Phượng Hoàng Hoa

Chương 42



Chuông báo thức của điện thoại đánh thức Kỷ An, nàng mơ mơ màng màng ngồi dậy đi về hướng nhà tắm, đột nhiên nghe thấy ở phía ngoài truyền đến tiếng trò chuyện, sửng sốt nghĩ thầm rằng mới sáng sớm như vậy mà ai đã tới nhà rồi a? Đột nhiên nhớ tới tối qua chính mình mang Đại lão bản về nhà, nhất thời sợ run cả người, cơn buồn ngủ và mấy thứ khác cũng đều tỉnh hết, không chút suy nghĩ liền xông ra bên ngoài, chạy tới nhà bếp thì thấy Tiêu Ngân Phong đang giơ cái xẻng với chảo học làm trứng chiên, Lý Vân Cẩm ở bên cạnh cực kỳ kiên nhẫn chỉ dạy cho nàng.

"Nga, trời ạ!" Một tay Kỷ An chống ở trên trán, đây là cái tình huống gì a! Chỉ thấy Tiêu nữ vương không còn chút hình tượng nào mặc áo sơ mi siêu rộng và quần đùi của nàng, cặp chân tuyết trắng mịn màng cứ để lộ như vậy, ở dưới chân còn mang đôi dép lê thực mát mẻ. Mà điều làm cho nàng muốn sụp đổ đó chính là dấu hôn ngân ở trên cổ kia! Kỷ An đang có cảm giác muốn gỡ hai hàm răng của mình ra, vì sao đêm qua nàng lại muốn cắn nàng ấy chứ?

"Đứa nhỏ này đứng chắn ở cửa làm gì a?" Lý Vân Cẩm phát hiện ra Kỷ An đầu tiên.

Tiêu Ngân Phong quay đầu lại, mắt liếc nhìn như khiêu khích Kỷ An, khóe miệng mỉm cười như gió mang theo hơi thở mùa xuân, đôi mắt quyến rũ như tơ, như hồ ly, như thần tiên. Kỷ An sợ run cả người, nhanh chóng né ra, quay đầu vội vàng chạy vào nhà tắm, đánh răng rửa mặt nhanh như bay, trong tai chợt nghe giọng của Lý Vân Cẩm thao thao bất tuyệt truyền đến hàng loạt như là mang pháo điên cuồng oanh tạc. "Ngân Phong, ngươi và An An và đồng nghiệp a?"

"Đúng vậy".

"Ngươi làm ở trong công ty cũng được vài năm rồi đúng không?"

"Chắc khoảng cỡ bảy hay tám năm gì đó, sau khi học đại học thì ở trong công ty thực tập".

"Ngươi làm sao quen biết An An a?"

Kỷ An run lẩy bẩy, trọng điểm đã tới rồi đây, động tác của nàng đã nhanh hơn, đã muốn nhảy ra ngoài ngăn cản cảnh sát Lý Vân Cẩm tiếp tục thẩm vấn truy hỏi.

"Hôm đó nàng đang cầm ly cà phê ngồi ngẩn người ở văn phòng, không cẩn thận làm đổ lên trên người ta, vì muốn xin lỗi nên mời ta ăn cơm, thường xuyên liên lạc nên mới quen nhau". Tiêu Ngân Phong tùy ý chọn một số việc khi ở chung với Kỷ An ngắt quãng ra.

"Ai, đứa nhỏ này như thế nào lại còn như vậy..." Lý Vân Cẩm thở dài, "Tính tình của đứa nhỏ An An này có chút xấu xa!"

"Rất được, chính là có chút ngang ngược". Tiêu Ngân Phong khẽ cười nói, "Rất có cá tính, nàng cũng rất có nguyên tắc".

"Ha ha". Lý Vân Cẩm nghe Tiêu Ngân Phong khen đứa nhỏ nhà mình, vui mừng khôn xiết như ở ngoài còn làm bộ khiêm tốn, "Nhưng so với Ngân Phong còn kém xa, dáng vẻ cũng không có xinh đẹp như ngươi, khí chất lại cao, người thì ôn nhu, nam nhân theo đuổi ngươi cũng rất nhiều đúng không?"...

Kỷ An rửa mặt xong về phòng thay quần áo, thuận tiện nghe lén luôn đáp án của câu hỏi bà tám này, Đại lão bản đang luyện Thái Cực Quyền, bác gái Lý đang là diễn viên phụ vui vẻ quan sát, mà nhằm vào đối tượng là người thứ ba vô tội - chính nàng.

"Lão bản của các ngươi thế nào? Ta nghe nói rành rành là lão bản của các ngươi..." Thanh âm của Lý Vân Cẩm lại nhẹ nhàng cất lên, Kỷ An sợ run cả người, tất đang cầm ở trong tay rơi xuống đất. Nhanh chóng nhặt lên, vội vã mang vào chân, nghĩ thầm rằng La Thánh Minh a, công của ngươi lắm miệng bà tám, ngươi xong đời rồi! Nàng rất có hứng thú với tai họa sắp giáng xuống! Ha ha ha ha, xem La Bà Tám từ nay về sau còn dám đi nhiều chuyện nữa hay không!

"Ta... Đại lão bản của chúng ta thì làm sao?" Tiêu Ngân Phong có chút cứng ngắc, đem trứng chiên bỏ lên trên đĩa. Nàng thật sự muốn nghe xem thử Quản lý phòng Hành Chính ở bên ngoài nói nàng như thế nào.

"Ta nghe nói rõ ràng là lão bản của ngươi có chút kì quái, đúng rồi, nàng cũng ba mươi rồi đúng không?"

"Cũng sắp qua ba mươi". Tiêu Ngân Phong đem đĩa trứng vào trong phòng ăn, lúc đi ngang qua phòng ngủ của Kỷ An, liếc mắt nhìn Kỷ An một cái. Nàng hỏi, "A di, sao đột nhiên lại quan tâm tới ta... Tuổi của lão bản của chúng ta vậy?"

"Ba mươi tuổi đã vào thời kì mãn kinh sớm hay sao a?" Lý Vân Cẩm nói thầm.

Vừa nghe xong chữ thời kì mãn kinh thì trên mặt Tiêu Ngân Phong đã hiện lên mấy đường hắc tuyến, trong mắt toát ra một tia hung ác! Thật quá mức rồi mà, La Thánh Minh này còn dám nói là nàng tới thời kì mãn kinh!

"Ha ha ha ha!" Kỷ An chẳng chút hiền lành gì ở trong phòng cười phát ra tiếng một trận dữ dội. La Thánh Minh, ngươi xong đời!

"An An!" Lý Vân Cẩm sợ hãi, nhanh chóng bỏ đĩa trứng ở trên tay xuống chạy vào trong phòng ngủ của Kỷ An, "Làm sao vậy a?" Trời ạ, hơn sáu năm chưa thấy đứa nhỏ này cười, đột nhiên nghe thấy tiếng nàng cười dữ dội như vậy thật dọa người a!

"Không có việc gì đâu mẹ". Kỷ An ôm bụng, cười đến mức cả người run rẩy, "La Bà Tám nói với ngươi là Đại lão bản của chúng ta tới thời kì mãn kinh sao?" Ngẩng đầu lên chỉ thấy Tiêu Ngân Phong mặt mày căng cứng đứng ở phía sau Lý Vân Cẩm. Ha ha, Kỷ An càng vui vẻ a! La Thánh Minh, người chờ xem Đại lão bản giáo huấn ngươi như thế nào, xem ngươi từ nay về sau còn dám suốt ngày làm ống tre ở trước mặt mẹ ta bà tám nữa không. Nàng đã muốn cho La Thánh Minh một bài học từ lâu rồi, hôm nay rốt cuộc cơ hội cũng đã đến, ha ha!

"Ai nha, An An, đừng cười nữa, nói cho mẹ biết, bị làm sao vậy a?" Lý Vân Cẩm sợ hãi, chạy nhanh tới bên giường ngồi giữ Kỷ An.

"Không có việc gì, không có việc gì, mẹ, thật là không có việc gì". Kỷ An nhịn cười, nàng không cười nữa. Còn cười nữa thì nữ vương sẽ bắt đầu phát cuồng, mà Lý Vân Cẩm cũng bị dọa cho hỏng mất.

"An An". Lý Vân Cẩm lo lắng nhìn qua nhìn lại trên mặt Kỷ An tìm kiếm, hi vọng tìm được một chút dấu vết gì đó, "Rốt cuộc làm sao vậy?"

Kỷ An nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Lý Vân Cẩm, cũng biết là nàng bị tiếng cười đột nhiên của mình dọa sợ, nàng lôi kéo tay của Lý Vân Cẩm nói, "Mẹ, ta thực không có việc gì, ta chỉ cảm thấy La Bà Tám rất buồn cười. Lão bản của chúng ta mới hai mươi chín tuổi, bộ dạng rất đẹp, mặc dù có chút nham hiểm, nhưng mà tính cách và tính tình đều rất tốt". Nói tới đây, Kỷ An lại cong khóe miệng lên, nhớ tới vài lần gặp mặt với nữ vương, chậc chậc, mặt biến sắc so với lật sách còn nhanh hơn, chính xác không thể nói rõ là tốt được. Ách, nàng cười mất mặt như vậy Ngân Phong có sinh khí hay không a? Có chút sợ hãi nhìn về phía Tiêu Ngân Phong lại không thấy được Tiêu Ngân Phong. Không xong rồi, đừng nói là tức giận rồi nha? Kỷ An đứng lên chạy thật nhanh đuổi theo kêu lên, "Ngân Phong?" Phát hiện Tiêu Ngân Phong đang đứng bên cạnh bàn ăn bày đĩa trứng chiên. "Ngươi không giận đúng không?"

Tiêu Ngân Phong bĩu môi, "Các ngươi chê lão bản của các ngươi thời kì mãn kinh, ta sao phải tức giận?" Ngữ khí nghe thật chua xót.

"Ách, thực xin lỗi, Ngân Phong". Kỷ An cúi đầu, "Ta... Ta không có ý gì đâu, ta cười là cười La Thánh Minh..." Nàng rất ý tứ gục đầu xuống, cực kì ảo não.

Tiêu Ngân Phong sau đó liếc nàng một chút, vừa quét mắt qua thì thấy Lý Vân Cẩm đi ra, cười hỏi, "A di, có thể ăn cơm được chưa?"

"Được rồi, được rồi". Lý Vân Cẩm hiển nhiên còn chưa thoát khỏi sự khiếp sợ vừa rồi. Nàng đi đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, nghĩ nghĩ sau đó hỏi Kỷ An, "An An, ngươi thật sự không có gì sao?"

"Mẹ, thực không có việc gì". Kỷ An cũng ngồi xuống, giúp Tiêu Ngân Phong múc cháo vào bát, rồi lại múc cho Lý Vân Cẩm, cho bản thân mình ... một bát đầy, sau đó bắt đầu ăn cháo. Lòng Kỷ An vẫn yếu ớt, buồn bực ăn cháo, đầu cũng không dám ngẩng lên. Ngược lại Đại lão bản thì tự nhiên bình tĩnh cùng Lý Vân Cẩm cười nói, Đại lão bản hài hước vui tính, thỉnh thoảng lại chọc cho Lý Vân Cẩm cười ha hả không ngừng. Kỷ An dùng khóe mắt ngắm hai người liền thấy có chút cảm giác không đúng, muốn mếu máo.

"Ta ăn no". Kỷ An đặt bát xuống, vừa ngẩng đầu thì thấy Đại lão bản đang chậm rãi ăn mới được một nửa. "Vậy các ngươi từ từ ăn, ta về phòng chuẩn bị một số đồ đạc trước".

"Đi đi!" Lý Vân Cẩm phất tay đuổi người.

Kỷ An ở lại phòng ngủ sửa sang dọn dẹp lại phòng một lần, lúc cầm túi xách đựng công văn ra ngoài thì thấy Lý Vân Cẩm đang kề môi bên tai Đại lão bản thì thầm gì đó, hai người ngồi thật gần nga, Đại lão bản lại cười thật rạng rỡ a, "Ha ha, An An cũng có lúc đáng yêu như vậy a?" Nàng nhìn về phía Kỷ An, trong đôi mắt kia giống như là có ánh sáng đang bay nhảy lấp lánh. "Mẹ!" Trên mặt Kỷ An hiện lên mấy đường hắc tuyến, "Ngươi đang nói gì đó?"

"Ta không có nói cái gì a!" Lý Vân Cẩm ngồi thẳng lại, vẻ mặt đứng đắn, sau đó lại thở dài, "Nàng lúc đó rất đáng yêu a, nhưng lại thật giống một cái đầu gỗ". Lúc nàng còn trẻ có rất nhiều người ái mộ nhưng cũng đều bị chặn đứng giữa chừng.

"Đúng thật!" Tiêu Ngân Phong gật đầu, khóe miệng lại nhịn không được mà cong lên phía trên, xem ra người bị Kỷ An đả kích thật sự không chỉ là một mình nàng. Dù sao đi nữa nàng cũng đã công được vào bên trong thành, còn người khác dù chỉ sờ viên gạch bên ngoài tường thành cũng còn chưa được.

"Ta nói hai vị ăn xong chưa? Ta còn phải đi làm". Kỷ An hướng về phía Tiêu Ngân Phong trừng mắt, "Tiêu Lão Đại, ngươi không cần đi làm nhưng ta chỉ là nhân viên quèn cần phải đi làm nữa chứ?" Nàng tức giận la lên, đừng tưởng nàng không nghe thấy Lý đại nhân và Tiêu nữ vương ngồi đó bà tám chuyện gì của nàng. Không ngoài dự đoán thì đó là phản ứng trì trệ của nàng, người khác theo đuổi nàng nửa năm, ngồi cùng bàn ăn hơn mấy chục bữa cơm mà ngay cả khuôn mặt người ta như thế nào nàng cũng không nhớ rõ. Bạn học ngồi cùng bàn gần cả năm trời, có một ngày bạn học thay đổi quần áo, thay đổi kiểu tóc thì nàng sẽ không nhận ra được, đem người đuổi đi chỗ khác, "Ngươi là ai? Tại sao lại ngồi bên cạnh ta, đây không phải là chỗ của ngươi". Mấy chuyện nhỏ xưa như Trái Đất, kể đi kể lại tám trăm lần cũng không thấy ngán sao a. Những người không quan trọng cũng chả phải thân thích thì nàng cần gì phải nhớ mặt nhớ tên a! Kỷ An tức giận hai mắt trợn trắng!

"Chức vụ của Ngân Phong ở trong công ty cũng không thấp phải không? Không cần phải đi làm sao?" Lý Vân Cẩm lại bắt đầu bà tám, "Ngươi phụ trách bộ phận nào? Nếu có cơ hội thì chiếu cố An An a".

"A? Ta chỉ là nhận một cái chức vị nhàn hạ, có cái bảng tên mà thôi". Tiêu Ngân Phong nhẹ giọng nói.

"Nga". Lý Vân Cẩm gật đầu, người đủ năng lực có được một chức vị nhàn hạ trong công ty lớn như vậy cũng không đơn giản nha.

Rốt cuộc hai vị lão tổ tông đã ăn xong, Lý Vân Cẩm đại nhân đi vào trong phòng bếp để rửa chén. Kỷ An nhanh chóng kéo Tiêu Ngân Phong quay về phòng ngủ, đem bộ quần áo nàng mặc hôm qua đưa cho nàng, hối thúc nàng thay đồ thật nhanh, một bên còn nén giận, "Ta nói Đại lão bản, mẹ ta mà đã bắt đầu nói là sẽ nói đến vô tận, ngươi cũng cùng nàng ngồi tán gẫu sao?"

Tiêu Ngân Phong nhìn bộ quần áo rồi không chịu nhận lấy, nàng nói, "Ta đây không phải cùng mẹ vợ tương lai xây dựng mối quan hệ tốt đẹp hay sao?" Nói xong nàng vươn tay ra nhéo lỗ tai của Kỷ An, "Thời kỳ mãn kinh của ta chắc buồn cười lắm nhỉ?"

Kỷ An sợ run cả người, thân mình lập tức đứng thẳng dậy, "Không có, tuyệt đối không có buồn cười".

"Vậy sao vừa rồi ngươi còn cười lớn tiếng như vậy?" Tiêu Ngân Phong rất tức giận!

"Là La Thánh Minh nói chứ không phải ta nói, ngươi đi tìm hắn ấy". Kỷ An rõ ràng lập tức vứt đi mối quan hệ, tiện thể còn hãm hại thêm anh họ thân ái một lần nữa, sợ Tiêu Ngân Phong tiếp tục truy xét nên vừa nói vừa chuyển đề tài, "Ngân Phong, ta sắp muộn giờ rồi, ngươi thay quần áo nhanh đi".

Tiêu Ngân Phong buông lỗ tai của Kỷ An ra, không nỡ véo tiếp làm đau nàng, nàng thản nhìn nhìn bộ quần áo với vẻ mặt chán ghét, "Ngày hôm qua vừa mới mặc, không giặt, không mặc".

"Ta nói tỷ tỷ a, ngươi chỉ có một bộ quần áo này, không được chán ghét nó". Kỷ An gấp tới mức muốn giậm chân tại chỗ.

"Vậy ngươi ra ngoài mua một bộ khác cho ta". Tiêu Ngân Phong ngồi xuống cái ghế, nhàn nhã vô cùng.

Kỷ An có chút bực bội: "Bây giờ còn chưa tới 9 giờ, thương xá lớn cũng chưa mở cửa, vả lại ngươi cho rằng mua quần áo giống như mua mì tôm sao, cầm lên là có thể đi tính tiền a?" Sau đó nhét bộ đồ vào tay Tiêu Ngân Phong, "Được, bây giờ ngươi có hai lựa chọn, một là ngươi mặc lại bộ này, hai là ngươi mặc bộ đồ đang ở trên người đi ra đường, tùy ngươi lựa chọn!"

Tiêu Ngân Phong trừng mắt với Kỷ An, Kỷ An cũng trừng lại nàng. Cuối cùng Tiêu Ngân Phong thỏa hiệp, không thể không ủy khuất mà chấp nhận thay lại bộ đồ hôm qua, sau đó chết sống gì cũng bắt Kỷ An trước tiên phải đưa nàng về nhà thay quần áo mới. Kỷ An nhẫn nại chịu đựng, cung kính đưa Tiêu nữ vương đến dưới lầu của căn hộ, sau đó lại quay qua rống tài xế taxi lái xe thật nhanh đưa nàng tới công ty. Thành ra nàng đi làm trễ gần 40 phút, vừa vào văn phòng đã bị quản lý phòng Kinh Doanh gọi vào dạy dỗ một chút. Lý do chính là Đại lão bản đã trở về, nàng không biết thu liễm một chút lại còn đi làm trễ như vậy, còn nói là đừng có cho rằng tại vì khủng hoảng tài chính mà có thể lười biếng không chịu làm việc, khủng hoảng tài chính thì càng cần phải cố gắng làm việc linh tinh gì đó v.v...

Kỷ An buồn bực, nàng là bị Đại lão bản làm cho tới muộn, nàng vô tội biết bao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện