Quan Thanh

Chương 702: Bức di thư trên nón bảo hộ (phần 1)



-Được, tốt lắm.

An Tại Đào khoát tay.

-Nhất định phải nắm rõ tình hình sau khi được điều trị của các thợ mỏ, bảo đảm họ được hoàn toàn khoẻ mạnh. Mặt khác, công tác tìm kiếm xác các thợ mỏ tiến triển đến đâu rồi?

-Cục trưởng An, cho tới bây giờ, số thợ mỏ tử vong là 218 người. Phần lớn các thi thể của thợ mỏ bị nạn đều đã tìm ra, nhưng có một số người bị vùi lấp, khá khó khăn khi tìm kiếm, có lẽ cần phải có thêm một thời gian nữa.

An Tại Đào trầm ngâm một chút, rồi quả quyết nói:

-Thời gian thì không thành vấn đề, nhưng cần phải khẩn trương lên. Nhất định phải toàn lực tìm kiếm thi thể người bị nạn, sau đó cho người nhà nhận diện. Đồng thời, bắt đầu tiến hành công tác bồi thường cho người bị nạn, nhất định phải trấn an người nhà của họ. Công tác này tôi sẽ phối hợp với lãnh đạo tỉnh và thành phố một chút.

Lý Đại Quang kính cẩn gật đầu:

-Dạ, tôi hiểu rồi, tôi nhất định làm đúng theo chỉ thị của Cục trưởng An…

Vào lúc này, Lý Đại Quang sẽ không bỏ qua cơ hội biểu hiện trước mặt An Tại Đào, bởi vì từ ánh mắt của hắn, y đọc được vẻ tán thành đối với ý kiến của mình.

An Tại Đào xoay người lại, nhìn Mã Hiểu Cường dặn dò:

-Chủ nhiệm Mã, lập tức gửi văn bản và gọi điện báo cáo với lãnh đạo Tổng cục và lãnh đạo Quốc vụ viện, chờ qua lúc bận rộn này, tôi sẽ làm một báo cáo chuyên đề với Tổng cục và Quốc vụ viện. Mặt khác, anh đi liên hệ với phía tỉnh và thành phố, tôi muốn gặp mặt các lãnh đạo liên quan của tỉnh và thành phố, mở một cuộc hội nghị.

Mã Hiểu Cường dạ một tiếng, vội đi lo liệu.

-Tiểu Lý, cô phụ trách liên hệ với các đồng chí Ban tuyên giáo địa phương, lấy danh nghĩa tổ điều tra sự cố chúng ta, tổ chức một cuộc họp báo vào lúc 3 giờ chiều về tai nạn mỏ Mạnh Gia Loan, không cần làm kinh động lãnh đạo chính quyền địa phương.

-Dạ, Cục trưởng An.

Lý Nguyệt Như vội đáp ứng, sau đó nhích lại gần An Tại Đào, dịu dàng cười nói, ánh mắt loé lên một chút thân thiết:

-Cục trưởng An, mắt Cục Trưởngđỏ lên rồi kìa, hay Cục trưởng trở về nghỉ ngơi một lát đi. Xin hãy chú ý đến sức khoẻ ạ.

An Tại Đào mỉm cười:

-Cô đi đi, tôi biết rồi, tôi còn có thể chịu được. Cô cũng phải giữ sức khoẻ, đi thôi!

Lý Nguyệt Như chạy đi liên hệ với các lãnh đạo có liên quan, An Tại Đào đứng đó nhìn về phía một hầm mỏ đang tạm ngừng hoạt động, im lặng suy nghĩ. Bởi vì xảy ra tai nạn mỏ Mạnh Gia Loan, tất cả các mỏ của tập đoàn công ty khai thác mỏ Nam Hà đều phải tạm ngưng hoạt động, khẩn cấp điều tra giám sát về tình trạng an toàn. Nếu muốn hoạt động trở lại, ít nhất phải đợi Quốc vụ viện kết thúc công tác điều tra và quy trách nhiệm.

Đột nhiên, từ đường thông với miệng giếng mỏ bên cạnh, vọng đến tiếng khóc hết sức thê lương của một người phụ nữ, phá tan bầu không khí vốn đang trầm lặng và đầy áp lực ở khu vực khai thác mỏ Mạnh Gia Loan vào lúc sáng sớm.

An Tại Đào đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy một người phụ nữ chừng hơn ba mươi tuổi lệ rơi đầy mặt, đang kêu khóc lớn tiếng, ngã khuỵu xuống đất, mấy nhân viên công tác và người thân nâng cô ta dậy. Dưới chân cô ta, là một xác người vừa được moi lên khỏi giếng.

An Tại Đào đi nhanh tới, Lý Đại Quang và một số cán bộ địa phương cũng đi tới.

-Cục trưởng An…

-Vị này là…

An Tại Đào nhẹ nhàng nói, mắt dán vào một thi thể nằm trên một chiếc cáng đơn sơ, gần như không nhìn rõ được khuôn mặt, toàn thân bẩn thỉu vô cùng vì bùn đất, trong lòng hắn đau đớn như bị dao đâm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện Bất Hủ chấm cơm.

An Tại Đào mạnh mẽ kìm nén cảm xúc. Hắn xuất thân từ tầng lớp thấp nhất trong xã hội, hai mẹ con hắn phải chịu sự kỳ thị của xã hội, trải qua đau khổ màtrưởng thành, cho nên hắn có sự đồng cảm đối với những người ở tầng lớp thấp nhất trong xã hội. Cũng vì vậy, từ khi hắn đi theo con đường làm quan chức, hắn luôn kiên trì làm việc vì lợi ích thực tế của người dân. Hắn luôn cho rằng, cuộc sống của dân chúng không dễ dàng gì, chỉ bằng sức lực một mình hắn cũng khó thay đổi được hiện trạng, nhưng chỉ mong sao được làm hết sức mình để không thẹn với lòng là được.

Một thợ mỏ trông có vẻ là tổ trưởng chảy nước mắt, hai tay cầm một chiếc nón bảo hộ màu đỏ đứng một bên, nức nở nói:

-Lãnh đạo, hắn là nhân viên giám sát an toàn Hạ Minh Hải. Hắn bị vùi trong một khe hở. Chắc là chết vì trúng độc khí gas.

Người thợ mỏ kia cầm chiếc nón bảo hộ đưa tới, An Tại Đào càm lấy đưa lên nhìn, thấy bên ngoài và bên trong vành nón đầy những chữ viết bằng phấn, có một số chữ đã không còn nhìn rõ.

An Tại Đào tập trung đọc một lát mới nhận ra, đây là bức di thư do Hạ minh Hải viết trước khi chết. Toàn bộ bức thư như sau:

"Dù là tình cốt nhục cũng phải rành mạch, tôi nợ mẹ 100 tệ, nợ Trần Thự Hoa 100 tệ, nợ Hàn Trạch Dân 150 tệ. Ở hợp tác xã tín dụng, tôi cho Chu Cát Sinh mượn 1000 tệ. Vương Tiểu Văn nợ tôi 1000 tệ. Tôi thế chấp chotài chính mỏ 650 tệ, ngoài ra còn tiền lương. Liên Hương cố gắng nuôi dạy con cái, hiếu kính với cha mẹ, nhất định phải hoả táng cho tôi."

"Liên Hương trong di thư này chính là vợ của Hạ Minh Hải, và là người phụ nữ đang khóc ngất kia.

Hai tay An Tại Đào nắm chặt mép chiếc nón bảo hộ, tay hơi run rẩy, không kìm nổi lệ rơi. Hắn không phải là một người tình cảm yếu đuối, hơn nữa, thân phận ràng buộc, đương nhiên hắn không thể dễ dàng biểu lộ tình cảm thật sự của mình với người ngoài, nhưng lúc này, trong tay hắn là một bức di thư đặc biệt của một người đã trả bằng cả sinh mạng của mình để viết ra, những lời mộc mạc, chân thành mà tình cảm tha thiết của một thợ mỏ bình thường chân chất, khiến hắn không thể kìm chế được cảm xúc.

Thật lâu sau, An Tại Đào nhẹ nhàng nói với giọng khàn đi:

-Lý Đại Quang, cẩn thận giữ kỹ nón bảo hộ này, phái người chụp ảnh và sao chép thành tài liệu dự phòng. Xong rồi, mang nón bảo hộ này đến cho tôi mang về.

Đầu tiên hiện trường im lặng như tờ, rồi bất chợt lần lượt nổi lên những tiếng nấc nghẹn ngào và nức nở, không ít thợ mỏ tham gia cứu nạn và nhân viên công tác đều không kìm nổi, che mặt mà khóc.

Khuôn mặt An Tại Đào đầy vẻ đau buồn, chậm rãi đi trước. Cẩu Bình đuổi theo sau, An Tại Đào dừng bước, trầm giọng nói:

-Cục trưởng Cẩu, chiều này khi cuộc họp báo chấm dứt, tổ điều tra sự cố chúng ta và tổ truy vấn trách nhiệm lập tức tổ chức cuộc họp, nghiên cứu xác định trách nhiệm của người có liên quan, sau đó lập tức báo cáo lên Tổng cục và Quốc vụ viện.

Cẩu Bình ừ một tiếng. Từ tối hôm qua, y không dám nói gì nữa, từ trong lời nói của An Tại Đào, y đã nhận ra sự bất mãn của hắn đối với mình, điều đó làm Cẩu Bình cảm thấy bị áp lực nặng nề.

Trước đó, khi Cục trưởng Cục giám sát than Triệu Hổ bị cách chức, y vốn nghĩ mình là nhân vật số hai sẽ đương nhiên thay thế vị trí của Triệu Hổ, nào ngờ Trung ương lại điều An Tại Đào đến. Một cơ hội rất tốt để có thể được thăng cấp từ cấp sở lên cấp phó bộ, đã vì thế mà trôi qua. Đối với một người đã 53 tuổi như Cẩu Bình, đây có thể nói là cơ hội lên chức cuối cùng của y, nhất là ở một ngành nhạy cảm như Cục giám sát than.

Tân Cục trưởng An Tại Đào này có vẻ rất mạnh thế, dường như cũng rất có bối cảnh. Không cần phân tích gì sâu xa, chỉ cần căn cứ vào tuổi tác, quá trình công tác và tốc độ lên chức của hắn, là có thể nhận ra điều này. Đương nhiên, y còn nghe nói An Tại Đào là người rất có năng lực và có thủ đoạn.

Y càng lúc càng nhận thấy, làm việc cùng một Cục trưởng mạnh mẽ và cứng rắn như vậy, cũng không dễ chịu gì. An Tại Đào và Cục trưởng Triệu Hổ trước đây là hai thái cực, một người rất mềm dẻo, một người lại rất cứng rắn. Tuy nhiên, sau này Cẩu Bình mới biết, An Tại Đào tuyệt đối không đơn giản như y nghĩ.

Tuổi trẻ bồng bột, cứng quá dễ gãy, những lời này xem ra không thích hợp với An Tại Đào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện