Quan Sách
Chương 11: Ra tay rồi?
Mông Hổ từ sau khi tự đổi nghề cho đến nay thì ở Cục Lâm nghiệp, ngoài điều này ra, Mông Hổ bình thường vẫn rất hào phóng với mọi người. Ở huyện Lễ Hà có nhiều mối quan hệ, cũng coi như là người rất có mánh khóe.
Trần Kinh có được sự trợ giúp đắc lực này của Mông Hổ, đối với hắn mà nói quả đúng là một thành công lớn. Có Đội chấp pháp của Cục Lâm nghiệp trong tay, coi như Trần Kinh có thứ máy móc để cưỡng chế, về mặt lâm nghiệp thì có rất nhiều cách xử lý, hắn sẽ rất thuận buồm xuôi gió.
So sánh một cách thực sự ở trong lòng với Trần Kinh, thì Đường Liên gần đây tâm thần bất ổn. Từ lúc y đến phòng làm việc của Trần Kinh, nhìn thấy chủ nhiệm văn phòng Nghiêm Thanh đối xử với Trần Kinh rất thân mật, trong lòng y liền cảm thấy không thoải mái.
Hơn nữa ngày hôm đó trên bàn ăn, y rõ ràng là đã hơn đứt Trần Kinh rồi, không ngờ tên tiểu tử này lại dở thủ đoạn, dám khiến Mã Văn Hoa và Chu Sâm Lâm hung hăng gây gổ với nhau, lại một phen nổi sóng gió.
Điều duy nhất khiến Đường Liên cảm thấy vui mừng chính là, Trần Kinh nói lời giữ lời, về đến Phòng là ký ngay giấy thông trạm “ liên quan đến số gỗ trên lâm trường và nghiêm cấm xin vận chuyển”
“ Chu Sâm Lâm...” Đường Liên lẩm bẩm trong miệng, trong đầu nhớ thật kỹ cái tên này, đôi bàn tay y gõ nhẹ nhẹ lên mặt bàn.
Đường Liên rất coi trọng Chu Sâm Lâm này, bởi vì người này có một ngọn núi lớn để dựa, cậu của anh ta chính là chủ tịch đương nhiệm huyện Lễ Hà-Mã Bộ Bình, mặc dù Mã Văn Hoa và Mã Bộ Bình không có quan hệ gì, nhưng hai người đều là người họ Mã ở thôn Du Thụ, quan hệ này không có nhiều người biết lắm, nhưng Đường Liên lại biết vô cùng rõ.
Lâm Trung Tắc mấy năm gần đây rất quan tâm đến Chu Sâm Lâm. Trong cục trên dưới, Lâm Trung Tắc chẳng nể mặt ai, duy chỉ có Chu Sâm Lâm có lúc còn nổi khùng, y còn nể mặt một chút, đạo hạnh về mặt này chính là ở đây.
Lâm Trung Tắc lại dựa vào chủ tịch huyện Long Mã, Mã chủ tịch lại giao Chu Sâm Lâm cho y, nên y cũng phải quan tâm ít nhiều.
Trước mắt Phòng Lâm nghiệp đang rơi vào thế bấp bênh, Triệu Văn Long đứng mũi chịu sào đã bị bắt, Cuộc cạnh tranh này không thể không đề cấp đến trong huyện. Mã chủ tịch và bí thư Thư vừa bắt đầu nhiệm kỳ mới, đấu tranh càng kịch liệt, Phòng Lâm nghiệp nhất thời rơi vào cảnh nguy cấp.
Theo như Đường Liên thấy, Triệu Văn Long bại lộ, vấn để Lâm Trung Tắc bị đưa ra cũng chẳng còn xa nữa. Đường Liên bị Lâm Trung Tắc chèn ép bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có cơ hội lật ngược tình thế rồi, không thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này được.
Trước mắt, tình hình trong Phòng vẫn còn rất mịt mờ, Đường Liên phán đoán, đây là do thái độ của Mã chủ tịch với Lâm Trung Tắc vẫn chưa rõ ràng.
Lâm Trung Tắc đi theo Mã Bộ Bình cũng được vài năm rồi, nhân viên như vậy cũng được coi như là công thần, lại là mãnh tướng, nếu có muốn bỏ rơi thật thì cũng sẽ không dễ dàng mà đoạn tuyệt được.
Hơn nữa Đường Liên lại đang tiếp cận Chu Sâm Lâm, mượn cơ hội này lấn tới, có lẽ đây là cây rơm cuối cùng cho con lạc đà sắp chết.
Mưu kế của Đường Liên là muốn đánh một trận ra trò, chuyện này cũng là do y bày ra, Trần Kinh giúp y hoàn thành, một khi chuyện trồng cây cấm phá rừng lộ ra, truy cứu điều tra, thì tuyệt nhiên không hề có liên quan gì đến Đường Liên.
Đến lúc đó Lâm Trung Tắc sẽ hận Trần Kinh đến mức nghiến răng nghiến lợi, hơn nữa Chu Sâm Lâm từ lâu cũng đã hận Trần Kinh rồi, kết quả mọi chuyện của Đường Liên đều sẽ thuận lợi, một khi Lâm Trung Tắc bị điều đi khỏi Phòng Lâm nghiệp, thì Đường Liên không phải là người thích hợp nhất để lựa chọn hay sao?
Mặt khác, phải cùng lúc củng cố nội bộ, phán đoán đúng đại cục, Đường Liên vẫn luôn cho rằng không thể xem thường năng lực của Mã Bộ Bình.
Bây giờ Thư-Mã đấu nhau, xem ra bí thư Thư đang chiếm ưu thế. Thực ra bí thư Thư mới là người bắt buộc phải rời khỏi Lễ Hà, nếu không thì Mã Bộ Bình… Khoảng cách giữa hai người quá lớn, Mã Bộ Bình mấy năm gần đây đã có lực lượng kinh doanh ở chính phủ, chỉ cần có thể chống đỡ được đợt sóng gió này, thì triển vọng sau này tuyệt đối có thể đoán được.
Cho nên, Đường Liên cho rằng, Phòng Lâm nghiệp khối địa phương này, cho dù Lâm Trung Tắc có đi rồi, thì Mã Bộ Bình cũng không thể chọn ứng cử viên tiếp theo là người trong Phòng được.
Đường Liên và Chu Sâm Lâm bây giờ có quan hệ hòa hợp với nhau, nếu như Lâm Trung Tắc có chuyện gì, cắt đứt quan hệ với Chu Sâm Lâm, sự tồn tại của Đường Liên vừa có thể nắm giữ đại cục, vừa có thể chùi đít cho Chu Sâm Lâm, bảo vệ cho Chu Sâm Lâm được bình an. Cứ theo như thế này mà nói, tỷ lệ mà Mã Bộ Bình nghĩ đến việc chọn Đường Liên thay thế Lâm Trung Tắc là rất lớn.
Chính trị giống như đánh cờ, nhưng điều đáng lo lắng nhất chính là tâm loạn. Chu Sâm Lâm nếu như xảy ra chuyện gì vào lúc này, thì Mã Bộ Bình cũng không thể không không bị hạ bệ. Với chỉ số thông minh của Mã Bộ Bình, ông ta nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Trong phòng phảng phất hương trà, Đường Liên nhìn qua cửa sổ văn phòng, nhìn thấy cổng chính của Phòng Lâm nghiệp, đầu óc của y mông lung, nghĩ ra đủ thứ lợi hại.
Y không ngừng nghĩ ngợi, càng nghĩ y càng cảm thấy suy nghĩ của mình không thể nào sai được, hoàn toàn không có sơ hở, có thể nói là tiến công sắc bén, không hề có nguy hiểm.
Nghĩ thấy rất đắc ý, y không kìm nổi bắt đầu rên lên, đoạn mà y thích nhất trong vở kịch Hoàng Mai, ánh mắt của y nhìn ra sân của Phòng có đôi chút băn khoăn, cuối cùng ánh mắt dừng lại dưới tán cây hoa quế đằng kia.
Chiếc xe của Phòng vẫn còn ở bãi đỗ, nhưng đáng tiếc chiếc xe chuyên dụng của Lâm Trung Tắc, có lẽ...
Á?
Bỗng nhiên y nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Áo sơ mi trắng, com lê đen, rất phong độ, đấy không phải là Trần Kinh thì còn ai vào đây nữa. Trần Kinh đi đến trước bóng râm kia, một tay đập vào cái xe trước mặt, đôi tay mềm mại như tay người phụ nữ vuốt ve đường cong của xe, giống như vuốt ve vòng eo của người tình vậy.
Sắc mặt Đường Liên thay đổi, trong lòng chợt dâng lên sự chán ghét vô hạn.
- Tên tiểu tử này, không phải là chó má mà phải là dã thú mới đúng, hắn thực sự đoán được tâm tư của mình? Coi Đường Liên ta là kẻ hạ lưu giống như Triệu Văn Long...
Đường Liên nghĩ thầm trong lòng, trên mặt lộ rõ sự khinh bỉ.
Nhìn thấy Trần Kinh rất chướng mắt, thanh niên gọi là văn nghệ thành phố này, trong chính trị thì chỉ là thứ ngu ngốc, không chỉ có thể, tên tiểu tử này còn nói như rồng leo, làm như mèo mửa, đi đến đâu cũng làm bộ người thành phố, khiến cho người ta trong lòng cảm thấy ghê tởm.
Nhân vật như thế này ở chính đàn Lễ Hà làm sao có thể thành công được, không những không ra hồn, riêng chuyện tồn tại được đã là rất khó khăn rồi.
Nghĩ đến đây, mặt Đường Liên lộ ra vẻ cười tàn nhẫn, nhìn về phía Trần Kinh với ánh mắt khinh bỉ, giống như con mèo nhìn con mồi của mình vậy...
“Tinh, tinh, tinh!”
Tiếng chuông điện thoại trên bàn reo lên.
Đường Liên hơi nhíu mày, không muốn thu hồi ánh mắt của mình, bước nhanh đến bàn làm việc, cầm điện thoại lên:
- Tôi là Đường Liên, anh là ai vậy?
- Phó phòng Đường, tôi là lão Chu đây, chuyện này là như thế nào đấy? Rốt cuộc bây giờ trong Phòng có ai làm chủ không? Như thế này không phải để cho người ta làm bừa hay sao?
Đầu dây bên kia quát tháo ầm ĩ.
- Anh Chu? Làm sao vậy? Xảy ra chuyện rồi sao?
Đường Liên có chút nóng mặt.
- Đội chấp pháp kia, ai cho bọn chúng to gan như vậy? Đám này không hỏi, không cho phân trần gì hết, đến Bình Động của tôi đánh người, trực tiếp niêm phong rừng Bình Động của tôi rồi, toàn bộ kho gỗ cũng bị niêm phong rồi, còn tuyên bố phải tạm giam hành chính Mã Văn Hoa, Mã Văn Hoa đã bị bọn chúng bắt lên huyện rồi,
Chu Sâm Lâm lớn tiếng nói.
- Cái gì? Đội chấp pháp, anh nói là Mông Hổ?
Đường Liên miệng đắng ngắt.
- Sao có thể có chuyện này được, rừng Bình Động là đơn vị dẫn đầu của phòng chúng ta bao nhiêu năm nay, Mông Hổ nếu không biết phân biệt đúng sai, thì anh ta cũng không thể làm những chuyện ngu xuẩn thế này được.
- Cái gì không có khả năng, công an xã của chúng tôi cũng không ngăn được, bí thư Vương và chủ tịch Thiệu tức giận đến mức chửi đổng, đổ lên đầu tôi hỏi tình hình, việc này đầu đuôi như thế nào mà tôi lại không biết sao?
Chu Sâm Lâm nói.
- Bây giờ anh đang ở chỗ nào?
Đường Liên nhíu mày nói, việc này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của y, nhất thời y cũng không tưởng tượng ra được vấn đề nằm ở chỗ nào.
- Hai tiếng nữa tôi sẽ đến thị trấn, chuyện này Phòng nhất định phải làm rõ ràng cho tôi. Con mẹ nó chứ, dám đùa với ông, ông sẽ không để hắn yên đâu.
Cuối cùng Chu Sâm Lâm cũng không thể khống chế cảm xúc của bản thân được nữa, buột miệng nói bậy.
Mặt Đường Liên biến sắc, đang muốn mở miệng nói chuyện, đối phương lại dập điện thoại cái bụp, không nể mặt y gì hết.
Đường Liên thở dài, gác điện thoại đến văn phòng, Nghiêm Thanh không có ở trong phòng, y hỏi liên tiếp ba người, hỏi có phải Trưởng phòng Lâm đi làm rồi không, nhưng người được hỏi đều trả lời không biết.
Y lại gọi điện thoại cho Đội chấp pháp, Mông Hổ không có ở đấy, người nhận điện thoại là một cô gái, hỏi cái gì cũng nói đều phải đợi Mông Đội trưởng về mới biết.
Trong lòng Đường Liên bắt đầu cảm thấy bực tức, y gác điện thoại, buông chén trà ra, vừa lúc ở chỗ quẹo cầu thang, còn gặp tên đáng đánh Trần Kinh.
- Phó phòng Đường, sao vội vã như vậy, có chuyện gì gấp sao?
Đường Liên có chút ngượng ngùng, y ho khan mấy tiếng, nói:
- Phó phòng Trần, nghe nói Đội chấp pháp nghiêm phong gỗ ở Bình Động, còn bắt người nữa, còn sử dụng bạo lực, chuyện này có thật không?
Trần Kinh tỏ vẻ mặt bình thản, hắn mỉm cười, giả bộ giật mình, nói:
- Có việc này sao? Lão Mông này, tôi chỉ bảo anh ta đi kiểm tra một chút tình hình ở Bình Động, không ngờ anh ta lại làm lớn chuyện như vậy, xem ra chuyện này khó lường đây, đợi anh ta về rồi, xem anh ta báo cáo như thế nào.
Đường Liên như bị điện giật, ngay tại chỗ, y đã nghĩ tới đủ mọi tình huống, nhưng sao y lại không nghĩ tới, Trần Kinh ở đó phá rối.
Nhìn bộ dạng bình thản của Trần Kinh, vẻ rất thản nhiên, Đường Liên không chịu được chỉ tay nói:
- Trần...Trần... anh thật là lỗ mãng, anh có biết Bình Động là nơi nào không? Rừng Bình Động là nơi như thế nào không?
- Niêm phong rừng, bắt người, chuyện lớn như vậy, đến Trưởng Phòng Lâm còn không dám làm, còn cần phải bàn bạc với mọi người, anh...anh...
- Anh Đường,
Trần Kinh nghiêm mặt.
- Anh nói những câu này có ý gì? Anh có nhìn thấy tôi rời thị trấn bước nào không? Là Đội chấp pháp của chúng ta làm, thị phi đúng sai, phải chờ Mông Hổ về mới biết được.
Miệng Đường Liên mấp máy, giống như cá rời nước vậy, nhưng lại không nói ra được chữ nào.
Trần Kinh thở dài nói:
- Thời buổi rối loạn, đúng là thời buổi rối loạn! Mới có hai ngày đi cùng anh Mông đến Ủy ban kỷ luật, hôm nay anh ta lại phát điên như vậy, thật sự là không làm cho người ta bớt lo chút nào.
Trần Kinh vừa nói, vừa quay người, đi về phía phòng làm việc của mình. Đường Liên lằng lặng đứng ở đó, cẩn thận nhớ lại những lời Trần Kinh nói, càng nghĩ càng rối, càng nghĩ càng thấy không thể nắm bắt được.
Trong lúc sơ ý, sau lưng Đường Liên đã để lộ ra sơ hở. Nhiều năm lăn lộn chính trị, khiến y có được một trực giác siêu phàm, bằng trực giác, y cảm thấy không ổn, y đột nhiên ý thức được cái ý tưởng đầu tiên của mình có khả năng là quá mơ tưởng rồi.
Trần Kinh có được sự trợ giúp đắc lực này của Mông Hổ, đối với hắn mà nói quả đúng là một thành công lớn. Có Đội chấp pháp của Cục Lâm nghiệp trong tay, coi như Trần Kinh có thứ máy móc để cưỡng chế, về mặt lâm nghiệp thì có rất nhiều cách xử lý, hắn sẽ rất thuận buồm xuôi gió.
So sánh một cách thực sự ở trong lòng với Trần Kinh, thì Đường Liên gần đây tâm thần bất ổn. Từ lúc y đến phòng làm việc của Trần Kinh, nhìn thấy chủ nhiệm văn phòng Nghiêm Thanh đối xử với Trần Kinh rất thân mật, trong lòng y liền cảm thấy không thoải mái.
Hơn nữa ngày hôm đó trên bàn ăn, y rõ ràng là đã hơn đứt Trần Kinh rồi, không ngờ tên tiểu tử này lại dở thủ đoạn, dám khiến Mã Văn Hoa và Chu Sâm Lâm hung hăng gây gổ với nhau, lại một phen nổi sóng gió.
Điều duy nhất khiến Đường Liên cảm thấy vui mừng chính là, Trần Kinh nói lời giữ lời, về đến Phòng là ký ngay giấy thông trạm “ liên quan đến số gỗ trên lâm trường và nghiêm cấm xin vận chuyển”
“ Chu Sâm Lâm...” Đường Liên lẩm bẩm trong miệng, trong đầu nhớ thật kỹ cái tên này, đôi bàn tay y gõ nhẹ nhẹ lên mặt bàn.
Đường Liên rất coi trọng Chu Sâm Lâm này, bởi vì người này có một ngọn núi lớn để dựa, cậu của anh ta chính là chủ tịch đương nhiệm huyện Lễ Hà-Mã Bộ Bình, mặc dù Mã Văn Hoa và Mã Bộ Bình không có quan hệ gì, nhưng hai người đều là người họ Mã ở thôn Du Thụ, quan hệ này không có nhiều người biết lắm, nhưng Đường Liên lại biết vô cùng rõ.
Lâm Trung Tắc mấy năm gần đây rất quan tâm đến Chu Sâm Lâm. Trong cục trên dưới, Lâm Trung Tắc chẳng nể mặt ai, duy chỉ có Chu Sâm Lâm có lúc còn nổi khùng, y còn nể mặt một chút, đạo hạnh về mặt này chính là ở đây.
Lâm Trung Tắc lại dựa vào chủ tịch huyện Long Mã, Mã chủ tịch lại giao Chu Sâm Lâm cho y, nên y cũng phải quan tâm ít nhiều.
Trước mắt Phòng Lâm nghiệp đang rơi vào thế bấp bênh, Triệu Văn Long đứng mũi chịu sào đã bị bắt, Cuộc cạnh tranh này không thể không đề cấp đến trong huyện. Mã chủ tịch và bí thư Thư vừa bắt đầu nhiệm kỳ mới, đấu tranh càng kịch liệt, Phòng Lâm nghiệp nhất thời rơi vào cảnh nguy cấp.
Theo như Đường Liên thấy, Triệu Văn Long bại lộ, vấn để Lâm Trung Tắc bị đưa ra cũng chẳng còn xa nữa. Đường Liên bị Lâm Trung Tắc chèn ép bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có cơ hội lật ngược tình thế rồi, không thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này được.
Trước mắt, tình hình trong Phòng vẫn còn rất mịt mờ, Đường Liên phán đoán, đây là do thái độ của Mã chủ tịch với Lâm Trung Tắc vẫn chưa rõ ràng.
Lâm Trung Tắc đi theo Mã Bộ Bình cũng được vài năm rồi, nhân viên như vậy cũng được coi như là công thần, lại là mãnh tướng, nếu có muốn bỏ rơi thật thì cũng sẽ không dễ dàng mà đoạn tuyệt được.
Hơn nữa Đường Liên lại đang tiếp cận Chu Sâm Lâm, mượn cơ hội này lấn tới, có lẽ đây là cây rơm cuối cùng cho con lạc đà sắp chết.
Mưu kế của Đường Liên là muốn đánh một trận ra trò, chuyện này cũng là do y bày ra, Trần Kinh giúp y hoàn thành, một khi chuyện trồng cây cấm phá rừng lộ ra, truy cứu điều tra, thì tuyệt nhiên không hề có liên quan gì đến Đường Liên.
Đến lúc đó Lâm Trung Tắc sẽ hận Trần Kinh đến mức nghiến răng nghiến lợi, hơn nữa Chu Sâm Lâm từ lâu cũng đã hận Trần Kinh rồi, kết quả mọi chuyện của Đường Liên đều sẽ thuận lợi, một khi Lâm Trung Tắc bị điều đi khỏi Phòng Lâm nghiệp, thì Đường Liên không phải là người thích hợp nhất để lựa chọn hay sao?
Mặt khác, phải cùng lúc củng cố nội bộ, phán đoán đúng đại cục, Đường Liên vẫn luôn cho rằng không thể xem thường năng lực của Mã Bộ Bình.
Bây giờ Thư-Mã đấu nhau, xem ra bí thư Thư đang chiếm ưu thế. Thực ra bí thư Thư mới là người bắt buộc phải rời khỏi Lễ Hà, nếu không thì Mã Bộ Bình… Khoảng cách giữa hai người quá lớn, Mã Bộ Bình mấy năm gần đây đã có lực lượng kinh doanh ở chính phủ, chỉ cần có thể chống đỡ được đợt sóng gió này, thì triển vọng sau này tuyệt đối có thể đoán được.
Cho nên, Đường Liên cho rằng, Phòng Lâm nghiệp khối địa phương này, cho dù Lâm Trung Tắc có đi rồi, thì Mã Bộ Bình cũng không thể chọn ứng cử viên tiếp theo là người trong Phòng được.
Đường Liên và Chu Sâm Lâm bây giờ có quan hệ hòa hợp với nhau, nếu như Lâm Trung Tắc có chuyện gì, cắt đứt quan hệ với Chu Sâm Lâm, sự tồn tại của Đường Liên vừa có thể nắm giữ đại cục, vừa có thể chùi đít cho Chu Sâm Lâm, bảo vệ cho Chu Sâm Lâm được bình an. Cứ theo như thế này mà nói, tỷ lệ mà Mã Bộ Bình nghĩ đến việc chọn Đường Liên thay thế Lâm Trung Tắc là rất lớn.
Chính trị giống như đánh cờ, nhưng điều đáng lo lắng nhất chính là tâm loạn. Chu Sâm Lâm nếu như xảy ra chuyện gì vào lúc này, thì Mã Bộ Bình cũng không thể không không bị hạ bệ. Với chỉ số thông minh của Mã Bộ Bình, ông ta nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Trong phòng phảng phất hương trà, Đường Liên nhìn qua cửa sổ văn phòng, nhìn thấy cổng chính của Phòng Lâm nghiệp, đầu óc của y mông lung, nghĩ ra đủ thứ lợi hại.
Y không ngừng nghĩ ngợi, càng nghĩ y càng cảm thấy suy nghĩ của mình không thể nào sai được, hoàn toàn không có sơ hở, có thể nói là tiến công sắc bén, không hề có nguy hiểm.
Nghĩ thấy rất đắc ý, y không kìm nổi bắt đầu rên lên, đoạn mà y thích nhất trong vở kịch Hoàng Mai, ánh mắt của y nhìn ra sân của Phòng có đôi chút băn khoăn, cuối cùng ánh mắt dừng lại dưới tán cây hoa quế đằng kia.
Chiếc xe của Phòng vẫn còn ở bãi đỗ, nhưng đáng tiếc chiếc xe chuyên dụng của Lâm Trung Tắc, có lẽ...
Á?
Bỗng nhiên y nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Áo sơ mi trắng, com lê đen, rất phong độ, đấy không phải là Trần Kinh thì còn ai vào đây nữa. Trần Kinh đi đến trước bóng râm kia, một tay đập vào cái xe trước mặt, đôi tay mềm mại như tay người phụ nữ vuốt ve đường cong của xe, giống như vuốt ve vòng eo của người tình vậy.
Sắc mặt Đường Liên thay đổi, trong lòng chợt dâng lên sự chán ghét vô hạn.
- Tên tiểu tử này, không phải là chó má mà phải là dã thú mới đúng, hắn thực sự đoán được tâm tư của mình? Coi Đường Liên ta là kẻ hạ lưu giống như Triệu Văn Long...
Đường Liên nghĩ thầm trong lòng, trên mặt lộ rõ sự khinh bỉ.
Nhìn thấy Trần Kinh rất chướng mắt, thanh niên gọi là văn nghệ thành phố này, trong chính trị thì chỉ là thứ ngu ngốc, không chỉ có thể, tên tiểu tử này còn nói như rồng leo, làm như mèo mửa, đi đến đâu cũng làm bộ người thành phố, khiến cho người ta trong lòng cảm thấy ghê tởm.
Nhân vật như thế này ở chính đàn Lễ Hà làm sao có thể thành công được, không những không ra hồn, riêng chuyện tồn tại được đã là rất khó khăn rồi.
Nghĩ đến đây, mặt Đường Liên lộ ra vẻ cười tàn nhẫn, nhìn về phía Trần Kinh với ánh mắt khinh bỉ, giống như con mèo nhìn con mồi của mình vậy...
“Tinh, tinh, tinh!”
Tiếng chuông điện thoại trên bàn reo lên.
Đường Liên hơi nhíu mày, không muốn thu hồi ánh mắt của mình, bước nhanh đến bàn làm việc, cầm điện thoại lên:
- Tôi là Đường Liên, anh là ai vậy?
- Phó phòng Đường, tôi là lão Chu đây, chuyện này là như thế nào đấy? Rốt cuộc bây giờ trong Phòng có ai làm chủ không? Như thế này không phải để cho người ta làm bừa hay sao?
Đầu dây bên kia quát tháo ầm ĩ.
- Anh Chu? Làm sao vậy? Xảy ra chuyện rồi sao?
Đường Liên có chút nóng mặt.
- Đội chấp pháp kia, ai cho bọn chúng to gan như vậy? Đám này không hỏi, không cho phân trần gì hết, đến Bình Động của tôi đánh người, trực tiếp niêm phong rừng Bình Động của tôi rồi, toàn bộ kho gỗ cũng bị niêm phong rồi, còn tuyên bố phải tạm giam hành chính Mã Văn Hoa, Mã Văn Hoa đã bị bọn chúng bắt lên huyện rồi,
Chu Sâm Lâm lớn tiếng nói.
- Cái gì? Đội chấp pháp, anh nói là Mông Hổ?
Đường Liên miệng đắng ngắt.
- Sao có thể có chuyện này được, rừng Bình Động là đơn vị dẫn đầu của phòng chúng ta bao nhiêu năm nay, Mông Hổ nếu không biết phân biệt đúng sai, thì anh ta cũng không thể làm những chuyện ngu xuẩn thế này được.
- Cái gì không có khả năng, công an xã của chúng tôi cũng không ngăn được, bí thư Vương và chủ tịch Thiệu tức giận đến mức chửi đổng, đổ lên đầu tôi hỏi tình hình, việc này đầu đuôi như thế nào mà tôi lại không biết sao?
Chu Sâm Lâm nói.
- Bây giờ anh đang ở chỗ nào?
Đường Liên nhíu mày nói, việc này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của y, nhất thời y cũng không tưởng tượng ra được vấn đề nằm ở chỗ nào.
- Hai tiếng nữa tôi sẽ đến thị trấn, chuyện này Phòng nhất định phải làm rõ ràng cho tôi. Con mẹ nó chứ, dám đùa với ông, ông sẽ không để hắn yên đâu.
Cuối cùng Chu Sâm Lâm cũng không thể khống chế cảm xúc của bản thân được nữa, buột miệng nói bậy.
Mặt Đường Liên biến sắc, đang muốn mở miệng nói chuyện, đối phương lại dập điện thoại cái bụp, không nể mặt y gì hết.
Đường Liên thở dài, gác điện thoại đến văn phòng, Nghiêm Thanh không có ở trong phòng, y hỏi liên tiếp ba người, hỏi có phải Trưởng phòng Lâm đi làm rồi không, nhưng người được hỏi đều trả lời không biết.
Y lại gọi điện thoại cho Đội chấp pháp, Mông Hổ không có ở đấy, người nhận điện thoại là một cô gái, hỏi cái gì cũng nói đều phải đợi Mông Đội trưởng về mới biết.
Trong lòng Đường Liên bắt đầu cảm thấy bực tức, y gác điện thoại, buông chén trà ra, vừa lúc ở chỗ quẹo cầu thang, còn gặp tên đáng đánh Trần Kinh.
- Phó phòng Đường, sao vội vã như vậy, có chuyện gì gấp sao?
Đường Liên có chút ngượng ngùng, y ho khan mấy tiếng, nói:
- Phó phòng Trần, nghe nói Đội chấp pháp nghiêm phong gỗ ở Bình Động, còn bắt người nữa, còn sử dụng bạo lực, chuyện này có thật không?
Trần Kinh tỏ vẻ mặt bình thản, hắn mỉm cười, giả bộ giật mình, nói:
- Có việc này sao? Lão Mông này, tôi chỉ bảo anh ta đi kiểm tra một chút tình hình ở Bình Động, không ngờ anh ta lại làm lớn chuyện như vậy, xem ra chuyện này khó lường đây, đợi anh ta về rồi, xem anh ta báo cáo như thế nào.
Đường Liên như bị điện giật, ngay tại chỗ, y đã nghĩ tới đủ mọi tình huống, nhưng sao y lại không nghĩ tới, Trần Kinh ở đó phá rối.
Nhìn bộ dạng bình thản của Trần Kinh, vẻ rất thản nhiên, Đường Liên không chịu được chỉ tay nói:
- Trần...Trần... anh thật là lỗ mãng, anh có biết Bình Động là nơi nào không? Rừng Bình Động là nơi như thế nào không?
- Niêm phong rừng, bắt người, chuyện lớn như vậy, đến Trưởng Phòng Lâm còn không dám làm, còn cần phải bàn bạc với mọi người, anh...anh...
- Anh Đường,
Trần Kinh nghiêm mặt.
- Anh nói những câu này có ý gì? Anh có nhìn thấy tôi rời thị trấn bước nào không? Là Đội chấp pháp của chúng ta làm, thị phi đúng sai, phải chờ Mông Hổ về mới biết được.
Miệng Đường Liên mấp máy, giống như cá rời nước vậy, nhưng lại không nói ra được chữ nào.
Trần Kinh thở dài nói:
- Thời buổi rối loạn, đúng là thời buổi rối loạn! Mới có hai ngày đi cùng anh Mông đến Ủy ban kỷ luật, hôm nay anh ta lại phát điên như vậy, thật sự là không làm cho người ta bớt lo chút nào.
Trần Kinh vừa nói, vừa quay người, đi về phía phòng làm việc của mình. Đường Liên lằng lặng đứng ở đó, cẩn thận nhớ lại những lời Trần Kinh nói, càng nghĩ càng rối, càng nghĩ càng thấy không thể nắm bắt được.
Trong lúc sơ ý, sau lưng Đường Liên đã để lộ ra sơ hở. Nhiều năm lăn lộn chính trị, khiến y có được một trực giác siêu phàm, bằng trực giác, y cảm thấy không ổn, y đột nhiên ý thức được cái ý tưởng đầu tiên của mình có khả năng là quá mơ tưởng rồi.
Bình luận truyện