Chương 156
Chương 156
Edit by Ngọc
Beta: Thùy Linh
Tay ông Triệu run run, làm đổ chén trà trong tay.
Nước trà nóng hổi làm ướt một mảng lớn của tờ báo, ông ta không cảm thấy rát, lau nước trà nóng đi, sau đó đeo kính lão lên, đọc hết toàn bộ bài báo, không bỏ sót một chữ nào.
Sau đó lại sai người cầm laptop tới để tìm kiếm, thật ra chẳng cần tìm kiếm, vừa mở giao diện web lên, đã thấy top bài viết đầu liên quan đến Diệp Thiều Hoa.
Đây là lần đầu tiên ông Triệu nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, ông trong hình, gương mặt bình tĩnh, không một chút kiêu ngạo.
Vinh quang to lớn như thế, cô vẫn là một bộ dáng không quan tâm.
Dù không có chuyện này, ông Triệu tin rằng sau này thành tựu của cô sẽ không thấp.
Trong đó còn có vài tin tức khác, lúc còn trẻ ông Triệu cũng luôn chú ý đến việc kinh tế và tài chính, ông ta thấy trong đó có một bài viết là “Cổ thần” đời trước ở nước M đã sớm lui về ở ẩn nay lại xuất hiện vì Diệp Thiều Hoa, còn muốn tới Kinh Thành để tìm cô.
"Lão . . . Lão gia." Đứng ở một bên quản gia kinh hãi nửa ngày, mới hồi phục tinh thần lại: "Đây là . . ."
Ông Triệu mất rất lâu mới khôi phục lại tinh thần, bây giờ ông ta mới ý thức được, Diệp Thiều Hoa không nên có của nhà họ Triệu trong mắt ông ta rốt cuộc có sự tồn tại quan trọng như thế nào rồi.
Ông ta so với những người thích xem náo nhiệt vô cùng rõ ràng, Diệp Thiều Hoa bây giờ có sức ảnh hưởng lớn đến mức nào.
Nghĩ đến việc này, ông ta càng thêm nóng vội, nếu Diệp Thiều Hoa tiếp quản Triệu gia, thừa kế Triệu thị, lấy sự ảnh hưởng ở giới tài chính, cùng với thủ đoạn của cô, làm Triệu gia khôi phục hưng thịnh như trước kia không phải không có khả năng, thậm chí, còn có thể đưa Triệu thị bước lên tầm quốc tế.
Suy nghĩ thái độ nói chuyện của ông ta với mẹ Diệp lúc trước, ông Triệu hối hận đến đau dạ dày .
"Được lắm, được lắm" Ông ta nhìn tờ báo, nước mắt tuôn trào: "Không hổ là con gái của Yến Yến, hổ phụ không sinh khuyến nữ*! Đi, chúng ta đến bệnh viện."
" Câu văn ý nói, người cha như thế nào thì sẽ nhất định có người con như thế ấy, biểu thị người cha sẽ có ảnh hưởng mang tính quyết định đối với con cái, và ở đây thường dùng với nghĩa tích cực, như là người cha giỏi giang thì cũng sinh ra đứa con có tài.
Bệnh viện, trước đó vì không muốn mẹ Diệp bị dọa, nên Diệp Thiều Hoa muốn chầm chậm để mẹ Diệp biết năng lực hiện tại của cô.
Tối qua, vì để mẹ Diệp biết rõ năng lực của cô, cô dứt khoát nói hết toàn bộ cho bà nghe.
Cho nên tiếp theo không cần giấu diếm gì nữa, Diệp Thiều Hoa trực tiếp kêu người ta đổi cho mẹ Diệp sang nằm phòng riêng.
Lúc này mẹ Diệp đang gọi điện thoại cho chị ruột của bà: “Chị, sao chị lại gom tiền gửi cho em, không phải con gái lớn của chị chuẩn bị kết hôn với người ở thành phố sao?”
“Ừ, ở thành phố, đợi mấy ngày nữa chị sẽ bảo con bé đến thăm em.” Chị gái của mẹ Diệp ở đầu bên kia lau nước mắt, không để mẹ Diệp nghe thấy tiếng nghẹn ngào của bà: “Đông Hương à gia đình chị có thể thu xếp được, em ở bệnh viện không cần phải để bản thân chịu khổ…”
“Lát nữa chị gửi địa chỉ của cháu cho em, hôm qua Thiều Hoa còn nói với em mau đến thăm cháu nữa.” Mẹ Diệp biết, con gái từ nông thôn đến thành phố làm dâu, gặp được nhà chồng dễ chịu thì còn đỡ, nếu gặp phải gia đình khó tính thì cuộc sống sẽ rất khó khăn, lo lắng dọa chị mình sợ, bà không nói chuyện của Diệp Thiều Hoa, chỉ nói: “Em vừa bảo Thiều Hoa gửi cho chị 20 vạn, chị yên tâm, đều là do Thiều Hoa kiếm được, bây giờ con bé rất giỏi, chị kêu Hổ Tử đi mua tờ báo có ảnh chụp của Diệp Thiều Hoa…”
Mẹ Diệp còn chưa nói chuyện điện thoại xong, cửa phòng bệnh bị người ta mở ra, bà ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt biến đổi khôn lường.
Là đám người của Ông Triệu.
Ông Triệu rất hài lòng với Diệp Thiều Hoa, nhưng đối với Diệp Đông Hương vẫn không hài lòng như cũ, con của ông ta vì người phụ nữ này mà xảy ra tai nạn xe cô, việc này ông ta hớ kỹ trong lòng.
"Ông lại đến đây làm gì?" Lúc đầu nhìn thấy ông Triệu, mẹ Diệp có chút sợ hãi, sau đó nghĩ đến Diệp Thiều Hoa, bà không khỏi sống lưng thẳng tắp.
Bây giờ, bà không cần e sợ Triệu gia nữa.
Ông Triệu uy nghiêm vào phòng ngồi xuống, ánh mắt ông ta phức tạp nhìn Diệp Đông Hương: “Chắc là cô cũng biết chuyện của Diệp Thiều Hoa rồi, tôi quyết định ghi tên con bé vào gia phả nhà họ Triệu, nhưng cô thì không được, cô cũng biết thân phận trước kia của cô là gì. Bây giờ Thiều Hoa không cần quá khứ như vậy, cô cũng không muốn sau này thân phận của cô bị người khác truyền ra ngoài, sẽ tạo thành một vết bẩn không thể xóa đi trên lý lịch của con bé chứ?”
Ông ta có chút hối hận, đáng lẽ năm đó không nên để Diệp Đông Hương mang đứa bé kia đi.
Dưới sự giáo dục như vậy của Diệp Đông Hương, Diệp Thiều Hoa vẫn có thể trưởng thành xuất sắc như thế, ông Triệu không khỏi nghĩ, nếu như cô lớn lên dưới sự dạy dỗ của ông ta, không biết bây giờ còn có thể xuất sắc đến mức nào?
Hai người đang nói chuyện, nhưng không ai nghĩ đến, Diệp Thiều Hoa vừa ra cửa buổi sáng bỗng nhiên trở về.
Toàn thân cô tỏa ra khí thế lạnh thấu xương, thấy vậy ông Triệu giật mình, nhất là ánh mắt giống như cười lại không phải cười kia của cô.
Cùng lúc đó, phòng bệnh cách đó không xa, Triệu Di Quân cùng một phu nhân cao quý đang chậm rãi đi tới hưởng bên này.
“Dì Quý, cháu không hề nói linh tinh, Tổng giám đốc Quý thật sự rất thân thiết với cô gái kia, mặc dù cháu không muốn nói, nhưng trước kia hai bên đã từng hợp tác với nhau, cháu không muốn Tổng giám đốc Quý dẫm chân vào vũng bùn, đây là phòng bệnh của mẹ cô gái kia, cháu đưa dì vào xem.” Vừa nói, cô ta vừa đẩy cửa phòng bệnh ra.
Mẹ Quý nhìn Triệu Di Quân một chút, không nói thêm câu nào, bà có thể lên đến vị trí ngày hôm nay, không phải người xa lạ nói cái gì bà cũng tin.
Chỉ là con trai đã lớn tuổi như vậy mà vẫn chưa có bạn gái, nên bà có hơi sốt ruột, bây giờ nghe Triệu Di Quân nói như vậy, nên không kìm được mà muốn tới xem cô gái ấy tồn tại hay không.
Càng muốn nhìn xem rốt cuộc là cô gái này có gì mà có thể khiến con trai của bà phải dừng bước lại.
Triệu Di Quân vừa đi vào, nhìn thấy ông Triệu, cô ta nhịn sự ghen ghét trong lòng xuống: “Ông, sao ông lại ở đây?”
Ông Triệu lặng lẽì nói: “Di Quân, giới thiệu với con một chút, đây là Thiều Hoa, là em họ của con.”
"
“Thì ra là người nhà họ Triệu…” Mẹ Quý vẫn còn một chút ký ức về Triệu Yến có 1-0-2 của Kinh Thành năm đó, vẻ mặt bà lộ ra mấy phần hài lòng: “Khó trách.”
Triệu Di Quân không chịu nổi nhất chính là việc này, Diệp Thiều Hoa rõ ràng là một sự tồn tại vô cùng dơ bẩn.
“Em họ gì cơ, ông nội, ông sẽ không quên dì Diệp rốt cuộc là ai chứ?” Một câu nói kia, khiến cho Diệp Đông Hương đang nằm trên giường lộ ra vẻ sợ hãi.
Thời gian đã trôi qua nhiều năm rồi, bây giờ lại một lần nữa, trước mặt mọi người, lòng tự trọng của bà lại bị người ta lấy chân dẫm lên.
Bà không dám nhìn Diệp Thiều Hoa, nhiều năm trôi qua bà chưa dám nói về quá khứ của mình cho Diệp Thiều Hoa, bà rất sợ… sợ nhìn thấy sự chán ghét trên mặt Diệp Thiều Hoa.
Triệu Di Quân hài lòng thưởng thức khuôn mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu nào của mẹ Diệp, tiếp tục nói: “Dì Quý, sợ là dì không biết, dì Diệp đây vốn là vũ công làng chơi, Diệp Thiều Hoa được nuôi nấng bên cạnh bà ta. Địa phương như thế dù ai có ngốc cũng biết rõ ràng, di à, cháu sợ dì bị lừa. Có câu, con gái giống mẹ, những người bước chân từ nơi đó ra, có sạch sẽ hay không còn không chắc đâu.”
Bình luận truyện