Quan Bảng

Chương 1023: Đất nước rộng mênh mông, sao có thể dung thứ cho các người nhảy loạn!



Mặc dù đã rất kìm chế, nhưng phải biết rằng lúc này dù sao cũng là mùa hè. Khương Mộ Chi còn muốn bảo thủ cũng không có khả năng bảo thủ đến mức độ nghiêm trọng. Càng không nói hiện tại Khương Mộ Chi cũng không có suy nghĩ bảo thủ. Cho nên cô mặc một cái váy dài. Bởi vì ngồi xe lửa, nên không có cách nào thay váy ra. Cũng bởi vì không có cách nào thay váy, nên hiện tại Khương Mộ Chi nhìn lại có thể càng đặc biệt mê người.

Chăn đắp trực tiếp đạp xuống đất, váy dài của Khương Mộ Chi bất tri bất giác bị tốc lên, trực tiếp lộ ra đồ lót bên trong. Là màu đen! Màu đen rất khêu gợi.

Tô Mộc thật sự không nghĩ đến, Khương Mộ Chi lại mặc đồ lót màu đen bên trong. Cái này cũng không tính. Đồ lót màu đen này còn là hàng ren.

Chẳng lẽ Khương Mộ Chi là loại người lẳng lơ sao?

Nếu thật sự như vậy, thì hay rồi.

A, đó là cái gì!

Trong lúc quan sát, Tô Mộc ngạc nhiên phát hiện có mấy sợi lông không chịu cô đơn từ bên trong thò ra ngoài. Phát hiện như vậy, thật sự khiến Tô Mộc hết hồn. Trong cổ họng không khỏi cảm thấy đói khát.

Không phải chứ? Khương Mộ Chi… Ngay cả lông cũng là màu vàng!

Tô Mộc đột nhiên phát hiện, hơi thở của mình có chút gấp gáp. Nếu như có thể, hắn thật sự không muốn nhìn, nhưng bây giờ không nhìn cũng không được. Bởi vì bản năng của hắn nói cho hắn biết, cơ hội như vậy nếu như bỏ qua, sợ là rất khó có thể gặp lại được.

Tiếp tục nhìn, hay nhanh chóng nhắm mắt lại.

Trải qua như ba giây suy nghĩ “Dài dằng dặc” như vậy, Tô Mộc chuẩn bị tiếp tục xem tiếp. Ai ngờ ngay trong thời điểm như vậy, Khương Mộ Chi đột nhiên xoay người, không ngờ nằm thẳng lại. Trong khoảnh khắc cảnh xuân bị che lại.

Tiếc nuối!

Vẫn đàng hoàng ngủ đi!

Ai ngờ ngay khi Tô Mộc suy nghĩ có nên nhặt cái chăn mà Khương Mộ Chi làm rơi xuống đất, đắp lại cho cô hay không, bên tai bất chợt vang lên tiếng kêu.

– Tô Mộc…

– Tôi ở đây!

Tô Mộc theo bản năng đáp. Sau khi đáp lời, hắn mới phát hiện hình như có điểm không đúng. Khương Mộ Chi rõ ràng đang nhắm mắt, nhìn vậy chắc là đang ngủ say, làm sao có thể đột nhiên gọi mình được?

Chẳng lẽ là nói mớ?

Khi ý niệm như vậy xuất hiện ở trong đầu Tô Mộc, Tô Mộc không tránh được thoáng cười giễu. Hay thật sự bị mình đoán đúng? Khương Mộ Chi nhìn bề ngoài là một nữ lão sư lạnh lùng xinh đẹp, ai ngờ được lại còn nói mớ. Hơn nữa nhìn bộ dạng, tình trạng nói mớ còn nghiêm trọng như vậy.

Lúc này nếu như hỏi cô mật mã của thẻ ngân hàng, không biết cô có nói ra không?

– Tô Mộc, anh là một tên đại hỗn đản. Loại người dựa vào cửa sau tiến vào như anh, tôi xem thường nhất. Anh đừng tưởng rằng anh có thể thay đổi ấn tượng của tôi đối với anh. Người giống như anh, tôi căm ghét nhất! Anh cứ chờ đấy. Tôi sắp trở thành chủ nhiệm lớp anh. Tôi sẽ khiến anh đẹp mặt.

– Tô Mộc, tôi đột nhiên phát hiện anh dường như có chút khí khái nam tử, lại có thể làm ra chuyện như vậy. Phải biết rằng điều đó không phải ai cũng có thể làm được. Tôi nghĩ tôi đã thay đổi cách nhìn đối với anh. Thật đấy.

– Tô Mộc, bộ ngoại giao bên kia đã bắt đầu thành lập tổ điều tra, bảo là muốn tiến hành điều tra chuyện lần này. Anh yên tâm, tôi sẽ không để anh có chuyện gì. Anh còn không biết đi? Thật ra nhà chúng tôi cũng rất lợi hại!

– Tô Mộc, tôi phát hiện, có chút thích anh.



Khi câu nói cuối cùng kia nói ra, Tô Mộc ngạc nhiên!

Dù thế nào, Tô Mộc cũng không nghĩ tới Khương Mộ Chi lại phương thức này để biểu đạt tình cảm. Biểu hiện bên ngoài nhìn như không có bất cứ chuyện gì phát sinh, nhưng ở sau lưng lại như vậy, thật sự khiến Tô Mộc có cảm giác nói không ra lời. Bị Khương Mộ Chi thích? Chuyện như vậy rơi xuống trên người của hắn?

Cho tới nay Tô Mộc cũng không cho rằng mình có mị lực như vậy. Nhưng bây giờ chính tai nghe được Khương Mộ Chi nói ra những lời như vậy, hắn không khiếp sợ mới là lạ.

– Đừng tiếp tục gây họa cho cô ấy!

Tô Mộc cười tự giễu mình. Nói xong hắn liền trực tiếp nhặt cái chăn rơi trên mặt đất đắp lại cho Khương Mộ Chi. Sau đó, hắn đột nhiên phát hiện cơn buồn ngủ của mình đã biến mất. Hắn trực tiếp đi ra ngoài, ở bên ngoài trên hành lang hút một điếu thuốc. Sau khi trở về hắn vẫn không cảm thấy buồn ngủ, đành lại bắt đầu viết phần báo cáo kia.

Trong thời gian này, Tô Mộc tổng cộng đắp chăn cho Khương Mộ Chi bảy lần.

Hừng đông….

Đoàn xe cuối cùng cũng xuất hiện ở kinh thành. Lúc này Khương Mộ Chi đã tỉnh lại. Thứ đầu tiên đập vào mắt cô khi cô tỉnh lại chính là nhìn thấy được Mộc Thanh ngồi ở cách đó không xa. Cô có chút bất ngờ, vội vàng đứng dậy.

– Tô Mộc đâu?

– Lão sư, lão sư cũng thật là… Sao có thể lãng phí cơ hội tốt như vậy chứ? Đoạn đường này Tô ca vẫn luôn làm việc. Cô không biết sao? Bên ngoài hành lang rơi đầy tàn thuốc lá, đều là do hắn hút. Em nhìn thấy, mỗi lần hắn đi ra ngoài hút thuốc, đều nhặt lại chăn cho cô. Chăn của cô đều được Tô ca đắp lại!

Mộc Thanh u oán nói.

Thật như vậy sao?

Khương Mộ Chi vuốt ve cái chăn mền trên người, cảm giác đoạn đường này không bị lạnh, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp nói không nên lời.

– Tô Mộc đâu?

Khương Mộ Chi lại hỏi tiếp.

– Tô ca đã cầm hành lý của chúng ta đi xuống rồi!

Mộc Thanh nói.

– Vậy còn chờ gì nữa. Nhanh xuống thôi!

Khương Mộ Chi nói xong liền đứng dậy. Cho đến lúc này trong lòng cô vẫn có cảm giác nói không ra lời. Mà khi cô xuống xe, thấy Tô Mộc đứng ở cách đó không xa. Dưới chân để hành lý, trong tay đang cầm một cốc trà sữa nóng hổi, trên mặt càng lộ rõ sự cảm động.

– Đây là cho cô. Lúc này mặc dù là mùa hè, nhưng vẫn lạnh. Uống cốc trà sữa cho ấm người.

Tô Mộc cười đưa tới.

Trong tay đám người Dương Di đều có một cốc. Nhưng Khương Mộ Chi lại cảm thấy, đây là Tô Mộc đặc biệt lấy cho cô!

– Cảm ơn!

Khương Mộ Chi khẽ nói.

– Cảm ơn cái gì mà cảm ơn. Đi thôi.

Tô Mộc nói.

Đợi sau khi đoàn người ra ngoài, Tô Mộc liền đưa đám người Mộc Thanh về ký túc xá đại học Yến Kinh. Về phần Khương Mộ Chi, cũng ở trong ký túc xá trường. Tô Mộc lại không có chỗ ở trong trường, cho nên hắn trực tiếp rời khỏi đó. Nhìn theo bóng lưng Tô Mộc biến mất khỏi tầm mắt, không biết vì sao, Khương Mộ Chi đột nhiên nghĩ đến bóng lưng của Chu Tự Thanh ngày đó. Hai người này không liên quan gì, tại sao có thể hoàn thành trùng khớp như vậy?

– Lão sư, Tô ca thật sự là nam nhân không tệ. Nam nhân như vậy nếu như thật sự bỏ lỡ, sẽ hối hận cả đời. Dù sao không phải cô tuyên bố ầm ĩ lên là vĩnh viễn không kết hôn sao? Tốt lắm. Cô và Tô ca, yêu đương oanh oanh liệt liệt một lần đi. Nói như vậy, đợi đến khi cô già đi, mới không cảm thấy hối hận.

Khương Mộ Chi nghĩ đến lời đám người Mộc Thanh nói trước lúc rời đi, tim đột nhiên run rẩy giật mình.

Thoáng cái, tiếng dây cung đột nhiên ngân lên, từng chấn động xuất hiện.

Chẳng lẽ thật sự phải tìm người đàn ông, nói yêu đương một hồi sao?

Đang lúc đêm khuya, Tô Mộc tất nhiên không có đi gây phiền phức cho bất kỳ kẻ nào, tùy tiện tìm một khách sạn gần đại học Yến Kinh, đặt mình cái liền ngủ. Đoạn đường này hắn thật sự quá mệt mỏi. Không có người nào có thể tưởng tượng được trên đoạn đường này Tô Mộc rốt cuộc trải qua điều gì. Chỉ cần nhìn một phần bản báo cáo quy hoạch về tình hình phát triên của thành phố Tân Khuyết cặn kẽ, là có thể nhìn ra trong đoạn đường này, hắn rốt cuộc đi tới thế nào.

Suốt đêm không nói chuyện.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi đồng hồ báo thức của Tô Mộc còn chưa phát ra tiếng, điện thoại di động của hắn đã kêu lên đầy chói tai. Tô Mộc mơ mơ màng màng nhận nghe. Không ngờ bên kia truyền tới tiếng nói có phần hổn hển của Khương Mộ Chi.

– Khương lão sư, cô đang làm gì vậy? Còn chưa tới giờ đi học đi? Tôi muốn ngủ thêm một lát.

Tô Mộc mơ hồ nói.

– Đừng ngủ nữa. Anh nhanh lên mạng đi!

Khương Mộ Chi kinh sợ nói.

– Lên mạng? Sao vậy?

Tô Mộc tiếp tục mơ hồ nói.

– Xảy ra chuyện lớn rồi. Chuyện của anh đã bị đưa lên mạng. Anh nhanh đi xem một chút đi.

Khương Mộ Chi lớn tiếng nói.

Trong tiếng quát tháo như vậy, Tô Mộc cuối cùng đã tỉnh táo lại. Hắn đứng dậy mở máy vi tính xách tay ra. Sau khi hắn vào mạng, tiêu đề đầu tiên xuất hiện khiến cơn buồn ngủ của Tô Mộc hoàn toàn biến mất.

– Một viê quan viên kiêu ngạo!

– Vì sao hắn lại hành động dữ dội ngoan độc như vậy, dám gây tổn hại tới xí nghiệp liên doanh với nước ngoài!

– Quan viên giận dữ vì hồng nhan?

– Ở nơi như vậy, chế độ như vậy, ai dám đến đầu tư?

– Là ai cho hắn lá gan lớn như vậy!

– Tình yêu của cán bộ cấp chính xử!



Tất cả đều là tin tức xấu!

Mấy tin tức này mặc dù không chỉ mặt đọc tên, nhưng nói rất cặn kẽ. Chỉ cần anh có chút kiến thức thông thường, chỉ cần anh tìm hiểu một chút, là có thể biết người nói tới là ai. Hơn nữa điều khiến Tô Mộc cảm thấy hiếu kỳ nhất chính là, bọn họ không ngờ biên soạn cũng có mũi có mắt. Phải biết rằng Tô Mộc tự tin, chuyện của đám người Chu Từ sẽ không xuất hiện bất kỳ sơ hở nào. Ở phương diện này mình vẫn rất thận trọng. Lại nói, mình bây giờ còn chưa kết hôn. Cho dù xuất hiện chút việc như vậy, cũng không ai có thể muốn chỉ trích là có thể chỉ trích được.

Cho nên về những bài post này, chủ yếu nhất là nhằm vào sự kiện bạo lực phát sinh đánh nhau tại thành phố Tân Khuyết, ý đồ mượn chuyện như vậy, hoàn toàn bôi nhọ Tô Mộc!

Với tội danh quấy rầy người nước ngoài tới Thiên Triều đầu tư. Nếu như thật sự được chứng thực, có thể tưởng tượng sẽ nghiêm trọng như thế nào!

Thú vị nhất là có một bài post trong đó nói còn chưa hết. Nếu như Tô Mộc không đứng ra thừa nhận sai lầm, xin lỗi, bồi thường Liễu Sinh Nhất Hối, bọn họ sẽ trực tiếp công bố tên Tô Mộc ra. Đồng thời bài post dùng từ ngữ rất nghiêm khắc. Nói là hành vi của Tô Mộc tương đối ghê tởm. Đảo quốc đã chính thức đưa ra kháng nghị về phía Thiên Triều. Nếu như không trừng phạt nghiêm khắc đối với Tô Mộc, đảo quốc tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Nếu vì thế đưa tới bất kỳ hậu quả, Thiên Triều đều phải chịu trách nhiệm.

Đây rõ ràng là trắng trợn đe dọa!

Đây rõ ràng là lộ liễu uy hiếp!

Tô Mộc cười lạnh, đóng máy vi tính lại. Sau khi đốt một điếu thuốc lá, nhìn bên ngoài trời đã sáng rõ, khóe miệng cong lên một đường cong tà mị.

Liễu Sinh Nhất Hối, Liễu Sinh Tỉnh Thôn, các người thật sự nghĩ rằng các người có thể dựa vào thủ đoạn như vậy để ép tôi sao? Cho dù là liều mạng không làm quan nữa, tôi cũng sẽ không thỏa hiệp với các người!

Đất nước tôi rộng lớn mênh mông, sao có thể dung thứ cho các người nhảy loạn được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện