Quan Sách

Chương 33: Có người mời khách



Phạm Triết - cháu trai của chú Từ bước vào Phòng Lâm nghiệp, Trần Kinh cũng chẳng giấu giếm gì, Phòng Lâm nghiệp hiện giờ đang thiếu nhân tài, Pham Triết lại tốt nghiệp chính quy chuyên ngành cây giống trường Đại học Lâm nghiệp, hơn nữa lại thông qua một cách thuận lợi cuộc sát hạch của Phòng Nhân sự.

Trần Kinh trực tiếp đến hỏi thăm Đường Liên, yêu cầu Đường Liên sắp xếp Phạm Triết vào trạm công tác giống cây rừng.

Nhắc tới Đường Liên, trong đó vẫn còn có chuyện.

Đối với việc Trần Kinh đảm nhận chức Phó phòng thường trực, Phó bí thư Đảng, Đường Liên lại là người không bằng lòng nhất. Y có kinh nghiệm lý lịch hơn Trần Kinh, quan hệ xã hội cũng rộng hơn Trần Kinh, Trần Kinh dựa vào cái gì mà trèo lên đầu y cơ chứ?

Chính là nhờ danh tiếng của Trần Kinh ở vụ Bình Động và Hà Tây ư?

Ý thức đấu tranh chính trị của Đường Liên rất mạnh, thủ đoạn và phương pháp đều có, nhưng năng lực phán đoán tình hình thì vẫn còn kém.

Y nghĩ rằng, Trần Kinh đảm nhận chức Phó phòng thường trực, hơn nữa cấp trên rõ ràng muốn Trần Kinh phụ trách những công việc hàng ngày ở Phòng Lâm nghiệp, trong lòng Lâm Trung Tắc chắc chắn không hài lòng, chắc chắn có nhiều xúc cảm nhất.

Cho nên, Đường Liên là cánh tay mà Lâm Trung Tắc tin tưởng nhất, cứ ba ngày lại chạy đến chỗ Lâm Trung Tắc than phiền.

Cũng ngay cái ngày Trần Kinh sắp xếp Phạm Triết vào Phòng Lâm nghiệp, Đường Liên thừa cơ hội này chạy đến phòng làm việc của Lâm Trung Tắc, chỉ uống một ngụm trà rồi nói luôn:
- Trưởng phòng Lâm à, ngài xem xem tình trạng của Phòng Lâm nghiệp chúng ta bây giờ, có người muốn độc chiếm hết! Vấn đề nhân sự ngay từ đầu cũng chẳng hỏi ý kiến của tôi rồi nói thẳng là muốn sắp xếp người.

- Phòng Lâm nghiệp cũng chẳng là sân vườn của nhà ai cả, không phải ai muốn vào cũng vào được?

Lâm Trung Tắc nâng chén trà trắng sứ trong tay trầm ngâm uống trà, có chút không yên lòng. Gần đây ngoài việc y phải tham gia những hoạt động ngoại khóa, thì chủ yếu y đều ru rú trong nhà.

Bây giờ những việc lớn nhỏ của Phòng Lâm nghiệp đều do Trần Kinh nắm hết, còn Lâm Trung Tắc quản lý phương hướng chiến lược, đó chính là một câu nói suông, Phòng Lâm nghiệp này đã tuột khỏi tay y rồi!

Nhìn thấy Lâm Trung Tắc lặng thinh, Đường Liên đứng dậy tiến đến trước mặt y nói :
- Trưởng phòng Lâm, tôi thật không hiểu, Trưởng phòng Phòng Lâm nghiệp là ngài, Bí thư cũng là ngài, nhưng tại sao bây giờ cái gì cũng do Trần Kinh ra lệnh? Trong mắt anh ta có còn Trưởng phòng là ngài nữa không? Cả Phòng sao bây giờ chỉ có một mình Trần Kinh chỉ đạo?

Lâm Trung Tắc nheo mắt lại, dùng ánh mắt bình thản nhất nhìn ông Phó phòng có chút kích động đang đứng trước mặt mình, thật lâu sau, y thản nhiên cười nói:
- Được, vấn đề này hôm nay chúng ta thảo luận chút!

Nói xong, y nhấc điện thoại mà lãnh đạo phòng vừa bố trí, quay một dãy số.

Trong phút chốc, Trần Kinh liền đến gõ cửa, kính cẩn gọi :
- Chào Phó phòng Trần!

Lâm Trung Tắc thản nhiện gật đầu, Trần Kinh vừa mới khép cửa, Lâm Trung Tắc liền quay ra nói với Đường Liên :
- Lão Đường, anh có điều gì không hài lòng hoặc có ý kiến gì với Phó phòng Trần thì đối mặt nói luôn đi! Tôi sẽ làm trọng tài, xem hai người ai nói có lý?

Trần Kinh sửng sốt nhìn Đường Liên, Đường Liên thì lại biến thành thằng ngốc ngay tại chỗ, mặt đỏ lên, vô cùng xấu hổ, ấp a ấp úng một hồi mới nói:
- Không, không... chỉ là tôi có chút lo ngại về vấn đề nhân sự, tôi...

Trần Kinh nhìn bộ mặt kia của Đường Liên cũng có thể đoán ra được đã xảy ra chuyện gì rồi.

Hắn cười thầm trong bụng, Đường Liên là người rất thông minh nhưng cũng có lúc làm ra việc ngu xuẩn như thế này.

Hiên tại trước mắt biểu hiện là đang chèn ép Lâm Trung Tắc, vào lúc này, Lâm Trung Tắc như con thiêu thân trong Phòng Lâm nghiệp?

Cho dù trong lòng Lâm Trung Tắc không hài lòng, không thoải mái, nhưng y cũng tuyệt đối ủng hộ Trần Kinh. Ủng hộ việc làm của Trần Kinh, là một thái độ, có hay không thái độ này chính là quyết định Lâm Trung Tắc có thay đổi hay không.

Trong lòng Lâm Trung Tắc biết rất rõ, nếu y cứ khăng khăng một mực, hạu quả sao này nhất định sẽ rất thê thảm.

Cho nên vào lúc này ở Phòng nông nghiệp, Trần Kinh càng hành động thì Lâm Trung Tắc càng an toàn, càng có lợi.

Đường Liên không ngờ tới chuyện này, ý đồ của Lâm Trung Tắc chẳng phải là làm quả pháo hay sao? Lâm Trung Tắc là loại người gì? Sao lại có thể lừa được Đường Liên?

- Vấn đề nhân sự vẫn do Trưởng phòng Đường phụ trách, tôi chỉ là đưa ra vài ý kiến và đề nghị thôi! Lần này người bổ sung đều là thông qua cuộc khảo sát của Phòng nhân sự tuyển chọn, sự sắp xếp của mỗi người trong họ, tôi sẽ chỉ thị, lão Đường à, ông có ý kiến gì về đề nghị này không?
Trần Kinh nhíu mày hỏi.

Sắc mặt Đường Liên đỏ tía, những người bàn bạc vụng trộm vốn không vẻ vang gì, bây giờ Lâm Trung Tắc lại gọi Trần Kinh tới, cho y và Trần Kinh giáp mặt, mặt đối mặt nói rõ ràng, y làm sao có thể nói rõ ràng đây?

Quan cấp trên đè chết người, Trần Kinh bây giờ quản lý những công việc thường ngày của Phòng Lâm nghiệp, mọi việc hắn đều có thể hỏi đến.

Đừng nói là việc Phòng Nhân sự sắp xếp công việc cụ thể của người mới đến, cho dù là việc sắp xếp người phụ trách Phòng, trạm trưởng, Trần Kinh nói muốn sắp xếp như thế nào, Đường Liên có thể ngăn cản suy nghĩ của Trần Kinh sao?

- Phó phòng Đường có gì cứ nói đừng ngại, nếu không có ý kiến gì thì tôi xin phép đi trước, không làm phiền ngài và Trưởng phòng Lâm nói chuyện nữa!
Trần Kinh thản nhiên nói, hắn vừa nói vừa như nhà ảo thuật lấy từ sau lưng mình ra một hộp trà để lên bàn của Lâm Trung Tắc nói:
- Có hộp trà, là lá chè xuân Hỏa Lật Tiêm, lần này tôi đi Bình Động, chính là Bí thư Vương Thanh Nhàn tìm cho tôi trong tư phòng trà của họ. Tôi với anh ta đã nói rất rõ ràng, Phòng Lâm nghiệp chúng ta chỉ uống loại lá chè xuân...

Khuôn mặt Lâm Trung Tắc cười cười nói:
- Đúng là lão Vương hiểu tôi, cứ để trà ở đó, anh vội thì cứ đi trước đi, tôi và lão Đường tâm sự chút!

Trần Kinh không biết Lâm Trung Tắc và Đường Liên hai người bọn họ tâm sự cái gì, dù sao từ đó về sau, Đường Liên muốn nhiều phép tắc thì có nhiều phép tắc, càng thêm kiềm chế so với hai vị Phó phòng mới kia...

Phạm Triết có thể vào Trạm công tác cây trồng lâm nghiệp huyện, cả nhà y mừng khôn xiết.

Công tác ở thị trấn, hơn nữa lại là biên chế hành chính, lại còn được hưởng tiền lương chức vụ, đây hoàn toàn không phải là đãi ngộ của người mới vào nghề, phân công chính thức vào ngày chế tốt nghiệp đại học, phân công tốt mới có đãi ngộ này.

Hai vợ chồng nhà Phạm Tư Danh hai ngày gần đây thường chạy tới nhà chú Từ, tặng này tặng nọ để cảm tạ.

Hơn nữa hai người họ lại muốn chú Từ ra mặt mời Trần Kinh đến nhà họ ăn cơm, thịnh tình này Trần Kinh thật khó từ chối, thật đúng là ăn một bữa tiệc rượu chính gốc Lễ Hà.

Trần Kinh có thể nhìn thây, đừng nói là hai vợ chồng nhà họ Phạm phấn chấn, mà hai lão nhà chú Từ cũng vui mừng không kém.

Hai ông bà vốn lương thiện, cháu trai có công việc tốt như vậy, bọn họ cũng vui lây. Quan trọng hơn là thông qua việc này, quan hệ hai chị em trong nhà đã hòa hợp lại.

Trước kia nhà họ Phạm có chút không ưa nhà họ Từ, cảm giác nhà họ đều là người nhà nước, ông bà Từ mở một quán thịt nướng, làm sao có thể cùng ngồi cùng ăn với nhà họ được? Hơn nữa lão Từ tính tình ương ngạnh, cứ gặp nhà họ Phạm là lại châm chọc khiêu khích, vì vậy quan hệ giữa hai nhà rất căng thẳng.

Nhưng hiện tại thì không còn như vậy nữa, lại nói, Phạm Triết được phân công vào chỗ tốt như vậy căn bản là có sự giúp sức của lão Từ.

Nếu không phải là lão Từ, Trần Kinh tuyệt nhiên không thể biết có người như Phạm Triết, nhà họ Phạm có tiền để tiêu, rốt cục đến tìm một công việc vừa ý như thế này cũng không tìm được, cái này khác biệt quá xa.

Nhà họ Phạm mặc dù có chút thế lực, nhưng xét đến cùng vẫn là người thành thật,gặp phải nhà họ Từ bề thế như vậy, lợi thế trước kia đều biến thành hổ thẹn, bây giờ bị hạ thấp xuống ...

...

Đỗ Thanh vào Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy, thế nào cũng phải mời khách, Trần Kinh muốn trốn cũng không thoát.

Địa điểm mời khách lại là nhà hàng Kim Ngọc, khi Trần Kinh đến, căn phòng đã chật ních người.

Cả trai lẫn gái đều rất trẻ, Trần Kinh nhìn có chút hoa mắt, hắn luôn nghi ngờ tất cả những người trẻ tuổi của cả huyện Lễ Hà đều ở trong căn phòng này.

Cô bé Đỗ Thanh đi sau lưng hắn đẩy hắn vào trong phòng, sau đó vẫy vẫy hai tay, nói to:
- Mọi người yên lặng một chút, yên lặng một chút! Tôi giới thiệu vói mọi người, Vị này là Trần Kinh _ vị Phó phòng tài ba của Phòng Lâm nghiệp! Trịnh Sảng hiện tại trong nhà giam, chính là kiệt tác Phó phòng Trần của chúng ta, thế nào, tôi có thể diện chứ! Hôm nay mời anh ấy đến để cổ vũ chúng ta!

- Ồ, nga!
Cả phòng hoan hô, những cô gái hét to, cùng nhau tiến lại gần nhìn kỹ.

- Đừng, đừng!
Đỗ Thanh chắn trước mặt Trần Kinh, vẻ mặt có chút kích động.
- Mọi người đừng dại trai, đừng dọa khách quý của tôi, khách quý của tôi mọi người biết là ai không?

- Khách quý của cô chúng tôi biết, chúng tôi không dọa anh ấy mà chỉ muốn biết một chút, chúng tôi đã ngưỡng mộ anh ấy từ lâu rồi!
Một cô gái mặc váy kẻ sọc nói, chủ động đưa tay ra và chào hỏi Trần Kinh.

Trần Kinh đưa tay ra nhẹ nhàng bắt tay, gật đầu nói:
- Xin chào!

Trong phòng cuối cùng cũng im lặng, Trần Kinh bình tĩnh ngồi xuống, vừa mới ngồi, hai thanh niên tay cầm cốc bia đến, cung kính nói:
- Trưởng phòng Trần, nếu không ngại cho tôi gọi anh là anh Trần nhé! Tôi Nhị Mao, anh ta là Vương Lâm, chúng tôi cả đời chưa phục ai, bây giờ chỉ phục anh Trần! Chúng tôi đọc sách không được, chỉ giỏi đánh nhau, nhưng bây giờ muốn làm cảnh sát, tôi có ý trêu Bang Điểu Mao của Trịnh Sảng kia...

- Chúng tôi hôm nay kính anh một cốc, chúng tôi uống cạn rồi, anh tùy ý...

Hai anh chàng mỗi người đã uống hết cốc bia, sớm đã có người nhét vào tay Trần Kinh một chén rượu, Trần Kinh cũng uống một hơi cạn sạch, trong người bỗng chốc nóng dần lên.

Trần Kinh dường như ngay tại thời điểm uống hết chén rượu, bỗng chốc trở thành trung tâm của mọi người.

Đối mặt với nhiều người kính rượu như vậy, Trần Kinh làm sao có thể trụ được, cũng may dù sao hắn cũng có kinh nghiệm thử thách, trong khoảnh khắc, Đỗ Thanh đâng đứng bên cười hì hì liền kéo hắn ra nói:

- Các vị, mọi người đều là bạn của Đỗ Thanh, tôi hỏi mọi người Ban tổ chức ở chỗ nào, Ban tổ chức chính là Phòng ban đề bạt cán bộ. Sau này, Đỗ tiểu thư của chúng ta chính là lãnh đạo Ban tổ chức, mọi người không tranh thủ lúc này tạo mối quan hệ tốt với cô ấy thì còn đợi khi nào nữa?

- Yooo, hoo!

Lại có người hoan hô ồn ào, mấy người liền lập tức vây xung quanh Đỗ Thanh, Trần Kinh nhân cơ hội thoát ra ngoài.

Hắn xoa xoa cái bụng có chút phình ra, hơi ngà ngà say, nhìn nhóm người này ít hơn hắn có vài tuổi thôi, nhưng đầu óc không phải là một trang giấy trắng, trong lòng hắn rất phức tạp...

Ba năm nói ra thì rất ngắn, nhưng ba năm có thể biến đổi một con người.

Hắn của ba năm trước và đám thanh niên trước mặt này rất giống nhau, nhưng bây giờ, hắn đã là một vị Phó trưởng Phòng, từ một sinh viên tốt nghiệp đại học, đến Phó trưởng phòng một Phòng trăm người, đoạn hành trình này là một biến đổi lớn lao, Trần Kinh bây giờ chỉ có thể nhìn bóng dáng của mình trong quá khứ qua đám thanh niên kia

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện