Quy Tắc Nữ Quan

Chương 35: Phượng tự



“Hoàng hậu thay trẫm phong thưởng trước, mùng ba tháng sau là lễ tấn phong cho An Tiểu nghi và Hoa Chiêu dung.”

Mặc dù là tin mừng trước mắt, nhưng Vệ Cẩn vẫn không có gợn sóng gì, chỉ sợ cái An Tiểu nghi muốn căn bản không phải là lễ phong thưởng long trọng này.

Châu báu hoa phục lạnh như băng, vĩnh viễn không thể sánh bằng một câu thân thiết của Hoàng thượng.

Đối với may mắn ngoài ý muốn của An Tiểu nghi, có lẽ Khương Nhiêu là người duy nhất trong hậu cung không thấy bất ngờ, bởi vì Chiêu Hoà Đế lần lượt có ba vị đế cơ, mà hai vị tiểu hoàng tử còn lâu mới chào đời, hơn nữa đều là con của Chiêu Ý Hoàng hậu.

Tì thiếp đều sinh con gái, chính thê sinh con trai.

Khương Nhiêu không khỏi cong khóe miệng, không biết nên nói Vệ Cẩn có bản lĩnh, hay là số mệnh vốn như vậy, giống như có thần linh trợ giúp.

Nhưng nếp nhăn trên mặt khi cười nổi lên một nửa, bỗng nhiên lại có chút cô đơn, rồi lại buông xuống, dưới đáy lòng đúng là không vui mừng nổi.

Ánh mắt chuyển qua bên mặt Vệ Cẩn, hắn đã không còn tính là trẻ, kéo dài huyết mạch, không sai nửa phần…

Mà đúng vào lúc này, Vệ Cẩn quay đầu lại, hai người bốn mắt chạm nhau, chỉ thấy trên gương mặt như đao phút chốc lộ vẻ xúc động.

Vẫn là nàng không lo lắng, quay đầu đi chỗ khác trước.

Tin An Tiểu nghi có thai truyền ra, Linh Tê Cung lại trở thành tiêu điểm, thậm chí lúc không có ai cũng truyền, nói Linh Tê Cung kia địa mạch tốt, có mệnh con nối dõi, Liễu Tần sinh Hàm Yên đế cơ, mà An Tiểu nghi sau đó cũng có thai.

Điều này khiến cho Bạch Tiệp dư đang mang thai sáu tháng nhất thời thất sủng, nàng ta không còn là phi tần duy nhất trong hậu cung mang long tự, đặc sủng nổi bật, nhanh chóng bị An Tiểu nghi bao phủ.

Bên này gà chó lên trời, gia phong ban thưởng, mà Hoa Âm Các bên kia có người lại không có ai hỏi thăm.

Trần Thường tại vào cung lâu như vậy, hiển nhiên đã bị mọi người quên đi, bao gồm cả Hoàng thượng.

Khương Nhiêu tính toán, nên nói năng lực Hoàng thượng quá mạnh mẽ, hay là thể chất An Tiểu nghi vô cùng tốt? Kỳ thật, mấy tháng qua, nàng ta bất quá chỉ thị tẩm hai lần mà có thể một lần mang thai.

Điều này khiến cho Hoàng hậu vốn nhận ân sủng rất nhiều làm sao chịu nổi?

Khương Nhiêu đột nhiên sinh ra ý tưởng to gan, có lẽ Vệ Cẩn đi Tử Thần Cung cũng không có nghĩa là hai người nhất định phải cùng đi Vu Sơn (1)… Biết đâu chỉ là ngủ lại.

(1) Cùng đi Vu Sơn: dựa trên câu chuyện của Sở Tương Vương và Tống Ngọc cùng đi ngắm mây gặp mộng, Sở Tương Vương mơ thấy mỹ nhân, là con gái của Vu Sơn, về sau thường chỉ việc nam nữ hoan ái.

Chỉ có điều nàng nhanh chóng phủ định, biểu muội mỹ mạo như vậy, nam nhân sao có thể kìm nén? Hơn nữa, nàng không tìm ra lý do để Vệ Cẩn làm như vậy.

Sau khi lâm triều kết thúc, Toàn Cơ bỗng nhiên tìm Khương Nhiêu, bởi vì không cẩn thận mà nhiễm phong hàn, cho nên hôm nay nhờ Khương Nhiêu thay mặt nàng đến Tử Thần Cung đưa cơm.

Đã lâu chưa từng đã tới Lục thượng, đường đi cũng có phần không quen, Vu Đào cùng đi theo.

Vào Hoa Chương Cung, nhóm nữ quan thượng thực cục đều vô cùng khách khí cung kính, trọng đãi có thừa, cách biệt một trời một vực so với lúc trước.

Tiểu nhân đạp cao bái thấp, tất nhiên sẽ không có dự định so đo với các nàng.

Khương Nhiêu thản nhiên đi vòng sang ngự phòng của thượng thực cục, nguyên liệu nấu ăn đủ loại phong phú, các cung nữ bận rộn có thứ tự.

Hà thượng thực vội vàng chào đón, hàn huyên khách sáo một phen, Khương Nhiêu vẫn còn nhìn chằm chằm bình canh sứ men xanh đầy hứng thú, chỉ chốc lát sau đã nấu xong, lại thấy Hà thượng thực bỏ thêm bột vụn vào trong bình, có mùi thơm nhàn nhạt nhẹ nhàng toả ra, nàng liền hỏi, “Thêm gia vị gì thế, thật dễ chịu.”

Hà thượng thực cẩn thận chuẩn bị xong, giao hộp thức ăn vào trong tay nàng, “Thánh thượng chúng ta thật sự là dụng tâm, biết Hoàng hậu nương nương bị lạnh, liền phân phó Thái y viện kê toa thuốc bổ khí dưỡng huyết để làm cơm thuốc, cách mấy ngày sẽ mang đến Tử Thần Cung ban thưởng một lần, nô tì không hiểu dược lý, chỉ nghe Trương thái y nói là tuyết liên hoa và ô đầu cùng được nghiên cứu chế tạo, vô cùng quý báu.”

“Là Trương Tuấn kê?” Khương Nhiêu xác nhận lần nữa, Hà thượng thực cười gật đầu.

Vu Đào nhận lấy hộp đựng thức ăn, Khương Nhiêu có chút đăm chiêu, đứng tại chỗ không động đậy.

Nhớ lại khoảng thời gian vô sự trên giường bệnh ngày trước, nàng từng xem qua một quyển dược lý “Bách thảo tập” trong thư phòng của phụ thân, bởi vì lúc ấy mẫu thân thân thể suy nhược, mất thai nhi trong bụng, cho nên ông ấy liền chuyên tâm nghiên cứu một quyển sách thuốc, tuyết liên hoa này và ô đầu đều có công hiệu phá huyết phá khí, phụ nữ có thai hoặc nữ tử muốn mang thai vạn lần không thể ăn!

Đúng rồi, nàng tuyệt đối không nhớ lầm!

Nhưng “Bách thảo tập” trăm năm sau mới có một vị thầy thuốc ngao du dân gian, dựa vào kinh nghiệm cả đời mà biên soạn, chiếu theo thời gian mà tính, hiện giờ là triều đại của Chiêu Hoà Đế, nó còn chưa được ra đời.

Nói cách khác, người hiện tại cũng không biết kiêng kỵ hai loại dược liệu này. Nhưng phương thuốc này được Trương Tuấn đề xuất…

Như vậy hết thảy cũng không phải là trùng hợp.

Nàng đè xuống kinh hãi, khẽ hỏi, “Không biết ngày nào mới đưa thứ thuốc quý báu kia sang?”

Hà thượng thực suy nghĩ một chút, “Lần trước là mùng hai, rồi cả mùng ba, hôm nay là mười bảy, thật không có quy luật, toàn do Toàn Cơ cô cô phân phó.”

Mùng hai… Mười bảy… Toàn bộ đều là ngày Hoàng hậu thị tẩm!

Lần này, Khương Nhiêu đã hiểu thấu, khi đi ra khỏi cửa điện, ngay cả bước chân cũng có chút hư hư ảo ảo.

Hoá ra, từ ngày đầu tiên Tạ Doanh Nhu bước lên phượng vị Hoàng hậu, hắn đã đề phòng nàng ta, đề phòng Tạ gia!

Đế hậu tình thâm, lưu luyến tình nồng… Chẳng lẽ đều là giả?

Lòng bàn tay khẽ toả ra khí lạnh, mặc dù đang đứng dưới ánh mặt trời, nàng vẫn cảm thấy lạnh.

Tính toán kín đáo như vậy, nhìn như ân sủng, thật ra lại rất thận trọng, nói cho cùng, đó chính là Hoàng thượng chưa bao giờ muốn con nối dõi là huyết mạch Tạ thị.

Trong sử ký, hai vị Hoàng tử của Chiêu Hoà Đế là từ đâu mà có?

Vu Đào thấy sắc mặt nàng khác thường, liền hỏi lại, Khương Nhiêu chỉ nói đột nhiên có chút choáng váng, để nàng ta một mình đưa sang Tử Thần Cung.

Ngay tại trước cửa Hoa Chương Cung, lại gặp gỡ cố nhân, lúc này Ngô ti y một thân quan phục tứ phẩm màu đỏ son đứng ở trước mặt, Khương Nhiêu không khỏi sửng sốt, chợt nói, “Chúc mừng Ngô cô cô thăng chức.”

Ngô ti y nay nên gọi là Ngô thượng phục, nàng khách khí nói, “Còn không phải Tưởng thượng phục chuyển công tác đến thượng tẩm cục, nô tì mới được cơ hội, không coi là công trạng.”

Trong lòng kinh ngạc chợt lóe lên, Tưởng Anh khi nào thì được điều sang thượng tẩm cục… Xem ra thời gian sau khi nàng đi, thay đổi thật không nhỏ.

Ngô thượng phục hình như nhìn thấu nghi hoặc của nàng, liền giải thích, “Xạ Nguyệt cô cô của thượng tẩm cục không hoàn thành trách nhiệm, bị Hoàng hậu nương nương xử lý.”



Trong mấy ngày chưa kịp tiêu hoá hết những bí mật kinh hoàng này, Khương Nhiêu vùi đầu trong mấy quyển sách cổ, miên man bất định, Vu Đào đẩy cửa tiến vào, “Khương cô cô, bệ hạ phân công người đến giúp cô cô.”

Theo khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của nàng ta hé ra, Khương Nhiêu nhìn ra bên ngoài, ánh mắt dừng trên người người nọ, chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang.

Phùng Uyên một thân quan phục nghiêm chỉnh, cao ngất đứng ở trước mặt, cúi người nói, “Nô tài tham kiến cô cô, mong rằng cô cô sẽ vui lòng chỉ bảo.”

Tuy nói vậy, Khương Nhiêu lại cảm thấy trong lời nói có hàm ý, nghe sao cũng không đơn giản.

Hoàng thượng thật đúng là… minh giám đi! Ngàn chọn vạn tuyển, liền đưa Phùng Uyên nàng không muốn nhìn thấy nhất đến bên cạnh.

Trước không nói hắn rốt cuộc có phải là cơ sở ngầm của Hoàng hậu hay không, chỉ nói ở trong cấm cung ngày ngày một mình đối mặt một “nam nhân đích thực” như vậy cũng đã khó chịu đến cực điểm!

Vu Đào cài cửa lại, Khương Nhiêu thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, “Nếu Hoàng thượng phái ngươi lại đây thì phải an thủ bổn phận.”

Phùng Uyên đáp lại bằng một nụ cười sáng rỡ, “Nô tài mặc cho cô cô sai bảo.”

Trong hậu cung này, quả nhiên phải diễn kỹ xảo thật tốt, ai có thể nhìn ra vị thái giám vô hại cười cười kính cẩn nghe theo này trước đó suýt nữa đã làm bẩn mình?

Khương Nhiêu cố ý giữ khoảng cách nhất định với hắn, chỉ vào gian phòng ngoài cùng, “Những thứ khác ngươi không cần động đến, trước hết cứ theo niên đại của mấy quyển sách cổ này mà sắp xếp lại, nếu có hư hại thiếu trang gì thì lựa ra mang đến cho ta là được.”

Phùng Uyên nhìn nàng một chút, hình như có thâm ý khác, vừa đi từng bước ra trước thì Khương Nhiêu đã nhanh chóng vào nội thất.

Hắn nhấc chân lên, biểu cảm trên mặt nàng khi trở về chỗ cũ, kinh hoảng giống như nai con hoảng sợ, thật là… thú vị.

Ước chừng đến giờ ngọ thiện, Khương Nhiêu cúi đầu sao chép hồi lâu, cảm thấy vô cùng khát nước. Nàng đứng lên quay người lại, nhất thời đụng phải một bức tường người.

Nhoáng lên một cái, bên hông lập tức có một cánh tay vòng qua, vững vàng đỡ lấy nàng.

Mặt hai người cách rất gần.

Khương Nhiêu mở to mắt, thấy vẻ mặt đầy vô tội của Phùng Uyên.

Hắn giơ chén trà trong tay phải lên, “Nô tài tới đưa trà cho cô cô.”

Khương Nhiêu đẩy hắn ra, không khách khí nói, “Phùng công công có lỗ tai thần kỳ thật, ta bố trí nhiệm vụ cho ngươi, có gồm chuyện đưa trà này sao?”

Phùng Uyên lại chỉ chỉ trên bàn, “Nô tài đã sắp xếp trong mấy quyển sách, thiếu mười năm, không phải nói là quyển nào hư thì để cho cô cô xử lý?”

Không ngờ tiến độ hắn làm việc nhanh như vậy, Khương Nhiêu nhất thời bị hắn làm cho á khẩu không trả lời được.

Phùng Uyên đột nhiên ngồi xổm xuống, Khương Nhiêu cảnh giác lui lại, “Lại gì nữa, ngươi đi ra ngoài, không có mệnh lệnh của ta không được tiến vào.”

“Cô cô đạp lên váy rồi.” Phùng Uyên vỗ vỗ tay đứng lên, “Nô tài ở gian ngoài, mặc cho sai bảo.”

Đến thời gian dùng bữa, Khương Nhiêu đi ra, lại thấy thân ảnh ngoài thiền điện kia vẫn cúi đầu sắp xếp lại, cao thẳng như thế, giống như đang chen chúc ở cái bàn cực kỳ chật chội.

“Phùng công công ngày mai hãy quay lại, thời gian không còn sớm nữa.” Nàng rốt cuộc vẫn nhắc nhở, nhưng Phùng Uyên lại cười hết sức chân thành, “Khương cô cô đi trước đi, nô tài không mệt.”

Khương Nhiêu buông quyển trục trong tay xuống, từng bước đi về phía hắn.

Phùng Uyên trước sau đều giữ nụ cười nhã nhặn, nhưng thần thái vẫn lộ vẻ xúc động.

Nàng cúi người xuống, khóa hắn lại, “Chỉ mong Phùng công công không phải mua dây buộc mình, uổng công làm áo cưới cho người khác.” (2)

(2) thành ngữ “vi tha nhân tố giá y thường”, nghĩa là những gì đã làm không giúp ích gì cho bản thân mà chỉ có lợi cho người khác

Phùng Uyên ra vẻ vô tội, vuốt tay, “Nô tài không hiểu lời cô cô nói.”

“Nghe không hiểu là tốt nhất.” Khương Nhiêu đã thẳng người lên, vén mấy sợi tóc rũ xuống, “Nếu luận về tâm cơ thủ đoạn, trước mặt Hoàng thượng chúng ta còn quá nông cạn, phải cân nhắc nặng nhẹ.”

Ý cười Phùng Uyên giảm mấy phần, “Tạ cô cô chỉ điểm.”

Khương Nhiêu ngắt lời hắn, “Không đảm đương nổi, ta không có phần hảo tâm này, chẳng qua là không muốn bị người hãm hại nữa thôi.”

Lời nói bên môi Phùng Uyên cuối cùng cũng nuốt trở về, hắn ngẩn ngơ một lát rồi lại tiếp tục cúi đầu.

Có Phùng Uyên giúp đỡ, tiến độ chỉnh lý lại mấy quyển sách cổ được nâng lên, vốn là Khương Nhiêu có ý muốn đuổi Phùng Uyên đi, cuối cùng lại thu trở về.

Thay vì là kẻ địch trong bóng tối, không bằng thể hiện ra bên ngoài, còn có thể phòng bị. Bằng không, mặc dù một Phùng Uyên đi rồi, còn có thể có người thứ hai, người thứ ba, khó lòng phòng bị. Huống chi lúc ấy, Phùng Uyên chưa từng hạ thủ với mình.

Mấy ngày qua, Hoàng thượng vẫn thường xuyên đi ngoại thành Thường Xuân Cung, Khương Nhiêu sau giờ ngọ phụng mệnh đến phủ nội vụ, kiểm kê hết các khoản mục, tự mình dẫn theo đám người Vu Đào đến Thường Xuân Cung đưa phần thưởng, thay bệ hạ thể hiện một phần tâm ý.

Từ nội thành xuyên qua ngoại thành cần có lệnh bài, phải là nữ quan tứ phẩm trở lên mới có lệnh bài thông hành, Vu Đào tất nhiên không có, nhưng nếu có chút chuyện, Khương Nhiêu sẽ mang cái của mình tạm thời đưa cho nàng ta, xong việc thì thu lại.

Tạ Đạo Lâm râu dài từ mi, nhìn rất khí khái, tùy ý hỏi vài câu, tạ ơn xong cũng không làm khó dễ nhiều.

Đại Thế tử Tạ Thiên được phong Liễu Quận Vương, lần này cùng Vương phi Triệu thị tiến cung, hai người nâng khay ngang mày (3), Tạ Thiên ít nói, chín chắn, còn tặng Khương Nhiêu chút vải hoa mang từ Vĩnh Bình tới. Từ chối mấy phen, khó khước từ phần nhân tình này, Khương Nhiêu đành nhận lấy, tính trở về Hàm Nguyên Điện trực tiếp giao cho Hoàng thượng.

(3) nâng khay ngang mày: vợ chồng tôn trọng nhau

Đáy lòng thầm nói, không chỉ có Tạ lão gia điềm tĩnh nhã nhặn, con trai trưởng Tạ Thiên cũng là một người khôn ngoan, không tự cao tự đại, có thể quyền cao chức trọng, cũng có khói lửa phố phường, đúng là loại người Hoàng thượng tán thưởng nhất.

Cho nên, Tạ gia có Thái hậu và Hoàng hậu cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên.

Bất quá trước khi đi, tiểu Thế tử Tạ Uẩn vừa từ ngoài điện trở về, trong tay còn dắt theo một cô bé trắng nõn, đoán chừng là con gái Tạ Thiên.

Khương Nhiêu lễ phép cúi người chào, đôi mắt đảo qua Tạ Uẩn kia, hắn chẳng qua chỉ mới chưa đến hai mươi tuổi, nhìn thì trẻ trung non nớt, nhưng ánh mắt này, Khương Nhiêu chỉ cần liếc mắt một cái là có thể hiểu được.

Vị tiểu Thế tử này không cùng một loại người với đại ca hắn, cặp mắt đào hoa, không giấu nổi phong lưu.

Tạ Đạo Lâm nhất thời gọi hắn qua nói chuyện, tránh cho chạm trán.

Tạ Uẩn tuy là theo mệnh, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng đảo qua các nàng, thậm chí có chút lộ liễu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện