Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 790-1: Kinh sát (1)



Thẩm Mặc giảng học ở Linh Tế cung, mang ý nghĩa Vương học có một mạch mới ra đời, Thẩm Mặc gọi nó là "thực tâm học", học thuyết mang đậm phong các họ Thẩm, đó là khéo léo mọi bề, già trẻ đều vui, không đắc tội với ai, mà tất cả đều thấy không tệ.

Với bắc tông mà nói, họ chính là phái công phu trong lời Thẩm Mặc, Thực tâm học của Thẩm Mặc tuy đồng thời phê phán cả phái bản thể lẫn phái công phu, nhưng nghe có vẻ ngả về phái công phu.
Hơn nữa rất nhiều lời của y xuất phát từ học phái Thái Sơn thuộc bắc tông, tất nhiên được cho là đồng loại.

Còn với phái bản thể Nam tông, luận điệu của Thẩm Mặc dù không thuận tai lắm, nhưng Thẩm Mặc là hi vọng của bọn họ, bọn họ muốn tin rằng, đó là Thẩm Mặc muốn gạt lấy sự tín nhiệm của bắc tông, nên vạn vạn lần không phá đám y.

Huống hồ cho dù tương lai Thẩm Mặc có kiên trì ý kiến của mình thì họ cũng chẳng lo, vẫn có thể dựa thế của Thẩm Mặc dựng đàn, tuyên giảng học thuyết của mình.

Giống Từ Giai, tuy là Bắc tông nhưng vẫn hợp tác với Nam tông, mỗi bên lấy điều mình cần, chẳng hề xảy ra xung đột, dù sao thì mọi người cùng là môn nhân Vương học, có có chút cái nhìn khác biệt, phương hương chung là giống nhau.

Còn về học gia Trình Chu Lý truyền thống, học thuyết của Thẩm Mặc mang theo sắc thái sửa đổi tâm học, có xu hướng khơi mào lý học, cách vật nhi trị, quay về cội nguồn. Cho nên họ nhìn y vừa mắt hơn môn nhân Vương học khác nhiều.

Kết quả sau một phen diễn giảng, Thẩm Mặc được hoan nghênh lớn. Thẩm Mặc vốn chỉ muốn giảng một buổi, nhưng bị người nghe và trưởng lão học phái Thái Châu nhiệt tình yêu cầu, không ngừng "tăng ca".
Từ mùng 6 tới 15, liên tiếp giảng 9 buổi, ban đầu người nghe chỉ có hơn một nghìn, sau buổi thứ ba đã tới hơn năm nghìn, kín hết chỗ, mỗi buổi lần sau đều như thế.

Nhưng Thẩm Mặc rất tỉnh táo, biết mình được hoan nghênh chỉ vì nội dung mới mẻ, hai là lời giảng sinh động di dỏm, ba là thân phận nội các đại học sĩ thu hút người ta tới góp vui. Nếu không được người ta thực sự chấp nhận, thì cũng giống như một trào lưu, lên nhanh xuống nhanh.

Cho nên cần nhân lúc người ta ham cái mới để càng nhiều người tiếp thu học thuyết của mình.
Vì mục tiêu đó Thẩm Mặc mỗi lần giảng học đều dùng hết bản lĩnh, cuối cùng tạo ra sự oanh động, đánh giá rất cao, rất nhiều người ở luôn tại chỗ, để giữ chỗ nghe y giảng buổi sau.

Cái giá là ngày 15, Thẩm Mặc vừa giảng xong thì ho ra máu, sau đó … mất tiếng.

~~~~~~~~~

Thư phòng Thẩm phủ, ngõ Bàn Cờ.

- Sau này bớt nói, nếu nhất định phải nói cũng chỉ nói nhỏ dài hơi. Tuyệt đối không được ăn cay, chua, lạnh. Càng không được động vào rượu.
Kim thái y hay tin vội vã chạy tới, khám xong liền dặn:
- Không được tới chỗ tập trung đông người, không được hít khói bụi, nếu không cả đời cũng không khôi phục được giọng.

- Đại nhân đúng là liều mạng.
Tiến Kim thái y đi, Vương Dần quay về than thở:
- Nếu là thuộc hạ, chẳng đợi tới hôm nay đã gục rồi.

Thẩm Mặc kệ ông ta, tiếp tục cúi đầu uống thuộc.

- Có điều vất vả không uổng phí.
Dư Dần an ủi:
- Ngài giảng học được hưởng ứng nhiệt liệt, nhất là sĩ tử trẻ khẳng định càng hứng thú với Thực tâm học, thư viện và báo chí phương nam sẽ nối gót, tin rằng học thuyết của ngài sẽ đứng vững chân, sau đó phát dương quang đại.

Thẩm Mặc cuối cùng cũng uống xong thứ thuốc quái quỷ, vừa súc miệng, vừa lấy bút viết : Triệu Trinh Cát về rồi.

- Hả?
Vương Dần không kìm được thốt lên:
- Nhanh thế sao? Còn ai nữa?

- Chỉ ông ta.
Thẩm Mặc viết.

- Đáng lẽ lão thần phụ hồi nhanh nhất phải tháng ba mới tới kinh.
Vương Dần cau mày:
- Triệu Trinh Cát sao lại gấp gáp thế?

- Vì ông ta tên là Triệu rất gấp.
Thẩm Minh Thần từ ngoài vào, không nghe rõ câu chuyện, thuận miệng đáp.

*** Trinh Cát phát âm giống Chân Cấp ( rất gấp)

- Ra chỗ khác chơi.
Vương Dần cười mắng:
- Đang nói chuyện nghiêm túc.

- Chuyện gì thế?

Dư Dần liền kể lại, Thẩm Minh Thần tức thì biến sắc mặt:
- Đây khẳng định là chủ ý của Từ gian manh.

- Vì sao?
Ba người cùng nhìn hắn.

Thẩm Minh Thần tự tin nói:
- Triệu Trinh Cát rất thích thể diện, sợ nhất là bị người ta nói ra nói vào, vì mỗi giảng học Linh Tế cung, ông ta không thể tiến kinh sớm như thế, các lão thần khác còn đang ở nhà, người ta sẽ nhìn ông ta ra sao?

Vương Dần hỏi:
- Cho nên phải là Từ Giai bảo ông ta tới, vì sao gấp thế?

- Triệu Trinh Cát trước kia làm gì?
Thẩm Minh Thần hỏi lại.

- Lễ bộ thượng thư ... Như vậy về tình về lý sẽ do ông ta tiếp nhiệm đại nhân.
Vương Dần tái mặt.

- Đáng chết, xem ra lão ta quyết không cho đại nhân đụng vào kỳ thi lớn này.
Thẩm Minh Thần vỗ tay:
- Đại nhân bận rộn công tác hết cả một mùa đông, giờ lão họ Triệu kia ngồi không hưởng lợi.
Nếu không có gì bất ngờ, lễ bộ thượng thư sẽ làm khảo quan thi hội, Từ Giai gọi Triệu Trinh Cát về gấp là để Thẩm Mặc không thể nhân kỳ thi lớn thu nhạp thêm mông sinh.

- Từ gian manh mưu mô giỏi thật.
Thầm Minh Thần hậm hực nói.

- Đó mà là sư phụ à, còn ác hơn mẹ ghẻ.
Vương Dần cũng nổi giận.

- Đáng chết.
Dư Dần hừ một tiếng.

Thẩm Mặc cầm bút viết " Đừng lo, đáng thuộc về ai sẽ về kẻ đó, cưỡng cầu không tới." Mọi người đều cho rằng y chấp nhận số mệnh rồi, kỳ thực là hoàn toàn ngược lại.

Sau mười lăm, các nha môn đều mở cửa làm việc, việc hàng đầu năm nay là kinh sát, trưa hôm đó, các nha môn nhận được (cảnh cáo quần thần sớ) do nội các soạn thảo :" Trẫm mới kế thừa đại thống, soi rõ tệ nạn, cần diệt trừ gấp. Trẫm cảnh cáo các khanh, từ hôm nay trở đi, ai nấy gột rửa lòng minh, tận tụy chức vụ. Nếu chìm đắm xa đọa, cứ mãi thói cũ, cho rằng triều đình chưa chắc không thể làm trái, cho rằng pháp kỷ có thể không tuân, coi thường thánh hiến tổ tiên, trẫm sẽ không tha."

Chiếu thư sát khí đằng đằng đó tuyên bố kinh sát đầu tiên của triều Long Khanh mở màn.

Cả quá trình kinh sát thông thường sẽ kéo dài hai thậm chí ba tháng, trong khoảng thời gian đó, quan viên hai kinh im như thóc, ngày dài như cả năm.

Mọi khi tới giờ làm, quan viên vẫn còn lề mề, không túm năm tụm ba tán gẫu, thì lén trốn ra ngoài chè chén, căn bản không để lòng dạ vào công việc.
Nhưng năm nay thì khác, đi làm đúng giờ, ngay ngắn ngồi sau bàn làm việc, trước kia quan viên ở vị trí khẩn yếu mặt suốt ngày hết lên trời, không coi ai ra gì, giờ thì gặp ai cũng mỉm cười, chỉ sợ đắc tội bị cáo trạng.

Quan viên lại bộ càng đoạn tuyệt mọi chuyện qua lại, trừ đi làm thì ở nhà đóng cửa từ khách, thậm chí thân thích cũng không cho tới nhà, sợ bị đám ngôn quan đàn hặc. Cả kinh thành chìm trong không khí căng thẳng tột độ.

Thân là quan viên trọng yếu chấp hành kinh sát, khảo công ti lang trung Lục Quang Tổ vừa hết tết là dọn vào nha môn, không về nhà nữa. Hết cách mà, Dương Bác uy vọng quá cao, kẻ tầm thường không dám quấy nhiễu, còn hắn thì có quá nhiều quan hệ không thể đắc tội, đành trốn vào nha môn, chẳng ai nói được gì.

Lúc này hắn đang tập trung tinh thần xem bản tài liệu cuối cùng của sáng nay, bên trong là tư liệu của một viên quan, chia làm hai phần, một là lý lịch, chính tích, đánh giá do nha môn làm tới gửi tới, một là phiếu điều tra nặc danh lại bộ gửi tới các nha môn, yêu cầu quan viên đánh giá đồng nghiệp, tất nhiên không cần ghi tên, mang về nhà viết xong, cho vào phong bì gửi thẳng tới lại bộ, không ai biết người khác viết gì.

Chức năng của khảo công ti là thu các loại đánh giá và phiếu điều tra nặc danh này lại, đưa ra ý kiến sơ bộ, rồi trình lên thượng thư đại nhân quyết định.

Do quan hệ với Lục Bỉnh, nên Lục Quang Tổ và Thẩm Mặc sớm kết làm đồng minh, hai người lại hợp tính hợp ý, cho nên hắn sớm thành cốt cán của Thẩm đảng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện