Quan Thương
Em đang muốn nói chuyện này với anh Tăng, học kỳ này em có hai tháng thực tiễn, có thể cho em tới thành ủy thực tập không?
Lâm Tuyền không trả lời cha đột nhiên lảng sang chuyện khác:
- Để anh nói với bí thư Cảnh một tiếng, hẳn là không có vấn đề. Mai em tới thành ủy tìm anh, nếu không có vấn đề gì, anh sẽ làm giấy ra vào cho em.
Triệu Tăng lấy làm lạ hỏi:
- Trước kia em bỏ khoa quan hệ cộng đồng, chạy đi học số học kinh tế, giờ sao lại muốn vào thành ủy thực tập? Bí thư Trần đã lui về bảy năm, Chu Bình, Dương Vân cũng không còn, anh thấy em tốt nghiệp xong tới thành ủy đi, nói không chừng em còn có tiền đồ hơn anh.
- Tiểu Ba không giống cậu, nói không hợp vào sĩ đồ.
Lâm Minh Đạt nhẹ giọng nói:
- Sao thế ạ, thiên phú của Tiểu Ba tốt hơn em năm xưa nhiều, tính tình cũng trầm tĩnh. Bí thư Cảnh mới 52 tuổi, còn em dù chỉ là phó thư ký trưởng nho nhỏ, cũng có thể nâng đỡ cho Tiểu Ba, Trần gia cũng không phải là không gượng dậy được.
- Chỉ phó thư ký trưởng nho nhỏ à, Tĩnh Hải có mấy cán bộ chính xử ít tuổi hơn anh? Lời này nghe sao là lạ? Phải nói là một ngôi sao chính trị đang lên ấy chứ, em thấy anh Tăng chưa tới 40 là lên tới cấp sở rồi. Em còn hai năm nữa mới tốt nghiệp, nghĩ chuyện xa xôi thế làm gì, chỉ muốn vào cơ quan nhà nước để hiểu thêm thực tế thôi.
***
Cấp bậc quan trường TQ là Quốc - Bộ/ Tỉnh - Sở - Xử - Khoa.
Lâm Minh Đạt nghiêm nghị nói:
- Cậu khác với Tiểu Ba, Tiểu Ba là con trai tôi, nói thông minh thì thông minh đấy, xử sự cũng khéo léo, hoàn toàn không có tính kiêu ngạo và bốc đồng ở cái loại tuổi của nó, đây vốn là điều kiện cực tốt. Nhưng nó không quang minh lỗi lạc như cậu, tiến vào sĩ đồ rồi sẽ mất phương hương, nó lại tham công hám lợi, tôi chỉ lo sau này nó đi theo con đường của ông ngoại nó.
- Sao anh nói con nó như thế?
Trần Tú gắp một cái sủi cảo, đang thổi cho nguội để thử mặn nhạt ra sao, nghe chồng nói xấu con đút luôn miếng sủi cảo nóng hổi vào miệng chồng?
- Oa oa oa ...
Lâm Minh Đạt bị bóng kêu rầm trời, khó khăn lắm mới nuốt được miếng sủi cảo xuống:
- Anh cũng nghĩ cho con thôi, lão gia tử dạy nó mấy cái thứ chẳng hay ho gì, giờ anh đâm lo nó quá thông minh, sợ nó bị thông minh làm hại, rồi hại mình hại người … oa oa…
Thì ra Lâm Tĩnh Sơ cũng học mẹ đút cho Lâm Minh Đạt một miếng sủi cảo nóng, không để ông nói xấu anh trai.
Lâm Tuyền nhún vai không bình luận, y không phủ nhận mình rất giống ông ngoại, Trần Nhiên là người ảnh hưởng nhiều nhất tới y, chỉ có điều khác, y không thích bị gò bó bởi thể chế, quan trường chỉ là điểm tựa và bàn đạp cho y.
Vợ đưa con về nhà mẹ đẻ chơi, Triệu Tăng ở lại ăn cơm tối, hắn ăn cơm nhà họ Lâm nhiều hơn ở nhà, ăn cơm tối xong, Triệu Tăng và Lâm Minh Đạt tiếp tục bày cờ khai chiến, Lâm Tuyền quay về phòng đọc thật kỹ bản thảo chưa hoàn thành kia, kế hoạch này trong nội bộ thành ủy còn chưa lan truyền, tất nhiên không thể đặt trong tay Lâm Tuyền. Lâm Tĩnh Sơ muốn tìm Lâm Tuyền nói chuyện cũng bị Trần Tú đuổi đi, làm tiểu nha đầu phụng phịu không vui.
9 giờ, Quách Bảo Lâm gọi điện thoại tới, ba người bọn họ đến lúc này mới xử lý xong đống dưa nẫu, trách móc Lâm Tuyền một trận. Lâm Tuyền cười nói:
- Phó bí thư thành ủy Triệu Tăng đang ở nhà tao, nếu chẳng phải nhớ chuyện ông già mày dặn, tao đã chuồn đi tìm mày chơi rồi.
- Thôi, thôi, quen mày mấy năm rồi, tao còn chẳng biết bản lĩnh kiếm cớ của mày hay sao, nếu mày thực sự muốn đi đâu thì ai cản được? Triệu Tĩnh hôm nay thấy mới mẻ hăng máu thôi, giờ đang oán trách bàn tay nhỏ bé ngâm nước phồng da kia kìa, mai tới lượt mày đích thân ra tay đấy.
Lâm Tuyền giở thói vô lại:
- Vậy tao kệ chuyện nhà hàng nhé.
- Mày giỏi lắm, bỏ đi, chuyện nhà hàng mày nắm chắc vào, chuyện bên này tao cố chống đỡ, Triệu Tĩnh cũng không yên tâm tao suốt ngày dính lấy Phương Nam nên ở bên giám sát, ít nhất còn giúp được một tay, mai mày kiếm cho tao một người nữa.
Lâm Tuyền nhớ tới tiểu nha đầu gặp chiều nay, nói:
- Mai tao đi xem sao, buổi trưa gặp nhau ở nhà hàng.
- Tận trưa à, buổi sáng là mệt nhất mày có biết không hả? Mày là lãnh đạo, thế nào cũng phải thò mặt ra lúc khởi công để cổ vũ sĩ khí chứ?
Lâm Tuyền xem đồng hồ tính toán thời gian rồi đồng ý. Cầm bản kế hoạch đi ra phòng khách, ván cờ đã tới lúc thu quan, thấy còn một lúc nữa bọn họ mới đánh xong, Lâm Tuyền liền đi vào phòng Lâm Tĩnh Sơ.
Trong nhà chỉ có một cái máy vi tính, đặt ở trong phòng Lâm Tiểu Sơ, lúc này trên màn hình đang liên tục lóe lên ảnh chân dung, Lâm Tĩnh Sơ nghe thấy tiếng mở cửa vội vàng thu nhỏ cửa sổ, thấy Lâm Tuyền lầm lét thò đầu vào, thuận tay cầm một cái bút chì ném tới:
- Vào phòng của nữ sinh sao không gõ cửa.
Vừa mới kết thúc năm thứ nhất cao trung Lâm Tĩnh Sơ liền có sự thay đổi lớn, trở nên đầy đặn yểu điệu rồi, sở hữu một vóc người đáng kiêu ngạo không tương xứng mới tuổi, cao 1m64, cái áo hai giây nhỏ nhắn bị bầu ngực đẩy lên cao, vòng eo nho nhỏ, cái mong cong cong, đúng là một tiểu mỹ nhân đầy hứa hẹn. Làn da không trắng lắm, nhưng tràn ngập sức sống khỏe khắn.
Thành tích của Lâm Tĩnh Sơ còn tốt hơn thời Lâm Tuyền học cao trung, lại là con gái út, cho nên thường ngày vợ chồng Lâm Minh Đạt, Trần Tú chỉ chiều một mình cô.
Lúc ông ngoại Trần Nhiên vì vấn đề kinh tế phải rời nhiệm, hoàn cảnh xung quanh biến đổi kịch liệt, Lâm Tuyền và chị cả Lâm Tĩnh Di đều cảm thụ được thói đời bạc bẽo, chịu rất nhiều thiệt thòi, nhưng biết bảo vệ đứa em út này. Tiểu nha đầu này hiện giờ là tiểu thư đỏng đảnh của Lâm gia, Lâm Tuyền rất chiều em, bị đánh không bao giờ đánh trả, bị chửi cũng không chửi lại.
- Anh gõ cửa rồi đấy chứ, tại em chăm chú vào máy nên không nghe thấy thôi.
Lâm Tuyền ném cái bút lại:
- Có xem nội dung không lành mạnh không đấy, để anh xem cái nào.
Lâm Tiểu Sơ vội tắt giao diện đi:
- Anh chẳng bao giờ tôn trọng sự riêng tư của người ta gì cả.
- Nhóc con mà cũng riêng tư với không riêng tư cái gì?
- Ai nói em nhóc con?
Lâm Tĩnh Sơ ưỡn ngực lên:
- Đừng ưỡn, có ưỡn cũng chỉ đến cỡ 32 A thôi.
Thấy Lâm Tiểu Sơ cầm cái ống bút lên, Lâm Tuyền vội vàng đổi giọng:
- Tiểu Sơ cũng thành tiểu mỹ nữ rồi, đẹp hơn chị Tĩnh Di hồi trước nhiều.
*** 32A thì 32 nghĩa là band size (vòng băng của áo) còn kí tự A là cup size (cúp ngực ), tầm 85 cm ... Thế là ngon rồi.
Lâm Tĩnh Sơ cười ngọt lịm:
- Cùng bàn của em có một tiểu mỹ nữ rất muốn làm quen với anh, khi nào để em giới thiệu hai người với nhau, em còn gọi bạn ấy là chị dâu.
- Nhóc con chơi cái trò yêu sớm à? Bọn em lên năm thứ hai rồi, có kế hoạch thi vào trường nào chưa?
- Em và Trần Thần luôn lấy trường của anh làm mục tiêu, vốn định qua mấy ngày nữa cùng bạn ấy tới tỉnh thành chơi, tham quan trường học của anh, vậy mà anh về trước.
Lâm Tiểu Sơ trề môi nói:
Lâm Tuyền kéo bằng miệng của cô ra, cười nói:
- Đại học vớ vẩn thì có gì hay mà xem? Với thực lực của tiểu mỹ nữ Lâm gia, nhắm mắt cũng thi vào được.
Kéo Lâm Tiểu Sơ khỏi ghế:
- Anh dùng máy vi tính một cái, có thể dùng cả đêm đấy, em ngủ ở phòng của anh đi.
Chương 17: Chỉ Là Bàn Đạp
Em đang muốn nói chuyện này với anh Tăng, học kỳ này em có hai tháng thực tiễn, có thể cho em tới thành ủy thực tập không?
Lâm Tuyền không trả lời cha đột nhiên lảng sang chuyện khác:
- Để anh nói với bí thư Cảnh một tiếng, hẳn là không có vấn đề. Mai em tới thành ủy tìm anh, nếu không có vấn đề gì, anh sẽ làm giấy ra vào cho em.
Triệu Tăng lấy làm lạ hỏi:
- Trước kia em bỏ khoa quan hệ cộng đồng, chạy đi học số học kinh tế, giờ sao lại muốn vào thành ủy thực tập? Bí thư Trần đã lui về bảy năm, Chu Bình, Dương Vân cũng không còn, anh thấy em tốt nghiệp xong tới thành ủy đi, nói không chừng em còn có tiền đồ hơn anh.
- Tiểu Ba không giống cậu, nói không hợp vào sĩ đồ.
Lâm Minh Đạt nhẹ giọng nói:
- Sao thế ạ, thiên phú của Tiểu Ba tốt hơn em năm xưa nhiều, tính tình cũng trầm tĩnh. Bí thư Cảnh mới 52 tuổi, còn em dù chỉ là phó thư ký trưởng nho nhỏ, cũng có thể nâng đỡ cho Tiểu Ba, Trần gia cũng không phải là không gượng dậy được.
- Chỉ phó thư ký trưởng nho nhỏ à, Tĩnh Hải có mấy cán bộ chính xử ít tuổi hơn anh? Lời này nghe sao là lạ? Phải nói là một ngôi sao chính trị đang lên ấy chứ, em thấy anh Tăng chưa tới 40 là lên tới cấp sở rồi. Em còn hai năm nữa mới tốt nghiệp, nghĩ chuyện xa xôi thế làm gì, chỉ muốn vào cơ quan nhà nước để hiểu thêm thực tế thôi.
***
Cấp bậc quan trường TQ là Quốc - Bộ/ Tỉnh - Sở - Xử - Khoa.
Lâm Minh Đạt nghiêm nghị nói:
- Cậu khác với Tiểu Ba, Tiểu Ba là con trai tôi, nói thông minh thì thông minh đấy, xử sự cũng khéo léo, hoàn toàn không có tính kiêu ngạo và bốc đồng ở cái loại tuổi của nó, đây vốn là điều kiện cực tốt. Nhưng nó không quang minh lỗi lạc như cậu, tiến vào sĩ đồ rồi sẽ mất phương hương, nó lại tham công hám lợi, tôi chỉ lo sau này nó đi theo con đường của ông ngoại nó.
- Sao anh nói con nó như thế?
Trần Tú gắp một cái sủi cảo, đang thổi cho nguội để thử mặn nhạt ra sao, nghe chồng nói xấu con đút luôn miếng sủi cảo nóng hổi vào miệng chồng?
- Oa oa oa ...
Lâm Minh Đạt bị bóng kêu rầm trời, khó khăn lắm mới nuốt được miếng sủi cảo xuống:
- Anh cũng nghĩ cho con thôi, lão gia tử dạy nó mấy cái thứ chẳng hay ho gì, giờ anh đâm lo nó quá thông minh, sợ nó bị thông minh làm hại, rồi hại mình hại người … oa oa…
Thì ra Lâm Tĩnh Sơ cũng học mẹ đút cho Lâm Minh Đạt một miếng sủi cảo nóng, không để ông nói xấu anh trai.
Lâm Tuyền nhún vai không bình luận, y không phủ nhận mình rất giống ông ngoại, Trần Nhiên là người ảnh hưởng nhiều nhất tới y, chỉ có điều khác, y không thích bị gò bó bởi thể chế, quan trường chỉ là điểm tựa và bàn đạp cho y.
Vợ đưa con về nhà mẹ đẻ chơi, Triệu Tăng ở lại ăn cơm tối, hắn ăn cơm nhà họ Lâm nhiều hơn ở nhà, ăn cơm tối xong, Triệu Tăng và Lâm Minh Đạt tiếp tục bày cờ khai chiến, Lâm Tuyền quay về phòng đọc thật kỹ bản thảo chưa hoàn thành kia, kế hoạch này trong nội bộ thành ủy còn chưa lan truyền, tất nhiên không thể đặt trong tay Lâm Tuyền. Lâm Tĩnh Sơ muốn tìm Lâm Tuyền nói chuyện cũng bị Trần Tú đuổi đi, làm tiểu nha đầu phụng phịu không vui.
9 giờ, Quách Bảo Lâm gọi điện thoại tới, ba người bọn họ đến lúc này mới xử lý xong đống dưa nẫu, trách móc Lâm Tuyền một trận. Lâm Tuyền cười nói:
- Phó bí thư thành ủy Triệu Tăng đang ở nhà tao, nếu chẳng phải nhớ chuyện ông già mày dặn, tao đã chuồn đi tìm mày chơi rồi.
- Thôi, thôi, quen mày mấy năm rồi, tao còn chẳng biết bản lĩnh kiếm cớ của mày hay sao, nếu mày thực sự muốn đi đâu thì ai cản được? Triệu Tĩnh hôm nay thấy mới mẻ hăng máu thôi, giờ đang oán trách bàn tay nhỏ bé ngâm nước phồng da kia kìa, mai tới lượt mày đích thân ra tay đấy.
Lâm Tuyền giở thói vô lại:
- Vậy tao kệ chuyện nhà hàng nhé.
- Mày giỏi lắm, bỏ đi, chuyện nhà hàng mày nắm chắc vào, chuyện bên này tao cố chống đỡ, Triệu Tĩnh cũng không yên tâm tao suốt ngày dính lấy Phương Nam nên ở bên giám sát, ít nhất còn giúp được một tay, mai mày kiếm cho tao một người nữa.
Lâm Tuyền nhớ tới tiểu nha đầu gặp chiều nay, nói:
- Mai tao đi xem sao, buổi trưa gặp nhau ở nhà hàng.
- Tận trưa à, buổi sáng là mệt nhất mày có biết không hả? Mày là lãnh đạo, thế nào cũng phải thò mặt ra lúc khởi công để cổ vũ sĩ khí chứ?
Lâm Tuyền xem đồng hồ tính toán thời gian rồi đồng ý. Cầm bản kế hoạch đi ra phòng khách, ván cờ đã tới lúc thu quan, thấy còn một lúc nữa bọn họ mới đánh xong, Lâm Tuyền liền đi vào phòng Lâm Tĩnh Sơ.
Trong nhà chỉ có một cái máy vi tính, đặt ở trong phòng Lâm Tiểu Sơ, lúc này trên màn hình đang liên tục lóe lên ảnh chân dung, Lâm Tĩnh Sơ nghe thấy tiếng mở cửa vội vàng thu nhỏ cửa sổ, thấy Lâm Tuyền lầm lét thò đầu vào, thuận tay cầm một cái bút chì ném tới:
- Vào phòng của nữ sinh sao không gõ cửa.
Vừa mới kết thúc năm thứ nhất cao trung Lâm Tĩnh Sơ liền có sự thay đổi lớn, trở nên đầy đặn yểu điệu rồi, sở hữu một vóc người đáng kiêu ngạo không tương xứng mới tuổi, cao 1m64, cái áo hai giây nhỏ nhắn bị bầu ngực đẩy lên cao, vòng eo nho nhỏ, cái mong cong cong, đúng là một tiểu mỹ nhân đầy hứa hẹn. Làn da không trắng lắm, nhưng tràn ngập sức sống khỏe khắn.
Thành tích của Lâm Tĩnh Sơ còn tốt hơn thời Lâm Tuyền học cao trung, lại là con gái út, cho nên thường ngày vợ chồng Lâm Minh Đạt, Trần Tú chỉ chiều một mình cô.
Lúc ông ngoại Trần Nhiên vì vấn đề kinh tế phải rời nhiệm, hoàn cảnh xung quanh biến đổi kịch liệt, Lâm Tuyền và chị cả Lâm Tĩnh Di đều cảm thụ được thói đời bạc bẽo, chịu rất nhiều thiệt thòi, nhưng biết bảo vệ đứa em út này. Tiểu nha đầu này hiện giờ là tiểu thư đỏng đảnh của Lâm gia, Lâm Tuyền rất chiều em, bị đánh không bao giờ đánh trả, bị chửi cũng không chửi lại.
- Anh gõ cửa rồi đấy chứ, tại em chăm chú vào máy nên không nghe thấy thôi.
Lâm Tuyền ném cái bút lại:
- Có xem nội dung không lành mạnh không đấy, để anh xem cái nào.
Lâm Tiểu Sơ vội tắt giao diện đi:
- Anh chẳng bao giờ tôn trọng sự riêng tư của người ta gì cả.
- Nhóc con mà cũng riêng tư với không riêng tư cái gì?
- Ai nói em nhóc con?
Lâm Tĩnh Sơ ưỡn ngực lên:
- Đừng ưỡn, có ưỡn cũng chỉ đến cỡ 32 A thôi.
Thấy Lâm Tiểu Sơ cầm cái ống bút lên, Lâm Tuyền vội vàng đổi giọng:
- Tiểu Sơ cũng thành tiểu mỹ nữ rồi, đẹp hơn chị Tĩnh Di hồi trước nhiều.
*** 32A thì 32 nghĩa là band size (vòng băng của áo) còn kí tự A là cup size (cúp ngực ), tầm 85 cm ... Thế là ngon rồi.
Lâm Tĩnh Sơ cười ngọt lịm:
- Cùng bàn của em có một tiểu mỹ nữ rất muốn làm quen với anh, khi nào để em giới thiệu hai người với nhau, em còn gọi bạn ấy là chị dâu.
- Nhóc con chơi cái trò yêu sớm à? Bọn em lên năm thứ hai rồi, có kế hoạch thi vào trường nào chưa?
- Em và Trần Thần luôn lấy trường của anh làm mục tiêu, vốn định qua mấy ngày nữa cùng bạn ấy tới tỉnh thành chơi, tham quan trường học của anh, vậy mà anh về trước.
Lâm Tiểu Sơ trề môi nói:
Lâm Tuyền kéo bằng miệng của cô ra, cười nói:
- Đại học vớ vẩn thì có gì hay mà xem? Với thực lực của tiểu mỹ nữ Lâm gia, nhắm mắt cũng thi vào được.
Kéo Lâm Tiểu Sơ khỏi ghế:
- Anh dùng máy vi tính một cái, có thể dùng cả đêm đấy, em ngủ ở phòng của anh đi.
Bình luận truyện