Quỷ Thê

Chương 18



Lặp lại chuyện tình trước khi Ngôn Hoa rời đi, lặp lại sẽ thấy được cái gì đây?

Tần Tiêu đối việc này thập phần mê mang.

Huống hồ hắn hoàn toàn không biết, phải lặp lại quá khứ của Ngôn Hoa như thế nào, lại từ nơi nào bắt đầu lặp lại đây?

Nhưng việc này căn bản không cần hắn nghĩ nhiều, Xích Trụ sớm đã nghĩ tốt đối sách.

Xích Trụ nâng mặt Tần Tiêu lên, nói nhỏ với hắn: "Mặc dù chuyện tình trước khi gặp Ngôn Hoa ta không thể nào biết đượctừ , nhưlúc ng hắn tiến nhập quỷ cốc, ta gần như mỗi giờ mỗi khắc đều ở cạnh hắn, cho nên, đoạn ký ức này ta cũng có, chỉ cần bắt nó nhập vào ký ức của ngươi là được. . . Đến, trước nhắm mắt lại."

Ở thanh âm trầm thấp êm tai của Xích Trụ, Tần Tiêu nhắm lại hai mắt.

Hắn cảm giác được Xích Trụ tiếp cận chính mình, ở gần có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn, cái trán của Xích Trụ chạm nhẹ vào cái trán của mình, phút chốc, trong đầu hiện lên những hình ảnh lưu chuyển rất nhanh giống như truyền phát phim, khi một màn cuối cùng dừng ở trước mắt thì, hắn chấn kinh mở ra hai mắt, nhưng mà hết thảy trước mắt đã hoàn toàn trở nên. . .

Hắn liền đứng ở bên trong biển hoa, Tam đâừ khuyển ngoang ngoãn dựa sát vào bên cạnh, nhưng kì dị, giờ phút này hắn hoàn toàn không sợ hãi Tam đầu khuyển có ba cái đầu. Trước mắt không xa, hắc y nam tử nguyên bản quay lưng về phía hắn nhanh chóng xoay người.

Tần Tiêu nín thở chờ đợi hắn xoay người, mái tóc đen dài bị gió thổi lộn xộn, nghiêng đi người thì, mái tóc thật dài che hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt ngăm đen sắc bén, lạnh lùng của nam tử. . . .

Chính là ánh mắt, chính là ánh mắt mà thôi, giống như dẫn một cỗ ma lực, nhẹ nhàng đoạt đi hô hấp của hắn, khi gió hơi thổi, tóc đen mềm mại cuối cùng khoác lên bên người,gương mặt kia xuất hiện ở trước mắt, khiến hô hấp trở về, nhưng mà lòng lại trống rỗng, hồn phách không thấy, chỉ để lại một một cái xác trống không.

Quỷ đáng sợ nhất. . . Đẹp đến mức đoạt hồn người. . . (#Ami: Xích Trụ caca mà không đẹp thì ai đẹp)

"Nương, vì cái gì không thể lên núi vậy?"

"Ngôn Hoa ngốc, bởi vì trên núi có quỷ a."

"Quỷ? Thực đáng sợ sao?"

". . . Không, truyền thuyết nói con quỷ trên núi kia rất đẹp."

"Vậy không phải sợ hắn mà? Vì cái gì tất cả mọi người sợ hắn đây?"

". . . . Ngôn Hoa, ngươi phải nhớ rõ, quỷ đáng sợ nhất, đẹp đến mức đoạt hồn người, tất cả người gặp hắn, đều không có trở về. . ."

"Nương, Ngôn Hoa không hiểu."

"Tóm lại, Ngôn Hoa, nghe nương nói, tuyệt không thể đi lên núi."

". . . Nhưng, nương, quỷ vẫn đứng ở ngọn núi không ai chơi với hắn, hắn có thể cô đơn hay không a?"

"Đứa ngốc, quỷ sao lại cô đơn được?"

Lời nói của mẫu thân mơ hồ quanh quẩn bên tai, nhưng giờ phút này, hắn thầm nghĩ nói: Nương, ngươi sai, quỷ cũng sẽ cô đơn. . . Phi thường phi thường cô đơn. . .

Có được một đôi mắt còn sáng hơn cả sao, đáy mắt lại chồng chất cô độc, âm u lạnh như băng, gắt gao ngậm chặt môi, là bởi vì không có ai có thể khiến cho nó mở ra sao?

"Ngươi thực cô đơn a."

Kìm lòng không được mỉm cười với hắn, nhớ kỹ có ai từng nói với hắn cười có thể lây truyện, vậy cười xong rồi, có thể thấy hắn tươi cười hay không?

Hắn đẹp đến mức cả hoa cũng đều ảm đạm phai màu, cười lên, nhất định sẽ đẹp hơn. . .

Hắc y nam tử tóc bị gió thổi loạn vẫn sững sờ tại chỗ, không dự đoán được hắn lại nói như vậy, hơn nữa một lời liền thuyết kích trúng thứ ở sâu trong nội tâm hắn.

Bọn hắn vẫn nhìn nhau không nói gì, nam tử dần dần ẩn đi sát ý.

"Ngươi bất quá là một người phàm, làm sao có thể qua được trận cương thi?"

Hắn cười, đáp: "Vì có thể tiến vào, ta tìm vô số phương pháp, phá giải một cái trận cương thi không đáng kể."

"Hừ, nói bừa, cho dù trận cương thi thật có thể bằng sức lực mình ngươi phá được, Tam đầu khuyển chỉ nghe lời ta tại sao lại thần phục ngươi?"

"Ta cũng kỳ quái a. . . . Nhưng khi đến, ta mang theo quyết tâm hẳn phải chết cho nên gặp gỡ Tam đầu khuyển cũng không có trốn tránh, nhưng không nghĩ đến nó không ăn ta lại còn nghe lời. . . Hoặc là bởi vì, Tam đầu khuyển có thể cảm nhận được, ta là thật sự muốn gặp quỷ ở ngọn núi này. . ."

"Gặp? Hừ, ngươi không phải muốn lấy bảo vật ở ngọn núi này sao?"

"Không, không phải. Thật sự chỉ là muốn gặp ngươi. . . Muốn biết quỷ ở tại ngọn núi này có phải thật sự rất đáng sợ hay không, có phải thật cô đơn hay không. . ."

"Cho dù ta sẽ giết ngươi?"

Hắn vừa cười, ôn nhu giống như vừa rồi: "Sau khi gặp mặt, không uổng công lần này, nếu ngươi thật sự muốn lấy mạng của ta, ta vô oán vô hối. . . . . ."

Ngôn Hoa cười nhắm lại hai mắt, cho đến khi không thấy hắn đến, mở mắt ra lần nữa thì, hắc y nam tử đã không còn ở đó.

Hắn đứng tại chỗ ngây ngô cười không ngừng, Tam đầu khuyển bên cạnh khó hiểu Ô ô hai tiếng, hắn liền nói với nó: "Tam đầu khuyển, chủ nhân của ngươi thoạt nhìn thật sự rất tịch mịch a, chúng ta đi bồi hắn đi."

Hắn ngồi trên lưng Tam đầu khuyển, khiến nó chạy vào trong biển hoa vô biên vô hạn, cuối cùng trước một căn nhà gỗ nhỏ thấy được thân ảnh của hắn.

"Ta không giết ngươi, vì cái gì ngươi không đi?"

"Ta không đi, bởi vì ta là tìm được ngươi rồi. Ta phải ở lại đây, ta phải cùng ngươi. . ."

"Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?"

"Tốt lắm a, sau khi chết linh hồn của ta có thể ở cạnh ngươi."

"Hừ, ta sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán."

. . . Kia, ngươi sẽ nhớ kỹ ta sao? Sẻ sao? Nếu ngươi nhớ kỹ ta... Vậy cũng đủ. . . .

Như vậy, Ngôn Hoa căn bản không sợ hãi hắc y nam tử luôn quấn lấy hắn, hắn nếu bị phiền đến chịu không nổi biến mất thì Ngôn Hoa liền cưỡi Tam đầu khuyển đến nơi nào đó trong quỷ cốc tìm hắn.©

Vô số quỷ quái tụ tập bên trong quỷ cốc, một mình Ngôn Hoa không hề sợ hãi xông vào mọi nơi, hắn không sợ, có Tam đầu khuyển ở đây quỷ quái nào đều không làm gì được hắn, cho dù thỉnh thoảng bị lệ quỷ cắn thương, nhưng vì có thể tìm được hắc y nam tử, hắn có thể không để ý. . .

Cái người mặt không biểu tình đến cuối cùng đều bị hắn tìm được, mỗi một lần hắn đều sẽ lạnh lùng nói muốn giết hắn, nhưng chưa từng động thủ qua.

Có một lần, Tam đầu khuyển không ở, tất cả pháp thuật đã dùng hết cũng không tiêu diệt được đám quỷ trước mắt, khi hắn sắp bị nuốt vào bụng thì người vẫn không chịu để ý đến hắn kịp thời cứu hắn.

Vì cái gì ngươi còn không rời khỏi, ngươi thật sự muốn chết vậy sao?

Ngôn Hoa một thân đầy thương tích bị hắn ôm ở trong lòng, nhìn đến hắn lần đầu tiên biến đổi sắc mặt, tức giận lớn tiếng với hắn.

Nằm trong lòng hắn, Ngôn Hoa cố sức trả lời: "Ta phải ở lại bên cạnh ngươi. . . Khiến ngươi không cô đơn. . ."

Sau khi nói xong, thể lực hắn chống đỡ hết nổi rơi vào hôn mê, không kịp nói ── lần đuầ tiên gặp, ngươi liền đoạt đi hồn của ta, rời khỏi ngươi chỉ có chết, ta lại vì sao phải rời khỏi?

Cuối cùng, cuối cùng, trải qua vô số cố gắng, Ngôn Hoa cuối cùng đã biết tên của hắn ──

"Ta gọi là Ngôn Hoa, còn ngươi, ngươi gọi là gì?"

". . . . Xích Trụ."

"Ta sẽ nhớ kỹ, Xích Trụ, ta sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn đều nhớ kỹ tên của ngươi, sẽ luôn gọi ngươi."

Xích Trụ, để ta lưu lại, ta phải cùng ngươi. . .

Cha đã chết, nương cũng đã chết. . . . Ta không biết nên đi đâu, ta phải lưu lại, ở lại cạnh ngươi. . .

Cho dù trước khi tắ hơi thở cuối cùng có thể nhìn thấy ngươi, vậy cũng đủ .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện