Quân Lâm Thiên Hạ
Ngày kế tiếp, những ngoại môn đệ tử bên dưới Thủy Hàn Phong từ chung quanh chạy tới, hội tụ lại. Hôm nay là trận chung kết cuối cùng, là ngày nhất quyết thắng bại. Là ngày được ban thưởng sau trận so đấu chấm dứt, tự nhiên người người đều để ý.
Nhạc Vũ cũng thức dậy thật sớm, nhưng không tới sớm. Hắn tiếp tục tham ngộ kiếm ý trên núi. Cho đến khi tiếng huyên náo bên Thủy Hàn Phong đã giảm bớt, linh lực ba động cũng trở nên từ từ bình thường trở lại, lúc này hắn mới bước lên lưng Sơ Tam, nhàn nhã bay đi.
Nhưng hắn cũng không lập tức đi qua, mà dừng trên một đỉnh núi nhỏ bên cạnh. Nhìn thạch đài bị mọi người phá hủy bên dưới, vẻ mặt đang ngưng trọng đang theo thân phận cấp bậc sắp hàng trên quảng trường lót đá cẩm thạch trước đại điện.
- Tiểu tử Nhạc Vũ, lần này vì sao không tham gia so đấu? Hắc hắc! Không phải vì sợ mất mặt đi?
Nhạc Vũ nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy Chu Húc đang đứng trên lưng Thanh Dực Uyên, hướng bên này bay tới.
Trên mặt hắn co quắp một trận, cũng lười để ý tới, nhưng ở phía sau Chu Húc có một nữ hài chừng mười hai tuổi phấn điêu ngọc mài lại làm cho hắn nhìn thêm vài lần.
Khi nhìn thấy Nhạc Vũ nhìn lại, nữ hài khiếp khiếp nhẹ nhàng thi lễ:
- Chu Oánh ra mắt Nhạc Vũ sư huynh.
- Chu sư muội không cần đa lễ.
Nhạc Vũ mỉm cười chắp tay đáp lễ, thầm nghĩ tiểu mỹ nhân bại hoại, vẫn còn là họ Chu, không phải là cháu của Chu Húc chứ?
Sau đó quả nhiên nghe Chu Húc cười hắc hắc nói:
- Nha đầu này là chắt gái của ta, đừng xem hôm nay nó chỉ tinh thông thú ngữ cùng thảo mộc mà thôi, tư chất cũng trong vạn người không một người. Ngày sau nhất định có thể so với ngươi.
Nhạc Vũ nhất thời hiểu ra, nghĩ thầm thật sự bị mình đoán trúng. Không nghĩ ra sư thúc tổ này mặt mày hèn mọn, nhưng hậu nhân lại vô cùng xinh đẹp.
- Hắc! Ngươi cũng giống như những tên kia, cho là Oánh nhi không phải ruột thịt của ta đúng không?
Chu Húc khôn khéo bực nào, chỉ nhìn vẻ mặt Nhạc Vũ liền hiểu ý. Nhưng lúc này thần sắc trong mắt càng thêm đắc ý:
- Tiểu tử Nhạc Vũ, ngươi cần phải nhìn kỹ rõ ràng, xem thử có phải Oánh nhi có chút giống ta không?
Ngụ ý của hắn mình có thể có được hậu nhân xinh đẹp như Chu Oánh, mà cực kỳ kiêu ngạo cao hứng.
- Sư bá tổ hiểu lầm, đệ tử nào dám?
Trong lời của Nhạc Vũ nói không dám, nhưng nghe vậy cũng bật cười, thật sự chăm chú quan sát. Chỉ thấy con ngươi của Chu Húc cùng Chu Oánh quả nhiên hơi nhuộm màu tím, cực kỳ kỳ dị, loại đặc thù này thật rõ ràng, người khác không có.
- Ánh mắt giống nhau đúng không? Hừ! Lần này người không biết không tội, ta không so đo với ngươi. Nếu lần sau còn như thế, nhất định phạt nặng!
Chu Húc nghiêm mặt ra vẻ nghiêm túc hừ lạnh một tiếng. Sau đó quay đầu nhìn qua Sơ Tam bên cạnh Nhạc Vũ, lại chuyển thành kinh nghi bất định.
- Cũng không biết tên tiểu tử ngươi làm gì, làm sao nuôi dưỡng được nó, tình hình tên tiểu tử này gần đây cũng thật không tệ, ước chừng chỉ thêm một năm nữa tích lũy được lôi kiếp thứ sáu. Đổi lại là ta chưa chắc có thể làm được. Chẳng lẽ đây là Ngự Thú thuật gia truyền của ngươi.
- Tổ sư bá, nhà ta nếu thật có bản lĩnh như vậy, vậy Nhạc gia chúng ta cũng không chỉ có chút thực lực này.
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, hắn tự nhiên không thể nói sự thật mình đem các loại đan dược xem Sơ Tam như bình thuốc nhét cho ăn.
- Ta cũng chỉ cho ăn chút…đan dược của tông môn mà thôi, sau đó nó tự chạy tới Dược Viên của ngài ăn trộm chút ít linh thảo, tình hình hôm nay của Sơ Tam không có quan hệ gì với ta. Tổ sư bá nói nó sắp độ kiếp, lời này thật không?
- Nói cũng phải! Hơn phân nửa nhờ Sơ Tam thiên tư xuất chúng nên mới có thể trưởng thành nhanh như thế.
Chu Húc trầm ngâm chốc lát, cảm thấy lời Nhạc Vũ nói rất có đạo lý, liền không tiếp tục để ý tới Nhạc Vũ, quay đầu dùng vẻ mặt ôn hòa nhìn Swo Tam cười nói:
- Tiểu tử, đồ tôn của ta không có bản lĩnh gì, ngươi đi theo hắn hơn phân nửa là tương lai thiệt thòi. Sao ngươi không đi theo ta? Bảo đảm ngày sau ngươi có thể tiến vào thập giai, xông vào cảnh giới cao cấp thần thú.
Sơ Tam nghe vậy nhẹ xuy vài tiếng, kêu lên. Mà Chu Oánh lại che miệng cười duyên:
- Sư tổ, Sơ Tam nói mỗi ngày ngài say khướt, trên người đều là mùi rượu thối vô cùng khó ngửi. Còn nữa, nó nói bản lĩnh của ngài xem ra cũng không có gì đặc biệt, xa không bằng Nhạc Vũ sư huynh một phần vạn. Ngày sau chớ tiếp tục tới làm phiền.
Chân mày Nhạc Vũ cau lại, nghĩ thầm Chu Oánh quả nhiên tinh thông thú ngữ. Mà Chu Húc lại thẹn quá thành giận, mấy câu trước hắn thừa nhận, nhưng mấy câu sau đã chất vấn bản lĩnh của hắn, thật không thể tiếp nhận. Hắn lập tức chống nạnh chỉ vào Sơ Tam mắng:
- Tiểu tử! Ngươi cần phải nghĩ cho thông suốt, ngày sau chớ nên hối hận. Xem tên tiểu tử bên cạnh ngươi một chút đi, ban đầu khi được ta đưa về, mới bất quá chỉ có trình độ dị thú cấp bốn mà thôi. Hôm nay chỉ mới qua hai trăm năm, đã thức tỉnh bảy thành Thanh Loan huyết mạch, lên cấp tới hạ vị thần thú.
Lời của hắn đột nhiên ngừng lại, chỉ thấy giờ phút này Thanh Dực Uyên đang không ngừng rút nhỏ thân hình, đứng bên cạnh Nhạc Vũ, đang học theo Sơ Tam lấy lòng liếm liếm Nhạc Vũ, thỉnh thoảng còn kêu lên mấy tiếng nho nhỏ như làm nũng.
Lúc này Chu Oánh lại cười khanh khách nói:
- Thanh Dực sư thúc tổ nói sư tổ cho Thanh Dực sư thúc tổ đi theo Nhạc Vũ luôn đi. Ngài không cần ở cạnh tao lão đầu như sư tổ.
Sắc mặt Chu Húc trong lúc nhất thời lúc trắng lúc xanh, chỉ cảm thấy cực kỳ lúng túng. Mà đúng lúc này, bên dưới truyền tới tiếng chuông vang vang, hắn nhất thời thả lỏng một hơi, đang muốn nhân cơ hội xuống đài, liền thấy Nhạc Vũ lại bước lên lưng Sơ Tam bay đi thật nhanh, vẻ mặt Nhạc Vũ đột nhiên ngưng đọng lại, trong mắt lóe sáng, sắc bén như đao.
Nhìn thấy một màn này, Chu Húc chợt rùng mình. Hắn loáng thoáng cảm giác được hôm nay Nhạc Vũ có vẻ không tầm thường.
- Vừa rồi ta cũng không chú ý a! Không ngờ tiểu tử này đã đạt tới Linh Hư Thần Tịch cảnh giới. Hơn nữa cốt tủy huyết nhục của hắn…chẳng lẽ đã sắp đạt tới Kim Đan cảnh? Hắc hắc! Lần này thật có trò hay để nhìn!
Tròng mắt của hắn vừa chuyển, liền lấy ra một viên châu màu trắng hình dáng như long nhãn ném qua:
- Tiểu tử Nhạc Vũ tiếp lấy! Hôm nay sư bá tổ của ngươi tâm tình tốt, vật này đưa cho ngươi!
Nhạc Vũ nghe vậy ngạc nhiên quay đầu lại, đón hạt châu kia trong tay. Hắn dùng thần thức tìm tòi, chợt hiểu ra. Đây chính là pháp bảo lục phẩm, có tên là Ẩn Linh Châu. Nhưng không có tác dụng gì khác, chỉ có thể giấu diếm được tu vi. Duy nhất nhìn ra được chỉ có người đạt tới Kim Đan đỉnh phong cảnh giới, có thể tùy ý khống chế tu vi cao thấp của bản thân, mà phù triện bên trong mặc dù phức tạp nhưng luyện hóa cũng thật đơn giản, chỉ cần thoáng tế luyện liền có thể sử dụng.
Hắn khẽ nhếch môi, trong lòng biết Chu Húc đưa cho hắn vật này hơn phân nửa là có ý đồ khác, nhưng thần sắc hắn vẫn cảm kích, xoay người ôm quyền thi lễ với Chu Húc. Bởi vì đồ vật này đối với hắn vốn có tác dụng nhiều, nhưng hiện tại cũng đã tới tay hơi muộn.
Chu Húc bật cười một tiếng, sau đó thần sắc cực kỳ cảm khái:
- Giang sơn luôn có nhân tài xuất hiện, mỗi người độc lĩnh mấy trăm năm? Hôm nay Quảng Lăng Tông cũng đã tới lúc người mới thay người cũ. Oánh nhi, sau này nếu ngươi có thời gian nên đi lại thân cận với tiểu tử kia một phen. Sư huynh này của ngươi ngày sau chỉ sợ không tầm thường. Nếu nói tới yêu nghiệt, chính là chỉ loại người như hắn.
Chu Oánh trợn tròn mắt, có chút không hiểu được lời nói của sư tổ, nhưng vẫn đáp ứng. Trong lòng nàng nghĩ thầm, chuyện sau này ta không biết nhưng cho dù là hôm nay Nhạc Vũ sư huynh cũng đã rất lợi hại.
Khi Sơ Tam bay tới cách đại điện chừng năm mươi trượng, Nhạc Vũ đã nhảy xuống, nhưng trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn đi thẳng vào trong điện.
Cử động đột nhiên này cũng làm không khí buổi lễ trang trọng chợt ngưng đọng lại. Mấy người điều khiển buổi lễ trong ngoài điện đều nhướng mày, những người khác lại giật mình.
Chỉ chốc lát sau chung quanh truyền đến từng trận xôn xao.
- Đây không phải Nhạc Vũ sao? A! Ta còn tưởng rằng lần này hắn không dám tới!
- Làm sao có thể? Ta xem hẳn là có việc nên tới trễ mà thôi, ban đầu tu vi Phách sư huynh cũng không biết mạnh hơn hắn bao nhiêu, chẳng phải Nhạc Vũ sư huynh cũng ứng chiến không chút do dự?
- Đó là do hắn nắm chắc đi? Tính tình người này ở trận so đấu tránh mặt xem như là đã biết. Ta xem tuy phần thắng lần này không nhiều lắm, nhưng dù sao lần này dù hắn có thua cũng có thể đổ thừa là thời gian nhập môn muộn, mặc dù bại không xấu hổ.
- Ta xem chưa chắc, nhìn Nhạc Vũ sư huynh thong dong như thế, chỉ sợ đã có mấy thành nắm chắc.
- Hắc! Tóm lại vô luận như thế nào, ta cũng đã mong đợi được. Nghe nói Đoan Mộc chân nhân đã đem Chu Lệ kiếm của mình ra đặt cược, thật ra mấy vị sư thúc bá cũng đã đặt cược nặng lắm!
Những thanh âm ồn ào kéo dài một lúc lâu cũng chưa thấy ngừng lại. Nhạc Vũ cũng không hề để ý tới, chỉ tiêu sái đi vào cửa điện. Đầu tiên thật sâu thi lễ với các trưởng bối tông môn, sau đó phảng phất như không có việc gì, trực tiếp đi tới đứng phía sau nhóm đệ tử chân truyền, nhìn chung quanh.
Đầu tiên hắn chú ý tới chính là Đoan Mộc Hàn, nàng đang chắp hai tay lại làm ra hình dáng như cầu xin với hắn, tia sáng trong mắt đáng thương như một cô mèo nhỏ.
Nhạc Vũ thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, vội vàng quay mặt đi làm vẻ nghiêm túc cố nén nụ cười. Hắn vừa nhìn về phía trước, liền thấy ba người đứng đầu lần này không ngờ vượt ngoài dự liệu của hắn, là Trưởng Tôn Tử Vận, La Mộng cùng Hoành Dĩ Ninh. Nguồn: https://truyenbathu.net
- Sao Lý Nại Lạc không có ở đây? Chẳng lẽ hắn cũng bị đào thải, làm sao có thể?
Trong lòng Nhạc Vũ thầm cảm thấy kỳ quái, nhưng không để ý. Ngay khi hắn đang chăm chú nhìn chung quanh điện, nơi này có mấy vị trưởng lão tông môn, còn có những sư thúc sư bá cũng đang nhìn hắn. Đại đa số nhìn hắn một lúc lại đem ánh mắt tiếc hận dời đi. Mà Nông Dịch Sơn lại chỉ thở dài.
Nhạc Vũ chẳng muốn để ý tới, bình thản ung dung nhắm mắt lại. Hắn vừa tiếp tục thôi diễn kiếm thuật, vừa lẳng lặng chờ đợi, mãi cho đến khi bắt đầu ban thưởng, hắn bỗng dưng chậm rãi mở mắt, tiến lên mười trượng đi vào trong đại điện.
- Nghe nói ba người các ngươi đều muốn cùng ta đánh một trận?
Chương 304: Chủ động khiêu chiến
Ngày kế tiếp, những ngoại môn đệ tử bên dưới Thủy Hàn Phong từ chung quanh chạy tới, hội tụ lại. Hôm nay là trận chung kết cuối cùng, là ngày nhất quyết thắng bại. Là ngày được ban thưởng sau trận so đấu chấm dứt, tự nhiên người người đều để ý.
Nhạc Vũ cũng thức dậy thật sớm, nhưng không tới sớm. Hắn tiếp tục tham ngộ kiếm ý trên núi. Cho đến khi tiếng huyên náo bên Thủy Hàn Phong đã giảm bớt, linh lực ba động cũng trở nên từ từ bình thường trở lại, lúc này hắn mới bước lên lưng Sơ Tam, nhàn nhã bay đi.
Nhưng hắn cũng không lập tức đi qua, mà dừng trên một đỉnh núi nhỏ bên cạnh. Nhìn thạch đài bị mọi người phá hủy bên dưới, vẻ mặt đang ngưng trọng đang theo thân phận cấp bậc sắp hàng trên quảng trường lót đá cẩm thạch trước đại điện.
- Tiểu tử Nhạc Vũ, lần này vì sao không tham gia so đấu? Hắc hắc! Không phải vì sợ mất mặt đi?
Nhạc Vũ nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy Chu Húc đang đứng trên lưng Thanh Dực Uyên, hướng bên này bay tới.
Trên mặt hắn co quắp một trận, cũng lười để ý tới, nhưng ở phía sau Chu Húc có một nữ hài chừng mười hai tuổi phấn điêu ngọc mài lại làm cho hắn nhìn thêm vài lần.
Khi nhìn thấy Nhạc Vũ nhìn lại, nữ hài khiếp khiếp nhẹ nhàng thi lễ:
- Chu Oánh ra mắt Nhạc Vũ sư huynh.
- Chu sư muội không cần đa lễ.
Nhạc Vũ mỉm cười chắp tay đáp lễ, thầm nghĩ tiểu mỹ nhân bại hoại, vẫn còn là họ Chu, không phải là cháu của Chu Húc chứ?
Sau đó quả nhiên nghe Chu Húc cười hắc hắc nói:
- Nha đầu này là chắt gái của ta, đừng xem hôm nay nó chỉ tinh thông thú ngữ cùng thảo mộc mà thôi, tư chất cũng trong vạn người không một người. Ngày sau nhất định có thể so với ngươi.
Nhạc Vũ nhất thời hiểu ra, nghĩ thầm thật sự bị mình đoán trúng. Không nghĩ ra sư thúc tổ này mặt mày hèn mọn, nhưng hậu nhân lại vô cùng xinh đẹp.
- Hắc! Ngươi cũng giống như những tên kia, cho là Oánh nhi không phải ruột thịt của ta đúng không?
Chu Húc khôn khéo bực nào, chỉ nhìn vẻ mặt Nhạc Vũ liền hiểu ý. Nhưng lúc này thần sắc trong mắt càng thêm đắc ý:
- Tiểu tử Nhạc Vũ, ngươi cần phải nhìn kỹ rõ ràng, xem thử có phải Oánh nhi có chút giống ta không?
Ngụ ý của hắn mình có thể có được hậu nhân xinh đẹp như Chu Oánh, mà cực kỳ kiêu ngạo cao hứng.
- Sư bá tổ hiểu lầm, đệ tử nào dám?
Trong lời của Nhạc Vũ nói không dám, nhưng nghe vậy cũng bật cười, thật sự chăm chú quan sát. Chỉ thấy con ngươi của Chu Húc cùng Chu Oánh quả nhiên hơi nhuộm màu tím, cực kỳ kỳ dị, loại đặc thù này thật rõ ràng, người khác không có.
- Ánh mắt giống nhau đúng không? Hừ! Lần này người không biết không tội, ta không so đo với ngươi. Nếu lần sau còn như thế, nhất định phạt nặng!
Chu Húc nghiêm mặt ra vẻ nghiêm túc hừ lạnh một tiếng. Sau đó quay đầu nhìn qua Sơ Tam bên cạnh Nhạc Vũ, lại chuyển thành kinh nghi bất định.
- Cũng không biết tên tiểu tử ngươi làm gì, làm sao nuôi dưỡng được nó, tình hình tên tiểu tử này gần đây cũng thật không tệ, ước chừng chỉ thêm một năm nữa tích lũy được lôi kiếp thứ sáu. Đổi lại là ta chưa chắc có thể làm được. Chẳng lẽ đây là Ngự Thú thuật gia truyền của ngươi.
- Tổ sư bá, nhà ta nếu thật có bản lĩnh như vậy, vậy Nhạc gia chúng ta cũng không chỉ có chút thực lực này.
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, hắn tự nhiên không thể nói sự thật mình đem các loại đan dược xem Sơ Tam như bình thuốc nhét cho ăn.
- Ta cũng chỉ cho ăn chút…đan dược của tông môn mà thôi, sau đó nó tự chạy tới Dược Viên của ngài ăn trộm chút ít linh thảo, tình hình hôm nay của Sơ Tam không có quan hệ gì với ta. Tổ sư bá nói nó sắp độ kiếp, lời này thật không?
- Nói cũng phải! Hơn phân nửa nhờ Sơ Tam thiên tư xuất chúng nên mới có thể trưởng thành nhanh như thế.
Chu Húc trầm ngâm chốc lát, cảm thấy lời Nhạc Vũ nói rất có đạo lý, liền không tiếp tục để ý tới Nhạc Vũ, quay đầu dùng vẻ mặt ôn hòa nhìn Swo Tam cười nói:
- Tiểu tử, đồ tôn của ta không có bản lĩnh gì, ngươi đi theo hắn hơn phân nửa là tương lai thiệt thòi. Sao ngươi không đi theo ta? Bảo đảm ngày sau ngươi có thể tiến vào thập giai, xông vào cảnh giới cao cấp thần thú.
Sơ Tam nghe vậy nhẹ xuy vài tiếng, kêu lên. Mà Chu Oánh lại che miệng cười duyên:
- Sư tổ, Sơ Tam nói mỗi ngày ngài say khướt, trên người đều là mùi rượu thối vô cùng khó ngửi. Còn nữa, nó nói bản lĩnh của ngài xem ra cũng không có gì đặc biệt, xa không bằng Nhạc Vũ sư huynh một phần vạn. Ngày sau chớ tiếp tục tới làm phiền.
Chân mày Nhạc Vũ cau lại, nghĩ thầm Chu Oánh quả nhiên tinh thông thú ngữ. Mà Chu Húc lại thẹn quá thành giận, mấy câu trước hắn thừa nhận, nhưng mấy câu sau đã chất vấn bản lĩnh của hắn, thật không thể tiếp nhận. Hắn lập tức chống nạnh chỉ vào Sơ Tam mắng:
- Tiểu tử! Ngươi cần phải nghĩ cho thông suốt, ngày sau chớ nên hối hận. Xem tên tiểu tử bên cạnh ngươi một chút đi, ban đầu khi được ta đưa về, mới bất quá chỉ có trình độ dị thú cấp bốn mà thôi. Hôm nay chỉ mới qua hai trăm năm, đã thức tỉnh bảy thành Thanh Loan huyết mạch, lên cấp tới hạ vị thần thú.
Lời của hắn đột nhiên ngừng lại, chỉ thấy giờ phút này Thanh Dực Uyên đang không ngừng rút nhỏ thân hình, đứng bên cạnh Nhạc Vũ, đang học theo Sơ Tam lấy lòng liếm liếm Nhạc Vũ, thỉnh thoảng còn kêu lên mấy tiếng nho nhỏ như làm nũng.
Lúc này Chu Oánh lại cười khanh khách nói:
- Thanh Dực sư thúc tổ nói sư tổ cho Thanh Dực sư thúc tổ đi theo Nhạc Vũ luôn đi. Ngài không cần ở cạnh tao lão đầu như sư tổ.
Sắc mặt Chu Húc trong lúc nhất thời lúc trắng lúc xanh, chỉ cảm thấy cực kỳ lúng túng. Mà đúng lúc này, bên dưới truyền tới tiếng chuông vang vang, hắn nhất thời thả lỏng một hơi, đang muốn nhân cơ hội xuống đài, liền thấy Nhạc Vũ lại bước lên lưng Sơ Tam bay đi thật nhanh, vẻ mặt Nhạc Vũ đột nhiên ngưng đọng lại, trong mắt lóe sáng, sắc bén như đao.
Nhìn thấy một màn này, Chu Húc chợt rùng mình. Hắn loáng thoáng cảm giác được hôm nay Nhạc Vũ có vẻ không tầm thường.
- Vừa rồi ta cũng không chú ý a! Không ngờ tiểu tử này đã đạt tới Linh Hư Thần Tịch cảnh giới. Hơn nữa cốt tủy huyết nhục của hắn…chẳng lẽ đã sắp đạt tới Kim Đan cảnh? Hắc hắc! Lần này thật có trò hay để nhìn!
Tròng mắt của hắn vừa chuyển, liền lấy ra một viên châu màu trắng hình dáng như long nhãn ném qua:
- Tiểu tử Nhạc Vũ tiếp lấy! Hôm nay sư bá tổ của ngươi tâm tình tốt, vật này đưa cho ngươi!
Nhạc Vũ nghe vậy ngạc nhiên quay đầu lại, đón hạt châu kia trong tay. Hắn dùng thần thức tìm tòi, chợt hiểu ra. Đây chính là pháp bảo lục phẩm, có tên là Ẩn Linh Châu. Nhưng không có tác dụng gì khác, chỉ có thể giấu diếm được tu vi. Duy nhất nhìn ra được chỉ có người đạt tới Kim Đan đỉnh phong cảnh giới, có thể tùy ý khống chế tu vi cao thấp của bản thân, mà phù triện bên trong mặc dù phức tạp nhưng luyện hóa cũng thật đơn giản, chỉ cần thoáng tế luyện liền có thể sử dụng.
Hắn khẽ nhếch môi, trong lòng biết Chu Húc đưa cho hắn vật này hơn phân nửa là có ý đồ khác, nhưng thần sắc hắn vẫn cảm kích, xoay người ôm quyền thi lễ với Chu Húc. Bởi vì đồ vật này đối với hắn vốn có tác dụng nhiều, nhưng hiện tại cũng đã tới tay hơi muộn.
Chu Húc bật cười một tiếng, sau đó thần sắc cực kỳ cảm khái:
- Giang sơn luôn có nhân tài xuất hiện, mỗi người độc lĩnh mấy trăm năm? Hôm nay Quảng Lăng Tông cũng đã tới lúc người mới thay người cũ. Oánh nhi, sau này nếu ngươi có thời gian nên đi lại thân cận với tiểu tử kia một phen. Sư huynh này của ngươi ngày sau chỉ sợ không tầm thường. Nếu nói tới yêu nghiệt, chính là chỉ loại người như hắn.
Chu Oánh trợn tròn mắt, có chút không hiểu được lời nói của sư tổ, nhưng vẫn đáp ứng. Trong lòng nàng nghĩ thầm, chuyện sau này ta không biết nhưng cho dù là hôm nay Nhạc Vũ sư huynh cũng đã rất lợi hại.
Khi Sơ Tam bay tới cách đại điện chừng năm mươi trượng, Nhạc Vũ đã nhảy xuống, nhưng trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn đi thẳng vào trong điện.
Cử động đột nhiên này cũng làm không khí buổi lễ trang trọng chợt ngưng đọng lại. Mấy người điều khiển buổi lễ trong ngoài điện đều nhướng mày, những người khác lại giật mình.
Chỉ chốc lát sau chung quanh truyền đến từng trận xôn xao.
- Đây không phải Nhạc Vũ sao? A! Ta còn tưởng rằng lần này hắn không dám tới!
- Làm sao có thể? Ta xem hẳn là có việc nên tới trễ mà thôi, ban đầu tu vi Phách sư huynh cũng không biết mạnh hơn hắn bao nhiêu, chẳng phải Nhạc Vũ sư huynh cũng ứng chiến không chút do dự?
- Đó là do hắn nắm chắc đi? Tính tình người này ở trận so đấu tránh mặt xem như là đã biết. Ta xem tuy phần thắng lần này không nhiều lắm, nhưng dù sao lần này dù hắn có thua cũng có thể đổ thừa là thời gian nhập môn muộn, mặc dù bại không xấu hổ.
- Ta xem chưa chắc, nhìn Nhạc Vũ sư huynh thong dong như thế, chỉ sợ đã có mấy thành nắm chắc.
- Hắc! Tóm lại vô luận như thế nào, ta cũng đã mong đợi được. Nghe nói Đoan Mộc chân nhân đã đem Chu Lệ kiếm của mình ra đặt cược, thật ra mấy vị sư thúc bá cũng đã đặt cược nặng lắm!
Những thanh âm ồn ào kéo dài một lúc lâu cũng chưa thấy ngừng lại. Nhạc Vũ cũng không hề để ý tới, chỉ tiêu sái đi vào cửa điện. Đầu tiên thật sâu thi lễ với các trưởng bối tông môn, sau đó phảng phất như không có việc gì, trực tiếp đi tới đứng phía sau nhóm đệ tử chân truyền, nhìn chung quanh.
Đầu tiên hắn chú ý tới chính là Đoan Mộc Hàn, nàng đang chắp hai tay lại làm ra hình dáng như cầu xin với hắn, tia sáng trong mắt đáng thương như một cô mèo nhỏ.
Nhạc Vũ thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, vội vàng quay mặt đi làm vẻ nghiêm túc cố nén nụ cười. Hắn vừa nhìn về phía trước, liền thấy ba người đứng đầu lần này không ngờ vượt ngoài dự liệu của hắn, là Trưởng Tôn Tử Vận, La Mộng cùng Hoành Dĩ Ninh. Nguồn: https://truyenbathu.net
- Sao Lý Nại Lạc không có ở đây? Chẳng lẽ hắn cũng bị đào thải, làm sao có thể?
Trong lòng Nhạc Vũ thầm cảm thấy kỳ quái, nhưng không để ý. Ngay khi hắn đang chăm chú nhìn chung quanh điện, nơi này có mấy vị trưởng lão tông môn, còn có những sư thúc sư bá cũng đang nhìn hắn. Đại đa số nhìn hắn một lúc lại đem ánh mắt tiếc hận dời đi. Mà Nông Dịch Sơn lại chỉ thở dài.
Nhạc Vũ chẳng muốn để ý tới, bình thản ung dung nhắm mắt lại. Hắn vừa tiếp tục thôi diễn kiếm thuật, vừa lẳng lặng chờ đợi, mãi cho đến khi bắt đầu ban thưởng, hắn bỗng dưng chậm rãi mở mắt, tiến lên mười trượng đi vào trong đại điện.
- Nghe nói ba người các ngươi đều muốn cùng ta đánh một trận?
Bình luận truyện