.... Đau quá."

Sở Đông Ly từ bên trong kinh diễm lấy lại tinh thần, nhìn phượng hoàng suy yếu đến nỗi ngay cả khí lực đứng lên cũng không có, Sở Đông Ly nói không rõ trong lòng là cảm giác gì, nếu như có thể, hắn nguyện ý vì y gánh chịu đau đớn này.

Khí tức dị thường dao động đã kinh động đến Khổng Tước và Đông Nam Phi.

"Tiểu Ly Tử, ngươi không sao chứ?" Khổng Tước và Đông Nam phi đẩy cửa đi vào.

Nhìn thấy phượng hoàng xinh đẹp trên giường, hai người đứng hình, hồi lâu mới ý thức được đó là Tạ Hi Tri.

Khổng Tước bước đến: "Y thế nào rồi?"

Sở Đông Ly ôm đại phượng hoàng lên, ném một câu: "Ta đi vài hôm sẽ trở về, các ngươi trông nhà." Rồi hóa thành ngân quang biến mất.

"......"

Khổng Tước đụng đụng Đông Nam Phi, hỏi: "Kỳ thật ta vẫn luôn rất hiếu kì, Tiểu Ly Tử là cái gì?"

Đông Nam phi: "Không phải người."

Khổng Tước ném cho hắn ta một cái liếc mắt: "Nói nhảm, chúng ta cũng không phải người, ta hỏi hắn là yêu hay tiên?"

Đông Nam phi: "Hắn giống yêu chỗ nào?"

Khổng Tước: "Không phải yêu, thì chính là tiên.

Đông Nam phi: "Sở Đông Ly chính là Sở Đông Ly, không phải là yêu, cũng không phải tiên."

Khổng Tước: "..... Nam Nam, ta phát hiện có đôi khi ngươi nói chuyện đặc biệt thâm ảo."

Đông Nam phi: "Là ngươi quá ngu ngốc."

Khổng Tước: "...."

***

Phía Đông Quận An Bình có ngọn núi, tên gọi rất đặc biệt, gọi là Sơn Trung Sơn*.

(* Núi trong núi)

Ngọn núi này thẳng tắp hướng lên, cao vút trong mây, giống một cây cột lớn từ cửu thiên xuyên thẳng xuống dưới. Chưa có ai biết được ngọn núi này cao bao nhiêu, vách đá như đao căn bản không có cách leo lên, sở dĩ gọi là Sơn Trung Sơn là do nghe đồn trên đỉnh ngọn núi này còn có một ngọn núi nhỏ.

Lời đồn là thật, trên đỉnh ngọn núi này xác thực còn có một ngọn núi nhỏ, lúc này Sở Đông Ly đã mang theo Tạ Hi Tri đáp xuống chân núi của ngọn núi nhỏ này.

Sở Đông Ly cảm thấy mình đã thành một cái lò lửa, nếu không phải thể chất của hắn đặc biệt thì lúc này sớm đã bị nướng thành một đống tro tàn.

Ý thức của Tạ Hi Tri tựa hồ đã thanh tỉnh một chút, y hơi mở to mắt quan sát bốn phía thì thấy cây xanh râm mát, chim hót hoa nở.

"Nơi này là nơi nào?"

Sở Đông Ly cầm lông đuôi thật dài của phượng hoàng lên, miễn cho kéo tới trên mặt đất, hắn trả lời: "Chỗ ta tu luyện."

Nơi này là do Sở Đông Ly tình cờ phát hiện ra, hắn tìm được nơi này thuần túy là bởi vì nơi này có một cái hồ nước lạnh thiên nhiên, những hoa cỏ cây cối đó đều do hắn mang đến từ nơi khác về trồng..... Nơi này gần như không có tung tích của con người, Sở Đông Ly bày kết giới ở đây làm thế giới nhỏ của mình, lúc trước sau khi rời Long Cung có một đoạn thời gian dài dằng dặc hắn một thân một mình sinh hoạt ở đây, sau này cảm thấy tịch mịch mới chạy đến quận An Bình trải qua cuộc sống của phàm nhân.

"Ngươi cảm thấy thế nào rồi?" Sở Đông Ly hỏi Tạ Hi Tri.

Tạ Hi Tri: "Ta cảm thấy phong ấn trên người hình như sắp vỡ."

Sở Đông Ly hơi ngạc nhiên: Chẳng lẽ lão đầu kia đúng là đang giúp Tạ Hi Tri? Rốt cuộc lão có thân phận gì, tại sao lại giúp Tạ Hi Tri?

Tạ Hi Tri: "Hình như kim quang kia là một thanh chìa khóa, nhưng mà chìa khóa này lại bị rỉ sét, không biết có thể mở ra được không."

Sở Đông Ly ôm phượng hoàng đi đến bờ hồ Hàn Thủy, nói: "Ngươi không có lòng tin?"

Phượng Hoàng dùng đầu cọ xát cằm Sở Đông Ly nhịn xuống đau đớn tàn sát bữa bãi trong lục phủ ngũ tạng nói: "Ta sẽ không làm Sở Sở thất vọng."

Sở Đông Ly khẽ cười cười: "Ta tin tưởng ngươi."

Sau khi đặt hai tầng kết giới ở bên ngoài, Sở Đông Ly ôm Tạ Hi Tri chìm vào trong hồ Hàn Thủy.

Hồ nước băng lãnh thấu xương, Tạ Hi Tri cảm giác lửa nóng như muốn thiêu huỷ thân thể kia hình như giảm một ít.

Hồ Hàn Thủy cực sâu, thẳng tới lòng núi, Sở Đông Ly hóa thành Ngân Long quấn lấy Tạ Hi Tri bơi vào chỗ sâu hơn.

Từng tia ngân quang sáng lên, chiếu sáng hồ nước u ám.

Tạ Hi Tri miễn cưỡng mở to hai mắt, đại khái là tiểu long hồn nhiên đáng yêu sớm đã thâm căn cố đế*, cho dù Sở Đông Ly có hóa thành rồng bự thì y vẫn cảm thấy hắn đáng yêu, độc giác xinh đẹp, mắt rồng màu xanh sẫm như ngọc, vảy rồng tản ra ngân quang nhu hòa, không chỗ nào không xinh đẹp hết.

(* thâm căn cố đế: đã ăn rất sâu, ảnh hưởng rất nặng nên khó có thể thay đổi - soha)

Sở Sở biến thành cự long hay tiểu long vẫn luôn làm người ta yêu mến.

Ngân Long phát ra từng tiếng ngâm, âm thanh vang vọng kéo dài, tựa như tiếng nhạc chốn nơi cao.

Không gian dưới đáy hồ rất lớn, sau khi Sở Đông Ly mang theo Tạ Hi Tri chìm xuống đáy hồ, hắn phun ra nội đan của mình, nội đan màu vàng lơ lửng ở trong nước, ánh sáng trong thoáng chốc lan rộng ra, chiếu sáng toàn bộ đáy hồ.

Sở Đông Ly thôi động linh lực dẫn nội đan trong cơ thể của Tạ Hi Tri ra, hai viên nội đan một vàng một bạc bất động ở trong nước, xung quanh hồ nước bỗng nhiên nổi lên sóng gió kịch liệt hình thành một vòng xoáy khổng lồ bao vây hai người lại......

Lúc Sở Đông Ly ôm Tạ Hi Tri nổi lên mặt nước thì bầu trời đã lấp lóe đầy các vì sao.

Ôm phượng hoàng ướt sũng nằm trên đống cỏ bên bờ, Sở Đông Ly mệt mỏi đến không muốn xê dịch nửa bước.

Cúi đầu nhìn phượng hoàng bị nước làm lông vũ dính vào nhau gầy đi một vòng, Sở Đông Ly lầm bầm một câu: "Bất luận phượng hoàng xinh đẹp thế nào, sau khi ngâm nước chỉ còn là một gà con rớt vào nồi canh." =)))))))))))

Sau khi giữ vững tinh thần dùng linh lực hong khô phượng hoàng như gà con rớt vào nồi canh, Sở Đông Ly khép mắt lại ngủ bất tỉnh nhân sự.

......

Mặt trời từ từ dâng lên giữa biển mây, giọt sương dưới ánh mặt trời lóe sáng tựa như ánh mắt nhìn người yêu, cơn gió nhè nhẹ đưa tới mùi hoa cỏ thơm ngát...... Tạ Hi Tri mở to mắt, cảm thấy giống như đã mơ một giấc mơ dài đằng đẵng, phản bội, đuổi giết, chiến đấu kịch liệt, trong một khắc sắp chết này trong lòng của y tràn ngập thù hận, y đã từng lập lời thề, nếu có thể dục hỏa trùng sinh, y chắc chắn để những người kia trả lại gấp mười lần....

Nhưng mà giờ này khắc này, khi nhìn trời xanh mây trắng trên đỉnh đầu, trong lòng Tạ Hi Tri bỗng nhiên vô cùng bình tĩnh, hận, y vẫn hận, nhưng mà hiện tại so với hận thì có một người càng quan trọng hơn....

Linh lực hao tổn quá độ, Sở Đông Ly ngủ không bao lâu thì biến về lại nguyên hình, đỉnh núi không lớn, hóa thành cự long thì không đủ, trong lúc ngủ mơ Sở Đông Ly tự động điều động biến thành tiểu long, lúc này tiểu long đang ôm một hòn đá cuội bên bờ hồ cuộn thành một nắm mà ngủ say.

Mặt trời dần dần lên cao, ánh nắng cũng dần dần nóng lên.

Theo di chuyển của ánh nắng, tiểu long cũng đang di chuyển chỗ ngủ.

BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN truyenbathu NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!

Tạ Hi Tri nhìn mà cảm thấy thú vị, y ôm tiểu long lên đi đến dưới bóng cây ngồi xuống.

Tiểu long dùng móng vuốt gãi gãi bụng, thoải mái trở mình, một cước đá rơi hòn đá cuội đang ôm, đổi thành ngón tay của Tạ Hi Tri.

Cúi đầu dùng gương mặt cọ xát tiểu long, đời này y chưa hề nợ bất kỳ kẻ nào nhưng lại nợ Sở Đông Ly rất nhiều.

"Sở Sở, ân tình của ngươi đời này ta không trả hết được, nghĩ tới nghĩ lui hay là lấy thân báo đáp đi, ngươi cảm thấy thế nào?" Nói rồi sờ lên chiếc vảy tinh tế của tiểu long, tiếp tục nói: "Ầy, ngươi không phản đối thì coi như ngươi đồng ý rồi đó."

.....

Hoàng hồn dần dần chìm xuống phía tây, tiểu long cuối cùng cũng ngáp dài tỉnh lại.

Nghiêng đầu nhìn xung quanh thì thấy một con phượng hoàng đỏ như lửa đang soi mình dưới so nước, ưu nhã dùng mỏ chải vuốt lông vũ.

Tiểu long dùng móng vuốt gãi gãi độc giác, chớp chớp đôi mắt màu xanh sẫm lặng lẽ bò lên trên nham thạch, ước lượng khoảng cách rồi lui ra phía sau mấy bước, bỗng nhiên đâm đầu vào trong nước, bọt nước bắn tung tóe lên cao.

Phượng hoàng giật nảy mình, ngẩng đầu thì thấy tiểu long đang vui vẻ bơi qua bơi lại trong hồ.

"Sở Sở." Tạ Hi Tri gọi một tiếng.

Tiểu long bơi tới, "Sao rồi, đã khôi phục ký ức chưa?"

Tạ Hi Tri gật đầu: "Sở Sở, cảm ơn ngươi."

Tiểu long hào phóng quơ quơ móng vuốt: "Không cần khách khí, lâu rồi không vào đây, chúng ta ở lại vài ngày rồi hẵng về, đúng rồi, hiện giờ ngươi có thể tự do biến về tiểu phượng hoàng không?"

Hồng quang hiện lên, đại phượng hoàng ưu nhã mỹ lệ lập tức biến thành tiểu phượng hoàng lông xù.

Tiểu long bò lên bờ, vây quanh tiểu phượng hoàng xem trái xem phải, nhìn lên nhìn xuống, hài lòng: "Vẫn là tiểu phượng hoàng xinh đẹp hơn."

Tiểu phượng hoàng: "...... Đại phượng hoàng cũng xinh đẹp."

Tiểu long: "Đuôi đại phượng hoàng quá dài, ta luôn cảm thấy sẽ hại ta đấu vật."

Tiểu phượng hoàng: "...."

Tiểu long nhỏ đi đến cọ xát lông tơ mềm mại của tiể phượng hoàng, cho ra một cái kết luận: "Ban đêm ôm đi ngủ nhất định sẽ rất thoải mái, Đoàn Đoàn, ngươi cho ta ôm ngủ một đêm thử được không?"

Tiểu phượng hoàng: "..... Được."

Tiểu long dùng móng vuốt nhỏ sờ lên đầu tiểu phượng hoàng, cười tủm tỉm: "Ngoan."

Tiểu phượng hoàng run lên, cảm thấy có hơi không thích ứng được.

Tiểu rồng nhỏ đột nhiên nghĩ đến điều gì, "Đúng rồi, cho ngươi xem một món đồ tốt."

Bò lên được một chút, tiểu long bỗng nhiên quay lại leo lên lưng tiểu phượng hoàng, "Đi qua quá mệt mỏi, bay qua tương đối nhanh."

Tiểu phượng hoàng: "Nếu không chúng ta biến trở về hình người?" Sau khi khôi phục ký ức, y luôn cảm thấy hình dạng tiểu phượng hoàng có hơi không được tự nhiên, trong trí nhớ, từ khi có thể huyễn hóa thành người lớn y chưa từng dùng hình thái phượng hoàng con gặp người khác.

Tiểu long dựa vào đầu tiểu phượng hoàng, giọng điệu ra vẻ người lớn: "Đoàn Đoàn, chúng ta phải thường xuyên duy trì tính cách ngây thơ chất phác thì mới có thể sống vui vẻ hơn."

Tiểu phượng hoàng: Ngây thơ chất phác và biến về hình thái tiểu phượng hoàng giống nhau chỗ nào?

Lắc lắc đầu, tiểu phượng hoàng vẫn dựa theo ý muốn của tiểu long bay đến một cây đại thụ.

Tiểu long bò vào một cái hốc cây, vẫy vẫy tay với tiểu phượng hoàng.

Tiểu phượng hoàng chui vào theo...... Nhìn thấy lông vũ hoa hoa lục lục khắp động, mắt tiểu phượng hoàng giật giật

Pass chương 50: Lí do Sở Đông Ly thích mao cầu? (không dấu không hoa không cách, 16 kí tự)

Gợi ý: v***************

Chương 50

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện