Quãng Đời Tươi Đẹp Còn Lại
Chương 29
Đầu bên kia điện thoại im lặng rất lâu, lâu đến nỗi Sơ Hiểu Hiểu đã bắt đầu cân nhắc xem có phải Giản Diệc Bạch không lên tiếng nữa không, anh ta mới nhàn nhạt nói: “Ngày mai về sớm một chút, trong nhà có khách.”
“Biết rồi, em...”
Nói được một nửa, đèn trong phòng bao đột nhiên tắt ngúm!
Sơ Hiểu Hiểu chợt cả kinh, cảnh tượng trong trận hỏa hoạn lần trước còn rõ mồn một trước mắt.
Cô gần như sắp toát mồ hôi lạnh, e sợ lại xảy ra sự cố gì đó, lại nhớ tới trước mắt còn không biết Giang Diễn đang ở nơi nào, nhất thời quên mất việc Giản Diệc Bạch đang ở đầu dây bên kia, mắng thầm trong miệng một câu, theo phản xạ có điều kiện bò lên khỏi quầy ghế, tư thế muốn đưa tay ra mở cửa ——
Bên tai thoáng chốc truyền đến tiếng đàn vi-ô-lông du dương uyển chuyển, cách một cánh cửa, Sơ Hiểu Hiểu lo lắng đề phòng nhíu chặt lông mày.
Có người đang đến!
Cô s0 soạng nhìn chung quanh bốn phía, đang suy nghĩ nên tìm đồ vật gì đó để phòng thân...
Một giây sau, cửa phòng bao bị người từ bên ngoài đẩy ra, một chàng trai thanh tú mặc áo đuôi tôm một tay cầm đàn một tay cầm cung, ưỡn ng.ực hóp bụng, sắc mặt say mê nghiêng người thong thả đi tới.
Sơ Hiểu Hiểu: “???”
Sơ Hiểu Hiểu trợn mắt há hốc mồm lùi lại một bước, cứng đờ tại chỗ, mà nhóm phục vụ theo sát phía sau theo thứ tự bưng lên phần hải sản cùng thịt bò bít tết hai người, rượu vang đỏ, sâm banh và các loại đồ ăn đầy đủ nhất, đặt chính giữa chiếc bàn dài làm bằng gỗ thật. Bên cạnh tôm hùm Boston nặng chừng năm cân còn đặt một giá nến kiểu Âu tinh xảo, ánh nến chập chờn chiếu rọi gương mặt mờ mịt của Sơ Hiểu Hiểu.
Sơ Hiểu Hiểu: “Đây là...?”
Chưa đợi cô có cơ hội nói hết lời, âm nhạc một giây trước còn uyển chuyển du dương bỗng dừng lại chừng nửa giây, không cho người ta chút thời gian phản ứng, vài nữ ca sĩ duyên dáng thướt tha nhanh chóng vào vị trí đứng thành một hàng, ở bên kia nghệ sĩ vĩ cầm lịch lãm nho nhã cũng liền mạch thay đổi bài hát, đồng thanh hát bài “Hôn lễ đại hợp xướng” của Wagner.
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Vị quản lý nhà hàng mà cô từng có duyên gặp mặt diện âu phục giày da, tay cầm một bó hoa hồng xanh điểm xuyết đầy sao, từ giữa đám đông chậm rãi đi về phía cô.
“Tôi xin đại diện cho anh Giang anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng, bày tỏ tình yêu sâu đậm nhất với cô Sơ xinh đẹp nhất đáng yêu nhất tr.ên thế giới này.” Quản lý nhà hàng cất giọng êm dịu rõ ràng, “Thế nhân đều biết, tình yêu là thứ nước nhiều cũng không thể dập tắt, nước lớn cũng không thể nhấn chìm...”
Sơ Hiểu Hiểu mờ mịt tiếp nhận bó hoa trong tay quản lý nhà hàng, nhịn không được nhắc nhở: “Chắc không phải anh đang đọc Kinh Thánh đấy chứ.”
Đối phương kịp thời phanh lại, ho khan một tiếng, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đưa ra một câu kết hoàn mỹ: “Yêu là vĩnh viễn không điểm dừng.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Quản lý nhà hàng lại nói: “Phải nói là hai người thật sự là một đôi trời sinh, là cặp đôi đã được thiết lập sẵn, chúc cô và anh Giang có một đêm vui vẻ khó quên nhất, đêm Giáng sinh hạnh phúc.”
Sơ Hiểu Hiểu nghẹn hơn nửa ngày, vẻ mặt cứng ngắc chậm rãi nặn ra mấy chữ: “...Cảm ơn, anh thật biết nói chuyện.”
Vừa dứt lời, chợt thấy từ xa Giang Diễn đang cầm điện thoại vừa đi vừa nói: “Mẹ, mẹ làm gì vậy, đã nói con đang làm việc mà, bây giờ con không có thời gian báo cáo với mẹ mấy thứ linh tinh lộn xộn này đâu.”
Nói xong anh vô tình ngước mắt lên, bỗng thấy giữa những ánh nến yếu ớt cao thấp không đồng đều trước mắt có một nhóm người mặc đồ đen không rõ mặt, lúc này bước chân đã bước vào cửa của anh mới thoáng khựng lại.
Mơ hồ có thể nhìn thấy cách đó vài mét có một cảnh tượng khoa trương giống như đang cầu hôn.
Cũng không biết thiếu gia nhà nào bày ra mấy trò nhàm chán này, sắc mặt Giang Diễn thoáng giật mình rồi nhanh chóng lui ra ngoài, xin lỗi: “Ấy, thật ngại quá, hình như tôi đi nhầm cửa rồi.”
Dứt lời, Giang Diễn trước tiên xoay người đi vài bước, rồi tựa như phát hiện ra có chỗ nào đó không đúng, anh do dự giây lát, khó hiểu quay đầu nhìn dãy số phòng bao tr.ên cửa.
Bên tai vẫn là giọng mẹ Giang luôn miệng chất vấn: “Sao lại là mấy thứ linh tinh lộn xộn? Con cứ làm việc ngày đêm như vậy, làm sao tìm được bạn gái, hả? Còn có cô bạn gái lúc trước con nói nữa, con không gạt mẹ đấy chứ?”
Giang Diễn: “...”
Mẹ Giang ở nhà suy trái nghĩ phải cả một ngày, càng nghĩ càng kỳ quái, càng nghĩ càng không thích hợp, không đợi đến ngày hôm sau đã vô cùng lo lắng gọi điện thoại tới lần nữa: “Mẹ nói với con này Giang Diễn, con đừng nghĩ tới chuyện lừa gạt mẹ con nhé, lúc mẹ con dùng chiêu này lừa gạt bà ngoại con, con còn chưa ra đời đâu! Như vậy đi, mẹ cũng không làm khó con, nếu không con cứ nói con thích kiểu người gì, mẹ kiếm giúp con. Chân trời nơi nào mà không có cỏ thơm, thể nào cũng có kiểu người con vừa ý chứ, đúng không...”
Đáng tiếc sắc mặt Giang Diễn lúc này đã rất kỳ quái, theo bước chân anh xuất hiện lần nữa ở cửa phòng bao, giọng nói của mẹ Giang bên tai càng bay càng xa, càng bay càng xa, cho đến khi hoàn toàn biến thành bọt biển tan ra không còn âm thanh nào nữa.
Giang Diễn nghiêm mặt nhìn những cánh hoa hồng rải tr.ên mặt đất, lại nhìn mấy nhân viên nhà hàng vẫn đang chìm đắm trong tiếng hát của mình, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chỗ Sơ Hiểu Hiểu cũng đang mờ mịt không hiểu đầu cua tai mèo gì.
Trong đầu Giang Diễn liên tiếp xuất hiện mấy chữ “Mẹ kiếp”, khó hiểu hỏi: “Mọi người đang làm gì vậy?”
Chẳng lẽ quản lý nhà hàng lại dám thừa dịp anh đi gọi điện thoại mà đào góc tường của anh?!
“Anh anh anh...” Giang Diễn chỉ về phía trước, gõ hai cái, “Đứng xa một chút, làm gì vậy hả?”
Giang Diễn bước nhanh đến bên cạnh Sơ Hiểu Hiểu, kéo tay Sơ Hiểu Hiểu qua để cô đứng sau lưng mình, vóc dáng nổi bật giữa đám đông trong nháy mắt ngăn cách hai người, đồng thời cảnh giác liếc xéo quản lý nhà hàng ăn mặc bảnh bao ra dáng kia.
Quản lý nhà hàng cung kính nói: “Với tư cách là hội viên cao cấp của nhà hàng chúng tôi, đây là bữa tối dưới ánh nến chúng tôi đặc biệt chuẩn bị cho anh Giang và chị Giang tương lai.”
Anh Giang trong miệng đối phương: “???”
Và chị Giang tương lai: “????”
Anh Giang: “Cái gì cơ? Và cái gì?”
Quản lý nhà hàng phất phất tay, “Hôn lễ đại hợp xướng” vốn trang nghiêm tao nhã đột nhiên thay đổi, chỉ nghe thấy mấy nốt cao bất thình lình cất lên rồi tiếng hát đột nhiên ngừng lại, mọi người vỗ tay bốp bốp bốp ——
Quản lý nhà hàng thâm tình chân thành nói: “Chúc cho hai vị, tình vợ chồng mặn nồng, luôn tâm đầu ý hợp, mãi gắn bó keo sơn. Thiên trường địa cửu, trăm năm hòa hợp!”
Sau đó lại vang lên một tràng vỗ tay đều đặn.
Quản lý nhà hàng lại nói: “Những món còn lại sẽ lần lượt mang lên cho hai vị, hai vị có thể bắt đầu dùng bữa rồi, chúc dùng bữa vui vẻ.”
Một đám người như thủy triều kéo vào rồi lại như thủy triều rút đi, còn đặc biệt tri kỷ đóng cửa cho bọn họ.
Sơ Hiểu Hiểu Và Giang Diễn đứng lặng tại chỗ một hồi lâu, ngơ ngác nhìn nhau.
Một lát sau, Giang Diễn bỗng dưng như lâm đại địch, liếc nhìn màn hình điện thoại.
Anh lật đật dán điện thoại vào tai.
Mẹ Giang ở bên kia vểnh tai nghe một hồi lâu, tuy rằng cụ thể không nghe rõ, nhưng vẫn nhạy cảm bắt được loáng thoáng mấy chữ mấu chốt.
Bà vừa nghe thấy gì?
Anh Giang cùng với chị Giang tương lai ——
Chị Giang!
Đây quả thực là chiêng trống vang trời, pháo nổ chim hót, con trai nhà bà rốt cục cũng ——
Tiến! Bộ! Rồi!
Nhớ lúc trước khi lão Giang nhà bà cầu hôn bà, ông ấy đã bao hết vé rạp phim, sau đó đưa hình ảnh bảnh bao đẹp trai lúc còn trẻ của mình lên màn ảnh rộng, tiếp theo là một đoạn thổ lộ thâm tình, khiến bà cảm động nhốn nháo, mới miễn cưỡng nhận lấy hoa hồng nhập khẩu và nhẫn kim cương to bằng trứng bồ câu của bố Giang Diễn.
Kết quả đứa con trai này của bà thì hay rồi, từ nhỏ đã có bản lĩnh đại náo thiên cung, kiêu ngạo giống như có thể lên trời có thể xuống đất, trời sinh thân xác con trai nhưng không bao giờ thích chơi với con gái.
Hôm nay cuối cùng bà cũng không cần lo lắng lão Giang nhà bà tuyệt hậu nữa.
Nhưng mẹ Giang vẫn không khỏi trách cứ anh vài câu: “Đang hẹn hò thì đang hẹn hò, mẹ có thể hiểu được mà, sao lại lừa mẹ nói con đang làm việc chứ?”
Giang Diễn: “...”
Mẹ Giang hòa ái hỏi: “Cô gái đó tên gì? Làm việc ở đâu? Có thể để mẹ nói chuyện với cô ấy vài câu được không?”
Giang Diễn: “...”
Bên kia, Sơ Hiểu Hiểu rốt cục cũng có thời gian rảnh nói hết phần còn lại với Giản Diệc Bạch.
Sơ Hiểu Hiểu nhỏ giọng hỏi: “Anh vừa nói cái gì?”
Giản Diệc Bạch: “...”
Sơ Hiểu Hiểu: “Ngại quá, đột nhiên có chút việc.”
Giọng nói của Giản Diệc Bạch giống như một sợi dây thép bị đứt, cũng hỏi ra sự nghi hoặc tương tự: “Bọn em đang ở đâu?”
Sơ Hiểu Hiểu hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Được, em biết rồi, ngày mai em và bạn trai sẽ đến sớm một chút.”
Cùng lúc đó, Giang Diễn đau đầu xoa xoa ấn đường, cuối cùng cũng điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, nghiêm mặt nói: “Mẹ, lần sau hẵng nói, con muốn hẹn hò với bạn gái, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, ngàn vàng khó mua một tấc âm, không có thời gian tán gẫu với mẹ nữa.”
Hai người đồng thời cúp điện thoại, liếc mắt nhìn nhau.
Sơ Hiểu Hiểu: “Tình huống gì đây?”
Giang Diễn liếc nhìn màn hình điện thoại, có một tin nhắn gửi tới trước mắt anh.
Anh bình tĩnh đọc tin nhắn, thông báo từ ⌈ Nhà hàng cao cấp XX⌋ với mấy chữ to tướng “Số dư của quý khách đã dùng hết”, không khỏi mỉm cười nói: “Mấy vạn lận đấy.”
Sơ Hiểu Hiểu: “Hả?”
Giang Diễn nhét điện thoại vào túi, tùy ý nói: “Tới cũng tới rồi, tiền cũng tiêu rồi, vậy thì tận hưởng... bữa tối dưới ánh nến nhân danh tình yêu thử xem?”
Sơ Hiểu Hiểu sững người một giây, sau đó đặt bó hoa hồng xanh sang bên cạnh, cùng Giang Diễn mặt đối mặt ngồi xuống.
Giang Diễn nhớ bản thân còn phải lái xe, anh ngẫm nghĩ giây lát rồi tự rót một cốc nước ấm với độ ấm vừa phải vào ly đế cao của mình.
Giang Diễn nâng chén, phát âm tiếng Anh chuẩn một câu: “Cheers!”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Thức ăn ở đây tuy rằng không tính là mỹ vị khó có được, nhưng dù sao cũng tốn giá cao, cũng không thể nói là khó ăn, Sơ Hiểu Hiểu vùi đầu cắt miếng thịt bò bít tết nhỏ bỏ vào miệng.
Nên nói gì đây? Sơ Hiểu Hiểu nghĩ thầm.
Theo tiếng âm thanh bộ đồ ăn khẽ va chạm ở phía đối diện truyền đến và tiếng nến cháy lách tách, khóe mắt Sơ Hiểu Hiểu liếc nhìn khuôn mặt với những đường nét rõ ràng của Giang Diễn, dưới ánh nến như thể được phủ một lớp ánh sáng dịu nhẹ, thật sự cảm giác bầu không khí này......
Quá mức kỳ lạ.
Có nên bật đèn lên không? Tắt nến đi?
Chẳng lẽ bọn họ cứ tiếp tục trầm mặc như vậy?
“Giang Diễn...” Sơ Hiểu Hiểu đang chuẩn bị mở miệng.
Di động của Giang Diễn đổ chuông, không biết là ai gọi đến.
Giang Diễn nhìn thoáng qua rồi nhận máy.
Giọng nói của Chung Ý theo đó vang lên.
“Đội phó Giang, đã xác định được nguồn gốc thi thể phía sau nhà thờ tổ trong thôn, nạn nhân là người của thôn bên cạnh, trước khi mất tích từng làm việc một tháng tại địa chỉ mà lần trước anh đã gửi cho tôi.” Chung Ý nói, “Còn nữa, anh đoán xem chúng tôi đã phát hiện được gì trong nhà máy hóa chất kia?”
Giống như đoán được đối phương muốn nói gì, Giang Diễn bình tĩnh đến lạ thường.
Chung Ý cũng không quan tâm có nhận được câu trả lời của Giang Diễn hay không, cố nén cảm xúc tiếp tục nói: “Khoảng chừng vài tấn ephedrine*.”
(*Ephedrine: là một dược phẩm và chất k1ch thích. Thường được dùng để chống huyết áp thấp khi gây tê tủy sống. Nó cũng được dùng cho hen phế quản, chứng ngủ rũ và béo phì, mặc dù không phải là thuốc điều trị ưa thích – theo Wikipedia.)
—-hết chương 29—
- -----oOo------
“Biết rồi, em...”
Nói được một nửa, đèn trong phòng bao đột nhiên tắt ngúm!
Sơ Hiểu Hiểu chợt cả kinh, cảnh tượng trong trận hỏa hoạn lần trước còn rõ mồn một trước mắt.
Cô gần như sắp toát mồ hôi lạnh, e sợ lại xảy ra sự cố gì đó, lại nhớ tới trước mắt còn không biết Giang Diễn đang ở nơi nào, nhất thời quên mất việc Giản Diệc Bạch đang ở đầu dây bên kia, mắng thầm trong miệng một câu, theo phản xạ có điều kiện bò lên khỏi quầy ghế, tư thế muốn đưa tay ra mở cửa ——
Bên tai thoáng chốc truyền đến tiếng đàn vi-ô-lông du dương uyển chuyển, cách một cánh cửa, Sơ Hiểu Hiểu lo lắng đề phòng nhíu chặt lông mày.
Có người đang đến!
Cô s0 soạng nhìn chung quanh bốn phía, đang suy nghĩ nên tìm đồ vật gì đó để phòng thân...
Một giây sau, cửa phòng bao bị người từ bên ngoài đẩy ra, một chàng trai thanh tú mặc áo đuôi tôm một tay cầm đàn một tay cầm cung, ưỡn ng.ực hóp bụng, sắc mặt say mê nghiêng người thong thả đi tới.
Sơ Hiểu Hiểu: “???”
Sơ Hiểu Hiểu trợn mắt há hốc mồm lùi lại một bước, cứng đờ tại chỗ, mà nhóm phục vụ theo sát phía sau theo thứ tự bưng lên phần hải sản cùng thịt bò bít tết hai người, rượu vang đỏ, sâm banh và các loại đồ ăn đầy đủ nhất, đặt chính giữa chiếc bàn dài làm bằng gỗ thật. Bên cạnh tôm hùm Boston nặng chừng năm cân còn đặt một giá nến kiểu Âu tinh xảo, ánh nến chập chờn chiếu rọi gương mặt mờ mịt của Sơ Hiểu Hiểu.
Sơ Hiểu Hiểu: “Đây là...?”
Chưa đợi cô có cơ hội nói hết lời, âm nhạc một giây trước còn uyển chuyển du dương bỗng dừng lại chừng nửa giây, không cho người ta chút thời gian phản ứng, vài nữ ca sĩ duyên dáng thướt tha nhanh chóng vào vị trí đứng thành một hàng, ở bên kia nghệ sĩ vĩ cầm lịch lãm nho nhã cũng liền mạch thay đổi bài hát, đồng thanh hát bài “Hôn lễ đại hợp xướng” của Wagner.
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Vị quản lý nhà hàng mà cô từng có duyên gặp mặt diện âu phục giày da, tay cầm một bó hoa hồng xanh điểm xuyết đầy sao, từ giữa đám đông chậm rãi đi về phía cô.
“Tôi xin đại diện cho anh Giang anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng, bày tỏ tình yêu sâu đậm nhất với cô Sơ xinh đẹp nhất đáng yêu nhất tr.ên thế giới này.” Quản lý nhà hàng cất giọng êm dịu rõ ràng, “Thế nhân đều biết, tình yêu là thứ nước nhiều cũng không thể dập tắt, nước lớn cũng không thể nhấn chìm...”
Sơ Hiểu Hiểu mờ mịt tiếp nhận bó hoa trong tay quản lý nhà hàng, nhịn không được nhắc nhở: “Chắc không phải anh đang đọc Kinh Thánh đấy chứ.”
Đối phương kịp thời phanh lại, ho khan một tiếng, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đưa ra một câu kết hoàn mỹ: “Yêu là vĩnh viễn không điểm dừng.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Quản lý nhà hàng lại nói: “Phải nói là hai người thật sự là một đôi trời sinh, là cặp đôi đã được thiết lập sẵn, chúc cô và anh Giang có một đêm vui vẻ khó quên nhất, đêm Giáng sinh hạnh phúc.”
Sơ Hiểu Hiểu nghẹn hơn nửa ngày, vẻ mặt cứng ngắc chậm rãi nặn ra mấy chữ: “...Cảm ơn, anh thật biết nói chuyện.”
Vừa dứt lời, chợt thấy từ xa Giang Diễn đang cầm điện thoại vừa đi vừa nói: “Mẹ, mẹ làm gì vậy, đã nói con đang làm việc mà, bây giờ con không có thời gian báo cáo với mẹ mấy thứ linh tinh lộn xộn này đâu.”
Nói xong anh vô tình ngước mắt lên, bỗng thấy giữa những ánh nến yếu ớt cao thấp không đồng đều trước mắt có một nhóm người mặc đồ đen không rõ mặt, lúc này bước chân đã bước vào cửa của anh mới thoáng khựng lại.
Mơ hồ có thể nhìn thấy cách đó vài mét có một cảnh tượng khoa trương giống như đang cầu hôn.
Cũng không biết thiếu gia nhà nào bày ra mấy trò nhàm chán này, sắc mặt Giang Diễn thoáng giật mình rồi nhanh chóng lui ra ngoài, xin lỗi: “Ấy, thật ngại quá, hình như tôi đi nhầm cửa rồi.”
Dứt lời, Giang Diễn trước tiên xoay người đi vài bước, rồi tựa như phát hiện ra có chỗ nào đó không đúng, anh do dự giây lát, khó hiểu quay đầu nhìn dãy số phòng bao tr.ên cửa.
Bên tai vẫn là giọng mẹ Giang luôn miệng chất vấn: “Sao lại là mấy thứ linh tinh lộn xộn? Con cứ làm việc ngày đêm như vậy, làm sao tìm được bạn gái, hả? Còn có cô bạn gái lúc trước con nói nữa, con không gạt mẹ đấy chứ?”
Giang Diễn: “...”
Mẹ Giang ở nhà suy trái nghĩ phải cả một ngày, càng nghĩ càng kỳ quái, càng nghĩ càng không thích hợp, không đợi đến ngày hôm sau đã vô cùng lo lắng gọi điện thoại tới lần nữa: “Mẹ nói với con này Giang Diễn, con đừng nghĩ tới chuyện lừa gạt mẹ con nhé, lúc mẹ con dùng chiêu này lừa gạt bà ngoại con, con còn chưa ra đời đâu! Như vậy đi, mẹ cũng không làm khó con, nếu không con cứ nói con thích kiểu người gì, mẹ kiếm giúp con. Chân trời nơi nào mà không có cỏ thơm, thể nào cũng có kiểu người con vừa ý chứ, đúng không...”
Đáng tiếc sắc mặt Giang Diễn lúc này đã rất kỳ quái, theo bước chân anh xuất hiện lần nữa ở cửa phòng bao, giọng nói của mẹ Giang bên tai càng bay càng xa, càng bay càng xa, cho đến khi hoàn toàn biến thành bọt biển tan ra không còn âm thanh nào nữa.
Giang Diễn nghiêm mặt nhìn những cánh hoa hồng rải tr.ên mặt đất, lại nhìn mấy nhân viên nhà hàng vẫn đang chìm đắm trong tiếng hát của mình, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chỗ Sơ Hiểu Hiểu cũng đang mờ mịt không hiểu đầu cua tai mèo gì.
Trong đầu Giang Diễn liên tiếp xuất hiện mấy chữ “Mẹ kiếp”, khó hiểu hỏi: “Mọi người đang làm gì vậy?”
Chẳng lẽ quản lý nhà hàng lại dám thừa dịp anh đi gọi điện thoại mà đào góc tường của anh?!
“Anh anh anh...” Giang Diễn chỉ về phía trước, gõ hai cái, “Đứng xa một chút, làm gì vậy hả?”
Giang Diễn bước nhanh đến bên cạnh Sơ Hiểu Hiểu, kéo tay Sơ Hiểu Hiểu qua để cô đứng sau lưng mình, vóc dáng nổi bật giữa đám đông trong nháy mắt ngăn cách hai người, đồng thời cảnh giác liếc xéo quản lý nhà hàng ăn mặc bảnh bao ra dáng kia.
Quản lý nhà hàng cung kính nói: “Với tư cách là hội viên cao cấp của nhà hàng chúng tôi, đây là bữa tối dưới ánh nến chúng tôi đặc biệt chuẩn bị cho anh Giang và chị Giang tương lai.”
Anh Giang trong miệng đối phương: “???”
Và chị Giang tương lai: “????”
Anh Giang: “Cái gì cơ? Và cái gì?”
Quản lý nhà hàng phất phất tay, “Hôn lễ đại hợp xướng” vốn trang nghiêm tao nhã đột nhiên thay đổi, chỉ nghe thấy mấy nốt cao bất thình lình cất lên rồi tiếng hát đột nhiên ngừng lại, mọi người vỗ tay bốp bốp bốp ——
Quản lý nhà hàng thâm tình chân thành nói: “Chúc cho hai vị, tình vợ chồng mặn nồng, luôn tâm đầu ý hợp, mãi gắn bó keo sơn. Thiên trường địa cửu, trăm năm hòa hợp!”
Sau đó lại vang lên một tràng vỗ tay đều đặn.
Quản lý nhà hàng lại nói: “Những món còn lại sẽ lần lượt mang lên cho hai vị, hai vị có thể bắt đầu dùng bữa rồi, chúc dùng bữa vui vẻ.”
Một đám người như thủy triều kéo vào rồi lại như thủy triều rút đi, còn đặc biệt tri kỷ đóng cửa cho bọn họ.
Sơ Hiểu Hiểu Và Giang Diễn đứng lặng tại chỗ một hồi lâu, ngơ ngác nhìn nhau.
Một lát sau, Giang Diễn bỗng dưng như lâm đại địch, liếc nhìn màn hình điện thoại.
Anh lật đật dán điện thoại vào tai.
Mẹ Giang ở bên kia vểnh tai nghe một hồi lâu, tuy rằng cụ thể không nghe rõ, nhưng vẫn nhạy cảm bắt được loáng thoáng mấy chữ mấu chốt.
Bà vừa nghe thấy gì?
Anh Giang cùng với chị Giang tương lai ——
Chị Giang!
Đây quả thực là chiêng trống vang trời, pháo nổ chim hót, con trai nhà bà rốt cục cũng ——
Tiến! Bộ! Rồi!
Nhớ lúc trước khi lão Giang nhà bà cầu hôn bà, ông ấy đã bao hết vé rạp phim, sau đó đưa hình ảnh bảnh bao đẹp trai lúc còn trẻ của mình lên màn ảnh rộng, tiếp theo là một đoạn thổ lộ thâm tình, khiến bà cảm động nhốn nháo, mới miễn cưỡng nhận lấy hoa hồng nhập khẩu và nhẫn kim cương to bằng trứng bồ câu của bố Giang Diễn.
Kết quả đứa con trai này của bà thì hay rồi, từ nhỏ đã có bản lĩnh đại náo thiên cung, kiêu ngạo giống như có thể lên trời có thể xuống đất, trời sinh thân xác con trai nhưng không bao giờ thích chơi với con gái.
Hôm nay cuối cùng bà cũng không cần lo lắng lão Giang nhà bà tuyệt hậu nữa.
Nhưng mẹ Giang vẫn không khỏi trách cứ anh vài câu: “Đang hẹn hò thì đang hẹn hò, mẹ có thể hiểu được mà, sao lại lừa mẹ nói con đang làm việc chứ?”
Giang Diễn: “...”
Mẹ Giang hòa ái hỏi: “Cô gái đó tên gì? Làm việc ở đâu? Có thể để mẹ nói chuyện với cô ấy vài câu được không?”
Giang Diễn: “...”
Bên kia, Sơ Hiểu Hiểu rốt cục cũng có thời gian rảnh nói hết phần còn lại với Giản Diệc Bạch.
Sơ Hiểu Hiểu nhỏ giọng hỏi: “Anh vừa nói cái gì?”
Giản Diệc Bạch: “...”
Sơ Hiểu Hiểu: “Ngại quá, đột nhiên có chút việc.”
Giọng nói của Giản Diệc Bạch giống như một sợi dây thép bị đứt, cũng hỏi ra sự nghi hoặc tương tự: “Bọn em đang ở đâu?”
Sơ Hiểu Hiểu hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Được, em biết rồi, ngày mai em và bạn trai sẽ đến sớm một chút.”
Cùng lúc đó, Giang Diễn đau đầu xoa xoa ấn đường, cuối cùng cũng điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, nghiêm mặt nói: “Mẹ, lần sau hẵng nói, con muốn hẹn hò với bạn gái, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, ngàn vàng khó mua một tấc âm, không có thời gian tán gẫu với mẹ nữa.”
Hai người đồng thời cúp điện thoại, liếc mắt nhìn nhau.
Sơ Hiểu Hiểu: “Tình huống gì đây?”
Giang Diễn liếc nhìn màn hình điện thoại, có một tin nhắn gửi tới trước mắt anh.
Anh bình tĩnh đọc tin nhắn, thông báo từ ⌈ Nhà hàng cao cấp XX⌋ với mấy chữ to tướng “Số dư của quý khách đã dùng hết”, không khỏi mỉm cười nói: “Mấy vạn lận đấy.”
Sơ Hiểu Hiểu: “Hả?”
Giang Diễn nhét điện thoại vào túi, tùy ý nói: “Tới cũng tới rồi, tiền cũng tiêu rồi, vậy thì tận hưởng... bữa tối dưới ánh nến nhân danh tình yêu thử xem?”
Sơ Hiểu Hiểu sững người một giây, sau đó đặt bó hoa hồng xanh sang bên cạnh, cùng Giang Diễn mặt đối mặt ngồi xuống.
Giang Diễn nhớ bản thân còn phải lái xe, anh ngẫm nghĩ giây lát rồi tự rót một cốc nước ấm với độ ấm vừa phải vào ly đế cao của mình.
Giang Diễn nâng chén, phát âm tiếng Anh chuẩn một câu: “Cheers!”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Thức ăn ở đây tuy rằng không tính là mỹ vị khó có được, nhưng dù sao cũng tốn giá cao, cũng không thể nói là khó ăn, Sơ Hiểu Hiểu vùi đầu cắt miếng thịt bò bít tết nhỏ bỏ vào miệng.
Nên nói gì đây? Sơ Hiểu Hiểu nghĩ thầm.
Theo tiếng âm thanh bộ đồ ăn khẽ va chạm ở phía đối diện truyền đến và tiếng nến cháy lách tách, khóe mắt Sơ Hiểu Hiểu liếc nhìn khuôn mặt với những đường nét rõ ràng của Giang Diễn, dưới ánh nến như thể được phủ một lớp ánh sáng dịu nhẹ, thật sự cảm giác bầu không khí này......
Quá mức kỳ lạ.
Có nên bật đèn lên không? Tắt nến đi?
Chẳng lẽ bọn họ cứ tiếp tục trầm mặc như vậy?
“Giang Diễn...” Sơ Hiểu Hiểu đang chuẩn bị mở miệng.
Di động của Giang Diễn đổ chuông, không biết là ai gọi đến.
Giang Diễn nhìn thoáng qua rồi nhận máy.
Giọng nói của Chung Ý theo đó vang lên.
“Đội phó Giang, đã xác định được nguồn gốc thi thể phía sau nhà thờ tổ trong thôn, nạn nhân là người của thôn bên cạnh, trước khi mất tích từng làm việc một tháng tại địa chỉ mà lần trước anh đã gửi cho tôi.” Chung Ý nói, “Còn nữa, anh đoán xem chúng tôi đã phát hiện được gì trong nhà máy hóa chất kia?”
Giống như đoán được đối phương muốn nói gì, Giang Diễn bình tĩnh đến lạ thường.
Chung Ý cũng không quan tâm có nhận được câu trả lời của Giang Diễn hay không, cố nén cảm xúc tiếp tục nói: “Khoảng chừng vài tấn ephedrine*.”
(*Ephedrine: là một dược phẩm và chất k1ch thích. Thường được dùng để chống huyết áp thấp khi gây tê tủy sống. Nó cũng được dùng cho hen phế quản, chứng ngủ rũ và béo phì, mặc dù không phải là thuốc điều trị ưa thích – theo Wikipedia.)
—-hết chương 29—
- -----oOo------
Bình luận truyện