Quan Lộ Thương Đồ
Chương 1267: Dứt điểm nhanh gọn (1)
- Sao anh vô trách nhiệm thế? Gọi anh qua đây không phải để anh bóc trần ra rồi bỏ mặc. Tôn Tĩnh Mông trừng mắt lên nhìn y: - Chị tôi theo anh Kiến Bân bao năm, nhưng không muốn mang tiếng xấu phá hoại hôn nhân của người khác, cũng không muốn thành công cụ nối dõi tông đường cho Diệp gia, còn phía cha tôi nữa, phải làm sao đây?
- Đúng thế, đúng thế, bạn có kinh nghiệm phong phú, thế nào cũng phải nghĩ ra một biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ. Đường Thanh hùa theo:
Trương Khác chỉ thấy như có gió lạnh thổi vù vù sau lưng, có cho y 10 lá gan cũng chẳng dám thể hiện mình kinh nghiệm phong phú trước mặt Đường Thanh, lại thêm Hứa Duy đưa mắt nhìn, làm da gà da cóc của y nổi hết lên.
Một lúc sau Diệp Kiến Bân đỡ Tôn Tĩnh Hương đi ra, vừa đi vừa quan tâm hỏi: - Cảm thấy người không thoải mái, sao em không bỏ công việc qua, nghỉ ngơi cho khỏe? Dặn Hứa Duy: - Chị Tôn em cứ làm việc là quên hết mọi sự, em phải giúp anh ngăn cản, nhìn này so với lần trước gầy xọp đi rồi.
- Không sao, không sao, công việc vất vả thì bổ xung dinh dưỡng là được, hôm nay phải tìm quán ăn có thị Đông Pha làm một bữa rồi, mỗi người ăn hai đĩa thịt ú ụ là có sức ngay... Trương Khác tiếp tục trò của mình:
Khỏi tới Tôn Tĩnh Hương, cả Đường Thanh, Tôn Tĩnh Mông bị y nói cho lợm giọng, các cô gái vốn sợ các món ăn mỡ màng, nghe Trương Khác lần nữa miêu tả sống động, Tôn Tĩnh Hương lại buồn nôn, Đường Thanh và Tôn Tĩnh Mông cùng lên tiếng: - Đừng nói nữa, hôm nay không ai được ăn thị Đông Pha.
"Ọe" Tôn Tĩnh Hương vừa rồi mới nôn một trận ở phòng vệ sinh, lần này chỉ nôn khan, tay bịt chặt miệng, cố áp cơn buồn nôn xuống, cau mày lại dùng ánh mắt ngăn cản Trương Khác tiếp tục chủ để ghê tởm này.
Đường Thanh dẫm chân Trương Khác một cái, ghé vào tai y rít lên: - Còn nói nữa mình sẽ nôn lên người bạn đấy.
Trương Khác nhìn dáng vẻ khổ sở của Tôn Tĩnh Hương, nói: - Chị thấy người không khỏe thì lên phòng nghỉ trước đi, còn chưa tới giờ cơm mà...
Tôn Tĩnh Hương gật đầu, bảo Diệp Kiến Bân dìu mình lên phòng, túi sách đưa cho Hứa Duy cầm, đi thang máy lên tầng thượng, lúc sắp vào phòng thì đột nhiên Trương Khác nói: - Phải rồi, nói tới chuyện trung tâm chế tác điện ảnh, tôi nhớ ra một cảnh kinh điển, nữ diễn viên nào che miệng làm động tác buồn nôn trên bàn ăn, người xem sẽ liên hệ ngay tới có mang, thủ pháp này gọi là gì nhỉ? Chị Tĩnh Hương hôm nay diễn giống y hệt...
- Tĩnh Mông. Tôn Tĩnh Hương quay lại quát em gái.
Tôn Tĩnh Mông giơ hai tay lên nói vội: - Em không biết gì hết, em không nói gì hết. Rồi chạy như bay vào phòng Trương Khác.
Diệp Kiến Bân mặt thuỗn ra như con chim cánh cụt ngốc nghếch, Trương Khác đã hoàn thành nhiệm vụ, không quan tâm tới xử lý hậu quả, đẩy Đường Thanh và Trần Phi Dung trốn vào phòng, để lại không gian cho hai người bọn họ, sự việc phát triển thế nào, phải xem quyết định của họ, người ngoài không thể quyết định thay.
Đám Trương Khác ngồi cả ở phòng khách, nói chuyện rất ít, mọi người đều hiểu chuyện rất khó giải quyết, nói ra Tôn Tĩnh Hương không muốn vào Diệp gia làm Đại thiếu phu nhân.
Tôn Thượng Nghĩa không thể không phát hiện ra chuyện giữa con gái và Diệp Kiến Bân, trước kia còn có thể giả ngốc bỏ qua, nhưng sau khi thành ông ngoại làm sao mà giả ngốc được nữa? Có lẽ Tôn Thượng Nghĩa muốn giữ lại giống cho Tôn gia, để đứa bé mang họ Tôn cũng chưa biết chừng. Nhưng Diệp lão gia tử biết Tôn Tĩnh Hương giọt máu nhà họ Diệp làm sao ngồi yên được, nhìn chuyện con trai Diệp Tiểu Đồng và Thiệu Tâm Văn mang họ Diệp là đủ thấy Diệp lão gia tử muốn có đứa cháu nối dõi thế nào.
Bọn họ cứ ngồi như thế một lúc thì Diệp Kiến Bân dìu Tôn Tĩnh Mông vào.
- Tôi đã hoài nghi sao mọi người đột nhiên kéo tới Singapore mà. Tôn Tĩnh Hương ngồi xuống bên cạnh em gái, đưa tay béo má Tôn Tĩnh Mông: - Đúng là không nên tin em. Chỉnh trang lại mái tóc, mắt hơi nheo lại, nói: - Xử lý chuyện này ra sao thì tôi đã có chủ ý rồi, Kiến Bân cũng tôn trọng ý kiến của tôi, công việc khả năng không chiếu cố chu toàn được nữa, dù sao cũng có thể để Tĩnh Mông sớm ra xã hội giúp tôi, hẳn là không thành vấn đề.
Diệp Kiến Bân vui sướng tới mụ mị đầu óc rồi, Tôn Tĩnh Hương ngồi xuống còn cẩn thận đứng sau lưng cô canh chừng, như sợ cái ghế thình lình đổ sụp xuống vậy.
Trương Khác khinh bỉ hắn, biết hắn sẽ dung túng Tôn Tĩnh Hương, chỉ đành làm kẻ ác lần nữa: - Lần trước tới Kiến Nghiệp nói chuyện với Diệp lão, cụ còn nói đây luôn là tâm bệnh của mình, không biết đến khi chết có được nhắm mắt hay không..
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đêm Singapore, ngoài cửa sổ truyền tới tiếng dương cầm ưu nhã, làm cảnh đêm tĩnh mịch thêm chút mê ly say đắm, Tôn Tĩnh Mông trở về chung cư của mình rồi, Đường Thanh và Trần Phi Dung uống không ít rượu, mặt đỏ như hoa đào, mắt long lanh như sắc hồ mùa thu.
Ngồi ở phòng khách uống cà phê xong, Trần Phi Dung ý tứ về phòng ngủ trước, Trương Khác ôm Đường Thanh vào lòng, khẽ hỏi: - Sao uống nhiều rượu thế?
- Mình vui. Đường Thanh giọng mang chút men say, môi mím lại, chăm chú nhìn Trương Khác, đôi mắt trong sáng mê người ấy tựa hồ phản chiếu suy nghĩ trong lòng Trương Khác, đưa tay ôm má y, hôn lên môi một cái, nói ngọt lịm: - Mình yêu bạn biết nhường nào. Rồi ôm lấy cổ y, bàn tay nhỏ nhắm vuốt ve cá cằm râu ria ram ráp.
Một khung cảnh ôn nhu, cứ như sự tầm tĩnh dưới đáy hồ.
Trương Khác đặt Đường Thanh ngồi lên đùi mình, mũi cọ vào gò má trơn như ngọc của cô, hôn phớt lên đó, nói nhỏ: - Chúng ta về phòng đi.
- Bế mình. Đường Thanh ôm lấy cổ y không chịu xuống.
Trương Khác bế cơ thể mềm mại nhẹ nhàng của cô vào trong phòng ngủ, hai người ôm nhau trên chiếc giường rộng, lăn lộn, hôn hít, vuốt ve, thở dốc, chẳng mấy chốc ngọc thể mê người mang trắng non nà, làm người ta mê muội xuất hiện.
Đường Thanh nhắm mắt rên rỉ, hai tay cũng nhiệt tình khám phá da thịt chắc khỏe của Trương Khác, vị trí mẫn cảm trên người bị Trương Khác mơn chớn khiến làn da như nhuộm mộp lớp phấn hồng.
Trương Khác cũng phát ra những hơi thở nặng nhọc, tiếng rên rỉ của Đường Thanh như ma âm khơi lên dục vọng của y, tay nóng vội sờ xuống giữa hai chân cô, Đường Thanh đột nhiên kẹp chặt tay y, miệng khẽ rên: - Hôm nay phải dùng cái đó... Nếu không sẽ có thai đó. Nói rồi trần truồng nhảy bò xuống giường đi lấy bao cao su trong tủ, quay đầu lại thấy Trương Khác nhìn mông mình không chớp, trừng mắt lên với y, đưa tay che mông, trông càng thêm gợi cảm dụ hoặc.
- Bạn đeo hộ mình đi. Trương Khác nằm ngửa trên giường, mặt dầy muốn Đường Thanh đeo bao cao su cho mình.
- Được, vậy lát nữa chịu khó vào nhé.
Giọng nói mềm mại quyến rũ của Đường Thanh làm xương khớp Trương Khác nhũn ra, đang lâng lâng chờ đại thì trố mắt ra nhìn Đường Thanh cầm tới ba cái bao cao su, ngồi bật dậy lắp bắp nói: - Không phải bạn định bắt mình đeo ba cái liền một lúc đấy chứ.
- Thế cũng chỉ sướng bạn chứ ai. Đường Thanh khẽ cắn môi dưới, đôi mắt ướt át ánh chiếu ánh đèn mê ly: - Thực sự không nên theo bạn tới Singapore, lòng cứ không yên, mình chẳng quản chuyện bạn và Tĩnh Mông, bạn đừng có chối, một chuyện không liên quan tới bạn, bạn vội vàng chạy tới Singapore làm gì, mình chẳng tin bạn và cô ấy thanh bạch... Bỏ đi, chuyện chị Tôn mang thai nhất định phải để Diệp lão gia tử biết sao? Như thế chị Đinh sẽ biết...
- Chuyện này làm sao mà dấu chị Đinh được? Trương Khác dụi đầu vào mái tóc dợn sóng của Đường Thanh, hít hương thơm dịu nhẹ trên đó: - Có một số lời mình chẳng thể nói thẳng với họ, anh Diệp và chị Tĩnh Hương sẽ hiểu thôi.
Đường Thanh thông minh, rất nhiều chuyện Trương Khác không dấu được cô, tình cảnh của Đinh Văn Di làm cô đau lòng, cô có thể không đồng tình với người khác, nhưng không thể thông đồng tình với Đinh Văn Di.
Có lẽ Tôn Tĩnh Hương không muốn tranh giành danh phận với Đinh Văn Di, sợ Đinh Văn Di tổn thương, không muốn phá vỡ sự yên bình giữa ba người bọn họ, cho nên mới nhất định không chịu để lộ chuyện mình có thai, trì hoãn hết ngày này sang ngày khác.
Đây vốn là nút thắt khó cởi, mặc dù tạm thời che dấu có thể chiếu cố tới cảm thụ các phía, nhưng không thể né tránh mãi được, nếu để Đinh Văn Di là người cuối cùng biết được sự thực, tổn thương với cô càng lớn.
- Làm một nam nhân có trách nhiệm thật là khó. Trương Khác nằm xuống, đặt Đường Thanh nằm trong lòng mình, khẽ nói: - Có khi làm đại thiếu phu nhân của Diệp gia là chuyện đau khổ, có lẽ chị Đinh chỉ đợi anh Diệp nói thật với mình.
Đường Thanh chống người lên, nhìn Trương Khác: - Có khả năng như thế sao?
- Bất kể thế nào thì đó là chuyện giữa ba người bọn họ, nên để ba bọn họ thương lượng giải quyết, không nên dấu chị Đinh, còn những người khác không liên quan...
- Nghe bạn nói thế mình nhẹ lòng hơn nhiều. Đường Thanh hôn Trương Khác một cái, lại hỏi: - Nếu chuyện này xảy ra với bạn, đừng để mình là người cuối cùng được biết, nếu không mỗi lần bạn ngoan ngoãn đeo bao cái cho mình. Rồi mò trên giường lấy ba cái bao cao su lắc lư trước mặt Trương Khác, đôi mắt hạnh mỹ lệ trừng lên uy hiếp y.
- Hay là bây giờ chúng mình sinh con đi. Trương Khác ném ba cái bao cao su lên đầu giường, mân mê cặp mông trơn mịn của Đường Thanh, nếu mỗi lần đeo ba cái áo mưa, cuộc đời còn lạc thú gì nữa, ngon ngọt nói: - Mình có chuyện gì sao dấu bạn được.
- Vậy nói cho mình biết, trừ chị Hứa Tư, chị Đan Thanh và Tĩnh Mông ra bên ngoài bạn còn nữ nhân nào khác không? Đường Thanh thừa cơ hỏi:
- À... Trương Khác cứng họng, chuyện này thẳng thắn quá cũng không phải hay, ít nhất hiện chưa phải lúc nói rõ rất cả cho cô biết, nhưng rồi sẽ tới ngày đó, mặt dầy nói: - Xem bạn nói kìa, mình và Tĩnh Mông thanh bạch...
- Mình chẳng thèm tin. Đường Thanh chun mũi: - Nếu không có lòng riêng, sao bạn nhúng tay vào chuyện này…. Á… Chưa nói hết câu cô hét lên một tiếng một tiếng, Trương Khác thình lình tiến vào cơ thể cô, cảm giác căng đầy đó làm cô không kìm được phát ra tiếng rên tiêu hồn, cơ thể run rẩy không ngừng, ngọc thủ bấu chặt lấy lưng Trương Khác, hưởng thụ cuộc tấn công dồn dập của y..
- Đúng thế, đúng thế, bạn có kinh nghiệm phong phú, thế nào cũng phải nghĩ ra một biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ. Đường Thanh hùa theo:
Trương Khác chỉ thấy như có gió lạnh thổi vù vù sau lưng, có cho y 10 lá gan cũng chẳng dám thể hiện mình kinh nghiệm phong phú trước mặt Đường Thanh, lại thêm Hứa Duy đưa mắt nhìn, làm da gà da cóc của y nổi hết lên.
Một lúc sau Diệp Kiến Bân đỡ Tôn Tĩnh Hương đi ra, vừa đi vừa quan tâm hỏi: - Cảm thấy người không thoải mái, sao em không bỏ công việc qua, nghỉ ngơi cho khỏe? Dặn Hứa Duy: - Chị Tôn em cứ làm việc là quên hết mọi sự, em phải giúp anh ngăn cản, nhìn này so với lần trước gầy xọp đi rồi.
- Không sao, không sao, công việc vất vả thì bổ xung dinh dưỡng là được, hôm nay phải tìm quán ăn có thị Đông Pha làm một bữa rồi, mỗi người ăn hai đĩa thịt ú ụ là có sức ngay... Trương Khác tiếp tục trò của mình:
Khỏi tới Tôn Tĩnh Hương, cả Đường Thanh, Tôn Tĩnh Mông bị y nói cho lợm giọng, các cô gái vốn sợ các món ăn mỡ màng, nghe Trương Khác lần nữa miêu tả sống động, Tôn Tĩnh Hương lại buồn nôn, Đường Thanh và Tôn Tĩnh Mông cùng lên tiếng: - Đừng nói nữa, hôm nay không ai được ăn thị Đông Pha.
"Ọe" Tôn Tĩnh Hương vừa rồi mới nôn một trận ở phòng vệ sinh, lần này chỉ nôn khan, tay bịt chặt miệng, cố áp cơn buồn nôn xuống, cau mày lại dùng ánh mắt ngăn cản Trương Khác tiếp tục chủ để ghê tởm này.
Đường Thanh dẫm chân Trương Khác một cái, ghé vào tai y rít lên: - Còn nói nữa mình sẽ nôn lên người bạn đấy.
Trương Khác nhìn dáng vẻ khổ sở của Tôn Tĩnh Hương, nói: - Chị thấy người không khỏe thì lên phòng nghỉ trước đi, còn chưa tới giờ cơm mà...
Tôn Tĩnh Hương gật đầu, bảo Diệp Kiến Bân dìu mình lên phòng, túi sách đưa cho Hứa Duy cầm, đi thang máy lên tầng thượng, lúc sắp vào phòng thì đột nhiên Trương Khác nói: - Phải rồi, nói tới chuyện trung tâm chế tác điện ảnh, tôi nhớ ra một cảnh kinh điển, nữ diễn viên nào che miệng làm động tác buồn nôn trên bàn ăn, người xem sẽ liên hệ ngay tới có mang, thủ pháp này gọi là gì nhỉ? Chị Tĩnh Hương hôm nay diễn giống y hệt...
- Tĩnh Mông. Tôn Tĩnh Hương quay lại quát em gái.
Tôn Tĩnh Mông giơ hai tay lên nói vội: - Em không biết gì hết, em không nói gì hết. Rồi chạy như bay vào phòng Trương Khác.
Diệp Kiến Bân mặt thuỗn ra như con chim cánh cụt ngốc nghếch, Trương Khác đã hoàn thành nhiệm vụ, không quan tâm tới xử lý hậu quả, đẩy Đường Thanh và Trần Phi Dung trốn vào phòng, để lại không gian cho hai người bọn họ, sự việc phát triển thế nào, phải xem quyết định của họ, người ngoài không thể quyết định thay.
Đám Trương Khác ngồi cả ở phòng khách, nói chuyện rất ít, mọi người đều hiểu chuyện rất khó giải quyết, nói ra Tôn Tĩnh Hương không muốn vào Diệp gia làm Đại thiếu phu nhân.
Tôn Thượng Nghĩa không thể không phát hiện ra chuyện giữa con gái và Diệp Kiến Bân, trước kia còn có thể giả ngốc bỏ qua, nhưng sau khi thành ông ngoại làm sao mà giả ngốc được nữa? Có lẽ Tôn Thượng Nghĩa muốn giữ lại giống cho Tôn gia, để đứa bé mang họ Tôn cũng chưa biết chừng. Nhưng Diệp lão gia tử biết Tôn Tĩnh Hương giọt máu nhà họ Diệp làm sao ngồi yên được, nhìn chuyện con trai Diệp Tiểu Đồng và Thiệu Tâm Văn mang họ Diệp là đủ thấy Diệp lão gia tử muốn có đứa cháu nối dõi thế nào.
Bọn họ cứ ngồi như thế một lúc thì Diệp Kiến Bân dìu Tôn Tĩnh Mông vào.
- Tôi đã hoài nghi sao mọi người đột nhiên kéo tới Singapore mà. Tôn Tĩnh Hương ngồi xuống bên cạnh em gái, đưa tay béo má Tôn Tĩnh Mông: - Đúng là không nên tin em. Chỉnh trang lại mái tóc, mắt hơi nheo lại, nói: - Xử lý chuyện này ra sao thì tôi đã có chủ ý rồi, Kiến Bân cũng tôn trọng ý kiến của tôi, công việc khả năng không chiếu cố chu toàn được nữa, dù sao cũng có thể để Tĩnh Mông sớm ra xã hội giúp tôi, hẳn là không thành vấn đề.
Diệp Kiến Bân vui sướng tới mụ mị đầu óc rồi, Tôn Tĩnh Hương ngồi xuống còn cẩn thận đứng sau lưng cô canh chừng, như sợ cái ghế thình lình đổ sụp xuống vậy.
Trương Khác khinh bỉ hắn, biết hắn sẽ dung túng Tôn Tĩnh Hương, chỉ đành làm kẻ ác lần nữa: - Lần trước tới Kiến Nghiệp nói chuyện với Diệp lão, cụ còn nói đây luôn là tâm bệnh của mình, không biết đến khi chết có được nhắm mắt hay không..
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đêm Singapore, ngoài cửa sổ truyền tới tiếng dương cầm ưu nhã, làm cảnh đêm tĩnh mịch thêm chút mê ly say đắm, Tôn Tĩnh Mông trở về chung cư của mình rồi, Đường Thanh và Trần Phi Dung uống không ít rượu, mặt đỏ như hoa đào, mắt long lanh như sắc hồ mùa thu.
Ngồi ở phòng khách uống cà phê xong, Trần Phi Dung ý tứ về phòng ngủ trước, Trương Khác ôm Đường Thanh vào lòng, khẽ hỏi: - Sao uống nhiều rượu thế?
- Mình vui. Đường Thanh giọng mang chút men say, môi mím lại, chăm chú nhìn Trương Khác, đôi mắt trong sáng mê người ấy tựa hồ phản chiếu suy nghĩ trong lòng Trương Khác, đưa tay ôm má y, hôn lên môi một cái, nói ngọt lịm: - Mình yêu bạn biết nhường nào. Rồi ôm lấy cổ y, bàn tay nhỏ nhắm vuốt ve cá cằm râu ria ram ráp.
Một khung cảnh ôn nhu, cứ như sự tầm tĩnh dưới đáy hồ.
Trương Khác đặt Đường Thanh ngồi lên đùi mình, mũi cọ vào gò má trơn như ngọc của cô, hôn phớt lên đó, nói nhỏ: - Chúng ta về phòng đi.
- Bế mình. Đường Thanh ôm lấy cổ y không chịu xuống.
Trương Khác bế cơ thể mềm mại nhẹ nhàng của cô vào trong phòng ngủ, hai người ôm nhau trên chiếc giường rộng, lăn lộn, hôn hít, vuốt ve, thở dốc, chẳng mấy chốc ngọc thể mê người mang trắng non nà, làm người ta mê muội xuất hiện.
Đường Thanh nhắm mắt rên rỉ, hai tay cũng nhiệt tình khám phá da thịt chắc khỏe của Trương Khác, vị trí mẫn cảm trên người bị Trương Khác mơn chớn khiến làn da như nhuộm mộp lớp phấn hồng.
Trương Khác cũng phát ra những hơi thở nặng nhọc, tiếng rên rỉ của Đường Thanh như ma âm khơi lên dục vọng của y, tay nóng vội sờ xuống giữa hai chân cô, Đường Thanh đột nhiên kẹp chặt tay y, miệng khẽ rên: - Hôm nay phải dùng cái đó... Nếu không sẽ có thai đó. Nói rồi trần truồng nhảy bò xuống giường đi lấy bao cao su trong tủ, quay đầu lại thấy Trương Khác nhìn mông mình không chớp, trừng mắt lên với y, đưa tay che mông, trông càng thêm gợi cảm dụ hoặc.
- Bạn đeo hộ mình đi. Trương Khác nằm ngửa trên giường, mặt dầy muốn Đường Thanh đeo bao cao su cho mình.
- Được, vậy lát nữa chịu khó vào nhé.
Giọng nói mềm mại quyến rũ của Đường Thanh làm xương khớp Trương Khác nhũn ra, đang lâng lâng chờ đại thì trố mắt ra nhìn Đường Thanh cầm tới ba cái bao cao su, ngồi bật dậy lắp bắp nói: - Không phải bạn định bắt mình đeo ba cái liền một lúc đấy chứ.
- Thế cũng chỉ sướng bạn chứ ai. Đường Thanh khẽ cắn môi dưới, đôi mắt ướt át ánh chiếu ánh đèn mê ly: - Thực sự không nên theo bạn tới Singapore, lòng cứ không yên, mình chẳng quản chuyện bạn và Tĩnh Mông, bạn đừng có chối, một chuyện không liên quan tới bạn, bạn vội vàng chạy tới Singapore làm gì, mình chẳng tin bạn và cô ấy thanh bạch... Bỏ đi, chuyện chị Tôn mang thai nhất định phải để Diệp lão gia tử biết sao? Như thế chị Đinh sẽ biết...
- Chuyện này làm sao mà dấu chị Đinh được? Trương Khác dụi đầu vào mái tóc dợn sóng của Đường Thanh, hít hương thơm dịu nhẹ trên đó: - Có một số lời mình chẳng thể nói thẳng với họ, anh Diệp và chị Tĩnh Hương sẽ hiểu thôi.
Đường Thanh thông minh, rất nhiều chuyện Trương Khác không dấu được cô, tình cảnh của Đinh Văn Di làm cô đau lòng, cô có thể không đồng tình với người khác, nhưng không thể thông đồng tình với Đinh Văn Di.
Có lẽ Tôn Tĩnh Hương không muốn tranh giành danh phận với Đinh Văn Di, sợ Đinh Văn Di tổn thương, không muốn phá vỡ sự yên bình giữa ba người bọn họ, cho nên mới nhất định không chịu để lộ chuyện mình có thai, trì hoãn hết ngày này sang ngày khác.
Đây vốn là nút thắt khó cởi, mặc dù tạm thời che dấu có thể chiếu cố tới cảm thụ các phía, nhưng không thể né tránh mãi được, nếu để Đinh Văn Di là người cuối cùng biết được sự thực, tổn thương với cô càng lớn.
- Làm một nam nhân có trách nhiệm thật là khó. Trương Khác nằm xuống, đặt Đường Thanh nằm trong lòng mình, khẽ nói: - Có khi làm đại thiếu phu nhân của Diệp gia là chuyện đau khổ, có lẽ chị Đinh chỉ đợi anh Diệp nói thật với mình.
Đường Thanh chống người lên, nhìn Trương Khác: - Có khả năng như thế sao?
- Bất kể thế nào thì đó là chuyện giữa ba người bọn họ, nên để ba bọn họ thương lượng giải quyết, không nên dấu chị Đinh, còn những người khác không liên quan...
- Nghe bạn nói thế mình nhẹ lòng hơn nhiều. Đường Thanh hôn Trương Khác một cái, lại hỏi: - Nếu chuyện này xảy ra với bạn, đừng để mình là người cuối cùng được biết, nếu không mỗi lần bạn ngoan ngoãn đeo bao cái cho mình. Rồi mò trên giường lấy ba cái bao cao su lắc lư trước mặt Trương Khác, đôi mắt hạnh mỹ lệ trừng lên uy hiếp y.
- Hay là bây giờ chúng mình sinh con đi. Trương Khác ném ba cái bao cao su lên đầu giường, mân mê cặp mông trơn mịn của Đường Thanh, nếu mỗi lần đeo ba cái áo mưa, cuộc đời còn lạc thú gì nữa, ngon ngọt nói: - Mình có chuyện gì sao dấu bạn được.
- Vậy nói cho mình biết, trừ chị Hứa Tư, chị Đan Thanh và Tĩnh Mông ra bên ngoài bạn còn nữ nhân nào khác không? Đường Thanh thừa cơ hỏi:
- À... Trương Khác cứng họng, chuyện này thẳng thắn quá cũng không phải hay, ít nhất hiện chưa phải lúc nói rõ rất cả cho cô biết, nhưng rồi sẽ tới ngày đó, mặt dầy nói: - Xem bạn nói kìa, mình và Tĩnh Mông thanh bạch...
- Mình chẳng thèm tin. Đường Thanh chun mũi: - Nếu không có lòng riêng, sao bạn nhúng tay vào chuyện này…. Á… Chưa nói hết câu cô hét lên một tiếng một tiếng, Trương Khác thình lình tiến vào cơ thể cô, cảm giác căng đầy đó làm cô không kìm được phát ra tiếng rên tiêu hồn, cơ thể run rẩy không ngừng, ngọc thủ bấu chặt lấy lưng Trương Khác, hưởng thụ cuộc tấn công dồn dập của y..
Bình luận truyện