Chương 93: Sự thật
Kiều Thanh Vũ đi vào nhà tắm rửa mặt, Mạc Ngạn cọ mặt vào gối cười ngốc nghếch, động tác quá khích khiến nơi hạ thân truyền tới cảm giác đau:"Tê......" Mạc Ngạn hít khí lạnh đem mặt úp vào gối, kì thật cô cũng ngượng ngùng.
Đột nhiên tay đụng trúng cái gì đó, Mạc Ngạn ngẩng đầu nhìn cửa nhà tắm vẫn còn đóng chặt, lấy dưới gối lên một phong thư, chống người dậy ngồi dựa vào thành giường. Nhìn lá thư đã ố vàng , phía ngoài không có chữ, Mạc Ngạn suy nghĩ một chút, phong thư này sao lại xuất hiện ở dưới gối của mình? Mạc Ngạn nhìn phía nhà tắm, không tự giác nở nụ cười, chẳng lẽ? Chẳng lẽ là Kiều Thanh Vũ viết thư tình cho mình?
Mạc Ngạn đắc ý mở lá thư ra, lấy giấy đã ngả vàng bên trong nhìn thoáng qua, một chữ viết đẹp tựa rồng bay phượng múa xuất hiện.
Gương mặt tươi cười nhanh chóng biến mất, gương mặt ngưng trọng, Mạc Ngạn nhìn chằm chằm tới lui tờ giấy, đây là chữ của mẹ. Nội dung là trước khi mẹ ra đi đã để lại cho mình, Mạc Ngạn đầu óc trống rỗng, tại sao đến bây giờ cô mới nhìn thấy phong thư này?
Kiều Thanh Vũ mặc áo tắm bước ra nhìn thấy Mạc Ngạn ngồi xếp bằng dựa lên thành giường cúi đầu, không thể nhìn thấy biểu hiện của cô, lá thư trên tay cô....Kiều Thanh Vũ nhìn thoáng qua, quả nhiên là lá thư nàng để dưới gối.
"Mạc....." Kiều Thanh Vũ đi tới bên giường, thử gọi thăm dò. Sự việc xảy ra quá đột ngột, Kiều Thanh Vũ sợ Mạc Ngạn thương tâm. Phong thư này đã được đặt dưới gối hơn hai tháng nay, nàng vẫn mở ra coi nội dung như thế nào. Nhưng nàng biết chắc chắn có liên quan tới mẹ của Mạc Ngạn. Vốn nàng định tối nay chờ thời cơ thích hợp sẽ đưa cho Mạc Ngạn xem, không ngờ cùng cô dây dưa đến quên mất.
Kiều Thanh Vũ quỳ lên giường, đem chăn đắp lên người cho Mạc Ngạn, nâng hai má của cô lên. Mạc Ngạn ngẩng đầu nhìn Kiều Thanh Vũ với ánh mắt vô thần, thì thào nói:"Mẹ tôi, bà ấy thực sự tự sát...." Nói xong nước mắt liền chảy dài xuống hai má.
Tâm Kiều Thanh Vũ tê rần, run lên, nàng tiến tới đem Mạc Ngạn ôm vào trong lòng, vỗ nhẹ lưng cô:"Đừng đau lòng quá, đều đã qua rồi....Mạc còn có em, em nhất định sẽ luôn ở bên cạnh Mạc."
Mạc Ngạn dựa vào người Kiều Thanh Vũ yên lặng rơi nước mắt, dù cho có là người kiên cường cách mấy thì vẫn có nỗi đau trong lòng, cô không muốn nhớ tới hình ảnh vũng máu ngày hôm đó, ngực của cô rất đau....
Mạc Ngạn khóc vô cùng thương tâm, không biết qua bao lâu, cảm thấy người trong lòng thở đều đều, Kiều Thanh Vũ đỡ Mạc Ngạn nằm xuống giường, đắp chăn cho cô, đứng dậy đi vào nhà tắm lấy khăn ướt lau người cho cô.
Đóng cửa sổ vào, Kiều thanh Vũ dựa người vào thành giường, tay cầm lấy lá thư ố vàng kia, lặng lẽ đọc.
"Tha thứ cho mẹ đã không thể nhìn thấy Mạc Mạc của mẹ lớn lên, mẹ bị bệnh, đã đến mức không thể kiểm soát được hành vi của bản thân nữa. Mẹ sợ sẽ vô tình làm Mạc Mạc bị thương. Cho nên mẹ phải rời đi. Bảo bối yêu quý của mẹ, mẹ thực sự rất yêu con, mẹ sẽ ở trên thiên đường luôn theo dõi theo từng bước đi của con. Mẹ đi rồi Mạc Mạc nhớ phải nghe lời ba ba, Mạc Mạc, ba ba thực sự rất yêu mẹ....."
Ánh mắt Kiều Thanh Vũ nhìn những dòng chữ cuối cùng khóe mắt dần dần phiếm hồng. Nàng chưa từng được nhìn thấy bóng dáng của mẹ nàng, nhưng nàng chắc chắn mẹ cũng rất yêu thương mình. Nào có người mẹ nào lại không yêu con của mình cơ chứ? Mạc Ngạn lúc đó còn nhỏ như vậy mà phải nhận đả kích quá lớn.
Kiều Thanh Vũ cất lá thư đi, lặng lẽ nằm xuống giường, đan tay với Mạc Ngạn, hai người các nàng đều không có cảm giác an toàn, vì vậy về sau nhất định phải bù đắp lẫn nhau cho đối phương.
Mạc Ngạn tỉnh lại, trạng thái rất tốt, tựa hồ như chuyện quá khứ không hề ảnh hưởng tới cô, kể cả khi Kiều Thanh Vũ nói Ông Hướng Thiên tới thì cô vẫn rất thản nhiên. Mặc kệ mẹ cùng người nọ có quan hệ hay không, cô đã quen cách hành xử như vậy với Ông gia rồi, không cần thay đổi làm gì.
Kiều Thanh Vũ biết tính tình Mạc Ngạn quật cường, nếu trong lòng đã buông bỏ được thì nàng cũng không muốn làm khó cô nữa, hai người về sau cứ tận hưởng cuộc sống của hai người thôi. Về phần Ông gia, nàng tin rằng một ngày nào đó Mạc Ngạn nhất định sẽ buông xuống được.....
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã vào hạ. Ở nhà tịnh dưỡng mấy tháng Mạc Ngạn đã khôi phục lại sức khỏe. Giữa trưa hôm nay, cô đang nằm trên sofa đọc tạp chí thì nghe tiếng cửa mở.
"Sao em lại về giờ này?" Thấy người đi vào, Mạc Ngạn buông tạp chí, đứng dậy đi tới.
Kiều Thanh Vũ đưa mấy túi to cho Mạc Ngạn, ngồi xuống đổi dép:"Buổi chiều sở không có việc gì làm nên về nhìn Mạc."
Mạc Ngạn mở mấy túi nhìn thoáng vào bên trong, một ít sữa với ít trái cây, cô đi theo Kiều Thanh Vũ tới phòng khách, cười hì hì hỏi:"Em đi siêu thị?"
"Ừm." Kiều Thanh Vũ lấy đồ ra xếp vào trong tủ lạnh, nói:"Cố a di mới đi có mấy ngày mà tủ lạnh nhà Mạc đã trống trơn."
Mạc Ngạn nhún vai, đi tới ôm Kiều Thanh Vũ từ phía sau, đáng thương nói:"Vậy em chuyển tới đây sống với tôi đi, chúng ta cứ ở riêng như vậy không tốt chút nào?"
Kiều Thanh Vũ dựa ra phía sau, tay vẫn bỏ đồ vào tủ lạnh nói:"Buổi sáng ba ba nói muốn về nhà dưỡng bệnh."
Mạc Ngạn nghe xong sửng sốt:"Sao đột nhiên lại muốn về nhà?" Suy nghĩ một chút mới nói tiếp:"Điều kiện chữa bệnh ở nhà em không tốt, không thể để thúc thúc về nhà."
Kiều Thanh Vũ quay lai liếc mạc Ngạn một cái, tiếp tục công việc của mình.
Mạc Ngạn bất đắc dĩ xoay nguời Kiều Thanh Vũ lại đối diện với mình, giơ tay đóng cửa tủ lạnh lại vội vàng nói:"Em đồng ý?"
Kiều Thanh Vũ lắc đầu, nàng đương nhiên biết điều kiện chữa bệnh ở nhà nàng, nhưng mà ba ba rất kiên quyết, chắc là đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định như vậy, nàng căn bản khuyên không được.
Mạc Ngạn thấy Kiều thanh Vũ nhíu mày, lập tức đau lòng, Suy nghĩ rồi nói:"Chúng ta cùng nhau đi tìm ông ấy nói chuyện một lần, lần này Tiểu Kiệt về nước luôn nên Cố a di chắc dọn về ở với hắn, chỗ này của tôi khẳng định đủ cho bốn người ở, để tôi đem phòng dọn dẹp lại sau đó di đón thúc thúc về, vậy thì chúng ta sau này không cần phải tách ra nữa."
"Nếu ông ấy không đồng ý thì sao?" Kiều Thanh Vũ vẻ mặt cũng dịu lại một chút, ngẩng đầu ủy khuất nói.
Mạc Ngạn ngửa đầu suy nghĩ:"Vậy em liền khóc cho ông ấy xem...."
"Cái gì a?" Kiều Thanh Vũ trừng mắt nhìn Mạc Ngạn. Mạc Ngạn cười hắc hắc:"Em khóc đi a, em mà khóc chắc chắn ông ấy sẽ rất hoảng sợ, đến lúc đó em nói gì mà chẳng được."
Người này lại bắt đầu không đứng đắn, Kiều Thanh Vũ liếc Mạc Ngạn, đẩy cô ra.
"Tôi nói thật mà..." Mạc Ngạn nhanh chóng ôm Kiều Thanh Vũ lại, thấp giọng dỗ dành:"Tóm lại chúng ta phải dùng nước mắt để ông ấy mủi lòng, nếu em không khóc vậy để tôi khóc, chỉ cần làm cho ông ấy đồng ý sống cùng chúng ta, điều gì tôi cũng có thể làm."
Kiều Thanh Vũ không nói lời nào, vòng tay ôm eo chặt eo của nàng.
"Tốt lắm, tốt lắm, không được thương tâm. Ba của em chính là ngại sống chung với tôi. Em không phải thường chê tôi mặt siêu cấp dày sao? Vậy tôi về sau nói chuyện nhiều với ông ấy để ông ấy dần dần mở lòng với tôi." Mạc Ngạn nhẹ nhàng hôn lên trán Kiều Thanh Vũ, nhẹ giọng nói:"Hơn nữa không phải chúng ta còn có Tiểu Đồng Đồng sao, ba em bỏ về nhà không lẽ không muốn nhìn thấy cháu ngoại sao?"
Kiều Thanh Vũ suy nghĩ cảm thấy hợp lí, gật gật đầu, Mạc Ngạn nếu thật sự có thể thuyết phục ba ba tới sống chung với các nàng thì tốt quá, như vậy sẽ không cần luôn lo lắng cho sức khoẻ của ba ba, cũng không cần lén lút tới đây ở qua đêm với Mạc Ngạn nữa.
"Được rồi, đừng nghĩ nữa, đây đều là chuyện nhỏ. Mau vào phòng tôi có thứ muốn cho em xem nè." Mạc Ngạn thấy Kiều Thanh Vũ đồng ý biện pháp của mình, vui vẻ nắm tay Mạc Ngạn đi vào phòng.
Vào phòng ngủ, Mạc Ngạn đi tới đầu tủ mở ngăn kéo đầu tiên ra, lấy ra một rờ giấy, bộ dáng hiến dâng của vật tới trước mặt Kiều Thanh Vũ.
"Đây là cái gì?"Kiều Thanh Vũ nghi hoặc nhìn Mạc Ngạn, cầm tờ giấy ghi dòng chữ:"Hợp đồng mua bán."
Mạc Ngạn hài lòng với phản ứng của Kiều Thanh Vũ, cười rất vui vẻ. Cô biết nàng nhất định sẽ cao hứng.
"Mạc thực sự mua mua chỗ đó? Sao Mạc có đủ tiền để mua a?" Kiều Thanh Vũ đóng hợp đồng lại, vẻ mặt khó tin hỏi.
"Tôi đã đem cầm cố chỗ này cho ngân hàng..."
"Mạc....." Kiều Thanh Vũ lắp bắp kinh hãi, lúc trước Mạc Ngạn có thương lượng với nàng về chuyện này. Nói muốn mua xưởng sửa xe kia. Lúc đó nàng lo giải quyết với một vụ án lớn nên không có nhiều thời gian để cùng cô nói chuyện, không nghĩ tới Mạc Ngạn nói là làm đem chỗ này đi cầm ngân hàng.
"Cái xưởng kia chỉ cần sửa chữa lại một chút là có thể dùng được. Trong khoảng thời gian đi khảo sát mỗi ngày, bọn họ có lượng khách khá ổn định, tuy lúc đầu có thể không dễ nhưng về sau nhất định sẽ khả quan." Mạc Ngạn một bộ dạng tự tin tràn đầy, tiếp tục nói:"Tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, Lâm Võ cũng theo tôi cùng làm, bọn tôi ở quân đội đã tiếp xúc với đủ loại xe, nên kĩ thuật không hề thua kém các thợ khác. Như vậy về sau mới có thu nhập ổn định, đảm bảo cho Đồng Đồng đi học, tôi muốn kiếm cho bé con một trường tốt một chút về sau sẽ có tiền đồ hơn. Cho nên a, lão công như tôi phải cố gắng mới được."
Kiều Thanh Vũ nghe lời nói rõ ràng của Mạc Ngạn, mũi đột nhiên cảm thấy chua xót, ôm chặt lấy eo của Mạc Ngạn, vùi mặt vào hõm cổ cô thì thào:"Mạc, sao Mạc lại tốt như vậy?"
Mạc Ngạn sửng sốt, cười lên, nữ vương băng giá càng ngày càng dễ bị mình làm cho cảm động, cô ôm chặt lấy người trong lòng, nói lời thề son sắt:"Chúng ta về sau nhất định sẽ hạnh phúc."
Cảm động qua đi, Kiều Thanh Vũ lại khôi phục dáng vẻ lạnh như băng thường ngày. Mạc Ngạn thực bi đát đi vào bếp làm cơm. Mạc Ngạn ở nhà nhàn dỗi theo học Cố Thục Phân nấu ăn, hiện tại cũng coi như tay nghề rất tốt. Kiều Thanh Vũ bận rộn cả ngày lẫn đêm ăn uống không đầy đủ nên cô rất đau lòng vì vậy mới quyết tâm học nấu ăn. Hơn nữa cô cảm thấy chính mình có thể nấu cơm cho vợ yêu ăn mỗi ngày, cuộc sống như vậy thật sự vô cùng hạnh phúc.
"Mấy ngày nay Mạc có đi thăm ba ba của mình không?" Đang ăn cơm Kiều Thanh Vũ đột nhiên hỏi.
Mạc Ngạn ngưng đũa:"Ừm, đi một lần."
"Ông ấy thế nào?" Kiều Thanh Vũ cũng không để ý biểu tình không được tự nhiên của Mạc Ngạn, thuận miệng hỏi.
"Không tốt lắm."
Kiều Thanh Vũ ngẩng đầu, Mạc Ngạn nhìn nàng một cái lại cúi đầu:"Phỏng chừng không qua được mùa hè này."
Không khí trở nên có chút trầm trọng, Kiều Thanh Vũ thở dài:"Không có việc gì thì Mạc đi bồi ông ấy đi, sau này sợ không còn nhiều cơ hội nữa, đừng luôn xa cách như vậy. Dù sao đó cũng là ba của Mạc."
"Ừm, tôi biết rồi." Mạc Ngạn gật đầu, đột nhiên nghĩ tới gì đó, buông muỗng ngẩng đầu nhìn Kiều Thanh Vũ:"Ngày hôm qua luật sư của Ông gia đến tìm tôi, nói Ông Hướng Thiên hình như muốn để lại cho tôi một phần tài sản."
Kiều Thanh Vũ có thể đoán được chuyện này, Ông Hướng Thiên nhiều năm nay đối với Mạc Ngạn vẫn áy náy trong lòng, tài sản của ông ấy nhiều như vậy cũng chỉ có hai người con là Mạc Thành với Mạc Ngạn, trước khi mất lập di chúc cũng là bình thường.
"Việc này Mạc tự quyết định đi, nhưng mà đừng làm ông ấy thương tâm, ông ấy vì chuyện của mẹ Mạc mà chịu khổ không ít rồi." Kiều Thanh Vũ dừng lại nhìn mắt Mạc Ngạn một chút mới nói tiếp :"Mạc không cần cảm thấy khó xử, nếu đó là tâm ý của ông ấy vậy trước mắt cứ nhận đi. Chúng ta còn cuộc sống của chúng ta, chuyện về sau đâu ai biết được ."
Nói ra mấy câu Mạc Ngạn trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Mạc Ngạn ngẩng mặt cười thoải mái với Kiều Thanh Vũ, nàng nói rất đúng, không có gì phải khó xử hết. Về phần Ông Hướng Thiên trên danh phận là ba, đối với một người đã sắp gần đất xa trời, cô nguyện ý lấy thân phận là con gái đi bồi ông ấy đoạn đường cuối cùng này, về phần cái khác, cô không thiếu thốn, cũng sẽ không đi tranh đoạt tài sản, cô tin tưởng bản thân, chỉ cần chăm chỉ cố gắng cuộc sống của hai người sẽ hạnh phúc, đầy đủ.
Bình luận truyện