Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ
Chương 39: Một mình xông vào Nghịch Kiếm Các
Lạc Tuyết chưa từng nghe đến nơi nào tên là ๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn"Nghịch Kiếm Các", nghĩ đến vẻ mặt hốt hoảng của mấy người kia, hình như "Mạc
Bắc Hắc Thất" và "Nghịch Kiếm Các" có quan hệ gì đó với nhau, có thể nào "Mạc Bắc Hắc Thất" đang ở trong "Nghịch Kiếm Các" hay không đây? Vừa
nghĩ tới loại khả năng này, Lạc Tuyết nắm chặt dây cương hơn, nhịp tim
đập rất nhanh, gần như có thể từ trong cổ họn của mình nhảy bật ra
ngoài, nàng không ngừng thúc ngựa chạy thật nhanh "Giá! Giá! Giá!" Một
lúc lâu sau, cuối cùng Lạc Tuyết cũng dừng ngựa ở một sườn núi trước một cánh cửa lớn được sơn màu đen.
Nhìn thấy trên cánh cửa treo một tấm biển đề ba chữ màu đen được mạ vàng "Nghịch Kiếm Các" rất lớn , Lạc Tuyết lập tức nhảy xuống.
Hai bên của chính có hơn mười thủ vệ đang canh giữ, nhìn thấy có người, thì đều nhìn chằm chằm như hổ đói vào người mới đến. Lạc Tuyết vừa mới đi về phía trước được hai bước, đã bị đối phương ngăn lại, "Ngươi là người nào?"
"Các ngươi này nghịch Kiếm Các là địa phương nào?" Lạc Tuyết không trả lời mà lại hỏi lại.
Những người vừa nói chuyện bị khí thế của Lạc Tuyết làm chấn động, ngây ngẩn cả người, nhưng lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt ngạo mạn, “Ở đâu ra tên tiểu tử như thế này? Thậm chí đến ngay cả người đứng đầu của Tây Nam lục lâm cũng không biết? Lão tử khuyên ngươi nhanh chóng cút ngay khỏi đây, nếu không bọn ta sẽ cho ngươi đẹp mắt!"
"Ha ha ha. . . . . . Thật sao? Bản công tử cũng muốn thử một chút!" Lạc Tuyết nói xong, cũng không quay người lại chào mấy tên thủ vệ kia, mà là trực tiếp vận khinh công bay lên cao vượt qua tường viện bay vào Nghịch Kiếm Các, ở vững vàng hạ xuống giữa chính điện. Mười mấy tên thị vệ ở phía bên ngoài, thấy người vừa mới tới “Vèo” một thoáng đã không thấy nữa, ngay lúc đó vẫn đang ngơ ngẩn, chạy xuống bậc thang tìm người, có một tên quay lại, thấy người đã đi vào trong viện, kinh hãi hô to: "Người đang đi đâu vậy!"
Tiếp đó mọi người cùng nhau chạy vọt vào, thấy nam tử mặc y phục màu trắng khóe miệng hàm chứa nụ cười lạnh, hoàn toàn không có một người nào dám bước lên phía trước động thủ, trong lúc này mọi người đều cứng ngắc đứng tại chỗ không động đậy.
Có thể là có người vào bên trong phát tín hiệu cho mọi người, nên từ bốn phương tám hướng nhanh chóng xông ra một đám người, mọi người trong tay đều nắm binh khí, hung thần ác bá, sau khi thấy rõ người xông vào đại sảnh, thì mỗi người một vẻ mặt khác nhau, có khả năng do bọn chúng nhìn thấy một vị công tử xinh đẹp như vậy mà lại bị tàn phế một cánh tay?
Một đám người với ánh mắt tờ mò và ao ước nhìn chằm chằm vào mình, Lạc Tuyết nhướn đôi mắt phượng lên nhìn bọn chúng, cũng không để ý đến gì nói: "Nếu đã là đứng đầu của lục lâm, thì chắc chắn sẽ phải có Tổng Đà Chủ chứ? Người bản công tử muốn gặp, là hắn!"
Lời này vừa nói ra, xung quanh bốn phía đều vang lên tiếng hít lạnh, từ trong đám người nhảy ra một tên nam nhân vạm vỡ lớn tiếng quát: "Đúng là một tên đạo tặc to gan! Hãy báo tên ra, nếu muốn gặp Tổng Đà Chủ chúng ta, trước tiên phải qua một cửa ải là ta đã!"
"Vân —— hận —— Thiên!" Diễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý ĐônLạc Tuyết khẽ cười, chậm rãi phun ra ba chữ, danh tiếng của nàng cũng đã nổi danh ở thành Cảnh Châu này rồi, chắc hẳn những người này cũng đã nghe đến cái tên này đi!
Quả nhiên, Lạc Tuyết vừa dứt lời, đã có người hoảng hốt la lên, "Là vị công tử cụt tay Vân Hận Thiên?" Lạc Tuyết cũng không đáp lời, thế nhưng ống tay áo trống rỗng đã thay nàng chứng minh thân phận.
Lần này đến ngay cả nam nhân to lớn lúc nãy đứng lên khiêu chiến cũng không dám lên hé răng, đã nghe thấy đối phương nói là người phương nào, ai muốn xông lên chịu chết?
Một lúc lâu sau, trong lúc Lạc Tuyết đang đối diện cùng đám người đó, bỗng nghe thấy một giọng nam nhân trầm thấp hùng hậu tràn đầy từ tính vang lên sau lưng nàng, "Là ai đến gây chiến, muốn gặp mặt tại hạ?" Sau đó nghe được mọi người ôm quyền kêu lên: "Tham kiến Tổng Đà Chủ!"
Lạc Tuyết quay đầu lại, một người thân hình cao lớn, mày kiếm mắt sáng, mang theo một chút đường nét cương nghị, nhìn vào cảm thấy trầm ổn nội liễm, có thể được gọi là nam nhân tuấn lãng nhưng trong con ngươi lại hàm chứa một nụ cười có cũng như xông nhìn nàng hơi châm chọc.
Lạc Tuyết bị ánh mắt châm chọc của tên tổng đà chủ làm nổi giận, "Ngươi Tổng Đà Chủ chính là những người này? Đáng tiếc Vân mỗ vừa rồi không nghe thấy tên, nhưng mà bây giờ ta lại cảm thấy không đáng để nhìn!"
Nam nhân kia thấy Lạc Tuyết dám can đảm trả lời lại một cách mỉa mai như vậy thì cảm thấy rất kinh ngạc trong lòng, nhưng sắc vẻ mặt lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, nói: "Tiểu công tử cũng không biết tại hạ, vậy tại hạ trước tiên tất nhiên là phải tự giới thiệu về mình một chút. Tại hạ Lăng Quân Diệp, chính là Tổng Đà Chủ của Tây Nam lục lâm, không biết tiểu công tử tìm tại hạ có chuyện gì?"
"Công tử thì công tử, vì sao lại còn thêm chữ "Tiểu" vào chứ? Vân mỗ tìm đến Lăng tổng Đà chủ, thật ra là có chuyện muốn hỏi." Lạc Tuyết giận tái mặt, nhưng trên mặt vẫn nở một cười lạnh.
"Ha ha, Vân công tử không bằng cùng ta đi vào phía trong rồi nói, như thế nào?" Lăng Quân Diệp bật cười, chỉ vào phía trong nhà nói.
Lạc Tuyết không đáp lời, trực tiếp cất bước đi về phía Lăng Quân Diệp chỉ, nhưng Lăng Quân Diệp mỉm cười một cách kỳ lạ, không trách được tên tiểu tử Phong Liệt Diễm kia lại kết giao cùng nam nhân lạnh lùng và được mọi trên giang hồ bàn tán xôn xao này, ha ha, quả nhiên thú vị! Nghĩ tới đây, hắn cũng đi sải bước đi theo Lạc Tuyết vào bên trong, đám thủ hạ sau khi thấy Lăng Quân Diệp lấy dấu tay ra lệnh tản đi, cũng rối rít lui xuống.
Lăng Quân Diệp mời Lạc Tuyết vào bên trong phòng khách ngồi, sau đó dường như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào dấu đỏ trên trán Lạc Tuyết, Lạc Tuyết bị hắn nhìn như vậy cảm thấy rất tức giận, đúng là một nam nhân háo sắc! Đang muốn mở miệng nói, thì lại nghe Lăng Quân Diệp nói trước, "Dấu đỏ trên mi tâm của ngươi là bẩm sinh mà có sao? Hay là. . . . . ."
Lạc Tuyết bị hỏi một câu không thể hiểu nổi như vậy , cuối cùng lại quên mất lửa giận trong lòng, tim đập mạnh và loạn nhịp ngây ngốc nhìn Lăng Quân Diệp nói chuyện. Mà Lăng Quân Diệp lại đứng dậy,Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn trực tiếp đi đên trước mặt của Lạc Tuyết, lại muốn đưa ngón tay của mình ra lau đi ấn ký đó của Lạc Tuyết, Lạc Tuyết phản ứng kịp thời, đánh một chưởng mạnh mẽ về phía Lăng Quân Diệp, may mà Lăng Quân Diệp mặc dù tinh thần hoảng hốt, nhưng dù sao cũng đã hành tẩu giang hồ nhiều năm, trên trận đấu lúc đôi mặt với địch, vẫn phản ứng rất nhanh và bén nhạy, vừa kịp xoay người lại tránh được một chưởng kia của Lạc Tuyết.
Ổn định thân hình, trong mắt Lăng Quân Diệp tàn đầy tán dương võ công của nàng , "Chương pháp của Vân công tử thật sự rất bén nhọn , không trách được lại có bản lĩnh trấn áp thiên hạ!"
Lạc Tuyết nghe hắn nói vậy, trên mặt cũng không thấy vẻ gì vui mừng, ngược lại lại trừng lớn mắt nói, "Lăng tổng Đà chủ không phải ngay cả lễ nghi tối thiểu cũng không biết chứ?"
Lăng Quân Diệp sau khi suy nghĩ lại, tự cảm hối hận vì vừa rồi hắn quả thực quá lỗ mãng, tại sao hắn có thể không giữ được bình tĩnh như vậy chứ ? Đối mặt với câu hỏi của Lạc Tuyết, vẻ mặt hổ thẹn ôm quyền nói: "Mới vừa rồi Lăng mỗ đã đắc tội rồi, mong công tử rộng lượng bỏ qua, đều là do Lăng mỗ trong lòng nổi lên một chút tò mò, xin công tử đừng trách!"
Lạc Tuyết hừ lạnh, quay đầu nói: "Nếu Lăng tổng Đà chủ thành tâm nói xin lỗi, vậy thì Vân mỗ cũng muốn hỏi thăm Lăng tổng Đà chủ sự thực về một người!"
"A…? Vân công tử muốn hỏi thăm người nào?"
"Mạc Bắc Hắc Thất!"
"Ngươi tại sao muốn tìm Mạc Bắc Hắc Thất? Giữa các ngươi có thù oán gì sao?" Lăng Quân Diệp nhíu mi hỏi lại.
"Việc này ta không tiện nói ra. Chỉ xin Lăng tổng Đà chủ trả lời câu hỏi vừa rồi của ta." Lạc Tuyết lắc đầu nói.
"Mạc Bắc Hắc Thất hiện không ở trog địa phận vùng Cảnh Châu này, có lẽ là đi Nam Chiếu quốc rồi !" Lăng Quân Diệp trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ nói.
Trong lòng của Lạc Tuyết ngay lập tức lạnh xuống, đi Nam Chiếu quốc rồi ư ?
Nhìn thấy trên cánh cửa treo một tấm biển đề ba chữ màu đen được mạ vàng "Nghịch Kiếm Các" rất lớn , Lạc Tuyết lập tức nhảy xuống.
Hai bên của chính có hơn mười thủ vệ đang canh giữ, nhìn thấy có người, thì đều nhìn chằm chằm như hổ đói vào người mới đến. Lạc Tuyết vừa mới đi về phía trước được hai bước, đã bị đối phương ngăn lại, "Ngươi là người nào?"
"Các ngươi này nghịch Kiếm Các là địa phương nào?" Lạc Tuyết không trả lời mà lại hỏi lại.
Những người vừa nói chuyện bị khí thế của Lạc Tuyết làm chấn động, ngây ngẩn cả người, nhưng lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt ngạo mạn, “Ở đâu ra tên tiểu tử như thế này? Thậm chí đến ngay cả người đứng đầu của Tây Nam lục lâm cũng không biết? Lão tử khuyên ngươi nhanh chóng cút ngay khỏi đây, nếu không bọn ta sẽ cho ngươi đẹp mắt!"
"Ha ha ha. . . . . . Thật sao? Bản công tử cũng muốn thử một chút!" Lạc Tuyết nói xong, cũng không quay người lại chào mấy tên thủ vệ kia, mà là trực tiếp vận khinh công bay lên cao vượt qua tường viện bay vào Nghịch Kiếm Các, ở vững vàng hạ xuống giữa chính điện. Mười mấy tên thị vệ ở phía bên ngoài, thấy người vừa mới tới “Vèo” một thoáng đã không thấy nữa, ngay lúc đó vẫn đang ngơ ngẩn, chạy xuống bậc thang tìm người, có một tên quay lại, thấy người đã đi vào trong viện, kinh hãi hô to: "Người đang đi đâu vậy!"
Tiếp đó mọi người cùng nhau chạy vọt vào, thấy nam tử mặc y phục màu trắng khóe miệng hàm chứa nụ cười lạnh, hoàn toàn không có một người nào dám bước lên phía trước động thủ, trong lúc này mọi người đều cứng ngắc đứng tại chỗ không động đậy.
Có thể là có người vào bên trong phát tín hiệu cho mọi người, nên từ bốn phương tám hướng nhanh chóng xông ra một đám người, mọi người trong tay đều nắm binh khí, hung thần ác bá, sau khi thấy rõ người xông vào đại sảnh, thì mỗi người một vẻ mặt khác nhau, có khả năng do bọn chúng nhìn thấy một vị công tử xinh đẹp như vậy mà lại bị tàn phế một cánh tay?
Một đám người với ánh mắt tờ mò và ao ước nhìn chằm chằm vào mình, Lạc Tuyết nhướn đôi mắt phượng lên nhìn bọn chúng, cũng không để ý đến gì nói: "Nếu đã là đứng đầu của lục lâm, thì chắc chắn sẽ phải có Tổng Đà Chủ chứ? Người bản công tử muốn gặp, là hắn!"
Lời này vừa nói ra, xung quanh bốn phía đều vang lên tiếng hít lạnh, từ trong đám người nhảy ra một tên nam nhân vạm vỡ lớn tiếng quát: "Đúng là một tên đạo tặc to gan! Hãy báo tên ra, nếu muốn gặp Tổng Đà Chủ chúng ta, trước tiên phải qua một cửa ải là ta đã!"
"Vân —— hận —— Thiên!" Diễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý ĐônLạc Tuyết khẽ cười, chậm rãi phun ra ba chữ, danh tiếng của nàng cũng đã nổi danh ở thành Cảnh Châu này rồi, chắc hẳn những người này cũng đã nghe đến cái tên này đi!
Quả nhiên, Lạc Tuyết vừa dứt lời, đã có người hoảng hốt la lên, "Là vị công tử cụt tay Vân Hận Thiên?" Lạc Tuyết cũng không đáp lời, thế nhưng ống tay áo trống rỗng đã thay nàng chứng minh thân phận.
Lần này đến ngay cả nam nhân to lớn lúc nãy đứng lên khiêu chiến cũng không dám lên hé răng, đã nghe thấy đối phương nói là người phương nào, ai muốn xông lên chịu chết?
Một lúc lâu sau, trong lúc Lạc Tuyết đang đối diện cùng đám người đó, bỗng nghe thấy một giọng nam nhân trầm thấp hùng hậu tràn đầy từ tính vang lên sau lưng nàng, "Là ai đến gây chiến, muốn gặp mặt tại hạ?" Sau đó nghe được mọi người ôm quyền kêu lên: "Tham kiến Tổng Đà Chủ!"
Lạc Tuyết quay đầu lại, một người thân hình cao lớn, mày kiếm mắt sáng, mang theo một chút đường nét cương nghị, nhìn vào cảm thấy trầm ổn nội liễm, có thể được gọi là nam nhân tuấn lãng nhưng trong con ngươi lại hàm chứa một nụ cười có cũng như xông nhìn nàng hơi châm chọc.
Lạc Tuyết bị ánh mắt châm chọc của tên tổng đà chủ làm nổi giận, "Ngươi Tổng Đà Chủ chính là những người này? Đáng tiếc Vân mỗ vừa rồi không nghe thấy tên, nhưng mà bây giờ ta lại cảm thấy không đáng để nhìn!"
Nam nhân kia thấy Lạc Tuyết dám can đảm trả lời lại một cách mỉa mai như vậy thì cảm thấy rất kinh ngạc trong lòng, nhưng sắc vẻ mặt lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, nói: "Tiểu công tử cũng không biết tại hạ, vậy tại hạ trước tiên tất nhiên là phải tự giới thiệu về mình một chút. Tại hạ Lăng Quân Diệp, chính là Tổng Đà Chủ của Tây Nam lục lâm, không biết tiểu công tử tìm tại hạ có chuyện gì?"
"Công tử thì công tử, vì sao lại còn thêm chữ "Tiểu" vào chứ? Vân mỗ tìm đến Lăng tổng Đà chủ, thật ra là có chuyện muốn hỏi." Lạc Tuyết giận tái mặt, nhưng trên mặt vẫn nở một cười lạnh.
"Ha ha, Vân công tử không bằng cùng ta đi vào phía trong rồi nói, như thế nào?" Lăng Quân Diệp bật cười, chỉ vào phía trong nhà nói.
Lạc Tuyết không đáp lời, trực tiếp cất bước đi về phía Lăng Quân Diệp chỉ, nhưng Lăng Quân Diệp mỉm cười một cách kỳ lạ, không trách được tên tiểu tử Phong Liệt Diễm kia lại kết giao cùng nam nhân lạnh lùng và được mọi trên giang hồ bàn tán xôn xao này, ha ha, quả nhiên thú vị! Nghĩ tới đây, hắn cũng đi sải bước đi theo Lạc Tuyết vào bên trong, đám thủ hạ sau khi thấy Lăng Quân Diệp lấy dấu tay ra lệnh tản đi, cũng rối rít lui xuống.
Lăng Quân Diệp mời Lạc Tuyết vào bên trong phòng khách ngồi, sau đó dường như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào dấu đỏ trên trán Lạc Tuyết, Lạc Tuyết bị hắn nhìn như vậy cảm thấy rất tức giận, đúng là một nam nhân háo sắc! Đang muốn mở miệng nói, thì lại nghe Lăng Quân Diệp nói trước, "Dấu đỏ trên mi tâm của ngươi là bẩm sinh mà có sao? Hay là. . . . . ."
Lạc Tuyết bị hỏi một câu không thể hiểu nổi như vậy , cuối cùng lại quên mất lửa giận trong lòng, tim đập mạnh và loạn nhịp ngây ngốc nhìn Lăng Quân Diệp nói chuyện. Mà Lăng Quân Diệp lại đứng dậy,Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn trực tiếp đi đên trước mặt của Lạc Tuyết, lại muốn đưa ngón tay của mình ra lau đi ấn ký đó của Lạc Tuyết, Lạc Tuyết phản ứng kịp thời, đánh một chưởng mạnh mẽ về phía Lăng Quân Diệp, may mà Lăng Quân Diệp mặc dù tinh thần hoảng hốt, nhưng dù sao cũng đã hành tẩu giang hồ nhiều năm, trên trận đấu lúc đôi mặt với địch, vẫn phản ứng rất nhanh và bén nhạy, vừa kịp xoay người lại tránh được một chưởng kia của Lạc Tuyết.
Ổn định thân hình, trong mắt Lăng Quân Diệp tàn đầy tán dương võ công của nàng , "Chương pháp của Vân công tử thật sự rất bén nhọn , không trách được lại có bản lĩnh trấn áp thiên hạ!"
Lạc Tuyết nghe hắn nói vậy, trên mặt cũng không thấy vẻ gì vui mừng, ngược lại lại trừng lớn mắt nói, "Lăng tổng Đà chủ không phải ngay cả lễ nghi tối thiểu cũng không biết chứ?"
Lăng Quân Diệp sau khi suy nghĩ lại, tự cảm hối hận vì vừa rồi hắn quả thực quá lỗ mãng, tại sao hắn có thể không giữ được bình tĩnh như vậy chứ ? Đối mặt với câu hỏi của Lạc Tuyết, vẻ mặt hổ thẹn ôm quyền nói: "Mới vừa rồi Lăng mỗ đã đắc tội rồi, mong công tử rộng lượng bỏ qua, đều là do Lăng mỗ trong lòng nổi lên một chút tò mò, xin công tử đừng trách!"
Lạc Tuyết hừ lạnh, quay đầu nói: "Nếu Lăng tổng Đà chủ thành tâm nói xin lỗi, vậy thì Vân mỗ cũng muốn hỏi thăm Lăng tổng Đà chủ sự thực về một người!"
"A…? Vân công tử muốn hỏi thăm người nào?"
"Mạc Bắc Hắc Thất!"
"Ngươi tại sao muốn tìm Mạc Bắc Hắc Thất? Giữa các ngươi có thù oán gì sao?" Lăng Quân Diệp nhíu mi hỏi lại.
"Việc này ta không tiện nói ra. Chỉ xin Lăng tổng Đà chủ trả lời câu hỏi vừa rồi của ta." Lạc Tuyết lắc đầu nói.
"Mạc Bắc Hắc Thất hiện không ở trog địa phận vùng Cảnh Châu này, có lẽ là đi Nam Chiếu quốc rồi !" Lăng Quân Diệp trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ nói.
Trong lòng của Lạc Tuyết ngay lập tức lạnh xuống, đi Nam Chiếu quốc rồi ư ?
Bình luận truyện