Quân Lâm Thiên Hạ
Sau một thoáng cảm thấy mất mác cùng u sầu, liền bị cảm giác mừng rỡ thay thế, thần sắc khó xem trong nháy mắt liền thối lui, hôm nay có thể nhìn thấy được cảnh này thật sự vui mừng lớn lao.
- Đâu chỉ là Diệp sư điệt? Dù là chưởng giáo sư huynh cùng Cung sư thúc sau khi biết được chỉ sợ cũng vạn phần vui mừng. Cuộc đại chiến lần này có thêm một tu sĩ cường thủ có lực kháng Nguyên Anh, đối với tông môn mà nói quả thực như hổ thêm cánh! Trận chiến này của Vũ nhi, chỉ vì không có pháp bảo tiện tay mới rơi xuống hạ phong. Sau khi trở về núi, đặc biệt chế tạo hai kiện pháp bảo cho hắn, loại người như Quan Hồng, dù cho thần trí có thanh tỉnh cũng không làm gì được Vũ nhi!
Nói tới đây, khóe môi Phong Vân hiện lên nụ cười:
- Hơn nữa ta xem trận chiến này, chỉ sợ chưa chắc Vũ nhi không có cơ hội thắng!
Vu Duy gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Vừa bắt đầu Quan Hồng không dùng được lực lượng tạo thành áp chế tuyệt đối, bản thân còn sắp cạn kiệt tinh nguyên, như vậy cộng thêm lá bài tẩy mà Nhạc Vũ không lộ ra, lại còn có nữ nhân thân phận khôi lỗi đứng một bên chưa từng xuất thủ, song phương thắng bại thật khó phân biệt rõ.
Trừ phi Quan Hồng có thể tỉnh táo lại dùng sở trường của mình tấn công sở đoản của kẻ địch.
Ánh mắt của hắn dời qua trên người Kim Quan Hỏa Xà đã vượt qua bảy lần Ngọc Xu Lôi đang nằm trên mặt đất.
- Đây tựa hồ là hậu duệ của Đằng Xà? Vũ nhi ở chỗ này chiến đấu với Quan Hồng tựa hồ chính là vì con thú này? Đừng nói đây là linh sủng hắn mới thu được trong Tử Vân tiên phủ đi? Lực kháng bảy đạo Ngọc Xu Lôi, vẫn còn thừa lực, tiềm lực xác thực không tệ. Ân? Tình hình này tựa hồ là dấu hiệu lên cấp trung vị thần thú!
Vẻ mặt Vu Duy thu liễm, nhìn vào Kim Quan Hỏa Xà. Chỉ thấy con đại xà dài hai trượng tựa hồ đang mượn lực của lôi kiếp lột xác, bản thể giãy dụa bò ra ngoài, đã rút ngắn chừng một trượng, rút nhỏ đi hơn gấp đôi, chính là dấu hiệu của huyết mạch tiến hóa!
Trung vị thần thú cấp chín, mặc dù còn chưa thể biến hóa nhưng đã có thể thắng được bất kỳ tu sĩ Kim Đan đỉnh phong nào. Nếu dùng một đối tám cũng không thành vấn đề! Cũng không biết Vũ nhi làm sao thu được thần thú bậc này!
Trong lòng Vu Duy âm thầm kinh dị, trung vị thần thú đã có thể vượt hai cấp khiêu chiến. Dù là bên trong Quảng Lăng Tông cũng không có được. Nếu thật sự là linh sủng của Nhạc Vũ, đúng thật là song hỷ lâm môn. Có được thần thú tương trợ, Quảng Lăng Tông chẳng khác gì có thêm một vị Nguyên Anh tu sĩ.
Vu Duy đang muốn quan sát bước biến hóa kế tiếp của Kim Quan Hỏa Xà, nhưng chỉ trong nháy mắt, sự chú ý của hắn đã bị cuộc chiến hấp dẫn.
Có thể chống lại Tam Muội Chân Hỏa của Nguyên Anh tu sĩ, thậm chí toàn diện áp chế? Điều này sao có thể? Hài tử này rốt cục lấy được tiên thiên hỏa chủng ở chỗ nào?
Tâm tình còn như bay trong đám mây, Vu Duy lại kinh dị cau mày nói:
- Ta cảm giác Quan Hồng dường như đã khôi phục thần trí!
Phong Vân cũng thở nhẹ một hơi, đưa tay đánh ra một đạo pháp quyết, lấy ra Tiên Duyên kiếm nhị phẩm tùy thân, sắc mặt ngưng trọng:
- Xem ra là thật, nếu khí huyết đã suy kiệt, Vực Ngoại Thiên Ma tất nhiên không có lý do chịu chôn cùng hắn. Cộng thêm Tam Muội Chân Hỏa, cũng đã làm khí huyết Quan Hồng suy bại tới cùng cực, có vứt bỏ hắn cũng không đáng kỳ quái, nhưng kế tiếp chỉ sợ chiến cuộc…
Vào lúc này toàn bộ tinh thần của hắn đều tập trung đề phòng, nhưng tạm thời cũng không có ý xuất thủ, trong lòng vẫn mơ hồ có chút mong đợi. Quan Hồng vừa khôi phục thanh tỉnh, cho dù pháp lực thân thể đã vô cùng suy yếu, nhưng nếu toàn lực thi triển dù Kim Đan cảnh giới cũng khó thể chống lại.
Nhưng lấy khả năng của Nhạc Vũ, nói không chừng còn có thể cho hắn thêm vui mừng.
Người phát giác đối thủ biến hóa đầu tiên chính là Nhạc Vũ, khi hắn cảm giác được bên trong cơ thể Nguyên Anh tu sĩ này khí huyết tinh nguyên đã hoàn toàn cạn kiệt, liền trông thấy đôi mắt vô thần của đối phương lại khôi phục thanh minh một lần nữa, tuy vẫn oán độc như cũ, sát ý rừng rực, cũng đã không còn khí tức cuồng loạn như vừa rồi.
Nhạc Vũ chỉ cảm thấy trong lòng mình như vừa bị xối chậu nước lạnh, ý mừng vừa dâng lên liền dập tắt, từ đầu đến chân hoàn toàn băng giá.
- Tên tiểu tử! Quan Hồng ta hôm nay mặc dù táng thân nơi đây, cũng phải đem ngươi tru diệt. Có ngươi chôn cùng, mấy ngàn đệ tử Ngọc Hoàng Tông chết mà không oán! Có thể đích thân đoạn tuyệt hi vọng chấn hưng của Quảng Lăng Tông, Quan Hồng ta càng vinh hạnh.
Trong tích tắc vừa khôi phục thần trí, Quan Hồng nhanh chóng thối lui khỏi ngàn trượng tách rời Nhạc Vũ, sau đó chỉ ra một ngón tay, trong mắt tràn đầy vẻ tiêu điều:
- Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là Nguyên Anh cảnh giới!
Thanh âm vừa rơi xuống, Nhạc Vũ chỉ cảm thấy hồn thức đang khống chế thiên địa linh khí của mình nhanh chóng bị cắt rời, trong cảm giác của hắn, phảng phất như cả người mình bị mảnh không gian này bài xích ra ngoài!
Người này chính là Quan Hồng? Nghe nói Ngọc Hoàng Tông một môn tam Nguyên Anh, số tuổi người này lớn nhất. Tuy dùng dược vật thúc giục ngụy Nguyên Anh, nhưng mấy trăm năm tích lũy cũng không thua kém chiến lực của tu sĩ Nguyên Anh tiền kỳ.
Đây chính là phương thức chiến đấu chân chính của Nguyên Anh tu sĩ? Thì ra là như vậy, Trúc Cơ cảnh đấu pháp cùng người chuyên phá hư đối thủ tụ tập linh lực. Đến Kim Đan cảnh giới lại càng tiến thêm một bước, từ thiên địa pháp tắc đánh gãy kiếm quyết đạo pháp của đối phương. Khi đến Nguyên Anh cảnh giới cũng dùng thiên địa chi hỏa làm bổn nguyên! Chẳng qua Quan Hồng làm được ta cũng làm được!
Tâm niệm Nhạc Vũ vừa động, Hỗn Nguyên Ngũ Hành chân khí trong cơ thể hắn rõ ràng rót vào toàn bộ bên trong tế bào, thúc giục linh phù sản sinh tác dụng. Thiên địa linh khí vừa bị cắt rời lại một lần nữa quay về trong tay hắn.
Mảnh không gian giữa hai người phảng phất như bị tách rời ra.
Tuy Nhạc Vũ đang ở hạ phong, nhưng chỉ hơi thua kém một chút mà thôi.
Thân thể này của hắn chính là căn cứ vào tu sĩ Nguyên Anh mà hoàn toàn cải tạo tiến hóa. Sau khi uống Long Linh Đan, lại biến hóa ngoài ý liệu. Nếu bàn về lực lương tác cùng lực khống chế ngũ hành linh lực, tuyệt không thua kém Nguyên Anh tiền kỳ!
Mà nhìn thấy cảnh này, không chỉ trong lòng Quan Hồng trầm xuống, ngay cả hai người Vu Duy cùng Phong Vân cũng kinh ngạc mừng rỡ.
Thực lực của tu sĩ Kim Đan cảnh cho dù có mạnh hơn nữa ở trước mặt Nguyên Anh cảnh cũng chẳng khác gì con kiến hôi. Nguyên nhân là vì lực khống chế đối với thiên địa linh khí. Phong Vân dám nói trước Nguyên Anh có thể đánh chết Quan Hồng, chính là có nắm chắc ở phương diện này sẽ không bị áp chế. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenbathu.net
Cũng chỉ khi có khả năng tranh giành lực khống chế thiên địa linh khí với Nguyên Anh tu sĩ mới có thể xem là bước vào Nguyên Anh cảnh chân chính.
Hai người vốn tưởng rằng lấy khả năng của Nhạc Vũ, dù có cường thịnh bao nhiêu cũng phải đợi đến sau Kim Đan hậu kỳ mới có thể chân chính đối kháng Nguyên Anh. Không ngờ ngay trong hôm nay, liền nhìn thấy vị hậu bối được bọn họ đánh giá thật cao này cơ hồ cân sức ngang tài với Quan Hồng.
Nếu hợp với pháp bảo có thể thao túng thiên địa linh khí, hài tử này cũng không cần quá sợ hãi Nguyên Anh, có thể xem như nửa Nguyên Anh tu sĩ rồi.
Ngay lúc tâm niệm xoay chuyển thật nhanh trong đầu Phong Vân, Quan Hồng cũng đã phục hồi lại tinh thần, cười lạnh một tiếng:
- Trong bối phận vãn bối Bắc Hoang, quả thật lấy ngươi cầm đầu. Sơ tấn Kim Đan, thực lực đã có thể so với bọn ta, tiền trình ngày sau bất khả hạn lượng. Chẳng qua hôm nay tiểu tử ngươi càng lợi hại, ta giết ngươi sẽ càng giải hận.
Theo ấn quyết tay phải hắn biến đổi, một trấn chỉ (chặn giấy) ước chừng một đầu ngón tay từ trong Ấn Đường mi tâm Quan Hồng bay xuyên ra. Sau đó liền biến lớn, hóa thành một vật nặng phương viên chừng gần trăm mẫu hướng Nhạc Vũ đè xuống. Lại còn có một cỗ nguyên từ lực như thiên kiếp buông xuống trói buộc quanh thân Nhạc Vũ.
Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn? Thì ra chí bảo của Ngọc Hoàng Tông đang ở trên người hắn!
Ánh mắt Phong Vân ngưng trọng, vừa định xuất thủ liền thấy Nhạc Vũ vung tay lên, một cửa đá chợt xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, thoáng chốc liền biến thành hơn trăm mẫu phương viên.
Sắc mặt Quan Hồng lập tức biến đổi, tuy cố gắng khống chế, nhưng hiện tại pháp lực không còn đầy đủ, mà Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn lúc này đã nặng hơn mười vạn thạch, đã làm hắn không kịp đề phòng liền rơi vào bên trong cửa đá, lọt vào hư không loạn lưu bên trong. Quan Hồng vội vàng đánh ra pháp quyết liên tiếp, muốn đem pháp bảo triệu hồi, Nhạc Vũ cười khan:
- Muốn lấy về, nào có đơn giản như vậy?
Cũng không thấy hắn làm gì, phiến cửa đá đã phong bế, sau đó từ từ biến mất. Tuy không còn nhìn thấy, nhưng mấy Nguyên Anh tu sĩ vẫn có thể rõ ràng phát hiện không gian trăm dặm chung quanh cũng đã bị vững vàng khóa lại.
Mặc dù Quan Hồng cũng có khả năng phá vỡ không gian, giờ phút này cũng chỉ đành bỏ qua.
Đây tựa hồ là Thập Phương Môn?
Trong mắt Vu Duy tràn đầy vẻ kinh nghi bất định. Nhạc Vũ sử dụng loại pháp bảo này, linh lực ba động tuy thua xa Thập Phương Môn, nhưng nhìn khả năng đặc thù lại cực kỳ tương tự.
Trong lòng hắn vô cùng ngạc nhiên, Thập Phương Môn chính là vật trấn phái của Vân Mộng Tông giống như Tiểu Chư Thiên Cửu Quy Nguyên Tráo, tại sao rơi vào trong tay Nhạc Vũ? Nếu như không phải thì vật này từ đâu mà tới? Hơn nữa hài tử này rốt cục phải làm cho bọn họ thêm bao nhiêu nỗi vui mừng mới bằng lòng thôi đây?
Trên mặt Quan Hồng tràn ngập vẻ lo lắng, hắn cũng biết dùng pháp bảo phẩm cấp thấp một chút để đối phó Thập Phương Môn chẳng khác gì bánh bao thịt đánh chó, có đi không về, lúc này không tiếp tục lãng phí thêm sức lực, duy nhất có thể sử dụng chính là đạo pháp không gian mà thôi.
Hắn đưa tay thu lấy thanh phi kiếm đang dây dưa cùng lôi châm, sau đó hút ra một cỗ lực lượng màu trắng kỳ dị rót vào trong cơ thể. Bề ngoài hơi có vẻ tiều tụy của Quan Hồng lại một lần nữa hồi phục lại, ngay cả mùi hôi thối cũng đã yếu bớt.
Lấy vu lực bổ khí huyết? Ta há cho ngươi được như ý!
Ánh mắt Nhạc Vũ híp lại, trong cơ thể liền chuẩn bị Ngũ Sắc Thần Quang cùng Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm.
Trận chiến này tuy hắn có lòng muốn thử xem chiến lực của Nguyên Anh tu sĩ rốt cục như thế nào, hoàn toàn không có ý định để bị đánh. Giờ phút này hoàn toàn không thể cho Quan Hồng cơ hội phục hồi như cũ. Chỉ sợ dù cho hắn có cuồng vọng ra sao, cũng không hề tự cho rằng mình có thể là đối thủ của Quan Hồng khi thần trí thanh tỉnh.
Ngay khi hắn dùng Ngũ Sắc Thần Quang chuẩn bị đánh ra, Kim Quan Hỏa Xà ở bên dưới đột nhiên rống lên một tiếng dữ dội, bắn ra mấy chục đạo xạ tuyến xích diễm, đem thân thể Quan Hồng xuyên thủng như tổ ong, viêm lực cao tới mấy vạn độ thoáng chốc liền thiêu thi thể Quan Hồng thành tro tàn.
Chương 399: Ngọc Hoàng Long Nhạc
Sau một thoáng cảm thấy mất mác cùng u sầu, liền bị cảm giác mừng rỡ thay thế, thần sắc khó xem trong nháy mắt liền thối lui, hôm nay có thể nhìn thấy được cảnh này thật sự vui mừng lớn lao.
- Đâu chỉ là Diệp sư điệt? Dù là chưởng giáo sư huynh cùng Cung sư thúc sau khi biết được chỉ sợ cũng vạn phần vui mừng. Cuộc đại chiến lần này có thêm một tu sĩ cường thủ có lực kháng Nguyên Anh, đối với tông môn mà nói quả thực như hổ thêm cánh! Trận chiến này của Vũ nhi, chỉ vì không có pháp bảo tiện tay mới rơi xuống hạ phong. Sau khi trở về núi, đặc biệt chế tạo hai kiện pháp bảo cho hắn, loại người như Quan Hồng, dù cho thần trí có thanh tỉnh cũng không làm gì được Vũ nhi!
Nói tới đây, khóe môi Phong Vân hiện lên nụ cười:
- Hơn nữa ta xem trận chiến này, chỉ sợ chưa chắc Vũ nhi không có cơ hội thắng!
Vu Duy gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Vừa bắt đầu Quan Hồng không dùng được lực lượng tạo thành áp chế tuyệt đối, bản thân còn sắp cạn kiệt tinh nguyên, như vậy cộng thêm lá bài tẩy mà Nhạc Vũ không lộ ra, lại còn có nữ nhân thân phận khôi lỗi đứng một bên chưa từng xuất thủ, song phương thắng bại thật khó phân biệt rõ.
Trừ phi Quan Hồng có thể tỉnh táo lại dùng sở trường của mình tấn công sở đoản của kẻ địch.
Ánh mắt của hắn dời qua trên người Kim Quan Hỏa Xà đã vượt qua bảy lần Ngọc Xu Lôi đang nằm trên mặt đất.
- Đây tựa hồ là hậu duệ của Đằng Xà? Vũ nhi ở chỗ này chiến đấu với Quan Hồng tựa hồ chính là vì con thú này? Đừng nói đây là linh sủng hắn mới thu được trong Tử Vân tiên phủ đi? Lực kháng bảy đạo Ngọc Xu Lôi, vẫn còn thừa lực, tiềm lực xác thực không tệ. Ân? Tình hình này tựa hồ là dấu hiệu lên cấp trung vị thần thú!
Vẻ mặt Vu Duy thu liễm, nhìn vào Kim Quan Hỏa Xà. Chỉ thấy con đại xà dài hai trượng tựa hồ đang mượn lực của lôi kiếp lột xác, bản thể giãy dụa bò ra ngoài, đã rút ngắn chừng một trượng, rút nhỏ đi hơn gấp đôi, chính là dấu hiệu của huyết mạch tiến hóa!
Trung vị thần thú cấp chín, mặc dù còn chưa thể biến hóa nhưng đã có thể thắng được bất kỳ tu sĩ Kim Đan đỉnh phong nào. Nếu dùng một đối tám cũng không thành vấn đề! Cũng không biết Vũ nhi làm sao thu được thần thú bậc này!
Trong lòng Vu Duy âm thầm kinh dị, trung vị thần thú đã có thể vượt hai cấp khiêu chiến. Dù là bên trong Quảng Lăng Tông cũng không có được. Nếu thật sự là linh sủng của Nhạc Vũ, đúng thật là song hỷ lâm môn. Có được thần thú tương trợ, Quảng Lăng Tông chẳng khác gì có thêm một vị Nguyên Anh tu sĩ.
Vu Duy đang muốn quan sát bước biến hóa kế tiếp của Kim Quan Hỏa Xà, nhưng chỉ trong nháy mắt, sự chú ý của hắn đã bị cuộc chiến hấp dẫn.
Có thể chống lại Tam Muội Chân Hỏa của Nguyên Anh tu sĩ, thậm chí toàn diện áp chế? Điều này sao có thể? Hài tử này rốt cục lấy được tiên thiên hỏa chủng ở chỗ nào?
Tâm tình còn như bay trong đám mây, Vu Duy lại kinh dị cau mày nói:
- Ta cảm giác Quan Hồng dường như đã khôi phục thần trí!
Phong Vân cũng thở nhẹ một hơi, đưa tay đánh ra một đạo pháp quyết, lấy ra Tiên Duyên kiếm nhị phẩm tùy thân, sắc mặt ngưng trọng:
- Xem ra là thật, nếu khí huyết đã suy kiệt, Vực Ngoại Thiên Ma tất nhiên không có lý do chịu chôn cùng hắn. Cộng thêm Tam Muội Chân Hỏa, cũng đã làm khí huyết Quan Hồng suy bại tới cùng cực, có vứt bỏ hắn cũng không đáng kỳ quái, nhưng kế tiếp chỉ sợ chiến cuộc…
Vào lúc này toàn bộ tinh thần của hắn đều tập trung đề phòng, nhưng tạm thời cũng không có ý xuất thủ, trong lòng vẫn mơ hồ có chút mong đợi. Quan Hồng vừa khôi phục thanh tỉnh, cho dù pháp lực thân thể đã vô cùng suy yếu, nhưng nếu toàn lực thi triển dù Kim Đan cảnh giới cũng khó thể chống lại.
Nhưng lấy khả năng của Nhạc Vũ, nói không chừng còn có thể cho hắn thêm vui mừng.
Người phát giác đối thủ biến hóa đầu tiên chính là Nhạc Vũ, khi hắn cảm giác được bên trong cơ thể Nguyên Anh tu sĩ này khí huyết tinh nguyên đã hoàn toàn cạn kiệt, liền trông thấy đôi mắt vô thần của đối phương lại khôi phục thanh minh một lần nữa, tuy vẫn oán độc như cũ, sát ý rừng rực, cũng đã không còn khí tức cuồng loạn như vừa rồi.
Nhạc Vũ chỉ cảm thấy trong lòng mình như vừa bị xối chậu nước lạnh, ý mừng vừa dâng lên liền dập tắt, từ đầu đến chân hoàn toàn băng giá.
- Tên tiểu tử! Quan Hồng ta hôm nay mặc dù táng thân nơi đây, cũng phải đem ngươi tru diệt. Có ngươi chôn cùng, mấy ngàn đệ tử Ngọc Hoàng Tông chết mà không oán! Có thể đích thân đoạn tuyệt hi vọng chấn hưng của Quảng Lăng Tông, Quan Hồng ta càng vinh hạnh.
Trong tích tắc vừa khôi phục thần trí, Quan Hồng nhanh chóng thối lui khỏi ngàn trượng tách rời Nhạc Vũ, sau đó chỉ ra một ngón tay, trong mắt tràn đầy vẻ tiêu điều:
- Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là Nguyên Anh cảnh giới!
Thanh âm vừa rơi xuống, Nhạc Vũ chỉ cảm thấy hồn thức đang khống chế thiên địa linh khí của mình nhanh chóng bị cắt rời, trong cảm giác của hắn, phảng phất như cả người mình bị mảnh không gian này bài xích ra ngoài!
Người này chính là Quan Hồng? Nghe nói Ngọc Hoàng Tông một môn tam Nguyên Anh, số tuổi người này lớn nhất. Tuy dùng dược vật thúc giục ngụy Nguyên Anh, nhưng mấy trăm năm tích lũy cũng không thua kém chiến lực của tu sĩ Nguyên Anh tiền kỳ.
Đây chính là phương thức chiến đấu chân chính của Nguyên Anh tu sĩ? Thì ra là như vậy, Trúc Cơ cảnh đấu pháp cùng người chuyên phá hư đối thủ tụ tập linh lực. Đến Kim Đan cảnh giới lại càng tiến thêm một bước, từ thiên địa pháp tắc đánh gãy kiếm quyết đạo pháp của đối phương. Khi đến Nguyên Anh cảnh giới cũng dùng thiên địa chi hỏa làm bổn nguyên! Chẳng qua Quan Hồng làm được ta cũng làm được!
Tâm niệm Nhạc Vũ vừa động, Hỗn Nguyên Ngũ Hành chân khí trong cơ thể hắn rõ ràng rót vào toàn bộ bên trong tế bào, thúc giục linh phù sản sinh tác dụng. Thiên địa linh khí vừa bị cắt rời lại một lần nữa quay về trong tay hắn.
Mảnh không gian giữa hai người phảng phất như bị tách rời ra.
Tuy Nhạc Vũ đang ở hạ phong, nhưng chỉ hơi thua kém một chút mà thôi.
Thân thể này của hắn chính là căn cứ vào tu sĩ Nguyên Anh mà hoàn toàn cải tạo tiến hóa. Sau khi uống Long Linh Đan, lại biến hóa ngoài ý liệu. Nếu bàn về lực lương tác cùng lực khống chế ngũ hành linh lực, tuyệt không thua kém Nguyên Anh tiền kỳ!
Mà nhìn thấy cảnh này, không chỉ trong lòng Quan Hồng trầm xuống, ngay cả hai người Vu Duy cùng Phong Vân cũng kinh ngạc mừng rỡ.
Thực lực của tu sĩ Kim Đan cảnh cho dù có mạnh hơn nữa ở trước mặt Nguyên Anh cảnh cũng chẳng khác gì con kiến hôi. Nguyên nhân là vì lực khống chế đối với thiên địa linh khí. Phong Vân dám nói trước Nguyên Anh có thể đánh chết Quan Hồng, chính là có nắm chắc ở phương diện này sẽ không bị áp chế. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenbathu.net
Cũng chỉ khi có khả năng tranh giành lực khống chế thiên địa linh khí với Nguyên Anh tu sĩ mới có thể xem là bước vào Nguyên Anh cảnh chân chính.
Hai người vốn tưởng rằng lấy khả năng của Nhạc Vũ, dù có cường thịnh bao nhiêu cũng phải đợi đến sau Kim Đan hậu kỳ mới có thể chân chính đối kháng Nguyên Anh. Không ngờ ngay trong hôm nay, liền nhìn thấy vị hậu bối được bọn họ đánh giá thật cao này cơ hồ cân sức ngang tài với Quan Hồng.
Nếu hợp với pháp bảo có thể thao túng thiên địa linh khí, hài tử này cũng không cần quá sợ hãi Nguyên Anh, có thể xem như nửa Nguyên Anh tu sĩ rồi.
Ngay lúc tâm niệm xoay chuyển thật nhanh trong đầu Phong Vân, Quan Hồng cũng đã phục hồi lại tinh thần, cười lạnh một tiếng:
- Trong bối phận vãn bối Bắc Hoang, quả thật lấy ngươi cầm đầu. Sơ tấn Kim Đan, thực lực đã có thể so với bọn ta, tiền trình ngày sau bất khả hạn lượng. Chẳng qua hôm nay tiểu tử ngươi càng lợi hại, ta giết ngươi sẽ càng giải hận.
Theo ấn quyết tay phải hắn biến đổi, một trấn chỉ (chặn giấy) ước chừng một đầu ngón tay từ trong Ấn Đường mi tâm Quan Hồng bay xuyên ra. Sau đó liền biến lớn, hóa thành một vật nặng phương viên chừng gần trăm mẫu hướng Nhạc Vũ đè xuống. Lại còn có một cỗ nguyên từ lực như thiên kiếp buông xuống trói buộc quanh thân Nhạc Vũ.
Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn? Thì ra chí bảo của Ngọc Hoàng Tông đang ở trên người hắn!
Ánh mắt Phong Vân ngưng trọng, vừa định xuất thủ liền thấy Nhạc Vũ vung tay lên, một cửa đá chợt xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, thoáng chốc liền biến thành hơn trăm mẫu phương viên.
Sắc mặt Quan Hồng lập tức biến đổi, tuy cố gắng khống chế, nhưng hiện tại pháp lực không còn đầy đủ, mà Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn lúc này đã nặng hơn mười vạn thạch, đã làm hắn không kịp đề phòng liền rơi vào bên trong cửa đá, lọt vào hư không loạn lưu bên trong. Quan Hồng vội vàng đánh ra pháp quyết liên tiếp, muốn đem pháp bảo triệu hồi, Nhạc Vũ cười khan:
- Muốn lấy về, nào có đơn giản như vậy?
Cũng không thấy hắn làm gì, phiến cửa đá đã phong bế, sau đó từ từ biến mất. Tuy không còn nhìn thấy, nhưng mấy Nguyên Anh tu sĩ vẫn có thể rõ ràng phát hiện không gian trăm dặm chung quanh cũng đã bị vững vàng khóa lại.
Mặc dù Quan Hồng cũng có khả năng phá vỡ không gian, giờ phút này cũng chỉ đành bỏ qua.
Đây tựa hồ là Thập Phương Môn?
Trong mắt Vu Duy tràn đầy vẻ kinh nghi bất định. Nhạc Vũ sử dụng loại pháp bảo này, linh lực ba động tuy thua xa Thập Phương Môn, nhưng nhìn khả năng đặc thù lại cực kỳ tương tự.
Trong lòng hắn vô cùng ngạc nhiên, Thập Phương Môn chính là vật trấn phái của Vân Mộng Tông giống như Tiểu Chư Thiên Cửu Quy Nguyên Tráo, tại sao rơi vào trong tay Nhạc Vũ? Nếu như không phải thì vật này từ đâu mà tới? Hơn nữa hài tử này rốt cục phải làm cho bọn họ thêm bao nhiêu nỗi vui mừng mới bằng lòng thôi đây?
Trên mặt Quan Hồng tràn ngập vẻ lo lắng, hắn cũng biết dùng pháp bảo phẩm cấp thấp một chút để đối phó Thập Phương Môn chẳng khác gì bánh bao thịt đánh chó, có đi không về, lúc này không tiếp tục lãng phí thêm sức lực, duy nhất có thể sử dụng chính là đạo pháp không gian mà thôi.
Hắn đưa tay thu lấy thanh phi kiếm đang dây dưa cùng lôi châm, sau đó hút ra một cỗ lực lượng màu trắng kỳ dị rót vào trong cơ thể. Bề ngoài hơi có vẻ tiều tụy của Quan Hồng lại một lần nữa hồi phục lại, ngay cả mùi hôi thối cũng đã yếu bớt.
Lấy vu lực bổ khí huyết? Ta há cho ngươi được như ý!
Ánh mắt Nhạc Vũ híp lại, trong cơ thể liền chuẩn bị Ngũ Sắc Thần Quang cùng Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm.
Trận chiến này tuy hắn có lòng muốn thử xem chiến lực của Nguyên Anh tu sĩ rốt cục như thế nào, hoàn toàn không có ý định để bị đánh. Giờ phút này hoàn toàn không thể cho Quan Hồng cơ hội phục hồi như cũ. Chỉ sợ dù cho hắn có cuồng vọng ra sao, cũng không hề tự cho rằng mình có thể là đối thủ của Quan Hồng khi thần trí thanh tỉnh.
Ngay khi hắn dùng Ngũ Sắc Thần Quang chuẩn bị đánh ra, Kim Quan Hỏa Xà ở bên dưới đột nhiên rống lên một tiếng dữ dội, bắn ra mấy chục đạo xạ tuyến xích diễm, đem thân thể Quan Hồng xuyên thủng như tổ ong, viêm lực cao tới mấy vạn độ thoáng chốc liền thiêu thi thể Quan Hồng thành tro tàn.
Bình luận truyện