[Quyển 3] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Chương 8: Dường như có sự khác biệt, hai người phụ nữ
Diệp Nhĩ vội vàng bế đứa bé vào phòng ngủ, Lưu Hinh Đình cũng không cam lòng tụt lại phía sau, hai người vừa đi vừa la hét, Dạ Cô Tinh theo bản năng xoa ấn đường
Thôi nào, lại nữa rồi!
“Nhất Nhất, Nhất Nhất em tới xem thử đi, vì sao chị bế mà thằng nhóc này nó lại khóc?” Mắt Diệp Nhĩ đầy lo lắng, nóng nảy như châu chấu trên chảo nóng.
Dạ Cô Tinh vội vàng đón lấy đứa trẻ, không nói gì giở giọng khinh bỉ, nhìn khóa trường mệnh nặng trịch gần bằng nửa bàn tay người lớn trên tay Diệp Nhĩ, bất đắc dĩ nói: “Chị hai, đây là lần thứ mấy rồi?”
Diệp Nhĩ ngượng ngùng thu tay lại, đôi mắt xinh đẹp trừng đứa bé không còn khóc nữa khi nằm trong lòng Dạ Cô Tinh, lẩm bẩm nói: “Đúng là thằng nhóc thù dai…”
Lúc này, Lưu Hinh Đình cũng ôm cô gái nhỏ tiến vào, liếc mắt nhìn Diệp Nhĩ một cái: “Chẳng phải đã cảnh cáo chị, đừng có lấy xích chó của chị ra nữa cho xấu hổ sao! Xem đi, An Tuyệt cũng không vui…” Vừa nói vừa trêu chọc cậu nhóc, ai ngờ bé An Tuyệt căn bản không thèm để ý tới, quay đầu cầm “bình sữa” của mình.
Lưu Hinh Đình bĩu môi: “Thằng nhóc này không đáng yêu chút nào…” Sau đó lại nhìn cô gái nhỏ trắng trẻo đẹp như điêu khắc trong lòng, cười vui vẻ: “Vẫn là An Húc của chúng ta khiến người khác yêu thích hơn!”
Cô bé nể mặt mỉm cười.
Diệp Nhĩ tức giận hừ hừ quay đầu, hình tượng xinh đẹp trong nháy mắt biến mất không còn, giống như một đứa trẻ không chiếm được kẹo làm nũng, lẩm bẩm nói: “Đâu phải là xích chó, rõ ràng là khóa trường mệnh…”
Chuyện này còn phải bắt đầu từ một tuần trước.
Là nhà thiết kế chính của Chanel, hàng năm, đồ trang sức trải qua tay Diệp Nhĩ cũng không dưới một trăm món, mà sản phẩm của một nhà thiết kế danh tiếng như cô, trên thị trường quốc tế đều rất được hoan nghênh.
Nhưng mà hai đứa trẻ sắp đầy tháng, cô dù sao cũng phải tặng gì đó để tỏ lòng thành chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định tự mình ra tay, thiết kế một cái khóa trường mệnh, hoa văn phức tạp, vẻ ngoài tinh xảo, nhìn qua rất đẹp mắt, cô đến xưởng sản xuất của Chanel, giao bản vẽ cho một người thợ rất có kinh nghiệm, ai ngờ trong nhà người đó đột nhiên có việc gấp, ông ta mới giao bản vẽ giao cho học trò của mình, dặn dò nghìn lần để anh ta làm cẩn thận!
Mà người học trò này mới ra nghề không lâu, đây là lần đầu anh ta làm đồ bạc, hơn nữa anh ta cũng không quên lời thầy dặn, cẩn thận làm theo bản vẽ, hơn nữa còn khá hài lòng.
Diệp Nhĩ lần đầu tiên nhìn thấy cái khóa bạc khổng lồ, vẻ mặt giống như bị thiên lôi đánh, trong lòng chỉ biết âm thầm chửi thề, phản ứng đầu tiên chính là gào thét với người học trò kia, nổi giận một trận, mắng cậu nhóc như người thô lỗ, hốc mắt cũng đỏ lên, ánh mắt lại quật cường, quả thật là Thị Mầu phiên bản nam.
Chỉ thiếu nước che mặt khóc lóc oan uổng.
Sau đó người học trò cầm bản vẽ đặt trước mặt cô, Diệp Nhĩ nhìn dấu tỷ lệ trên giấy viết thêm một số không, nội tâm sụp đổ!
Đành cam chịu không thể để phí ý tưởng, cô đeo khóa bạc lên cổ An Tuyệt, đè đến mức thằng nhóc sắp thở không nổi, nghẹn đỏ mặt, khóc lớn, cuối cùng kế hoạch thất bại, bất đắc dĩ phải tháo ra.
Sau đó, An Tuyệt vừa nhìn thấy khóa bạc này, phản ứng đầu tiên chính là tìm mẹ, không tìm được mẹ thì gào khóc, thứ nhất, dọa Diệp Nhĩ, thứ hai, gọi mẹ.
Cho nên, Diệp Nhĩ thường nói, An Tuyệt chính là kẻ bỉ ổi, bình thường không để ý người khác yêu thương, giả vờ bình tĩnh, nhưng lúc mà phúc hắc lên, chuyện gì cũng có thể làm ra.
Có một lần trèo lên người Diệp Nhĩ, phá hỏng một chiếc váy cô yêu thích, khiến Diệp Nhĩ tức giận đến mức muốn giậm chân, mà thủ phạm đã nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, ngủ yên lành an ổn.
Sau đó, Diệp Nhĩ và An Tuyệt ghim nhau, cậu không muốn đeo khóa bạc, cô lại muốn cầm thứ kia lắc lư trước mắt cậu, khiến thằng nhóc sợ tới mức nhìn thấy cô là khóc thét.
Lưu Hinh Đình nhìn cô khinh miệt: “Chị hai, xin hỏi chị bao nhiêu tuổi rồi? Đi so với cả một đứa trẻ, có tiền đồ ghê nhỉ?”
Diệp Nhĩ rất oan uổng: “Thằng nhóc đó sắp thành tinh rồi, bây giờ còn không trị nữa, sau này sẽ lật cả trời!”
Lưu Hinh Đình trả lời hời hợt: “Có một người cha như vậy thì lật đất luôn cũng không sao chứ nói gì lật trời!” Cô ấy từ trước đến nay luôn sợ quyền thế nhà họ An và quyền thế An Tuyển Hoàng, mấy năm nay sống ở Mỹ, cô ây nghe qua quá nhiều tin đồn về gia tộc này, người này nổi tiếng khiến người ta mất hồn mất vía.
Diệp Nhĩ, lẩm bẩm: “Dạy hư trẻ con.”
“Tôi gọi đấy là thực tế.”
“Em nhìn đi, thằng nhóc này tương lai nhất định sẽ khiến người khác rối lên cho mà xem.”
Lưu Hinh Đình cười nhạt đi, trêu chọc cô gái nhỏ với đôi mắt to đang chuyển động trong ngực: “Thật ra nguyện vọng của cha mẹ rất đơn giản, đứa trẻ bình an là tốt rồi, cho dù thằng nhóc thật sự đâm thủng trời, cũng có cha mẹ chống đỡ, sợ cái gì?”
Diệp Nhĩ không để ý: “Theo như em nói, thằng nhóc này sau này chẳng phải trở thành một tên ăn chơi trác táng sao?”
Lưu Hinh Đình cười một tiếng: “Chỉ cần có thể bình an thuận lợi cả đời, ăn chơi trác táng thì ăn chơi trác táng.” Sau đó nháy mắt với cô nhóc trong ngực: “Đúng không, cục cưng?”
Cô bé cười khúc khích, lộ ra chiếc lợi hồng.
Dạ Cô Tinh cũng nghe được cuộc trò chuyện của hai người, mặt có vẻ đăm chiêu.
“Đúng rồi, khi nào bọn họ đến?”
Bọn họ mà Dạ Cô Tinh nói tới đương nhiên là còn nhóm Dạ Lục, Dạ Bát, Dạ Cửu, Dạ Thập và mấy người Dạ Thập Tam.
Diệp Nhĩ và Lưu Hinh Đình nhìn nhau, ánh mắt cao thâm khó lường, mơ hồ có ý cười.
“Vội cái gì? Em chắc chắn sẽ gặp họ vào tiệc đầy tháng ngày mốt.”
Dạ Cô Tinh bĩu môi: “Mấy người lại muốn làm gì?”
“Sao có thể thế được?” Diệp Nhĩ chớp chớp mắt: “Đây là bí mật, là chuyện vui! Đến lúc đó em sẽ biết!”
Dạ Cô Tinh nghi ngờ.
“Dù sao em cũng chờ xem đi! Là người bên nhà gái, chúng ta cũng không thể bị người nhà họ An xem thường được!”
Gần đây tin tức về Dạ Cô Tinh đều do các trang thông tin khác nhau truyền đến tai họ, nói cái gì minh tinh nhỏ không có gia thế mơ mộng vào hào môn, trèo cao vào nhà họ An, còn nói mượn vị trí, muốn mẹ dựa con, từ gà hóa phượng hoàng.
Dù sao đơn giản chỉ là nói Nhất Nhất nhà bọn họ không nơi nương tựa, không có quyền thế, sinh con cho An Tuyển Hoàng chính là leo cao!
Nhổ vào.
Bọn họ ngược lại muốn xem xem, rốt cuộc là ai leo lên ai?
Nhà họ An thế lớn, nhưng nhà Nhất Nhất cũng không phải ngồi không.
Đến lúc đó nhất định phải khiến đám mắt chó nhìn người kia phải trố mắt ra mà nhìn.
Dạ Tổ không ra mặt thì nghĩ mười lăm người bọn họ là người chết à?
Diệp Nhĩ vỗ vỗ bả vai Dạ Cô Tinh: “Nhất Nhất, em đừng sợ! Chúng ta không tệ hơn nhà họ An! Có bọn chị đây, em cứ việc ngang ngược!”
Dạ Cô Tinh bật cười một tiếng: “Nói cứ như muốn sống chết với nhau một phen vậy!”
Lưu Hinh Đình trừng mắt: “Chứ sao nữa! Nhà họ An có rất nhiều người nham hiểm. Rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai cục cưng, chúng ta đương nhiên phải cẩn thận!”
Dạ Cô Tinh đang muốn mở miệng, tiếng nói của Minh Chiêu lại đột nhiên bay từ cửa tới: “Phu nhân, cô có điện thoại.”
Buông đứa trẻ đang ngủ say trong lòng xuống, lại nói một tiếng với hai người Diệp Nhĩ, nhặt áo dài bên cạnh khoác lên, xoay người vào phòng làm việc nhỏ của mình.
Cầm lấy điện thoại, ngay khi nghe đối phương mở miệng, Dạ Cô Tinh nhếch khóe môi.
“Bà Ôn, thật khó để nhận được điện thoại của bà.”
Bên kia, vị nọ vẫn duy trì nụ cười thanh nhã thích hợp: “An phu nhân, vinh hạnh.”
“Vinh hạnh.” Dạ Cô Tinh cũng không sửa xưng hô của bà ta với mình, tiếng “An phu nhân” này, cô vui vẻ tiếp nhận, thản nhiên vô tư.
Bên kia trầm ngâm một lúc, Dạ Cô Tinh rất nhẫn nại, vừa không cúp điện thoại, cũng không chủ động mở miệng, chỉ cười, lạnh nhạt tự nhiên.
Chung quy vẫn là đối phương nhịn không nổi, trong lòng Mẫn Tuệ Hiền vẫn luôn kiêng kỵ cô gái trẻ tuổi này, nhưng giọng điệu vẫn điềm đạm mẫu mực, không nhìn ra sơ hở: “Chuyện lần này nhờ có cô, nếu không tôi cũng sẽ không biết được chân tướng, sẽ còn bị lừa gạt.”
Dạ Cô Tinh không thay đổi ý cười, đôi lúc không sơ hở lại chính là sơ hở lớn nhất.
Ngay từ lúc Mẫn Tuệ Hiền chủ động mở miệng, bà ta đã mất đi quyền nắm thế chủ động cuộc trò chuyện này.
“Bà Ôn khách sáo quá, chỉ là một bản báo cáo giám định ADN mà thôi, chuyện nhỏ thôi, lúc xử lý một số việc bỗng nhiên biết được.”
Về phần xử lý “chuyện” gì, trong lòng hai người đều biết rõ, ngoại trừ Vương Tuệ thì còn có ai?
Mẫn Tuệ Hiền tươi cười, bề ngoài nhìn qua thì trước sau như một đứng đắn cao quý, chỉ là ngón tay cầm điện thoại đã trắng bệch, lộ ra cảm xúc chân thật của bà ta.
Đối với một người phụ nữ mà nói, chồng cùng người hầu bên cạnh tin tưởng nhất không chỉ giấu trời vượt biển, hơn nữa còn âm thầm có thai, cuối cùng lại còn cắm cái sừng ấy lên đầu bà ta, đổi con gái ruột của bà ta thành cái đứa con hoang kia!
Để bà ta nuôi dưỡng đứa con hoang ấy hơn hai mươi năm, móc hết tim phổi. Mẫn Tuệ Hiền tự thấy, bà ta hiếu kính cha mẹ chồng, kính trọng chồng, cũng kiên nhẫn với với con cái, còn cực kỳ yêu thương, từ năm hai mươi tuổi bà ta đã gả cho Ôn Diêm, đến bây giờ đã là hai mươi bảy năm.
Không nói tất cả mọi thứ, nhưng bà ta tốt xấu gì cũng quản lý nhà họ Ôn tỉ mỉ, hết sức vì chồng mà lo lắng, mượn thế lực nhà mẹ đẻ, không ngừng giúp đỡ nhà chồng. Bây giờ, Ôn Diêm lại cùng Vương Tuệ âm thầm gian díu với nhau, mà con gái cũng lớn thế rồi.
Còn nhẫn tâm vứt bỏ con gái ruột của bà ta, để cho một đứa con riêng không đáng được nhìn thấy ánh sáng cướp mất ánh hào quang của con bà ta, sống nở mày nở mặt đến tận hôm nay.
Khó trách lúc ấy Vương Tuệ không để ý nguy hiểm, xung phong nhận trà trộn vào nhà họ An, thì ra đều là lên kế hoạch vì con gái ruột của bà ta.
Quả báo! Tất cả đều là quả báo! Ăn cắp gà không thành còn mất gạo, nếu Dạ Cô Tinh không giết tiện nhân kia, bà ta cũng sẽ tự mình ra tay.
Con gái nhà họ Mẫn hiền lành nhưng không thể bị bắt nạt được.
“An phu nhân tuổi còn trẻ, lại không thể không khiến người ta nể phục. Cô thay tôi giải quyết Vương Tuệ, có qua có lại, tôi rất tò mò, cô muốn tôi lấy gì báo đáp đây?”
Nụ cười Dạ Cô Tinh dần sâu, bà Ôn này thật sự là một người kỳ diệu, suy nghĩ sáng suốt: “Bà Ôn chê cười rồi, đã nói là chỉ là chuyện tiện tay thôi, tôi sao có thể mở miệng đòi trả công được đây?”
“An phu nhân thật là người rộng lượng. Tục ngữ có nói, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, cô đã giúp tôi một lần, không biết, chắc không ngại giúp tôi thêm một lần nữa chứ?”
Đáy mắt Dạ Cô Tinh nhanh chóng xẹt qua một tia sáng, cá đã mắc câu.
Nhưng giọng điệu lại không nhanh không chậm, cực kỳ bình tĩnh: “Cái này phải xem bà Ôn muốn gì.”
Trong lòng Mẫn Tuệ Hiền nhất thời sinh ra cảm giác vô lực, rõ ràng bà ta thận trọng từng bước, hiện giờ lại bị đối phương dắt mũi đi, loại đầu óc như Ôn Hinh Nhã chỉ cần chút thông minh là tha hồ đùa giỡn, đụng phải người này thì chết cũng không nghi ngờ gì.
Trong lúc nghĩ lại, một nụ cười lạnh nở trên môi, trong lòng quyết định càng thêm kiên định.
“Thật ra, chuyện tôi muốn làm cũng là chuyện rất có ích với An phu nhân.”
Dạ Cô Tinh nhíu mày: “Xin được nghe chi tiết.”
“Tôi biết cô sinh con không dễ dàng, tuy rằng hai đứa trẻ bình an ra đời, nhưng khó tránh khỏi bị dọa sợ, tin rằng An phu nhân cũng sẽ không muốn giữ lại một con rắn độc nhìn chằm chằm, bất cứ khi nào cũng có thể quay lại cắn ngược một cái.”
“Lời bà Ôn nói sâu xa quá, tôi không hiểu lắm.”
“Cô.” Mẫn Tuệ Hiền hít sâu một hơi, bình phục tâm tình dao động của mình: “Lời đã nói ra đến mức này, tôi vào thẳng vấn đề luôn, nếu chúng ta có cùng kẻ thù, sao không lựa chọn bắt tay với nhau?”
“Nếu như tôi đoán không nhầm, chuyện của Vương Tuệ, bà Ôn cũng tham dự đúng không?”
Lòng Mẫn Tuệ Hiền bị níu lại, hít sâu một hơi: “Được, tôi thừa nhận, ngay từ đầu đã phái Vương Tuệ ẩn núp trong nhà họ An là ý của tôi. Tất cả ban đầu là vì con gái, nhưng cái thứ con hoang Ôn Hinh Nhã đó, căn bản cũng không phải là ruột của tôi! Nó cướp đi tất cả những gì vốn nên thuộc về con gái tôi, hôm nay, tôi muốn đòi lại, có gì không đúng sao? Không chỉ lấy lại, mà tôi còn muốn dùng mạng của nó để đổi.”
Dạ Cô Tinh cười: “Tôi rất hiểu cho hoàn cảnh của bà Ôn, nhưng mà, chuyện này liên quan gì đến tôi?”
Mẫn Tuệ Hiền có cảm giác muốn bóp chết đối phương, cô gái này tuổi còn nhỏ, thế mà lại bình tĩnh như vậy! Giống như một con trạch, thật lươn lẹo! Bà ta sống mấy chục năm, lần đầu tiên gặp người khó chơi như vậy, cũng lần đầu không thể nhìn rõ đối phương.
Thậm chí không thể đoán được đối phương sẽ phản ứng như thế nào tiếp theo.
Ánh mắt Mẫn Tuệ Hiền tàn nhẫn: “An phu nhân, người sáng suốt không nói lòng vòng, tôi muốn mượn tay cô lấy cái mạng chó của Ôn Hinh Nhã, cô có yêu cầu gì thì cứ nói.”
Lời đã nói đến mức này, nếu như trước đây Mẫn Tuệ Hiền còn ôm ý nghĩ thăm dò thực hư, tìm tòi, dò hỏi. Bây giờ dưới ba câu kích thích của Dạ Cô Tinh, tất cả lý trí của bà ta đã bị thù hận ăn mất, chấp niệm trả thù dần mọc mầm, vững chãi như sắt.
“Được rồi! Tôi không ngại giúp bà Ôn một tay, nhưng hy vọng bà nhớ kỹ, lần này không phải tiện tay, mà bởi vì bà có lời nhờ!”
Ý nói không phải tôi muốn đối phó Ôn Hinh Nhã, mà bà một lòng muốn mạng của cô ta, tôi chỉ là tận tâm tận lực giúp đỡ bà mà thôi!
Điển hình cho việc chiếm được tiên nghi còn khoe mẽ.
Mẫn Tuệ Hiền đột nhiên bị chọc tức, mở miệng lẩm bẩm: “Nếu con gái tôi còn sống, có lẽ cũng lớn như cô…”
“Đừng! Tôi không phải là loại người mạo danh, không đủ mặt mũi.”
Thở dài nhẹ nhàng: “Nói đi, cô muốn gì ở tôi?”
Ánh mắt Dạ Cô Tinh thoáng chốc cao thâm, thay đổi khó lường: “Bà Ôn nói lời này thật khách sáo, đã nói là nhấc tay, tôi không ngại giúp người khác vui vẻ một chút.”
Mẫn Tuệ Hiền lần này thật sự không hiểu, đối phương nói là vì giúp bà ta mới đối phó Ôn Hinh Nhã, nhưng hiện tại lại không lấy một xu?
“Tuy rằng chúng ta chưa hề gặp nhau, nhưng nói chuyện rất vui vẻ, có thể kết bạn tâm sự, bà Ôn thấy thế nào?”
Mẫn Tuệ Hiền giống như có điều ngộ ra, nụ cười dần dần sâu sắc: “Vinh hạnh của tôi…”
Thôi nào, lại nữa rồi!
“Nhất Nhất, Nhất Nhất em tới xem thử đi, vì sao chị bế mà thằng nhóc này nó lại khóc?” Mắt Diệp Nhĩ đầy lo lắng, nóng nảy như châu chấu trên chảo nóng.
Dạ Cô Tinh vội vàng đón lấy đứa trẻ, không nói gì giở giọng khinh bỉ, nhìn khóa trường mệnh nặng trịch gần bằng nửa bàn tay người lớn trên tay Diệp Nhĩ, bất đắc dĩ nói: “Chị hai, đây là lần thứ mấy rồi?”
Diệp Nhĩ ngượng ngùng thu tay lại, đôi mắt xinh đẹp trừng đứa bé không còn khóc nữa khi nằm trong lòng Dạ Cô Tinh, lẩm bẩm nói: “Đúng là thằng nhóc thù dai…”
Lúc này, Lưu Hinh Đình cũng ôm cô gái nhỏ tiến vào, liếc mắt nhìn Diệp Nhĩ một cái: “Chẳng phải đã cảnh cáo chị, đừng có lấy xích chó của chị ra nữa cho xấu hổ sao! Xem đi, An Tuyệt cũng không vui…” Vừa nói vừa trêu chọc cậu nhóc, ai ngờ bé An Tuyệt căn bản không thèm để ý tới, quay đầu cầm “bình sữa” của mình.
Lưu Hinh Đình bĩu môi: “Thằng nhóc này không đáng yêu chút nào…” Sau đó lại nhìn cô gái nhỏ trắng trẻo đẹp như điêu khắc trong lòng, cười vui vẻ: “Vẫn là An Húc của chúng ta khiến người khác yêu thích hơn!”
Cô bé nể mặt mỉm cười.
Diệp Nhĩ tức giận hừ hừ quay đầu, hình tượng xinh đẹp trong nháy mắt biến mất không còn, giống như một đứa trẻ không chiếm được kẹo làm nũng, lẩm bẩm nói: “Đâu phải là xích chó, rõ ràng là khóa trường mệnh…”
Chuyện này còn phải bắt đầu từ một tuần trước.
Là nhà thiết kế chính của Chanel, hàng năm, đồ trang sức trải qua tay Diệp Nhĩ cũng không dưới một trăm món, mà sản phẩm của một nhà thiết kế danh tiếng như cô, trên thị trường quốc tế đều rất được hoan nghênh.
Nhưng mà hai đứa trẻ sắp đầy tháng, cô dù sao cũng phải tặng gì đó để tỏ lòng thành chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định tự mình ra tay, thiết kế một cái khóa trường mệnh, hoa văn phức tạp, vẻ ngoài tinh xảo, nhìn qua rất đẹp mắt, cô đến xưởng sản xuất của Chanel, giao bản vẽ cho một người thợ rất có kinh nghiệm, ai ngờ trong nhà người đó đột nhiên có việc gấp, ông ta mới giao bản vẽ giao cho học trò của mình, dặn dò nghìn lần để anh ta làm cẩn thận!
Mà người học trò này mới ra nghề không lâu, đây là lần đầu anh ta làm đồ bạc, hơn nữa anh ta cũng không quên lời thầy dặn, cẩn thận làm theo bản vẽ, hơn nữa còn khá hài lòng.
Diệp Nhĩ lần đầu tiên nhìn thấy cái khóa bạc khổng lồ, vẻ mặt giống như bị thiên lôi đánh, trong lòng chỉ biết âm thầm chửi thề, phản ứng đầu tiên chính là gào thét với người học trò kia, nổi giận một trận, mắng cậu nhóc như người thô lỗ, hốc mắt cũng đỏ lên, ánh mắt lại quật cường, quả thật là Thị Mầu phiên bản nam.
Chỉ thiếu nước che mặt khóc lóc oan uổng.
Sau đó người học trò cầm bản vẽ đặt trước mặt cô, Diệp Nhĩ nhìn dấu tỷ lệ trên giấy viết thêm một số không, nội tâm sụp đổ!
Đành cam chịu không thể để phí ý tưởng, cô đeo khóa bạc lên cổ An Tuyệt, đè đến mức thằng nhóc sắp thở không nổi, nghẹn đỏ mặt, khóc lớn, cuối cùng kế hoạch thất bại, bất đắc dĩ phải tháo ra.
Sau đó, An Tuyệt vừa nhìn thấy khóa bạc này, phản ứng đầu tiên chính là tìm mẹ, không tìm được mẹ thì gào khóc, thứ nhất, dọa Diệp Nhĩ, thứ hai, gọi mẹ.
Cho nên, Diệp Nhĩ thường nói, An Tuyệt chính là kẻ bỉ ổi, bình thường không để ý người khác yêu thương, giả vờ bình tĩnh, nhưng lúc mà phúc hắc lên, chuyện gì cũng có thể làm ra.
Có một lần trèo lên người Diệp Nhĩ, phá hỏng một chiếc váy cô yêu thích, khiến Diệp Nhĩ tức giận đến mức muốn giậm chân, mà thủ phạm đã nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, ngủ yên lành an ổn.
Sau đó, Diệp Nhĩ và An Tuyệt ghim nhau, cậu không muốn đeo khóa bạc, cô lại muốn cầm thứ kia lắc lư trước mắt cậu, khiến thằng nhóc sợ tới mức nhìn thấy cô là khóc thét.
Lưu Hinh Đình nhìn cô khinh miệt: “Chị hai, xin hỏi chị bao nhiêu tuổi rồi? Đi so với cả một đứa trẻ, có tiền đồ ghê nhỉ?”
Diệp Nhĩ rất oan uổng: “Thằng nhóc đó sắp thành tinh rồi, bây giờ còn không trị nữa, sau này sẽ lật cả trời!”
Lưu Hinh Đình trả lời hời hợt: “Có một người cha như vậy thì lật đất luôn cũng không sao chứ nói gì lật trời!” Cô ấy từ trước đến nay luôn sợ quyền thế nhà họ An và quyền thế An Tuyển Hoàng, mấy năm nay sống ở Mỹ, cô ây nghe qua quá nhiều tin đồn về gia tộc này, người này nổi tiếng khiến người ta mất hồn mất vía.
Diệp Nhĩ, lẩm bẩm: “Dạy hư trẻ con.”
“Tôi gọi đấy là thực tế.”
“Em nhìn đi, thằng nhóc này tương lai nhất định sẽ khiến người khác rối lên cho mà xem.”
Lưu Hinh Đình cười nhạt đi, trêu chọc cô gái nhỏ với đôi mắt to đang chuyển động trong ngực: “Thật ra nguyện vọng của cha mẹ rất đơn giản, đứa trẻ bình an là tốt rồi, cho dù thằng nhóc thật sự đâm thủng trời, cũng có cha mẹ chống đỡ, sợ cái gì?”
Diệp Nhĩ không để ý: “Theo như em nói, thằng nhóc này sau này chẳng phải trở thành một tên ăn chơi trác táng sao?”
Lưu Hinh Đình cười một tiếng: “Chỉ cần có thể bình an thuận lợi cả đời, ăn chơi trác táng thì ăn chơi trác táng.” Sau đó nháy mắt với cô nhóc trong ngực: “Đúng không, cục cưng?”
Cô bé cười khúc khích, lộ ra chiếc lợi hồng.
Dạ Cô Tinh cũng nghe được cuộc trò chuyện của hai người, mặt có vẻ đăm chiêu.
“Đúng rồi, khi nào bọn họ đến?”
Bọn họ mà Dạ Cô Tinh nói tới đương nhiên là còn nhóm Dạ Lục, Dạ Bát, Dạ Cửu, Dạ Thập và mấy người Dạ Thập Tam.
Diệp Nhĩ và Lưu Hinh Đình nhìn nhau, ánh mắt cao thâm khó lường, mơ hồ có ý cười.
“Vội cái gì? Em chắc chắn sẽ gặp họ vào tiệc đầy tháng ngày mốt.”
Dạ Cô Tinh bĩu môi: “Mấy người lại muốn làm gì?”
“Sao có thể thế được?” Diệp Nhĩ chớp chớp mắt: “Đây là bí mật, là chuyện vui! Đến lúc đó em sẽ biết!”
Dạ Cô Tinh nghi ngờ.
“Dù sao em cũng chờ xem đi! Là người bên nhà gái, chúng ta cũng không thể bị người nhà họ An xem thường được!”
Gần đây tin tức về Dạ Cô Tinh đều do các trang thông tin khác nhau truyền đến tai họ, nói cái gì minh tinh nhỏ không có gia thế mơ mộng vào hào môn, trèo cao vào nhà họ An, còn nói mượn vị trí, muốn mẹ dựa con, từ gà hóa phượng hoàng.
Dù sao đơn giản chỉ là nói Nhất Nhất nhà bọn họ không nơi nương tựa, không có quyền thế, sinh con cho An Tuyển Hoàng chính là leo cao!
Nhổ vào.
Bọn họ ngược lại muốn xem xem, rốt cuộc là ai leo lên ai?
Nhà họ An thế lớn, nhưng nhà Nhất Nhất cũng không phải ngồi không.
Đến lúc đó nhất định phải khiến đám mắt chó nhìn người kia phải trố mắt ra mà nhìn.
Dạ Tổ không ra mặt thì nghĩ mười lăm người bọn họ là người chết à?
Diệp Nhĩ vỗ vỗ bả vai Dạ Cô Tinh: “Nhất Nhất, em đừng sợ! Chúng ta không tệ hơn nhà họ An! Có bọn chị đây, em cứ việc ngang ngược!”
Dạ Cô Tinh bật cười một tiếng: “Nói cứ như muốn sống chết với nhau một phen vậy!”
Lưu Hinh Đình trừng mắt: “Chứ sao nữa! Nhà họ An có rất nhiều người nham hiểm. Rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai cục cưng, chúng ta đương nhiên phải cẩn thận!”
Dạ Cô Tinh đang muốn mở miệng, tiếng nói của Minh Chiêu lại đột nhiên bay từ cửa tới: “Phu nhân, cô có điện thoại.”
Buông đứa trẻ đang ngủ say trong lòng xuống, lại nói một tiếng với hai người Diệp Nhĩ, nhặt áo dài bên cạnh khoác lên, xoay người vào phòng làm việc nhỏ của mình.
Cầm lấy điện thoại, ngay khi nghe đối phương mở miệng, Dạ Cô Tinh nhếch khóe môi.
“Bà Ôn, thật khó để nhận được điện thoại của bà.”
Bên kia, vị nọ vẫn duy trì nụ cười thanh nhã thích hợp: “An phu nhân, vinh hạnh.”
“Vinh hạnh.” Dạ Cô Tinh cũng không sửa xưng hô của bà ta với mình, tiếng “An phu nhân” này, cô vui vẻ tiếp nhận, thản nhiên vô tư.
Bên kia trầm ngâm một lúc, Dạ Cô Tinh rất nhẫn nại, vừa không cúp điện thoại, cũng không chủ động mở miệng, chỉ cười, lạnh nhạt tự nhiên.
Chung quy vẫn là đối phương nhịn không nổi, trong lòng Mẫn Tuệ Hiền vẫn luôn kiêng kỵ cô gái trẻ tuổi này, nhưng giọng điệu vẫn điềm đạm mẫu mực, không nhìn ra sơ hở: “Chuyện lần này nhờ có cô, nếu không tôi cũng sẽ không biết được chân tướng, sẽ còn bị lừa gạt.”
Dạ Cô Tinh không thay đổi ý cười, đôi lúc không sơ hở lại chính là sơ hở lớn nhất.
Ngay từ lúc Mẫn Tuệ Hiền chủ động mở miệng, bà ta đã mất đi quyền nắm thế chủ động cuộc trò chuyện này.
“Bà Ôn khách sáo quá, chỉ là một bản báo cáo giám định ADN mà thôi, chuyện nhỏ thôi, lúc xử lý một số việc bỗng nhiên biết được.”
Về phần xử lý “chuyện” gì, trong lòng hai người đều biết rõ, ngoại trừ Vương Tuệ thì còn có ai?
Mẫn Tuệ Hiền tươi cười, bề ngoài nhìn qua thì trước sau như một đứng đắn cao quý, chỉ là ngón tay cầm điện thoại đã trắng bệch, lộ ra cảm xúc chân thật của bà ta.
Đối với một người phụ nữ mà nói, chồng cùng người hầu bên cạnh tin tưởng nhất không chỉ giấu trời vượt biển, hơn nữa còn âm thầm có thai, cuối cùng lại còn cắm cái sừng ấy lên đầu bà ta, đổi con gái ruột của bà ta thành cái đứa con hoang kia!
Để bà ta nuôi dưỡng đứa con hoang ấy hơn hai mươi năm, móc hết tim phổi. Mẫn Tuệ Hiền tự thấy, bà ta hiếu kính cha mẹ chồng, kính trọng chồng, cũng kiên nhẫn với với con cái, còn cực kỳ yêu thương, từ năm hai mươi tuổi bà ta đã gả cho Ôn Diêm, đến bây giờ đã là hai mươi bảy năm.
Không nói tất cả mọi thứ, nhưng bà ta tốt xấu gì cũng quản lý nhà họ Ôn tỉ mỉ, hết sức vì chồng mà lo lắng, mượn thế lực nhà mẹ đẻ, không ngừng giúp đỡ nhà chồng. Bây giờ, Ôn Diêm lại cùng Vương Tuệ âm thầm gian díu với nhau, mà con gái cũng lớn thế rồi.
Còn nhẫn tâm vứt bỏ con gái ruột của bà ta, để cho một đứa con riêng không đáng được nhìn thấy ánh sáng cướp mất ánh hào quang của con bà ta, sống nở mày nở mặt đến tận hôm nay.
Khó trách lúc ấy Vương Tuệ không để ý nguy hiểm, xung phong nhận trà trộn vào nhà họ An, thì ra đều là lên kế hoạch vì con gái ruột của bà ta.
Quả báo! Tất cả đều là quả báo! Ăn cắp gà không thành còn mất gạo, nếu Dạ Cô Tinh không giết tiện nhân kia, bà ta cũng sẽ tự mình ra tay.
Con gái nhà họ Mẫn hiền lành nhưng không thể bị bắt nạt được.
“An phu nhân tuổi còn trẻ, lại không thể không khiến người ta nể phục. Cô thay tôi giải quyết Vương Tuệ, có qua có lại, tôi rất tò mò, cô muốn tôi lấy gì báo đáp đây?”
Nụ cười Dạ Cô Tinh dần sâu, bà Ôn này thật sự là một người kỳ diệu, suy nghĩ sáng suốt: “Bà Ôn chê cười rồi, đã nói là chỉ là chuyện tiện tay thôi, tôi sao có thể mở miệng đòi trả công được đây?”
“An phu nhân thật là người rộng lượng. Tục ngữ có nói, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, cô đã giúp tôi một lần, không biết, chắc không ngại giúp tôi thêm một lần nữa chứ?”
Đáy mắt Dạ Cô Tinh nhanh chóng xẹt qua một tia sáng, cá đã mắc câu.
Nhưng giọng điệu lại không nhanh không chậm, cực kỳ bình tĩnh: “Cái này phải xem bà Ôn muốn gì.”
Trong lòng Mẫn Tuệ Hiền nhất thời sinh ra cảm giác vô lực, rõ ràng bà ta thận trọng từng bước, hiện giờ lại bị đối phương dắt mũi đi, loại đầu óc như Ôn Hinh Nhã chỉ cần chút thông minh là tha hồ đùa giỡn, đụng phải người này thì chết cũng không nghi ngờ gì.
Trong lúc nghĩ lại, một nụ cười lạnh nở trên môi, trong lòng quyết định càng thêm kiên định.
“Thật ra, chuyện tôi muốn làm cũng là chuyện rất có ích với An phu nhân.”
Dạ Cô Tinh nhíu mày: “Xin được nghe chi tiết.”
“Tôi biết cô sinh con không dễ dàng, tuy rằng hai đứa trẻ bình an ra đời, nhưng khó tránh khỏi bị dọa sợ, tin rằng An phu nhân cũng sẽ không muốn giữ lại một con rắn độc nhìn chằm chằm, bất cứ khi nào cũng có thể quay lại cắn ngược một cái.”
“Lời bà Ôn nói sâu xa quá, tôi không hiểu lắm.”
“Cô.” Mẫn Tuệ Hiền hít sâu một hơi, bình phục tâm tình dao động của mình: “Lời đã nói ra đến mức này, tôi vào thẳng vấn đề luôn, nếu chúng ta có cùng kẻ thù, sao không lựa chọn bắt tay với nhau?”
“Nếu như tôi đoán không nhầm, chuyện của Vương Tuệ, bà Ôn cũng tham dự đúng không?”
Lòng Mẫn Tuệ Hiền bị níu lại, hít sâu một hơi: “Được, tôi thừa nhận, ngay từ đầu đã phái Vương Tuệ ẩn núp trong nhà họ An là ý của tôi. Tất cả ban đầu là vì con gái, nhưng cái thứ con hoang Ôn Hinh Nhã đó, căn bản cũng không phải là ruột của tôi! Nó cướp đi tất cả những gì vốn nên thuộc về con gái tôi, hôm nay, tôi muốn đòi lại, có gì không đúng sao? Không chỉ lấy lại, mà tôi còn muốn dùng mạng của nó để đổi.”
Dạ Cô Tinh cười: “Tôi rất hiểu cho hoàn cảnh của bà Ôn, nhưng mà, chuyện này liên quan gì đến tôi?”
Mẫn Tuệ Hiền có cảm giác muốn bóp chết đối phương, cô gái này tuổi còn nhỏ, thế mà lại bình tĩnh như vậy! Giống như một con trạch, thật lươn lẹo! Bà ta sống mấy chục năm, lần đầu tiên gặp người khó chơi như vậy, cũng lần đầu không thể nhìn rõ đối phương.
Thậm chí không thể đoán được đối phương sẽ phản ứng như thế nào tiếp theo.
Ánh mắt Mẫn Tuệ Hiền tàn nhẫn: “An phu nhân, người sáng suốt không nói lòng vòng, tôi muốn mượn tay cô lấy cái mạng chó của Ôn Hinh Nhã, cô có yêu cầu gì thì cứ nói.”
Lời đã nói đến mức này, nếu như trước đây Mẫn Tuệ Hiền còn ôm ý nghĩ thăm dò thực hư, tìm tòi, dò hỏi. Bây giờ dưới ba câu kích thích của Dạ Cô Tinh, tất cả lý trí của bà ta đã bị thù hận ăn mất, chấp niệm trả thù dần mọc mầm, vững chãi như sắt.
“Được rồi! Tôi không ngại giúp bà Ôn một tay, nhưng hy vọng bà nhớ kỹ, lần này không phải tiện tay, mà bởi vì bà có lời nhờ!”
Ý nói không phải tôi muốn đối phó Ôn Hinh Nhã, mà bà một lòng muốn mạng của cô ta, tôi chỉ là tận tâm tận lực giúp đỡ bà mà thôi!
Điển hình cho việc chiếm được tiên nghi còn khoe mẽ.
Mẫn Tuệ Hiền đột nhiên bị chọc tức, mở miệng lẩm bẩm: “Nếu con gái tôi còn sống, có lẽ cũng lớn như cô…”
“Đừng! Tôi không phải là loại người mạo danh, không đủ mặt mũi.”
Thở dài nhẹ nhàng: “Nói đi, cô muốn gì ở tôi?”
Ánh mắt Dạ Cô Tinh thoáng chốc cao thâm, thay đổi khó lường: “Bà Ôn nói lời này thật khách sáo, đã nói là nhấc tay, tôi không ngại giúp người khác vui vẻ một chút.”
Mẫn Tuệ Hiền lần này thật sự không hiểu, đối phương nói là vì giúp bà ta mới đối phó Ôn Hinh Nhã, nhưng hiện tại lại không lấy một xu?
“Tuy rằng chúng ta chưa hề gặp nhau, nhưng nói chuyện rất vui vẻ, có thể kết bạn tâm sự, bà Ôn thấy thế nào?”
Mẫn Tuệ Hiền giống như có điều ngộ ra, nụ cười dần dần sâu sắc: “Vinh hạnh của tôi…”
Bình luận truyện