Quốc Tướng Gia Thần Toán
Chương 5: Dụ ong xa bướm
Ân Tịch Ly theo Nhạc Đô tứ đại tài tử đến tới ngôi đình trên cầu chín khúc, rất nhiều người vây quanh quan sát, Quý Tư cũng theo Ân Tịch Ly vào trong đình, ngồi xuống chuẩn bị xem cuộc chiến.
“Chúng ta tỷ thí cầm trước đi.” Lúc này, một vị trong tứ đại tài tử tiến ra, tay hắn ôm một cây đàn tranh tinh xảo, đặt lên đài.
“Vị công tử này, không biết xưng hô thế nào cho phải?” Tài tử kia cười hỏi Ân Tịch Ly, một mặt nói, “Ta tên Trần Miễn, mặt nạ công tử, ngươi không muốn dùng gương mặt thật đối diện với người khác sao?”
Ân Tịch Ly quan sát Trần Miễn, trông hắn mắt ngọc mày ngài, bộ dạng lại có chút khí chất son phấn, bất giác cảm thấy rùng mình. Đời này Ân Tịch Ly sợ nhất nam nhân có khí chất nữ nhân, lớn lên xinh đẹp một chút cũng không sao, mà vấn đề là ‘lan hoa chỉ’ không thể ngóc đầu lên nổi (đại khái là “yếu” a!!!), mỗi lần nghe nam nhân dùng thanh âm mềm mại nói chuyện nhỏ nhẹ, nhất là khi cười, hắn cảm thấy thật khó chịu.
“Đại ca.” Viên Lạc vừa mua xong vài bức tranh, chạy đến bên Viên Liệt, hỏi, “Chuyện gì mà náo nhiệt vậy?”
Viên Liệt chỉ chỉ Quý Tư nói, “Thừa tướng đang xem thư sinh kia đấu văn với tứ đại tài tử.”
“Có người đấu văn với tứ đại tài tử sao?” Viên Lạc giật mình đi vào trong xem, “Bốn người này có triển vọng đứng đầu khoa cử năm nay nhất, những kẻ ở bên ngoài đánh cuộc, đều cược cho ai đó trong số bọn họ sẽ lọt vào ba ngôi đầu bảng.”
“Ngươi nhận ra bốn người này sao?” Viên Liệt hiếu kỳ hỏi.
“Ân, người chuẩn bị đánh đàn là Trần Miễn, được ca tụng đệ nhất mỹ nam tử của Nhạc Đô, hắn là cao thủ chơi đàn. Người hơi béo bên cạnh tên Tề Bách Sơn, còn có biệt danh tiểu Gia Cát, nghe nói hắn đánh cờ chưa bao giờ thua. Người kia là Mạc Tiếu Trúc, viết chữ rất đẹp đồng thời còn giỏi làm thơ. Cuối cùng là người đứng đầu tứ đại tài tử, cũng là người có triển vọng trở thành Trạng Nguyên gia nhất, tên Gia Tử Minh, có tài vẽ tranh.” Viên Lạc cười nói, “Ta có mua vài bức tranh của hắn.”
“Vậy sao.” Viên Liệt gật nhẹ đầu, nói “ Thư sinh kia một mình muốn đấu với bốn người, chắn chắn không có lợi thế.”
“Thư sinh này tại sao lại đeo mặt nạ?” Viên Lạc nhón chân nhìn vào trong, “Chẳng lẽ vì dung mạo trông rất khó coi?”
Viên Liệt lắc đầu, hắn không có hứng thú với đấu văn, chẳng qua toàn là mấy công tử ăn no rảnh rỗi, tiêu khiển bằng cách phô diễn tài năng. Nếu đem ra so sánh, hắn thích thể loại chinh chiến sa trường hào hùng hơn, hắn cảm thấy làm văn ngâm thơ không có khí phách nam nhân.
Tứ đại tài tử lần lượt tự giới thiệu tên, sau đó liền hỏi Ân Tịch Ly, “Tôn tính đại danh của các hạ là gì?”
Ân Tịch Ly trả lời, “Ta họ Mẫn, tên Mẫn Thanh Vân.”
Hạ Vũ biết rõ cái tên giả Ân Tịch Ly hay dùng, bởi vì mẫu thân hắn họ Mẫn, hắn lại sinh ra tại trấn Thanh Vân. Hơn nữa không hiểu vì sao Ân Tịch Ly có tật xấu là rất sợ nổi danh, nên hắn thường dùng cái tên giả này.
“A, thì ra là Mẫn công tử.” Trần Miễn gật đầu nhẹ, hỏi, “Công tử muốn tỷ thí đánh đàn như thế nào?”
Ân Tịch Ly lắc đầu, “Ta đánh đàn cũng không rành lắm, ngươi tính đi.”
Giọng của hắn thản nhiên, khiến nhiều người chê cười, mọi người tự nhủ thư sinh này sao không biết lượng sức vậy a, tài đánh đàn của Trần Miễn rất mạnh, hắn đánh đàn không thông thạo, lại còn dám đến tỷ thí? Đây không phải là tự rước lấy nhục sao?
Trần Miễn từ nhỏ được trời phú hơn người, tướng mạo lại đẹp, bởi vậy có phần kiêu sa, khẽ mấp máy khóe miệng, nói, “Vậy chúng ta chỉ tỷ thí đơn giản a, ta và ngươi cả hai đều chơi trước một khúc, rồi để cho đối phương đàn lại, đàn không được coi như là thua.”
Ân Tịch Ly gật đầu, “Ân, cứ vậy đi.”
“Mẫn công tử muốn chơi trước không?” Trần Miễn hỏi Ân Tịch Ly.
Ân Tịch Ly đến bên đình ngồi cạnh Quý Tư, khoát tay với Trần Miễn, “Không cần, không cần, ngươi cứ chơi trước.”
Trần Miễn mỉm cười, nghĩ như vậy cũng tốt, để hắn nhanh chóng hạ đo ván tiểu tử này, dám không coi tứ đại tài tử ra gì, trong chốc lát liền cho ngươi không thể không thua một cách tâm phục khẩu phục.
Nghĩ xong, hắn ngồi ngay ngắn, đưa tay nhẹ nhàng gẩy một cái lên dây đàn…Đàn phát ra một tiếng sắt nhọn giòn vang.
Đám đông vốn đang huyên náo liền yên tĩnh trở lại, mọi người lẳng lặng nghe…
Khúc nhạc Trần Miễn gảy, là khúc nhạc do chính hắn sáng tác, tên là đêm Nhạc Đô phồn hoa, tả rất đúng cảnh sắc về đêm đẹp đẽ của Nhạc Đô, tiếng đàn du dương trôi chảy thật êm tai. Đã vậy Trần Miễn còn rất chú ý đến kỹ thuật khi đánh đàn, đối thủ yêu cầu phải có công phu cao lắm mới đánh lại hắn, người chơi đàn không thạo, cơ bản không có cách nào bắt chước được.
Một khúc nhạc này đánh thật du dương uyển chuyển, trong khúc tựa hồ có thể nghe ra oanh ca yến hót, tạo nên cảnh đêm phồn hoa sống động.
Mọi người nhắm mắt lại thưởng thức tiếng đàn, tinh tế bình luận, ai cũng đều cảm thấy rất động lòng người.
Khi khúc nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, Viên Lạc vỗ tay khen, “Hảo khúc!” Quay sang hỏi Viên Liệt, “Nghe có hay không, đại ca?”
Viên Liệt nhún vai lấy lệ, ngáp một cái, khúc nhạc này nghe êm tai vậy sao? Chẳng có chút sinh khí, làm hắn cảm thấy hơi buồn ngủ.
Trần Miễn ngưng tiếng đàn, hỏi Ân Tịch Ly, “Mẫn công tử, ngươi đàn lại khúc nhạc của ta trước, hay là chơi khúc của ngươi trước?”
Ân Tịch Ly tiến tới, cầm lấy đàn, nhìn nhìn, nói, “Đàn khúc của ngươi trước rồi đàn khúc của ta sau.”
Trần Miễn nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng lại thấy buồn cười, thật không hiểu biết gì hết, một khúc đêm Nhạc Đô phồn hoa này của hắn khi chơi phải cực kỳ chú ý điều khiển, người ngoài nghề làm sao có thể học nhanh như vậy được; tự rước lấy nhục.
Ân Tịch Ly đặt đàn xuống, tùy ý ngồi vào vị trí, tư thế không giống như muốn đánh đàn, ngược lại trông cứ như ngồi ăn cơm.
Có nhiều người cũng nhịn cười không được, cho hắn là kẻ phàm tục.
Xa xa, Hạ Vũ dùng quyển sách cẩn thận che mặt để tránh bị bọn Viên Liệt trông thấy, một mặt lắc đầu cười___tên này, đang muốn tác quái đây.
Ân Tịch Ly mân mê cằm, tự nhủ, “Đàn này làm không được tốt lắm, cho nên mới bảo người ở Nhạc Đô đều như nhau, đánh đàn quy củ, ta lại thích đánh loạn.”
Mọi người cười, Trần Miễn ở một bên nói, “Mẫn công tử, không cần đàn cũng được, đừng miễn cưỡng, khúc nhạc của ta mà đánh không cẩn thận thì rất dễ bị đứt tay.”
“Vậy sao?” Ân Tịch Ly ra vẻ bận tâm, nói, “Ta đây sẽ cố hết sức… Xin đừng chê cười.” Nói xong, xoa tay chuẩn bị đánh.
Mọi người quan sát, liền thấy Ân Tịch Ly đưa tay, nhẹ nhàng nhấn một dây đàn, ngửa mặt nghĩ ngợi, rồi buông ngón tay bắt đầu khẽ vuốt dây cung đàn…Theo ngón tay Ân Tịch Ly kích kích, tiếng đàn chậm rãi ngân lên.
Mọi người nghe trong chốc lát liền sững sờ.
Nói như thế nào đây… Ân Tịch Ly mô phỏng chính xác, nhưng cảm giác khi nghe, hình như vô cùng bất đồng với Trần Miễn, có một điểm ý vị khác nhau.
Mọi người dần dần an tĩnh lại, Quý Tư khẽ vuốt chòm râu, thầm gật đầu, nếu như nói Trần Miễn đàn ra phù hoa, thì cùng một khúc nhạc, thư sinh này lại đàn ra đạm mạc (lãnh đạm, mộc mạc). Tiếng đàn truyền ý, đều là gảy đàn, nhưng thực chất là thái độ của hai người đối với cảnh đêm mỹ lệ ở Nhạc Đô; Trần Miễn thì bị cuốn hút vào đó, nhưng thư sinh kia lại ngoảnh mặt thờ ơ, thản nhiên xem nhẹ.
Một khúc nhạc tả cảnh phồn hoa, không hiểu sao lại khiến Quý Tư thấy được bên trong đấy, thân phận của người ca kỹ, kẻ chèo thuyền vất vả ở bên cạnh du thuyền, nha đầu bị khi dễ bên bàn cơm, trẻ nhỏ xin ăn run rẩy ven đường, một cảm giác bi thương phẫn uất chợt dâng lên.
Ai cũng biết, trải qua nhiều năm chiến loạn, nay chỉ mới có được khoảnh khắc bình yên ngắn ngủi, đâu đã đến lúc hưởng thụ thứ phù hoa này? Những thư sinh chuẩn bị khảo thí kia cư nhiên phải lấy thiên hạ làm chí hướng, sao lại có thể trầm mê ở thanh sắc khuyển mã, thật sự là buồn cười đến cực độ.
“Thật khó lường a.” Viên Lạc một mặt nói thầm, một mặt quan sát Viên Liệt, liền thấy vẻ buồn chán ở Viên Liệt đã hoàn toàn biến mất, chỉ chú tâm vào thư sinh kia ra ý tán thưởng, gật đầu. “Thư sinh kia hảo sắc sảo, dùng tiếng đàn, mạnh mẽ quạt tài tử kia một bạt tai.”
Khúc nhạc kết thúc, mọi người ngây ngốc tại chỗ, quên mất cả việc vỗ tay.
Vốn dĩ, Ân Tịch Ly có thể đàn lại được khúc nhạc này cũng đủ để mọi người giật mình rồi. Càng khiến người ta bất ngờ chính là khúc nhạc Ân Tịch Ly đàn ra, so với Trần Miễn có phần sinh động hơn, cả cách cảm thụ cũng khác. Bên nào hay bên nào không hay, để cùng một chỗ so sánh đều biết được. Khách quan nhìn vào Ân Tịch Ly, rõ ràng hắn vượt trội hơn hẳn. Nhìn lại Trần Miễn, liền thấy trên khuôn mặt vốn trắng nõn của hắn, không hề có chút huyết sắc nào, cả người cũng ngây dại.
Ân Tịch Ly không dừng tay, chỉ mở miệng nói, “Trần tài tử, kế tiếp là khúc nhạc của ta…Ta đây không có chủ ý gì, đánh loạn thôi, phiền ngươi lắng nghe.”
Nói xong, ngón tay Ân Tịch Ly đột nhiên gẩy một cái, thay đổi cách điều khiển tinh diệu vừa rồi, đồng thời cũng tựa như đang đánh loạn, đại khai đại hợp khảy đàn lên.
Tiếng đàn vừa chuyển trầm xuống, cục diện biến đổi tuyệt đối.
Tất cả mọi người đều chấn động, toàn thân Viên Liệt cũng hăng hái lên. Ân Tịch Ly gảy khúc nhạc này ngẫu hứng mà tiêu sái, hùng hồn mà thê lương, hoàn toàn không có nửa phần cảm giác tha thiết bi lụy, ngược lại khiến người ta liên tưởng tới khói bụi cô liêu nơi đại mạc, tới dòng Trường giang dưới ánh tà dương. Theo từng khúc nhạc càng ngày càng mãnh liệt, Viên Liệt nghe xúc cảm bộc phát, đã lâu rồi không có chiến sự, hắn dần dần bị thích ứng với sự an bình nhàn hạ. Nhưng hôm nay một tiếng đàn của thư sinh kia lại khơi dậy trong lòng hắn những hào hùng chất ngất, làm hắn thoáng nhớ tới biên cương trận mạc, dũng mãnh xông pha thỏa chí anh tài.
Khúc nhạc của Ân Tịch Ly tựa hồ do ngẫu hứng mà đàn lên, tuy không có trật tự nhưng lại có thể mạnh mẽ gây rung động lòng người, ở đây mặc dù đa phần là văn nhân nhưng suy cho cùng vẫn mang tâm huyết nam tử hán, bị khúc nhạc này khơi dậy trong thâm tâm những khát khao được tự do tung hoành.
Đột nhiên, giữa lúc mọi người đang say mê trong cảm giác khuây khỏa ấy, Ân Tịch Ly lại chuyển âm vực, tay gảy một cái, thanh âm liền trĩu nặng, tiếng đàn dần dần dừng lại, cuối cùng chỉ tồn tại một dư âm thật dài. Tạo cảm giác tựa hồ như sau một hồi kịch chiến, tất cả trở nên tĩnh lặng, trước mắt đều là thi thể vây quanh, trên chiến trường chỉ sót lại mỗi chiến kỳ đứng sừng sững, nhẹ bay trong gió.
Cơn bão cát đã qua đi, hẳn là mai sau, chẳng còn ai nhớ đến ngày đó vùi sâu trong đất có ngàn vạn anh linh…
“Hảo!”
Tiếng đàn của Ân Tịch Ly dừng lại, Viên Liệt là người dầu tiên trầm trồ khen ngợi, mọi người cũng thoát ly tiếng đàn trở về với thực tại, cùng vỗ tay, đối với thư sinh này lại thêm vài phần kính trọng. Đồng thời, trong lòng mọi người cũng sáng tỏ, ván này, Mẫn Thanh Vân thắng! Bởi vì Trần Miễn tuyệt đối không thể đàn ra được loại nhạc như thế, về mặt kỹ thuật thì toàn bộ không có vấn đề gì, mấu chốt là Trần Miễn không có được khí phách và ý chí như vậy.
Quý Tư liên tục vỗ tay, “Các hạ, đàn hay, hảo khúc, xin hỏi tên gọi của khúc nhạc là gì?”
Ân Tịch Ly ngẫm nghĩ, nói, “Ân…Cứ kêu là Đại Biệt khúc đi a.”
Mọi người sững sờ, cảm thấy thư sinh này sao lại khô han như vậy a? Khúc nhạc hay thế lại đặt tên Đại Biệt gì đó.
“Ha,ha,ha.” Lúc này có tiếng Quý Tư cười ha hả, khen, “Tên rất hay, nỗi buồn lớn trong đời người chẳng qua chỉ là biệt ly, xa bằng hữu, xa thê tử, gọi là tiểu biệt, từ giã nước nhà, lìa xa trời xanh nước biếc, non sông tươi đẹp trước mắt, chính là đại biệt, công tử thật tài ba, bội phục.”
Được Quý Tư giải thích qua, mọi người đều thấu hiểu sâu sắc, gật đầu, “Tên rất hay.”
Viên Lạc khều Viên Liệt, “Ai, xem ra thừa tướng rất yêu mến thư sinh này a.”
Viên Liệt cười cười nói, “Ngươi xem thừa tướng đi, râu mép bị vuốt đến muốn rụng.”
“Hắc, hắc, không biết lai lịch của thư sinh này thế nào?” Viên Lạc hỏi.
“Ân…”Viên Liệt ngẫm nghĩ, nói, “Không biết, có điều… A, có cảm giác hắn trông hơi quen, ta đã gặp hắn ở chỗ nào rồi?”
Thấy mọi người đều thiên về một bên tán thưởng Ân Tịch Ly, Nhạc Đô tứ đại tài tử ai nấy mặt mũi đều tối sầm.
Mạc Tiếu Trúc khoát tay ngăn lại, nói, “Chỉ là đàn loạn ra một trận thôi, cả khúc Đêm Nhạc Đô phồn hoa trước đó cũng không bắt chước được ý tứ, kém xa so với Trần đệ của ta.”
“Đúng.” Tề Bách Sơn vỗ vai Trần Miễn, “Trần đệ, ngươi đàn Đại Biệt khúc của hắn đi, nhất định phải chơi hay hơn hắn!”
“Ách… Ân.” Trần Miễn miễn cưỡng gật đầu, hơn ai hết trong lòng hắn biết rõ, Đại Biệt khúc là do Ân Tịch Ly đàn theo cảm tính, một điểm quy củ cũng không có, làm thế nào để bắt chước đây?
Kiên trì ngồi xuống bên đàn, Trần Miễn tận lực đàn lại.
Đàn không quá hai tiếng, Viên Liệt liền thở dài, nói với Viên Lạc, “Ta có cảm giác như đang phái một đám nữ nhân tô son điểm phấn đi đánh giặc.”
Viên Lạc cười phụt ra một cái, mặt của Trần Miễn cũng đỏ bừng, vừa định bắt chước Ân Tịch Ly chuyển điệu, lại nghe “Băng” một tiếng, dây cung đàn đột nhiên bị đứt.
“Ách…” Trần Miễn hoảng hốt thu tay lại, cúi đầu xem xét, liền thấy ngón trỏ cùng ngón giữa bị đứt một đường, máu chảy ra.
“Trần đệ.” Mạc Tiếu Trúc và Tề Bách Sơn chạy đến xem.
Trong lòng Trần Miễn chấn động, vừa rồi trước khi đánh đàn Ân Tịch Ly có nhìn thoáng qua đàn của hắn, thì ra đúng thật như vậy, dây cung của đàn này, chỉ có thể chịu được một lần chơi Đại Biệt khúc.
Ân Tịch Ly vốn đã đoán được dây đàn sẽ đứt, nhưng không ngờ đến việc ngón tay của Trần Miễn bị thương,vội vàng lấy từ trong ngực ra một gói thuốc bột, đưa tới cho hắn, nói, “Đây là kim sang dược tốt nhất, một vị bằng hữu là thần y cho ta, ngươi đắp lên rồi băng bó lại đi.”
Trần Miễn ngạc nhiên, nhưng Mạc Tiếu Trúc lại hất tay Ân Tịch Ly, Ân Tịch Ly chau mày…Thuốc bột rơi xuống.
“Ai biết được đây là kim sang dược hay độc dược a, tay của Trần đệ ta rất quí giá, trước giờ luyện đàn chưa từng bị thương, hôm nay lại bị thương!” Mạc Tiếu Trúc nói, ngón tay chỉ vào Ân Tịch Ly, “ Có khi nào ban nãy sau khi gảy đàn xong, ngươi đã giở trò gì đó?”
Rất nhiều người đứng xung quanh trong lòng cảm thấy hình tượng Mạc Tiếu Trúc có phần giảm sút, rõ ràng vì bị thua nên thẹn quá hóa giận.
Ân Tịch Ly nhìn hắn, vẫn không lên tiếng, cúi đầu nhặt gói thuốc bột lên, mở ra, trong gói giấy toàn là bột phấn màu trắng.
Sau đó, Ân Tịch Ly làm một động tác khiến cho mọi người há hốc mồm.
Hắn ngưỡng mặt lên, xê dịch mặt nạ một chút, đổ gần nửa gói bột phấn vào miệng.
Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn hắn, ngay cả Mạc Tiếu Trúc cũng trợn tròn mắt.
Ân Tịch Ly nuốt bột phấn vào, đeo mặt nạ đàng hoàng lại, duỗi hai ngón tay về phía Trần Miễn, nhẹ nhàng… ngoắt một cái.
Trần Miễn lúc bấy giờ đang ngây người, vô thức tiến lên phía trước một bước, Ân Tịch Ly đổ một ít thuốc bột xuống ngón tay hắn.
Phấn thuốc này là do Hạ Vũ bào chế, cầm máu cấp tốc rất hiệu quả, thuốc bột vừa đắp lên xong, Trần Miễn lập tức cảm thấy ngón tay không còn đau nữa, Ân Tịch Ly đưa phần còn lại cho hắn, nói, “ Đem về đắp, dùng hai lần nữa là khỏi, cũng không để lại sẹo.”
Trần Miễn tiếp nhận thuốc bột, mặt lại nhàn nhạt đỏ ửng lên …Vừa rồi, khi Ân Tịch Ly nuốt thuốc bột xong, Trần Miễn vô tình thấy được phân nửa khuôn mặt của hắn…
Ân Tịch Ly phủi phủi tay, chạy tới đoạt chén trà từ tay Quý Tư rồi dịch mặt nạ lên uống hai ngụm, xong lại nói thầm, “Bột thuốc này thật khó nuốt.”
“Ha ha”. Viên Lạc vừa được xem màn hay, quay sang nói với Viên Liệt: “Ca ca, tên thư sinh này quả thực thú vị.”
Viên Liệt nhẹ gật đầu, ánh mắt ám muội, cười một cách đầy ẩn ý: “Quả thực thú vị, rất thú vị.”
Ân Tịch Ly uống nước xong, chỉnh trang lại mặt nạ, nhìn ba vị tài tử còn lại, “Kế tiếp thi đánh cờ phải không?”
“Không sai.” Tề Bách Sơn bước lên, “Đến phiên ta lãnh giáo công tử.”
“Chúng ta tỷ thí cầm trước đi.” Lúc này, một vị trong tứ đại tài tử tiến ra, tay hắn ôm một cây đàn tranh tinh xảo, đặt lên đài.
“Vị công tử này, không biết xưng hô thế nào cho phải?” Tài tử kia cười hỏi Ân Tịch Ly, một mặt nói, “Ta tên Trần Miễn, mặt nạ công tử, ngươi không muốn dùng gương mặt thật đối diện với người khác sao?”
Ân Tịch Ly quan sát Trần Miễn, trông hắn mắt ngọc mày ngài, bộ dạng lại có chút khí chất son phấn, bất giác cảm thấy rùng mình. Đời này Ân Tịch Ly sợ nhất nam nhân có khí chất nữ nhân, lớn lên xinh đẹp một chút cũng không sao, mà vấn đề là ‘lan hoa chỉ’ không thể ngóc đầu lên nổi (đại khái là “yếu” a!!!), mỗi lần nghe nam nhân dùng thanh âm mềm mại nói chuyện nhỏ nhẹ, nhất là khi cười, hắn cảm thấy thật khó chịu.
“Đại ca.” Viên Lạc vừa mua xong vài bức tranh, chạy đến bên Viên Liệt, hỏi, “Chuyện gì mà náo nhiệt vậy?”
Viên Liệt chỉ chỉ Quý Tư nói, “Thừa tướng đang xem thư sinh kia đấu văn với tứ đại tài tử.”
“Có người đấu văn với tứ đại tài tử sao?” Viên Lạc giật mình đi vào trong xem, “Bốn người này có triển vọng đứng đầu khoa cử năm nay nhất, những kẻ ở bên ngoài đánh cuộc, đều cược cho ai đó trong số bọn họ sẽ lọt vào ba ngôi đầu bảng.”
“Ngươi nhận ra bốn người này sao?” Viên Liệt hiếu kỳ hỏi.
“Ân, người chuẩn bị đánh đàn là Trần Miễn, được ca tụng đệ nhất mỹ nam tử của Nhạc Đô, hắn là cao thủ chơi đàn. Người hơi béo bên cạnh tên Tề Bách Sơn, còn có biệt danh tiểu Gia Cát, nghe nói hắn đánh cờ chưa bao giờ thua. Người kia là Mạc Tiếu Trúc, viết chữ rất đẹp đồng thời còn giỏi làm thơ. Cuối cùng là người đứng đầu tứ đại tài tử, cũng là người có triển vọng trở thành Trạng Nguyên gia nhất, tên Gia Tử Minh, có tài vẽ tranh.” Viên Lạc cười nói, “Ta có mua vài bức tranh của hắn.”
“Vậy sao.” Viên Liệt gật nhẹ đầu, nói “ Thư sinh kia một mình muốn đấu với bốn người, chắn chắn không có lợi thế.”
“Thư sinh này tại sao lại đeo mặt nạ?” Viên Lạc nhón chân nhìn vào trong, “Chẳng lẽ vì dung mạo trông rất khó coi?”
Viên Liệt lắc đầu, hắn không có hứng thú với đấu văn, chẳng qua toàn là mấy công tử ăn no rảnh rỗi, tiêu khiển bằng cách phô diễn tài năng. Nếu đem ra so sánh, hắn thích thể loại chinh chiến sa trường hào hùng hơn, hắn cảm thấy làm văn ngâm thơ không có khí phách nam nhân.
Tứ đại tài tử lần lượt tự giới thiệu tên, sau đó liền hỏi Ân Tịch Ly, “Tôn tính đại danh của các hạ là gì?”
Ân Tịch Ly trả lời, “Ta họ Mẫn, tên Mẫn Thanh Vân.”
Hạ Vũ biết rõ cái tên giả Ân Tịch Ly hay dùng, bởi vì mẫu thân hắn họ Mẫn, hắn lại sinh ra tại trấn Thanh Vân. Hơn nữa không hiểu vì sao Ân Tịch Ly có tật xấu là rất sợ nổi danh, nên hắn thường dùng cái tên giả này.
“A, thì ra là Mẫn công tử.” Trần Miễn gật đầu nhẹ, hỏi, “Công tử muốn tỷ thí đánh đàn như thế nào?”
Ân Tịch Ly lắc đầu, “Ta đánh đàn cũng không rành lắm, ngươi tính đi.”
Giọng của hắn thản nhiên, khiến nhiều người chê cười, mọi người tự nhủ thư sinh này sao không biết lượng sức vậy a, tài đánh đàn của Trần Miễn rất mạnh, hắn đánh đàn không thông thạo, lại còn dám đến tỷ thí? Đây không phải là tự rước lấy nhục sao?
Trần Miễn từ nhỏ được trời phú hơn người, tướng mạo lại đẹp, bởi vậy có phần kiêu sa, khẽ mấp máy khóe miệng, nói, “Vậy chúng ta chỉ tỷ thí đơn giản a, ta và ngươi cả hai đều chơi trước một khúc, rồi để cho đối phương đàn lại, đàn không được coi như là thua.”
Ân Tịch Ly gật đầu, “Ân, cứ vậy đi.”
“Mẫn công tử muốn chơi trước không?” Trần Miễn hỏi Ân Tịch Ly.
Ân Tịch Ly đến bên đình ngồi cạnh Quý Tư, khoát tay với Trần Miễn, “Không cần, không cần, ngươi cứ chơi trước.”
Trần Miễn mỉm cười, nghĩ như vậy cũng tốt, để hắn nhanh chóng hạ đo ván tiểu tử này, dám không coi tứ đại tài tử ra gì, trong chốc lát liền cho ngươi không thể không thua một cách tâm phục khẩu phục.
Nghĩ xong, hắn ngồi ngay ngắn, đưa tay nhẹ nhàng gẩy một cái lên dây đàn…Đàn phát ra một tiếng sắt nhọn giòn vang.
Đám đông vốn đang huyên náo liền yên tĩnh trở lại, mọi người lẳng lặng nghe…
Khúc nhạc Trần Miễn gảy, là khúc nhạc do chính hắn sáng tác, tên là đêm Nhạc Đô phồn hoa, tả rất đúng cảnh sắc về đêm đẹp đẽ của Nhạc Đô, tiếng đàn du dương trôi chảy thật êm tai. Đã vậy Trần Miễn còn rất chú ý đến kỹ thuật khi đánh đàn, đối thủ yêu cầu phải có công phu cao lắm mới đánh lại hắn, người chơi đàn không thạo, cơ bản không có cách nào bắt chước được.
Một khúc nhạc này đánh thật du dương uyển chuyển, trong khúc tựa hồ có thể nghe ra oanh ca yến hót, tạo nên cảnh đêm phồn hoa sống động.
Mọi người nhắm mắt lại thưởng thức tiếng đàn, tinh tế bình luận, ai cũng đều cảm thấy rất động lòng người.
Khi khúc nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, Viên Lạc vỗ tay khen, “Hảo khúc!” Quay sang hỏi Viên Liệt, “Nghe có hay không, đại ca?”
Viên Liệt nhún vai lấy lệ, ngáp một cái, khúc nhạc này nghe êm tai vậy sao? Chẳng có chút sinh khí, làm hắn cảm thấy hơi buồn ngủ.
Trần Miễn ngưng tiếng đàn, hỏi Ân Tịch Ly, “Mẫn công tử, ngươi đàn lại khúc nhạc của ta trước, hay là chơi khúc của ngươi trước?”
Ân Tịch Ly tiến tới, cầm lấy đàn, nhìn nhìn, nói, “Đàn khúc của ngươi trước rồi đàn khúc của ta sau.”
Trần Miễn nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng lại thấy buồn cười, thật không hiểu biết gì hết, một khúc đêm Nhạc Đô phồn hoa này của hắn khi chơi phải cực kỳ chú ý điều khiển, người ngoài nghề làm sao có thể học nhanh như vậy được; tự rước lấy nhục.
Ân Tịch Ly đặt đàn xuống, tùy ý ngồi vào vị trí, tư thế không giống như muốn đánh đàn, ngược lại trông cứ như ngồi ăn cơm.
Có nhiều người cũng nhịn cười không được, cho hắn là kẻ phàm tục.
Xa xa, Hạ Vũ dùng quyển sách cẩn thận che mặt để tránh bị bọn Viên Liệt trông thấy, một mặt lắc đầu cười___tên này, đang muốn tác quái đây.
Ân Tịch Ly mân mê cằm, tự nhủ, “Đàn này làm không được tốt lắm, cho nên mới bảo người ở Nhạc Đô đều như nhau, đánh đàn quy củ, ta lại thích đánh loạn.”
Mọi người cười, Trần Miễn ở một bên nói, “Mẫn công tử, không cần đàn cũng được, đừng miễn cưỡng, khúc nhạc của ta mà đánh không cẩn thận thì rất dễ bị đứt tay.”
“Vậy sao?” Ân Tịch Ly ra vẻ bận tâm, nói, “Ta đây sẽ cố hết sức… Xin đừng chê cười.” Nói xong, xoa tay chuẩn bị đánh.
Mọi người quan sát, liền thấy Ân Tịch Ly đưa tay, nhẹ nhàng nhấn một dây đàn, ngửa mặt nghĩ ngợi, rồi buông ngón tay bắt đầu khẽ vuốt dây cung đàn…Theo ngón tay Ân Tịch Ly kích kích, tiếng đàn chậm rãi ngân lên.
Mọi người nghe trong chốc lát liền sững sờ.
Nói như thế nào đây… Ân Tịch Ly mô phỏng chính xác, nhưng cảm giác khi nghe, hình như vô cùng bất đồng với Trần Miễn, có một điểm ý vị khác nhau.
Mọi người dần dần an tĩnh lại, Quý Tư khẽ vuốt chòm râu, thầm gật đầu, nếu như nói Trần Miễn đàn ra phù hoa, thì cùng một khúc nhạc, thư sinh này lại đàn ra đạm mạc (lãnh đạm, mộc mạc). Tiếng đàn truyền ý, đều là gảy đàn, nhưng thực chất là thái độ của hai người đối với cảnh đêm mỹ lệ ở Nhạc Đô; Trần Miễn thì bị cuốn hút vào đó, nhưng thư sinh kia lại ngoảnh mặt thờ ơ, thản nhiên xem nhẹ.
Một khúc nhạc tả cảnh phồn hoa, không hiểu sao lại khiến Quý Tư thấy được bên trong đấy, thân phận của người ca kỹ, kẻ chèo thuyền vất vả ở bên cạnh du thuyền, nha đầu bị khi dễ bên bàn cơm, trẻ nhỏ xin ăn run rẩy ven đường, một cảm giác bi thương phẫn uất chợt dâng lên.
Ai cũng biết, trải qua nhiều năm chiến loạn, nay chỉ mới có được khoảnh khắc bình yên ngắn ngủi, đâu đã đến lúc hưởng thụ thứ phù hoa này? Những thư sinh chuẩn bị khảo thí kia cư nhiên phải lấy thiên hạ làm chí hướng, sao lại có thể trầm mê ở thanh sắc khuyển mã, thật sự là buồn cười đến cực độ.
“Thật khó lường a.” Viên Lạc một mặt nói thầm, một mặt quan sát Viên Liệt, liền thấy vẻ buồn chán ở Viên Liệt đã hoàn toàn biến mất, chỉ chú tâm vào thư sinh kia ra ý tán thưởng, gật đầu. “Thư sinh kia hảo sắc sảo, dùng tiếng đàn, mạnh mẽ quạt tài tử kia một bạt tai.”
Khúc nhạc kết thúc, mọi người ngây ngốc tại chỗ, quên mất cả việc vỗ tay.
Vốn dĩ, Ân Tịch Ly có thể đàn lại được khúc nhạc này cũng đủ để mọi người giật mình rồi. Càng khiến người ta bất ngờ chính là khúc nhạc Ân Tịch Ly đàn ra, so với Trần Miễn có phần sinh động hơn, cả cách cảm thụ cũng khác. Bên nào hay bên nào không hay, để cùng một chỗ so sánh đều biết được. Khách quan nhìn vào Ân Tịch Ly, rõ ràng hắn vượt trội hơn hẳn. Nhìn lại Trần Miễn, liền thấy trên khuôn mặt vốn trắng nõn của hắn, không hề có chút huyết sắc nào, cả người cũng ngây dại.
Ân Tịch Ly không dừng tay, chỉ mở miệng nói, “Trần tài tử, kế tiếp là khúc nhạc của ta…Ta đây không có chủ ý gì, đánh loạn thôi, phiền ngươi lắng nghe.”
Nói xong, ngón tay Ân Tịch Ly đột nhiên gẩy một cái, thay đổi cách điều khiển tinh diệu vừa rồi, đồng thời cũng tựa như đang đánh loạn, đại khai đại hợp khảy đàn lên.
Tiếng đàn vừa chuyển trầm xuống, cục diện biến đổi tuyệt đối.
Tất cả mọi người đều chấn động, toàn thân Viên Liệt cũng hăng hái lên. Ân Tịch Ly gảy khúc nhạc này ngẫu hứng mà tiêu sái, hùng hồn mà thê lương, hoàn toàn không có nửa phần cảm giác tha thiết bi lụy, ngược lại khiến người ta liên tưởng tới khói bụi cô liêu nơi đại mạc, tới dòng Trường giang dưới ánh tà dương. Theo từng khúc nhạc càng ngày càng mãnh liệt, Viên Liệt nghe xúc cảm bộc phát, đã lâu rồi không có chiến sự, hắn dần dần bị thích ứng với sự an bình nhàn hạ. Nhưng hôm nay một tiếng đàn của thư sinh kia lại khơi dậy trong lòng hắn những hào hùng chất ngất, làm hắn thoáng nhớ tới biên cương trận mạc, dũng mãnh xông pha thỏa chí anh tài.
Khúc nhạc của Ân Tịch Ly tựa hồ do ngẫu hứng mà đàn lên, tuy không có trật tự nhưng lại có thể mạnh mẽ gây rung động lòng người, ở đây mặc dù đa phần là văn nhân nhưng suy cho cùng vẫn mang tâm huyết nam tử hán, bị khúc nhạc này khơi dậy trong thâm tâm những khát khao được tự do tung hoành.
Đột nhiên, giữa lúc mọi người đang say mê trong cảm giác khuây khỏa ấy, Ân Tịch Ly lại chuyển âm vực, tay gảy một cái, thanh âm liền trĩu nặng, tiếng đàn dần dần dừng lại, cuối cùng chỉ tồn tại một dư âm thật dài. Tạo cảm giác tựa hồ như sau một hồi kịch chiến, tất cả trở nên tĩnh lặng, trước mắt đều là thi thể vây quanh, trên chiến trường chỉ sót lại mỗi chiến kỳ đứng sừng sững, nhẹ bay trong gió.
Cơn bão cát đã qua đi, hẳn là mai sau, chẳng còn ai nhớ đến ngày đó vùi sâu trong đất có ngàn vạn anh linh…
“Hảo!”
Tiếng đàn của Ân Tịch Ly dừng lại, Viên Liệt là người dầu tiên trầm trồ khen ngợi, mọi người cũng thoát ly tiếng đàn trở về với thực tại, cùng vỗ tay, đối với thư sinh này lại thêm vài phần kính trọng. Đồng thời, trong lòng mọi người cũng sáng tỏ, ván này, Mẫn Thanh Vân thắng! Bởi vì Trần Miễn tuyệt đối không thể đàn ra được loại nhạc như thế, về mặt kỹ thuật thì toàn bộ không có vấn đề gì, mấu chốt là Trần Miễn không có được khí phách và ý chí như vậy.
Quý Tư liên tục vỗ tay, “Các hạ, đàn hay, hảo khúc, xin hỏi tên gọi của khúc nhạc là gì?”
Ân Tịch Ly ngẫm nghĩ, nói, “Ân…Cứ kêu là Đại Biệt khúc đi a.”
Mọi người sững sờ, cảm thấy thư sinh này sao lại khô han như vậy a? Khúc nhạc hay thế lại đặt tên Đại Biệt gì đó.
“Ha,ha,ha.” Lúc này có tiếng Quý Tư cười ha hả, khen, “Tên rất hay, nỗi buồn lớn trong đời người chẳng qua chỉ là biệt ly, xa bằng hữu, xa thê tử, gọi là tiểu biệt, từ giã nước nhà, lìa xa trời xanh nước biếc, non sông tươi đẹp trước mắt, chính là đại biệt, công tử thật tài ba, bội phục.”
Được Quý Tư giải thích qua, mọi người đều thấu hiểu sâu sắc, gật đầu, “Tên rất hay.”
Viên Lạc khều Viên Liệt, “Ai, xem ra thừa tướng rất yêu mến thư sinh này a.”
Viên Liệt cười cười nói, “Ngươi xem thừa tướng đi, râu mép bị vuốt đến muốn rụng.”
“Hắc, hắc, không biết lai lịch của thư sinh này thế nào?” Viên Lạc hỏi.
“Ân…”Viên Liệt ngẫm nghĩ, nói, “Không biết, có điều… A, có cảm giác hắn trông hơi quen, ta đã gặp hắn ở chỗ nào rồi?”
Thấy mọi người đều thiên về một bên tán thưởng Ân Tịch Ly, Nhạc Đô tứ đại tài tử ai nấy mặt mũi đều tối sầm.
Mạc Tiếu Trúc khoát tay ngăn lại, nói, “Chỉ là đàn loạn ra một trận thôi, cả khúc Đêm Nhạc Đô phồn hoa trước đó cũng không bắt chước được ý tứ, kém xa so với Trần đệ của ta.”
“Đúng.” Tề Bách Sơn vỗ vai Trần Miễn, “Trần đệ, ngươi đàn Đại Biệt khúc của hắn đi, nhất định phải chơi hay hơn hắn!”
“Ách… Ân.” Trần Miễn miễn cưỡng gật đầu, hơn ai hết trong lòng hắn biết rõ, Đại Biệt khúc là do Ân Tịch Ly đàn theo cảm tính, một điểm quy củ cũng không có, làm thế nào để bắt chước đây?
Kiên trì ngồi xuống bên đàn, Trần Miễn tận lực đàn lại.
Đàn không quá hai tiếng, Viên Liệt liền thở dài, nói với Viên Lạc, “Ta có cảm giác như đang phái một đám nữ nhân tô son điểm phấn đi đánh giặc.”
Viên Lạc cười phụt ra một cái, mặt của Trần Miễn cũng đỏ bừng, vừa định bắt chước Ân Tịch Ly chuyển điệu, lại nghe “Băng” một tiếng, dây cung đàn đột nhiên bị đứt.
“Ách…” Trần Miễn hoảng hốt thu tay lại, cúi đầu xem xét, liền thấy ngón trỏ cùng ngón giữa bị đứt một đường, máu chảy ra.
“Trần đệ.” Mạc Tiếu Trúc và Tề Bách Sơn chạy đến xem.
Trong lòng Trần Miễn chấn động, vừa rồi trước khi đánh đàn Ân Tịch Ly có nhìn thoáng qua đàn của hắn, thì ra đúng thật như vậy, dây cung của đàn này, chỉ có thể chịu được một lần chơi Đại Biệt khúc.
Ân Tịch Ly vốn đã đoán được dây đàn sẽ đứt, nhưng không ngờ đến việc ngón tay của Trần Miễn bị thương,vội vàng lấy từ trong ngực ra một gói thuốc bột, đưa tới cho hắn, nói, “Đây là kim sang dược tốt nhất, một vị bằng hữu là thần y cho ta, ngươi đắp lên rồi băng bó lại đi.”
Trần Miễn ngạc nhiên, nhưng Mạc Tiếu Trúc lại hất tay Ân Tịch Ly, Ân Tịch Ly chau mày…Thuốc bột rơi xuống.
“Ai biết được đây là kim sang dược hay độc dược a, tay của Trần đệ ta rất quí giá, trước giờ luyện đàn chưa từng bị thương, hôm nay lại bị thương!” Mạc Tiếu Trúc nói, ngón tay chỉ vào Ân Tịch Ly, “ Có khi nào ban nãy sau khi gảy đàn xong, ngươi đã giở trò gì đó?”
Rất nhiều người đứng xung quanh trong lòng cảm thấy hình tượng Mạc Tiếu Trúc có phần giảm sút, rõ ràng vì bị thua nên thẹn quá hóa giận.
Ân Tịch Ly nhìn hắn, vẫn không lên tiếng, cúi đầu nhặt gói thuốc bột lên, mở ra, trong gói giấy toàn là bột phấn màu trắng.
Sau đó, Ân Tịch Ly làm một động tác khiến cho mọi người há hốc mồm.
Hắn ngưỡng mặt lên, xê dịch mặt nạ một chút, đổ gần nửa gói bột phấn vào miệng.
Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn hắn, ngay cả Mạc Tiếu Trúc cũng trợn tròn mắt.
Ân Tịch Ly nuốt bột phấn vào, đeo mặt nạ đàng hoàng lại, duỗi hai ngón tay về phía Trần Miễn, nhẹ nhàng… ngoắt một cái.
Trần Miễn lúc bấy giờ đang ngây người, vô thức tiến lên phía trước một bước, Ân Tịch Ly đổ một ít thuốc bột xuống ngón tay hắn.
Phấn thuốc này là do Hạ Vũ bào chế, cầm máu cấp tốc rất hiệu quả, thuốc bột vừa đắp lên xong, Trần Miễn lập tức cảm thấy ngón tay không còn đau nữa, Ân Tịch Ly đưa phần còn lại cho hắn, nói, “ Đem về đắp, dùng hai lần nữa là khỏi, cũng không để lại sẹo.”
Trần Miễn tiếp nhận thuốc bột, mặt lại nhàn nhạt đỏ ửng lên …Vừa rồi, khi Ân Tịch Ly nuốt thuốc bột xong, Trần Miễn vô tình thấy được phân nửa khuôn mặt của hắn…
Ân Tịch Ly phủi phủi tay, chạy tới đoạt chén trà từ tay Quý Tư rồi dịch mặt nạ lên uống hai ngụm, xong lại nói thầm, “Bột thuốc này thật khó nuốt.”
“Ha ha”. Viên Lạc vừa được xem màn hay, quay sang nói với Viên Liệt: “Ca ca, tên thư sinh này quả thực thú vị.”
Viên Liệt nhẹ gật đầu, ánh mắt ám muội, cười một cách đầy ẩn ý: “Quả thực thú vị, rất thú vị.”
Ân Tịch Ly uống nước xong, chỉnh trang lại mặt nạ, nhìn ba vị tài tử còn lại, “Kế tiếp thi đánh cờ phải không?”
“Không sai.” Tề Bách Sơn bước lên, “Đến phiên ta lãnh giáo công tử.”
Bình luận truyện