Quấn Lấy Không Buông

Chương 92



Đồng tử Tinh Nhan co lại, "Cẩn thận!"

Cô không chút lưu tình bay về phía đám dây leo.

Cố Dụ được cô nhắc nhở nên kịp thời tránh đi, anh nghiêng người chém một đao lên trên.

Nhưng tình huống của bọn họ không được tốt cho lắm.

Nếu lúc này có người sẽ nhìn thấy một bụi cây khổng lồ to bằng một chậu máu dần dần thức tỉnh chui ra từ trong lòng đất. Nó đang giương nanh múa vuốt vươn mình hướng ra ngoài, phá nát bất cứ căn nhà nào mà nó đi qua...

Chỉ trong giây lát, mấy căn nhà xung quanh đều bị dây leo quấn quanh, đóa hoa to lớn chiếm nửa bầu trời.

Tưởng tượng nếu nó có đầy đủ chất dinh dưỡng thì nhấn chìm cả ngôi làng này một cách dễ dàng, thậm chí cả vùng lân cận cũng sẽ trở thành bãi săn của nó.

Nhưng bây giờ họ không có thời gian để suy nghĩ mấy chuyện này.

Một căn phòng đủ chứa bọn người Tinh Nhan, cây ăn thịt người sau khi tiến hóa đang nhe hàm răng nanh dữ tợn ra điên cuồng tấn công đoàn người bên trong không ngừng nghỉ, không biết mệt là gì.

Tránh đầu này lại gặp đầu kia, vô số dây leo tấn công liên tiếp, trong chốc lát bọn họ đã cảm thấy sức lực cạn kiệt.

Đặc biệt là Trần Nhị, sau khi bị dây leo quấn lấy, sức mạnh của anh ta đã giảm xuống.

A...

Mồ hôi trên trán Trần Nhị đổ như mưa, anh ta khó khăn lắm mới thoát khỏi đám dây leo này, nhưng bỗng nhiên có nhánh dây thình lình bay đến đánh vào mặt anh ta.

Máu ồ ạt phun ra...

Có lẽ nếm được mùi máu, nó càng trở nên thèm khát, điều khiển đám dây leo hướng về phía trước.

Trong nháy mắt, Trần Nhị cảm thấy bắt đầu có dấu hiệu mất máu quá nhiều, máu bị chảy ngược, đầu choáng váng, tay chân như nhũn ra.

"Trần Nhị!" Lý Khuê thấy thế thì sắc mặt trắng nhợt, anh ta gầm lên một tiếng, bay đến dùng sức phóng đao chém ngang một đoạn dây leo trước mặt Trần Nhị.

Đây cũng không phải là cách tốt.

Chân tay Trần Nhị mềm nhũn, miễn cưỡng tránh thoát dây leo đang điên cuồng tấn công kia. Với sự khát máu của đám dây leo, nếu cứ tiếp tục thế này thì e là mất mạng như chơi.

Lý Khuê cũng bị mất vũ khí, sức chiến đấu lại giảm đi, hết né trái lại né phải.

Đúng là ngàn cân treo sợi tóc.

"Cứ thế này không được!" Cố Dụ suy nghĩ, càng nguy hiểm anh lại càng tỉnh táo, vô cùng tỉnh táo.

Anh nghe thấy tiếng gầm thét của Lý Khuê, nhưng phía trước lại bị đám dây leo che mất tầm nhìn.

Lúc đám dây leo tấn công, bọn họ không hề phòng bị, Lý Khuê, Trần Nhị và 7 đứa nhóc vừa từ trong nhà ra, chưa kịp đến chỗ bọn họ đã bị phân tán khắp nơi.

Bảy đứa Zombie vì đi theo Tinh Nhan nên sức chiến đấu có thể nói là ngang ngửa Cố Dụ, anh không lo lắng cho lắm, nhưng Trần Nhị thì khác.

Hơn nữa bọn họ sẽ mệt mỏi, cây ăn thịt người sau khi được uống máu lại càng mạnh hơn, nếu cứ thế thì kết quả cuối cùng mọi người sẽ chết hết.

Chi bằng anh liều một phen.

Anh nhìn về đám rễ um tùm của nó, nghiên người chém xuống một nhánh, chỗ bị chém phun ra máu xanh.

"Tôi đến đây."

Ở đó còn dày đặc hơn những chỗ khác, dây leo chi chít không thể cử động, rễ chính của cây ăn thịt người này không phải trong sân này mà là ở đằng kia.

Nếu chỗ đó là rễ chính thì phòng thủ càng thêm nghiêm ngặt, nhưng bọn họ phải liều một phen.

Trong lúc chiến đấu, Tinh Nhan và Cố Dụ không hề phân biệt ai là ai, sẽ không bao giờ gây chuyện để người còn lại lo lắng, càng không bao giờ giành trách nhiệm của nhau, Tinh Nhan thấy Cố Dụ quyết định thì gật đầu đồng ý.

"Cẩn thận một chút."

Vừa quay người, đôi mắt cô đã biến thành màu đỏ, động tác trên tay càng thêm điên cuồng, cố gắng thu hút sự chú ý của đám dây leo.

Bọn họ đều biết, để Cố Dụ đi chính là lựa chọn tốt nhất.

Mặc dù Tinh Nhan mạnh nhưng cô không thể tiếp cận cây ăn thịt người mà chặt đứt rễ chính của nó được. Cố Dụ hệ Mộc, chỉ cần anh đến gần rễ chính sẽ có thể kí khế ước với cây ăn thịt người.

Dù khế ước không được ký đi chăng nữa, trong khoảng thời gian giằng co giữa anh và nó, cây ăn thịt người sẽ không tập trung sức lực vào những nhánh dây leo còn lại.

Nhưng nó làm sao để yên cho người tiếp cận rễ chính của mình. Thấy Cố Dụ đang tiến đến gần, cây ăn thịt người trở nên tức giận. Nó rút lại dây leo đang bao vây Trần Nhị và Lý Khuê, trực tiếp đánh thẳng về phía Cố Dụ.

Trần Nhị và Lý Khuê kinh ngạc, nhưng cả bọn đều là người có kinh nghiệm, sau khi thấy tình huống của Cố Dụ liền biết suy nghĩ của anh.

Đám dây leo bắt đầu rút lui nhưng lại bị Tinh Nhan chặn lại, Trần Nhị nhìn miệng vết thương của mình, ánh mắt dần trở nên hung ác, anh ta chạm vào vết thương dùng sức xé toạt ra. Vết thương vừa được chữa trị sắp khép lại bây giờ lại bị xé ra, trong nháy mắt mùi máu nồng đậm trong nháy mắt.

Năng lượng tràn khắp bầu không khí, cây ăn thịt người với chỉ số thông minh chẳng đâu vào đâu như bị đứng hình, nó vô cùng khát vọng năng lượng, dây leo xung quanh bắt đầu mò đến đây.

Lý Khuê và 7 đứa Zombie vội vàng chạy đến bên cạnh bảo vệ Trần Nhị.

Lý Khuê và Trần Nhị và 7 đứa Zombie ở vòng ngoài, Trần Nhị phụ trách làm mồi dẫn, Lý Khuê và 7 Zombie bảo vệ "con mồi".

Cố Dụ ở trong cùng, chật vật tiến lại gần rễ chính. Tinh Nhan đứng giữa hai bên, cô tựa như đã bị chọc giận, sức chiến đấu tăng gấp bội. Giống như thần giữ cửa không ai có thể bước qua, dây leo rút lui đều bị cô cản lại.

Một lát sau, thấy Cố Dụ sắp đến gần rễ chính, cây ăn thịt người đang thả dây leo bao vây Trần Nhị cuối cùng đã nhận ra nguy hiểm, nó vội vàng rút trở về.

Mọi người đã phải rất vất vả mới đi đến được bước này, sao có thể để thất bại.

Bọn họ biết rõ, sống hay chết đều dựa vào thời điểm này.

Tinh Nhan gầm lên một tiếng, đôi mắt trở thành màu đỏ của Zombie, điên cuồng và tàn bạo.

Trần Nhị và Lý Khuê cũng sắp phát điên rồi, bọn họ chặt đứt dây leo, dứt khoát ném đao sang một bên, tay không bắt lấy dây leo đang định rút lui, dù gai nhọn đâm vào thịt cũng nhất quyết không buông tay.

Bảy đứa Zombie cũng bắt chước giúp đỡ.

Thấy Cố Dụ sắp đến gần mục tiêu, dây leo phụ lại bị chặn lại, cây ăn thịt người phát ra âm thanh the thé, dây leo bắt đầu hiện lên gai nhọn đâm thẳng vào lòng bàn tay hai người bọn họ.

Trong nháy mắt, sắc mặt Trần Nhị và Lý Khuê trắng bệch, bọn họ liếc nhìn nhau, càng nắm chặt không buông.

Không được buông!

Có chết cũng không buông!

Dây leo càng nổi giận, nó càng xuất gai đâm thẳng vào.

Giết bọn nó!

Thấy hai người đàn ông càng lúc càng yếu ớt, có lẽ không lâu sau sẽ đi đời nhà ma.

Trong chớp mắt, mọi thứ đều dừng lại.

Tất cả rễ phụ của dây leo như bị mất đi không chế nằm sõng xoài trên mặt đất, có cái vẫn còn giẫy dụa, dáng vẻ vô cùng đau đớn.

Đúng là quần ma loạn vũ.*

* Người xấu hoành hành.

Cả người Trần Nhị và Lý Khuê bỗng chốc mềm nhũn, trượt dài xuống mặt đất.

"Sao rồi?" Lý Khuê mạnh hơn, cố gắng chống tay đứng dậy.

Vẫn chưa kết thúc, không thể nghỉ ngơi được.

Trần Nhị thở dốc, sắc mặt trắng xanh như Zombie, anh ta đứng dậy trả lời, "Không chết được."

Đối với dị năng giả, không chết thì chỉ là chuyện nhỏ.

Tinh Nhan nhìn sang Cố Dụ, mặt anh lấm tấm mồ hôi, xếp bằng ngồi trên mặt đất, vẻ mặt không hề nhận ra đau đớn nhưng gân xanh trên mu bàn tay lại nổi cộm lên.

Gốc rễ đã đứt đoạn.

... Không phải cô không muốn chạy đến ôm anh.

Cô nhanh chóng chạy đến không hề do dự.

... Nhưng lại vô dụng.

Một nhát lại một nhát.

... Cô không thể để anh tiếp tục gặp nguy hiểm.

Nếu có người nhìn thấy cử động của cây ăn thịt người sẽ phát hiện, mỗi một lần Tinh Nhan chém xuống, rễ chính sẽ run lên một lần.

Đau...

Đau quá...

Sức mạnh tinh thần của cũng bắt đầu hỗn loạn.

Cùng lúc đó, áp lực của Cố Dụ đã giảm bớt. Biết Tinh Nhan đang giúp anh, nhân lúc nó đang đau đớn bèn kết thúc tất cả, sức mạnh tinh thần bỗng chốc tăng vọt, áp sát về cây ăn thịt người.

Bảy con Zombie mặc dù hơi ngốc nhưng bắt chước theo mẹ là bản năng của bọn nó. Trần Nhị và Lý Khuê thấy hành động của cô, suy nghĩ một hồi liền biết bọ họ không thể nương tay.

Rất nhanh, dây leo trên mặt đất dần dần biến mất, chỉ còn vẻn vẹn một rễ chính và hai rễ phụ...

Cây ăn thịt người run lẩy bẩy, ngay lúc hai rễ phụ bị chặt đứt, rốt cục cũng thuần phục dưới tay Cố Dụ...

"Đau quá..."

Ý thức rời rạc của cây ăn thịt người vang lên trong đầu Cố Dụ mang theo uất ức...

Nó chỉ vừa mới thức tỉnh nên muốn ăn một bữa thật ngon thôi mà...

Bây giờ nó chỉ còn mỗi cái gốc mà thôi... Hu hu!

Cố Dụ không kịp phản ứng lại, năng lượng từ cây ăn thịt người quá mức khổng lồ khiến anh không kịp chuẩn bị mà bắt đầu đột phá.

"Đừng...lo." Anh miễn cưỡng nói một câu trấn an, năng lượng cả người bắt đầu căng lên, nhắm mắt lại, toàn bộ vượt lên cấp 5.

Có thể đuổi kịp Nhan Nhan rồi...

Mấy người còn lại thấy thế rốt cục cũng yên lòng.

Tinh thần vừa được thả lỏng, hai chân Trần Nhị và Lý Khuê đã mềm nhũn không còn tí sức nào, ngồi bệt xuống đất.

Nghỉ ngơi một lát, nhắm mắt dưỡng thần, đợi sức mạnh của dị năng giả hồi phục một ít, bọn họ mới chậm rãi mở mắt ra.

"Lão đại sao rồi?" Lý Khuê khàn giọng hỏi.

Tình huống của Cố Dụ càng nguy hiểm hơn so với bọn họ, cho dù nửa tháng, nhưng thành phố C là thủ đô, tin tức nhanh nhạy, bọn họ đã sớm biết dị năng giả hệ Mộc có thể kí khế ước với thực vật biến dị.

Tương tự, chuyện này có liên quan với sức mạnh tinh thần, người càng ngoan cường, mạnh mẽ thì sức mạnh tinh thần càng lớn, nhưng bình thường đều có quan hệ trực tiếp với đăng cấp của dị năng.

Có thể nói rằng, dị năng giả hệ Mộc có thể thu phục thực vật biến dị cấp thấp hơn so với mình.

Cây ăn thịt người này cấp cao hơn Cố Dụ, dù lão đại mạnh mẽ, muốn kí khế ước với loại có sức mạnh tinh thần mạnh hơn mình, thì hậu quả mang lại chính là tinh thần bị sụp đổ.

Trần Nhị rất lo lắng, đang định đi đến xem thì bỗng nhiên dừng lại.

Bên kia, Zombie đang ngồi phía sau người đàn ông, dán mặt vào lưng anh rồi nhắm mắt lại, cánh tay nắm chặt trông có vẻ yếu ớt...

Vẫn còn tốt.

Ánh hoàng hôn chiếu lên thân thể hai người. Sau một trận chiến khốc liệt như thế lại mang đến một cảm giác vô cùng ấm áp...khiến cho người ta cảm thấy bây giờ mà xông đến đó chính là tội ác.

Trần Nhị ngơ ngẩn một hồi rồi bật cười, sau đó đứng dậy nói, "Dọn dẹp chiến trường thôi nào."

Dây leo ngổn ngang trên mặt đất, xe tải nghiêng ngả, nhà cửa đã sập hết một nữa, cây ăn thịt người chỉ hứng thú với năng lượng, mà trong máu của dị năng giả lại chứa năng lượng, có bọn họ xuất hiện, mấy con dê không còn lực hấp dẫn đối với nó.

Ngược lại, mấy con dê này vẫn còn sống, chỉ là bị dọa đến run rẩy.

Không lâu sau, cả đám người bắt đầu bận rộn.

Chỉ trong chốc lát, Tinh Nhan cảm thấy năng lượng quanh người bắt đầu thay đổi.

Cô mở mắt ra, phát hiện hàng mi run rẩy của Cố Dụ, hình như anh đã đột phá đến bước cuối.

Tựa như chỉ là một cái chớp mắt, lại tựa như đã qua thật lâu.

Người đàn ông mở mắt ra, nở nụ cười với cô.

"Đừng lo...anh..."

Tinh Nhan thở hổn hển, nắm chặt cổ áo của anh, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, gặm cắn đôi môi anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện