Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 297: Ngưng tụ thành phù trận




- Nhưng cho dù là ngụy đan tu sĩ độ kiếp đưa tới thiên ma, thực lực cũng chỉ bất quá như thế. Nhạc Vũ sư đệ thật sự chỉ có Trúc Cơ cảnh giới sao? Hồn thức nhiễu loạn không yên, đây chính là dấu hiệu của tu sĩ Linh Hư Tâm Động kỳ. Nhưng vì sao trong tông môn lại nói tư chất của hắn chỉ bình thường? Chẳng lẽ mấy vị trưởng lão trong tông môn cùng những vị sư thúc tổ kia đang tính toán gì sao? Cũng giống như mấy năm trước đem ta che giấu?

Lại quay đầu nhìn thoáng qua đình viện phía sau, Lý Nại Lạc chợt cau mày, sau đó không lâu liền lộ ra nụ cười:

- Nếu người này có thể bình yên vượt qua tâm kiếp, như vậy tương lai cũng có thể làm đối thủ của Lý Nại Lạc này! Hai tháng sau ta sẽ quay lại tìm hắn.

Bên trong tĩnh thất, Nhạc Vũ vốn đang bắt đầu tiếp tục ngưng kết ngũ hành phù triện, bỗng nhiên cảm giác được, lại mở mắt ra.

- Người này cũng thật là một quái nhân, vừa rồi hắn không chiến liền đi, nói là ta có điều bất tiện. Trong ngôn ngữ dường như đã phát hiện ta đang độ tâm kiếp. Nhưng điều này sao có thể? Bên ngoài còn ngăn cách bởi linh trận, trừ phi giống như Chiến Tuyết, nhạy cảm với Vực Ngoại Thiên Ma, hoặc tu vi như sư thúc tổ, tu sĩ tu vi bình thường sao có thể dễ dàng cảm giác được tình hình hiện tại của ta? Lại nói nếu thật sự là như thế, như vậy Tạ Hạo chẳng phải cũng đạt tới cảnh giới này? Lúc trước tựa hồ nghe nói Lý Nại Lạc vừa nhìn thấy Tạ Hạo cũng giống như ngày hôm nay, lập tức xoay người rời đi.

Những ý niệm này chỉ thoáng qua rồi biến mất trong đầu, Nhạc Vũ không hề để ý tới tiếp tục ngưng kết ngũ hành phù triện.

Thần hồn của Lý Nại Lạc trừ phi tiếp cận với Vực Ngoại Thiên Ma giống như Chiến Tuyết, nếu không tuyệt không thể nào cảm giác được hắn đang độ tâm kiếp, Nại Lạc Nại Lạc, danh từ này có từ thời hồng hoang, chẳng qua thật sự không biết danh tự này có quan hệ gì với xuất thân của Lý Nại Lạc hay không?

Bất quá mặc dù thật sự là như thế, lại có quan hệ gì tới hắn? Chưởng giáo chân nhân cùng chư vị trưởng lão nếu cho phép người này tồn tại, nhất định không cho phép người này có một ngày có thể uy hiếp tới Quảng Lăng Tông.

Kể từ khi Ngũ Hành Phù Trận bắt đầu tự động vận chuyển, quá trình cô đọng ngũ hành phù triện của Nhạc Vũ rốt cục dễ dàng hơn không ít. Chỉ cần trong đan điền ngưng kết thành công, sẽ giống như bộ phù trận thứ nhất, bị tự động thu nạp vào bên trong, thật sự tiết kiệm được rất nhiều thời gian của hắn.

Sau mấy ngày, huyễn tượng tâm ma càng ngày càng nghiêm trọng. Nhạc Vũ cảm giác được thần hồn của mình rung chuyển bất an, về mặt khác quyết đoán của hắn tăng trưởng cực nhanh, tựa như lúc trước khi hắn Tôi Thể, hồn lực kết cấu không ngừng chân thật vững chắc.

Loại trạng huống này tự nhiên là do bị Vực Ngoại Thiên Ma ảnh hưởng. Trạng huống phía sau lại do thần hồn của hắn tự thích ứng trong sự kích thích của Vực Ngoại Thiên Ma.

Nếu nói tâm kiếp cũng có thể tạo được tác dụng giống như rèn luyện thần hồn, nhưng nói đến hồn lực tăng trưởng đúng là có duyên cớ khác.

- Vực Ngoại Thiên Ma làm lòng người chán ghét, nhưng hữu ích do bọn hắn mang tới thật đúng là đại bổ vật không thể tốt hơn. Không trách được độ tăng trưởng hồn lực của Chiến Tuyết lại vượt xa ta. Còn có không gian linh trận kia, thật khó trách phải thiết lập bên ngoài Ám Giới.

Khi Vực Ngoại Thiên Ma tới quấy nhiễu ý thức của hắn, đồng thời sẽ mang tới đại lượng vật chất của dị giới. Trong đó phần lớn là vô dụng, nhưng có một phần nhỏ nhất có thể bị thần hồn của hắn hấp thu chuyển hóa, tiến tới lớn mạnh hồn lực của bản thân.

Đó là một loại đồ vật cực kỳ tương tự như ngũ hành linh lực, cũng có chút giống như phân tử hồn lực.

Hẳn là đặc sản của dị không gian, cũng chính bởi vì như thế, mới có thể trở thành nơi sinh tồn tuyệt hảo cho Vực Ngoại Thiên Ma.

Đối với người tu chân như bọn họ mà nói, cũng có chỗ ích lợi thật lớn. Linh Hư Tâm Động kỳ thường thường là thời kỳ hồn lực của tu sĩ tăng trưởng nhất. Chỉ cần có thể bình yên vượt qua, đi tới Thần Tịch kỳ phía sau, cường độ hồn lực đã hoàn toàn áp đảo tâm ma, tâm linh rèn luyện thuần tịnh, không còn bị Vực Ngoại Thiên Ma quấy nhiễu. So với những tu sĩ thời thượng cổ, cần mười mấy năm thời gian hoàn thành quá trình rèn luyện thần hồn.

Mà nương theo hồn lực bạo tăng, đại đa số tu sĩ bởi vì gặp phải thất bại trong tâm kiếp mà vẫn lạc.

Nhưng tu sĩ của thế giới này căn bản cũng không hề hay biết giá trị bên trong, cũng chỉ có Nhạc Vũ thông qua năng lực phân tích mới hiểu được ảo diệu trong đó.

Trong khoảng thời gian này, tuy hắn đang chuyên tâm hoàn thành Ngũ Hành Phù Trận, nhưng về mặt khác hắn cũng đem hết toàn lực hút vào những vật chất thần bí kia. Theo hắn xem ra, loại đồ vật tốt này dù lãng phí một chút cũng là đáng tiếc.

Mặc dù không bằng Băng Ngọc Hồn Thủy cùng Thanh Linh Ngọc Dịch, nhưng cũng thấy được hiệu dụng rõ ràng. Nhưng nếu có thể tích lũy lâu dài, hắn có thể đạt được chỗ tốt còn hơn hai linh vật kia tới mấy lần! Mà sau bảy ngày Lý Nại Lạc tới tìm hắn, năm đạo cuối cùng bên trong ba trăm phù triện đã được dẫn dắt vào bên trong phù trận hình cầu, gia nhập vào trong việc vận hành.

Nhạc Vũ chợt cảm giác bên trong đan điền chợt chấn động, trong lúc này tầng phù trận thứ nhất lại lần nữa ngưng đọng lại.

Bất quá lần này phải dùng tới hai ngày đêm thời gian, mãi cho tới khi ngưng đọng thành một phần sáu mới từ từ ngưng hẳn.

Trong lòng Nhạc Vũ mặc dù không quá hiểu rõ, nhưng khi Ngũ Hành Phù Trận bên trong rốt cục hoàn toàn vững chắc, lúc này tâm thần hắn mới có chút buông lỏng.

Nhưng ngay sau đó, "Oanh", lại một tiếng nổ vang. Chút ít Hỗn Nguyên chân khí bên trong kinh mạch Nhạc Vũ liền kịch liệt ngưng súc lại! Theo tiếng vang này, thần trí Nhạc Vũ nhất thời hoảng hốt, thiếu chút nữa đã bị Vực Ngoại Thiên Ma xâm nhập vào tận sâu trong tâm thần. Nhưng chỉ trong nháy mắt, phù trận hình cầu bên trong đan điền bắt đầu xoay nhanh, đem linh lực xung quanh đình viện thu nạp thật nhanh, đồng thời nảy sinh một cỗ lực lượng mà năng lực của hắn không cách nào phân tích thẳng xông vào tận sâu trong thần hồn.

Cùng lúc huyết nhục xương cốt lại vang lên từng đợt răng rắc giòn giã, cả người khí huyết cuồn cuộn.

- Thật thoải mái! Thật giống như tâm linh bản thân như trời hạn gặp mưa, được rửa sạch từ trong tới ngoài. Cảm giác mát lạnh vô cùng, đồng thời thần hồn cũng giống như đang bạo tăng. Ân! Ta cảm giác những Vực Ngoại Thiên Ma kia tựa hồ như đang khủng hoảng?

Trong tích tắc, Nhạc Vũ cảm giác trong đầu mình đau đớn như kim châm, sau đó chút hình ảnh ảo giác trong đầu lại liên tục thay đổi. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ

Trong lòng Nhạc Vũ liền biết được đây là do có nhiều thiên ma liên thủ cùng nhau chế tạo ảo cảnh. Vào nửa tháng trước chẳng qua chỉ đánh cắp trí nhớ của hắn, cho tới hôm nay mới thật sự dùng ảo cảnh làm rối loạn tâm thần hắn! Nhưng giờ phút này Nhạc Vũ chẳng những không sợ hãi, ngược lại khóe môi còn nổi lên nụ cười lãnh khốc.

- Đây là Vực Ngoại Thiên Ma đã hành động trước! Hắc, cũng chính hợp ý ta.

Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp còn chưa cách nào làm được khả năng không hình không bóng. Nhưng sau khi bị Nhạc Vũ hấp dẫn tới, cũng tồn tại bên ngoài hàng rào không gian, không dám chân chính tiếp xúc vào bên trong thần hồn của Nhạc Vũ, thường thường chạm đến liền lui. Vì vậy Nhạc Vũ tuy là chán ghét nhưng không còn biện pháp nào đối phó.

Đúng như hắn tiên đoán, Vực Ngoại Thiên Ma phải hội tụ liên tục mấy ngày, cho tới khi số lượng đạt tới nhất định mới bắt đầu tiến hành tổng tiến công đối với hắn. Không ngờ lần này không biết vì nguyên nhân gì, sau khi phù trận hình cầu vừa ngưng kết thành công, đã làm chúng bị khủng hoảng.

- Nếu đã tới thế giới này, như vậy các ngươi cũng đừng mong trở về!

- Vũ nhi, sau khi mẹ chết con hãy tự mình bảo trọng!

Bỗng nhiên tình hình trong đầu Nhạc Vũ chợt đại biến. Ở trước mắt hắn, Nhạc Trương thị đang dần dần già đi, đang nằm trên giường, nắm tay hắn ân cần dặn dò, sinh cơ trong cơ thể cũng từ từ biến mất.

Tâm thần Nhạc Vũ chợt giật mình, nhưng liền thanh tỉnh lại. Hắn cau mày, tâm niệm chợt động, khiến cho ảo ảnh kia như bị xé nứt, nát bấy thành từng mảnh! Nhưng ngay lập tức những hình ảnh kia lại kết nối lại, nhưng tình hình bên trong hoàn toàn khác hẳn lúc trước.

Lần này Nhạc Trương thị khoanh chân ngồi, bên cạnh đặt bình Ngũ Chuyển Linh Tịch đan, phảng phất như đang độ tâm kiếp. Chẳng qua gương mặt đoan trang ngày đó lại biến thành vặn vẹo dữ tợn.

- Trong sách nói quả thật không sai, những thiên ma kia đúng là luôn nắm bắt những điểm yếu sợ hãi lo lắng nhất của lòng người mà hoành hành. Chẳng qua chút kỹ xảo này, còn muốn làm loạn đạo tâm của ta?

Lạnh lùng mỉm cười, Nhạc Vũ chấn động thần hồn, đem ảo giác oanh thành nát bấy.

Chỉ trong chốc lát, bỗng dưng trong mắt hắn kỳ quang thoáng hiện.

- Tìm được rồi!

Trong khoảnh khắc đem một bộ phận hồn thức bổn nguyên ngưng tụ thành đao, tìm tới phương vị hắn cảm giác chém tới! Sau đó Nhạc Vũ cảm giác thần hồn của mình liền xuất hiện dị trạng.

Một cỗ hồn lực ba động đầy sợ hãi không ngừng từ hướng kia truyền đến. Cùng lúc đó, còn kèm theo thanh âm tiếng kêu thảm thiết của đám người Nhiễm Lực cùng Nhạc Băng Thiến.

Những thứ thiên ma hèn hạ kia, sau khi tiến tới thế giới này, còn ngụy trang thành một bộ phận trong thần hồn của hắn xâm nhập ẩn núp bên trong! Thanh âm tiếng kêu thảm kia càng là chân thật, cũng càng thê thảm. Nhạc Vũ không thèm để ý chút nào, dùng hồn lực của mình liên tục cắn nuốt.

Cho tới khi những hình ảnh kia triệt để nát bấy, lúc này hắn mới dừng lại.

Lúc này trong nội tâm Nhạc Vũ lại chợt động.

- Hồn lực phân tử thuần tịnh nhất, tựa hồ là có thể trực tiếp hấp thu.

Thử dò xét, hấp thu phân tử từ Vực Ngoại Thiên Ma bị xoắn diệt, lưu lại hồn lực thuần tịnh, Nhạc Vũ quả nhiên cảm giác thần hồn của mình như hút nước, lớn mạnh hơn không ít.

Trong lúc này hình ảnh trước mặt hắn lại lần nữa biến đổi. Lần này xuất hiện một nữ tử có dung mạo khí chất tương tự Mục Hi Ngọc, đang cúi người xông vào bên trong lửa đạn.

Trong nội tâm Nhạc Vũ nhất thời thở dài một tiếng, ngoài thương cảm càng thêm khổ sở.

Sở dĩ hắn đối với Vực Ngoại Thiên Ma chán ghét như vậy, nguyên nhân chính là vì như thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện