(Quyển 1) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim

Chương 95: Kỳ phản nghịch đến muộn của tổ tông(22)



Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by Tuyết Hạ Bình Chi & Triệu Mộc Hạ.

~~~

Linh Quỳnh dẫn theo Giáng Canh bước vào không gian này, vừa vào đã bị một người bay vèo ra như muốn đập vào mặt họ.

Linh Quỳnh nhảy sang bên cạnh tránh đi, người kia bị Giáng Canh đưa tay chặn lại một chút, ném vào trong đống xương thú bên cạnh.

Xương thú rầm rầm sụp đổ, chôn người kia ở bên trong.

Linh Quỳnh: "......"

Dùng đại lễ lớn như thế để chào mừng ta à?

Linh Quỳnh nhìn sang chỗ đang xảy ra đánh nhau, Lầu Tinh Lạc bị người ta vây vào giữa, nhìn qua cũng chưa rơi vào thế hạ phong.

Một tháng không gặp, đứa con yêu hình như...... Đẹp hơn rồi.

......

Dư quang Lầu Tinh Lạc liếc thấy Linh Quỳnh, trong nháy mắt có chút ngây người.

Tại sao cô ấy có thể xuất hiện ở đây?

Chính là vì một khoảnh khắc ngây người như thế làm người đối diện nắm lấy thời cơ, đánh một đạo linh lực vào người hắn.

Lầu Tinh Lạc lui về sau hai bước, nhưng đường lui phía sau cũng đã bị người ta chặn lại, đồng thời vung ra một đòn tấn công.

Hai đạo linh lực hợp thành một luồng sáng sát khí dữ dội, gào thét mà đến.

Phanh ——

Rầm rầm——

Đón tấn công bị ai đó đập tan.

Mấy người ở gần hắn đột nhiên bay vút ra ngoài mà không có dấu hiệu nào.

Lầu Tinh Lạc đột nhiên xoay người, trong con ngươi phản chiếu hình ảnh tiểu cô nương đứng phía trước, bàn tay còn lơ lửng trên không trung mà chưa kịp hạ xuống, ống tay áo bay phập phồng.

"Bọn họ ở đây!!"

Trên lối vào đột nhiên truyền đến tiếng người.

Tiếp theo chính là những tiếng bước chân nhốn nháo.

Lầu Tinh Lạc không thèm để ý tới những cái khác, cấp tốc giải quyết hai người gần nhất, nhìn Linh Quỳnh nói: "Đi theo ta."

......

Ở đây khắp nơi đều có xương cốt, rất dễ lẩn trốn.

Lầu Tinh Lạc và bọn người Linh Quỳnh trốn trong một bộ xương thú, bốn phía được bọc bởi khung xương, vừa vặn có thể ngăn trở bọn họ.

Bên ngoài vẫn có tiếng đánh nhau như cũ.

Hiển nhiên là đám người vào sau đã gặp phải bọn người tấn công Lầu Tinh Lạc.

Giáng Canh dùng ánh mắt đề phòng mà nhìn chằm chằm vào hắn, trực tiếp chất vấn: "Lầu công tử, vì sao người lại gϊếŧ người của chúng ta?"

Lầu Tinh Lạc không hiểu: "Cái gì?"

Khi Lầu Tinh Lạc rời đi, hai đệ tử kia vẫn còn sống rất tốt, hắn căn bản không gϊếŧ bọn họ.

Giáng Canh: "Không phải ngươi?"

Lầu Tinh Lạc lắc đầu, ngữ khí mười phần chân thành: "Nguyệt cô nương là người đã cứu ta, ta không thể làm như vậy."

Hắn mặc dù không phải người tốt lành gì, thế nhưng cũng không đến mức phát rồ như thế.

Lầu Tinh Lạc nhìn về phía Linh Quỳnh, "Ta không gϊếŧ người của cô."

Lúc trước Linh Quỳnh đã đoán không phải Lầu Tinh Lạc làm, lúc này nghe hắn nói như vậy, cũng không ngoài ý muốn.

Ánh sáng trong mắt Linh Quỳnh lóe lên "Vậy vì sao ngươi đi mà không nói từ biệt?"

Lông mi Lầu Tinh Lạc hơi rũ xuống "Ta có chuyện cần làm, chuyện này không liên quan đến các ngươi, cho nên......"

Trước đây hắn ở lại cũng là do nguyên nhân thân thể.

Nếu như không phải do trúng độc, hắn đã sớm rời đi.

Linh Quỳnh chỉ tay về phía trước "Chính là tới đây làm chuyện gì đó sao?"

Lầu Tinh Lạc không phủ nhận "Đúng vậy."

Hắn hơi hơi ngừng một chút "Nguyệt cô nương tới đây làm gì?"

Linh Quỳnh nghiêng đầu nhìn hắn, đá vấn đề trở về "Ngươi tới nơi này làm gì?"

Lầu Tinh Lạc nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, ý chính là không muốn trả lời cái vấn đề này.

Linh Quỳnh tò mò hỏi: "Cái người trộm mộ thú cũng là ngươi?"

Lầu Tinh Lạc nhíu mày, trực tiếp phủ nhận: "Không phải."

"Không phải?"

Lầu Tinh Lạc: "Hôm nay mới là lần đầu tiên ta tới đây."

Vị trí mộ thú là tìm hoài không thấy, nếu không phải là cái tên trộm mộ thú làm lộ vị trí, bây giờ có lẽ hắn cũng chưa tìm thấy.

Linh Quỳnh 'A' một tiếng, ánh mắt dò xét trên người hắn phút chốc.

"Con rắn kia của ngươi đâu?" Vừa rồi cô không nhìn thấy, sức chiến đấu của con rắn kia cũng không tệ.

"Tìm thấy rồi, Kỳ Lân Đồ ngay ở phía trước." Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

Rắn đen mini chui vào từ bên ngoài, lúc nhìn thấy nhiều người như vậy, lưỡi rắn đang lè ra cũng quên thu lại.

"!!!"

Tình huống gì đây!

Nữ nhân này tại sao lại ở chỗ này!

"Các ngươi muốn tìm Kỳ Lân Đồ?" Sắc mặt Giáng Canh trầm xuống "Các ngươi muốn làm gì?"

Đầu Linh Quỳnh nho nhỏ, dấu chấm hỏi to to "Kỳ Lân Đồ là cái gì?"

Ý nghĩa của chữ trên thẻ bài là bắn đại bác cũng không tới, sau khi hoàn thành mới biết được có ý gì.

Chính là vừa đơn giản vừa thô bạo.

Hoàn toàn chính là nhìn tâm trạng rồi bày kế.

Lầu Tinh Lạc nhìn ra ngoài một chút "Nguyệt cô nương nếu như không còn chuyện khác, mau rời khỏi ở đây. Xin lỗi vì lúc trước ta đi không từ mà biệt, về sau nếu còn cơ hội, ta sẽ báo đáp ân cứu mạng của Nguyệt cô nương."

Lầu Tinh Lạc nói rất nhanh, vừa nói xong liền kéo rắn đen ra ngoài.

Linh Quỳnh cũng đi theo ra, cấp tốc đuổi theo hắn.

"Tiểu tổ tông!!" Giáng Canh đè thấp giọng kêu một tiếng, nhưng mà người phía trước căn bản không để ý đến hắn.

Giáng Canh cũng bất đắc dĩ, nhanh chóng đuổi theo sau.

Lầu Tinh Lạc phát hiện Linh Quỳnh đuổi theo, đứng trong bóng tối, nghiêng người nhìn nàng: "Nguyệt cô nương?"

"Sao thế?"

"Ngươi đừng bám theo ta."

Tiểu cô nương vô tội nháy mắt mấy cái "Thế nhưng ở bên ngoài có rất nhiều người, ta sợ." Giọng nói cực kì mềm mại, lại pha chút ủy khuất.

Lầu Tinh Lạc: "......"



Ngươi sợ cái gì?

Sợ đánh chết bọn hắn sao?

Phía sau ngươi còn có nhiều người theo như vậy!!

Lầu Tinh Lạc có lời muốn nói, nhìn thấy cặp mắt kia của Linh Quỳnh, lại cảm thấy chuyện gì cũng không nói được.

Biết rõ nàng đang nói hưu nói vượn, nhưng trong lòng vẫn sinh ra ý muốn bảo vệ cô.

"Ta phải đi làm chuyện rất nguy hiểm."

"Ừ, cho nên ngươi cần ta." Linh Quỳnh ưỡn ngực nhỏ, tự tin khoe khoang nói: "Yên tâm, ta sẽ không cản trở ngươi, ta rất chuyên nghiệp!"

"......"

Ầm ầm ——

Mặt đất rung lên, xương thú phía xa lần lượt sụp đổ, che khuất cửa vào.

Sau khi Lầu Tinh Lạc đấu tranh trong lòng một lúc, cuối cùng thỏa hiệp, "Theo sát ta."

Tiểu cô nương cười gian xảo "Được."

......

Cái không gian này không biết lớn cỡ nào, bọn họ đã đi qua không biết bao nhiêu xương thú, nhưng vẫn không thấy điểm cuối.

Linh Quỳnh đi sau Lầu Tinh Lạc mấy bước, hỏi Giáng Canh những chuyện liên quan tới Kỳ Lân Đồ: "Kỳ Lân Đồ là cái gì?"

"Truyền thuyết nói Kỳ Lân Đồ có thể mở ra một không gian khác, nhưng bên trong là một sức mạnh tà ác."

Kỳ Lân Đồ được luyện chế từ Kỳ Lân cốt.

Là một cái trận pháp thượng cổ có thể di động.

Khi mở trận pháp ra, là có thể mở ra thông đạo của không gian đó, giải phóng những sức mạnh tà ác bên trong nó.

Trong mấy ngàn năm nay, tung tích Kỳ Lân Đồ không một ai biết.

Không ngờ tới nó lại ở trong mộ thú.

"Tiểu tổ tông, nếu quả thật Lầu Tinh Lạc muốn mở cái lối đi kia ra, chỉ sợ là hắn điên rồi."

"!!!"

Nguyện vọng của con yêu hùng vĩ như thế sao?

Có chút lợi hại nha!

"Tiểu tổ tông, ngài có nghe ta nói hay không?"

"Nghe mà." Linh Quỳnh qua loa một câu, xách theo váy đuổi đến chỗ Lầu Tinh Lạc.

Giáng Canh: "......"

Muốn chửi mẹ nó quá.

......

Rắn đen dẫn đường, cuối cùng dừng lại trước một bộ xương thú khổng lồ.

Linh Quỳnh đứng phía dưới ngửa đầu lên nhìn, có cảm giác mình chỉ nhỏ bé như một con kiến.

Giáng Canh khiếp sợ nhìn xương thú, "Cái này hình như là xương rồng."

Bên trong mộ thú có một bộ xương rồng.

Rồng đó!

Thần thú chỉ tồn tại trong truyền thuyết đó.

Nhưng mà những đồ vật có quan hệ với rồng trên đại lục đều ẩn chứa lực lượng cường đại.

Cho nên cho tới bây giờ cũng không ai biết được rốt cuộc rồng có thật hay không.

Linh Quỳnh nhìn theo sang, toàn bộ xương thú quanh co lòng vòng trong bóng tối, ở chỗ sâu hơn, mơ hồ còn có một tia ánh sáng.

*

——— 10 vạn tệ cũng khắc kim đến hết———

Linh Quỳnh: Hôm nay ngươi bỏ phiếu không?

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện