Chương 49: Không thể bảo vệ người mình yêu
Thấy Ngô Trương vẫn đang do dự, anh tiến lên vài bước không ngờ hắn ta lại nổi điên lên, khẩu súng trong tay hắn càng nhấn mạnh trên đầu cô: “Mẹ nó! Mày đừng giở trò, thả súng xuống”
Vương Thần Kiêu cảm thấy không thể trao đổi với hắn nên làm theo điều hắn nói. Lúc này, phía sau anh là người của bọn họ, tất cả đều chỉa súng về phía anh
Triệu Minh Vy đứng một bên nhìn cũng cảm thấy lo lắng thay, nhìn tình cảnh hiện tại, ánh mắt cô hướng về phía lan can boong tàu. Từ trên này nhảy xuống khả năng cứu vớt tình hình rất cao
Nhìn xuống một lát rồi quay lại nhìn Vương Thần Kiêu, ánh mắt hai người dao nhau. Nhận ra được ý định của cô, anh lắc đầu. Anh không muốn cô gặp chuyện gì không may. Có mặt anh ở đây, nếu để cô nhảy xuống, thì trách nhiệm bảo vệ cô của anh chẳng là gì. Không đáng mặt đàn ông, ngay cả người mình yêu cũng không thể bảo vệ
Triệu Minh Vy biết anh không thể để cô nhảy xuống. Nhưng với tình hình hiện tại chỉ còn cách này. Cố gắng nhích người ra một chút, hai tay hai chân của cô đều bị buộc chặt, chỉ còn cách cuối cùng, lấy hết sức cô đập đầu mình vào đầu Ngô Trương, từ trên boong tàu nhảy xuống. Lúc lướt qua hắn ta, cô thấy máu từ trong mũi hắn xộc ra chảy xuống tận cằm
Người Dịch Thiên trên trực thăng thấy một màn này thì kinh sợ. Triệu Minh Vy vậy mà nhảy từ độ cao đó xuống trong khi cả người đều bị buộc chặt. Nhanh chóng giao phó cho người xuống cứu lấy cô
Phía bên Bích Vân đã ở trên hòn đảo, từ đây đến con thuyền có lẽ sẽ nhanh hơn người của anh. Vội lấy thuyền máy đuổi ra
Ngô Trương thấy tình hình không ổn, liền nhanh chóng tìm đường chạy thoát. Một mình Vương Thần Kiêu chiến đấu với mất tên này, nhanh như chớp liền hạ gục hết bọn chúng, ngắm chuẩn tên Ngô Trương đang chạy trốn kia bắn. Nhưng hắn ta lại tránh được cú bắn chí mạng này, viên đạn gim trúng cánh tay trái của hắn. Hết đường lui, hắn liều mình nhảy xuống biển
Triệu Minh Vy rơi xuống biển, đầu bị chảy máu, lắc lắc để tỉnh táo hơn, lấy miệng mở trói bàn tay, vừa trỏi được tay khuôn mặt liền nổi trên nước, lại trìm xuống gở bàn chân, dùng hết sức bơi về hòn đảo trước mặt
Bích Vân thấy một bóng người nhảy xuống, không cần đoán cũng biết Ngô Trương, bảo nhóm người khác tìm Triệu Vy, cô cùng những người khác tìm hắn ta, vì cách chổ hắn ta không xa nên bọn cô vớt hắn ta lên được. Vì sốc nước nên đã ngất đi
Vương Thần Kiêu liên lạc với những người trên trực thăng, bọn họ báo rằng với độ cao như thế e rằng khả năng sống rất thấp
Triệu Minh Vy choáng váng cực kì, con thuyền lớn kia đã tới hòn đảo mà nhóm người Bích Vân ở đó, lúc này nhớ tới khuôn mặt của Vương Thần Kiêu, cô như tham muốn được sống để nhìn thấy anh. Chỉ còn một cách duy nhất, dùng hết hơi thở của mình, cô trìm xuống, lặn về phía con thuyền đó
Vương Thần Kiêu từ trên thuyền xuống, vừa định đi tìm cô thì đã thấy phía xa xa kia có một người đang bơi lại gần. Nhanh chóng tiến lại, không phải. Đây là thuộc hạ của anh. Trong lòng anh lẩn lộn nhiều cảm xúc, phía bên trái có bóng người từ dưới nước ngoi lên, đang trong trạng thái mơ hồ, người đó đã bước thẳng người. Không cần nghĩ ngợi, đó là bóng dáng anh đang tìm kiếm, nhanh chân chạy về phía cô
Triệu Vy vừa lên bờ, bước lên cát được ba bước đã ngã xuống. Trong lúc mơ màng một cánh tay đã nhanh chóng đỡ lấy thân hình của cô
Nhóm người Bích Vân cũng nhìn thấy cảnh này, biết cô đã an toàn liền làm theo lời cô nói, tránh người của Vương Thần Kiêu liền đem Ngô Trương về quân khu
Trong bệnh viện, Vương Thần Kiêu nhìn người con gái nằm yên tĩnh trên giường lòng như có tảng đá đè lên. Cô liều mạng sống để giúp anh, điều này khiến anh vừa tự hào vừa đau lòng. Cô dũng cảm đến mức khiến anh tự hào. Cô mạnh mẽ đến mức khiến anh đau lòng
Chuông điện thoại quân đội vang lên: “Alo”
Đặng Phong báo cáo tình hình: “Đội trưởng! Không tìm thấy Ngô Trương! Nghi ngờ đã được người của hắn cứu”
“Tạm thời cứ cho người tìm kiếm! Nếu như hắn đã được cứu thì đừng ra tay, chuyện ngày hôm nay chắc hắn sẽ nghi ngờ! Tránh bứt dây động rừng nguy hiểm đến người của ta”
Bên kia nhận được lệnh liền đáp: “Rõ”
Lúc tỉnh lại, trước mắt cô là một màu trắng, nhìn xung quanh thấy bóng dáng của một người đang đứng bên cửa sổ. Nhận thấy người trên giường đang rục rịch anh quay người lại
Hai người nhìn nhau một lúc. Vương Thần Kiêu từ từ tiến lại gần giường bệnh, ân cần hỏi han : “Em thấy không khỏe chổ nào? Có cần anh gọi bác sĩ vào không?”
Triệu Vy mỉm cười an ủi: “Không sao! Em muốn uống nước”
Cẩn thận rót nước cho cô, anh chầm chậm nói: “Chẳng bao giờ chịu suy nghĩ cho bản thân! Em nghĩ cách em làm là đúng hả?”
Nằm yên lặng nghe anh chất vấn, Triệu Minh Vy cười cười, anh từ lúc nào lại thích cằn nhằn như bà ngoại của cô thế chứ?
Thấy khuôn mặt tỏ vẻ đáng thương của cô, Vương Thần Kiêu cạn lời. Không muốn nói nữa liền quay mặt đi chổ khác tỏ vẻ tức giận
Hành động này của anh khiến cô bật cười, khép nép cầm lấy bàn tau vì tức gian mà nắm thành quyền của anh: “Xin lỗi! Không phải bây giờ em đã bình yên vô sự đây sao? Anh đừng tức giận”
Bình luận truyện