Quan Lộ Thương Đồ
Chương 891: Trò chuyện đầu giường
- Dì Lương, để cháu giúp dì.
Tuy nói làm mấy bát bánh trôi rất đơn giản, nhưng Địch Đan Thanh vẫn quy củ đứng dậy muốn giúp đỡ.
- Chị để mẹ tôi làm là được rồi.
Trương Khác gọi Địch Đan Thanh lại:
- Chị ra xe lấy tài liệu phía Indo vào đây.
Lương Cách Trân trừng mắt nhìn con, rồi một mình xuống bếp.
- Con bảo thương vụ Cẩm Hồ thu thập một chút tài liệu về thương nhân Indo có bối cảnh du lịch, ủ rượu, dệt, điện tử. Bên phía Tân Vu tổ chức đoàn mời gọi đầu tư tới Indo, như thế chuẩn bị có mục tiêu hơn.
Trương Khác nhận lấy tài liệu của Địch Đan Thanh.
Không được có tâm tư mượn gió bẻ măng nhân lúc người Hoa Indo gặp lúc nguy nan, thậm chí còn phải cố gắng chặn đứng các địa phương có kẻ mang tâm tư này, có như thế Cẩm Hồ mới xứng đáng với sự tín nhiệm của người Hoa Indo đang chuyển vốn tới lưu vực Tiểu Giang, mới có thể quy tụ thêm nhiều thế lực tư bản dưới cờ của thương vụ Cẩm Hồ, có thể mới kiếm được nhiều lợi ích hơn trong tương lai.
Trương Khác sẽ không vô trách nhiệm kéo vốn người Hoa Indo vào Tân Vu, quy mô công nghiệp của Tân Vu nhỏ, lại bị hạn chế địa vực, dung lượng hấp nạp vốn có hạn, không thể so với Hải Châu, cho nên càng phải bỏ công chuẩn bị.
Trương Tri Hành 8 giờ phải tới chính phủ, Trương Khác ban đêm trên xe đã ngủ đẫy giấc rồi, buổi sáng liền cùng Địch Đan Thanh lên đê.
Đê bao đập vỡ xây dựng lại năm 96 vẫn đứng sừng sững, đi lên đê có thể nghe thấy tiếng nước sông vỗ ì oạm vào thân đê.
- Tuyệt đại đa số người dân Tân Vu không biết cái đê rỗng ruột do cậu xô đổ, tuyệt đại đa số không biết con đê vững như tường đồng vách sắt này do cậu bỏ tiền bù vào chỗ thiếu, tuyệt đại đa số không biết ơn cậu, cậu có thấy chút thất vọng nào không?
Địch Đan Thanh nhìn bóng lưng gầy gò của Trương Khác, đột nhiên hỏi:
- Chẳng phải chị biết đấy sao?
Trương Khác quay đầu lại cười:
- Coi như những chuyện tôi làm là để lấy lòng chị đi.
- Phì, phì, miệng chó không mọc được ngà voi, ai cần cậu lấy lòng.
Trương Khác đột nhiên nói đùa kiểu này, làm Địch Đan Thanh hơi bối rối.
- Người ta biết cũng được, không biết cũng được, có gì quan trọng đâu.
Trương Khác nhún vai:
- Tôi chẳng muốn cho người ta biết.
- Chuyện gì cậu cũng giấu kín trong lòng không cho người khác biết.
Địch Đan Thanh chăm chú nhìn Trương Khác:
- Khi cậu sốt cao miệng không ngừng gọi tên mấy cô gái, có điều cái tên cậu gọi nhiều nhất không phải Đường Thanh, không phải Hứa Tư, không phải Tạ Vãn Tình, tôi có nên nhắc cậu muốn dấu thì dấu kín hơn một chút không?
Trương Khác tim thắt lại, khóe miệng lại cong lên:
- Không cẩn thận lộ mất bản tính ra ngoài rồi, tôi không gọi tên chị phải không? Thực ra tôi rất lo sẽ gọi ra tên chị.
Địch Đan Thanh đỏ mặt, chịu không nổi kiểu cợt nhả này của Trương Khác, quay mặt đi:
- Khi phó thủ tướng Tằng tới thăm cậu tim tôi suýt vọt ra khỏi lồng ngực, chỉ sợ cậu buột miệng gọi lớn "chị Vãn Tình, chị Vãn Tình", nếu vậy mọi người khỏi mong có ngày tháng yên thân nữa.
Nói tới đó liền phì cười, cảnh đó mà có thực thì cũng hết sức thù vị.
Trương Khác không tiếp lời Địch Đan Thanh, lòng nhói đau cúi xuống nhìn dòng nước đục ngầu, trong đó tựa hồ hiện ra một khuôn mặt thanh thuần vô tà.
Mười ngày tiếp đó Trương Khác ở lỳ tại Tân Vu, công việc Cẩm Hồ vị trí nào cũng có người quản, Trương Khác tạm thời không quản tới cũng chẳng gây ra hỗn loạn. Ở phía Kim Sơn, bất kể là đàm phán với giấy Thần Hi, hay là công tác xây dựng lại khu lều lán, được Thượng Học Nghĩa thúc đẩy, đều có tiến triển lớn, nhưng phía Cẩm Hồ lại đủng đỉnh, không vội vàng ký vào văn kiện liên quan.
Vật tư cứu nạn Cẩm Hồ thông qua Tẩm Viên vận chuyển tới Kim Sơn không hề đứt đoạn, nhưng số tiền Trương Khác hứa chưa thấy đâu, cũng chẳng tiến hành đàm phán cụ thể với phía Kim Sơn.
Ngày 26 tháng 8, TW quyết định để Từ Học Bình thay thế Thượng Học Nghĩa làm bí thư tỉnh ủy Giang Nam, lúc này Trương Khác mới quay lại Kim Sơn.
Bỏ đi khác biệt địa phận tỉnh cụ thể, và các bộ ủy khác nhau, địa vị của bí thư tỉnh ủy hiển nhiên là cao hơn bộ trưởng, điều này có thể nhìn ra từ an bài cục chính trị và ban chấp hành TW.
Thường thì bí thư tỉnh ủy và tỉnh trưởng đều sẽ vào ban chấp hành TW, còn ở các bộ thì thường chỉ có bộ trưởng được chọn. Ngoài ra trong tuyển chọn vào cục chính trị, số bí thư tỉnh ủy nhiều hơn hẳn số bộ trưởng.
Bộ trưởng vào cục chính trị thì phải bỏ chức vụ bộ trưởng, công tác các bộ không cần do ủy viên cục chính trị chủ trì, còn bí thư tỉnh ủy làm ủy viên cục chính trị vẫn chủ trì địa phương.
Bí thư tỉnh ủy chính là chư hầu một phương thực sự.
Có điều cho dù Từ Học Bình không làm bí thư tỉnh ủy Giang Nam, Trương Khác cũng coi Giang Nam là đồ trong túi rồi, TW quyết định sử dụng Từ Học Bình, trừ cái đống hỗn loạn ở Giang Nam cần một nhân vật cứng rắn đảm đương, không thể không xét tới tác dụng của Cẩm Hồ trong việc làm kinh tế Giang Nam hồi sinh, Đường Học Khiêm tới Giang Nam công tác càng lộ rõ ý đồ này.
Trương Khác không hoài nghi thiện chí của lãnh đạo TW với Cẩm Hồ, Cẩm Hồ đúng là có thể dựa vào thời cơ này đặt lên nền móng thật sâu thật chắc, nhưng thủ tướng bàn tay sát Triệu Tề Đông làm hết khóa này quá nửa sẽ đúng như quỹ tích lịch sử lùi khỏi vũ đài chính trị, Từ Học Bình vì tới hạn tuổi tác về Bắc Kinh dưỡng lão, cách cục chính trị 4 -5 năm nữa sẽ xào bài lại.
Tiền đồ Cẩm Hồ nhìn qua thì sáng lung linh, nhưng phải dự phòng ánh sáng này làm mờ mắt không nhìn thấy cái hố dưới chân.
So với điều này Trương Khác càng lo Từ Học Bình kiệt sức, y thì còn biết đi đường vòng, chứ Từ Học Bình dù có biết rõ ràng phía trước có đá ngầm cũng vẫn xông thẳng tới.
Nhà chiêu đại tỉnh ủy khu Trưng Hà thành phố Kim Sơn, nơi này có hàng cây xanh um che phủ lên đình viện nhỏ nhắn, đó là nơi ở tạm thời của Từ Học Bình, Trương Khác tới Kim Sơn, biết thời gian này Từ Học Bình cực kỳ bận rộn, liền tới thẳng nhà khách tỉnh ủy tham dự tiệc gia đình, Chu Thục Huệ cũng vừa tới Kim Sơn, trừ Trương Khác ra còn có Tạ Vãn Tình và Chỉ Đồng.
Tạ Vãn Tình mặc chiếc áo sơ mi cộc tay màu tro bằng vải mềm, đơn giản nhưng đủ tôn lên đường cong bầu ngực mê người của cô, chiếc quần âu khéo léo ôm lấy cặp mông đầy đặn và đôi chân dài, bất kể đi, đứng, ngồi đều quyến rũ mà đoan trang ưu nhã.
- Sao dùng ánh mắt đó nhìn người ta, cứ như con mèo lâu rồi không thấy cá vậy?
Tạ Vãn Tình bị ánh mắt lửa tình nồng cháy của Trương Khác làm có chút thẹn thùng, quay người nhìn cửa sổ.
Nhìn cặp mông no tròn hết sức gợi cảm, Trương Khác thấy lòng rạo rực, không kìm chế được ôm lấy Tạ Vãn Tình từ đằng sau, đùi sát đùi, lưng dựa lưng, tuy cách mấy lớp vải vẫn cảm thụ được cặp mông săn chắc đầy đặn và ấp áp đó, máu nóng chảy ngược lên não, lấy hạ thân cạ nhẹ vào mông cô, đầu vùi vào mái tóc dầy, hít hương thơm dìu dịu, hai tay đặt lên vai, nhẹ nhàng lướt qua cơ thể mê người đi tìm xuống dưới.
Tạ Vãn Tình dựa vào lòng trương khác, vén tóc sang một bên, để gò má áp sát vào bên mặt gầy gò của y, lắng nghe xúc cảm đê mê từ cơ thể truyền tới bởi bản tay Trương Khác, tới khi y chạm vào bụng dưới của mình mới đưa tay ra giữ lại.
- Lão gia tử đã coi Giang Nam là trạm cuối cùng của cuộc đời rồi, thiên tai ở Giang Nam, không chỉ Kim Sơn mà Chương Châu, Thuận Nghĩa đều hết sức nghiêm trọng, hệ sinh thái vốn yếu ớt lại bị hủy hoại nặng nề. Chị và Chỉ Đồng tới hai ngày rồi, thấy lão gia tử mặt mày rầu rĩ suốt, chỉ thiếu mỗi điều đặt sổ sách sở tài chính trước mặt chị thôi, nhưng chị đâu thể vờ như không thấy...
Tạ Vãn Tình tuy nói chuyện nhưng eo uốn éo như rắn kích thích Trương Khác:
- Cẩm Hồ muốn lôi kéo thương nhân người Hoa ĐNÁ tới dưới cờ của mình thì không thể để họ đứng ngoài sản nghiệp hạch tâm... Ưm... Cổ phẩn của Ái Đạt, Việt Tú lần này chị nhường ra.. ư..ư... Em thấy có được không?
- Chuyện nghiêm.. nghiêm túc thế này đợi lát nữa thảo luận được không?
Trương Khác người nóng như hòn than, vô lại ưỡn người chọc vào mông Tạ Vãn Tình, giọng khàn đặc:
- Máu chảy hết tới chỗ này rồi, đầu óc còn suy nghĩ gì được nữa?
Hai gò má Tạ Vãn Tình ửng hồng, cô cũng là con mèo thèm đồ tanh lâu ngày rồi, đôi mắt sóng sánh xuân tình kia đã tố cáo điều đó, Trương Khác nắm tay cô, Tạ Vãn Tình hiểu ý lườm yêu y một cái, vòng tay ra sau nắm lấy thứ nhỏng cao đó bóp một cái, rồi luồn vào trong quần tuốt nhè nhẹ, thấy Trương Khác khép mắt lại rên gừ gừ như con mèo bệnh, cực kỳ hưởng thụ, cười mỉa:
- Ai bảo bên cạnh em nhiều cô gái như hoa như ngọc thế, bọn họ giám thị lẫn nhau, cho nên không ăn vụng nổi chứ gì?
Cổ tay bị thắt lưng thít chặt hơi đau, liền lần tay cởi thắt lưng ra, bàn tay nhỏ nhắn ấm mềm tuốt lên suốt nhịp nhàng.
Khoái cảm làm đầu óc Trương Khác mê muội, nhưng đôi tay chẳng cần đầu óc điều khiển vẫn như con rắn nước luồn qua áo từ chiếc bụng nhỏ mịn màng tìm lên hai con thỏ trắng béo múp săn chắc đầy sức đàn hồi, môi tìm tới cánh môi đỏ thắm.
Rèm cửa bị gió đêm thôi tung, bóng đêm lay động ngoài cửa, ánh trăng thanh chiếu sáng từng ngóc ngách âm u trong phòng, Trương Khác bế ngang Tạ Vãn Tình lên, như ôm một báu vật đặt lên giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, lần lượt cởi áo sơ mi, quần dài của cô ra, chỉ để lại cơ thể trắng nón nà với bộ nội y lụa không đủ che đi đường cong nóng bỏng gợi cảm.
Da Tạ Vãn Tình trắng mịn như tuyết, do chăm sóc cực tốt, còn co dãn chẳng kém thì thiếu nữ, lại tỏa ra một hương thơm, thứ hương thơm đặc thù càng động tình càng đậm, như liều thuốc kích thích, hai bầu như hai giọt nước lớn đặt trên người, núm vũ mỹ lệ đã săn lên dựng đứng trên đó, đôi mắt bị tình dục thiêu đốt trở nên mê ly tán loạn.
Trương Khác đưa tay cởi quần lót của cô, Tạ Vãn Tình theo bản năng đưa tay che lấy bụng dưới, nhưng mông lại phối hợp nâng lên, người run rẩy, Trương Khác áp mặt vào mặt giữa hai đùi cô ngắm nghía hang sâu thần bí dấu dưới lớp cỏ dầy.
Tạ Vãn Tình cảm thấy có luồng hơi ấm từ trong người tràn ra, hoảng hốt kéo Trương Khác lên người mình, xấu hổ không cho Trương Khác nhìn thấy nơi đó trở nên lầy lội, lại nôn nóng muốn y tiến vào cơ thể mình, hai chân kẹo chặt lấy lưng y, phía dưới hai múi thịt mềm tách ra từng chút một, cảm giác lấp đầy đó làm Tạ Vãn Tình không kìm được, phát ra tiếng kêu dài thỏa mãn....
Sản nghiệp hạch tâm của Cẩm Hồ chắc chắn chính là sản phẩm điện tử tiêu dùng mang thương hiệu Ái Đạt.
Có tới 1.3 tỷ nhân khẩu, kinh tế liên tục phát triển cao tốc, chẳng cần nghi ngờ Trung Quốc sẽ là thị trường điện tử tiêu dùng tăng trưởng nhanh nhất toàn cầu trong mười năm tới.
Bất kể là bỏ ra khoản tiền lớn cùng công sức kiến thiết lên hệ thống nghiên cứu, hay là bố cục tỉ mỉ sản nghiệp trong nước, cùng chuỗi sản nghiệp ngày càng hoàn thiện, khiến cho ở trong nước Ái Đạt có địa vị các doanh nghiệp khác không thể sánh bằng.
Do khác biệt văn hóa cùng tường lũy thuế quan, cho dù là doanh nghiệp cự đầu điện tử của Nhật Hàn Âu Mỹ tiền vào thị trường Trung Quốc cũng không hề có ưu thế rõ ràng so với Ái Đạt.
Ái Đạt đăng ký ở Hong Kong, phát hành không công khai 3100 vạn cổ phiếu, Trương Khác thông qua Cẩm Hồ nắm 2700 cổ phiếu, có quyền khống chế tuyệt đối, Tạ Vãn Tình thông qua trường quốc tế Hải dụ nắm 210 vạn cổ phiếu, còn lại thuộc sở hữu của cao tầng công ty.
Bật chiếc đèn mờ ở đầu giường, tình dục thỏa thuê làm cơ thể người ta liên tục thiêu đốt, người Tạ Vãn Tình vẫn nóng, Trương Khác ôm cơ thể cô, cảm nhận hơi ấm còn lại đó, làn da trắng như tuyết ửng hồng sau hoan du, có thể làm nữ nhân trong lòng hưởng thụ khoái cảm tột đỉnh, đủ cho nam nhân cảm thấy tự hào.
Tạ Vãn Tình gối đầu lên ngực Trương Khác, nhìn hạ thể y mất đi sự uy vũ dũng mãnh vừa rồi, cười khúc khích:
- Cứ như con rắn vậy...
Đưa tay ra mơn chớn trên đó:
- Chẳng có mấy thịt, sao vừa rồi lại to như thế.
Thấy cái thứ đó chưa khích thích mấy đã phổng phao hẳn lên, trong khi dư âm cơ thể còn chưa lắng hết, cô vội vàng buông tay:
- Không chơi nữa, không chết mất, để chị nghỉ chút chứ.
- Vậy chúng ta nghĩ sang chuyện khác phân tán nhé...
Miệng thì nối như thế, nhưng tay vẫn vân vê núm vú Tạ Vãn Tình, một tay khác luồn vào giữa hay khe mông mầy mò, thấy Tạ Vãn Tình muốn nhích mông nhé tránh, Trương Khác thì thẩm vào tai cô:
- Không sao, vừa rồi em giúp chị rửa rất kỹ....
Tạ Vãn Tình nhẹo thật mạnh lên ngực y:
- Đứa nào dung túng cho thói xấu này của em? Hứa Tư hay Đường Thanh? Hai con bé đó không có gan cũng không phóng đãng như vậy...
Nói rồi chống người lên nhìn ánh mắt né tránh của Trương Khác:
- Hay là từng chơi trên người cô gái nào khác hả?
- Vừa rồi kích động không biết trời đất là gì, ai mà biết lại nhầm chỗ, chẳng phải là chị vừa kêu đau một cái là em sửa sai ngay đó sao?
Trương Khác bịa bừa, ôm vòng eo mềm của cô kéo xuống, để cô ngoan ngoãn nằm lên ngực mình:
- Tính xem chúng ta có bao nhiêu tiền đi.
- Tính cái đó làm gì?
Tạ Vãn Tình nghi hoặc hỏi:
- Vừa rồi em thất thần chính là tính toán cái đó à? Có cần phải tính không? Nhàm chán.
- Đúng là hơi nhàm chán.
Trương Khác thở dài, từ khi Ái Đạt lấy nghiệp vụ đầu đĩa mượn xác lên thị trường chứng khoán, y ít quan tâm tới vấn đề tài sản cụ thể, cũng chưa từng có ý định bán cổ phần đi lấy tiền mặt, chẳng qua Tạ Vãn Tình nói muốn nhường cổ phần ra, đầu óc để trống, nên thử tính toán một phen, phát hiện phải mời chuyên gia mới được, đầu óc y không ăn thua:
- Nếu chuyển nhượng một ít cổ phần cho Quách Tùng Duyên, Trần Văn Thông, Mã Văn Cừ thì tỉ lệ quá ít, không có ý nghĩa gì với họ, chị cũng không cần nhường hết cổ phần ra. Thế này, em bỏ ra 100 vạn cổ phần Ái Đạt, chị cũng bỏ ra 100 vạn, gộp lại chia ba cho bọn họ. Phía Bên Việt Tú cũng thế.
- Không cần dùng tới cổ phần của em...
Tạ Vãn Tình từ chối:
- Đây là chuyện của chị, em đã tận tâm với Kim Sơn rồi.
- Em kể cho chị một câu chuyện...
Trương Khác khẽ vỗ mông Tạ Vãn Tình, để cô bình tĩnh nghe y nói hết:
- Có một nam nhân, cửa nhà hắn quanh năm có một tên ăn mày, nam nhân đó rất lương thiện, mỗi lần đi qua đều cho tên ăn mày ít tiền. Có một ngày hắn cho ăn mày tiền theo thông lệ, tên ăn mày ngẩng đầu lên hỏi:" Thưa ngài, vì sao trước kia ngài đều cho tôi 5 đồng, sau chỉ cho 3 đồng? Giờ chỉ có 1 đồng" Nam nhân trả lời:" Trước kia tôi độc thân, còn dư dả nên cho anh 5 đồng, sau đó tôi kết hồn phải chăm sóc vợ, nên giảm còn 3 đồng, giờ con tôi đã ra đời, sữa rất đắt, chỉ có thể cho anh 1 đồng." Tên ăn mày tức giận nói:" Sao ngài lại có thể làm thế, sao lại lấy tiền của tôi đi nuôi vợ con ngài!"
Tạ Vãn Tình không hiểu Trương Khác kể câu truyện này với mục đích gì.
- Thời buổi này quá mức nhiệt tình chưa chắc đã hay, bác Từ còn tại chức còn được, bốn năm sau bác ấy lùi về, người kế nhiệm chưa chắc nhận ân tình này. Nói trắng ra chính phủ chẳng hơn tên ăn mày trong truyện là bao, còn người dân đều hay quên...
Trương Khác thong thả nói:
- Cẩm Hồ lần này bỏ ra 100 triệu, nói ra ý đồ không hề thuần túy... Em cũng chẳng phải người đơn thuần.
- Bụng em lắm trò ai mà chẳng hiểu.
Tạ Vãn Tình cười nói, cô hiểu lo lắng của Trương Khác.
- Cho dù Thượng Học Nghĩa đã định đoạt tiền Cẩm Hồ bỏ do Cẩm Hồ quyết định dùng, chuyện cụ thể em tìm chú em làm, Hoành Viễn có kinh nghiệp bố trí nhà định cư, vừa nhanh vừa tốt. Chú em cũng đồng ý không nhận xu nào trong đó, nhưng số tiên này chi dùng cụ thể ra sao, sổ sách em quyết định tìm một quỹ từ thiện Hong Kong thao tác. Chị hiểu ý em chứ?
Trương Khác bẹo má Tạ Vãn Tình hỏi:
- Thêm vào phía bên Hong Kong quyên góp, kiếm được 200 triệu xây dựng, có thể ăn nói với tấn cả phương diện. Nếu chị chuyển nhượng cổ phần trực tiếp bỏ số tiền kia ra thì quá gây chú ý...
- Tiền do Chí Minh để lại, do lão gia tử tiêu cũng đúng mà...
Tạ Vãn Tình do dự nói:
- Em hiểu tâm tư của chị, cho nên em mới an bài như thế.
Trương Khác bóp mông cô, bảo:
- Chị ngồi dậy trước đi, em nói cho chị nghe an bài của em...
Tạ Vãn Tình co đùi lại chạm vào thứ hư hỏng kia, hơi giận búng nó một cái:
- Em là đồ đáng ghét, nói chuyện nghiêm túc còn tơ tưởng tới chuyện đó...
Miệng nói vậy, nhưng cơ thể bị Trương Khác khiêu khích nẫy giờ đã ướt đẫm rồi, nhắm thẳng vị trí ngồi xuống, khép mắt lại vừa tận hưởng, vừa nghe Trương Khác nói tiếp.
- Tiền kiếm được không nên trực tiếp ném cho tỉnh Giang Nam, chúng ta có thể đưa vào một ngân hàng hải ngoại, để ngân hàng này cho tỉnh Giang Nam vay với lãi suất thấp. Bốn năm năm nữa, kinh tế Tỉnh Giang Nam phát triển lên, cũng không để ý tới món tiền này nữa...
- Như thế cũng được...
Tạ Vãn Tình gật đầu, cô từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh như thế, một số chuyện thấy rất nhiều, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, thè lưỡi ra nói:
- Á, sắp 12 giờ rồi, chị không thể ở qua đêm trong phòng em, nếu không sáng mai nhất định sẽ bị lộ...
Rồi vội vàng đứng dậy mặc y phục.
Trương Khác dở khóc dở cười:
- Chị không thể vô trách nhiệm như vậy được.
Tạ Vãn Tình vừa mặc y phục, vừa hôn lên má Trương Khác, dịu dàng nói:
- Hôm nào thời gian sung túc chị sẽ phục vụ em chu đáo, nhưng ở Kim Sơn thì không được.
Tạ Vãn Tình lén lút rời phòng, Trương Khác chẳng còn buốn ngủ, tắm rửa xong liền ngồi trên ghế sô pha xem tài liệu.
Cửa kính mở rộng, gió đêm thổi rèm lay phần phật, bên ngoài là ban công kim loại làm một cách nghệ thuật, đắm trong ánh trăng như nước.
Lấy chai nước khoáng từ trong tủ lạnh ra, Trương Khác tới ban công, thấy gian phòng kế bên chưa tắt đèn, Địch Đan Thanh tha thướt đứng ban công ngắm bóng đêm, vẻ đẹp như đóa hoa giết người cùng cơ thể gợi cảm giấu trong bóng tối.
- Chị chưa ngủ vừa hay.
Trương Khác nói:
- Qua chỗ tôi đi, có việc cần nhờ chị làm đây.
Rồi quay lại phòng, mở cửa đợi.
Tuy nói làm mấy bát bánh trôi rất đơn giản, nhưng Địch Đan Thanh vẫn quy củ đứng dậy muốn giúp đỡ.
- Chị để mẹ tôi làm là được rồi.
Trương Khác gọi Địch Đan Thanh lại:
- Chị ra xe lấy tài liệu phía Indo vào đây.
Lương Cách Trân trừng mắt nhìn con, rồi một mình xuống bếp.
- Con bảo thương vụ Cẩm Hồ thu thập một chút tài liệu về thương nhân Indo có bối cảnh du lịch, ủ rượu, dệt, điện tử. Bên phía Tân Vu tổ chức đoàn mời gọi đầu tư tới Indo, như thế chuẩn bị có mục tiêu hơn.
Trương Khác nhận lấy tài liệu của Địch Đan Thanh.
Không được có tâm tư mượn gió bẻ măng nhân lúc người Hoa Indo gặp lúc nguy nan, thậm chí còn phải cố gắng chặn đứng các địa phương có kẻ mang tâm tư này, có như thế Cẩm Hồ mới xứng đáng với sự tín nhiệm của người Hoa Indo đang chuyển vốn tới lưu vực Tiểu Giang, mới có thể quy tụ thêm nhiều thế lực tư bản dưới cờ của thương vụ Cẩm Hồ, có thể mới kiếm được nhiều lợi ích hơn trong tương lai.
Trương Khác sẽ không vô trách nhiệm kéo vốn người Hoa Indo vào Tân Vu, quy mô công nghiệp của Tân Vu nhỏ, lại bị hạn chế địa vực, dung lượng hấp nạp vốn có hạn, không thể so với Hải Châu, cho nên càng phải bỏ công chuẩn bị.
Trương Tri Hành 8 giờ phải tới chính phủ, Trương Khác ban đêm trên xe đã ngủ đẫy giấc rồi, buổi sáng liền cùng Địch Đan Thanh lên đê.
Đê bao đập vỡ xây dựng lại năm 96 vẫn đứng sừng sững, đi lên đê có thể nghe thấy tiếng nước sông vỗ ì oạm vào thân đê.
- Tuyệt đại đa số người dân Tân Vu không biết cái đê rỗng ruột do cậu xô đổ, tuyệt đại đa số không biết con đê vững như tường đồng vách sắt này do cậu bỏ tiền bù vào chỗ thiếu, tuyệt đại đa số không biết ơn cậu, cậu có thấy chút thất vọng nào không?
Địch Đan Thanh nhìn bóng lưng gầy gò của Trương Khác, đột nhiên hỏi:
- Chẳng phải chị biết đấy sao?
Trương Khác quay đầu lại cười:
- Coi như những chuyện tôi làm là để lấy lòng chị đi.
- Phì, phì, miệng chó không mọc được ngà voi, ai cần cậu lấy lòng.
Trương Khác đột nhiên nói đùa kiểu này, làm Địch Đan Thanh hơi bối rối.
- Người ta biết cũng được, không biết cũng được, có gì quan trọng đâu.
Trương Khác nhún vai:
- Tôi chẳng muốn cho người ta biết.
- Chuyện gì cậu cũng giấu kín trong lòng không cho người khác biết.
Địch Đan Thanh chăm chú nhìn Trương Khác:
- Khi cậu sốt cao miệng không ngừng gọi tên mấy cô gái, có điều cái tên cậu gọi nhiều nhất không phải Đường Thanh, không phải Hứa Tư, không phải Tạ Vãn Tình, tôi có nên nhắc cậu muốn dấu thì dấu kín hơn một chút không?
Trương Khác tim thắt lại, khóe miệng lại cong lên:
- Không cẩn thận lộ mất bản tính ra ngoài rồi, tôi không gọi tên chị phải không? Thực ra tôi rất lo sẽ gọi ra tên chị.
Địch Đan Thanh đỏ mặt, chịu không nổi kiểu cợt nhả này của Trương Khác, quay mặt đi:
- Khi phó thủ tướng Tằng tới thăm cậu tim tôi suýt vọt ra khỏi lồng ngực, chỉ sợ cậu buột miệng gọi lớn "chị Vãn Tình, chị Vãn Tình", nếu vậy mọi người khỏi mong có ngày tháng yên thân nữa.
Nói tới đó liền phì cười, cảnh đó mà có thực thì cũng hết sức thù vị.
Trương Khác không tiếp lời Địch Đan Thanh, lòng nhói đau cúi xuống nhìn dòng nước đục ngầu, trong đó tựa hồ hiện ra một khuôn mặt thanh thuần vô tà.
Mười ngày tiếp đó Trương Khác ở lỳ tại Tân Vu, công việc Cẩm Hồ vị trí nào cũng có người quản, Trương Khác tạm thời không quản tới cũng chẳng gây ra hỗn loạn. Ở phía Kim Sơn, bất kể là đàm phán với giấy Thần Hi, hay là công tác xây dựng lại khu lều lán, được Thượng Học Nghĩa thúc đẩy, đều có tiến triển lớn, nhưng phía Cẩm Hồ lại đủng đỉnh, không vội vàng ký vào văn kiện liên quan.
Vật tư cứu nạn Cẩm Hồ thông qua Tẩm Viên vận chuyển tới Kim Sơn không hề đứt đoạn, nhưng số tiền Trương Khác hứa chưa thấy đâu, cũng chẳng tiến hành đàm phán cụ thể với phía Kim Sơn.
Ngày 26 tháng 8, TW quyết định để Từ Học Bình thay thế Thượng Học Nghĩa làm bí thư tỉnh ủy Giang Nam, lúc này Trương Khác mới quay lại Kim Sơn.
Bỏ đi khác biệt địa phận tỉnh cụ thể, và các bộ ủy khác nhau, địa vị của bí thư tỉnh ủy hiển nhiên là cao hơn bộ trưởng, điều này có thể nhìn ra từ an bài cục chính trị và ban chấp hành TW.
Thường thì bí thư tỉnh ủy và tỉnh trưởng đều sẽ vào ban chấp hành TW, còn ở các bộ thì thường chỉ có bộ trưởng được chọn. Ngoài ra trong tuyển chọn vào cục chính trị, số bí thư tỉnh ủy nhiều hơn hẳn số bộ trưởng.
Bộ trưởng vào cục chính trị thì phải bỏ chức vụ bộ trưởng, công tác các bộ không cần do ủy viên cục chính trị chủ trì, còn bí thư tỉnh ủy làm ủy viên cục chính trị vẫn chủ trì địa phương.
Bí thư tỉnh ủy chính là chư hầu một phương thực sự.
Có điều cho dù Từ Học Bình không làm bí thư tỉnh ủy Giang Nam, Trương Khác cũng coi Giang Nam là đồ trong túi rồi, TW quyết định sử dụng Từ Học Bình, trừ cái đống hỗn loạn ở Giang Nam cần một nhân vật cứng rắn đảm đương, không thể không xét tới tác dụng của Cẩm Hồ trong việc làm kinh tế Giang Nam hồi sinh, Đường Học Khiêm tới Giang Nam công tác càng lộ rõ ý đồ này.
Trương Khác không hoài nghi thiện chí của lãnh đạo TW với Cẩm Hồ, Cẩm Hồ đúng là có thể dựa vào thời cơ này đặt lên nền móng thật sâu thật chắc, nhưng thủ tướng bàn tay sát Triệu Tề Đông làm hết khóa này quá nửa sẽ đúng như quỹ tích lịch sử lùi khỏi vũ đài chính trị, Từ Học Bình vì tới hạn tuổi tác về Bắc Kinh dưỡng lão, cách cục chính trị 4 -5 năm nữa sẽ xào bài lại.
Tiền đồ Cẩm Hồ nhìn qua thì sáng lung linh, nhưng phải dự phòng ánh sáng này làm mờ mắt không nhìn thấy cái hố dưới chân.
So với điều này Trương Khác càng lo Từ Học Bình kiệt sức, y thì còn biết đi đường vòng, chứ Từ Học Bình dù có biết rõ ràng phía trước có đá ngầm cũng vẫn xông thẳng tới.
Nhà chiêu đại tỉnh ủy khu Trưng Hà thành phố Kim Sơn, nơi này có hàng cây xanh um che phủ lên đình viện nhỏ nhắn, đó là nơi ở tạm thời của Từ Học Bình, Trương Khác tới Kim Sơn, biết thời gian này Từ Học Bình cực kỳ bận rộn, liền tới thẳng nhà khách tỉnh ủy tham dự tiệc gia đình, Chu Thục Huệ cũng vừa tới Kim Sơn, trừ Trương Khác ra còn có Tạ Vãn Tình và Chỉ Đồng.
Tạ Vãn Tình mặc chiếc áo sơ mi cộc tay màu tro bằng vải mềm, đơn giản nhưng đủ tôn lên đường cong bầu ngực mê người của cô, chiếc quần âu khéo léo ôm lấy cặp mông đầy đặn và đôi chân dài, bất kể đi, đứng, ngồi đều quyến rũ mà đoan trang ưu nhã.
- Sao dùng ánh mắt đó nhìn người ta, cứ như con mèo lâu rồi không thấy cá vậy?
Tạ Vãn Tình bị ánh mắt lửa tình nồng cháy của Trương Khác làm có chút thẹn thùng, quay người nhìn cửa sổ.
Nhìn cặp mông no tròn hết sức gợi cảm, Trương Khác thấy lòng rạo rực, không kìm chế được ôm lấy Tạ Vãn Tình từ đằng sau, đùi sát đùi, lưng dựa lưng, tuy cách mấy lớp vải vẫn cảm thụ được cặp mông săn chắc đầy đặn và ấp áp đó, máu nóng chảy ngược lên não, lấy hạ thân cạ nhẹ vào mông cô, đầu vùi vào mái tóc dầy, hít hương thơm dìu dịu, hai tay đặt lên vai, nhẹ nhàng lướt qua cơ thể mê người đi tìm xuống dưới.
Tạ Vãn Tình dựa vào lòng trương khác, vén tóc sang một bên, để gò má áp sát vào bên mặt gầy gò của y, lắng nghe xúc cảm đê mê từ cơ thể truyền tới bởi bản tay Trương Khác, tới khi y chạm vào bụng dưới của mình mới đưa tay ra giữ lại.
- Lão gia tử đã coi Giang Nam là trạm cuối cùng của cuộc đời rồi, thiên tai ở Giang Nam, không chỉ Kim Sơn mà Chương Châu, Thuận Nghĩa đều hết sức nghiêm trọng, hệ sinh thái vốn yếu ớt lại bị hủy hoại nặng nề. Chị và Chỉ Đồng tới hai ngày rồi, thấy lão gia tử mặt mày rầu rĩ suốt, chỉ thiếu mỗi điều đặt sổ sách sở tài chính trước mặt chị thôi, nhưng chị đâu thể vờ như không thấy...
Tạ Vãn Tình tuy nói chuyện nhưng eo uốn éo như rắn kích thích Trương Khác:
- Cẩm Hồ muốn lôi kéo thương nhân người Hoa ĐNÁ tới dưới cờ của mình thì không thể để họ đứng ngoài sản nghiệp hạch tâm... Ưm... Cổ phẩn của Ái Đạt, Việt Tú lần này chị nhường ra.. ư..ư... Em thấy có được không?
- Chuyện nghiêm.. nghiêm túc thế này đợi lát nữa thảo luận được không?
Trương Khác người nóng như hòn than, vô lại ưỡn người chọc vào mông Tạ Vãn Tình, giọng khàn đặc:
- Máu chảy hết tới chỗ này rồi, đầu óc còn suy nghĩ gì được nữa?
Hai gò má Tạ Vãn Tình ửng hồng, cô cũng là con mèo thèm đồ tanh lâu ngày rồi, đôi mắt sóng sánh xuân tình kia đã tố cáo điều đó, Trương Khác nắm tay cô, Tạ Vãn Tình hiểu ý lườm yêu y một cái, vòng tay ra sau nắm lấy thứ nhỏng cao đó bóp một cái, rồi luồn vào trong quần tuốt nhè nhẹ, thấy Trương Khác khép mắt lại rên gừ gừ như con mèo bệnh, cực kỳ hưởng thụ, cười mỉa:
- Ai bảo bên cạnh em nhiều cô gái như hoa như ngọc thế, bọn họ giám thị lẫn nhau, cho nên không ăn vụng nổi chứ gì?
Cổ tay bị thắt lưng thít chặt hơi đau, liền lần tay cởi thắt lưng ra, bàn tay nhỏ nhắn ấm mềm tuốt lên suốt nhịp nhàng.
Khoái cảm làm đầu óc Trương Khác mê muội, nhưng đôi tay chẳng cần đầu óc điều khiển vẫn như con rắn nước luồn qua áo từ chiếc bụng nhỏ mịn màng tìm lên hai con thỏ trắng béo múp săn chắc đầy sức đàn hồi, môi tìm tới cánh môi đỏ thắm.
Rèm cửa bị gió đêm thôi tung, bóng đêm lay động ngoài cửa, ánh trăng thanh chiếu sáng từng ngóc ngách âm u trong phòng, Trương Khác bế ngang Tạ Vãn Tình lên, như ôm một báu vật đặt lên giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, lần lượt cởi áo sơ mi, quần dài của cô ra, chỉ để lại cơ thể trắng nón nà với bộ nội y lụa không đủ che đi đường cong nóng bỏng gợi cảm.
Da Tạ Vãn Tình trắng mịn như tuyết, do chăm sóc cực tốt, còn co dãn chẳng kém thì thiếu nữ, lại tỏa ra một hương thơm, thứ hương thơm đặc thù càng động tình càng đậm, như liều thuốc kích thích, hai bầu như hai giọt nước lớn đặt trên người, núm vũ mỹ lệ đã săn lên dựng đứng trên đó, đôi mắt bị tình dục thiêu đốt trở nên mê ly tán loạn.
Trương Khác đưa tay cởi quần lót của cô, Tạ Vãn Tình theo bản năng đưa tay che lấy bụng dưới, nhưng mông lại phối hợp nâng lên, người run rẩy, Trương Khác áp mặt vào mặt giữa hai đùi cô ngắm nghía hang sâu thần bí dấu dưới lớp cỏ dầy.
Tạ Vãn Tình cảm thấy có luồng hơi ấm từ trong người tràn ra, hoảng hốt kéo Trương Khác lên người mình, xấu hổ không cho Trương Khác nhìn thấy nơi đó trở nên lầy lội, lại nôn nóng muốn y tiến vào cơ thể mình, hai chân kẹo chặt lấy lưng y, phía dưới hai múi thịt mềm tách ra từng chút một, cảm giác lấp đầy đó làm Tạ Vãn Tình không kìm được, phát ra tiếng kêu dài thỏa mãn....
Sản nghiệp hạch tâm của Cẩm Hồ chắc chắn chính là sản phẩm điện tử tiêu dùng mang thương hiệu Ái Đạt.
Có tới 1.3 tỷ nhân khẩu, kinh tế liên tục phát triển cao tốc, chẳng cần nghi ngờ Trung Quốc sẽ là thị trường điện tử tiêu dùng tăng trưởng nhanh nhất toàn cầu trong mười năm tới.
Bất kể là bỏ ra khoản tiền lớn cùng công sức kiến thiết lên hệ thống nghiên cứu, hay là bố cục tỉ mỉ sản nghiệp trong nước, cùng chuỗi sản nghiệp ngày càng hoàn thiện, khiến cho ở trong nước Ái Đạt có địa vị các doanh nghiệp khác không thể sánh bằng.
Do khác biệt văn hóa cùng tường lũy thuế quan, cho dù là doanh nghiệp cự đầu điện tử của Nhật Hàn Âu Mỹ tiền vào thị trường Trung Quốc cũng không hề có ưu thế rõ ràng so với Ái Đạt.
Ái Đạt đăng ký ở Hong Kong, phát hành không công khai 3100 vạn cổ phiếu, Trương Khác thông qua Cẩm Hồ nắm 2700 cổ phiếu, có quyền khống chế tuyệt đối, Tạ Vãn Tình thông qua trường quốc tế Hải dụ nắm 210 vạn cổ phiếu, còn lại thuộc sở hữu của cao tầng công ty.
Bật chiếc đèn mờ ở đầu giường, tình dục thỏa thuê làm cơ thể người ta liên tục thiêu đốt, người Tạ Vãn Tình vẫn nóng, Trương Khác ôm cơ thể cô, cảm nhận hơi ấm còn lại đó, làn da trắng như tuyết ửng hồng sau hoan du, có thể làm nữ nhân trong lòng hưởng thụ khoái cảm tột đỉnh, đủ cho nam nhân cảm thấy tự hào.
Tạ Vãn Tình gối đầu lên ngực Trương Khác, nhìn hạ thể y mất đi sự uy vũ dũng mãnh vừa rồi, cười khúc khích:
- Cứ như con rắn vậy...
Đưa tay ra mơn chớn trên đó:
- Chẳng có mấy thịt, sao vừa rồi lại to như thế.
Thấy cái thứ đó chưa khích thích mấy đã phổng phao hẳn lên, trong khi dư âm cơ thể còn chưa lắng hết, cô vội vàng buông tay:
- Không chơi nữa, không chết mất, để chị nghỉ chút chứ.
- Vậy chúng ta nghĩ sang chuyện khác phân tán nhé...
Miệng thì nối như thế, nhưng tay vẫn vân vê núm vú Tạ Vãn Tình, một tay khác luồn vào giữa hay khe mông mầy mò, thấy Tạ Vãn Tình muốn nhích mông nhé tránh, Trương Khác thì thẩm vào tai cô:
- Không sao, vừa rồi em giúp chị rửa rất kỹ....
Tạ Vãn Tình nhẹo thật mạnh lên ngực y:
- Đứa nào dung túng cho thói xấu này của em? Hứa Tư hay Đường Thanh? Hai con bé đó không có gan cũng không phóng đãng như vậy...
Nói rồi chống người lên nhìn ánh mắt né tránh của Trương Khác:
- Hay là từng chơi trên người cô gái nào khác hả?
- Vừa rồi kích động không biết trời đất là gì, ai mà biết lại nhầm chỗ, chẳng phải là chị vừa kêu đau một cái là em sửa sai ngay đó sao?
Trương Khác bịa bừa, ôm vòng eo mềm của cô kéo xuống, để cô ngoan ngoãn nằm lên ngực mình:
- Tính xem chúng ta có bao nhiêu tiền đi.
- Tính cái đó làm gì?
Tạ Vãn Tình nghi hoặc hỏi:
- Vừa rồi em thất thần chính là tính toán cái đó à? Có cần phải tính không? Nhàm chán.
- Đúng là hơi nhàm chán.
Trương Khác thở dài, từ khi Ái Đạt lấy nghiệp vụ đầu đĩa mượn xác lên thị trường chứng khoán, y ít quan tâm tới vấn đề tài sản cụ thể, cũng chưa từng có ý định bán cổ phần đi lấy tiền mặt, chẳng qua Tạ Vãn Tình nói muốn nhường cổ phần ra, đầu óc để trống, nên thử tính toán một phen, phát hiện phải mời chuyên gia mới được, đầu óc y không ăn thua:
- Nếu chuyển nhượng một ít cổ phần cho Quách Tùng Duyên, Trần Văn Thông, Mã Văn Cừ thì tỉ lệ quá ít, không có ý nghĩa gì với họ, chị cũng không cần nhường hết cổ phần ra. Thế này, em bỏ ra 100 vạn cổ phần Ái Đạt, chị cũng bỏ ra 100 vạn, gộp lại chia ba cho bọn họ. Phía Bên Việt Tú cũng thế.
- Không cần dùng tới cổ phần của em...
Tạ Vãn Tình từ chối:
- Đây là chuyện của chị, em đã tận tâm với Kim Sơn rồi.
- Em kể cho chị một câu chuyện...
Trương Khác khẽ vỗ mông Tạ Vãn Tình, để cô bình tĩnh nghe y nói hết:
- Có một nam nhân, cửa nhà hắn quanh năm có một tên ăn mày, nam nhân đó rất lương thiện, mỗi lần đi qua đều cho tên ăn mày ít tiền. Có một ngày hắn cho ăn mày tiền theo thông lệ, tên ăn mày ngẩng đầu lên hỏi:" Thưa ngài, vì sao trước kia ngài đều cho tôi 5 đồng, sau chỉ cho 3 đồng? Giờ chỉ có 1 đồng" Nam nhân trả lời:" Trước kia tôi độc thân, còn dư dả nên cho anh 5 đồng, sau đó tôi kết hồn phải chăm sóc vợ, nên giảm còn 3 đồng, giờ con tôi đã ra đời, sữa rất đắt, chỉ có thể cho anh 1 đồng." Tên ăn mày tức giận nói:" Sao ngài lại có thể làm thế, sao lại lấy tiền của tôi đi nuôi vợ con ngài!"
Tạ Vãn Tình không hiểu Trương Khác kể câu truyện này với mục đích gì.
- Thời buổi này quá mức nhiệt tình chưa chắc đã hay, bác Từ còn tại chức còn được, bốn năm sau bác ấy lùi về, người kế nhiệm chưa chắc nhận ân tình này. Nói trắng ra chính phủ chẳng hơn tên ăn mày trong truyện là bao, còn người dân đều hay quên...
Trương Khác thong thả nói:
- Cẩm Hồ lần này bỏ ra 100 triệu, nói ra ý đồ không hề thuần túy... Em cũng chẳng phải người đơn thuần.
- Bụng em lắm trò ai mà chẳng hiểu.
Tạ Vãn Tình cười nói, cô hiểu lo lắng của Trương Khác.
- Cho dù Thượng Học Nghĩa đã định đoạt tiền Cẩm Hồ bỏ do Cẩm Hồ quyết định dùng, chuyện cụ thể em tìm chú em làm, Hoành Viễn có kinh nghiệp bố trí nhà định cư, vừa nhanh vừa tốt. Chú em cũng đồng ý không nhận xu nào trong đó, nhưng số tiên này chi dùng cụ thể ra sao, sổ sách em quyết định tìm một quỹ từ thiện Hong Kong thao tác. Chị hiểu ý em chứ?
Trương Khác bẹo má Tạ Vãn Tình hỏi:
- Thêm vào phía bên Hong Kong quyên góp, kiếm được 200 triệu xây dựng, có thể ăn nói với tấn cả phương diện. Nếu chị chuyển nhượng cổ phần trực tiếp bỏ số tiền kia ra thì quá gây chú ý...
- Tiền do Chí Minh để lại, do lão gia tử tiêu cũng đúng mà...
Tạ Vãn Tình do dự nói:
- Em hiểu tâm tư của chị, cho nên em mới an bài như thế.
Trương Khác bóp mông cô, bảo:
- Chị ngồi dậy trước đi, em nói cho chị nghe an bài của em...
Tạ Vãn Tình co đùi lại chạm vào thứ hư hỏng kia, hơi giận búng nó một cái:
- Em là đồ đáng ghét, nói chuyện nghiêm túc còn tơ tưởng tới chuyện đó...
Miệng nói vậy, nhưng cơ thể bị Trương Khác khiêu khích nẫy giờ đã ướt đẫm rồi, nhắm thẳng vị trí ngồi xuống, khép mắt lại vừa tận hưởng, vừa nghe Trương Khác nói tiếp.
- Tiền kiếm được không nên trực tiếp ném cho tỉnh Giang Nam, chúng ta có thể đưa vào một ngân hàng hải ngoại, để ngân hàng này cho tỉnh Giang Nam vay với lãi suất thấp. Bốn năm năm nữa, kinh tế Tỉnh Giang Nam phát triển lên, cũng không để ý tới món tiền này nữa...
- Như thế cũng được...
Tạ Vãn Tình gật đầu, cô từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh như thế, một số chuyện thấy rất nhiều, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, thè lưỡi ra nói:
- Á, sắp 12 giờ rồi, chị không thể ở qua đêm trong phòng em, nếu không sáng mai nhất định sẽ bị lộ...
Rồi vội vàng đứng dậy mặc y phục.
Trương Khác dở khóc dở cười:
- Chị không thể vô trách nhiệm như vậy được.
Tạ Vãn Tình vừa mặc y phục, vừa hôn lên má Trương Khác, dịu dàng nói:
- Hôm nào thời gian sung túc chị sẽ phục vụ em chu đáo, nhưng ở Kim Sơn thì không được.
Tạ Vãn Tình lén lút rời phòng, Trương Khác chẳng còn buốn ngủ, tắm rửa xong liền ngồi trên ghế sô pha xem tài liệu.
Cửa kính mở rộng, gió đêm thổi rèm lay phần phật, bên ngoài là ban công kim loại làm một cách nghệ thuật, đắm trong ánh trăng như nước.
Lấy chai nước khoáng từ trong tủ lạnh ra, Trương Khác tới ban công, thấy gian phòng kế bên chưa tắt đèn, Địch Đan Thanh tha thướt đứng ban công ngắm bóng đêm, vẻ đẹp như đóa hoa giết người cùng cơ thể gợi cảm giấu trong bóng tối.
- Chị chưa ngủ vừa hay.
Trương Khác nói:
- Qua chỗ tôi đi, có việc cần nhờ chị làm đây.
Rồi quay lại phòng, mở cửa đợi.
Bình luận truyện