Chương 4: Chương 4: di thư
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Đội trưởng rất yêu chị dâu, lúc bộ đội không có việc gì, anh ấy sẽ luôn vào thôn để gặp chị.”
Người lính nhỏ chỉ một phong thư trong hộp gỗ nói, “Đây là di thư của đội trưởng, đội trưởng thường xuyên làm nhiệm vụ nguy hiểm, nên di thư của anh ấy đã được viết từ lâu, khi đó chúng em đều nghĩ, di thư của đội trưởng nhất định phải chờ đến lúc anh ấy chết già mới được lấy ra.”
Sau khi nói xong, người lính nhỏ nhịn không được lại khóc tiếp, “Đội trưởng tốt như vậy, đều tại em, chị đánh em đi, là em hại đội trưởng…”
“Người hại hắn không phải là cậu, là tôi.” Giang Dao cắn môi xé bao di thư, dùng hết sức vào đôi tay, chỉ là một phong thư cô như thế nào đều không mở được.
Là cô trốn đến nơi này, cho nên, hắn mới đuổi tới nơi này, nếu không phải vì cô, hắn như thế nào sẽ tới đơn vị bộ đội này? Không tới nơi này, chuyện đêm qua tất cả đều không xảy ra.
Cho nên, hại chết Lục Hành Tung không phải người khác, là cô không xứng chức một người vợ.
Giang Dao tay run rẩy lấy lá thư bên trong ra, thật cẩn thận, từ từ mở.
Ngay khi mở ra nhìn thấy chữ viết của hắn, điều mà cô ngưỡng mộ nhất của Lục Hành Tung là kỹ năng viết chữ. Giống như nước chảy mây trôi nhưng hiện giờ không biết vì cái gì nhìn đến lại làm cô hết sức khổ sở.
Giang Dao biết, có lẽ, đây là một ngày sau khi huấn luyện xong trộm vùi đầu trên bàn nghiêm túc đặt từng nét bút xuống.
***
Gửi vợ của anh!
Khi em nhận được lá thư này anh chắn rằng mình không còn tồn tại, tham gia quân ngũ nhiều năm như thế, mỗi lần làm nhiệm quan trọng bọn anh đều được yêu cầu viết di thư. Anh viết nhưng cũng không biết khi nào sẽ tới trong tay em. Nhưng, anh hy vọng, tốt nhất là cả đời này nó không đến được tay em.
Vợ à, tính ra chúng ta đã kết hôn bảy năm rồi? Anh biết, em kết hôn với anh, em cũng không vui, em không thích anh, nếu không phải anh mạnh mẽ chen vào cuộc sống của em thì hiện giờ có lẽ em sẽ giống như bao sinh viên đại học khác. Có một cuộc sống tươi sáng thú vị.
Nhưng có thể cưới được em, anh rất hạnh phúc, anh vẫn nhớ cái ngày chúng ta kết hôn, anh đã cười cả ngày không không khép được miệng, bị thật nhiều người giễu cợt là ngu ngốc. Nhưng anh một chút cũng không tức giận, ai bảo anh có thể cưới được em làm vợ, bị họ giễu cợt cũng không sao.
Kỳ thật cũng trách anh, anh biết rõ em không thích anh, anh còn một hai phải cưới em. Anh luôn tự an ủi nói, không quan hệ, kết hôn rồi anh đối em tốt một chút, rồi em sẽ nhận ra anh tốt, anh và em sống với nhau hoà thuận cũng không hy vọng xa vời em sẽ thích anh. Nhưng có thể cưới được em, được chăm sóc em, anh đã cảm thấy thoả mãn.
Anh nhớ lần đầu tiên nhìn thấy em, em mới mười sáu mười bảy tuổi, học năm nhất cấp ba, bện hai cái sừng dê. Ở trường học luôn cùng anh hai em tranh luận đến tận lúc về nhà, làm anh hai em tức giận đến im lặng không nói câu gì, khi đó anh đã suy nghĩ, cô bé này thật thú vị.
Có lẽ là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó anh sẽ thường xuyên nghĩ về em.
Lần thứ hai nhìn thấy em vào thời điểm trước vài tháng chúng ta kết hôn, em cùng bạn học tay kéo tay đi ở trên đường hát mấy bài hát phổ biến. Lúc em vừa cất tiếng hát làm bạn học đều chạy nhưng vẫn như cũ hát thật vui vẻ còn không để ý những người khác cười. Khi đó anh nghĩ, nếu em có thể hát cho anh nghe thì dù bị điếc anh đều nguyện ý.
Cho nên, kết hôn với em, là tâm nguyện lớn nhất của anh, để cưới được em, anh cũng phí không ít tâm tư, cuối cùng, anh cũng được như ý nguyện.
Bình luận truyện