Phút Giây Gặp Gỡ, Một Đời Bên Nhau
Chương 4-4
Thị Y Thần sững người, sau đó nhanh chóng phản bác lại: “Đương nhiên là không rồi! Mẹ à, dù con có kém cỏi đến đâu, lẽ nào ngay cả nguyên tắc làm người cơ bản nhất cũng không có sao?”. Cô rất hốt hoảng khi ngay cả họ của Lục Thần Hòa mẫu thân đại nhân cũng biết. Cái tên họ Lục chết tiệt đó chắc không nói luyên thuyên gì chứ.
Y Thần cố gắng cắn răng không hé nửa lời, chỉ thừa nhận mình đơn thuần gặp người khác khó khăn thì giúp đỡ. Vừa thay xong quần áo, cô liền lẩn vào nhà vệ sinh, trốn trong đó đánh răng rửa mặt, bà Thị bị cách ly ở bên ngoài.
Bà Thị vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng liên tiếp hai ngày liền không moi được bất kì thông tin nào từ miệng cô con gái cứng đầu, phỏng chừng chắc cũng không có gì thật. Đợi đến khi Thị Y Thần ngồi vào bàn ăn, bà mới chuyển chủ đề: “Tối nay mẹ có hẹn với bạn học cũ, con trai bà ấy cũng đến”.
Thị Y Thần vừa cắn được một miếng trứng ốp, nghe vậy suy nghĩ liền khựng lại, vẻ mặt mông lung, hoàn toàn không biết mẹ đang nói cái gì?
“Con đừng có mà nói với mẹ, con quên sạch sẽ chuyện này rồi đấy nhé?” Bà Thị trừng mắt lườm cô.
Thị Y Thần đột nhiên nhớ ra, trước khi tếch mông rời khỏi bệnh viện, Lục Thần Hòa có để lại một câu nói. Ôi trời ơi! Hôm nay đã là thứ Bảy rồi? Sao thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng thế này.
“Hôm nay là cuối tuần, khách đến chọn thử váy cưới rất đông, con không rảnh đâu ạ”, cô trực tiếp từ chối.
Nói đến chuyện yêu đương, trước nay bố mẹ cô đều chưa từng nhúng tay vào, nhưng hai năm gần đây khi tuổi tác của cô ngày càng cao, thì bố mẹ cũng càng ngày càng sốt ruột. Vậy là hai ông bà liền ngó nghiêng khắp nơi, không ngừng tìm kiếm đối tượng xem mặt cho cô, mãi đến khi gặp phải gia đình cực phẩm kia mới tạm nguôi ngoai phần nào. Cô còn tưởng sẽ được sống cuộc sống yên ổn một thời gian nữa, nào ngờ chưa đầy một tháng, mẹ lại bắt đầu tổ chức sắp xếp xem mặt.
Lần này bà Thị cũng không phải dạng vừa, bà lên tiếng, “Con đã từ chối bao nhiêu lần rồi? Mấy lần trước mẹ coi như cho qua, nhưng hôm nay thì không được. Mẹ không cần biết con bận rộn cái gì, nhất định phải sắp xếp thời gian đi gặp mặt người ta. Nếu con không đi thì chuyển ra khỏi nhà, mẹ và bố con sẽ trực tiếp đăng báo công bố từ mặt, cắt đứt quan hệ”.
“Trời ơi, mẹ tỉnh lại đi có được không, pháp luật quy định không thể đoạn tuyệt quan hệ mẹ con được. Con xin mẹ tha cho con có được không?”
“Thời gian chính là liều thuốc điều trị bệnh thất tình, với những người đàn ông khác nhau lại càng hiệu quả hơn, huống hồ con cũng chưa từng yêu đương gì.”
Cô thực sự bị bà Thị đánh bại, khóe miệng khẽ nhếch lên, cất giọng châm biếm: “Mẹ chắc chắn muốn con đi xem mặt sao? Lẽ nào mẹ không sợ con lại gặp phải cả gia đình tâm thần như lần trước?”.
“Đằng nào cũng gặp phải tâm thần, mẹ tâm thần trước luôn cho rồi.”
“… Mẹ, mẹ thắng rồi”, Y Thần chấp nhận cắp ba lô, thay giày, nhịn cục tức ra khỏi nhà, trong lòng không ngừng oán thán: Cái gì mà thế kỷ hai mươi mốt. Lẽ nào ngoài chuyện kết hôn sinh con, thì cả đời này người phụ nữ không còn con đường sống nào khác để lựa chọn sao?
Bận rộn cả ngày, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được cuộc gọi như lấy mạng của mẹ, Thị Y Thần đành ngoan ngoãn đi đến điểm hẹn, đó là một nhà hàng xoay ở tầng thượng tòa nhà cao tầng nhất trung tâm thành phố. Cô vốn cho rằng bố mẹ hai bên đều sẽ có mặt, tổ chức một bữa cơm gặp mặt đơn giản rồi tiện thể dắt theo hai đứa con giật dây bắc cầu. Ai mà ngờ được đến đây rồi mới biết là một cuộc xem mặt đã được tính toán từ trước.
Âm nhạc Broadway kinh điển nhẹ nhàng réo rắt vang lên đến từng góc. Bên ngoài cửa hàng, ánh đèn neon rực rỡ tuyệt đẹp không ngừng biến đổi màu sắc. Mọi vẻ phồn hoa cùng yên tĩnh của thành phố N đều được thu vào tầm mắt cô.
Thị Y Thần hờ hững khuấy ly nước chanh trước mặt, lịch sự ngồi nghe người đàn ông trước mắt nói chuyện.
Người đàn ông được sắp xếp lần này có cái tên không tồi – Chu Tân Vũ, bằng tuổi với cô. Anh ta đeo một cặp kính gọng đen thời thượng, làm nghề thiết kế quảng cáo, theo hiểu biết của cô cũng tạm coi là một nhân viên IT. Vô thức, trong đầu Y Thần lại hiện ra gương mặt sáng sủa điển trai của Cao Minh Dương.
Chu Tân Vũ có một đôi mắt hẹp dài, không giống với đôi mắt to tròn của Cao Minh Dương, cũng không sở hữu cặp mắt một mí đáng ghét như mấy nhân vật trong bộ phim Hàn Quốc đang đình đám hiện nay. Anh ta có một làn da trắng trẻo trơn nhẵn, so với cô chỉ có hơn không có kém. Đôi lúc cô thậm chí không kìm được, suýt buột miệng hỏi xem anh ta dùng loại mỹ phẩm dưỡng da nào mà da mặt lại đẹp đến thế. Anh ta cao khoảng 1 mét 78, vóc người trông rất khỏe mạnh rắn rổi, có chút không phù hợp với gương mặt thư sinh trắng trẻo cho lắm.
Y Thần thầm thở dài một hơi, xem ra Chu Tân Vũ là một người đàn ông không tồi. Nếu đổi lại là mắt nhìn của người khác, có lẽ đã chấm cho anh ta điểm tuyệt đối rồi, thế nhưng với Y Thần, anh ta có làm thế nào cũng không khiến cô hứng thú nổi. Bởi vì người đàn ông này bắt đầu từ lúc ngồi xuống, mỗi câu nói ra đều không thoát khỏi chuyện về em gái mình. Ví dụ như mỗi tuần anh ta phải dắt cô em gái đang học đại học đi ăn một bữa KFC, mà nhất định phải ăn suất dành cho trẻ em chỉ vì món đồ chơi đi kèm suất đó. Hai anh em họ có một thói quen chính là sưu tập toàn bộ đồ chơi trong suất ăn dành cho trẻ em của KFC. Hoặc là mỗi cuối tuần, chỉ cần được nghỉ, anh ta sẽ đưa em gái đi dạo phố mua sắm quần áo sau đó đi xem phim. Hai hôm trước anh ta và em gái mình mới xem xong một bộ phim hài…
Mặc dù chỉ nói chuyện đơn giản, nhưng Y Thần cảm thấy Chu Tân Vũ này là một người đàn ông rất tâm lý, rất dịu dàng. Nhưng sự yêu chiều này không chỉ dành cho người nào muốn trở thành bạn gái của anh ta. Nếu như đối tượng xem mặt nào anh ta cũng đối đãi như vậy, thì cô cũng có thể hiểu được, tại sao một người đàn ông ưu tú đến thế mà ba mươi tuổi vẫn chưa có bạn gái. Bởi vì không một cô gái nào có thể chấp nhận viện em gái của bạn trai đứng giữa làm một chiếc bóng đèn sáng trưng như vậy cả.
Cô chợt ngân nga trong lòng một bài hát cũ: Em gái em ngồi đầu thuyền, anh trai đây đi dọc bờ, dây buộc nhè nhẹ đung đưa…
Cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay, ngồi lâu như vậy mà mới được một tiếng đồng hồ. Trước đó mẹ cô đã gửi tin nhắn đến, dọa nạt rằng cho dù có không thuận mắt thì cũng phải ngoan ngoãn ngồi đó hai tiếng. Hai tiếng, thật sự là một khoảng thời gian quá dài. Đầu cô đã bắt đầu ong ong, cổ họng khô khốc. Cô chụp lấy ly nước chanh, uống một hơi cạn sạch.
Vừa đặt chiếc ly trống rỗng xuống, Chu Tân Vũ liền cầm bối nước lọc bên cạnh lên, rót đầy vào ly cho cô.
Đúng là tâm lí, cho điểm mười. Thế nhưng, lẽ nào anh ta không nhìn ra, cả buổi tối hôm nay cô đã uống không dưới tám cốc nước?
“Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút”, không phải cô kiếm cớ chuồn, mà là sau khi uống tám cốc nước, cô thực sự rất có nhu cầu vào nhà vệ sinh. Chu Tân Vũ khẽ nở nụ cười rồi gật đầu.
Nụ cười của anh ta rất dễ chịu, rất ưa nhìn. Nhưng vào lúc này đây, trong mắt Thị Y Thần chỉ toàn chán ghét.
“Cô sao vậy?” Cuối cùng Chu Tân Vũ cũng phát hiện ra điều bất thường.
“À, không có gì”, cô buông lỏng nắm tay, tâm trạng cũng dịu hơn chút xíu, khẽ nở nụ cười rồi dời đi.
Đứng trước tấm gương trong nhà vệ sinh, Y Thần ngây người nhìn gương mặt xem ra vẫn còn có chút tinh thần của mình, cô không ngừng nhắc nhở bản thân hết lần này đến lần khác phải đối diện với hiện thực tàn khốc, đó là làn da cô đã không còn mịn màng nhẵn bóng đến dụ hoặc lòng người như thời mới hai mươi nữa. Ánh mắt cô cũng không còn ngây thơ lấp lánh trong veo như trước nữa. Cô đang bước từng bước tiến đến tuổi trung niên mất rồi.
Y Thần hít sâu một hơi, đột nhiên trong gương xuất hiện thêm một khuôn mặt nữa, khiến cô sợ đến mức kêu lên một tiếng thất thanh. Không biết từ lúc nào bên cạnh đã xuất hiện thêm một người xa lạ, cũng đang đứng soi gương như cô.
“Xin lỗi, đã làm cô sợ rồi, có muốn làm một điếu không?” Giữa những ngón tay mảnh khảnh của cô gái này đang kẹp một điếu thuốc.
Thị Y Thần lắc đầu. Cô nghĩ, nếu cô biết hút thuốc thì rất có thể sẽ nhận lấy, thử xem cái cảm giác chìm đắm trong làn khói thuốc có mùi vị ra sao, liệu có thể khiến bản thân quên đi hết mọi buồn phiền không?
Người phụ nữ kia thu tay lại, vô tư nói, “Khi một người dùng thứ ma lực của người trưởng thành để khen một người phụ nữ sắp ba mươi, nói một cách khác chỉ là đang khéo léo nói cho cô biết, cô thực ra đã già mất rồi. Cô biết không? Khi người phụ nữ già nua thì ngoài những nếp nhăn đáng sợ trên khuôn mặt ra, còn là việc ‘bà dì’ càng ngày càng ít ghé thăm. Haizzz, già rồi mà, nếu còn không chịu lập gia đình thì chỉ e sẽ thực sự không lấy được chồng đâu”.
Chỉ mấy câu nói đơn giản, nhưng khi lọt vào tai Thị Y Thần giống như tiếng chuông đồng hồ quả lắc va vào nhau rất mạnh vậy.
Nhưng mà, hằng ngày cô đều được người ta tán tụng rằng có sức hút trưởng thành của phụ nữ ba mươi. Cho nên, hôm nay cô mới xuất hiện ở đây.
Nếu còn không kết hôn thì thực sự sẽ không lấy được chồng.
Cô thầm hít sâu một hơi, quyết định quay trở lại chỗ ngồi nhạt nhẽo ban nãy.
Cô rửa tay qua loa rồi vội vàng ra ngoài, vừa xoay mặt lại liền va phải một người đàn ông với thân hình cao lớn.
“Xin…” Y Thần ngước mắt lên nhìn, vừa hay chạm phải ánh mắt của nah, chữ cuối cùng định thốt lên lại nuốt ngược vào trong.
Gặp gỡ nhau ở đâu không gặp, lại đi gặp ngay ở nhà vệ sinh. Có một câu thành ngữ gọi là oan gia ngõ hẹp, dùng để hình dung tình trạng hiện tại thật không còn câu nào thích hợp hơn.
Nhà vệ sinh quả thực là một nơi kì diệu.
Đôi mắt Lục Thần Hòa sâu thẳm, đen láy, sáng lập lánh, việc gặp gỡ cô ở đây đối với anh cũng là tình cờ. Anh vô tình nhớ lại cuộc điện thoại nhận được lúc còn ở bệnh viện, khóe miệng vô thức nhếch lên nói: “Đi xem mặt?”.
Y Thần vờ như không nghe thấy, cụp mắt đi lướt qua anh.
Không ngờ, giọng nói của anh lại tiếp tục vang lên phía sau, “Xem ra lời uy hiếp của bác gái vẫn còn có tác dụng”.
Y Thần dừng bước, lên tiếng trả lời bằng giọng khó chịu, “Liên quan gì đến anh, đồ gà mái!”.
“Xem ra việc xem mặt cũng chẳng sung sướng gì, trên mặt cô đang khắc bốn chữ ‘nhanh nhanh kết thúc’ mà cảm giác có thể rơi xuống bất kì lúc nào.” Lục Thần Hòa quan sát Thị Y Thần cẩn thận một lượt từ đầu đến chân, áo gi lê màu xám bạc, chiếc váy dài màu xám đậm, đôi sandal đế bằng màu đen của Punk, mái tóc cột đuôi ngựa một cách tùy ý, cộng thêm khuôn mặt mặc dù đã được trang điểm nhưng vẫn lộ rõ vẻ cau có, sao nhìn thế nào cũng không giống đi xem mặt vậy. Kiểu ăn vận này nếu đổi lại là đi dạo phố hoặc phong cách đời thường thì rất phù hợp, nhưng đổi lại là đi xem mặt hiển nhiên có chút lu mờ, thiếu đi sức hấp dẫn đàn ông, thật khó có thể tưởng tượng được cô lại là bà chủ của một tiệm thiết kế váy cưới tuyệt đẹp. Có điều, từ dáng vẻ chả mấy hứng thú này của cô, thì có lẽ đây là kết quả cô mong muốn tối nay.
Khóe miệng Thị Y Thần khẽ nhếch lên, bàn tay vô thức nắm chặt thành quyền. Nhớ lại chuyện ở bệnh viện đến cái vẻ mặt của anh lúc chuyển lời, cô thật chỉ muốn đâm đầu vào tường. Mặc dù cái miệng và lòng dạ Lục Thần Hòa có chút độc ác, nhưng không thể không thừa nhận anh có một ánh mắt rất sắc bén. Y Thần cười lớn hai tiếng, nhưng lòng không hề cười: “Anh biết không? Anh còn nhìn thiếu hai chữ nữa trên mặt tôi”.
Lục Thần Hòa nhướng mày, bày ra dáng vẻ rửa tay lắng nghe.
“Biến đi!”
Ý cười trong đáy mắt càng thêm nồng đậm, anh nhanh chóng chuyển chủ đề, “Nhận được tiền chưa?”.
“Nhận được rồi”, cô lạnh lùng đáp lại.
“Vậy thì tốt. Sau này nếu cửa hàng làm ăn không tốt, cô có thể chuyển sang làm hộ lý, nghe nói ngành này đang thiếu người”, Lục Thần Hòa nhếch mép, lại một lần nữa giở giọng nguyền rủa việc làm ăn của cửa hàng cô.
Y Thần hung hăng lườm anh, “Đêm hôm trước, đáng ra tôi không nên lắm chuyện, phải để anh phát sốt rồi chết quách ở nhà cho xong!” Cô chửi xong liền quay đầu bỏ đi.
Lục Thần Hòa cứ thế nhìn theo bóng dáng gầy gò của cô dần khuất nơi góc rẽ, bỗng dưng lẩm bẩm: “Lại gặp đúng lúc đi xem mặt…”.
Lẽ nào đây là duyên phận mà người ta hay nói?
Hết chương 4
Y Thần cố gắng cắn răng không hé nửa lời, chỉ thừa nhận mình đơn thuần gặp người khác khó khăn thì giúp đỡ. Vừa thay xong quần áo, cô liền lẩn vào nhà vệ sinh, trốn trong đó đánh răng rửa mặt, bà Thị bị cách ly ở bên ngoài.
Bà Thị vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng liên tiếp hai ngày liền không moi được bất kì thông tin nào từ miệng cô con gái cứng đầu, phỏng chừng chắc cũng không có gì thật. Đợi đến khi Thị Y Thần ngồi vào bàn ăn, bà mới chuyển chủ đề: “Tối nay mẹ có hẹn với bạn học cũ, con trai bà ấy cũng đến”.
Thị Y Thần vừa cắn được một miếng trứng ốp, nghe vậy suy nghĩ liền khựng lại, vẻ mặt mông lung, hoàn toàn không biết mẹ đang nói cái gì?
“Con đừng có mà nói với mẹ, con quên sạch sẽ chuyện này rồi đấy nhé?” Bà Thị trừng mắt lườm cô.
Thị Y Thần đột nhiên nhớ ra, trước khi tếch mông rời khỏi bệnh viện, Lục Thần Hòa có để lại một câu nói. Ôi trời ơi! Hôm nay đã là thứ Bảy rồi? Sao thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng thế này.
“Hôm nay là cuối tuần, khách đến chọn thử váy cưới rất đông, con không rảnh đâu ạ”, cô trực tiếp từ chối.
Nói đến chuyện yêu đương, trước nay bố mẹ cô đều chưa từng nhúng tay vào, nhưng hai năm gần đây khi tuổi tác của cô ngày càng cao, thì bố mẹ cũng càng ngày càng sốt ruột. Vậy là hai ông bà liền ngó nghiêng khắp nơi, không ngừng tìm kiếm đối tượng xem mặt cho cô, mãi đến khi gặp phải gia đình cực phẩm kia mới tạm nguôi ngoai phần nào. Cô còn tưởng sẽ được sống cuộc sống yên ổn một thời gian nữa, nào ngờ chưa đầy một tháng, mẹ lại bắt đầu tổ chức sắp xếp xem mặt.
Lần này bà Thị cũng không phải dạng vừa, bà lên tiếng, “Con đã từ chối bao nhiêu lần rồi? Mấy lần trước mẹ coi như cho qua, nhưng hôm nay thì không được. Mẹ không cần biết con bận rộn cái gì, nhất định phải sắp xếp thời gian đi gặp mặt người ta. Nếu con không đi thì chuyển ra khỏi nhà, mẹ và bố con sẽ trực tiếp đăng báo công bố từ mặt, cắt đứt quan hệ”.
“Trời ơi, mẹ tỉnh lại đi có được không, pháp luật quy định không thể đoạn tuyệt quan hệ mẹ con được. Con xin mẹ tha cho con có được không?”
“Thời gian chính là liều thuốc điều trị bệnh thất tình, với những người đàn ông khác nhau lại càng hiệu quả hơn, huống hồ con cũng chưa từng yêu đương gì.”
Cô thực sự bị bà Thị đánh bại, khóe miệng khẽ nhếch lên, cất giọng châm biếm: “Mẹ chắc chắn muốn con đi xem mặt sao? Lẽ nào mẹ không sợ con lại gặp phải cả gia đình tâm thần như lần trước?”.
“Đằng nào cũng gặp phải tâm thần, mẹ tâm thần trước luôn cho rồi.”
“… Mẹ, mẹ thắng rồi”, Y Thần chấp nhận cắp ba lô, thay giày, nhịn cục tức ra khỏi nhà, trong lòng không ngừng oán thán: Cái gì mà thế kỷ hai mươi mốt. Lẽ nào ngoài chuyện kết hôn sinh con, thì cả đời này người phụ nữ không còn con đường sống nào khác để lựa chọn sao?
Bận rộn cả ngày, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được cuộc gọi như lấy mạng của mẹ, Thị Y Thần đành ngoan ngoãn đi đến điểm hẹn, đó là một nhà hàng xoay ở tầng thượng tòa nhà cao tầng nhất trung tâm thành phố. Cô vốn cho rằng bố mẹ hai bên đều sẽ có mặt, tổ chức một bữa cơm gặp mặt đơn giản rồi tiện thể dắt theo hai đứa con giật dây bắc cầu. Ai mà ngờ được đến đây rồi mới biết là một cuộc xem mặt đã được tính toán từ trước.
Âm nhạc Broadway kinh điển nhẹ nhàng réo rắt vang lên đến từng góc. Bên ngoài cửa hàng, ánh đèn neon rực rỡ tuyệt đẹp không ngừng biến đổi màu sắc. Mọi vẻ phồn hoa cùng yên tĩnh của thành phố N đều được thu vào tầm mắt cô.
Thị Y Thần hờ hững khuấy ly nước chanh trước mặt, lịch sự ngồi nghe người đàn ông trước mắt nói chuyện.
Người đàn ông được sắp xếp lần này có cái tên không tồi – Chu Tân Vũ, bằng tuổi với cô. Anh ta đeo một cặp kính gọng đen thời thượng, làm nghề thiết kế quảng cáo, theo hiểu biết của cô cũng tạm coi là một nhân viên IT. Vô thức, trong đầu Y Thần lại hiện ra gương mặt sáng sủa điển trai của Cao Minh Dương.
Chu Tân Vũ có một đôi mắt hẹp dài, không giống với đôi mắt to tròn của Cao Minh Dương, cũng không sở hữu cặp mắt một mí đáng ghét như mấy nhân vật trong bộ phim Hàn Quốc đang đình đám hiện nay. Anh ta có một làn da trắng trẻo trơn nhẵn, so với cô chỉ có hơn không có kém. Đôi lúc cô thậm chí không kìm được, suýt buột miệng hỏi xem anh ta dùng loại mỹ phẩm dưỡng da nào mà da mặt lại đẹp đến thế. Anh ta cao khoảng 1 mét 78, vóc người trông rất khỏe mạnh rắn rổi, có chút không phù hợp với gương mặt thư sinh trắng trẻo cho lắm.
Y Thần thầm thở dài một hơi, xem ra Chu Tân Vũ là một người đàn ông không tồi. Nếu đổi lại là mắt nhìn của người khác, có lẽ đã chấm cho anh ta điểm tuyệt đối rồi, thế nhưng với Y Thần, anh ta có làm thế nào cũng không khiến cô hứng thú nổi. Bởi vì người đàn ông này bắt đầu từ lúc ngồi xuống, mỗi câu nói ra đều không thoát khỏi chuyện về em gái mình. Ví dụ như mỗi tuần anh ta phải dắt cô em gái đang học đại học đi ăn một bữa KFC, mà nhất định phải ăn suất dành cho trẻ em chỉ vì món đồ chơi đi kèm suất đó. Hai anh em họ có một thói quen chính là sưu tập toàn bộ đồ chơi trong suất ăn dành cho trẻ em của KFC. Hoặc là mỗi cuối tuần, chỉ cần được nghỉ, anh ta sẽ đưa em gái đi dạo phố mua sắm quần áo sau đó đi xem phim. Hai hôm trước anh ta và em gái mình mới xem xong một bộ phim hài…
Mặc dù chỉ nói chuyện đơn giản, nhưng Y Thần cảm thấy Chu Tân Vũ này là một người đàn ông rất tâm lý, rất dịu dàng. Nhưng sự yêu chiều này không chỉ dành cho người nào muốn trở thành bạn gái của anh ta. Nếu như đối tượng xem mặt nào anh ta cũng đối đãi như vậy, thì cô cũng có thể hiểu được, tại sao một người đàn ông ưu tú đến thế mà ba mươi tuổi vẫn chưa có bạn gái. Bởi vì không một cô gái nào có thể chấp nhận viện em gái của bạn trai đứng giữa làm một chiếc bóng đèn sáng trưng như vậy cả.
Cô chợt ngân nga trong lòng một bài hát cũ: Em gái em ngồi đầu thuyền, anh trai đây đi dọc bờ, dây buộc nhè nhẹ đung đưa…
Cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay, ngồi lâu như vậy mà mới được một tiếng đồng hồ. Trước đó mẹ cô đã gửi tin nhắn đến, dọa nạt rằng cho dù có không thuận mắt thì cũng phải ngoan ngoãn ngồi đó hai tiếng. Hai tiếng, thật sự là một khoảng thời gian quá dài. Đầu cô đã bắt đầu ong ong, cổ họng khô khốc. Cô chụp lấy ly nước chanh, uống một hơi cạn sạch.
Vừa đặt chiếc ly trống rỗng xuống, Chu Tân Vũ liền cầm bối nước lọc bên cạnh lên, rót đầy vào ly cho cô.
Đúng là tâm lí, cho điểm mười. Thế nhưng, lẽ nào anh ta không nhìn ra, cả buổi tối hôm nay cô đã uống không dưới tám cốc nước?
“Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút”, không phải cô kiếm cớ chuồn, mà là sau khi uống tám cốc nước, cô thực sự rất có nhu cầu vào nhà vệ sinh. Chu Tân Vũ khẽ nở nụ cười rồi gật đầu.
Nụ cười của anh ta rất dễ chịu, rất ưa nhìn. Nhưng vào lúc này đây, trong mắt Thị Y Thần chỉ toàn chán ghét.
“Cô sao vậy?” Cuối cùng Chu Tân Vũ cũng phát hiện ra điều bất thường.
“À, không có gì”, cô buông lỏng nắm tay, tâm trạng cũng dịu hơn chút xíu, khẽ nở nụ cười rồi dời đi.
Đứng trước tấm gương trong nhà vệ sinh, Y Thần ngây người nhìn gương mặt xem ra vẫn còn có chút tinh thần của mình, cô không ngừng nhắc nhở bản thân hết lần này đến lần khác phải đối diện với hiện thực tàn khốc, đó là làn da cô đã không còn mịn màng nhẵn bóng đến dụ hoặc lòng người như thời mới hai mươi nữa. Ánh mắt cô cũng không còn ngây thơ lấp lánh trong veo như trước nữa. Cô đang bước từng bước tiến đến tuổi trung niên mất rồi.
Y Thần hít sâu một hơi, đột nhiên trong gương xuất hiện thêm một khuôn mặt nữa, khiến cô sợ đến mức kêu lên một tiếng thất thanh. Không biết từ lúc nào bên cạnh đã xuất hiện thêm một người xa lạ, cũng đang đứng soi gương như cô.
“Xin lỗi, đã làm cô sợ rồi, có muốn làm một điếu không?” Giữa những ngón tay mảnh khảnh của cô gái này đang kẹp một điếu thuốc.
Thị Y Thần lắc đầu. Cô nghĩ, nếu cô biết hút thuốc thì rất có thể sẽ nhận lấy, thử xem cái cảm giác chìm đắm trong làn khói thuốc có mùi vị ra sao, liệu có thể khiến bản thân quên đi hết mọi buồn phiền không?
Người phụ nữ kia thu tay lại, vô tư nói, “Khi một người dùng thứ ma lực của người trưởng thành để khen một người phụ nữ sắp ba mươi, nói một cách khác chỉ là đang khéo léo nói cho cô biết, cô thực ra đã già mất rồi. Cô biết không? Khi người phụ nữ già nua thì ngoài những nếp nhăn đáng sợ trên khuôn mặt ra, còn là việc ‘bà dì’ càng ngày càng ít ghé thăm. Haizzz, già rồi mà, nếu còn không chịu lập gia đình thì chỉ e sẽ thực sự không lấy được chồng đâu”.
Chỉ mấy câu nói đơn giản, nhưng khi lọt vào tai Thị Y Thần giống như tiếng chuông đồng hồ quả lắc va vào nhau rất mạnh vậy.
Nhưng mà, hằng ngày cô đều được người ta tán tụng rằng có sức hút trưởng thành của phụ nữ ba mươi. Cho nên, hôm nay cô mới xuất hiện ở đây.
Nếu còn không kết hôn thì thực sự sẽ không lấy được chồng.
Cô thầm hít sâu một hơi, quyết định quay trở lại chỗ ngồi nhạt nhẽo ban nãy.
Cô rửa tay qua loa rồi vội vàng ra ngoài, vừa xoay mặt lại liền va phải một người đàn ông với thân hình cao lớn.
“Xin…” Y Thần ngước mắt lên nhìn, vừa hay chạm phải ánh mắt của nah, chữ cuối cùng định thốt lên lại nuốt ngược vào trong.
Gặp gỡ nhau ở đâu không gặp, lại đi gặp ngay ở nhà vệ sinh. Có một câu thành ngữ gọi là oan gia ngõ hẹp, dùng để hình dung tình trạng hiện tại thật không còn câu nào thích hợp hơn.
Nhà vệ sinh quả thực là một nơi kì diệu.
Đôi mắt Lục Thần Hòa sâu thẳm, đen láy, sáng lập lánh, việc gặp gỡ cô ở đây đối với anh cũng là tình cờ. Anh vô tình nhớ lại cuộc điện thoại nhận được lúc còn ở bệnh viện, khóe miệng vô thức nhếch lên nói: “Đi xem mặt?”.
Y Thần vờ như không nghe thấy, cụp mắt đi lướt qua anh.
Không ngờ, giọng nói của anh lại tiếp tục vang lên phía sau, “Xem ra lời uy hiếp của bác gái vẫn còn có tác dụng”.
Y Thần dừng bước, lên tiếng trả lời bằng giọng khó chịu, “Liên quan gì đến anh, đồ gà mái!”.
“Xem ra việc xem mặt cũng chẳng sung sướng gì, trên mặt cô đang khắc bốn chữ ‘nhanh nhanh kết thúc’ mà cảm giác có thể rơi xuống bất kì lúc nào.” Lục Thần Hòa quan sát Thị Y Thần cẩn thận một lượt từ đầu đến chân, áo gi lê màu xám bạc, chiếc váy dài màu xám đậm, đôi sandal đế bằng màu đen của Punk, mái tóc cột đuôi ngựa một cách tùy ý, cộng thêm khuôn mặt mặc dù đã được trang điểm nhưng vẫn lộ rõ vẻ cau có, sao nhìn thế nào cũng không giống đi xem mặt vậy. Kiểu ăn vận này nếu đổi lại là đi dạo phố hoặc phong cách đời thường thì rất phù hợp, nhưng đổi lại là đi xem mặt hiển nhiên có chút lu mờ, thiếu đi sức hấp dẫn đàn ông, thật khó có thể tưởng tượng được cô lại là bà chủ của một tiệm thiết kế váy cưới tuyệt đẹp. Có điều, từ dáng vẻ chả mấy hứng thú này của cô, thì có lẽ đây là kết quả cô mong muốn tối nay.
Khóe miệng Thị Y Thần khẽ nhếch lên, bàn tay vô thức nắm chặt thành quyền. Nhớ lại chuyện ở bệnh viện đến cái vẻ mặt của anh lúc chuyển lời, cô thật chỉ muốn đâm đầu vào tường. Mặc dù cái miệng và lòng dạ Lục Thần Hòa có chút độc ác, nhưng không thể không thừa nhận anh có một ánh mắt rất sắc bén. Y Thần cười lớn hai tiếng, nhưng lòng không hề cười: “Anh biết không? Anh còn nhìn thiếu hai chữ nữa trên mặt tôi”.
Lục Thần Hòa nhướng mày, bày ra dáng vẻ rửa tay lắng nghe.
“Biến đi!”
Ý cười trong đáy mắt càng thêm nồng đậm, anh nhanh chóng chuyển chủ đề, “Nhận được tiền chưa?”.
“Nhận được rồi”, cô lạnh lùng đáp lại.
“Vậy thì tốt. Sau này nếu cửa hàng làm ăn không tốt, cô có thể chuyển sang làm hộ lý, nghe nói ngành này đang thiếu người”, Lục Thần Hòa nhếch mép, lại một lần nữa giở giọng nguyền rủa việc làm ăn của cửa hàng cô.
Y Thần hung hăng lườm anh, “Đêm hôm trước, đáng ra tôi không nên lắm chuyện, phải để anh phát sốt rồi chết quách ở nhà cho xong!” Cô chửi xong liền quay đầu bỏ đi.
Lục Thần Hòa cứ thế nhìn theo bóng dáng gầy gò của cô dần khuất nơi góc rẽ, bỗng dưng lẩm bẩm: “Lại gặp đúng lúc đi xem mặt…”.
Lẽ nào đây là duyên phận mà người ta hay nói?
Hết chương 4
Bình luận truyện