Phượng Hoàng Đồ Đằng
Chương 55: Nhất tiễn quang hàn
(Một mũi tên lạnh lẽo)
Hắn quỳ xuống:
– Hoàng đế đáng kính, thần cả gan muốn Hoàng thượng ban cho thần một phần thưởng khác, không biết ý Hoàng thượng thế nào?
Kiền Vạn Đế đang vui vẻ, cười hỏi:
– Phần thưởng gì? Hai nước chúng ta đã kết nghĩa thân tình, có yêu cầu gì trẫm có thể đáp ứng được, cứ nói đừng ngại!
Vương tử Cừu Đa cao giọng nói:
– Tuy rằng đây là lần đầu tiên thần đến yết kiến Thiên triều, nhưng từ rất lâu đã nghe chuyện Hoàng đế bệ hạ khi còn là Thái tử đã từng đích thân dẫn đại quân, san bằng ngàn dặm núi sông. Thần đã có lòng khâm phục Hoàng thượng đã lâu, thỉnh Hoàng thượng hôm nay lên ngựa để thần được thưởng thức phong thái chinh chiến tứ phương năm đó của bệ hạ!
Nói xong, hắn cúi người thật sâu, bộ dáng vô cùng cung kính, trung thành.
Lời tuy dễ nghe, kỳ thực lại mang ý tứ khiêu chiến, gây khó dễ. Người Nguyệt Thị am hiểu thuật cưỡi ngựa bắn cung, nếu trên chính đất Trung Nguyên của mình, để bọn họ diễu võ dương oai, đã mất hết mặt mũi đại quốc rồi, huống chi lại còn gí hẳn thư khiếu chiến vào tận mặt thế này. Tài năng của vương tử Nguyệt Thị chẳng phải loại hữu danh vô thực, từng mũi tên hắn bắn ra đều thuộc loại cao thủ, ngay cả tướng sĩ vào sinh ra tử trên chiến trường nhiều năm cũng chưa chắc có thể đạt đến trình độ đó. Có lẽ cho dù đã từng xưng danh thiên hạ đệ nhất cao thủ, nhưng trong tình huống này cũng chỉ biết cười trừ mà nói ‘Đi một ngày đàng, học một sàng khôn’ mà thôi!
[16: Nguyên gốc là “Thuật nghiệp hữu chuyên công”: có nghĩa là chuyên cần học tập, biết trước sau, thường dùng để tự an ủi mình khi thấy bản thân không bằng người khác]
Thế nhưng nếu nhận lời khiêu chiến, mặt mũi Hoàng đế Thiên triều cũng chưa chắc được giữ vững. Kiền Vạn Đế chỉ ngự giá thân chinh khi an nguy của quốc gia, tồn vong của giang sơn xã tắc bị đe dọa. Còn nếu chỉ là cuộc so tài trong một cuộc săn bắn nhỏ, dù thắng hay thua thì vẫn chẳng hay ho chút nào.
Nói cho cùng, trình độ của đối thủ của ngươi cũng chính là trình độ của chính bản thân. Năm đó, Trác quốc sư bại dưới tay Lộ tổng quản cũng là mật sự, nên cũng không mất thể diện nhưng nếu Kiền Vạn Đế – Hoàng đế Thiên triều, lại tùy tiện nhận lời khiêu chiến của vương tử Nguyệt Thị, thì cũng đồng nghĩa với việc tự hạ mình ngang hàng với vị trí vương tử một nước thuộc địa.
Kiền Vạn Đế chỉ mỉm cười, hai người đấu mắt một hồi lâu. Minh Đức ngồi một lúc thấy ngứa ngáy chân tay, tính tình y thích phá rối, cho dù có hóa điên thì tính tình vẫn chẳng thay đổi. Thấy chẳng ai đến dỗ dành y, y sẽ trở nên cáu gắt, lẻn đến bên cạnh chú ngựa quý của Nguyệt Thị, thò tay xoa mũi nó.
Chú ngựa kia lập tức thở phì phò, mấy cung nhân đứng gần nhìn thấy liền thất kinh chạy lại:
– Tiểu tổ tông! Mau cùng chúng nô tài quay về!
Thế nhưng Minh Đức chẳng thèm quan tâm đến bọn họ. Y nhìn thấy chiến mã, quay sang lại nhìn thấy cung tên cùng trường săn rộng mênh mông, ánh mắt có chút hoang mang.
Những thứ này chẳng có chút liên quan nào đến cuộc sống của y, thế nhưng tại sao y lại thấy có điểm quen thuộc, tựa như y chỉ cần nhún chân là có thể cưỡi ngựa một cách dễ dàng. Cảm giác từ dây cương, góc độ giương cung tên, tựa như chỉ cần y nhắm mắt lại là có thể tưởng tượng ra một cách chân thực.
Một cơn xúc cảm thúc đẩy y, y nhìn chú chiến mã, nó cũng nhìn lại y, hình ảnh đối phương hiện lên trong đôi mắt mình, giống như hai thân thể hòa làm một, cùng nhau trải qua muôn vàn sóng gió.
Từ xa truyền đến tiếng thất thanh, cung nhân cuống quít chạy tới, Kiền Vạn Đế ngạc nhiên quay sang nhìn, liền thấy Minh Đức đã nhảy lên ngựa.
Kiền Vạn Đế vô cùng kinh hãi, chân tay lạnh ngắt, thân thể như bị hút hết khí lực. Hắn đứng chôn chân một chỗ, rồi chẳng sợ thất thố, đẩy vương tử Cừu Đa ra rồi chạy vọt đi.
– Minh Đức! – Lý Ký quát lớn. – Xuống mau!
Minh Đức ngạc nhiên nhìn hắn, rõ ràng chẳng hiểu hắn đang nói gì. Chú ngựa Nguyệt Thị kia tính tình kiêu ngạo, đâu chịu để ai cưỡi ngoài chủ nhân của nó ra, đến lúc này mới phát hiện ra người lạ, liền bực mình giậm giậm chân.
Tuy rằng Minh Đức nhớ rõ kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung, thế nhưng tình huống càng lúc càng vuột khỏi tầm kiểm soát của y. Nếu ở thời kỳ đỉnh cao của y, đối với những con ngựa khó thuần phục thế này, việc y chỉnh đốn nó chẳng phải chuyện khó gì. Thế nhưng hiện giờ y điên điên dở dở, chẳng biết cái gì, tất cả chỉ làm theo bản năng, vì thế vạn nhất bị ngã ngựa cũng chẳng phải chuyện đùa.
Kiền Vạn Đế chân tay luống cuống, liếc mắt thấy một người hầu đang giữ ngựa, liền cướp dây cương rồi phi thân lên ngựa, quát lớn:
– Người đâu! Ngăn nó lại!
Minh Đức ngơ ngác nhìn đám người đang bổ nhào về phía mình, rồi nhìn Lý Ký. Trong ấn tượng của y, nam nhân này luôn dỗ y ăn, lúc nào cũng dịu dàng chăm sóc y, thế nhưng tại sao bây giờ trông hắn có vẻ sốt ruột, giận dữ thế kia?
Tiểu tử kia nhất thời cảm thấy ủy khuất. Y quay ngựa lại, cúi đầu thì thầm với con ngựa:
– Chúng ta đi thôi!
Bảo mã Nguyệt Thị ưỡn người lên, hí một tiếng đầy phẫn nộ, phi nhanh về phía trước rồi đột ngột dừng lại để hất văng Minh Đức xuống. Minh Đức chỉ cảm thấy một lực đẩy mạnh mẽ thúc vào người y, mặt đất dưới chân lúc ẩn lúc hiện, khiến y cảm thấy nôn nao khó chịu, bàn tay cầm cương tím ngắt lại.
Những người đứng xung quanh không ai dám tiến gần con ngựa điên kia. Lúc này, Lý Ký như muốn phát điên lên, mặc kệ tất cả, liều mạng xông đến bị Trương Khoát kéo lại:
– Hoàng thượng! Hoàng thượng phải bảo vệ long thể! Không thể để thân thể bị thương được!
Kiền Vạn Đế hất văng hắn ra, giục ngựa tiến đến. Ai ngờ ngay lúc này, Minh Đức nhíu mày nhìn con ngựa, rồi giơ roi quất mạnh vào mông nó!
Con bảo mã này chưa bao giờ bị người khác đánh đau như vậy, nhất thời càng trở nên hung bạo. Thế nhưng không đợi nó phóng đi, Minh Đức lại kéo mạnh dây cương, quật nó thêm mấy roi, lực đánh của y lên con ngựa chẳng giống thuần ngựa gì cả, mà giống như đang tra tấn nó đến chết thì đúng hơn.
Sau đó, y kẹp chặt hai bên bụng ngựa, bắt nó phải giơ hai chân trước lên, rồi quát:
– Đi!
Hắc mã hí vang một tiếng rồi phóng vụt đi. Một bóng đen vụt nhanh vào trong khu săn bắn, cản đằng trước không được, ngăn đằng sau cũng chẳng xong, bởi vì xung quanh đều bị cát bụi bao phủ. Chẳng ai có thể nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra, còn Kiền Vạn Đế dường như cảm thấy chân tay mềm nhũn, rồi hắn thúc ngựa lao về phía trước, gào thét tên y trong đám bụi mù:
– Minh Đức! Minh Đức!
Chung quanh vang lên những tiếng vùn vụt, lúc nhanh lúc chậm, giống như cuồng phong bão táp, không ai biết những mũi tên kia từ đâu bay tới. Kiền Vạn Đế hiện giờ chỉ biết dồn toàn tâm toàn trí gào tên y, gân xanh trên mu bàn tay hắn nổi lên cuồn cuộn, trước mắt chỉ còn một màu đỏ, thậm chí chỉ cần ai vướng đường hắn, hắn sẵn sàng rút kiếm chém chết!
Đột nhiên có tiếng ngựa hí dài, âm thanh kia như tia chớp rạch ngang bầu trời mây đen cuồn cuộn, quét sạch mọi tối tăm. Bụi trần dần tan biến, ánh sáng dần lan tỏa, Minh Đức đứng giữa sân đất, tay ghìm cương chú bảo mã Nguyệt Thị đầy oai hùng. Một cơn gió lớn mãnh liệt tràn qua, y dường như đang đứng trên đỉnh núi cao vót hiên ngang nhìn xuống đám người bên dưới.
Túi tên trên lưng ngựa đã trống không, Ma Già cổ cung vẫn rung bần bật, mấy bia đỡ đằng xa đều bị bắn thủng, đàn hươu hoảng sợ chạy loạn tứ phía, nhưng con hươu đầu đàn đã bị tên bắn xuyên đầu!
Minh Đức ném Ma Già cổ cung xuống, ánh mắt mờ mịt nhìn xuống mặt đất đầy máu tươi hỗn độn. Dường như y đã từng trải qua chuyện này, thế nhưng tại sao y không thể nhớ ra nổi.
Mọi người xung quanh đều khiếp sợ nhìn y, bọn họ đã từng coi là tiểu tử điên khùng, tép riu, đột nhiên lại nhìn thấy bộ mặt này của y. Khí thế bức người này không kém phong thái khi y tung hoành chiến trường là mấy, thậm chí còn khiến người khác không thể rời mắt, đầy kinh sợ.
Minh Đức nhăn mày, vẻ mặt dị thường thống khổ. Bụi trần, máu tươi, tiếng gào thét, chiến mã…… ở nơi chiến trường Bắc cương dường như được tái hiện thập phần sinh động, dộng đùng đùng lên hai bên thái dương của y.
Y nửa cảm thấy mình giống như con búp bê đặt trong cung điện xa hoa lộng lẫy, được hưởng thụ một cuộc sống vô lo vô nghĩ nửa lại cảm thấy mình như đang đứng giữa chiến trường máu đổ thành sông, xung quanh là vô số tướng sĩ quy phục trước mũi chân y.
Rốt cuộc đó là ai? Đã xảy ra chuyện gì? Ta đang ở đâu? Tại sao mọi thứ lại thế này?
Tầng tầng lớp lớp mảnh ký ức xuyên qua đầu y như dòng nước siết muốn cuốn phăng y đi mất. Theo bản năng, Minh Đức tự phong bế trí óc mình lại, không nghe thấy gì, không nghĩ ngợi gì, nhưng làm vậy chỉ khiến cơn đau đầu kia hành hạ y thêm, khiến đầu y muốn tách làm đôi.
– A!
Minh Đức ôm chặt lấy đầu, gập người xuống, lăn ngã từ trên lưng ngựa xuống đất.
Đúng lúc đó, Kiền Vạn Đế phi tới kịp, đỡ y xuống rồi ôm chặt y vào lòng mình, mạnh mẽ như muốn bóp nát y.
Minh Đức mở mắt, sợ hãi nhìn Kiền Vạn Đế quát tháo gọi Thái y nhìn mọi người chạy nhanh về phía y, nhanh chóng đỡ y lên kiệu, rồi cả Kiền Vạn Đế cùng y rời khỏi bãi săn.
Khung cảnh quen thuộc kia dần lùi về phía xa, tâm tư ngổn ngang của y chợt cảm thấy âm ỉ đau. Cuối cùng, y nhìn thấy vương tử Cừu Đa trong đám người phía sau. Ánh mắt hắn rất kỳ quái, vừa giống như đang ẩn chứa khát vọng ăn tươi nuốt sống y ngay lập tức, lại vừa giống như muốn quỳ dưới chân y, tôn thờ y.
Trí óc chậm chạp của Minh Đức không thể tưởng tượng được rằng chỉ bằng mấy mũi tên của y mà đã kinh động tứ phía, cao thủ cung tiễn của lưỡng quốc cũng không dám so tài với quyền uy vô song của Ma Già cổ cung cũng như tài năng của y.
Một buổi săn bắn đã kết thúc như vậy.
Mấy ngày sau, sứ đoàn Nguyệt Thị khởi hành về nước, chỉ chờ đến hoàng hôn là bắt đầu xuất phát.
Lúc vương tử Cừu Đa đến chào tạm biệt, Kiền Vạn Đế lại không ở trong cung. Nghe nói một lão thần sống ở vùng ngoại thành lâm bệnh nặng, ông đã từng là ngự y của tiên đế, lại vừa là người chăm sóc Lý Ký khi hắn còn là Thái tử, bởi vậy Kiền Vạn Đế mới phá lệ đi thăm hỏi. Lúc nghe tin ông lão lâm bệnh nặng, Kiền Vạn Đế đã tức tốc khởi hành đến thăm ông.
Đinh Hoảng là người thay mặt Kiền Vạn Đế đến chào tạm biệt vương tử Cừu Đa, nhưng cũng chỉ tiễn đến cổng thành. Cừu Đa âm thầm tìm kiếm trong đám người đến tiễn biệt, Minh Đức không đến. Hắn thở dài, quay đầu ngựa lại, dùng tiếng Nguyệt Thị mà hô lớn:
– Xuất phát!
– Điện hạ thỉnh chậm!
Cừu Đa vừa quay đầu lại, thấy một tên tiểu tư thúc ngựa phi lên trước chặn đường. Cừu Đa nhíu nhíu mày, gã tiểu tư này chẳng phải là tên tay sai của ả tần phi kia gài vào cung Hiền phi, người đã đưa cho hắn mảnh vải của Minh Đức hay sao.
Gã tiểu tư nhìn trái phải, rồi chắp tay về phía Cừu Đa, cười nói:
– Điện hạ lần này đi không biết bao giờ mới gặp lại, nương nương của chúng ta đã chuẩn bị cho ngài một đại lễ. Đây là bản đồ đường tắt bao quanh vùng này, kính tặng ngài.
Cừu Đa còn chưa đáp lời, gã tiểu tư kia đã cúi người, thấp giọng nói:
– Điện hạ, hẹn ngày gặp lại! – Nói xong liền quay đầu ngựa, phi trở về kinh thành.
Cừu Đa nghi hoặc chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thất thanh của tên người hầu ngồi trong xe ngựa bên cạnh:
– Điện hạ! Điện hạ! Không hay rồi!
Cừu Đa giục ngựa tiến đến, cao giọng hỏi:
– Có chuyện gì?
Hắn quỳ xuống:
– Hoàng đế đáng kính, thần cả gan muốn Hoàng thượng ban cho thần một phần thưởng khác, không biết ý Hoàng thượng thế nào?
Kiền Vạn Đế đang vui vẻ, cười hỏi:
– Phần thưởng gì? Hai nước chúng ta đã kết nghĩa thân tình, có yêu cầu gì trẫm có thể đáp ứng được, cứ nói đừng ngại!
Vương tử Cừu Đa cao giọng nói:
– Tuy rằng đây là lần đầu tiên thần đến yết kiến Thiên triều, nhưng từ rất lâu đã nghe chuyện Hoàng đế bệ hạ khi còn là Thái tử đã từng đích thân dẫn đại quân, san bằng ngàn dặm núi sông. Thần đã có lòng khâm phục Hoàng thượng đã lâu, thỉnh Hoàng thượng hôm nay lên ngựa để thần được thưởng thức phong thái chinh chiến tứ phương năm đó của bệ hạ!
Nói xong, hắn cúi người thật sâu, bộ dáng vô cùng cung kính, trung thành.
Lời tuy dễ nghe, kỳ thực lại mang ý tứ khiêu chiến, gây khó dễ. Người Nguyệt Thị am hiểu thuật cưỡi ngựa bắn cung, nếu trên chính đất Trung Nguyên của mình, để bọn họ diễu võ dương oai, đã mất hết mặt mũi đại quốc rồi, huống chi lại còn gí hẳn thư khiếu chiến vào tận mặt thế này. Tài năng của vương tử Nguyệt Thị chẳng phải loại hữu danh vô thực, từng mũi tên hắn bắn ra đều thuộc loại cao thủ, ngay cả tướng sĩ vào sinh ra tử trên chiến trường nhiều năm cũng chưa chắc có thể đạt đến trình độ đó. Có lẽ cho dù đã từng xưng danh thiên hạ đệ nhất cao thủ, nhưng trong tình huống này cũng chỉ biết cười trừ mà nói ‘Đi một ngày đàng, học một sàng khôn’ mà thôi!
[16: Nguyên gốc là “Thuật nghiệp hữu chuyên công”: có nghĩa là chuyên cần học tập, biết trước sau, thường dùng để tự an ủi mình khi thấy bản thân không bằng người khác]
Thế nhưng nếu nhận lời khiêu chiến, mặt mũi Hoàng đế Thiên triều cũng chưa chắc được giữ vững. Kiền Vạn Đế chỉ ngự giá thân chinh khi an nguy của quốc gia, tồn vong của giang sơn xã tắc bị đe dọa. Còn nếu chỉ là cuộc so tài trong một cuộc săn bắn nhỏ, dù thắng hay thua thì vẫn chẳng hay ho chút nào.
Nói cho cùng, trình độ của đối thủ của ngươi cũng chính là trình độ của chính bản thân. Năm đó, Trác quốc sư bại dưới tay Lộ tổng quản cũng là mật sự, nên cũng không mất thể diện nhưng nếu Kiền Vạn Đế – Hoàng đế Thiên triều, lại tùy tiện nhận lời khiêu chiến của vương tử Nguyệt Thị, thì cũng đồng nghĩa với việc tự hạ mình ngang hàng với vị trí vương tử một nước thuộc địa.
Kiền Vạn Đế chỉ mỉm cười, hai người đấu mắt một hồi lâu. Minh Đức ngồi một lúc thấy ngứa ngáy chân tay, tính tình y thích phá rối, cho dù có hóa điên thì tính tình vẫn chẳng thay đổi. Thấy chẳng ai đến dỗ dành y, y sẽ trở nên cáu gắt, lẻn đến bên cạnh chú ngựa quý của Nguyệt Thị, thò tay xoa mũi nó.
Chú ngựa kia lập tức thở phì phò, mấy cung nhân đứng gần nhìn thấy liền thất kinh chạy lại:
– Tiểu tổ tông! Mau cùng chúng nô tài quay về!
Thế nhưng Minh Đức chẳng thèm quan tâm đến bọn họ. Y nhìn thấy chiến mã, quay sang lại nhìn thấy cung tên cùng trường săn rộng mênh mông, ánh mắt có chút hoang mang.
Những thứ này chẳng có chút liên quan nào đến cuộc sống của y, thế nhưng tại sao y lại thấy có điểm quen thuộc, tựa như y chỉ cần nhún chân là có thể cưỡi ngựa một cách dễ dàng. Cảm giác từ dây cương, góc độ giương cung tên, tựa như chỉ cần y nhắm mắt lại là có thể tưởng tượng ra một cách chân thực.
Một cơn xúc cảm thúc đẩy y, y nhìn chú chiến mã, nó cũng nhìn lại y, hình ảnh đối phương hiện lên trong đôi mắt mình, giống như hai thân thể hòa làm một, cùng nhau trải qua muôn vàn sóng gió.
Từ xa truyền đến tiếng thất thanh, cung nhân cuống quít chạy tới, Kiền Vạn Đế ngạc nhiên quay sang nhìn, liền thấy Minh Đức đã nhảy lên ngựa.
Kiền Vạn Đế vô cùng kinh hãi, chân tay lạnh ngắt, thân thể như bị hút hết khí lực. Hắn đứng chôn chân một chỗ, rồi chẳng sợ thất thố, đẩy vương tử Cừu Đa ra rồi chạy vọt đi.
– Minh Đức! – Lý Ký quát lớn. – Xuống mau!
Minh Đức ngạc nhiên nhìn hắn, rõ ràng chẳng hiểu hắn đang nói gì. Chú ngựa Nguyệt Thị kia tính tình kiêu ngạo, đâu chịu để ai cưỡi ngoài chủ nhân của nó ra, đến lúc này mới phát hiện ra người lạ, liền bực mình giậm giậm chân.
Tuy rằng Minh Đức nhớ rõ kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung, thế nhưng tình huống càng lúc càng vuột khỏi tầm kiểm soát của y. Nếu ở thời kỳ đỉnh cao của y, đối với những con ngựa khó thuần phục thế này, việc y chỉnh đốn nó chẳng phải chuyện khó gì. Thế nhưng hiện giờ y điên điên dở dở, chẳng biết cái gì, tất cả chỉ làm theo bản năng, vì thế vạn nhất bị ngã ngựa cũng chẳng phải chuyện đùa.
Kiền Vạn Đế chân tay luống cuống, liếc mắt thấy một người hầu đang giữ ngựa, liền cướp dây cương rồi phi thân lên ngựa, quát lớn:
– Người đâu! Ngăn nó lại!
Minh Đức ngơ ngác nhìn đám người đang bổ nhào về phía mình, rồi nhìn Lý Ký. Trong ấn tượng của y, nam nhân này luôn dỗ y ăn, lúc nào cũng dịu dàng chăm sóc y, thế nhưng tại sao bây giờ trông hắn có vẻ sốt ruột, giận dữ thế kia?
Tiểu tử kia nhất thời cảm thấy ủy khuất. Y quay ngựa lại, cúi đầu thì thầm với con ngựa:
– Chúng ta đi thôi!
Bảo mã Nguyệt Thị ưỡn người lên, hí một tiếng đầy phẫn nộ, phi nhanh về phía trước rồi đột ngột dừng lại để hất văng Minh Đức xuống. Minh Đức chỉ cảm thấy một lực đẩy mạnh mẽ thúc vào người y, mặt đất dưới chân lúc ẩn lúc hiện, khiến y cảm thấy nôn nao khó chịu, bàn tay cầm cương tím ngắt lại.
Những người đứng xung quanh không ai dám tiến gần con ngựa điên kia. Lúc này, Lý Ký như muốn phát điên lên, mặc kệ tất cả, liều mạng xông đến bị Trương Khoát kéo lại:
– Hoàng thượng! Hoàng thượng phải bảo vệ long thể! Không thể để thân thể bị thương được!
Kiền Vạn Đế hất văng hắn ra, giục ngựa tiến đến. Ai ngờ ngay lúc này, Minh Đức nhíu mày nhìn con ngựa, rồi giơ roi quất mạnh vào mông nó!
Con bảo mã này chưa bao giờ bị người khác đánh đau như vậy, nhất thời càng trở nên hung bạo. Thế nhưng không đợi nó phóng đi, Minh Đức lại kéo mạnh dây cương, quật nó thêm mấy roi, lực đánh của y lên con ngựa chẳng giống thuần ngựa gì cả, mà giống như đang tra tấn nó đến chết thì đúng hơn.
Sau đó, y kẹp chặt hai bên bụng ngựa, bắt nó phải giơ hai chân trước lên, rồi quát:
– Đi!
Hắc mã hí vang một tiếng rồi phóng vụt đi. Một bóng đen vụt nhanh vào trong khu săn bắn, cản đằng trước không được, ngăn đằng sau cũng chẳng xong, bởi vì xung quanh đều bị cát bụi bao phủ. Chẳng ai có thể nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra, còn Kiền Vạn Đế dường như cảm thấy chân tay mềm nhũn, rồi hắn thúc ngựa lao về phía trước, gào thét tên y trong đám bụi mù:
– Minh Đức! Minh Đức!
Chung quanh vang lên những tiếng vùn vụt, lúc nhanh lúc chậm, giống như cuồng phong bão táp, không ai biết những mũi tên kia từ đâu bay tới. Kiền Vạn Đế hiện giờ chỉ biết dồn toàn tâm toàn trí gào tên y, gân xanh trên mu bàn tay hắn nổi lên cuồn cuộn, trước mắt chỉ còn một màu đỏ, thậm chí chỉ cần ai vướng đường hắn, hắn sẵn sàng rút kiếm chém chết!
Đột nhiên có tiếng ngựa hí dài, âm thanh kia như tia chớp rạch ngang bầu trời mây đen cuồn cuộn, quét sạch mọi tối tăm. Bụi trần dần tan biến, ánh sáng dần lan tỏa, Minh Đức đứng giữa sân đất, tay ghìm cương chú bảo mã Nguyệt Thị đầy oai hùng. Một cơn gió lớn mãnh liệt tràn qua, y dường như đang đứng trên đỉnh núi cao vót hiên ngang nhìn xuống đám người bên dưới.
Túi tên trên lưng ngựa đã trống không, Ma Già cổ cung vẫn rung bần bật, mấy bia đỡ đằng xa đều bị bắn thủng, đàn hươu hoảng sợ chạy loạn tứ phía, nhưng con hươu đầu đàn đã bị tên bắn xuyên đầu!
Minh Đức ném Ma Già cổ cung xuống, ánh mắt mờ mịt nhìn xuống mặt đất đầy máu tươi hỗn độn. Dường như y đã từng trải qua chuyện này, thế nhưng tại sao y không thể nhớ ra nổi.
Mọi người xung quanh đều khiếp sợ nhìn y, bọn họ đã từng coi là tiểu tử điên khùng, tép riu, đột nhiên lại nhìn thấy bộ mặt này của y. Khí thế bức người này không kém phong thái khi y tung hoành chiến trường là mấy, thậm chí còn khiến người khác không thể rời mắt, đầy kinh sợ.
Minh Đức nhăn mày, vẻ mặt dị thường thống khổ. Bụi trần, máu tươi, tiếng gào thét, chiến mã…… ở nơi chiến trường Bắc cương dường như được tái hiện thập phần sinh động, dộng đùng đùng lên hai bên thái dương của y.
Y nửa cảm thấy mình giống như con búp bê đặt trong cung điện xa hoa lộng lẫy, được hưởng thụ một cuộc sống vô lo vô nghĩ nửa lại cảm thấy mình như đang đứng giữa chiến trường máu đổ thành sông, xung quanh là vô số tướng sĩ quy phục trước mũi chân y.
Rốt cuộc đó là ai? Đã xảy ra chuyện gì? Ta đang ở đâu? Tại sao mọi thứ lại thế này?
Tầng tầng lớp lớp mảnh ký ức xuyên qua đầu y như dòng nước siết muốn cuốn phăng y đi mất. Theo bản năng, Minh Đức tự phong bế trí óc mình lại, không nghe thấy gì, không nghĩ ngợi gì, nhưng làm vậy chỉ khiến cơn đau đầu kia hành hạ y thêm, khiến đầu y muốn tách làm đôi.
– A!
Minh Đức ôm chặt lấy đầu, gập người xuống, lăn ngã từ trên lưng ngựa xuống đất.
Đúng lúc đó, Kiền Vạn Đế phi tới kịp, đỡ y xuống rồi ôm chặt y vào lòng mình, mạnh mẽ như muốn bóp nát y.
Minh Đức mở mắt, sợ hãi nhìn Kiền Vạn Đế quát tháo gọi Thái y nhìn mọi người chạy nhanh về phía y, nhanh chóng đỡ y lên kiệu, rồi cả Kiền Vạn Đế cùng y rời khỏi bãi săn.
Khung cảnh quen thuộc kia dần lùi về phía xa, tâm tư ngổn ngang của y chợt cảm thấy âm ỉ đau. Cuối cùng, y nhìn thấy vương tử Cừu Đa trong đám người phía sau. Ánh mắt hắn rất kỳ quái, vừa giống như đang ẩn chứa khát vọng ăn tươi nuốt sống y ngay lập tức, lại vừa giống như muốn quỳ dưới chân y, tôn thờ y.
Trí óc chậm chạp của Minh Đức không thể tưởng tượng được rằng chỉ bằng mấy mũi tên của y mà đã kinh động tứ phía, cao thủ cung tiễn của lưỡng quốc cũng không dám so tài với quyền uy vô song của Ma Già cổ cung cũng như tài năng của y.
Một buổi săn bắn đã kết thúc như vậy.
Mấy ngày sau, sứ đoàn Nguyệt Thị khởi hành về nước, chỉ chờ đến hoàng hôn là bắt đầu xuất phát.
Lúc vương tử Cừu Đa đến chào tạm biệt, Kiền Vạn Đế lại không ở trong cung. Nghe nói một lão thần sống ở vùng ngoại thành lâm bệnh nặng, ông đã từng là ngự y của tiên đế, lại vừa là người chăm sóc Lý Ký khi hắn còn là Thái tử, bởi vậy Kiền Vạn Đế mới phá lệ đi thăm hỏi. Lúc nghe tin ông lão lâm bệnh nặng, Kiền Vạn Đế đã tức tốc khởi hành đến thăm ông.
Đinh Hoảng là người thay mặt Kiền Vạn Đế đến chào tạm biệt vương tử Cừu Đa, nhưng cũng chỉ tiễn đến cổng thành. Cừu Đa âm thầm tìm kiếm trong đám người đến tiễn biệt, Minh Đức không đến. Hắn thở dài, quay đầu ngựa lại, dùng tiếng Nguyệt Thị mà hô lớn:
– Xuất phát!
– Điện hạ thỉnh chậm!
Cừu Đa vừa quay đầu lại, thấy một tên tiểu tư thúc ngựa phi lên trước chặn đường. Cừu Đa nhíu nhíu mày, gã tiểu tư này chẳng phải là tên tay sai của ả tần phi kia gài vào cung Hiền phi, người đã đưa cho hắn mảnh vải của Minh Đức hay sao.
Gã tiểu tư nhìn trái phải, rồi chắp tay về phía Cừu Đa, cười nói:
– Điện hạ lần này đi không biết bao giờ mới gặp lại, nương nương của chúng ta đã chuẩn bị cho ngài một đại lễ. Đây là bản đồ đường tắt bao quanh vùng này, kính tặng ngài.
Cừu Đa còn chưa đáp lời, gã tiểu tư kia đã cúi người, thấp giọng nói:
– Điện hạ, hẹn ngày gặp lại! – Nói xong liền quay đầu ngựa, phi trở về kinh thành.
Cừu Đa nghi hoặc chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thất thanh của tên người hầu ngồi trong xe ngựa bên cạnh:
– Điện hạ! Điện hạ! Không hay rồi!
Cừu Đa giục ngựa tiến đến, cao giọng hỏi:
– Có chuyện gì?
Bình luận truyện