Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 763-4: Tam công hòe (4)



- Ngươi chưa xem Trị An sớ của ta sao?
Hải Thụy trả lời:
- Trong tấu sớ ta viết rất rõ sớ nói rõ, bậc làm vua là người đứng đầu thiên hạ, nên nói thẳng là chuyện quan trọng nhất thiên hạ, vì thế có tên tấu chuyện thẳng thắn hàng đầu thiên hạ. Không biết vì sao Hồ đại nhân ăn mất chữ "chuyện" rồi.

Đám đông phát ra tiếng cười vang, Hồ Thanh An thấy bẽ mặt lắm:
- Ta đương nhiên xem qua nhiều lượt, lần nào xem cũng thấy kinh hãi, chẳng phải đây là chốn nho nhã, ta đã đi tới đánh cho ngươi một trận. Tam cương tứ duy lấy vua làm chủ cương duy, từ khi có luân lý tới nay, bậc quân vương luôn đứng ở vô cực, bất kể nội dung tấu sớ của ngươi thế nào, những lời lẽ đại bất kính diệt tuyệt luân lý của ngươi đáng bị trời sáng sấm sét xuống đánh rồi.

- Nếu nói cái sai của vua là đại bất kính, chẳng lẽ bách quan đều phải nịnh bợ cái sai của vua?

- Bệ hạ có gì sai mà cần ngươi chó càn cắn bậy.

- Tấu sớ của ta đã viết rõ ràng rồi.
Hải Thụy hạ mí mắt xuống:
- Không cần nói nhiều.

- Nhưng nhiều người chưa xem qua.
Hồ Thanh An bị hắn chọc giận, quát:
- Ngươi nếu đã dám viết, chẳng nhẽ không dám nói.

- Có gì không dám?
Hải Thụy cười lạnh:
- Bệ hạ hai mươi năm không lên triều, hoang phế chính sự, chỉ biết tu huyền, gần đám gian nịnh, xa lánh hiền thần. Khiến quốc sự điêu đứng, tai họa liên tiếp, binh loạn khắp nơi , chẳng lẽ còn chưa thể nói là "sai" sao?

Hồ Thanh An lớn tiếng nói:
- Hải Thụy ngươi sinh ra ở vùng hoang man, tiến kinh chưa tới nửa năm, chưa từng gặp thiên nhan, chưa có duyên nghe thánh huấn, sao biết bệ hạ hoang phế chính sự?

- Dám hỏi lần hội triều lần trước là ngày nào?

- Không lên triều là không quản chính sự sao?
Một viên quan khác lớn tiếng chất vấn:
- Hoàng thượng quên ăn quên ngủ phê duyệt tấu chương, ngày đêm hỏi ý nội các, không phải là cần chính sao? Nói ngươi vô tri ngươi còn không tin, biết hai kinh mười ba tình mỗi ngày bao nhiêu tấu sớ văn kiện không? Nếu mang tới tảo triều nghị sự chỉ e một tháng không nói hết chuyện một ngày. Lại nói tảo triều cần tụ tập bách quan, trình tự lề mề, thiếu hiệu suất... Nhưng điều ngươi không hiểu, nói cũng phí công...
Cho nên mới nói đánh ngã được Hải Thụy chỉ có người đọc sách, đám này thủ đoạn điêu toa âm hiểm tới mức lô hỏa thuần thanh, Hải Thụy không cần thận chút thôi có thể bị đánh bại về kỹ thuật rồi.

Hải Thụy trầm tĩnh ứng phó:
- Không lên triều không thể gần quần thần, chỉ nghe theo một hai người trong nội các. Có câu "nghe nhiều mặt thì sáng, tin một chiều thì quáng." Chưa nói dễ bị gian thần che giấu, cũng không thể nói là hoàn toàn đúng. Quốc sự trăm bề, quân vương có một, cho nên mới có triều đình bách quan. Nội các, lục bộ, cửu khanh cùng bách quan phò tá. Cứ chỉ ngồi trên cao, xa dời nhân thế, trắng đen không phân, càn khôn hỗn loan, lê dân xã tắc sao chẳng bị hại.

Một quan viên khác đứng bật dậy:
- Hải Thụy to gan, sinh vùng hoang man, tự đại vô tri, đọc mấy quyển sách mà dám lớn lối? Phải biết thiên hạ có thời vận, đôi khi có yêu nhân giáng thế, mê hoặc chúng sinh, đó đều là kiếp số trời định, kiên trì vượt qua là tới thời vận khác, sao có thể hoàn toàn quy tội cho hoàng thượng?

~~~~~~~~~~~~

Phía bắc có một gian trị phòng bị phiên tử vây kín, trong đó có một lão nhân đang ngồi, cuối tháng ba, khí trời cực kỳ ấm áp, nhưng ông ta mặc áo bông dầy, ngoài khoác áo choàng, có thể thấy bệnh không nhẹ.

Nếu Lý Xuân Phương đi vào đây khẳng định sẽ cả kinh, sau đó là ba quỳ chín lạy, vì ông già đó là Gia Tĩnh đế, dù bệnh nặng, nhưng bất kể thế nào ông ta cũng muốn đích thân nghe người đọc sách thiên hạ nghị luận mỉnh ra sao?

Cho nên từ sáng sớm ông ta bí mật xuất cung, theo đội ngũ áp giải Hải Thụy tới đây.

Lúc này nghe thấy bên ngoài nói "sao có thể hoàn toàn quy tội cho hoàng thượng?" Ông ta mỉm cười hỏi:
- Ai đang nói thế?

Mã Toàn vội thó mặt ra ngoài nhìn, sau đó nói nhỏ:
- Nô tài không biết.

- Quay về làm cho rõ.
Gia Tĩnh đế chán chẳng muốn nói với hắn, chuyên tâm nghe biện luận.

Lúc này kẻ kia thừa thắng truy kích:
- Lại nói mở triều hội thì mấy người lên tiếng? Đại bộ phận chẳng phải chỉ mang tai đi lắng nghe sao?
Bọn chúng tóm lấy chỗ hở giữa "hai mươi năm không lên triều" và "hoang phế chính sự", đuổi cùng giết tận:
- Nắm đại cương, minh thưởng phạt, nghiêm dùng hình, đốc thúc bách quan, khiến ai nấy hiểu rõ chức trách của mình, là có thể khiến triều đường vận chuyển bình thường, đạt được mục đích trị vì thiên hạ.

Tới đây rất nhiều người cho rằng biện luận hoàn mỹ rồi, Hải Thụy khó phản bác được nữa.

Nhưng bọn họ coi thường sức chiến đấu của Hải Cương Phong rồi, kẻ địch càng mạnh hắn càng hăng:
- Nếu như đúng là "minh thưởng phạt", vậy hoàng thượng phải tự phạt.

- To gan.
- Ngông cuồng.
- Bằng vào câu này đủ định ngươi tội chết.

Tiếng quát tháo bốn phía không áp được giọng nói phẫn nộ của Hải Thụy:
- Chẳng lẽ sùng tín trai tiếu không có hại sao? Không đáng bị phạt sao? Xem xem các ngươi đổi trắng thay đen thế nào?

*** trai tiếu: Lập đàn làm phép, thường mang nghĩa dị đoan mê tín.

Kẻ nào dám trợn mắt nói không là thành nịnh thần rồi.

Thấy thủ hạ cứng họng, Lý Xuân Phương thong thả nói:
- Sủng tín đạo giáo chỉ là sở thích cá nhân của hoàng thượng, ngươi cứ soi mói vào chuyện riêng của hoàng thượng, không phải là đạo thần tử.... Ta đã xem tấu sớ cua rngươi, thấy ngươi rấn tán thưởng Hán Văn đế.

- Sau Tam Đại, Hán Văn đế có thể xưng là hiền quân.

*** Tam Đại: Hạ Thương Chu.

- Nhưng Hán Văn đế cũng tin đạo giáo, cũng thích trai tiếu, thậm chí dùng đạo Hoàng Lão trị quốc.
Lý Xuân Phương nói:
- Theo lý luận bên trên của ngươi, hoàng thượng tin đạo gia, sùng vô vi nhi trị, chính phải đúng ý ngươi mới đúng, vì sao khen cổ chê kim, khen Hán Văn đế, xúc phạm đương kim.

*** Đạo Hoàng Lão: Hoàng là hoàng đế, Lão là lão tử, tiền thân Thái Bình Đạo, giặc khăn vàng.

- Lý đại nhân nói trái lòng rồi.
Hải Thụy trầm giọng nói:
- Hán Văn đế bỏ Khổng Mạnh tôn sùng Hoàng Lão , tôn sùng vô vi nhi trị, vì thế mà có tệ bỏ bê chính sự. Nhưng vẫn xứng được gọi là hiền quân vì do thân cận thần dân, thứ tới là có đức cung kiệm, lấy lòng bách tính là lòng mình, khiến dân nghỉ ngơi mới có được thái bình thịnh thế đứng đầu lịch sử.
Giọng hắn trở nên lãnh lẽo:
- Đương kim hoàng thượng thì lúc nào cũng tô vẽ bản thân, hai mươi năm không lên triều nói rằng vô vi nhi trị. Nhưng cả hai có phải là một không? Vô vi nhi trị là không làm gì, mà là không nhiễu dân, không ngược đãi dân, để dân an cư lạc nghiệp.

- Văn đế mặc dù sùng tín đạo giáo, nhưng ông ấy chỉ tự mình tu luyện đả tọa mà thôi, tuyệt không xa xỉ lãng phí, ngay một tòa cung điện chẳng dám xây. Còn đương kim thì tiêu tiền như rác, xây dựng bừa bãi, coi quốc khố như tài sản riêng, coi thiên hạ như gia nghiệp, lấy lòng mình coi là lòng dân, không cho dân yên ổn. Trên làm dưới học, càng coi bách tính như cá thịt, tận tình giết mổ, chẳng lẽ đó là vô vi nhi trị của Đại Minh ta? Chẳng lẽ đó là hòa bình thịnh thế của Đại Minh ta?

- Chẳng lẽ ngươi muốn nói đương kim không bằng Hán Văn đế?
Một giọng nói âm hiểm vang lên.

Hải Thụy đang phấn khích, không kịp suy nghĩ nói ngay:
- Kém Hán Văn đế nhiều lắm.

Hội trường trở nên yên tĩnh, mặc dù vừa rồi biện luận kịch liệt nhưng chỉ xoay quanh hành vi nào đó của hoàng đế là đúng hay sai, hiện giờ Hải Thụy trực tiếp phủ nhân cả con người Gia Tĩnh, tính chất nghiêm trọng hơn nhiều rồi.

Hải Thụy biết để lộ sơ hở, nên đem luôn uất ức kìm nén trong lòng phát tiết ra:
- Xin hỏi chư vị đại nhân bác lại ta, chắc lẽ các vị không nhìn thấy bệnh của thiên hạ ở đâu? Vì sao không cùng ta khuyên gián hoàng thượng, ngược lại còn ra sức tô vẽ cho cái sai của hoàng thượng, chẳng lẽ các vị muốn để hoàng thượng bị mang tiếng xấu muôn đời sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện