Quan Lộ Thương Đồ
Chương 899: Bắt gian tại trận
- Xảo Trinh mà biết anh Tú Tàng vì mình nhập học mà tới Kiến Nghiệp, nó nhất định sẽ vô cùng vui mừng, nhất định sẽ rất cảm động...
Lý Tại Thù nói chuyện với Trì Tá Tú Tàng lúc nào cũng có chút nịnh nọt lấy lòng, bản thân hắn hoàn toàn không ngại, chỉ huy lái xe tới biệt thự của Lý Hinh Dư, thấy phía trước đỗ hai chiếc Mercedes, cảm thấy rất kỳ quái.
Trì Tá Tú Tàng nhìn hai chiếc Mercedes đắt tiền, cười khẩy nói:
- Người Chi Na có rất nhiều người giàu, mặc dù đại bộ phận rất nghèo, nhưng quan viên và doanh nhân cùng với những người có liên quan tới bọn chúng luôn giàu có, bộ phận này tuy không tỉ lệ không nhiều, nhưng với 1.3 tỉ dân lại hình thành một thị trường khổng lồ, nghe nói Samsung cũng rất coi trọng thị trường Chi Na này.
*** Chi Na: Cách gọi miệt thị của người Nhật với người Trung Quốc, sau năm 1931 lúc đó Nhật thằng TQ nên rất đắc ý, từ này thậm chí còn được dùng trong một số văn bản chính thức của người Nhật, mãi tới sau khi Nhật bị TQ đánh đuổi mới bỏ kiểu gọi này trong các văn bản, không rõ phiên âm sang tiếng Nhật thì Chi Na là gì, nhưng nó là cách gọi xúc phạm, chú Nhật cũng bựa, thử tưởng tượng công văn ngoại giao chính thức mình gọi TQ là Khựa nó ngu cỡ nào?
Không có người Trung Quốc ở đây, thi thoảng nói vài câu kỳ thị Trung Quốc chẳng ảnh hưởng gì, nhưng Lý Tại Thù thì nhớ lại năm ngoài mình và Kim Nam Dung dùng tiếng Hàn nói xấu quốc gia này, chẳng có gì to tát, không ngờ bị Trương Khác ngồi đằng sau hiểu tiếng Hàn nghe được cho một bài học, giờ nhớ lại trong lòng vẫn cảm thấy đau đau.
Lý Tại Thù đương nhiên không sửa lời cho Trì Tá Tú Tàng, theo thói quen cười nịnh:
- Samsung lúc nào chẳng phải ngửa mặt nhìn Mitsui...
Cơn bão tài chính Châu Á có xu thế lan rộng, Samsung ngày một lún sâu, cho nên trước mặt Trí Tá Tú Tàng tất nhiên phải phải hạ mình, hi vọng dựa vào tình cảm giữa Trì Tá Tú Tàng và em họ giúp đỡ Samsung, đi tới cửa bấm chuông.
Mã Hải Long ngồi trong xe, ngả đầu dựa vào lưng ghế ngủ, bị nhân viên bên cạnh đánh thức, ngạc nhiên thấy một chiếc Lincoln màu đen đỗ trước biệt thự của Lý Hinh Dư, vội đẩy cửa xuống xe.
Trương Khác bị tiếng chuông cửa đánh thức, đầu đau như nứt ra, hoang mang không biết mình ở đâu, chỉ còn nhớ mình nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, thế rồi theo tiềm thức xông ra ngoài quán cơm đuổi theo, bị nước mắt che mờ, trong tích tắc đứng dậy, hơi men sộc lên người, cơ thể không còn khống chế được nữa, chỉ có cảm giác ý thức tan vỡ.
Trương Khác thấy hai chân mình được ôm trong một lòng ngực ấm áp êm ái, ngẩng đầu lên thấy cô gái kia mặt áp sát vào vế đùi mình, mặt bị mái tóc dài đen nhánh che đi, trái tim Trương Khác hoảng lên, thì ra tích tắc trước khi ý thức tan vỡ không phải là nằm mơ.
Y vừa hơi nhúc nhích, Lý Hinh Dư liền tỉnh lại, mơ màng mất mấy giây mới ý thức được mình ôm đùi Trương Khác trong lòng mà ngủ, hoảng loạn buông ra, chống người dậy nhìn Trương Khác, hỏi câu thừa thãi:
- Anh tỉnh rồi à?
Lý Hinh Dư cổ áo thõng xuống, bên trong không hề có áo lót, hai gò núi tuyết trắng lõa lồ ngay trước mắt, Trương Khác lúc đầu thấy Lý Hinh Dư ôm chân mình ngủ, chứ không phải là cô gái mà y mong đợi, tim bỗng nhiên như có cái kim đâm qua một cách tàn nhẫn.
Lý Hinh Dư rất giống với cô gái người mẫu xe Hàn Quốc, trong máy tính của Trương Khác lưu trữ cả đống ảnh của cô gái đó, hơn nữa y thích nhìn lưng mông các cô gái, nên ảnh chụp lưng đặc biệt nhiều, chẳng trách khi say lại cảm thấy bóng lưng cô ấy quen như vậy.
Lúc này hai bầu ngực Lý Hinh Dư như hái trái đào lớn chín mọng không chút gì che chắn phơi bày hoàn toàn trước mắt, song Trương Khác chỉ cảm thấy lòng xót xa, chẳng có tâm trạng thương thức, đưa tay ra chỉ chỉ.
- Á.
Lý Hinh Dư nhớ ra bên trong mình không mặc cái gì cả, chiếc áo T-shirt còn mỏng manh như nhìn xuyên qua được, cuống quít lấy hai tay ôm ngực, xấu hổ không dám nhìn Trương Khác, cúi đầu nói:
- Hôm qua thấy anh say ngã trên đường, nên tôi nhặt anh về.
- Nhặt về?
Trương Khác cười méo miệng, mình thành chó mèo hoang rồi à, Lý Hinh Dư dùng Hán ngữ đúng là chuẩn xác.
Nghe thấy tầng dưới có tiếng chuông cửa reo, Lý Hinh Dư chẳng rảnh nghĩ tới tư vị chua chát trong lời Trương Khác, hơn nữa hai người ngủ chung một giường, cô không dám đối diện với y, bản năng tìm cớ trốn tránh, hoảng hốt đi chân đất nhảy xuống giường, tay che ngực ra mở cửa.
- Em vẫn đang ngủ à? Sao mở cửa muộn thế?
Lý Tại Thù hơi bất mãn, nghi hoặc nhìn Lý Hinh Dư tóc tai rối bời.
Trì Tá Tú Tàng cũng nghi hoặc nhìn cô, thấy mặt Lý Hinh Dư còn phớt áng hồng thẹn thùng, tay ôm ngực, thầm nghĩ:" Chẳng lẽ cô ấy không mặc áo lót?"
- Sao mọi người tới mà chẳng nói trước câu nào là sao?
Lý Hinh Dư trong lúc hốt hoảng mở cửa, đợi tới khi Lý Tại Thù và Trì Tá Tú Tàng vào trong rồi mới nhận ra chuyện không hay, nếu để bọn họ nhìn thấy Trương Khác ở trong nhà chẳng phải là náo loạn trời đất sao?
Trì Tá Tú Tàng nhìn thấy chiếc giày nam trong giá để giày nghi ngờ trong lòng tăng, mặt đanh lại xám ngắt, chưa đợi Lý Hinh Dư kiếm cớ lừa hai tên này đi thì Trương Khác đã để thân trần, loạng choạng vịn cầu thang đi xuống, do y chưa hoàn toàn tỉnh rượu, đầu đau như lấy chày dã vào, nhìn thấy Trì Tá Tú Tàng và Lý Tại Thù ở dưới lầu còn ngớ ngẩn gật đầu chào.
Trì Tá Tú Tàng mới nhìn thấy Trương Khác đi xuống, mất mấy giây đầu óc ngừng vận chuyển, nhưng cái gật đầu chào hỏi kia của Trương Khác làm trong tích tắc ngọn núi lửa trong lòng hắn nổ tung.
- Thằng chó!
Trì Tá Tú Tàng rống lớn xông tới, túm lấy cổ ảo Trương Khác lôi xuống thang.
Trương Khác giờ mới tỉnh táo một chút, lúc rảnh rỗi y thường theo Mã Hải Long học mấy chiêu cầm nã hỗ thân, lật tay bóp lấy hổ khẩu của Trì Tá Tú Tàng gạt ra:
- Lên cơn à?
Đối với một nam nhân tự phụ mà nói, còn có chuyện gì làm hắn phẫn nộ hơn nữ nhân mà chính bản thân hắn chưa chạm vào được một cọng tóc lại để cho nam nhân khác chiếm mất lần đầu.
Trì Tá Tú Tàng bị lửa giận che mờ lý trí, lại rống lên:
- Chằng chó, đồ khốn, đồ Chi Na, mày dám chơi đùa nữ nhân của tao à?
Đưa tay ra túm tóc Trương Khác, vung chân đá tới.
Trương Khác lách người né, nhưng chân mềm nhũn trẹo đi, thiếu chút nữa ngã lăn ra, Lý Hinh Dư còn tưởng Trương Khác bị đá trúng rồi, vội vàng lao tới che cho Trương Khác, hét lên:
- Chuyện không phải như anh nghĩ, chúng tôi không làm gì cả, hơn nữa tôi cũng không phải là nữ nhân của anh.
Lý Hinh Dư tay vẫn không quên che ngực, hiển nhiên bên trong không mặc áo lót, Trương Khác thì mình trần, chân đất, dáng vẻ kiệt quệ, ngay cả Lý Tại Thù đứng bên cạnh xem trò hay cũng không tin đêm qua không có chuyện gì xảy ra, hiện hắn chỉ mong Trì Tá Tú Tàng bị ghen tuông làm mờ mắt.
Đương nhiên trong lòng Lý Tại Thù cũng giận dữ vô cùng, công chúa Samsung mệnh danh đóa hoa Nam Hàn lại bị nam nhân Chi Na biến thành hoa tàn, đúng là sỉ nhục của gia tộc, nhưng hắn vẫn giữ được lý trí.
Lý Tại Thù cực kỳ hối hận đi cùng với Trì Tá Tú Tàng qua đây, nếu Trì Tá Tú Tàng tới một mình, thì nếu hắn đánh chết Trương Khác, hay bị Trương Khác đánh chết, hoặc chết luôn cả hai là một kết cục vô cùng hoàn mỹ, sẽ chẳng ai đẩy trách nhiệm lên một cô gái, đầu óc hắn tức tốc vận hành, tính toán làm sao thừa cơ xả mối hận trong lòng.
- Thằng khốn nạn, con dâm phụ!
Trì Tá Tú Tàng thấy Lý Hinh Dư đứng ra bảo vệ Trương Khác vung tay tát cô một cái, xô mạnh sang một bên, tiếp tục đá Trương Khác.
- Thằng chó, mày dám đánh cô ấy.
Trương Khác thấy Lý Hinh Dư bị đánh, lửa giật cũng ngùn ngụt bốc lên, bị đá trúng ngực, cắn răng thừa thế ôm luôn lấy chân hắn, kéo Trì Tá Tú Tàng ngã luôn xuống đất, không thèm suy nghĩ đạp vào mặt Trì Tá Tú Tàng, nhưng sau say rượu, người yếu ớt đá hụt, cả người ngồi lên mặt hắn, hai nam nhân ôm nhau vật lộn.
Lý Tại Thù nói chuyện với Trì Tá Tú Tàng lúc nào cũng có chút nịnh nọt lấy lòng, bản thân hắn hoàn toàn không ngại, chỉ huy lái xe tới biệt thự của Lý Hinh Dư, thấy phía trước đỗ hai chiếc Mercedes, cảm thấy rất kỳ quái.
Trì Tá Tú Tàng nhìn hai chiếc Mercedes đắt tiền, cười khẩy nói:
- Người Chi Na có rất nhiều người giàu, mặc dù đại bộ phận rất nghèo, nhưng quan viên và doanh nhân cùng với những người có liên quan tới bọn chúng luôn giàu có, bộ phận này tuy không tỉ lệ không nhiều, nhưng với 1.3 tỉ dân lại hình thành một thị trường khổng lồ, nghe nói Samsung cũng rất coi trọng thị trường Chi Na này.
*** Chi Na: Cách gọi miệt thị của người Nhật với người Trung Quốc, sau năm 1931 lúc đó Nhật thằng TQ nên rất đắc ý, từ này thậm chí còn được dùng trong một số văn bản chính thức của người Nhật, mãi tới sau khi Nhật bị TQ đánh đuổi mới bỏ kiểu gọi này trong các văn bản, không rõ phiên âm sang tiếng Nhật thì Chi Na là gì, nhưng nó là cách gọi xúc phạm, chú Nhật cũng bựa, thử tưởng tượng công văn ngoại giao chính thức mình gọi TQ là Khựa nó ngu cỡ nào?
Không có người Trung Quốc ở đây, thi thoảng nói vài câu kỳ thị Trung Quốc chẳng ảnh hưởng gì, nhưng Lý Tại Thù thì nhớ lại năm ngoài mình và Kim Nam Dung dùng tiếng Hàn nói xấu quốc gia này, chẳng có gì to tát, không ngờ bị Trương Khác ngồi đằng sau hiểu tiếng Hàn nghe được cho một bài học, giờ nhớ lại trong lòng vẫn cảm thấy đau đau.
Lý Tại Thù đương nhiên không sửa lời cho Trì Tá Tú Tàng, theo thói quen cười nịnh:
- Samsung lúc nào chẳng phải ngửa mặt nhìn Mitsui...
Cơn bão tài chính Châu Á có xu thế lan rộng, Samsung ngày một lún sâu, cho nên trước mặt Trí Tá Tú Tàng tất nhiên phải phải hạ mình, hi vọng dựa vào tình cảm giữa Trì Tá Tú Tàng và em họ giúp đỡ Samsung, đi tới cửa bấm chuông.
Mã Hải Long ngồi trong xe, ngả đầu dựa vào lưng ghế ngủ, bị nhân viên bên cạnh đánh thức, ngạc nhiên thấy một chiếc Lincoln màu đen đỗ trước biệt thự của Lý Hinh Dư, vội đẩy cửa xuống xe.
Trương Khác bị tiếng chuông cửa đánh thức, đầu đau như nứt ra, hoang mang không biết mình ở đâu, chỉ còn nhớ mình nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, thế rồi theo tiềm thức xông ra ngoài quán cơm đuổi theo, bị nước mắt che mờ, trong tích tắc đứng dậy, hơi men sộc lên người, cơ thể không còn khống chế được nữa, chỉ có cảm giác ý thức tan vỡ.
Trương Khác thấy hai chân mình được ôm trong một lòng ngực ấm áp êm ái, ngẩng đầu lên thấy cô gái kia mặt áp sát vào vế đùi mình, mặt bị mái tóc dài đen nhánh che đi, trái tim Trương Khác hoảng lên, thì ra tích tắc trước khi ý thức tan vỡ không phải là nằm mơ.
Y vừa hơi nhúc nhích, Lý Hinh Dư liền tỉnh lại, mơ màng mất mấy giây mới ý thức được mình ôm đùi Trương Khác trong lòng mà ngủ, hoảng loạn buông ra, chống người dậy nhìn Trương Khác, hỏi câu thừa thãi:
- Anh tỉnh rồi à?
Lý Hinh Dư cổ áo thõng xuống, bên trong không hề có áo lót, hai gò núi tuyết trắng lõa lồ ngay trước mắt, Trương Khác lúc đầu thấy Lý Hinh Dư ôm chân mình ngủ, chứ không phải là cô gái mà y mong đợi, tim bỗng nhiên như có cái kim đâm qua một cách tàn nhẫn.
Lý Hinh Dư rất giống với cô gái người mẫu xe Hàn Quốc, trong máy tính của Trương Khác lưu trữ cả đống ảnh của cô gái đó, hơn nữa y thích nhìn lưng mông các cô gái, nên ảnh chụp lưng đặc biệt nhiều, chẳng trách khi say lại cảm thấy bóng lưng cô ấy quen như vậy.
Lúc này hai bầu ngực Lý Hinh Dư như hái trái đào lớn chín mọng không chút gì che chắn phơi bày hoàn toàn trước mắt, song Trương Khác chỉ cảm thấy lòng xót xa, chẳng có tâm trạng thương thức, đưa tay ra chỉ chỉ.
- Á.
Lý Hinh Dư nhớ ra bên trong mình không mặc cái gì cả, chiếc áo T-shirt còn mỏng manh như nhìn xuyên qua được, cuống quít lấy hai tay ôm ngực, xấu hổ không dám nhìn Trương Khác, cúi đầu nói:
- Hôm qua thấy anh say ngã trên đường, nên tôi nhặt anh về.
- Nhặt về?
Trương Khác cười méo miệng, mình thành chó mèo hoang rồi à, Lý Hinh Dư dùng Hán ngữ đúng là chuẩn xác.
Nghe thấy tầng dưới có tiếng chuông cửa reo, Lý Hinh Dư chẳng rảnh nghĩ tới tư vị chua chát trong lời Trương Khác, hơn nữa hai người ngủ chung một giường, cô không dám đối diện với y, bản năng tìm cớ trốn tránh, hoảng hốt đi chân đất nhảy xuống giường, tay che ngực ra mở cửa.
- Em vẫn đang ngủ à? Sao mở cửa muộn thế?
Lý Tại Thù hơi bất mãn, nghi hoặc nhìn Lý Hinh Dư tóc tai rối bời.
Trì Tá Tú Tàng cũng nghi hoặc nhìn cô, thấy mặt Lý Hinh Dư còn phớt áng hồng thẹn thùng, tay ôm ngực, thầm nghĩ:" Chẳng lẽ cô ấy không mặc áo lót?"
- Sao mọi người tới mà chẳng nói trước câu nào là sao?
Lý Hinh Dư trong lúc hốt hoảng mở cửa, đợi tới khi Lý Tại Thù và Trì Tá Tú Tàng vào trong rồi mới nhận ra chuyện không hay, nếu để bọn họ nhìn thấy Trương Khác ở trong nhà chẳng phải là náo loạn trời đất sao?
Trì Tá Tú Tàng nhìn thấy chiếc giày nam trong giá để giày nghi ngờ trong lòng tăng, mặt đanh lại xám ngắt, chưa đợi Lý Hinh Dư kiếm cớ lừa hai tên này đi thì Trương Khác đã để thân trần, loạng choạng vịn cầu thang đi xuống, do y chưa hoàn toàn tỉnh rượu, đầu đau như lấy chày dã vào, nhìn thấy Trì Tá Tú Tàng và Lý Tại Thù ở dưới lầu còn ngớ ngẩn gật đầu chào.
Trì Tá Tú Tàng mới nhìn thấy Trương Khác đi xuống, mất mấy giây đầu óc ngừng vận chuyển, nhưng cái gật đầu chào hỏi kia của Trương Khác làm trong tích tắc ngọn núi lửa trong lòng hắn nổ tung.
- Thằng chó!
Trì Tá Tú Tàng rống lớn xông tới, túm lấy cổ ảo Trương Khác lôi xuống thang.
Trương Khác giờ mới tỉnh táo một chút, lúc rảnh rỗi y thường theo Mã Hải Long học mấy chiêu cầm nã hỗ thân, lật tay bóp lấy hổ khẩu của Trì Tá Tú Tàng gạt ra:
- Lên cơn à?
Đối với một nam nhân tự phụ mà nói, còn có chuyện gì làm hắn phẫn nộ hơn nữ nhân mà chính bản thân hắn chưa chạm vào được một cọng tóc lại để cho nam nhân khác chiếm mất lần đầu.
Trì Tá Tú Tàng bị lửa giận che mờ lý trí, lại rống lên:
- Chằng chó, đồ khốn, đồ Chi Na, mày dám chơi đùa nữ nhân của tao à?
Đưa tay ra túm tóc Trương Khác, vung chân đá tới.
Trương Khác lách người né, nhưng chân mềm nhũn trẹo đi, thiếu chút nữa ngã lăn ra, Lý Hinh Dư còn tưởng Trương Khác bị đá trúng rồi, vội vàng lao tới che cho Trương Khác, hét lên:
- Chuyện không phải như anh nghĩ, chúng tôi không làm gì cả, hơn nữa tôi cũng không phải là nữ nhân của anh.
Lý Hinh Dư tay vẫn không quên che ngực, hiển nhiên bên trong không mặc áo lót, Trương Khác thì mình trần, chân đất, dáng vẻ kiệt quệ, ngay cả Lý Tại Thù đứng bên cạnh xem trò hay cũng không tin đêm qua không có chuyện gì xảy ra, hiện hắn chỉ mong Trì Tá Tú Tàng bị ghen tuông làm mờ mắt.
Đương nhiên trong lòng Lý Tại Thù cũng giận dữ vô cùng, công chúa Samsung mệnh danh đóa hoa Nam Hàn lại bị nam nhân Chi Na biến thành hoa tàn, đúng là sỉ nhục của gia tộc, nhưng hắn vẫn giữ được lý trí.
Lý Tại Thù cực kỳ hối hận đi cùng với Trì Tá Tú Tàng qua đây, nếu Trì Tá Tú Tàng tới một mình, thì nếu hắn đánh chết Trương Khác, hay bị Trương Khác đánh chết, hoặc chết luôn cả hai là một kết cục vô cùng hoàn mỹ, sẽ chẳng ai đẩy trách nhiệm lên một cô gái, đầu óc hắn tức tốc vận hành, tính toán làm sao thừa cơ xả mối hận trong lòng.
- Thằng khốn nạn, con dâm phụ!
Trì Tá Tú Tàng thấy Lý Hinh Dư đứng ra bảo vệ Trương Khác vung tay tát cô một cái, xô mạnh sang một bên, tiếp tục đá Trương Khác.
- Thằng chó, mày dám đánh cô ấy.
Trương Khác thấy Lý Hinh Dư bị đánh, lửa giật cũng ngùn ngụt bốc lên, bị đá trúng ngực, cắn răng thừa thế ôm luôn lấy chân hắn, kéo Trì Tá Tú Tàng ngã luôn xuống đất, không thèm suy nghĩ đạp vào mặt Trì Tá Tú Tàng, nhưng sau say rượu, người yếu ớt đá hụt, cả người ngồi lên mặt hắn, hai nam nhân ôm nhau vật lộn.
Bình luận truyện