Phượng Vu Cửu Thiên
Tái biên: Rei Hanazawa, Sal
Tây Lôi.
Dung Điềm đăng cơ đã được mười hai tháng.
Mùa thu lại đến.
Những bông lúa nặng trĩu đong đưa hiển lộ sự nhân từ của thần mùa màng đối với dân chúng Tây Lôi.
Vàng óng ả thành sắc màu được yêu thích nhất Tây Lôi.
Lương thực từ xưa tới nay là nền móng căn bản của quốc gia, vào buổi chầu sớm hôm đó tại Tây Lôi, Thúc Khai, vị chưởng quản nông nghiệp đã mở màn bằng câu tuyên ngôn như thế.
“Minh vương thật là bảo vật trời ban cho Tây Lôi.” Sáu mươi tuổi có lẻ, râu tóc bạc phơ, quan chưởng điền Thúc Khai mặt mày đầy thỏa mãn chốt hạ bản báo cáo tình hình thu hoạch năm nay của Tây Lôi, lại nhân chút xúc động mà dè dặt tấu trình trước Dung Điềm đang ngọa trên bảo tọa cao cao: “Vụ mùa năm nay là phúc trạch trời cao ân thưởng Đại vương. Hạ thần tuy chưởng quản nông vụ Tây Lôi bao năm nhưng vẫn hiểu sâu sắc một điều, nếu không có sách lược thê điền của Minh vương, Tây Lôi ta sẽ không có được một thành quả khả quan như hôm nay. Vậy nên…”
“Nên ngươi lại muốn thỉnh cầu bản vương để Phượng Minh đi khảo sát thê điền, tiện thể xem hắn còn lương sách gì ích lợi cho nông nghiệp không chứ gì?” Tâm tình Dung Điềm vì vụ mùa bội thu mà tốt lên không ít, hắn cong cong khóe miệng thủng thẳng cắt ngang lời trình tấu của Thúc Khai: “Trước mắt, Phượng Minh không thích hợp rời vương cung. Chuyện này để sau hãy bàn.”
“Đại vương,” Thúc Khai đang muốn lằng nhằng thêm lại bị Dung Điềm lia mắt cảnh cáo, đành phải húng hắng mấy tiếng đá sang chuyện khác: “Thần chỉ muốn thỉnh Minh vương cùng Đại vương dự lễ tế thần mùa màng thôi.”
“Cùng bản vương?” Dung Điềm nheo nheo mắt đầy nguy hiểm…
.
Giữa lúc chính điện bận rộn thương thảo quốc sự, trên dưới Thái tử điện lại nhàn hạ nhấm nháp đủ loại điểm tâm sặc sỡ.
“Trù nghệ của Thu Lam lại tiến bộ.” Thu Tinh nhón một miếng điểm tâm tinh xảo như ngọc: “Này ngươi xem, lớp vừng rắc ngoài vỏ bánh còn thành hoa văn nữa. Tỉ ấy thật khéo tay.”
“Phải, trù nghệ Thu Lam ngày càng tăng tiến, còn eo ngươi thì ngày càng phì nộn. Béo ra không ít ý nhở?” Liệt Nhi vừa tống một miếng bánh bột lọc vào miệng, vừa làm mặt quỷ nói móc Thu Tinh.
Thu Nguyệt trừng Liệt Nhi: “Không được bắt nạt Thu Tinh. Eo muội ấy to hay nhỏ can gì đến ngươi?”
“Thật là to không?” Thu Tinh nhảy dựng lên cuống cuồng tìm gương soi, đoạn lại ngoắt sang Thu Nguyệt lắc lấy lắc để: “Thu Nguyệt, tỉ nói đi? Có thật là to không?”
Xem bọn họ chí chóe không biết bao lần riết thành quen, Thu Lam lười nhác bốc một miếng bánh, than thở: “Từ lúc Minh vương suýt bị ám sát ở ngoại thành, rồi lại vụ cấm túc suốt ba tháng trời của Đại vương, ta lại chẳng buồn chán đến mốc meo lên ấy chứ. Không làm điểm tâm thì còn biết làm gì?”
“Suỵt…” Liệt Nhi lập tức dựng ngón tay bên miệng, thì thào như thở: “Ngươi còn dám nhắc hai chữ “cấm túc”? Cẩn thận lọt tai Minh vương.”
“Ta đã nghe thấy rồi.” Sau lưng thình lình truyền tới một giọng hừ mũi đầy hậm hực.
Đám ba người đồng loạt le lưỡi, len lén quay về sau. Phượng Minh không biết từ lúc nào đã thay sang bộ cánh thiên thanh đứng chù ụ một đống sau cửa.
Liệt Nhi gãi đầu xấu hổ, cười nịnh: “Nhĩ lực Minh vương quả là lợi hại nha! Xa thế cũng nghe thấy.”
“Nhĩ lực lợi hại cái gì, đó là tác dụng của khoa học kỹ thuật.” Phượng Minh lướt vào đại sảnh, vất thứ dụng cụ nghe lén thô lậu vì quá nhàm chán mà chế ra qua một bên.
Thu Tinh liền đon đả dâng ngay một chén trà nóng lên cho Phượng Minh, đoạn cười giả lả trách cứ: “Người tỉnh cũng không gọi chúng tì nữ một tiếng, Đại vương mà biết không ai thị hầu Minh vương thay đồ lại quở mắng chúng tì nữ lười biếng.”
“Ta còn muốn mắng hắn kia!!” Vừa nhắc tới Dung Điềm, Phượng Minh lại hậm hực đập bàn, tức tối không thôi: “Cấm túc! Rốt cuộc muốn cấm túc bao lâu? Ta đường đường là Minh vương, cớ sao hắn dám nói cấm là cấm?”
“Cái này… Đại vương cũng vì nghĩ cho sự an toàn của Minh vương.” Dẫu tha thiết muốn ra ngoài hít thở chút khí trời mới mẻ nhưng Thu Lam vẫn cố khuyên giải vì đại cục: “Đại vương đã nói, trước khi tra được tung tích thích khách lần trước, Minh vương không được rời Thái tử điện nửa bước.”
Thu Tinh gật đầu phụ họa: “Đại vương còn dặn, gần đây rất nhiều nước đã phái gian tế thâm nhập Tây Lôi, chuyện gì cũng phải cẩn thận.”
Liệt Nhi lại ném thêm một khối điểm tâm vào miệng, lúng pha lúng phúng: “Minh vương hiện là nhân vật trọng yếu có thể đả động tới đại cục Tây Lôi. Giả như người gặp sự bất trắc, sẽ nguy hại đến toàn bộ đất nước. Đại vương tuy cấm túc Minh vương tuy có hơi quá, nhưng…”
“Nhưng mấy thứ đó Minh vương đều rất rõ, không đến lượt các ngươi lách chách cả ngày.” Từ ngoài sảnh vọng vào một thanh âm điềm tĩnh: “Minh vương dẫu có oán trách cách mấy cũng tuyệt không kháng vương lệnh chuồn khỏi Thái tử điện.”
“Dung Hổ!” Phượng Minh như gặp sét đánh, kéo tuột Dung Hổ vào phòng trong, hưng phấn hỏi dồn: “Sao rồi?”
Dung Hổ lắc đầu: “Thúc Khai có theo lời Minh vương căn dặn, cố kiến nghị để người được đi tuần tra nông địa Tây Lôi, nhưng Đại vương đã thẳng thừng cự tuyệt.”
Phượng Minh buông thõng vai: “Lại thất bại?”
“Nhưng…” Dung Hổ nhấn nhá: “Thúc Khai cũng nhanh nhạy, đã chuyển sang thỉnh cầu Đại vương cho phép Minh vương được dự lễ tế thần mùa màng mấy ngày tới.”
Thu Tinh vỗ tay: “Như thế chẳng phải sẽ được rời Thái tử điện sao?”
Thu Lam thực tế nhất hỏi lại ngay: “Đại vương có đồng ý không?”
“Đại vương nói…” Dung Hổ nhìn điệu bộ dỏng tai của Phượng Minh không khỏi bật cười nói: “Có thể.”
Thái tử điện đang lặng như tờ, chỉ một khắc sau, đã nổ bùm trong tiếng reo hò.
“A A A! Được ra ngoài rồi! Cuối cùng cũng có chuyển biến rồi!”
“Ôi trời ơi, giam ba tháng không khác gì tù ba trăm năm.”
“Tế thần, ta yêu tế thần, ta yêu tế thần! Thần mùa màng, ta yêu người!!!!!!” Câu này đương nhiên xuất phát từ sự sung sướng đến điên cuồng của Phượng Minh.
.
Trong lúc hưởng thụ khoái cảm vụ mùa bội thu, mọi người cũng lục tục chuẩn bị cho lễ tế đáp lại lòng hào phóng của thần mùa màng.
Mỹ tửu thơm nức này, từng khối từng khối thịt thật lớn này, ca vũ cùng xiếc thú này, tất cả đều là những thứ không thể thiếu trong lễ tế. Công tác chuẩn bị đương nhiên khiến không ít người phải bận bịu luôn chân luôn tay. Còn như Phượng Minh, lại chỉ hết chờ lại đợi ánh hừng đông ló dạng.
Biết bao giờ trời mới sáng đây?
Vừa đặt lưng xuống Phượng Minh đã bắt đầu trăn trở vấn đề to lớn ấy. Cũng không thể trách, người ngoài ai mà thấu hiểu được tâm tình con khỉ con bị hai chữ cấm túc đè nặng suốt ba tháng trời cơ chứ?
Nhưng mà…
Biết bao giờ trời mới sáng đây?
“Hôm qua ngươi đã không ngủ.” Cánh tay trên lưng thít lại, Phượng Minh ngóc lên nhìn vẻ bất mãn của Dung Điềm. Hắn nhăn mặt: “Hôm nay lại tính thức trắng?”
“Ta hưng phấn mà.” Phượng Minh dòm ra nền trời tối thui ngoài cửa sổ: “Trời phải mau sáng đi chứ?”
“Mới chập tối thôi. Mau ngủ đi, nếu xuất hiện quầng thâm, mai ta lại vin cớ tổn hại quốc uy ra cấm ngươi dự tế lễ bây giờ.”
“Á!” Phượng Minh kích động gặng hỏi: “Ngươi cho ta tham dự tế lễ? Thật không?”
Dung Điềm liếc qua cậu một cái sắc bén, cười như có như không: “Đừng giả vờ ngây ngô. Ngươi phái Dung Hổ nghe lén nghị triều, chẳng lẽ ta lại không biết?”
Phượng Minh xấu hổ cười hí hí, đang tính toán tìm đề tài né đi, trên cổ thình lình tê rần.
“A… Ngươi cắn người!” Phượng Minh uất ức bụm cổ.
Dung Điềm cười quỷ dị: “Ta còn muốn ăn cả ngươi nữa cơ.” Đoạn nghiêng người đè lên trên.
“Không được, hôm nay đến lượt ta ở trên!!!!!! Quân vô hí ngôn, này… A A…”
“Quân vương thưởng phạt phân minh. Ngươi phái người dò la nghị sự, không phạt không được.”
“Đều… Ha… Ưm… Đều là Dung Hổ… Này này… Không được cắn chỗ đó!”
Thu Nguyệt Thu Tinh vốn đang quanh quẩn ngoài điện, chợt nghe tiếng hét thảm thiết của Phượng Minh, chẳng thèm kinh ngạc mà chỉ nhún nhún vai nhìn nhau.
“Xem ra đêm nay Minh vương lại mất ngủ rồi.”
“Ừ, nhưng…” Thu Tinh phiền não than thở: “Muội bắt đầu lo ngày mai Minh vương không dậy nổi.”
“Ơ… Phải ha, nếu Minh vương không thể ra ngoài chơi, chúng ta cũng đâu được đi…”
Đôi tỉ muội vai kề vai ngồi ỉu xìu xìu trên bậc thang ngoài cửa điện.
.
Lễ tế thần mùa màng, cuối cùng đã tới trong niềm mong mỏi của chúng nhân.
Khi những tia nắng đầu tiên rụt rè chiếu vào Thái tử điện, Phượng Minh vẫn nằm sõng soài trên giường, ai oán nhìn khuôn mặt tươi rói như hoa lúc mặc vương bào của Dung Điềm.
“Tại sao Đại vương tế thần lại không cần xuất cung? Phải chung vui cùng dân chúng mới phải chứ?”
“Chúng ta sẽ đứng trên tường thành vương cung. Bách tính chỉ cần thấy từ xa xa là an tâm rồi.”
“Nhưng, ta muốn ra ngoài giải sầu!”
Bóng đen chợt phủ chụp lên đỉnh đầu, gương mặt Dung Điềm bành trướng ngay trước mắt cậu: “Nếu còn không mau thay y phục, ngay đến tường thành ngươi cũng đừng hòng lên.”
Lời uy hiếp quá giản đơn mà hiệu quả. Tuy miệng mồm làu bàu nhưng Phượng Minh vẫn rất thần tốc, hô hoán tụi Thu Lam, phối hợp thay y phục nhanh phi thường.
“Thật là không được xuất cung?”
“Thật.”
Phượng Minh thở dài thật dài: “Thôi thì tường thành cũng được.”
Cùng Dung Điềm tung tăng ra khỏi Thái tử điện, hai đội thị tòng hộ vệ đã đợi sẵn ở ngoài cửa tự lúc nào, ánh đao sáng lòa đến nhức mắt.
“Đi thôi, đừng rề rà nữa.”
Không chỉ có bách tính, bách quan cũng đang đợi.
Đồng Kiếm Mẫn dẫn đầu quần thần đứng chờ dưới chân tường thành, vừa nhác thấy bóng Dung Điềm Phượng Minh, ông đã hối hả tiến lên nghênh đón, quẹt qua cái trán nhễ nhại mồ hôi: “Cuối cùng Đại vương đã tới. Bách tính biết hôm nay có thể diện kiến Đại vương và Minh vương nên đã lũ lượt đổ xô về. Bốn phía cổng thành giờ đã chật kín người, vùng quảng trường trước vương cung cũng đã đông nghịt.”
Dung Điềm bật cười, nhỏ giọng hỏi: “Thủ hộ bố trí thế nào rồi?”
Đồng Kiếm Mẫn nói: “Đại vương an lòng, tất cả đã thỏa đáng.”
Phượng Minh đã lâu không rời Thái tử điện, đang hưng phấn ngó ngang ngó dọc khắp nơi chợt nghe một tiếng hí dài lanh lảnh, cậu chàng lập tức gào toáng lên: “Bạch Vân!” Đoạn hất ngay tay Dung Điềm bổ nhào đi.
Mới dứt ra được hai bước, đai quần thình lình thít lại và bị Dung Điềm giật ngược về.
“Ta muốn cưỡi.” Phượng Minh quay đầu lại yêu cầu.
Dung Điềm ngạc nhiên liếc qua Đồng Kiếm Mẫn: “Sao lại dắt Bạch Vân ra đây?”
Bạch Vân nhác thấy Phượng Minh cũng hưng phấn không kém. Nó bồn chồn dậm vó, lắc lắc bờm phi vọt đi, kéo lê mấy tên thị vệ đang cố giằng giữ mất một đoạn mới chịu dừng lại thở phì phò hậm hực.
Dung Điềm ghé tai thì thầm với Phượng Minh: “Phượng Minh, chúng ta phải đi thôi, bách tính đang đợi.”
“Nhưng, Bạch Vân…”
“Đi thôi.” Dung Điềm tha lôi Phượng Minh lên cầu thang.
Tường thành vương cung cao chót vót. Từ chân lên đầu thành có đến một trăm tám mươi bậc thang, mỗi bậc đều dùng một phiến đá lớn tạc thành, tôn lên vẻ cổ kính trang nghiêm, khí thế hùng hồn.
Hai người tiền hô hậu ủng trèo lên tường thành. Nơi cao ngất gió ***g lộng thổi căng hai hàng đại kỳ.
Trong đám dân chúng đang chen chúc đợi ngoài vương cung, thình lình có tiếng thét: “Đại vương! Đại vương!”
Phượng Minh vừa mới trụ vững liền phóng tầm nhìn bao quát xung quanh. Quảng trường bên dưới đầy ăm ắp những người, xa xa nhìn lại đặc đen một dải. Cậu hít một hơi thật sâu run run: “Nhiều người quá.”
“Đều để gặp ngươi đó.” Dung Điềm đứng ngay kế, khẽ mỉm cười, kéo cậu sát lại, đến khi bờ vai hai người khít lại cạnh nhau mới lặng lẽ đan chặt tay thủ thỉ: “Nhìn đi, tất cả họ đều là bách tính của ngươi.”
Đám đông bên dưới kích động râm ran. Ai nấy đều cố ngỏng lên nhìn hai bóng người thấp thoáng nơi đầu thành, cử chỉ tôn quý, quả nhiên là Đại vương và Minh vương.
Mọi người nhao nhao quỳ xuống hành lễ nhưng vẫn không ít cặp mắt tò mò ngước lên si dại.
“Minh vương! Đúng là Minh vương!”
“Đâu?”
“Là người đứng cạnh Đại vương đó.”
“Nhưng Đại vương là ai?”
“Vị đại ca này không phải người đô thành ư?”
“Không sai, năm nay vùng chúng ta bội thu, thóc gạo chật bồ. Nghe nói có thể diện kiến Đại vương và Minh vương trong lễ tế nên mới cất công lặn lội tới tận đây.”
Dung Điềm đã sớm quen với cảnh này, cứ thế đứng trên gờ tường mỉm cười vẫy tay. Còn Phượng Minh thì đơ cứng, đè giọng hỏi nhỏ: “Ngươi không bảo họ đứng lên đi à?” Còn nhớ trong mấy bộ phim truyền hình, hoàng đế tốt nào gặp phải cảnh này đều rất mực thân thiết hô “Bình thân” cơ mà.
“Chúng ta là vương, phải làm quen với cảnh được dân chúng quỳ lạy.”
“Cũng phải quen với chuyện bị ám sát?” Phượng Minh bỏ nhỏ một câu.
Dung Điềm không đề phòng cậu xỉa một câu như vậy, liền quay sang nhìn.
Phượng Minh vừa ra mỉm cười đạo mạo vẫy vẫy tay với chúng dân bên dưới vừa nhỏ giọng đá thêm, “Ta thừa biết ngươi có chuyện giấu ta. Mau thành thật đi.”
“Đừng nghĩ vớ vẩn.” Gió càng lúc càng ***g lộng, phất tung tấm phi bào của Dung Điềm khiến vẻ oai nghiêm của hắn càng hiển lộ mạnh mẽ. Dung Điềm trông ra dải vàng miên man nơi tít tắp, đột nhiên nói: “Có ta ở đây, ai dám động đến ngươi?”
“Sau khi gặp thích khách ở ngoại ô, ngươi đột nhiên tăng cảnh giới quanh ta thêm một tầng.” Phượng Minh cổ quái liếc xéo hắn: “Thích khách kia khi bị bắt cách ta những hai mươi thước, thị vệ xung quanh lại nhiều, gã tuyệt đối không thể khiến ta bị thương. Nhưng sao chỉ một thích khách nho nhỏ lại khiến ngươi lo lắng đến thế? Thậm chí còn cấm túc ta ba tháng không cho rời Thái tử điện.”
“Ai nói ngươi không nghe lời tự tiện rời thành? Cấm túc là để trừng phạt.”
Phượng Minh huơ tay đến phát chán, đoạn thõng xuống, quay sang đối diện với Dung Điềm, chăm chú một hồi lâu, đột nhiên bật cười bâng quơ buông rũ cánh mắt, dịu dàng nói: “Phải thế nào ngươi mới bỏ phạt ta?”
Dung Điềm sượng cứng, hắn nhìn xoáy vào Phượng Minh, rất lâu sau mới bất thần hỏi: “Ngươi biết được bao nhiêu?”
“Ta biết ngươi giấu ta rất nhiều thứ.” Phượng Minh nói: “Thích khách kia ngươi cũng không nhắc tới. Kết quả thẩm vấn thế nào?”
“Chết rồi.”
“Chết rồi?”
“Tự vẫn, chưa tra hỏi được gì.” Dung Điềm đượm vẻ ưu tư: “Nhưng trên người hắn, có vài thứ bùa chú.”
Phượng Minh a lên một tiếng, thần sắc thoáng động, chợt hỏi: “Không phải bùa chú di hồn thuật đấy chứ?”
Dung Điềm nặng nề gật đầu: “Chính thế.”
Nhưng Phượng Minh lại cười phá lên: “Thì ra ngươi phiền não về chuyện đó. Ha ha, ta rất khó giải thích cho ngươi biết cái gì là mê tín cái gì là khoa học, nhưng ta có thể lấy danh nghĩa Minh vương thông tuệ đệ nhất Tây Lôi này ra bảo chứng, mấy thứ bùa chú vớ vẩn đó vô dụng với ta. Chẳng qua chỉ là mấy trò lừa gạt mị dân. Nếu chỉ vài tờ giấy quèn mà giết được người thì chẳng phải đã loạn hết cả rồi sao?”
“Ta không biết mấy thứ khoa học ngươi hay lải nhải là cái gì.” Dung Điềm vặn lại: “Bản vương chỉ muốn nhắc nhở Minh vương – thiên hạ đệ nhất thông minh của Tây Lôi rằng, đừng quên ngươi đã tới Tây Lôi bằng cách nào.”
Chuyện đó rất khó giải thích. Nụ cười trên môi Phượng Minh chợt tắt ngúm, cậu gãi đầu hoang mang: “Bất luận có thế nào ta vẫn nghĩ mấy thứ bùa chú kia không thể uy hiếp được ta. Còn nguyên nhân ta đến được thế giới này, nhất định phải có một nguyên tắc khoa học nào đó, tỷ dụ như truyền dẫn ion hay sóng điện não chẳng hạn.” Cậu liến thoắng một hồi những danh từ khoa học mà chính mình cũng không hiểu hết, cuối cùng kết lại chắc nịch một câu: “Cho nên căn bản ngươi không cần nhốt ta ở Thái tử điện.”
“Không được.”
“Tại sao?” Phượng Minh cao giọng cảnh cáo: “Dung Điềm, một đại vương tốt sẽ không tin mấy trò mê tín dị đoan.”
“Nếu phù chú vô hại với ngươi, sao thích khách lại mưu đồ dùng di hồn thuật chứ?”
Phượng Minh sửng sốt, hít một hơi thật sâu, mãi sau mới rụt rè nói: “Chúng rất quen thuộc ta và thái tử An Hà.”
“Không sai, trong cung có nội gián.” Dung Điềm gỡ dải tóc bị gió thổi rối tung trên trán Phượng Minh đoạn chậm rãi nói thêm: “Ta phải tìm bằng được cách để tránh mọi tổn hại của bùa chú đến ngươi. Và cả tên nội gián kia nữa.”
“Ta giúp ngươi.”
“Ngoan ngoãn ở lại Thái tử điện. Pháp sư ngự dụng đã yểm bùa bốn phía Thái tử điện. Những thứ bùa chú hại người sẽ không hiệu dụng trong Thái tử điện.”
Phượng Minh đương nhiên lắc đầu quầy quậy phản đối, cậu bất mãn nói: “Vậy nói bọn họ yểm bùa khắp đô thành là được. Ta không muốn bị giam hãm trong Thái tử điện.”
“Làm phép rất hao tổn sức lực, ngươi muốn pháp sư ngự dụng chết hay sao?”
“Không.” Phượng Minh tìm được một mảng sơ hở, liền lanh lợi hỏi ngược lại: “Nhưng hôm nay ngươi cho phép ta rời Thái tử điện, thế tức là…”
Dung Điềm bất đắc dĩ cười khổ, hất cằm về phía trái tường thành: “Từ Thái tử điện đến đây, luôn luôn có người niệm chú bảo hộ ngươi.”
Phượng Minh nheo mắt nhìn theo, cách đó không xa có một nam nhân, thân vận lam bào thẫm màu, sắc da hơi tối, cúi gằm đầu miệng liên tục lẩm nhẩm.
“Pháp sư ngự dụng?”
“Y tên Tùng Đằng, là người ta tín nhiệm.” Vừa thấy nhãn cầu Phượng Minh long lanh lên, hắn lập tức bồi thêm một câu: “Niệm chú bảo hộ tùy thân vô cùng tổn hại nguyên khí.”
“Nên?”
“Nên, dù có Tùng Đằng, trừ khi cần thiết, bằng không ta tuyệt đối không cho ngươi rời Thái tử điện.”
Nghe đến đó, Phượng Minh tức thì rũ xuống như lúa đòng chết héo.
Quyển 5 - Chương 1
CHƯƠNG 1
Tái biên: Rei Hanazawa, Sal
Tây Lôi.
Dung Điềm đăng cơ đã được mười hai tháng.
Mùa thu lại đến.
Những bông lúa nặng trĩu đong đưa hiển lộ sự nhân từ của thần mùa màng đối với dân chúng Tây Lôi.
Vàng óng ả thành sắc màu được yêu thích nhất Tây Lôi.
Lương thực từ xưa tới nay là nền móng căn bản của quốc gia, vào buổi chầu sớm hôm đó tại Tây Lôi, Thúc Khai, vị chưởng quản nông nghiệp đã mở màn bằng câu tuyên ngôn như thế.
“Minh vương thật là bảo vật trời ban cho Tây Lôi.” Sáu mươi tuổi có lẻ, râu tóc bạc phơ, quan chưởng điền Thúc Khai mặt mày đầy thỏa mãn chốt hạ bản báo cáo tình hình thu hoạch năm nay của Tây Lôi, lại nhân chút xúc động mà dè dặt tấu trình trước Dung Điềm đang ngọa trên bảo tọa cao cao: “Vụ mùa năm nay là phúc trạch trời cao ân thưởng Đại vương. Hạ thần tuy chưởng quản nông vụ Tây Lôi bao năm nhưng vẫn hiểu sâu sắc một điều, nếu không có sách lược thê điền của Minh vương, Tây Lôi ta sẽ không có được một thành quả khả quan như hôm nay. Vậy nên…”
“Nên ngươi lại muốn thỉnh cầu bản vương để Phượng Minh đi khảo sát thê điền, tiện thể xem hắn còn lương sách gì ích lợi cho nông nghiệp không chứ gì?” Tâm tình Dung Điềm vì vụ mùa bội thu mà tốt lên không ít, hắn cong cong khóe miệng thủng thẳng cắt ngang lời trình tấu của Thúc Khai: “Trước mắt, Phượng Minh không thích hợp rời vương cung. Chuyện này để sau hãy bàn.”
“Đại vương,” Thúc Khai đang muốn lằng nhằng thêm lại bị Dung Điềm lia mắt cảnh cáo, đành phải húng hắng mấy tiếng đá sang chuyện khác: “Thần chỉ muốn thỉnh Minh vương cùng Đại vương dự lễ tế thần mùa màng thôi.”
“Cùng bản vương?” Dung Điềm nheo nheo mắt đầy nguy hiểm…
.
Giữa lúc chính điện bận rộn thương thảo quốc sự, trên dưới Thái tử điện lại nhàn hạ nhấm nháp đủ loại điểm tâm sặc sỡ.
“Trù nghệ của Thu Lam lại tiến bộ.” Thu Tinh nhón một miếng điểm tâm tinh xảo như ngọc: “Này ngươi xem, lớp vừng rắc ngoài vỏ bánh còn thành hoa văn nữa. Tỉ ấy thật khéo tay.”
“Phải, trù nghệ Thu Lam ngày càng tăng tiến, còn eo ngươi thì ngày càng phì nộn. Béo ra không ít ý nhở?” Liệt Nhi vừa tống một miếng bánh bột lọc vào miệng, vừa làm mặt quỷ nói móc Thu Tinh.
Thu Nguyệt trừng Liệt Nhi: “Không được bắt nạt Thu Tinh. Eo muội ấy to hay nhỏ can gì đến ngươi?”
“Thật là to không?” Thu Tinh nhảy dựng lên cuống cuồng tìm gương soi, đoạn lại ngoắt sang Thu Nguyệt lắc lấy lắc để: “Thu Nguyệt, tỉ nói đi? Có thật là to không?”
Xem bọn họ chí chóe không biết bao lần riết thành quen, Thu Lam lười nhác bốc một miếng bánh, than thở: “Từ lúc Minh vương suýt bị ám sát ở ngoại thành, rồi lại vụ cấm túc suốt ba tháng trời của Đại vương, ta lại chẳng buồn chán đến mốc meo lên ấy chứ. Không làm điểm tâm thì còn biết làm gì?”
“Suỵt…” Liệt Nhi lập tức dựng ngón tay bên miệng, thì thào như thở: “Ngươi còn dám nhắc hai chữ “cấm túc”? Cẩn thận lọt tai Minh vương.”
“Ta đã nghe thấy rồi.” Sau lưng thình lình truyền tới một giọng hừ mũi đầy hậm hực.
Đám ba người đồng loạt le lưỡi, len lén quay về sau. Phượng Minh không biết từ lúc nào đã thay sang bộ cánh thiên thanh đứng chù ụ một đống sau cửa.
Liệt Nhi gãi đầu xấu hổ, cười nịnh: “Nhĩ lực Minh vương quả là lợi hại nha! Xa thế cũng nghe thấy.”
“Nhĩ lực lợi hại cái gì, đó là tác dụng của khoa học kỹ thuật.” Phượng Minh lướt vào đại sảnh, vất thứ dụng cụ nghe lén thô lậu vì quá nhàm chán mà chế ra qua một bên.
Thu Tinh liền đon đả dâng ngay một chén trà nóng lên cho Phượng Minh, đoạn cười giả lả trách cứ: “Người tỉnh cũng không gọi chúng tì nữ một tiếng, Đại vương mà biết không ai thị hầu Minh vương thay đồ lại quở mắng chúng tì nữ lười biếng.”
“Ta còn muốn mắng hắn kia!!” Vừa nhắc tới Dung Điềm, Phượng Minh lại hậm hực đập bàn, tức tối không thôi: “Cấm túc! Rốt cuộc muốn cấm túc bao lâu? Ta đường đường là Minh vương, cớ sao hắn dám nói cấm là cấm?”
“Cái này… Đại vương cũng vì nghĩ cho sự an toàn của Minh vương.” Dẫu tha thiết muốn ra ngoài hít thở chút khí trời mới mẻ nhưng Thu Lam vẫn cố khuyên giải vì đại cục: “Đại vương đã nói, trước khi tra được tung tích thích khách lần trước, Minh vương không được rời Thái tử điện nửa bước.”
Thu Tinh gật đầu phụ họa: “Đại vương còn dặn, gần đây rất nhiều nước đã phái gian tế thâm nhập Tây Lôi, chuyện gì cũng phải cẩn thận.”
Liệt Nhi lại ném thêm một khối điểm tâm vào miệng, lúng pha lúng phúng: “Minh vương hiện là nhân vật trọng yếu có thể đả động tới đại cục Tây Lôi. Giả như người gặp sự bất trắc, sẽ nguy hại đến toàn bộ đất nước. Đại vương tuy cấm túc Minh vương tuy có hơi quá, nhưng…”
“Nhưng mấy thứ đó Minh vương đều rất rõ, không đến lượt các ngươi lách chách cả ngày.” Từ ngoài sảnh vọng vào một thanh âm điềm tĩnh: “Minh vương dẫu có oán trách cách mấy cũng tuyệt không kháng vương lệnh chuồn khỏi Thái tử điện.”
“Dung Hổ!” Phượng Minh như gặp sét đánh, kéo tuột Dung Hổ vào phòng trong, hưng phấn hỏi dồn: “Sao rồi?”
Dung Hổ lắc đầu: “Thúc Khai có theo lời Minh vương căn dặn, cố kiến nghị để người được đi tuần tra nông địa Tây Lôi, nhưng Đại vương đã thẳng thừng cự tuyệt.”
Phượng Minh buông thõng vai: “Lại thất bại?”
“Nhưng…” Dung Hổ nhấn nhá: “Thúc Khai cũng nhanh nhạy, đã chuyển sang thỉnh cầu Đại vương cho phép Minh vương được dự lễ tế thần mùa màng mấy ngày tới.”
Thu Tinh vỗ tay: “Như thế chẳng phải sẽ được rời Thái tử điện sao?”
Thu Lam thực tế nhất hỏi lại ngay: “Đại vương có đồng ý không?”
“Đại vương nói…” Dung Hổ nhìn điệu bộ dỏng tai của Phượng Minh không khỏi bật cười nói: “Có thể.”
Thái tử điện đang lặng như tờ, chỉ một khắc sau, đã nổ bùm trong tiếng reo hò.
“A A A! Được ra ngoài rồi! Cuối cùng cũng có chuyển biến rồi!”
“Ôi trời ơi, giam ba tháng không khác gì tù ba trăm năm.”
“Tế thần, ta yêu tế thần, ta yêu tế thần! Thần mùa màng, ta yêu người!!!!!!” Câu này đương nhiên xuất phát từ sự sung sướng đến điên cuồng của Phượng Minh.
.
Trong lúc hưởng thụ khoái cảm vụ mùa bội thu, mọi người cũng lục tục chuẩn bị cho lễ tế đáp lại lòng hào phóng của thần mùa màng.
Mỹ tửu thơm nức này, từng khối từng khối thịt thật lớn này, ca vũ cùng xiếc thú này, tất cả đều là những thứ không thể thiếu trong lễ tế. Công tác chuẩn bị đương nhiên khiến không ít người phải bận bịu luôn chân luôn tay. Còn như Phượng Minh, lại chỉ hết chờ lại đợi ánh hừng đông ló dạng.
Biết bao giờ trời mới sáng đây?
Vừa đặt lưng xuống Phượng Minh đã bắt đầu trăn trở vấn đề to lớn ấy. Cũng không thể trách, người ngoài ai mà thấu hiểu được tâm tình con khỉ con bị hai chữ cấm túc đè nặng suốt ba tháng trời cơ chứ?
Nhưng mà…
Biết bao giờ trời mới sáng đây?
“Hôm qua ngươi đã không ngủ.” Cánh tay trên lưng thít lại, Phượng Minh ngóc lên nhìn vẻ bất mãn của Dung Điềm. Hắn nhăn mặt: “Hôm nay lại tính thức trắng?”
“Ta hưng phấn mà.” Phượng Minh dòm ra nền trời tối thui ngoài cửa sổ: “Trời phải mau sáng đi chứ?”
“Mới chập tối thôi. Mau ngủ đi, nếu xuất hiện quầng thâm, mai ta lại vin cớ tổn hại quốc uy ra cấm ngươi dự tế lễ bây giờ.”
“Á!” Phượng Minh kích động gặng hỏi: “Ngươi cho ta tham dự tế lễ? Thật không?”
Dung Điềm liếc qua cậu một cái sắc bén, cười như có như không: “Đừng giả vờ ngây ngô. Ngươi phái Dung Hổ nghe lén nghị triều, chẳng lẽ ta lại không biết?”
Phượng Minh xấu hổ cười hí hí, đang tính toán tìm đề tài né đi, trên cổ thình lình tê rần.
“A… Ngươi cắn người!” Phượng Minh uất ức bụm cổ.
Dung Điềm cười quỷ dị: “Ta còn muốn ăn cả ngươi nữa cơ.” Đoạn nghiêng người đè lên trên.
“Không được, hôm nay đến lượt ta ở trên!!!!!! Quân vô hí ngôn, này… A A…”
“Quân vương thưởng phạt phân minh. Ngươi phái người dò la nghị sự, không phạt không được.”
“Đều… Ha… Ưm… Đều là Dung Hổ… Này này… Không được cắn chỗ đó!”
Thu Nguyệt Thu Tinh vốn đang quanh quẩn ngoài điện, chợt nghe tiếng hét thảm thiết của Phượng Minh, chẳng thèm kinh ngạc mà chỉ nhún nhún vai nhìn nhau.
“Xem ra đêm nay Minh vương lại mất ngủ rồi.”
“Ừ, nhưng…” Thu Tinh phiền não than thở: “Muội bắt đầu lo ngày mai Minh vương không dậy nổi.”
“Ơ… Phải ha, nếu Minh vương không thể ra ngoài chơi, chúng ta cũng đâu được đi…”
Đôi tỉ muội vai kề vai ngồi ỉu xìu xìu trên bậc thang ngoài cửa điện.
.
Lễ tế thần mùa màng, cuối cùng đã tới trong niềm mong mỏi của chúng nhân.
Khi những tia nắng đầu tiên rụt rè chiếu vào Thái tử điện, Phượng Minh vẫn nằm sõng soài trên giường, ai oán nhìn khuôn mặt tươi rói như hoa lúc mặc vương bào của Dung Điềm.
“Tại sao Đại vương tế thần lại không cần xuất cung? Phải chung vui cùng dân chúng mới phải chứ?”
“Chúng ta sẽ đứng trên tường thành vương cung. Bách tính chỉ cần thấy từ xa xa là an tâm rồi.”
“Nhưng, ta muốn ra ngoài giải sầu!”
Bóng đen chợt phủ chụp lên đỉnh đầu, gương mặt Dung Điềm bành trướng ngay trước mắt cậu: “Nếu còn không mau thay y phục, ngay đến tường thành ngươi cũng đừng hòng lên.”
Lời uy hiếp quá giản đơn mà hiệu quả. Tuy miệng mồm làu bàu nhưng Phượng Minh vẫn rất thần tốc, hô hoán tụi Thu Lam, phối hợp thay y phục nhanh phi thường.
“Thật là không được xuất cung?”
“Thật.”
Phượng Minh thở dài thật dài: “Thôi thì tường thành cũng được.”
Cùng Dung Điềm tung tăng ra khỏi Thái tử điện, hai đội thị tòng hộ vệ đã đợi sẵn ở ngoài cửa tự lúc nào, ánh đao sáng lòa đến nhức mắt.
“Đi thôi, đừng rề rà nữa.”
Không chỉ có bách tính, bách quan cũng đang đợi.
Đồng Kiếm Mẫn dẫn đầu quần thần đứng chờ dưới chân tường thành, vừa nhác thấy bóng Dung Điềm Phượng Minh, ông đã hối hả tiến lên nghênh đón, quẹt qua cái trán nhễ nhại mồ hôi: “Cuối cùng Đại vương đã tới. Bách tính biết hôm nay có thể diện kiến Đại vương và Minh vương nên đã lũ lượt đổ xô về. Bốn phía cổng thành giờ đã chật kín người, vùng quảng trường trước vương cung cũng đã đông nghịt.”
Dung Điềm bật cười, nhỏ giọng hỏi: “Thủ hộ bố trí thế nào rồi?”
Đồng Kiếm Mẫn nói: “Đại vương an lòng, tất cả đã thỏa đáng.”
Phượng Minh đã lâu không rời Thái tử điện, đang hưng phấn ngó ngang ngó dọc khắp nơi chợt nghe một tiếng hí dài lanh lảnh, cậu chàng lập tức gào toáng lên: “Bạch Vân!” Đoạn hất ngay tay Dung Điềm bổ nhào đi.
Mới dứt ra được hai bước, đai quần thình lình thít lại và bị Dung Điềm giật ngược về.
“Ta muốn cưỡi.” Phượng Minh quay đầu lại yêu cầu.
Dung Điềm ngạc nhiên liếc qua Đồng Kiếm Mẫn: “Sao lại dắt Bạch Vân ra đây?”
Bạch Vân nhác thấy Phượng Minh cũng hưng phấn không kém. Nó bồn chồn dậm vó, lắc lắc bờm phi vọt đi, kéo lê mấy tên thị vệ đang cố giằng giữ mất một đoạn mới chịu dừng lại thở phì phò hậm hực.
Dung Điềm ghé tai thì thầm với Phượng Minh: “Phượng Minh, chúng ta phải đi thôi, bách tính đang đợi.”
“Nhưng, Bạch Vân…”
“Đi thôi.” Dung Điềm tha lôi Phượng Minh lên cầu thang.
Tường thành vương cung cao chót vót. Từ chân lên đầu thành có đến một trăm tám mươi bậc thang, mỗi bậc đều dùng một phiến đá lớn tạc thành, tôn lên vẻ cổ kính trang nghiêm, khí thế hùng hồn.
Hai người tiền hô hậu ủng trèo lên tường thành. Nơi cao ngất gió ***g lộng thổi căng hai hàng đại kỳ.
Trong đám dân chúng đang chen chúc đợi ngoài vương cung, thình lình có tiếng thét: “Đại vương! Đại vương!”
Phượng Minh vừa mới trụ vững liền phóng tầm nhìn bao quát xung quanh. Quảng trường bên dưới đầy ăm ắp những người, xa xa nhìn lại đặc đen một dải. Cậu hít một hơi thật sâu run run: “Nhiều người quá.”
“Đều để gặp ngươi đó.” Dung Điềm đứng ngay kế, khẽ mỉm cười, kéo cậu sát lại, đến khi bờ vai hai người khít lại cạnh nhau mới lặng lẽ đan chặt tay thủ thỉ: “Nhìn đi, tất cả họ đều là bách tính của ngươi.”
Đám đông bên dưới kích động râm ran. Ai nấy đều cố ngỏng lên nhìn hai bóng người thấp thoáng nơi đầu thành, cử chỉ tôn quý, quả nhiên là Đại vương và Minh vương.
Mọi người nhao nhao quỳ xuống hành lễ nhưng vẫn không ít cặp mắt tò mò ngước lên si dại.
“Minh vương! Đúng là Minh vương!”
“Đâu?”
“Là người đứng cạnh Đại vương đó.”
“Nhưng Đại vương là ai?”
“Vị đại ca này không phải người đô thành ư?”
“Không sai, năm nay vùng chúng ta bội thu, thóc gạo chật bồ. Nghe nói có thể diện kiến Đại vương và Minh vương trong lễ tế nên mới cất công lặn lội tới tận đây.”
Dung Điềm đã sớm quen với cảnh này, cứ thế đứng trên gờ tường mỉm cười vẫy tay. Còn Phượng Minh thì đơ cứng, đè giọng hỏi nhỏ: “Ngươi không bảo họ đứng lên đi à?” Còn nhớ trong mấy bộ phim truyền hình, hoàng đế tốt nào gặp phải cảnh này đều rất mực thân thiết hô “Bình thân” cơ mà.
“Chúng ta là vương, phải làm quen với cảnh được dân chúng quỳ lạy.”
“Cũng phải quen với chuyện bị ám sát?” Phượng Minh bỏ nhỏ một câu.
Dung Điềm không đề phòng cậu xỉa một câu như vậy, liền quay sang nhìn.
Phượng Minh vừa ra mỉm cười đạo mạo vẫy vẫy tay với chúng dân bên dưới vừa nhỏ giọng đá thêm, “Ta thừa biết ngươi có chuyện giấu ta. Mau thành thật đi.”
“Đừng nghĩ vớ vẩn.” Gió càng lúc càng ***g lộng, phất tung tấm phi bào của Dung Điềm khiến vẻ oai nghiêm của hắn càng hiển lộ mạnh mẽ. Dung Điềm trông ra dải vàng miên man nơi tít tắp, đột nhiên nói: “Có ta ở đây, ai dám động đến ngươi?”
“Sau khi gặp thích khách ở ngoại ô, ngươi đột nhiên tăng cảnh giới quanh ta thêm một tầng.” Phượng Minh cổ quái liếc xéo hắn: “Thích khách kia khi bị bắt cách ta những hai mươi thước, thị vệ xung quanh lại nhiều, gã tuyệt đối không thể khiến ta bị thương. Nhưng sao chỉ một thích khách nho nhỏ lại khiến ngươi lo lắng đến thế? Thậm chí còn cấm túc ta ba tháng không cho rời Thái tử điện.”
“Ai nói ngươi không nghe lời tự tiện rời thành? Cấm túc là để trừng phạt.”
Phượng Minh huơ tay đến phát chán, đoạn thõng xuống, quay sang đối diện với Dung Điềm, chăm chú một hồi lâu, đột nhiên bật cười bâng quơ buông rũ cánh mắt, dịu dàng nói: “Phải thế nào ngươi mới bỏ phạt ta?”
Dung Điềm sượng cứng, hắn nhìn xoáy vào Phượng Minh, rất lâu sau mới bất thần hỏi: “Ngươi biết được bao nhiêu?”
“Ta biết ngươi giấu ta rất nhiều thứ.” Phượng Minh nói: “Thích khách kia ngươi cũng không nhắc tới. Kết quả thẩm vấn thế nào?”
“Chết rồi.”
“Chết rồi?”
“Tự vẫn, chưa tra hỏi được gì.” Dung Điềm đượm vẻ ưu tư: “Nhưng trên người hắn, có vài thứ bùa chú.”
Phượng Minh a lên một tiếng, thần sắc thoáng động, chợt hỏi: “Không phải bùa chú di hồn thuật đấy chứ?”
Dung Điềm nặng nề gật đầu: “Chính thế.”
Nhưng Phượng Minh lại cười phá lên: “Thì ra ngươi phiền não về chuyện đó. Ha ha, ta rất khó giải thích cho ngươi biết cái gì là mê tín cái gì là khoa học, nhưng ta có thể lấy danh nghĩa Minh vương thông tuệ đệ nhất Tây Lôi này ra bảo chứng, mấy thứ bùa chú vớ vẩn đó vô dụng với ta. Chẳng qua chỉ là mấy trò lừa gạt mị dân. Nếu chỉ vài tờ giấy quèn mà giết được người thì chẳng phải đã loạn hết cả rồi sao?”
“Ta không biết mấy thứ khoa học ngươi hay lải nhải là cái gì.” Dung Điềm vặn lại: “Bản vương chỉ muốn nhắc nhở Minh vương – thiên hạ đệ nhất thông minh của Tây Lôi rằng, đừng quên ngươi đã tới Tây Lôi bằng cách nào.”
Chuyện đó rất khó giải thích. Nụ cười trên môi Phượng Minh chợt tắt ngúm, cậu gãi đầu hoang mang: “Bất luận có thế nào ta vẫn nghĩ mấy thứ bùa chú kia không thể uy hiếp được ta. Còn nguyên nhân ta đến được thế giới này, nhất định phải có một nguyên tắc khoa học nào đó, tỷ dụ như truyền dẫn ion hay sóng điện não chẳng hạn.” Cậu liến thoắng một hồi những danh từ khoa học mà chính mình cũng không hiểu hết, cuối cùng kết lại chắc nịch một câu: “Cho nên căn bản ngươi không cần nhốt ta ở Thái tử điện.”
“Không được.”
“Tại sao?” Phượng Minh cao giọng cảnh cáo: “Dung Điềm, một đại vương tốt sẽ không tin mấy trò mê tín dị đoan.”
“Nếu phù chú vô hại với ngươi, sao thích khách lại mưu đồ dùng di hồn thuật chứ?”
Phượng Minh sửng sốt, hít một hơi thật sâu, mãi sau mới rụt rè nói: “Chúng rất quen thuộc ta và thái tử An Hà.”
“Không sai, trong cung có nội gián.” Dung Điềm gỡ dải tóc bị gió thổi rối tung trên trán Phượng Minh đoạn chậm rãi nói thêm: “Ta phải tìm bằng được cách để tránh mọi tổn hại của bùa chú đến ngươi. Và cả tên nội gián kia nữa.”
“Ta giúp ngươi.”
“Ngoan ngoãn ở lại Thái tử điện. Pháp sư ngự dụng đã yểm bùa bốn phía Thái tử điện. Những thứ bùa chú hại người sẽ không hiệu dụng trong Thái tử điện.”
Phượng Minh đương nhiên lắc đầu quầy quậy phản đối, cậu bất mãn nói: “Vậy nói bọn họ yểm bùa khắp đô thành là được. Ta không muốn bị giam hãm trong Thái tử điện.”
“Làm phép rất hao tổn sức lực, ngươi muốn pháp sư ngự dụng chết hay sao?”
“Không.” Phượng Minh tìm được một mảng sơ hở, liền lanh lợi hỏi ngược lại: “Nhưng hôm nay ngươi cho phép ta rời Thái tử điện, thế tức là…”
Dung Điềm bất đắc dĩ cười khổ, hất cằm về phía trái tường thành: “Từ Thái tử điện đến đây, luôn luôn có người niệm chú bảo hộ ngươi.”
Phượng Minh nheo mắt nhìn theo, cách đó không xa có một nam nhân, thân vận lam bào thẫm màu, sắc da hơi tối, cúi gằm đầu miệng liên tục lẩm nhẩm.
“Pháp sư ngự dụng?”
“Y tên Tùng Đằng, là người ta tín nhiệm.” Vừa thấy nhãn cầu Phượng Minh long lanh lên, hắn lập tức bồi thêm một câu: “Niệm chú bảo hộ tùy thân vô cùng tổn hại nguyên khí.”
“Nên?”
“Nên, dù có Tùng Đằng, trừ khi cần thiết, bằng không ta tuyệt đối không cho ngươi rời Thái tử điện.”
Nghe đến đó, Phượng Minh tức thì rũ xuống như lúa đòng chết héo.
Bình luận truyện