Chương 219: Quyển 6 - Chương 23: Lời cầu xin
Sau khi Thượng Linh Tuyết rời khỏi chưa lâu, Sayuki ngồi nghỉ ngơi trong phòng bỗng mở mắt ra.
"Mời vào."
Sayuki nói với người đứng trước cửa.
Người ngoài phòng kéo cửa ra, khẽ khom người chào hỏi, sau đó khép cửa, quỳ ngồi xuống tấm thảm tatami trước mặt Sayuki.
“Người thanh niên này quá lợi hại... có thể tự mình thoát khỏi Phược Sinh Thạch...”
Miêu Gia vô tình nói: “Ta chỉ thừa dịp mọi người chưa dậy để hỏi vài vấn đề.”
Trên mặt Sayuki vẫn là nụ cười dịu dàng nhưng cứng nhắc: “Xin cứ hỏi.”
“Tại sao ngươi phải làm những chuyện này? Và xin đừng nói với ta là do vừa mới quen mà đã cảm thấy thân thiết với Thượng Linh Tuyết.”
“Ta cũng không rõ. Có lẽ là do thiên tính của một bà lão chăng? Thấy những đôi nam nữ khốn khổ vì tình nên ta muốn giúp họ một phen.”
“Vậy sao? Ha ha, nếu ngươi cảm thấy kiểu trả lời đó có thể lừa được ta thì ta sẽ mất hứng đấy.”
Miêu Gia mỉm cười, có điều nụ cười này khiến người ta cảm thấy không rét mà run.
Sayuki nhìn vào mắt hắn rồi nói: “Giỏi lắm, đệ tử của Phụng Tiên đúng là một người đàn ông đáng sợ.”
“Vậy có thể làm rõ những chỗ ta chưa biết được không?”
Sayuki trả lời: “Được thôi, chuyện cởi bỏ khúc mắc giữa bọn họ và trợ giúp Thượng Linh Tuyết quả thật là do ta nổi hứng. Có điều trị bệnh cho Vương Hủ lại là việc ta phải làm.”
Mắt Miêu Gia sáng thêm vài phần: “Tại sao?”
Sayuki nghiêm mặt nói: “Thời gian dành cho hắn không còn nhiều nữa. Nếu hắn cứ điên khùng thì chênh lệch với bốn người còn lại sẽ ngày càng lớn hơn.”
“Ý ngươi là có bốn người chắc chắn đối đầu với Vương Hủ trong tương lại?”
Sayuki lắc đầu cười: “Đây không phải là do ta nói, mà là 'hắn'.”
Nói xong, nàng đi tới trước ngăn tủ rồi lấy một bức thư từ trong đó ra.
Miêu Gia nhận bức thư từ Sayuki, chỉ đến khi ánh mắt tiếp xúc với chữ trên thư thì hắn mới vỡ lẽ nhiều chuyện.
Thứ này không thể xem là một bức thư. Bởi lẽ, trên giấy không có gì khác ngoài chữ ký “Khương Nho” và những câu thơ không phải là thơ.
"Phục ma vệ đạo hữu chúng sinh, hợp tung liên hoành tự lục thao.
Vạn tượng công ngự y cổ trung, âm dương thần toán thông thiên đạo.
Thần nghệ đồ long phi ngã nguyện, thiên hạ dong nhân tri chi thiếu.
Tầm tiên tầm mộng chung thành không, vô tâm vô ngã tự tiêu dao."
(Phục Ma giữ đạo cho chúng sinh, ngang dọc tung hoành cùng Lục Thao.
Mọi vật tồn tại trong Y Cổ, Âm Dương Thần Toán rõ đạo trời.
Thần nghệ Đồ Long không như ý, người trong thiên hạ nào có hay.
Tìm tiên tìm mộng tìm không thấy, vô tâm vô ngã là tiêu dao.)
Miêu Gia là người không bao giờ quên những chuyện đã gặp qua. Hắn nhanh chóng ghi lại những chữ này vào trong đầu rồi ngẩng lên nói: “Dựa vào câu chữ mà suy đoán, chắc hẳn trong thư đã kể đến tên của bảy quyển sách do Quỷ Cốc Tử để lại.”
Sayuki đáp: “Chắc là vậy. Tuy ta không biết hết tên của bảy bản nhưng lại tìm thấy một tin tức trong bài thơ này.”
"Tin tức gì?"
“Tin tức đó là... bảy quyển sách đã tỉnh dậy và tìm thấy chủ nhân của chúng. Bài thơ này rõ ràng viết theo giọng điệu của Quỷ Cốc Tử. Ta cũng từng nghe qua năng lực linh hồn của Khương Nho. Nếu hắn có khả năng tiên tri thật sự thì những câu thơ trên chắc hẳn truyền đạt ý định của thứ không thuộc về thế giới này. Tất cả hướng đến một kết luận duy nhất: Một cuộc đọ sức quyết định truyền nhân chính thức của phái Quỷ Cốc sắp sửa diễn ra.”
Miêu Gia gật đầu: “Ừm, ngươi phân tích đúng lắm. Ta chỉ không hiểu một chuyện. Ngươi nói thời gian dành cho Vương Hủ không còn nhiều. Vậy chẳng lẽ ngươi hy vọng hắn là người giành thắng lợi cuối cùng sao?”
“Không, ta chữa cho hắn và nói cho ngươi biết mọi chuyện là để các người chừa cho ta một phần nhân tình thật sâu mà thôi.”
“Ồ, thì ra ngươi muốn nhờ bọn ta làm cho ngươi một chuyện?”
Sayuki vui vẻ nói: “Nói chuyện với người thông minh thật khó thở.”
Miêu Gia không nói nữa. Hắn nhìn chằm chằm vào Sayuki và chuẩn bị đối đáp với yêu cầu sắp được đưa ra.
“Ta mong ngươi, Miêu Gia, nhận lấy Y Cổ Thiên của ta.”
“Hả?”
Giờ đến Miêu Gia mà cũng giật mình. Chẳng qua hắn nhanh chóng lấy lại vẻ thư thả: “À, thì ra là vậy. Ngươi không hề quan tâm đến người thắng, mà chỉ không muốn bị cuốn vào cuộc tranh đấu này.”
Sayuki vẫn mỉm cười: “Đúng vậy, liệu ngươi có thể nhận lời hay không?”
Miêu Gia cười phá lên, trong lòng tính toán thiệt hơn chỉ trong chốc lát ấy.
“Rất vui được cống hiến sức lực.”
...
Lúc Vương Hủ mở mắt ra thì trời đã sáng. Hắn phát hiện mình đang nằm trên hành lang của khách sạn Ôn Tuyền, đầu đau như bị búa gõ trúng. Thật ra bị đau đầu không chỉ mình hắn, ngoại trừ Elbert và Hạ Văn Thành, những người khác trong bọn đều có cảm giác như vậy.
Mỹ Kỷ đã chuẩn bị xong điểm tâm cho mọi người. Lúc này, cô bé khẽ gõ cửa. Âm thanh vang vọng đủ để khiến mọi người nghe thấy. Đến đây, cô lại rời đi lặng lẽ như một hồn ma. Nhìn từ góc độ của người phục vụ, tác phong như vậy quả thật rất chuyên nghiệp.
Miêu Gia và Vương Hủ đều trầm ngâm về chuyện của thế giới trong mơ. Đương nhiên, dù bọn họ nghĩ gì thì những người khác cũng chẳng nhớ nổi. Cùng lắm là Hạ Văn Thành chạy đến một nơi hẻo lánh, trong miệng thì thào: “Ta là một nhân vật bị xem nhẹ... Ta thà biến mất còn tốt hơn thế này...”
Vương Hủ trở lại bình thường và Thượng Linh Tuyết bỏ đi chắc chắn là tiêu điểm được mọi người chú ý đến. Có điều trông bộ dạng thờ ơ của Vương Hủ thì họ cũng hiểu tò mò chỉ vô ích mà thôi.
Chiều nay, Vương Hủ lén lút gọi Tôn Tiểu Tranh đến một góc hẻo lánh và nói chuyện chừng mười phút. Khi đi ra, Tôn Tiểu Tranh tỏ ra rất vui vẻ.
Cùng lúc đó, Hạ Văn Hồng tự dựng lên vô số tình tiết trong đầu, tóm lại là cảm thấy không ổn.
“Biểu muội, hắn gọi ngươi ra để nói chuyện gì vậy?”
“A, hắn giải thích một phen về lời nói dối trước kia. Tuy ta từng nghe Miêu Gia giải thích qua nhưng khi ấy Vương Hủ vẫn còn điên điên khùng khùng. Ta muốn nghe chính hắn nói rõ ràng lúc đang tỉnh táo. Bây giờ thì rõ rồi, với lại hắn đã khỏe lại, ta chẳng còn gì phải áy náy. Chuyện này coi như xong.”
“Ừm, vậy bây giờ quan hệ giữa hai ngươi là gì?”
Tôn Tiểu Tranh trừng mắt nhìn hắn: “Quan hệ gì chứ? Ta và hắn không có bất cứ quan hệ nào!”
Nói xong, nàng quay đầu đi mất.
Hạ Văn Hồng sửng sốt cho đến khi Vương Hủ bò ra từ góc tường.
“Ngũ trưởng... cứu với... ta cảm thấy như bị lấy mất thận...”
Vương Hủ nằm sấp trên mặt đất, mặt mũi bầm dập hết chỗ nói.
Thấy hắn thành ra như vậy, Hạ Văn Hồng lại ngẩn người thêm vài giây, sau đó cười rộ lên một cách hả hê: “Ha ha ha ha! Ngươi cũng có ngày này! Oa ha ha ha ha! Trời cao có mắt! Ha ha ha ha!"
...
Chiều tối, cánh đàn ông lại trần trồng tắm trong suối nước nóng, nghe oanh thanh yến ngữ ở phía sau bức tường đối diện mà trong đầu tưởng tượng xa tít...
“Này, đệ đệ của ngươi bị chóng mặt hả? Từ xế chiều đến giờ cứ cười mãi thôi. Lúc ăn cơm chiều còn chảy nước dãi ra đầy bàn, bây giờ vẫn chưa chịu ngừng lại nữa.”
Lưu Hàng nói với Hạ Văn Thành.
Hạ Văn Thành chưa kịp trả lời thì Miêu Gia đã xen vào: “Hắn cười Vương Hủ đấy.”
Lưu Hàng chợt hiểu ra: “Ồ, hóa ra là vui mừng vì Vương Hủ trở lại bình thường.”
Khóe miệng Hạ Văn Thành hơi co giật, coi bộ con người Lưu Hàng ngu đần hết sức.
Miêu Gia tiếp tục nói: “Tất nhiên không phải, hắn cười Vương Hủ bị Tôn Tiểu Tranh bỏ rơi và đánh đòn hết sức tàn bạo. Vả lại, chuyện này đều là do tự thân Vương Hủ gây nên.”
Vương Hủ ngóc đầu khỏi mặt nước: “Đồ khốn nạn, nói sao đi nữa thì ngươi cũng là người xui khiến ta làm vậy.”
“Cút, không phải ngươi đã hưởng thụ toàn bộ quá trình hay sao?
Tề Băng than thở: “Thật là vô sỉ hết sức! Ta cùng ngâm mình với hai người kia thì liệu có bị lây bệnh vô sỉ hay không đây?”
Bình luận truyện