Quan Lộ Thương Đồ
Chương 1092: Cảnh xuân sạ tiết(3)
Vệ Lan kéo chăn che mông đi, cả người đều rúc vào trong chăn, không có dũng khí nhìn Trương Khác nữa.
Địch Đan Thanh cười đến run rẩy cả người. Trương Khác nhặt lên chiếc quần lót trắng, nhìn vết tích hơi vàng phía trên, y nghi hoặc giơ giơ cho Địch Đan Thanh xem: - Hai người sáng sớm làm chuyện tốt gì thế?
- Không phải như em nghĩ đâu, trả lại đây... Vệ Lan lại đột nhiên vùng người khỏi chăn đoạt lấy quần lót trong tay Trương Khác, rồi lại chui mình vào trong chăn, hậm hực la hét trong chăn: - Địch Đan Thanh, chị mau kéo tên khốn đó ra khỏi phòng em đi, chị cũng là đồ khốn khiếp.
- Em nghĩ cái gì? Trương Khác bị Địch Đan Thanh đẩy ra ngoài, thò tay sờ dưới váy ngủ của cô, cũng không mặc quần lót, y cười ái muội: - Hai người làm trò này rất vô nhân đạo đấy nhé.
- Cậu nghĩ lung tung cái gì vậy? Địch Đan Thanh tức mà cười, đẩy bàn tay Trương Khác đang sờ loạn mông cô: - Buổi sáng cậu muốn ăn cái gì, để tôi đi chuẩn bị...
Nấu cafe, luộc trứng chần, với món bánh mì kiểu Pháp, đơn giản ăn qua bữa sáng. Vệ Lan dù sao cũng không có mặt mũi đi xuống lầu. Ăn no uống đủ rồi, Trương Khác buồn chán không có việc gì, lớn tiếng nói với Địch Đan Thanh: - Em ra biển chơi đây! Đẩy cửa ra, y lại lặng lẽ đóng cửa trở lại.
Địch Đan Thanh còn muốn chọc Vệ Lan, trứng mắt với y, cũng không nói toạc ra, một lát sau mới nghe thấy tiếng Vệ Lan đi xuống lầu.
- Tên khốn kia thật đáng hận, trước khi tên khốn đó trở về, em phải chuồn nhanh ra ngoài mới được, không còn mặt mũi mà gặp hắn nữa rồi...Cái quần lót kia cũng không thể mặc được nữa, ở dưới lầu em còn cái nào không?
Vệ Lan cầm cái quần lót đó trong tay đi xuống lầu, chợt thấy được Trương Khác vẻ mặt cười xấu xa ngồi ở trên ghế sofa, cô vừa thẹn vừa giận tiện tay ném thứ trong tay vào mặt Trương Khác. Đợi đi ra ngoài rồi Vệ Lan mới nhớ tới đó là cái quần lót bẩn mình muốn đem xuống giặt, cô lại lao qua cướp lấy quần lót trong tay Trương Khác, mình cũng xấu hổ bật cười. Vệ Lan đỏ mặt cầm lấy quần lót lao vào nhà vệ sinh trốn, còn không quên lấy tay che phía sau, miễn cho Trương Khác thấy được cái mông lõa lồ của cô nữa.
Thấy được bộ dạng chật vật của Vệ Lan, Địch Đan Thanh không lương tâm cười đến không thở nổi, qua một hồi lâu Vệ Lan mới thay xong quần lót đi ra khỏi nhà vệ sinh. Sắc mặt cô đỏ ửng, như muốn thấm máu ra ngoài, vô cùng kiều mị. Vệ Lan nhìn Địch Đan Thanh đang cười hớn hở, chạy tới véo mạnh vào mông cô: - Uổng công đặt lòng tin vào chị, lại kết bè với tên khốn đó chơi em.
Địch Đan Thanh cười chuẩn bị bữa sáng giúp Vệ Lan, Trương Khác cũng ngồi vào bên kia bàn ăn. Vệ Lan xoay mặt đi, trông rất xấu hổ, cả mình ngẫm lại cũng buồn cười, cả bữa sáng cũng sặc đến mấy lần.
- Sáng sớm cậu nói hải đảo không người làm cái gì? - Địch Đan Thanh nghĩ đến chuyện Trương Khác mới nói.
- Em cảm thấy rất hứng thú —— mùa đông muốn ra biển bơi, ở chỗ này có một hải đảo cá nhân có phải là rất thoải mái hay không? - Trương Khác hỏi Địch Đan Thanh.
- Hả! Địch Đan Thanh muốn mở miệng, qua một lát mới hỏi: - Mua hải đảo thuần túy là vì hưởng thụ cá nhân của cậu thôi?
- Đương nhiên rồi, bằng không thì em liều mạng kiếm tiền như thế làm gì? - Trương Khác hỏi.
- Em đâu có liều mạng?
Cả buổi sáng, lúc này Vệ Lan mới phản bác Trương Khác một câu.
Trương Khác lặng lẽ cười, nghĩ thầm đêm qua cũng rất liều mạng.
Địch Đan Thanh hỏi: - Muốn đi chơi, vì sao không ở Maldives đầu tư một hải đảo không người, bên Australia chính sách thế nào, tôi vẫn chưa tìm hiểu qua, điều kiện chắc cũng nghiêm ngặt hơn bên Maldives nhiều.
Nếu hận ai, lại hận đến tận xương tủy, thì xúi giục hắn đi Maldives —— tốt nhất là Indonesia —— mua hải đảo không người, nhưng mà mùa đông năm 2004 để cho bọn họ vào trong đó chơi.
Trương Khác đương nhiên sẽ không đi Maldives đầu tư hải đảo không người, lại cười nói với Địch Đan Thanh: - Em không thích Maldives, Australia mua hải đảo không người sẽ có điều kiện gì? Yêu cầu di dân sao? vậy thì chị di dân qua đây đi. Công ty bên này muốn làm chuyện gì, hoặc là đại biểu pháp nhân gì đó, có một người có quốc tịch Australia sẽ càng thuận tiện hơn...
- Cậu bảo tôi di dân?
Địch Đan Thanh ngẩn người, ánh mắt hơi trợn lên nhìn Trương Khác, ý cự tuyệt đã rất rõ ràng.
- Chị nghĩ đi đâu rồi, không có việc gì em đưa chị lên hoang đảo làm gì?
Trương Khác nói: - Quốc nội lại truyền đến tin tức, có một số người đang nhảy nhót ở đó, muốn điều tra sổ sách của Cẩm Hồ —— mặc dù từ trên xuống dưới em sạch sẽ như trai tân, nhưng em lại không thích gì người ta tra sổ sách của mình. Vì tiếp tục chơi trốn tìm với họ, sổ sách bên Australia chúng ta cũng phải làm cho phức tạp một chút.
Lén hiệp nghị với TI, C-Cube, cùng với tiền có từ trong khủng hoảng tài chính Đông Nam Á, đó luôn là một vấn đề. Địch Đan Thanh cau mày nói: - Mặc dù việc này đã là việc các phương đều cam chịu, nếu như để cho một số người kéo mọi chuyện ra nước ngoài, vẫn là có chút phiền phức.
Vào lúc khủng hoảng tài chính Châu Á đã đánh vào hệ thống tiền tệ của các quốc gia Đông Nam Á, mặc dù không có di hoạn gì trên pháp luật, nhưng bạo loạn nổi lên vẫn sẽ làm tổn thương cảm tình của dân chúng Đông Nam Á, thị trường 500 triệu dân, Cẩm Hồ không thể dễ dàng vứt bỏ.
Mặt khác lúc ban đầu hiệp nghị cùng TI, C-Cube trên kỹ thuật giải mã đầu đĩa đã xúc phạm công ước phản lũng đoạn quốc tế, mặc dù Cẩm Hồ có thể nói trong nước không có phản lũng đoạn gì, loại hành vi này cũng hoàn toàn không hơn gì phạm pháp, nhưng đã đụng chạm đến hệ thống pháp luật phản lũng đoạn của Âu Mỹ, kéo ra ngoài, đối với nghiệp vụ của Cẩm Hồ tại thị trường Âu Mỹ cũng sẽ có ảnh hưởng mặt trái.
Việc đầu cơ tiền tệ, không cần lo lắng sẽ bị người khác nắm được nhược điểm, trừ phi tra rõ sổ sách của Cẩm Hồ, mới có thể từ hướng đi tài chính nhìn ra chút dấu vết, nhưng thật ra trên chip giải mã đầu đĩa sẽ có một số phiền phức. C-Cube cùng TI đều là công ty trên thị trường chứng khoán của hải ngoại, nếu như họ không chịu nổi hệ thống tư pháp của Âu Mỹ gây áp lực, không đánh đã khai, Cẩm Hồ cũng chỉ có thể bại lộ theo.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, loại hành vi lén ký kết về kỹ thuật hoặc sản phẩm đồng minh lũng đoạn thị trường này, các xí nghiệp Âu Mỹ cũng không ít làm. Đối mặt với mê hoặc của siêu lợi nhuận, còn trang nghiêm giả bộ thánh nhân thì rất ít, sẽ không tạo thành ảnh hưởng đặc biệt nghiêm trọng, rất có thể sẽ đối mặt với xử phạt của hệ thống tư pháp Âu Mỹ.
Australia là quốc gia di dân, cả quốc gia cũng không có tính kỳ thị bài xích đối với di dân Châu Á, đối với người Hoa. Tương lai, Australia, đặc biệt là tây Australia, sẽ là một trong những mắc xích quan trọng nhất trong kết cấu kinh tế của Cẩm Hồ tại hải ngoại, về mức độ đầu tư các khu vực hải ngoại khác sẽ không thể đánh đồng. Địch Đan Thanh di dân làm quốc tịch Australia, có một số việc quả thật sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
- Cũng không có gì đặc biệt lo lắng hết. Trương Khác mỉm cười, nói: - Trước tiên chị lo việc di dân qua đây, thành lập một công ty cá nhân, lợi dụng danh nghĩa của công ty cá nhân giúp em mua một hải đảo cá nhân ở đây.
- Vậy để Vệ Lan đi dân đi. Địch Đan Thanh nói: - Lúc ở trong nước, có một số việc quả thật khiến người tâm bì lực tẫn, nản chí ngã lòng, muốn có thể thoát khỏi quốc gia thì tốt rồi, ngẫm lại cũng bỏ đi. Cứ lấy danh nghĩa của Vệ Lan tại Australia thành lập công ty cá nhân, lấy danh nghĩa của nó mua một hải đảo không người, cậu thích xây thế nào thì xây... Có cần ở Australia mua giúp cậu mấy em da trắng không?
- Cái đó thì có quan hệ gì với em? - Vệ Lan kháng nghị.
- Vậy buổi sáng cũng không thể cho cậu ta nhìn chùa được.
Địch Đan Thanh vừa nói như thế, Vệ Lan đỏ mặt không dám kháng nghị nữa. Địch Đan Thanh là muốn Vệ Lan đến Perth học, đem việc di dân cùng chuyển trường lo liệu một lần luôn. Đặc biệt là tài sản trên danh nghĩa của Vệ Lan đủ để đầu tư một hải đảo không người, sự tình gì cũng sẽ vô cùng thuận tiện. Bằng không thì, không di dân chỉ có chuyển trường, thủ tục sẽ rất phiền phức.
Trương Khác cũng chả biết nói gì, thân thể của Vệ Lan, từ ba năm trước đây đã nhìn hết rồi, nhìn một lần nữa thì có cái gì đâu. Nhìn bộ dạng của Địch Đan Thanh cùng Vệ Lan, xem ra Vệ Lan là hạ quyết tâm đến Perth cùng Địch Đan Thanh rồi, chỉ là nếu để cho Vệ Lan di dân, quá trình cô ấy đến Perth sẽ nhanh hơn. Y cũng không nói gì nữa.
Trương Khác đầu tư hải đảo không người, ngoại trừ bản thân có thể hưởng thụ một lãnh địa cá nhân rộng rãi, còn muốn đợi kinh tế quặng sắt Perth đến năm 2003 tăng trưởng mạnh, sau khi mở rộng thêm 10 lần, giá trị bất động sản cùng địa ốc của mảnh hải đảo đối diện với biển sẽ tăng lên vùn vụt —— hiện tại, tây Australia vì thu hút đầu tư, giá đất thậm chí còn rẻ hơn cả Kiến Nghiệp, hải đảo không người, chỉ cần có người sẵn lòng đầu tư khai phát thì gần như là tặng không. Qua thêm hai năm nữa, Australia vì bảo vệ hoàn cảnh tự nhiên của hải đảo, sẽ lập pháp cấm cá nhân mua hải đảo rồi.
Địch Đan Thanh cười đến run rẩy cả người. Trương Khác nhặt lên chiếc quần lót trắng, nhìn vết tích hơi vàng phía trên, y nghi hoặc giơ giơ cho Địch Đan Thanh xem: - Hai người sáng sớm làm chuyện tốt gì thế?
- Không phải như em nghĩ đâu, trả lại đây... Vệ Lan lại đột nhiên vùng người khỏi chăn đoạt lấy quần lót trong tay Trương Khác, rồi lại chui mình vào trong chăn, hậm hực la hét trong chăn: - Địch Đan Thanh, chị mau kéo tên khốn đó ra khỏi phòng em đi, chị cũng là đồ khốn khiếp.
- Em nghĩ cái gì? Trương Khác bị Địch Đan Thanh đẩy ra ngoài, thò tay sờ dưới váy ngủ của cô, cũng không mặc quần lót, y cười ái muội: - Hai người làm trò này rất vô nhân đạo đấy nhé.
- Cậu nghĩ lung tung cái gì vậy? Địch Đan Thanh tức mà cười, đẩy bàn tay Trương Khác đang sờ loạn mông cô: - Buổi sáng cậu muốn ăn cái gì, để tôi đi chuẩn bị...
Nấu cafe, luộc trứng chần, với món bánh mì kiểu Pháp, đơn giản ăn qua bữa sáng. Vệ Lan dù sao cũng không có mặt mũi đi xuống lầu. Ăn no uống đủ rồi, Trương Khác buồn chán không có việc gì, lớn tiếng nói với Địch Đan Thanh: - Em ra biển chơi đây! Đẩy cửa ra, y lại lặng lẽ đóng cửa trở lại.
Địch Đan Thanh còn muốn chọc Vệ Lan, trứng mắt với y, cũng không nói toạc ra, một lát sau mới nghe thấy tiếng Vệ Lan đi xuống lầu.
- Tên khốn kia thật đáng hận, trước khi tên khốn đó trở về, em phải chuồn nhanh ra ngoài mới được, không còn mặt mũi mà gặp hắn nữa rồi...Cái quần lót kia cũng không thể mặc được nữa, ở dưới lầu em còn cái nào không?
Vệ Lan cầm cái quần lót đó trong tay đi xuống lầu, chợt thấy được Trương Khác vẻ mặt cười xấu xa ngồi ở trên ghế sofa, cô vừa thẹn vừa giận tiện tay ném thứ trong tay vào mặt Trương Khác. Đợi đi ra ngoài rồi Vệ Lan mới nhớ tới đó là cái quần lót bẩn mình muốn đem xuống giặt, cô lại lao qua cướp lấy quần lót trong tay Trương Khác, mình cũng xấu hổ bật cười. Vệ Lan đỏ mặt cầm lấy quần lót lao vào nhà vệ sinh trốn, còn không quên lấy tay che phía sau, miễn cho Trương Khác thấy được cái mông lõa lồ của cô nữa.
Thấy được bộ dạng chật vật của Vệ Lan, Địch Đan Thanh không lương tâm cười đến không thở nổi, qua một hồi lâu Vệ Lan mới thay xong quần lót đi ra khỏi nhà vệ sinh. Sắc mặt cô đỏ ửng, như muốn thấm máu ra ngoài, vô cùng kiều mị. Vệ Lan nhìn Địch Đan Thanh đang cười hớn hở, chạy tới véo mạnh vào mông cô: - Uổng công đặt lòng tin vào chị, lại kết bè với tên khốn đó chơi em.
Địch Đan Thanh cười chuẩn bị bữa sáng giúp Vệ Lan, Trương Khác cũng ngồi vào bên kia bàn ăn. Vệ Lan xoay mặt đi, trông rất xấu hổ, cả mình ngẫm lại cũng buồn cười, cả bữa sáng cũng sặc đến mấy lần.
- Sáng sớm cậu nói hải đảo không người làm cái gì? - Địch Đan Thanh nghĩ đến chuyện Trương Khác mới nói.
- Em cảm thấy rất hứng thú —— mùa đông muốn ra biển bơi, ở chỗ này có một hải đảo cá nhân có phải là rất thoải mái hay không? - Trương Khác hỏi Địch Đan Thanh.
- Hả! Địch Đan Thanh muốn mở miệng, qua một lát mới hỏi: - Mua hải đảo thuần túy là vì hưởng thụ cá nhân của cậu thôi?
- Đương nhiên rồi, bằng không thì em liều mạng kiếm tiền như thế làm gì? - Trương Khác hỏi.
- Em đâu có liều mạng?
Cả buổi sáng, lúc này Vệ Lan mới phản bác Trương Khác một câu.
Trương Khác lặng lẽ cười, nghĩ thầm đêm qua cũng rất liều mạng.
Địch Đan Thanh hỏi: - Muốn đi chơi, vì sao không ở Maldives đầu tư một hải đảo không người, bên Australia chính sách thế nào, tôi vẫn chưa tìm hiểu qua, điều kiện chắc cũng nghiêm ngặt hơn bên Maldives nhiều.
Nếu hận ai, lại hận đến tận xương tủy, thì xúi giục hắn đi Maldives —— tốt nhất là Indonesia —— mua hải đảo không người, nhưng mà mùa đông năm 2004 để cho bọn họ vào trong đó chơi.
Trương Khác đương nhiên sẽ không đi Maldives đầu tư hải đảo không người, lại cười nói với Địch Đan Thanh: - Em không thích Maldives, Australia mua hải đảo không người sẽ có điều kiện gì? Yêu cầu di dân sao? vậy thì chị di dân qua đây đi. Công ty bên này muốn làm chuyện gì, hoặc là đại biểu pháp nhân gì đó, có một người có quốc tịch Australia sẽ càng thuận tiện hơn...
- Cậu bảo tôi di dân?
Địch Đan Thanh ngẩn người, ánh mắt hơi trợn lên nhìn Trương Khác, ý cự tuyệt đã rất rõ ràng.
- Chị nghĩ đi đâu rồi, không có việc gì em đưa chị lên hoang đảo làm gì?
Trương Khác nói: - Quốc nội lại truyền đến tin tức, có một số người đang nhảy nhót ở đó, muốn điều tra sổ sách của Cẩm Hồ —— mặc dù từ trên xuống dưới em sạch sẽ như trai tân, nhưng em lại không thích gì người ta tra sổ sách của mình. Vì tiếp tục chơi trốn tìm với họ, sổ sách bên Australia chúng ta cũng phải làm cho phức tạp một chút.
Lén hiệp nghị với TI, C-Cube, cùng với tiền có từ trong khủng hoảng tài chính Đông Nam Á, đó luôn là một vấn đề. Địch Đan Thanh cau mày nói: - Mặc dù việc này đã là việc các phương đều cam chịu, nếu như để cho một số người kéo mọi chuyện ra nước ngoài, vẫn là có chút phiền phức.
Vào lúc khủng hoảng tài chính Châu Á đã đánh vào hệ thống tiền tệ của các quốc gia Đông Nam Á, mặc dù không có di hoạn gì trên pháp luật, nhưng bạo loạn nổi lên vẫn sẽ làm tổn thương cảm tình của dân chúng Đông Nam Á, thị trường 500 triệu dân, Cẩm Hồ không thể dễ dàng vứt bỏ.
Mặt khác lúc ban đầu hiệp nghị cùng TI, C-Cube trên kỹ thuật giải mã đầu đĩa đã xúc phạm công ước phản lũng đoạn quốc tế, mặc dù Cẩm Hồ có thể nói trong nước không có phản lũng đoạn gì, loại hành vi này cũng hoàn toàn không hơn gì phạm pháp, nhưng đã đụng chạm đến hệ thống pháp luật phản lũng đoạn của Âu Mỹ, kéo ra ngoài, đối với nghiệp vụ của Cẩm Hồ tại thị trường Âu Mỹ cũng sẽ có ảnh hưởng mặt trái.
Việc đầu cơ tiền tệ, không cần lo lắng sẽ bị người khác nắm được nhược điểm, trừ phi tra rõ sổ sách của Cẩm Hồ, mới có thể từ hướng đi tài chính nhìn ra chút dấu vết, nhưng thật ra trên chip giải mã đầu đĩa sẽ có một số phiền phức. C-Cube cùng TI đều là công ty trên thị trường chứng khoán của hải ngoại, nếu như họ không chịu nổi hệ thống tư pháp của Âu Mỹ gây áp lực, không đánh đã khai, Cẩm Hồ cũng chỉ có thể bại lộ theo.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, loại hành vi lén ký kết về kỹ thuật hoặc sản phẩm đồng minh lũng đoạn thị trường này, các xí nghiệp Âu Mỹ cũng không ít làm. Đối mặt với mê hoặc của siêu lợi nhuận, còn trang nghiêm giả bộ thánh nhân thì rất ít, sẽ không tạo thành ảnh hưởng đặc biệt nghiêm trọng, rất có thể sẽ đối mặt với xử phạt của hệ thống tư pháp Âu Mỹ.
Australia là quốc gia di dân, cả quốc gia cũng không có tính kỳ thị bài xích đối với di dân Châu Á, đối với người Hoa. Tương lai, Australia, đặc biệt là tây Australia, sẽ là một trong những mắc xích quan trọng nhất trong kết cấu kinh tế của Cẩm Hồ tại hải ngoại, về mức độ đầu tư các khu vực hải ngoại khác sẽ không thể đánh đồng. Địch Đan Thanh di dân làm quốc tịch Australia, có một số việc quả thật sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
- Cũng không có gì đặc biệt lo lắng hết. Trương Khác mỉm cười, nói: - Trước tiên chị lo việc di dân qua đây, thành lập một công ty cá nhân, lợi dụng danh nghĩa của công ty cá nhân giúp em mua một hải đảo cá nhân ở đây.
- Vậy để Vệ Lan đi dân đi. Địch Đan Thanh nói: - Lúc ở trong nước, có một số việc quả thật khiến người tâm bì lực tẫn, nản chí ngã lòng, muốn có thể thoát khỏi quốc gia thì tốt rồi, ngẫm lại cũng bỏ đi. Cứ lấy danh nghĩa của Vệ Lan tại Australia thành lập công ty cá nhân, lấy danh nghĩa của nó mua một hải đảo không người, cậu thích xây thế nào thì xây... Có cần ở Australia mua giúp cậu mấy em da trắng không?
- Cái đó thì có quan hệ gì với em? - Vệ Lan kháng nghị.
- Vậy buổi sáng cũng không thể cho cậu ta nhìn chùa được.
Địch Đan Thanh vừa nói như thế, Vệ Lan đỏ mặt không dám kháng nghị nữa. Địch Đan Thanh là muốn Vệ Lan đến Perth học, đem việc di dân cùng chuyển trường lo liệu một lần luôn. Đặc biệt là tài sản trên danh nghĩa của Vệ Lan đủ để đầu tư một hải đảo không người, sự tình gì cũng sẽ vô cùng thuận tiện. Bằng không thì, không di dân chỉ có chuyển trường, thủ tục sẽ rất phiền phức.
Trương Khác cũng chả biết nói gì, thân thể của Vệ Lan, từ ba năm trước đây đã nhìn hết rồi, nhìn một lần nữa thì có cái gì đâu. Nhìn bộ dạng của Địch Đan Thanh cùng Vệ Lan, xem ra Vệ Lan là hạ quyết tâm đến Perth cùng Địch Đan Thanh rồi, chỉ là nếu để cho Vệ Lan di dân, quá trình cô ấy đến Perth sẽ nhanh hơn. Y cũng không nói gì nữa.
Trương Khác đầu tư hải đảo không người, ngoại trừ bản thân có thể hưởng thụ một lãnh địa cá nhân rộng rãi, còn muốn đợi kinh tế quặng sắt Perth đến năm 2003 tăng trưởng mạnh, sau khi mở rộng thêm 10 lần, giá trị bất động sản cùng địa ốc của mảnh hải đảo đối diện với biển sẽ tăng lên vùn vụt —— hiện tại, tây Australia vì thu hút đầu tư, giá đất thậm chí còn rẻ hơn cả Kiến Nghiệp, hải đảo không người, chỉ cần có người sẵn lòng đầu tư khai phát thì gần như là tặng không. Qua thêm hai năm nữa, Australia vì bảo vệ hoàn cảnh tự nhiên của hải đảo, sẽ lập pháp cấm cá nhân mua hải đảo rồi.
Bình luận truyện