Quan Khí​

Chương 197: Trịnh Chí Minh rất hối hận



Lôi Đức Bình đã có chứng cứ đám người Trịnh Chí Minh tham ô. Có mấy thứ này làm cho Lôi Đức Bình rất hưng phấn. Hắn muốn giao cho Vương Trạch Vinh, chỉ cần có chứng cứ này là đủ để Trịnh Chí Minh mất chức.

Đột nhiên điện thoại di động vang lên, Tả Chính gọi tới nói với Lôi Đức Bình:

- Lôi Đức Bình, mấy thứ trên tay anh nếu đè xuống thì anh sẽ là phó chủ tịch.

Nghe Tả Chính nói như vậy, Lôi Đức Bình cảm thấy có chút ngạc nhiên. Tả Chính này rõ ràng là trắng trợn lấy chức quan mua chuộc chứng cứ.

Phó chủ tịch huyện? Đây là lợi ích lớn nhất mà Trịnh Chí Minh có thể bỏ ra. Mục đích của Trịnh Chí Minh chính là một kích bắn hạ Lôi Đức Bình. Hắn biết Trịnh Chí Minh biết mình có chỗ dựa là Lục Trung Thắng. Chỉ cần có Lục Trung Thắng thì giúp Lôi Đức Bình lấy chức phó chủ tịch huyện cũng không khó khăn gì.

Lôi Đức Bình bỏ điện thoại xuống rồi ngồi ở ghế mà suy nghĩ. Nói thật hắn chỉ cần bỏ việc này đó thì không ai biết. Chỉ cần làm như vậy thì hắn tin Trịnh Chí Minh nhất định có cách giúp hắn lên làm phó chủ tịch huyện. Hắn có thể dựa sát vào Trịnh Chí Minh. Bây giờ Vương Trạch Vinh sắp đi, nếu dựa vào Trịnh Chí Minh cũng là lựa chọn rất tốt.

Lôi Đức Bình hút hết điếu thuốc rồi cuối cùng quyết định đi theo Vương Trạch Vinh. Trịnh Chí Minh căn bản không thể đấu lại Vương Trạch Vinh. Có chỗ dựa là Bí thư Hạng, Trịnh Chí Minh cho dù nhiều năm làm quan cũng được gì chứ.

Lôi Đức Bình gọi điện cho Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Phó chủ tịch Vương, tôi có chuyện muốn báo cáo với ngài.

Vương Trạch Vinh đang ở ngoài nghe thấy Lôi Đức Bình tìm mình báo cáo công việc liền vội vàng nói:

- Anh đang ở đâu?

Lôi Đức Bình nghĩ chuyện này quan hệ đến an nguy của đám người Trịnh Chí Minh, hắn sợ Trịnh Chí Minh hại mình. Nên vội vàng nói:

- Quán trà cạnh nhà tôi.

Bí mật như vậy sao? Vương Trạch Vinh cảm thấy việc này khá quan trọng nên lập tức nghĩ tới chứng cứ liên quan đến Trịnh Chí Minh. Hắn vội vàng nói:

- Tôi tới ngay.

Vương Trạch Vinh dập máy thì Lôi Đức Bình liền ra ngoài bắt taxi chạy một vòng, sau đó xuống chỗ khác, bắt xe taxi mới chạy đến quán trà.

Vương Trạch Vinh vào quán trà đợi một lát mới thấy Lôi Đức Bình đến.

Lôi Đức Bình vội vàng lấy tài liệu liên quan đến việc tham ô của đám người Trịnh Chí Minh:

- Phó chủ tịch Vương, đây là chứng cứ tham ô của Trịnh Chí Minh, Tả Chính. Hôm nay Tả Chính gọi điện tới yêu cầu tôi không lấy ra. Nếu tôi không đưa ra thì sẽ thành phó chủ tịch huyện. Tôi suy nghĩ rồi thấy giao cho ngài.

Vương Trạch Vinh mở ra xem thấy có chữ ký của Trịnh Chí Minh:

- Rất tốt. Anh không ngại nguy hiểm giao thứ này cho tôi dù có lợi rất lớn, điều này nói rõ tố chất của anh.

Đây không phải việc nhỏ, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình sắp đi nên giao việc này do Lý Duy Hà và Mạc Đại Bưu làm. Vì thế hắn gọi điện hẹn hai người đó đến đây.

Mạc Đại Bưu gần đây nên rất nhanh là tới. Thấy Vương Trạch Vinh và Lôi Đức Bình ở đây, Mạc Đại Bưu nói:

- Phó chủ tịch Vương tìm tôi có chuyện gì?

Vương Trạch Vinh bảo Mạc Đại Bưu ngồi xuống rồi nói:

- Chờ Phó bí thư Lý đến rồi nói.

Mạc Đại Bưu thấy Lôi Đức Bình không phải người ngoài nên nói:

- phó chủ tịch, theo điều tra thì trong quá trình đấu thầu trạm phát điện Tiểu Nhiễu Sơn có hành vi dối trá. Bây giờ tôi đã tập trung mấy người đương sự. Quan trọng là bọn họ ngại quyền thế người kia.

Vương Trạch Vinh gật đầu không nói.

Một lát sau Lý Duy Hà cũng tới.

- Trạch Vinh, có chuyện gì mà gọi tôi gấp như vậy?

Vương Trạch Vinh đưa thứ trên bàn cho Lý Duy Hà:

- Anh tự xem đi.

Lý Duy Hà xem một lúc rồi nói:

- Vật này sao lại lạc đến đây, đầu Trịnh Chí Minh bị lừa đá à?

Vương Trạch Vinh đưa thứ này cho Mạc Đại Bưu.

Mạc Đại Bưu đã muốn sớm xem nội dung rồi.

Mạc Đại Bưu đọc lướt qua rồi cười ha hả nói:

- Đúng là bị lừa đá. Thứ này không ngờ để ở phòng tài chính.

Lôi Đức Bình nói:

- Đây là thứ tôi vô tình có được. Người quản lý là họ hàng của Thiệu Quốc Chí. Tôi điều hắn đi thì mới có được.

Mọi người đoán Lôi Đức Bình cũng dùng chiêu thức gì đấy.

Lôi Đức Bình nói:

- Thực ra việc này nói lớn là lớn, nhỏ là nhỏ. Chỉ cần trả lại số tiền này thì không vấn đề gì. Bây giờ chứng cứ chứng minh 10 triệu này không phải được sử dụng theo trình tự bình thường.

Mạc Đại Bưu nói:

- Chỉ cần không để bọn họ trả lại tiền đó, thì sẽ biến thành Trịnh Chí Minh tham ô công quỹ.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Việc này tôi sẽ không tham gia vào. Dù sao tôi cũng sắp đi, ba người các anh bàn và làm.

Nói đến đây, Vương Trạch Vinh nói với Lý Duy Hà:

- Tả Chính đã đáp ứng cho Lôi Đức Bình làm phó chủ tịch huyện.

Mạc Đại Bưu vỗ vai Lôi Đức Bình rồi nói:

- Rất tốt.

Lý Duy Hà nói với Vương Trạch Vinh:

- Tôi hiểu.

Mặc dù nói không tham gia nhưng Vương Trạch Vinh vẫn cầm điện thoại gọi cho Lý Gia Hòa.

Lý Gia Hòa hôm nay có chút buồn bực. Lục Trung Thắng hôm nay đã chống lại hắn về chuyện ở cục Giao thông. Lực lượng hai bên là tương đương, trong lúc nhất thời Lý Gia Hòa không thể đánh bại lực lượng của Mã hệ.

Lý Gia Hòa đang ngồi trên sô pha xem Tv và suy nghĩ.

Thấy Vương Trạch Vinh gọi tới, Lý Gia Hòa vội vàng nói:

- Tiểu Vương à, có chuyện gì thế?

- Bí thư Lý, tôi có một chuyện gấp cần báo cáo với ngài.

- Nói đi.

- Bí thư Lý, là như thế này...

Vương Trạch Vinh báo cáo tình hình ra với Lý Gia Hòa, cuối cùng nói:

- Việc này người phụ trách cụ thể là đồng chí Lý Duy Hà và Mạc Đại Bưu. Tôi để bọn họ lập tức lên thành phố báo cáo với ngài?

Tin tức này quá quan trọng với Lý Gia Hòa. Nghĩ đến việc đào ra Trịnh Chí Minh là động được đến Lục Trung Thắng; Lý Gia Hòa nói:

- Cậu để bọn họ cùng lên đây. Tối nay tôi muốn nghe báo cáo tình hình.

Vương Trạch Vinh dập máy rồi nói với ba người:

- Bí thư Lý muốn nghe báo cáo ngay trong đêm. Tôi thấy mấy anh nên lập tức xuất phát.

Lý Duy Hà biết việc này là Vương Trạch Vinh nhường công cho mình, hắn cảm kích nói:

- Tôi lập tức sẽ đi.

Vương Trạch Vinh nói với Lôi Đức Bình:

- Đức Bình, lần này anh làm rất tốt. Tôi tin rằng Bí thư Lý sẽ không làm anh chịu thiệt.

Mấy người lên xe cảnh sát của Mạc Đại Bưu mà đi. Vì đề phòng bất trắc nên Mạc Đại Bưu gọi theo hai tay chân của mình, mấy người rất nhanh rời khỏi huyện Khai Hà.

Tả Chính gọi xong liền khẩn trương chờ đợi. Trịnh Chí Minh suy nghĩ một chút nhưng vẫn lo, hắn gọi điện cho em vợ là Hà Thiên Thủy, bảo hắn cho người đi giám sát Lôi Đức Bình và Vương Trạch Vinh. Theo suy nghĩ của Trịnh Chí Minh, Lôi Đức Bình dù muốn giao mấy thứ này thì cũng chỉ có thể giao cho Vương Trạch Vinh.

Người giám sát Lôi Đức Bình nói hắn đã mất tích, mặt Trịnh Chí Minh xấu đi rất nhiều. Người nhà Lôi Đức Bình ở xã Hoàn Thành, một mình hắn ở trên huyện. Trịnh Chí Minh nói với Hà Thiên Thủy:

- Dù như thế nào cũng phải tìm được Vương Trạch Vinh. Chỉ cần tìm được Vương Trạch Vinh là sẽ tìm được Lôi Đức Bình.

Ngay khi đám người Hà Thiên Thủy chạy quanh tìm Vương Trạch Vinh và Trịnh Chí Minh, thì thấy Vương Trạch Vinh đang một mình đi về chỗ ở.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh về chỗ ở, Trịnh Chí Minh thở dài một hơi. Hắn vội vàng ra lệnh cho Hà Thiên Thủy phái người giám sát xung quanh nhà Vương Trạch Vinh. Chỉ cần Lôi Đức Bình xuất hiện là phải bằng mọi giá bắt được tên này.

Trịnh Chí Minh mới đầu không đủ tàn nhẫn nên mới vậy. Nếu từ đầu hắn phái người đi bắt Lôi Đức Bình thì bây giờ đã xong rồi.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh về nhà, Trịnh Chí Minh lo lắng đi quanh phòng.

Mọi người bên ngoài đánh mạt chược khá lâu mà không thấy Trịnh Chí Minh và Tả Chính đi ra. Hòa Quốc Hùng nhìn Lưu Quang rồi nói:

- Bí thư Trịnh có việc gì gấp sao?

Lưu Quang nhìn Liên Cường:

- Cậu là thư ký mà, vào xem giúp được gì không?

Liên Cường cười nói:

- Anh không phải không biết mà. Khi Bí thư Trịnh đang suy nghĩ thì ghét nhất có người quấy rầy.

Lưu Quang thở dài nói:

- Bí thư Trịnh mà suy nghĩ chuyện gì sẽ rất lâu.

Trong phòng, Tả Chính hốt hoảng la lên:

- Bí thư Trịnh, làm thế nào bây giờ?

Trịnh Chí Minh thất thần nhìn Tả Chính rồi nói:

- Sai chính là chuyện này không theo trình tự bình thường mà tôi vẫn ký tên.

- Lúc ấy không nên ký tên mà.

Tả Chính nói.

- Lúc ấy Thiệu Quốc Chí nói khoản tiền quá lớn nếu lãnh đạo không ký là không đụng được. Tôi nghĩ thời gian không dài, hơn nữa lúc ấy đang khống chế Huyện ủy nên ký tên.

Trịnh Chí Minh hối hận rồi.

Hai người đang bàn chuyện này thì xe của Mạc Đại Bưu đã đến Thành phố Hoa Khê, trực tiếp đến nhà Lý Gia Hòa.

Lý Gia Hòa đọc xong tài liệu rồi chăm chú lắng nghe Lôi Đức Bình nói.

Lý Gia Hòa nhìn Lôi Đức Bình rồi nói:

- Tiểu Lôi, biểu hiện của cậu rất xuất sắc, không bị lợi ích mê hoặc, hơn nữa còn chấp nhận nguy hiểm. Tôi thay mặt tổ chức cảm ơn cậu.

Thấy bí thư thị ủy khen mình như vậy, Lôi Đức Bình kích động nói:

- Tôi là một Đảng viên, đây là việc tôi nên làm.

Lý Gia Hòa có thể nói với mình như vậy, Lôi Đức Bình biết trong lòng Lý Gia Hòa đã nhớ đến mình. Lôi Đức Bình biết sau này có Lý Gia Hòa giúp thì làm phó chủ tịch huyện cũng không có gì khó.

Lý Gia Hòa nhìn Lý Duy Hà rồi nói:

- Duy Hà, các anh vất vả rồi.

Lý Duy Hà kích động nói:

- Bí thư Lý, việc này phải nhanh, tôi sợ bọn họ có phản ứng quá khích.

Lý Gia Hòa cười nói:

- Hai hôm nay các anh cứ ở lại thành phố, đợi xong chuyện rồi hãy về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện