Quan Lộ Thương Đồ
Chương 956: Bệnh nan y
Hứa Tư xách quà đi tới khu ngoại khoa tim não, vừa khéo gặp Ngụy Quan Hoa cùng hai người dáng vẻ mẹ con đang nói chuyện ở hành lang.
- Bệnh của cháu rất đặc biệt, hiếm thấy ở trong nước, nên không có kinh nghiệm chưa trị, hiện giờ mới chỉ có triệu chứng phát bệnh, còn chưa nguy hiểm tới tính mạng. Hai mẹ con chị cứ yên tâm, bệnh viện chúng tôi lập tức phê duyệt một đề tài nghiên cứu, tin rằng sẽ có trợ giúp với bệnh tình của cháu...
Người mẹ sắc mặt nặng nề, thiếu nữ thanh lệ da trắng sáng như tuyết, đôi mắt trong vắt chẳng tỏ ra lo lắng lắm về bệnh tình của mình, thấy Hứa Tư xuất hiện ở hành lang, quay sang nhìn kỹ.
Hứa Tư có dung nhan tuyệt diễm thiên hạ, vẻ đẹp ũ tĩnh đằm thắm làm người ta ngây ngất, cho dù cô gái kia cũng có vẻ đẹp thiên tiên không nhuốm bụi trần, nhưng dù sao còn hơi non nớt một chút, chưa có sức quyến rũ làm điên đảo chúng sinh như Hứa Tư.
Nghe ngữ khí Ngụy Quan Hoa thì có vẻ thiếu nữ kia mắc bệnh nan y hiếm thấy trong nước, Hứa Tư còn nhớ bệnh em gái mình ở trong nước cũng rất khó chữa, cuối cùng nhờ Ngụy Quan Hoa cứu một mạng, hiện giờ Hứa Duy đã khỏi hẳn rồi.
Có một số bệnh chi phí chữa trị vượt ngoài người thường có thể gánh vác được, Hứa Tư có nhận thức rất sâu về việc này, quan sát hai mẹ con họ, thiếu nữ kia thanh tú duyên dáng, toàn thân như tỏa linh khí, mặc quần jean áo thể thao màu hồng, tràn ngập sức sống tươi trẻ, trông chẳng hề giống mắc bệnh nan y.
Người mẹ dung mạo rất đẹp đẽ, dù bị tháng năm để lại những dấu vết tang thương, nhưng vẫn rất trang nhã, gia đình tựa hồ không tệ, nhưng không phải là đại phú quý, Hứa Tư nghĩ một gia đình thế này chỉ cần gặp phải căn bệnh nan y rất có thể rơi xuống vực sâu muôn trượng.
Nhìn Ngụy Quan Hoa tiễn hai mẹ con kia đi trở về phòng, khuôn mặt mang đầy lo lắng không tìm được lời giải, lên tiếng chào:
- Viện trưởng Ngụy còn nhớ tôi không?
Ngụy Quan Hoa đeo kính treo trên cổ lên:
- À, cô là...
Cố sức nhớ lại tên Hứa Tư, rất lâu mới nói:
- Là chị của Hứa Duy... Nghe nói về sau Hứa Duy lại vào viện quân y nằm viện lần nữa, khi đó tôi ra nước ngoài, sau khi về nước nghe nói cô ấy khỏi bệnh rồi, hiện tình hình ra sao? Chắc tốt nghiệp đại học rồi phải không?
- Vâng em tôi tốt nghiệp hai năm rồi, năm trước tìm được việc làm ở công ty Hong Kong, hiện cũng ở Hong Kong.
Hứa Tư quay đầu lại nhìn theo hướng hai mẹ con kia:
- Cô gái đó là bệnh nhân của viện trưởng Ngụy?
- Phải, phải, Hứa Duy tốt nghiệp hai năm rồi, chúng tôi quanh năm suốt tháng trong bệnh viện, khái niệm thời gian rất mờ nhạt... Cô bé đó cũng giống Hứa Duy, là sinh viên mới của Đh Đông Hải. Bệnh tình còn đặc thù hơn, trong nước chưa có điều kiện phẫu thuật, hiện chỉ có thể chữa trị bằng thuốc..
Ngụy Quan Hoa giới thiệu qua bệnh tình cô gái kia:
- Cô tới đây là...
- Bạn tôi nằm ở bệnh viện này, tôi tới thăm.. Thuận tiện qua chào viện trưởng Ngụy, ngoài ra còn có chuyện muốn thương lượng với viện trưởng.
- Chuyện gì thế?
Ngụy Quan Hoa nghĩ chắc là nhờ chiếu cố cho người bạn kia.
- Bệnh Hứa Duy do viện trưởng chữa lành, hiện nó ra xã hội làm việc, muốn báo đáp lại nơi trước kia giúp nó, chị em chúng tôi mong lập một quỹ y học, chuyện cụ thể có thể nhờ viện trưởng Ngụy không?
Ngụy Quan Hoa làm bác sĩ hơn 30 năm, tiếp xúc đủ mọi loại người, giàu nghèo, sang hèn đủ cả rồi, đưa mắt nhìn Hứa Tư, y phục bình thường nhưng có vẻ cao quý mà người thường hiếm có, cô gái đứng đằng sau trông rất gọn gàng lão luyện, có vẻ là trợ lý tư nhân hoặc vệ sĩ.
Nói tới vệ sĩ, Ngụy Quan Hoa lại nhớ tới hai người bệnh trong phòng đặc biệt kia, vệ sĩ đứng từ thang máy tới phòng bệnh, không biết thân phận thế nào.
Chuyện thế này đương nhiên ông ta không từ chối, vừa rồi tiễn hai mẹ con kia đi, ông ta nhíu mày vì lo họ Cát kia sẽ không cấp kinh phí cho mình nghiên cứu.
- Thế thì tốt quá rồi.
Ngụy Quan Hoa cũng không hi vọng Hứa Tư quyên góp được nhiều tiền, nhưng có tấm lòng này làm người ta an ủi lắm rồi, vội vàng nói:
- Chúng ta vào trong nói chuyện.
Hứa Tư đứng im, áy náy nói:
- Chuyện quỹ y học có thể phiền viện trưởng Ngụy bàn với trợ thủ của tôi được không? Tôi phải đi thăm bạn nằm viện... Đây là quà tôi mang từ quê tới, không đủ thể hiện thành ý, mong viện trưởng Ngụy đừng từ chối.
~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~
Hứa Tư tới phòng Địch Đan Thanh một lúc rồi cùng Tạ Vãn Tình qua phòng bệnh của Trương Khác, đem chuyện quỹ chữa trị nói với y, Tạ Vãn Tình cười nói:
- Sao em còn cái thói quen xin chỉ thị vậy, chuyện này em tự quyết được rồi.
Hưa Tư mỉ cười, cô chưa bao giờ có ý thức có thể tùy ý sử dụng tài sản đứng tên mình.
Trương Khác gối đầu lên tay trái, nhìn ánh hoàng hôn chiếu lên người Hứa Tư, làm khuôn mặt mê người phủ thêm ánh sáng vàng rực rỡ, đẹp không sao tả siết, thầm nghĩ lập quỹ chưa trị này có lẽ là tâm nguyện từ lâu của cô:
- Chị trao đổi với em là muốn Cẩm Hồ cấp thêm chút tài trợ à?
- Bỏ đi cổ phần công ty, mỗi năm hoa hồng được chia nhiều như vậy, tôi cầm nhiều tiên làm gì?
Hứa Tư ngồi xuống đầu giường, cầm lấy bàn tay bị thương của Trương Khác, lấy ngón tay sờ nhẹ lên vết thương:
- Cũng không biết là cần bao nhiêu, chắc hoa hồng mỗi năm là đủ rồi.
- Chị muốn đem hoa hồng hàng năm ra thì phải tìm người thật sự tín nhiệm mới được.
Trừ lượng lớn cổ phần ở Việt Tú ra, Hứa Tư có cả cổ phần trực tiếp ở Ái Đạt, Tân Quang, Cẩm Hồ, tuy tỉ lệ rất ít, nhưng dù 1% cổ phần đó cũng có giá trăm triệu rồi, tài sản dưới tên Hứa Tư cộng hết lại cũng phải tới tỉ mốt tỉ hai.
Công ty đang phát triển cao tốc, tài chính cần dùng rất nhiều, nhưng mỗi năm Hứa Tư cũng phải được chia gần trăm triệu, trừ đi thuế má, cũng phải có được tới 70 - 80 triệu, ngoài ra thu nhập phòng thiết kế cũng không tiện.
Lập một quỹ chữa trị mỗi năm đàu tư vài chục triệu tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.
Trương Khác không quản Hứa Tư dùng tiền làm gì, chỉ muốn cô cẩn thận không để tiền bỏ ra, cuối cùng lại làm cho lòng mình phiền nhiễu.
- Bác sĩ Ngụy Quan hoa phẫu thuật cho Hứa Duy là người có thể tín nhiệm, mấy năm qua tôi không tới bái phỏng, vừa rồi đột nhiên mời ông ấy giúp đỡ.
Hứa Tư cũng thấy vừa rồi mình hơi vội:
- Tôi định đem chuyện quỹ chữa trị đặt dưới danh nghĩa công ty chị Vãn Tình, chuyện cụ thể còn cần chị Vãn Tình giúp, nên thương lượng trước với mọi người.
- Vậy cũng được.
Trương Khác gật đầu, trường học quốc tế Hải Dụ lập một quỹ y tế là rất thỏa đáng, vô trách nhiệm nói:
- Vậy hai chị thương lượng đi, không liên quan gì tới em cả.
Lúc này Vệ Lan gõ cửa đi vào, mời bọn họ ăn tối.
Địch Đan Thanh vẫn phải nằm tĩnh dưỡng trên giường, không thể để cô một mình trong bệnh viện, mọi người đều ăn cơm trong bệnh viện, phòng bệnh đặc biệt có cả gian chăm sóc, gian tiếp khách ăn cơm, thức ăn cũng không tệ.
Hôm qua Trương Khác "đuổi" mẹ về Tân Vu rồi, trong bệnh viện có mẹ Địch Đan Thanh ở lại, buổi tối Vệ Lan cũng tới giúp.
Địch Đan Thanh mặc chiếc áo bệnh nhân xanh lam, mắt sáng lên nhìn thức ăn xếp đầy bàn nuốt nước bọt, nhìn cô gắp thức ăn định nhét vào miệng, Trương Khác khẩn trương đi tới giữ lại:
- Chị có cơm tối riêng, một số món ăn không tốt cho vết thương khép miệng, nhịn có vài ngày đã không chịu nổi sao? Chị Tiểu Lan, cơm của chị Đan Thanh đã đưa tới chưa?
- Tôi ngửi mùi thức ăn cho đỡ thèm không được à?
Địch Đan Thanh lườm Trương Khác một cái, vốn cô định hỏi “cậu là gì của tôi mà đòi quản tôi?” nhưng kìm lại được, đặt đũa xuống bàn, quay sang than vãn với Tạ Vãn Tình:
- Bữa nào cũng húp cháo vịt nhạt nhẽo, húp tới muốn nôn hết cả ra, bọn họ thì ngày nào cũng ăn cơm ở đây, lại còn không đóng cửa, mùi thơm cứ luồn vào mũi, không cho người ta sống nữa.
Dáng vẻ u oán thèm thuống của cô làm mọi người cười rộ lên.
- Bệnh của cháu rất đặc biệt, hiếm thấy ở trong nước, nên không có kinh nghiệm chưa trị, hiện giờ mới chỉ có triệu chứng phát bệnh, còn chưa nguy hiểm tới tính mạng. Hai mẹ con chị cứ yên tâm, bệnh viện chúng tôi lập tức phê duyệt một đề tài nghiên cứu, tin rằng sẽ có trợ giúp với bệnh tình của cháu...
Người mẹ sắc mặt nặng nề, thiếu nữ thanh lệ da trắng sáng như tuyết, đôi mắt trong vắt chẳng tỏ ra lo lắng lắm về bệnh tình của mình, thấy Hứa Tư xuất hiện ở hành lang, quay sang nhìn kỹ.
Hứa Tư có dung nhan tuyệt diễm thiên hạ, vẻ đẹp ũ tĩnh đằm thắm làm người ta ngây ngất, cho dù cô gái kia cũng có vẻ đẹp thiên tiên không nhuốm bụi trần, nhưng dù sao còn hơi non nớt một chút, chưa có sức quyến rũ làm điên đảo chúng sinh như Hứa Tư.
Nghe ngữ khí Ngụy Quan Hoa thì có vẻ thiếu nữ kia mắc bệnh nan y hiếm thấy trong nước, Hứa Tư còn nhớ bệnh em gái mình ở trong nước cũng rất khó chữa, cuối cùng nhờ Ngụy Quan Hoa cứu một mạng, hiện giờ Hứa Duy đã khỏi hẳn rồi.
Có một số bệnh chi phí chữa trị vượt ngoài người thường có thể gánh vác được, Hứa Tư có nhận thức rất sâu về việc này, quan sát hai mẹ con họ, thiếu nữ kia thanh tú duyên dáng, toàn thân như tỏa linh khí, mặc quần jean áo thể thao màu hồng, tràn ngập sức sống tươi trẻ, trông chẳng hề giống mắc bệnh nan y.
Người mẹ dung mạo rất đẹp đẽ, dù bị tháng năm để lại những dấu vết tang thương, nhưng vẫn rất trang nhã, gia đình tựa hồ không tệ, nhưng không phải là đại phú quý, Hứa Tư nghĩ một gia đình thế này chỉ cần gặp phải căn bệnh nan y rất có thể rơi xuống vực sâu muôn trượng.
Nhìn Ngụy Quan Hoa tiễn hai mẹ con kia đi trở về phòng, khuôn mặt mang đầy lo lắng không tìm được lời giải, lên tiếng chào:
- Viện trưởng Ngụy còn nhớ tôi không?
Ngụy Quan Hoa đeo kính treo trên cổ lên:
- À, cô là...
Cố sức nhớ lại tên Hứa Tư, rất lâu mới nói:
- Là chị của Hứa Duy... Nghe nói về sau Hứa Duy lại vào viện quân y nằm viện lần nữa, khi đó tôi ra nước ngoài, sau khi về nước nghe nói cô ấy khỏi bệnh rồi, hiện tình hình ra sao? Chắc tốt nghiệp đại học rồi phải không?
- Vâng em tôi tốt nghiệp hai năm rồi, năm trước tìm được việc làm ở công ty Hong Kong, hiện cũng ở Hong Kong.
Hứa Tư quay đầu lại nhìn theo hướng hai mẹ con kia:
- Cô gái đó là bệnh nhân của viện trưởng Ngụy?
- Phải, phải, Hứa Duy tốt nghiệp hai năm rồi, chúng tôi quanh năm suốt tháng trong bệnh viện, khái niệm thời gian rất mờ nhạt... Cô bé đó cũng giống Hứa Duy, là sinh viên mới của Đh Đông Hải. Bệnh tình còn đặc thù hơn, trong nước chưa có điều kiện phẫu thuật, hiện chỉ có thể chữa trị bằng thuốc..
Ngụy Quan Hoa giới thiệu qua bệnh tình cô gái kia:
- Cô tới đây là...
- Bạn tôi nằm ở bệnh viện này, tôi tới thăm.. Thuận tiện qua chào viện trưởng Ngụy, ngoài ra còn có chuyện muốn thương lượng với viện trưởng.
- Chuyện gì thế?
Ngụy Quan Hoa nghĩ chắc là nhờ chiếu cố cho người bạn kia.
- Bệnh Hứa Duy do viện trưởng chữa lành, hiện nó ra xã hội làm việc, muốn báo đáp lại nơi trước kia giúp nó, chị em chúng tôi mong lập một quỹ y học, chuyện cụ thể có thể nhờ viện trưởng Ngụy không?
Ngụy Quan Hoa làm bác sĩ hơn 30 năm, tiếp xúc đủ mọi loại người, giàu nghèo, sang hèn đủ cả rồi, đưa mắt nhìn Hứa Tư, y phục bình thường nhưng có vẻ cao quý mà người thường hiếm có, cô gái đứng đằng sau trông rất gọn gàng lão luyện, có vẻ là trợ lý tư nhân hoặc vệ sĩ.
Nói tới vệ sĩ, Ngụy Quan Hoa lại nhớ tới hai người bệnh trong phòng đặc biệt kia, vệ sĩ đứng từ thang máy tới phòng bệnh, không biết thân phận thế nào.
Chuyện thế này đương nhiên ông ta không từ chối, vừa rồi tiễn hai mẹ con kia đi, ông ta nhíu mày vì lo họ Cát kia sẽ không cấp kinh phí cho mình nghiên cứu.
- Thế thì tốt quá rồi.
Ngụy Quan Hoa cũng không hi vọng Hứa Tư quyên góp được nhiều tiền, nhưng có tấm lòng này làm người ta an ủi lắm rồi, vội vàng nói:
- Chúng ta vào trong nói chuyện.
Hứa Tư đứng im, áy náy nói:
- Chuyện quỹ y học có thể phiền viện trưởng Ngụy bàn với trợ thủ của tôi được không? Tôi phải đi thăm bạn nằm viện... Đây là quà tôi mang từ quê tới, không đủ thể hiện thành ý, mong viện trưởng Ngụy đừng từ chối.
~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~
Hứa Tư tới phòng Địch Đan Thanh một lúc rồi cùng Tạ Vãn Tình qua phòng bệnh của Trương Khác, đem chuyện quỹ chữa trị nói với y, Tạ Vãn Tình cười nói:
- Sao em còn cái thói quen xin chỉ thị vậy, chuyện này em tự quyết được rồi.
Hưa Tư mỉ cười, cô chưa bao giờ có ý thức có thể tùy ý sử dụng tài sản đứng tên mình.
Trương Khác gối đầu lên tay trái, nhìn ánh hoàng hôn chiếu lên người Hứa Tư, làm khuôn mặt mê người phủ thêm ánh sáng vàng rực rỡ, đẹp không sao tả siết, thầm nghĩ lập quỹ chưa trị này có lẽ là tâm nguyện từ lâu của cô:
- Chị trao đổi với em là muốn Cẩm Hồ cấp thêm chút tài trợ à?
- Bỏ đi cổ phần công ty, mỗi năm hoa hồng được chia nhiều như vậy, tôi cầm nhiều tiên làm gì?
Hứa Tư ngồi xuống đầu giường, cầm lấy bàn tay bị thương của Trương Khác, lấy ngón tay sờ nhẹ lên vết thương:
- Cũng không biết là cần bao nhiêu, chắc hoa hồng mỗi năm là đủ rồi.
- Chị muốn đem hoa hồng hàng năm ra thì phải tìm người thật sự tín nhiệm mới được.
Trừ lượng lớn cổ phần ở Việt Tú ra, Hứa Tư có cả cổ phần trực tiếp ở Ái Đạt, Tân Quang, Cẩm Hồ, tuy tỉ lệ rất ít, nhưng dù 1% cổ phần đó cũng có giá trăm triệu rồi, tài sản dưới tên Hứa Tư cộng hết lại cũng phải tới tỉ mốt tỉ hai.
Công ty đang phát triển cao tốc, tài chính cần dùng rất nhiều, nhưng mỗi năm Hứa Tư cũng phải được chia gần trăm triệu, trừ đi thuế má, cũng phải có được tới 70 - 80 triệu, ngoài ra thu nhập phòng thiết kế cũng không tiện.
Lập một quỹ chữa trị mỗi năm đàu tư vài chục triệu tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.
Trương Khác không quản Hứa Tư dùng tiền làm gì, chỉ muốn cô cẩn thận không để tiền bỏ ra, cuối cùng lại làm cho lòng mình phiền nhiễu.
- Bác sĩ Ngụy Quan hoa phẫu thuật cho Hứa Duy là người có thể tín nhiệm, mấy năm qua tôi không tới bái phỏng, vừa rồi đột nhiên mời ông ấy giúp đỡ.
Hứa Tư cũng thấy vừa rồi mình hơi vội:
- Tôi định đem chuyện quỹ chữa trị đặt dưới danh nghĩa công ty chị Vãn Tình, chuyện cụ thể còn cần chị Vãn Tình giúp, nên thương lượng trước với mọi người.
- Vậy cũng được.
Trương Khác gật đầu, trường học quốc tế Hải Dụ lập một quỹ y tế là rất thỏa đáng, vô trách nhiệm nói:
- Vậy hai chị thương lượng đi, không liên quan gì tới em cả.
Lúc này Vệ Lan gõ cửa đi vào, mời bọn họ ăn tối.
Địch Đan Thanh vẫn phải nằm tĩnh dưỡng trên giường, không thể để cô một mình trong bệnh viện, mọi người đều ăn cơm trong bệnh viện, phòng bệnh đặc biệt có cả gian chăm sóc, gian tiếp khách ăn cơm, thức ăn cũng không tệ.
Hôm qua Trương Khác "đuổi" mẹ về Tân Vu rồi, trong bệnh viện có mẹ Địch Đan Thanh ở lại, buổi tối Vệ Lan cũng tới giúp.
Địch Đan Thanh mặc chiếc áo bệnh nhân xanh lam, mắt sáng lên nhìn thức ăn xếp đầy bàn nuốt nước bọt, nhìn cô gắp thức ăn định nhét vào miệng, Trương Khác khẩn trương đi tới giữ lại:
- Chị có cơm tối riêng, một số món ăn không tốt cho vết thương khép miệng, nhịn có vài ngày đã không chịu nổi sao? Chị Tiểu Lan, cơm của chị Đan Thanh đã đưa tới chưa?
- Tôi ngửi mùi thức ăn cho đỡ thèm không được à?
Địch Đan Thanh lườm Trương Khác một cái, vốn cô định hỏi “cậu là gì của tôi mà đòi quản tôi?” nhưng kìm lại được, đặt đũa xuống bàn, quay sang than vãn với Tạ Vãn Tình:
- Bữa nào cũng húp cháo vịt nhạt nhẽo, húp tới muốn nôn hết cả ra, bọn họ thì ngày nào cũng ăn cơm ở đây, lại còn không đóng cửa, mùi thơm cứ luồn vào mũi, không cho người ta sống nữa.
Dáng vẻ u oán thèm thuống của cô làm mọi người cười rộ lên.
Bình luận truyện