Quân Lâm Thiên Hạ
Khoảng cách ngoài Phượng Hà sơn mạch trăm vạn dặm, trên một ngọn núi cao mấy vạn trượng, một dãy kiến trúc nguy nga hùng vĩ, khắp nơi là một màu xanh biếc đầy sinh cơ. Bên trong một tòa cung điện gần hồ nước, Ngôn Vô Cực cùng một nữ tử mặc cung trang bề ngoài chừng ba mươi tuổi, sắc mặt nặng nề, nhìn vào trong một quan tài ngọc bích đặt ngay bên trong linh trận khổng lồ nằm giữa đại điện.
Bên trong quan tài có một thiếu nữ đang nằm, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, làm người ta vừa nhìn thấy liền sinh lòng yêu thương. Vào lúc này đôi mày liễu của nàng nhẹ nhàng cau lại, tựa hồ đang thừa nhận nỗi đau đớn cực độ nào đó. Theo thời gian trôi qua, linh lực tinh thuần từ từ đưa vào bên trong, vẻ mặt thống khổ của thiếu nữ cũng từ từ tăng lên.
Không biết trải qua bao lâu, khi sắc trời bắt đầu lờ mờ, tất cả linh thạch bên trong linh trận đã toàn bộ vỡ vụn.
Vẻ mặt Ngôn Vô Cực như khóc tang, đánh ra mấy linh thạch tu bổ pháp trận, sau đó ánh mắt mang theo vẻ khốn hoặc nói:
Bộ Liên sư tỷ, ngươi nói Nhược Nguyệt tu luyện công pháp này có phải xảy ra vấn đề gì hay không? Rốt cục có thể tỉnh lại được sao?
Nữ tử tên Bộ Liên vừa nghe vậy, nhất thời vẻ mặt cũng nghi hoặc:
Chuyện này ta cũng không biết. Thiên Nhân Liệt Hồn Phân Thân Pháp, chính là một trong những thần thông thượng cổ, tu luyện chính là chân chính phân thân mà không phải hóa thân. Truyền thuyết chỉ cần còn một tia hồn phách một giọt máu huyết còn tồn tại hậu thế, vẫn còn có cơ hội trọng sinh, so sánh với Huyết Hà công pháp càng thêm quỷ dị. Nhưng rốt cục tình hình như thế nào, chỉ có chính Nhược Nguyệt mới biết. Lẽ ra nàng giữ lại một phần thần hồn, lại dùng vô số linh dược đào tạo thêm một thân thể bên trong tông môn, vừa rồi ngươi lại thu thập một ít máu huyết cùng hồn thức còn sót lại của nàng, giờ phút này hẳn đã sớm phải thức tỉnh. Nhưng hiện tại còn chưa có chút phản ứng, thật làm người khác khó hiểu…
Vừa mới nói tới đây, nàng liền vui mừng ồ lên một tiếng, ánh mắt nhìn vào trong quan tài. Chợt phát hiện thiếu nữ vừa rồi còn thống khổ không sao chịu nổi, lúc này đã bình tĩnh trở lại. Sau đó trong thoáng chốc, rốt cục từ từ mở mắt, hai mắt vô thần đánh giá bốn phía.
Lúc ban đầu ý thức còn mơ hồ, tựa hồ không nhớ nổi trạng huống của mình, sau đó khi nhìn thấy Ngôn Vô Cực cùng Bộ Liên, vội vàng ngồi dậy muốn hành lễ:
Sư phụ, Ngôn sư thúc!
Bộ Liên thấy nàng hành động còn có chút khó khăn, không khỏi khẽ lắc đầu, phất tay phát ra một đạo pháp lực ngăn cản Hư Nhược Nguyệt đứng lên, sau đó ân cần nói:
Nhược Nguyệt, ngươi có ngồi yên! Như thế nào? Cảm giác tình hình trong cơ thể rốt cục ra sao?
Hư Nhược Nguyệt gật đầu, đầu tiên lặng lẽ tra xét thân thể, sau đó nhíu mày nói:
Tu vi của đệ tử đã hạ xuống cảnh giới Linh Hư ích Cốc. Nếu muốn khôi phục lại tu vi, mặc dù có được căn cơ ban đầu, chỉ sợ cũng phải tìm ba bốn năm. Thân thể này không có vấn đề gì, nhưng xương thịt máu huyết vận chuyển có chút khó khăn, nhưng chỉ cần ngày sau chăm chỉ hoạt động là có thể khôi phục như lúc ban đầu!
Như thế là tốt rồi! Thời gian ba bốn năm cũng không tính là gì. Lần trước tông môn lấy được chút ít linh đan, đang lo không có chỗ sử dụng, có lẽ có thể giúp ngươi một chút.
Bộ Liên nhẹ thở ra một hơi, sau đó hừ lạnh một tiếng nói:
Nhược Nguyệt, ngươi thật sự quá mức lỗ mãng! Nhạc Vũ kia chỉ trong thời gian sáu bảy năm ngắn ngủi liền có thể đạt được tu vi như ngươi, hôm nay trong tay thậm chí còn có Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn, phân nửa Thập Phương Môn trong tay, thiên địa số mệnh thật dầy, càng cao hơn ngươi thật nhiều. Như thế nào ngươi dám dùng lực lượng một người đi ám sát hắn! Nếu như làm được dễ dàng như thế, bên Vân Mộng Tông sớm đã làm từ lâu!
Sao Cốc sư tỷ lại nói như thế? Thật ra chuyện này phải nói nên trách ta mới đúng. Là trước kia ta quá xem nhẹ tiểu tử nọ, không ngờ hắn có thể tập luyện được hai loại thần thông, còn có Đằng Xà cùng Khổng Tước làm linh sủng, thân thể mạnh mẽ tới mức kháng cự được Tiểu Thiên Lôi Ngục. Người này ngày sau chỉ sợ dùng lực lượng một người đủ áp chế Bắc Hoang! Trước khi động thủ sao lại nghĩ ra được như thế? Khi đó ta cũng cho rằng mặc dù Nhược Nguyệt không thể thành công, nhưng cũng có thể toàn thân thối lui. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenbathu.net
Ngôn Vô Cực có chút bất đắc dĩ thở dài, lại cười nhìn thiếu nữ trong quan tài nói:
Ngươi tu luyện thần thông này thật khiến lòng người ao ước. Nếu không phải thọ nguyên của ta vẫn còn nhiều, càng không có được tư chất như ngươi, thật sự muốn thử tu luyện Liệt Hồn Phân Thân Pháp kia. Ngày sau vô luận phải chết bao nhiêu lần, cũng có thể sống lại. Sau này tu vi cao có thể luyện thành cả phân thân, còn hơn cả thân ngoại hóa thân…
Hư Nhược Nguyệt nghe được chữ "chết" trong lời nói của hắn, vẻ mặt liền dao động, sắc mặt biến thành xanh trắng. Cuối cùng dùng hai tay ôm đầu gối, cả người co rút thành một đoàn, run rẩy lên.
Ngôn Vô Cực cũng phát hiện tình hình nữ tử không đúng, vội vàng im miệng không dám nói tiếp. Bộ Liên trừng mắt nhìn hắn, giữa chân mày hiện lên vẻ lo lắng. Tình hình này của Hư Nhược Nguyệt, hơn phân nửa đã bị trận chiến nửa tháng trước bị Nhạc Vũ đánh chết đã để lại bóng ma trong lòng nàng, nếu nàng không đột phá được bóng ma tâm lý này, nhất định đạo tâm bị dao động, khi đó đừng nói là khôi phục lại tu vi, dù bản thân có thể chống đỡ được tâm ma xâm nhập hay không cũng còn là vấn đề.
Nhưng chỉ chốc lát sau, vẻ mặt Hư Nhược Nguyệt liền bình tĩnh lại:
Vô Cực sư thúc, sau này xin đừng nhắc lại chuyện Liệt Hồn Phân Thân Pháp nữa, sau này ta cũng sẽ không tu hành phương pháp này. Năm đó ta chỉ vì ham thích sự tiện lợi của nó, mới hao phí tuyệt đại tinh lực tu luyện nó. Kết quả bỏ phí hai năm thời gian tu vi trì trệ không tiến, thật sự là liên lụy vô cùng. Tháng trước đánh một trận cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như thế. Lại nói Liệt Hồn Phân Thân Pháp cũng không phải không có tổn hại, hôm nay bản thể đã mất, mặc dù mượn lại thân thể này trọng sinh, nhưng đã bị giảm tám mươi năm thọ nguyên. Nếu trước hai mươi tuổi còn chưa thể đột phá Kim Đan, cũng chỉ là một chữ chết mà thôi.
Ngôn Vô Cực kinh ngạc, sau đó vẻ mặt hiện lên nét ngưng trọng. Thật không sao ngờ được Liệt Hồn Phân Thân Pháp tuy diệu dụng vô cùng, nhưng cũng tổn hại vượt ngoài sự tưởng tượng của hắn. Cũng may thiên tư của Hư Nhược Nguyệt thật tốt, nếu không cho dù là tu luyện Thiên Nhân Liệt Hồn Phân Thân Pháp, lần này hơn phân nửa cũng sẽ rơi vào kết quả vẫn lạc.
Trong mắt Bộ Liên cũng lộ ra vẻ vui mừng, mấy năm trước nàng vốn đã cảm thấy phương pháp tu hành này của Hư Nhược Nguyệt có chút không ổn, đệ tử có thể tự mình lĩnh ngộ được tai hại, thật làm người khác mừng rỡ. Càng làm cho nàng cao hứng chính là Hư Nhược Nguyệt có thể nhanh chóng vượt qua hỏi bóng ma tâm lý, nói vậy ngày sau vẫn còn có thể cơ hội tiến triển.
Lúc này trong mắt Hư Nhược Nguyệt chợt lóe vẻ sáng rọi, vẻ mặt kiên quyết nhìn hai người nói:
Sư tôn! Ngôn sư thúc! Nếu đệ tử trong vòng một năm có thể đạt tới Linh Hư cảnh đỉnh phong, kính xin tông môn cho phép đệ tử tái nhập Quy Khư cung!
Quy Khư cung? Ngươi đến đó làm gì? Bên trong những gì có thể lấy cũng đã lấy ra hết, ngoài ra chỉ là từng bước hung hiểm!
Ngôn Vô Cực theo bản năng cau mày, chợt có chút hiểu ra, trong mắt lộ ra vẻ thăm dò hỏi:
Chẳng lẽ ngươi muốn đánh với Nhạc Vũ thêm một lần? Chẳng lẽ ngươi khẩn cấp phân thắng bại với hắn như vậy?
Sư thúc đã hiểu lầm!
Hư Nhược Nguyệt khẽ mỉm cười, trong mắt tràn đầy ý vị thâm trường:
Trong vòng mười năm đệ tử đã không còn tự tin đối mặt người này. Làm sao còn có chuyện tìm hắn phân thắng bại? chỉ đơn thuần vì không muốn bị hắn bỏ rơi quá xa mà thôi. Tuy Quy Khư cung hung hiểm, nhưng trong tông môn đã xem ta là người có được đại khí vận trong thiên địa, như vậy lần này muốn đi xem một chút rốt cục cơ duyên của Nhược Nguyệt là như thế nào!
Trên đỉnh Hạ Cơ sơn, sử dụng Ngũ Phương Môn trực tiếp rời khỏi đại điện nghị sự, Nhạc Vũ còn chưa kịp lấy lại tinh thần sau những gì mình vừa được nghe thấy.
Hắn đem hồn thức thăm dò vào bên trong giới chỉ, đầu tiên liền chạm tới trận đồ Thập Ngự Phục Ma kiếm.
Không nghĩ ra vật này đến cuối cùng lại thuộc về ta. Có thêm một pháp bảo uy năng nhị phẩm, thật xem như là niềm vui ngoài ý muốn. Chưởng giáo chân nhân nói Xương sư thúc tổ cùng Phong sư thúc tổ hôm nay đều có những pháp bảo trận đạo khác hộ thân, thật không biết có phải là sự thật hay không.
Trong đầu vừa lóe lên ý nghĩ như vậy, Nhạc Vũ cũng không tiếp tục để ý tới. Vật này tuy trọng yếu, giá trị tuyệt không thua Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn. Nhưng hiện tại so sánh với kiện đồ vật vừa nhận được lại không tính là gì.
Ngay sau đó, bên trong giới chỉ vẫn lóe lên quang hoa chói mắt. Trận trận linh lực không ngừng ba động, cơ hồ đem không gian vững chắc bên trong làm nứt vỡ. Ngay khi Nhạc Vũ rút ra ngoài, chút ít linh trận được bố trí ngay bên cạnh phát ra từng trận tiếng vang bạo liệt, giống như có dấu hiệu sắp tan ra.
Trước tiên tạm thử xem bảo vật này có thể phát huy ra mấy thành uy năng! Hắc! Chuyện này chỉ sợ ngay cả bên sư tổ cũng đang muốn biết!
Nhạc Vũ suy nghĩ chốc lát liền có quyết định. Đợi đến khi hắn nắm chặt cán quạt, cảm giác huyết mạch tương liên khi nãy liền quay trở lại, Ngũ Hành Phù Trận cùng Khổng Tước Phiến mơ hồ hô ứng, ngay cả đoàn năng lượng ngũ sắc cùng đoàn mây tím tựa hồ như có chút xao động, có dấu hiệu muốn tiến tới bên trong Khổng Tước Phiến, chẳng qua cho đến cuối cùng vẫn có thể ổn định trở lại.
Qua thêm một lát, Nhạc Vũ đợi đến khi nội tức bình tĩnh trở lại, hít sâu một hơi, đem Ngũ Hành pháp lực bên trong cơ thể truyền từng chút một vào trong Khổng Tước Phiến, trong nháy mắt một đạo ngũ thải quang hoa khổng lồ từ trong quạt bay ra, trực tiếp xuyên khỏi tĩnh tu thất, ngay sau đó cả đại trận hộ sơn lay động thật mạnh, Nhạc Vũ chỉ cảm thấy chút ít linh thạch phù văn bố trí trong núi tầng tầng bạo liệt ra, ngoại trừ bộ phận trọng yếu, toàn bộ đều mất đi tác dụng.
Ngay khi những tin tức này theo cảm giác hồn thức quay trở lại, Nhạc Vũ trợn mắt há hốc mồm, nhìn chằm chằm Khổng Tước Phiến trong tay mình.
Đây tựa hồ là Ngũ Sắc Thần Quang tầng thứ bảy, thiếu chút nữa đã phá vỡ Càn Khôn Hoàn Tỏa Tinh Thông trận, không ngờ lại có uy năng đến như thế.
Trong lòng hắn cũng hiểu được rõ ràng vừa rồi mình truyền nội tức vào trong có hạn, cũng đã cố gắng khống chế Ngũ Sắc Thần Quang, không để chạm vào then chốt trọng yếu của pháp trận, cũng chưa từng vận dụng Ngũ Sắc Thần Quang bên trong quạt, không ngờ kết quả cũng đã kinh người đến như thế.
Nếu toàn lực xuất ra, có lẽ ta sẽ sử dụng được Ngũ Sắc Thần Quang tầng thứ tám, thậm chí là tầng thứ chín, không biết khi đó lại có uy lực bậc nào?
Ngay khi trong lòng hắn lẩm bẩm tự nói, bên trong Hạ Cơ sơn, Nông Dịch Sơn cũng vừa đứng bật lên!
Chương 442: Liệt hồn phân thân
Khoảng cách ngoài Phượng Hà sơn mạch trăm vạn dặm, trên một ngọn núi cao mấy vạn trượng, một dãy kiến trúc nguy nga hùng vĩ, khắp nơi là một màu xanh biếc đầy sinh cơ. Bên trong một tòa cung điện gần hồ nước, Ngôn Vô Cực cùng một nữ tử mặc cung trang bề ngoài chừng ba mươi tuổi, sắc mặt nặng nề, nhìn vào trong một quan tài ngọc bích đặt ngay bên trong linh trận khổng lồ nằm giữa đại điện.
Bên trong quan tài có một thiếu nữ đang nằm, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, làm người ta vừa nhìn thấy liền sinh lòng yêu thương. Vào lúc này đôi mày liễu của nàng nhẹ nhàng cau lại, tựa hồ đang thừa nhận nỗi đau đớn cực độ nào đó. Theo thời gian trôi qua, linh lực tinh thuần từ từ đưa vào bên trong, vẻ mặt thống khổ của thiếu nữ cũng từ từ tăng lên.
Không biết trải qua bao lâu, khi sắc trời bắt đầu lờ mờ, tất cả linh thạch bên trong linh trận đã toàn bộ vỡ vụn.
Vẻ mặt Ngôn Vô Cực như khóc tang, đánh ra mấy linh thạch tu bổ pháp trận, sau đó ánh mắt mang theo vẻ khốn hoặc nói:
Bộ Liên sư tỷ, ngươi nói Nhược Nguyệt tu luyện công pháp này có phải xảy ra vấn đề gì hay không? Rốt cục có thể tỉnh lại được sao?
Nữ tử tên Bộ Liên vừa nghe vậy, nhất thời vẻ mặt cũng nghi hoặc:
Chuyện này ta cũng không biết. Thiên Nhân Liệt Hồn Phân Thân Pháp, chính là một trong những thần thông thượng cổ, tu luyện chính là chân chính phân thân mà không phải hóa thân. Truyền thuyết chỉ cần còn một tia hồn phách một giọt máu huyết còn tồn tại hậu thế, vẫn còn có cơ hội trọng sinh, so sánh với Huyết Hà công pháp càng thêm quỷ dị. Nhưng rốt cục tình hình như thế nào, chỉ có chính Nhược Nguyệt mới biết. Lẽ ra nàng giữ lại một phần thần hồn, lại dùng vô số linh dược đào tạo thêm một thân thể bên trong tông môn, vừa rồi ngươi lại thu thập một ít máu huyết cùng hồn thức còn sót lại của nàng, giờ phút này hẳn đã sớm phải thức tỉnh. Nhưng hiện tại còn chưa có chút phản ứng, thật làm người khác khó hiểu…
Vừa mới nói tới đây, nàng liền vui mừng ồ lên một tiếng, ánh mắt nhìn vào trong quan tài. Chợt phát hiện thiếu nữ vừa rồi còn thống khổ không sao chịu nổi, lúc này đã bình tĩnh trở lại. Sau đó trong thoáng chốc, rốt cục từ từ mở mắt, hai mắt vô thần đánh giá bốn phía.
Lúc ban đầu ý thức còn mơ hồ, tựa hồ không nhớ nổi trạng huống của mình, sau đó khi nhìn thấy Ngôn Vô Cực cùng Bộ Liên, vội vàng ngồi dậy muốn hành lễ:
Sư phụ, Ngôn sư thúc!
Bộ Liên thấy nàng hành động còn có chút khó khăn, không khỏi khẽ lắc đầu, phất tay phát ra một đạo pháp lực ngăn cản Hư Nhược Nguyệt đứng lên, sau đó ân cần nói:
Nhược Nguyệt, ngươi có ngồi yên! Như thế nào? Cảm giác tình hình trong cơ thể rốt cục ra sao?
Hư Nhược Nguyệt gật đầu, đầu tiên lặng lẽ tra xét thân thể, sau đó nhíu mày nói:
Tu vi của đệ tử đã hạ xuống cảnh giới Linh Hư ích Cốc. Nếu muốn khôi phục lại tu vi, mặc dù có được căn cơ ban đầu, chỉ sợ cũng phải tìm ba bốn năm. Thân thể này không có vấn đề gì, nhưng xương thịt máu huyết vận chuyển có chút khó khăn, nhưng chỉ cần ngày sau chăm chỉ hoạt động là có thể khôi phục như lúc ban đầu!
Như thế là tốt rồi! Thời gian ba bốn năm cũng không tính là gì. Lần trước tông môn lấy được chút ít linh đan, đang lo không có chỗ sử dụng, có lẽ có thể giúp ngươi một chút.
Bộ Liên nhẹ thở ra một hơi, sau đó hừ lạnh một tiếng nói:
Nhược Nguyệt, ngươi thật sự quá mức lỗ mãng! Nhạc Vũ kia chỉ trong thời gian sáu bảy năm ngắn ngủi liền có thể đạt được tu vi như ngươi, hôm nay trong tay thậm chí còn có Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn, phân nửa Thập Phương Môn trong tay, thiên địa số mệnh thật dầy, càng cao hơn ngươi thật nhiều. Như thế nào ngươi dám dùng lực lượng một người đi ám sát hắn! Nếu như làm được dễ dàng như thế, bên Vân Mộng Tông sớm đã làm từ lâu!
Sao Cốc sư tỷ lại nói như thế? Thật ra chuyện này phải nói nên trách ta mới đúng. Là trước kia ta quá xem nhẹ tiểu tử nọ, không ngờ hắn có thể tập luyện được hai loại thần thông, còn có Đằng Xà cùng Khổng Tước làm linh sủng, thân thể mạnh mẽ tới mức kháng cự được Tiểu Thiên Lôi Ngục. Người này ngày sau chỉ sợ dùng lực lượng một người đủ áp chế Bắc Hoang! Trước khi động thủ sao lại nghĩ ra được như thế? Khi đó ta cũng cho rằng mặc dù Nhược Nguyệt không thể thành công, nhưng cũng có thể toàn thân thối lui. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenbathu.net
Ngôn Vô Cực có chút bất đắc dĩ thở dài, lại cười nhìn thiếu nữ trong quan tài nói:
Ngươi tu luyện thần thông này thật khiến lòng người ao ước. Nếu không phải thọ nguyên của ta vẫn còn nhiều, càng không có được tư chất như ngươi, thật sự muốn thử tu luyện Liệt Hồn Phân Thân Pháp kia. Ngày sau vô luận phải chết bao nhiêu lần, cũng có thể sống lại. Sau này tu vi cao có thể luyện thành cả phân thân, còn hơn cả thân ngoại hóa thân…
Hư Nhược Nguyệt nghe được chữ "chết" trong lời nói của hắn, vẻ mặt liền dao động, sắc mặt biến thành xanh trắng. Cuối cùng dùng hai tay ôm đầu gối, cả người co rút thành một đoàn, run rẩy lên.
Ngôn Vô Cực cũng phát hiện tình hình nữ tử không đúng, vội vàng im miệng không dám nói tiếp. Bộ Liên trừng mắt nhìn hắn, giữa chân mày hiện lên vẻ lo lắng. Tình hình này của Hư Nhược Nguyệt, hơn phân nửa đã bị trận chiến nửa tháng trước bị Nhạc Vũ đánh chết đã để lại bóng ma trong lòng nàng, nếu nàng không đột phá được bóng ma tâm lý này, nhất định đạo tâm bị dao động, khi đó đừng nói là khôi phục lại tu vi, dù bản thân có thể chống đỡ được tâm ma xâm nhập hay không cũng còn là vấn đề.
Nhưng chỉ chốc lát sau, vẻ mặt Hư Nhược Nguyệt liền bình tĩnh lại:
Vô Cực sư thúc, sau này xin đừng nhắc lại chuyện Liệt Hồn Phân Thân Pháp nữa, sau này ta cũng sẽ không tu hành phương pháp này. Năm đó ta chỉ vì ham thích sự tiện lợi của nó, mới hao phí tuyệt đại tinh lực tu luyện nó. Kết quả bỏ phí hai năm thời gian tu vi trì trệ không tiến, thật sự là liên lụy vô cùng. Tháng trước đánh một trận cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như thế. Lại nói Liệt Hồn Phân Thân Pháp cũng không phải không có tổn hại, hôm nay bản thể đã mất, mặc dù mượn lại thân thể này trọng sinh, nhưng đã bị giảm tám mươi năm thọ nguyên. Nếu trước hai mươi tuổi còn chưa thể đột phá Kim Đan, cũng chỉ là một chữ chết mà thôi.
Ngôn Vô Cực kinh ngạc, sau đó vẻ mặt hiện lên nét ngưng trọng. Thật không sao ngờ được Liệt Hồn Phân Thân Pháp tuy diệu dụng vô cùng, nhưng cũng tổn hại vượt ngoài sự tưởng tượng của hắn. Cũng may thiên tư của Hư Nhược Nguyệt thật tốt, nếu không cho dù là tu luyện Thiên Nhân Liệt Hồn Phân Thân Pháp, lần này hơn phân nửa cũng sẽ rơi vào kết quả vẫn lạc.
Trong mắt Bộ Liên cũng lộ ra vẻ vui mừng, mấy năm trước nàng vốn đã cảm thấy phương pháp tu hành này của Hư Nhược Nguyệt có chút không ổn, đệ tử có thể tự mình lĩnh ngộ được tai hại, thật làm người khác mừng rỡ. Càng làm cho nàng cao hứng chính là Hư Nhược Nguyệt có thể nhanh chóng vượt qua hỏi bóng ma tâm lý, nói vậy ngày sau vẫn còn có thể cơ hội tiến triển.
Lúc này trong mắt Hư Nhược Nguyệt chợt lóe vẻ sáng rọi, vẻ mặt kiên quyết nhìn hai người nói:
Sư tôn! Ngôn sư thúc! Nếu đệ tử trong vòng một năm có thể đạt tới Linh Hư cảnh đỉnh phong, kính xin tông môn cho phép đệ tử tái nhập Quy Khư cung!
Quy Khư cung? Ngươi đến đó làm gì? Bên trong những gì có thể lấy cũng đã lấy ra hết, ngoài ra chỉ là từng bước hung hiểm!
Ngôn Vô Cực theo bản năng cau mày, chợt có chút hiểu ra, trong mắt lộ ra vẻ thăm dò hỏi:
Chẳng lẽ ngươi muốn đánh với Nhạc Vũ thêm một lần? Chẳng lẽ ngươi khẩn cấp phân thắng bại với hắn như vậy?
Sư thúc đã hiểu lầm!
Hư Nhược Nguyệt khẽ mỉm cười, trong mắt tràn đầy ý vị thâm trường:
Trong vòng mười năm đệ tử đã không còn tự tin đối mặt người này. Làm sao còn có chuyện tìm hắn phân thắng bại? chỉ đơn thuần vì không muốn bị hắn bỏ rơi quá xa mà thôi. Tuy Quy Khư cung hung hiểm, nhưng trong tông môn đã xem ta là người có được đại khí vận trong thiên địa, như vậy lần này muốn đi xem một chút rốt cục cơ duyên của Nhược Nguyệt là như thế nào!
Trên đỉnh Hạ Cơ sơn, sử dụng Ngũ Phương Môn trực tiếp rời khỏi đại điện nghị sự, Nhạc Vũ còn chưa kịp lấy lại tinh thần sau những gì mình vừa được nghe thấy.
Hắn đem hồn thức thăm dò vào bên trong giới chỉ, đầu tiên liền chạm tới trận đồ Thập Ngự Phục Ma kiếm.
Không nghĩ ra vật này đến cuối cùng lại thuộc về ta. Có thêm một pháp bảo uy năng nhị phẩm, thật xem như là niềm vui ngoài ý muốn. Chưởng giáo chân nhân nói Xương sư thúc tổ cùng Phong sư thúc tổ hôm nay đều có những pháp bảo trận đạo khác hộ thân, thật không biết có phải là sự thật hay không.
Trong đầu vừa lóe lên ý nghĩ như vậy, Nhạc Vũ cũng không tiếp tục để ý tới. Vật này tuy trọng yếu, giá trị tuyệt không thua Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn. Nhưng hiện tại so sánh với kiện đồ vật vừa nhận được lại không tính là gì.
Ngay sau đó, bên trong giới chỉ vẫn lóe lên quang hoa chói mắt. Trận trận linh lực không ngừng ba động, cơ hồ đem không gian vững chắc bên trong làm nứt vỡ. Ngay khi Nhạc Vũ rút ra ngoài, chút ít linh trận được bố trí ngay bên cạnh phát ra từng trận tiếng vang bạo liệt, giống như có dấu hiệu sắp tan ra.
Trước tiên tạm thử xem bảo vật này có thể phát huy ra mấy thành uy năng! Hắc! Chuyện này chỉ sợ ngay cả bên sư tổ cũng đang muốn biết!
Nhạc Vũ suy nghĩ chốc lát liền có quyết định. Đợi đến khi hắn nắm chặt cán quạt, cảm giác huyết mạch tương liên khi nãy liền quay trở lại, Ngũ Hành Phù Trận cùng Khổng Tước Phiến mơ hồ hô ứng, ngay cả đoàn năng lượng ngũ sắc cùng đoàn mây tím tựa hồ như có chút xao động, có dấu hiệu muốn tiến tới bên trong Khổng Tước Phiến, chẳng qua cho đến cuối cùng vẫn có thể ổn định trở lại.
Qua thêm một lát, Nhạc Vũ đợi đến khi nội tức bình tĩnh trở lại, hít sâu một hơi, đem Ngũ Hành pháp lực bên trong cơ thể truyền từng chút một vào trong Khổng Tước Phiến, trong nháy mắt một đạo ngũ thải quang hoa khổng lồ từ trong quạt bay ra, trực tiếp xuyên khỏi tĩnh tu thất, ngay sau đó cả đại trận hộ sơn lay động thật mạnh, Nhạc Vũ chỉ cảm thấy chút ít linh thạch phù văn bố trí trong núi tầng tầng bạo liệt ra, ngoại trừ bộ phận trọng yếu, toàn bộ đều mất đi tác dụng.
Ngay khi những tin tức này theo cảm giác hồn thức quay trở lại, Nhạc Vũ trợn mắt há hốc mồm, nhìn chằm chằm Khổng Tước Phiến trong tay mình.
Đây tựa hồ là Ngũ Sắc Thần Quang tầng thứ bảy, thiếu chút nữa đã phá vỡ Càn Khôn Hoàn Tỏa Tinh Thông trận, không ngờ lại có uy năng đến như thế.
Trong lòng hắn cũng hiểu được rõ ràng vừa rồi mình truyền nội tức vào trong có hạn, cũng đã cố gắng khống chế Ngũ Sắc Thần Quang, không để chạm vào then chốt trọng yếu của pháp trận, cũng chưa từng vận dụng Ngũ Sắc Thần Quang bên trong quạt, không ngờ kết quả cũng đã kinh người đến như thế.
Nếu toàn lực xuất ra, có lẽ ta sẽ sử dụng được Ngũ Sắc Thần Quang tầng thứ tám, thậm chí là tầng thứ chín, không biết khi đó lại có uy lực bậc nào?
Ngay khi trong lòng hắn lẩm bẩm tự nói, bên trong Hạ Cơ sơn, Nông Dịch Sơn cũng vừa đứng bật lên!
Bình luận truyện