Quân Lâm Thiên Hạ
Bên trong Quan Vân Điện Thủy Hàn Phong, ba mươi mấy pháp bảo nhị tam cấp đang bay lơ lửng, linh lực hội tụ như một cỗ sóng triều làm lòng người kinh hãi.
Chẳng qua giờ phút này ánh mắt mọi người trong điện lại không tập trung lên những bảo vật kia, mà là người ngồi cuối cùng trong điện. Trong lòng Nhạc Vũ tràn đầy bất đắc dĩ ngồi nơi đó, chịu đựng ánh mắt chăm chú của mười mấy người bên trong điện.
Vừa rồi khi Phong Vân nói tới chuyện Vân Mộng Tông Diêm Chí cùng Ngọc Hoàng Tông Quan Hồng đều chết trong tay hắn, tình hình đã biến thành như thế.
Cũng may giờ phút hiện tại người có thể ngồi ở đây đều là những người có thực lực mạnh nhất trong Quảng Lăng Tông, cũng là nhóm người hiểu rõ nhất về thiên phú của hắn. Mặc dù trên mặt hiện lên vẻ không dám tin, nhưng không có bất luận người nào lên tiếng chất vấn.
Trong lòng Nhạc Vũ hơi có chút hối hận, nhưng nếu bảo hắn gặp lại một lần, ngày đó hơn phân nửa hắn vẫn muốn một mình giết chết Quan Hồng tại chỗ!
Lần này bên trong Quảng Lăng Tông, cho dù nhân vật bối phận cao như Cung Trí cũng không cách nào hoàn toàn áp chế hắn trên thực lực. Hiện tại ẩn giấu thực lực đã không còn cần thiết, ngược lại không bằng thoải mái hiển lộ ra, thu hoạch địa vị quyền lợi mà hắn nên đạt được.
Nếu không phải hắn đã biểu lộ thực lực không rơi vào thế hạ phong khi chiến đấu với Quan Hồng ngay trước mặt hai người Vu Duy cùng Phong Vân, hôm nay chỉ sợ Nhạc Vũ cũng không có tư cách ngồi bên trong điện nghe mọi người thảo luận. Bên trong Quan Vân Điện vốn có mười chín chỗ ngồi, từ nay về sau sẽ tăng thành hai mươi, trong đó có một chỗ sẽ chỉ thuộc về hắn.
Về phần lá bài tẩy, hắn chỉ cần giữ lại Ngũ Sắc Thần Quang cùng Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm là được. Mặc dù là Chiến Tuyết, nếu không phải thân phận Vu Thần của nàng không thể lộ ra ngoài ánh sáng, Nhạc Vũ cũng sẽ không để ý.
Ngay khi Nhạc Vũ cảm giác cả người không được tự nhiên, trên ghế chủ tọa bên trong điện vang lên một tiếng "đinh đương" nhè nhẹ, là Nông Dịch Sơn vừa gõ vào chiếc chuông nhỏ bên cạnh, lực chú ý của mọi người lại tập trung qua bên kia.
- Là do người của Vân Mộng Tông dẫn đầu động thủ với đệ tử Quảng Lăng Tông chúng ta. Như vậy ngày hôm đó Vũ nhi giết hết đệ tử Vân Mộng Tông bên trong Tử Vân tiên phủ tuy hơi có vẻ lỗ mãng, nhưng cũng là bất đắc dĩ. Diêm Chí có thể xuất hiện bên trong Tử Vân tiên phủ, cũng có thể thấy được Vân Mộng Tông đã sớm có mưu đồ. Ta cho rằng chuyện lần này Vũ nhi chỉ có công không tội!
Thấy mọi người trong điện không ai phản đối, Nông Dịch Sơn không khỏi liếc mắt nhìn Nhạc Vũ. Trong lòng hắn vô cùng cảm khái, ban đầu tuy nhận định người này có thể chấn hưng Quảng Lăng Tông, nhưng chưa từng nghĩ đến chỉ trong thời gian vài năm ngắn ngủi, người thiếu niên kia hôm nay đã trưởng thành cây đại thụ chọc trời.
Thời gian sáu năm, liền có thể có được chiến lực của Nguyên Anh cảnh, như vậy cho hài tử này thêm sáu năm, lại sẽ có thành tựu bậc nào?
Hắn biết trong những người đang ngồi chưa chắc không ai không có câu oán hận với chuyện của Vân Mộng Tông. Chẳng qua lấy xu thế như mặt trời ban trưa hiện tại của Nhạc Vũ, lại có mấy người đủ can đảm dễ dàng đắc tội?
- Thập Phương Môn bị Vũ nhi đoạt tới năm phiến cửa, đây là do hắn giết chết Diêm Chí mà đoạt được. Hôm nay ta làm chủ, đem vật này ban cho Nhạc Vũ, chư vị nghĩ như thế nào?
Lần này rốt cục đã có người ngồi không yên, mới vừa mấp máy môi định nói gì đó, lại thấy ánh mắt sắc bén của Nông Dịch Sơn cùng vẻ mặt cười cười của Nhạc Vũ, liền làm lòng người nảy sinh kiêng kỵ. Cho nên đến cuối cùng vẫn không ai nói một lời. Nông Dịch Sơn hài lòng gật đầu, đối với phản ứng của mọi người cũng không cảm giác ngoài ý muốn. Nếu thật sự là Thập Phương Môn đầy đủ, hơn phân nửa sẽ có người nhảy ra tranh chấp, nếu không được sẽ giao cho tông môn công hữu. Nhưng nếu chỉ là phân nửa Thập Phương Môn, lực cản nhỏ hơn rất nhiều.
Thật ra đối với chuyện này hắn cũng không cho phép người khác cản trở. Nhạc Vũ đối với tông môn vô cùng quan trọng, không cho phép sơ xuất. Ban thưởng hai kiện pháp bảo có thể chân chính hộ thân bảo mệnh, là chuyện đương nhiên, đừng nói là phân nửa, cho dù là Thập Phương Môn đầy đủ hắn cũng sẽ không thay đổi thái độ.
- Nếu chư vị không ý kiến, chuyện này cứ định như vậy! Ngoài ra Vũ nhi mang về bảo vật linh dược cho Quảng Lăng Tông, giá trị tới mấy ngàn ức linh thạch. Đệ tử chư tông, tông môn chúng ta thu nhập rất nhiều, Vũ nhi có công rất lớn, không thể không thưởng!
Vừa nói tới đây, Nông Dịch Sơn liền trông thấy Nhạc Vũ đang nhìn chằm chằm vào một thanh huyền binh màu bạc trong điện. Trong lòng hắn buồn cười, thoáng phất tay áo dùng một đạo pháp lực tinh thuần đem thanh kiếm đưa tới trước mặt Nhạc Vũ, ngay sau đó cong ngón tay búng ra, đem một viên đan dược kim sắc thất khiếu đánh vào trong tay Nhạc Vũ.
- Ba vật này đều thuộc về ngươi, ngày sau tùy ý xử trí! Còn có Long Cốt, trừ xương sống lưng ra, còn lại cho ngươi lấy hai long nha cùng ba tấm long cốt luyện hóa.
Nhạc Vũ không hề khách khí, đem Cực Quang kiếm cùng Thất Khiếu Kim Đan thèm thuồng đã lâu thu vào trong giới chỉ. Có vật này phối hợp cùng Ngũ Phương Môn, Nhạc Vũ đã được chân chính bảo đảm. Cho dù gặp phải tu sĩ Nguyên Anh cảnh đỉnh phong, cũng có cơ hội chạy trốn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Ngay sau đó, Nhạc Vũ liền nhận thấy được vài ánh mắt hâm mộ cùng ghen tỵ chung quanh. Hắn khẽ mỉm cười không đi để ý, chỉ nhắm mắt ngồi xếp bằng, trong ánh mắt trừng trừng của mọi người bắt đầu nhập định.
Môn phái ban thưởng vật phẩm, nói là cho mượn hay ban thưởng đều mặc cho hắn tùy ý xử trí, như vậy ý nghĩa bao gồm ba bảo vật, từ nay về sau xem như là vật riêng của hắn, có người ghen tỵ cũng không có gì kỳ lạ.
Kế tiếp là ban thưởng bảo vật, đem những bảo vật thu được bên trong Tử Vân tiên phủ từ từ phân phối.
Chẳng qua tuy hôm nay hắn có được chỗ ngồi bên trong Quan Vân Điện, nhưng Nhạc Vũ tuyệt sẽ không ngu xuẩn tới mức cho rằng hiện tại mình đã có quyền lên tiếng nói chuyện. Có tư cách dự thính xem như đã là không tệ, hắn liền dứt khoát nhập định đả tọa, mọi chuyện đều không quan tâm tới.
Lúc này Nông Dịch Sơn nhìn vào đống pháp bảo trước mắt, trong lòng ngầm cười khổ. Lần này thu hoạch bên trong Tử Vân tiên phủ cơ hồ tương đương gần vạn năm cất giấu của Quảng Lăng Tông, thật làm lòng người vui mừng, từ nay về sau Quảng Lăng Tông cuối cùng xem như có được chút của cải.
Chẳng qua trong những pháp bảo huyền binh kia, có chiến lực cao thấp, mọi người đều tu tập những đạo pháp khác nhau, nếu phân phối không đồng đều, sẽ khiến cho đồng môn oán hận, khi đó ngược lại còn không bằng trước kia, thật sự khiến người đau đầu.
Lại nhìn thêm lần nữa, nhìn thấy Nhạc Vũ đã thực sự nhập định, lần đầu tiên Nông Dịch Sơn chợt cảm thấy hâm mộ.
Từ khi đi vào Quan Vân Điện lại đi ra ngoài, sau đó ngự kiếm quay về động phủ cũng đã là ba ngày sau. Khi Nhạc Vũ vừa ra cửa điện, chợt cảm giác phía sau đang có một đạo ánh mắt làm hắn phát lạnh đang nhìn chăm chú vào người hắn.
Nhạc Vũ không cần dùng hồn thức đi xem liền biết đó là ánh mắt của Đoan Mộc Hàn. Thậm chí hắn có thể tưởng tượng được tiểu sư phụ mình đang rừng rực chiến ý.
Trong lòng căng thẳng, Nhạc Vũ liền tranh thủ đem Minh Dương kiếm dưới chân thay đổi thành Cực Quang kiếm, sau đó điên cuồng lao nhanh chạy trốn. Hắn sợ chính là Đoan Mộc Hàn đòi tìm hắn tỷ thí, khi đó hắn thật không tiện xử trí. Thắng dĩ nhiên làm Đoan Mộc Hàn mất mặt, nếu thua vẫn không yên với nàng.
Ngay khi hắn sử dụng Cực Quang kiếm tránh né bỏ chạy, thật vất vả mới làm Đoan Mộc Hàn biết khó mà về, lúc này Nhạc Vũ mới huyền phù giữa không trung, lấy ra viên Thất Khiếu Kim Đan mà Nông Dịch Sơn ban thưởng.
Thật ra lúc ban đầu Nhạc Vũ cũng không xem trọng vật này, chính bởi vì linh lực ba động quá yếu. Cho đến khi cầm đan dược trong tay Nhạc Vũ mới phát giác ánh mắt của những Kim Đan tu sĩ đang ngồi trở nên có chút cuồng nhiệt.
Khi đó Nhạc Vũ mới biết vật này nhất định thật bất phàm. Hơn nữa sau khi cầm vào trong tay bên trong tràn đầy những phù triện phức tạp mà hắn không cách nào phân tích, hơn nữa còn nhiều tới mức vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
Ân? Bên trong vật này không có Hồn Ngọc, bản thân chỉ là linh thạch nhị phẩm, phối hợp với chút tài liệu đọng lại luyện thành. Giống pháp khí lại giống pháp bảo, bên trong khắc linh phù, không ngờ cao tới mấy vạn!
Trong nội tâm Nhạc Vũ kinh nghi bất định, hắn nhìn pháp trận bên trong, khó khăn hơn cả chế luyện một trận đồ pháp bảo nhị phẩm, thật không biết dùng để làm gì?
Nghĩ tới đây, hắn thử đem pháp lực của mình truyền vào bên trong viên Thất Khiếu Kim Đan quái dị này. Ngay sau đó sắc mặt hắn lại lần nữa biến đổi.
Thì ra là như vậy! Vật này dùng để khống chế thiên địa linh khí, không trách được vẻ mặt của mấy người kia lại như vậy. Có vật này là có khả năng chống đỡ được Nguyên Anh tu sĩ. Đối với tu sĩ Kim Đan đỉnh phong mà nói chính là bảo vật vô giá. Ý nghĩa thậm chí còn hơn cả những huyền binh nhị tam phẩm!
Hắn cẩn thận đem vật này kể cả Thông U Châu xỏ xuyên cùng một dây chuyền đeo trước ngực.
Trong nội tâm Nhạc Vũ âm thầm cảm kích, hắn biết dụng ý của Nông Dịch Sơn cùng mấy vị trưởng lão. Có được vật này cộng thêm khả năng khống chế ngũ hành linh lực của hắn, đợi ngày sau nếu gặp phải nhân vật giống như Quan Hồng, thậm chí hắn còn có thể tiến hành áp chế ngược trở lại!
Vừa mới trở về liền bị mấy vị sư tổ kéo tới Thủy Hàn Phong, ngay cả động phủ còn chưa kịp quay về. Thật không biết hôm nay mẫu thân tu luyện thế nào? Còn có Băng Thiến cùng Nhiễm Lực bọn họ, hôm nay ta đã có đầy đủ linh dược, lại nắm giữ phương pháp cấu tạo tứ linh thể, nên dẫn bọn họ nhập môn rồi. Khoảng chừng thêm hai năm, chính là tông môn mở núi nhận đệ tử, không thể kéo dài thêm.
Vừa nghĩ tới đây, Nhạc Vũ chợt nhìn thấy xa xa có một thanh phi kiếm màu tím đưa tin đang bắn thẳng tới. Hắn đón vào trong tay, dùng hồn thức tìm tòi, liền nghe tiếng nói lạnh lẽo của Đoan Mộc Hàn:
- Mới được một thanh phi kiếm thượng hạng là lợi hại lắm sao? Ngươi trốn ta, ngươi cho rằng ta sẽ thua trong tay ngươi? Hừ! Có gan thì cả đời này ngươi đừng về Tiểu Quan Phong!
Trong lòng Nhạc Vũ giống như có cơn gió quét qua, cả người chợt rùng mình. Hắn cười khổ, biết rõ cuộc chiến này mình thật sự không còn tránh được. Hơn nữa với tính tình Đoan Mộc Hàn, nhất định sẽ toàn lực ứng phó!
Còn đang rầu rĩ, nơi xa lại thêm một thanh phi kiếm màu tím bay tới. Nhạc Vũ thấy thế liền giật mình, trong lòng âm thầm kỳ quái, lại là người nào muốn tìm hắn?
Thu lại phi kiếm, trong khoảnh khắc vẻ mặt Nhạc Vũ liền ngưng trọng. Hắn lại khống chế Cực Quang kiếm hướng từ đường tổ sư bay tới.
Chủ nhân đưa tin này, chính là Hà Phàm. Hắn thông báo, hai vị lão tổ Nguyên Anh chuyển thế thân hôm nay đã quay về Quảng Lăng Tông, mà thời gian đó chính là hai tháng sau khi hắn đi Tử Vân tiên phủ!
Chương 401: Thất khiếu Kim Đan
Bên trong Quan Vân Điện Thủy Hàn Phong, ba mươi mấy pháp bảo nhị tam cấp đang bay lơ lửng, linh lực hội tụ như một cỗ sóng triều làm lòng người kinh hãi.
Chẳng qua giờ phút này ánh mắt mọi người trong điện lại không tập trung lên những bảo vật kia, mà là người ngồi cuối cùng trong điện. Trong lòng Nhạc Vũ tràn đầy bất đắc dĩ ngồi nơi đó, chịu đựng ánh mắt chăm chú của mười mấy người bên trong điện.
Vừa rồi khi Phong Vân nói tới chuyện Vân Mộng Tông Diêm Chí cùng Ngọc Hoàng Tông Quan Hồng đều chết trong tay hắn, tình hình đã biến thành như thế.
Cũng may giờ phút hiện tại người có thể ngồi ở đây đều là những người có thực lực mạnh nhất trong Quảng Lăng Tông, cũng là nhóm người hiểu rõ nhất về thiên phú của hắn. Mặc dù trên mặt hiện lên vẻ không dám tin, nhưng không có bất luận người nào lên tiếng chất vấn.
Trong lòng Nhạc Vũ hơi có chút hối hận, nhưng nếu bảo hắn gặp lại một lần, ngày đó hơn phân nửa hắn vẫn muốn một mình giết chết Quan Hồng tại chỗ!
Lần này bên trong Quảng Lăng Tông, cho dù nhân vật bối phận cao như Cung Trí cũng không cách nào hoàn toàn áp chế hắn trên thực lực. Hiện tại ẩn giấu thực lực đã không còn cần thiết, ngược lại không bằng thoải mái hiển lộ ra, thu hoạch địa vị quyền lợi mà hắn nên đạt được.
Nếu không phải hắn đã biểu lộ thực lực không rơi vào thế hạ phong khi chiến đấu với Quan Hồng ngay trước mặt hai người Vu Duy cùng Phong Vân, hôm nay chỉ sợ Nhạc Vũ cũng không có tư cách ngồi bên trong điện nghe mọi người thảo luận. Bên trong Quan Vân Điện vốn có mười chín chỗ ngồi, từ nay về sau sẽ tăng thành hai mươi, trong đó có một chỗ sẽ chỉ thuộc về hắn.
Về phần lá bài tẩy, hắn chỉ cần giữ lại Ngũ Sắc Thần Quang cùng Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm là được. Mặc dù là Chiến Tuyết, nếu không phải thân phận Vu Thần của nàng không thể lộ ra ngoài ánh sáng, Nhạc Vũ cũng sẽ không để ý.
Ngay khi Nhạc Vũ cảm giác cả người không được tự nhiên, trên ghế chủ tọa bên trong điện vang lên một tiếng "đinh đương" nhè nhẹ, là Nông Dịch Sơn vừa gõ vào chiếc chuông nhỏ bên cạnh, lực chú ý của mọi người lại tập trung qua bên kia.
- Là do người của Vân Mộng Tông dẫn đầu động thủ với đệ tử Quảng Lăng Tông chúng ta. Như vậy ngày hôm đó Vũ nhi giết hết đệ tử Vân Mộng Tông bên trong Tử Vân tiên phủ tuy hơi có vẻ lỗ mãng, nhưng cũng là bất đắc dĩ. Diêm Chí có thể xuất hiện bên trong Tử Vân tiên phủ, cũng có thể thấy được Vân Mộng Tông đã sớm có mưu đồ. Ta cho rằng chuyện lần này Vũ nhi chỉ có công không tội!
Thấy mọi người trong điện không ai phản đối, Nông Dịch Sơn không khỏi liếc mắt nhìn Nhạc Vũ. Trong lòng hắn vô cùng cảm khái, ban đầu tuy nhận định người này có thể chấn hưng Quảng Lăng Tông, nhưng chưa từng nghĩ đến chỉ trong thời gian vài năm ngắn ngủi, người thiếu niên kia hôm nay đã trưởng thành cây đại thụ chọc trời.
Thời gian sáu năm, liền có thể có được chiến lực của Nguyên Anh cảnh, như vậy cho hài tử này thêm sáu năm, lại sẽ có thành tựu bậc nào?
Hắn biết trong những người đang ngồi chưa chắc không ai không có câu oán hận với chuyện của Vân Mộng Tông. Chẳng qua lấy xu thế như mặt trời ban trưa hiện tại của Nhạc Vũ, lại có mấy người đủ can đảm dễ dàng đắc tội?
- Thập Phương Môn bị Vũ nhi đoạt tới năm phiến cửa, đây là do hắn giết chết Diêm Chí mà đoạt được. Hôm nay ta làm chủ, đem vật này ban cho Nhạc Vũ, chư vị nghĩ như thế nào?
Lần này rốt cục đã có người ngồi không yên, mới vừa mấp máy môi định nói gì đó, lại thấy ánh mắt sắc bén của Nông Dịch Sơn cùng vẻ mặt cười cười của Nhạc Vũ, liền làm lòng người nảy sinh kiêng kỵ. Cho nên đến cuối cùng vẫn không ai nói một lời. Nông Dịch Sơn hài lòng gật đầu, đối với phản ứng của mọi người cũng không cảm giác ngoài ý muốn. Nếu thật sự là Thập Phương Môn đầy đủ, hơn phân nửa sẽ có người nhảy ra tranh chấp, nếu không được sẽ giao cho tông môn công hữu. Nhưng nếu chỉ là phân nửa Thập Phương Môn, lực cản nhỏ hơn rất nhiều.
Thật ra đối với chuyện này hắn cũng không cho phép người khác cản trở. Nhạc Vũ đối với tông môn vô cùng quan trọng, không cho phép sơ xuất. Ban thưởng hai kiện pháp bảo có thể chân chính hộ thân bảo mệnh, là chuyện đương nhiên, đừng nói là phân nửa, cho dù là Thập Phương Môn đầy đủ hắn cũng sẽ không thay đổi thái độ.
- Nếu chư vị không ý kiến, chuyện này cứ định như vậy! Ngoài ra Vũ nhi mang về bảo vật linh dược cho Quảng Lăng Tông, giá trị tới mấy ngàn ức linh thạch. Đệ tử chư tông, tông môn chúng ta thu nhập rất nhiều, Vũ nhi có công rất lớn, không thể không thưởng!
Vừa nói tới đây, Nông Dịch Sơn liền trông thấy Nhạc Vũ đang nhìn chằm chằm vào một thanh huyền binh màu bạc trong điện. Trong lòng hắn buồn cười, thoáng phất tay áo dùng một đạo pháp lực tinh thuần đem thanh kiếm đưa tới trước mặt Nhạc Vũ, ngay sau đó cong ngón tay búng ra, đem một viên đan dược kim sắc thất khiếu đánh vào trong tay Nhạc Vũ.
- Ba vật này đều thuộc về ngươi, ngày sau tùy ý xử trí! Còn có Long Cốt, trừ xương sống lưng ra, còn lại cho ngươi lấy hai long nha cùng ba tấm long cốt luyện hóa.
Nhạc Vũ không hề khách khí, đem Cực Quang kiếm cùng Thất Khiếu Kim Đan thèm thuồng đã lâu thu vào trong giới chỉ. Có vật này phối hợp cùng Ngũ Phương Môn, Nhạc Vũ đã được chân chính bảo đảm. Cho dù gặp phải tu sĩ Nguyên Anh cảnh đỉnh phong, cũng có cơ hội chạy trốn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Ngay sau đó, Nhạc Vũ liền nhận thấy được vài ánh mắt hâm mộ cùng ghen tỵ chung quanh. Hắn khẽ mỉm cười không đi để ý, chỉ nhắm mắt ngồi xếp bằng, trong ánh mắt trừng trừng của mọi người bắt đầu nhập định.
Môn phái ban thưởng vật phẩm, nói là cho mượn hay ban thưởng đều mặc cho hắn tùy ý xử trí, như vậy ý nghĩa bao gồm ba bảo vật, từ nay về sau xem như là vật riêng của hắn, có người ghen tỵ cũng không có gì kỳ lạ.
Kế tiếp là ban thưởng bảo vật, đem những bảo vật thu được bên trong Tử Vân tiên phủ từ từ phân phối.
Chẳng qua tuy hôm nay hắn có được chỗ ngồi bên trong Quan Vân Điện, nhưng Nhạc Vũ tuyệt sẽ không ngu xuẩn tới mức cho rằng hiện tại mình đã có quyền lên tiếng nói chuyện. Có tư cách dự thính xem như đã là không tệ, hắn liền dứt khoát nhập định đả tọa, mọi chuyện đều không quan tâm tới.
Lúc này Nông Dịch Sơn nhìn vào đống pháp bảo trước mắt, trong lòng ngầm cười khổ. Lần này thu hoạch bên trong Tử Vân tiên phủ cơ hồ tương đương gần vạn năm cất giấu của Quảng Lăng Tông, thật làm lòng người vui mừng, từ nay về sau Quảng Lăng Tông cuối cùng xem như có được chút của cải.
Chẳng qua trong những pháp bảo huyền binh kia, có chiến lực cao thấp, mọi người đều tu tập những đạo pháp khác nhau, nếu phân phối không đồng đều, sẽ khiến cho đồng môn oán hận, khi đó ngược lại còn không bằng trước kia, thật sự khiến người đau đầu.
Lại nhìn thêm lần nữa, nhìn thấy Nhạc Vũ đã thực sự nhập định, lần đầu tiên Nông Dịch Sơn chợt cảm thấy hâm mộ.
Từ khi đi vào Quan Vân Điện lại đi ra ngoài, sau đó ngự kiếm quay về động phủ cũng đã là ba ngày sau. Khi Nhạc Vũ vừa ra cửa điện, chợt cảm giác phía sau đang có một đạo ánh mắt làm hắn phát lạnh đang nhìn chăm chú vào người hắn.
Nhạc Vũ không cần dùng hồn thức đi xem liền biết đó là ánh mắt của Đoan Mộc Hàn. Thậm chí hắn có thể tưởng tượng được tiểu sư phụ mình đang rừng rực chiến ý.
Trong lòng căng thẳng, Nhạc Vũ liền tranh thủ đem Minh Dương kiếm dưới chân thay đổi thành Cực Quang kiếm, sau đó điên cuồng lao nhanh chạy trốn. Hắn sợ chính là Đoan Mộc Hàn đòi tìm hắn tỷ thí, khi đó hắn thật không tiện xử trí. Thắng dĩ nhiên làm Đoan Mộc Hàn mất mặt, nếu thua vẫn không yên với nàng.
Ngay khi hắn sử dụng Cực Quang kiếm tránh né bỏ chạy, thật vất vả mới làm Đoan Mộc Hàn biết khó mà về, lúc này Nhạc Vũ mới huyền phù giữa không trung, lấy ra viên Thất Khiếu Kim Đan mà Nông Dịch Sơn ban thưởng.
Thật ra lúc ban đầu Nhạc Vũ cũng không xem trọng vật này, chính bởi vì linh lực ba động quá yếu. Cho đến khi cầm đan dược trong tay Nhạc Vũ mới phát giác ánh mắt của những Kim Đan tu sĩ đang ngồi trở nên có chút cuồng nhiệt.
Khi đó Nhạc Vũ mới biết vật này nhất định thật bất phàm. Hơn nữa sau khi cầm vào trong tay bên trong tràn đầy những phù triện phức tạp mà hắn không cách nào phân tích, hơn nữa còn nhiều tới mức vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
Ân? Bên trong vật này không có Hồn Ngọc, bản thân chỉ là linh thạch nhị phẩm, phối hợp với chút tài liệu đọng lại luyện thành. Giống pháp khí lại giống pháp bảo, bên trong khắc linh phù, không ngờ cao tới mấy vạn!
Trong nội tâm Nhạc Vũ kinh nghi bất định, hắn nhìn pháp trận bên trong, khó khăn hơn cả chế luyện một trận đồ pháp bảo nhị phẩm, thật không biết dùng để làm gì?
Nghĩ tới đây, hắn thử đem pháp lực của mình truyền vào bên trong viên Thất Khiếu Kim Đan quái dị này. Ngay sau đó sắc mặt hắn lại lần nữa biến đổi.
Thì ra là như vậy! Vật này dùng để khống chế thiên địa linh khí, không trách được vẻ mặt của mấy người kia lại như vậy. Có vật này là có khả năng chống đỡ được Nguyên Anh tu sĩ. Đối với tu sĩ Kim Đan đỉnh phong mà nói chính là bảo vật vô giá. Ý nghĩa thậm chí còn hơn cả những huyền binh nhị tam phẩm!
Hắn cẩn thận đem vật này kể cả Thông U Châu xỏ xuyên cùng một dây chuyền đeo trước ngực.
Trong nội tâm Nhạc Vũ âm thầm cảm kích, hắn biết dụng ý của Nông Dịch Sơn cùng mấy vị trưởng lão. Có được vật này cộng thêm khả năng khống chế ngũ hành linh lực của hắn, đợi ngày sau nếu gặp phải nhân vật giống như Quan Hồng, thậm chí hắn còn có thể tiến hành áp chế ngược trở lại!
Vừa mới trở về liền bị mấy vị sư tổ kéo tới Thủy Hàn Phong, ngay cả động phủ còn chưa kịp quay về. Thật không biết hôm nay mẫu thân tu luyện thế nào? Còn có Băng Thiến cùng Nhiễm Lực bọn họ, hôm nay ta đã có đầy đủ linh dược, lại nắm giữ phương pháp cấu tạo tứ linh thể, nên dẫn bọn họ nhập môn rồi. Khoảng chừng thêm hai năm, chính là tông môn mở núi nhận đệ tử, không thể kéo dài thêm.
Vừa nghĩ tới đây, Nhạc Vũ chợt nhìn thấy xa xa có một thanh phi kiếm màu tím đưa tin đang bắn thẳng tới. Hắn đón vào trong tay, dùng hồn thức tìm tòi, liền nghe tiếng nói lạnh lẽo của Đoan Mộc Hàn:
- Mới được một thanh phi kiếm thượng hạng là lợi hại lắm sao? Ngươi trốn ta, ngươi cho rằng ta sẽ thua trong tay ngươi? Hừ! Có gan thì cả đời này ngươi đừng về Tiểu Quan Phong!
Trong lòng Nhạc Vũ giống như có cơn gió quét qua, cả người chợt rùng mình. Hắn cười khổ, biết rõ cuộc chiến này mình thật sự không còn tránh được. Hơn nữa với tính tình Đoan Mộc Hàn, nhất định sẽ toàn lực ứng phó!
Còn đang rầu rĩ, nơi xa lại thêm một thanh phi kiếm màu tím bay tới. Nhạc Vũ thấy thế liền giật mình, trong lòng âm thầm kỳ quái, lại là người nào muốn tìm hắn?
Thu lại phi kiếm, trong khoảnh khắc vẻ mặt Nhạc Vũ liền ngưng trọng. Hắn lại khống chế Cực Quang kiếm hướng từ đường tổ sư bay tới.
Chủ nhân đưa tin này, chính là Hà Phàm. Hắn thông báo, hai vị lão tổ Nguyên Anh chuyển thế thân hôm nay đã quay về Quảng Lăng Tông, mà thời gian đó chính là hai tháng sau khi hắn đi Tử Vân tiên phủ!
Bình luận truyện