Chương 453: Không thông minh được như vậy
Edit : Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ Truyện Bất Hủ là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Phong trưởng lão đưa ra đáp án là không thể, Ngọc trưởng lão không còn cách nào khác, đành phải mang theo người đi xuống, nhưng tới đó, làm gì còn có bóng dáng của Vu Hoan nữa.
"Các ngươi mau đi tìm xung quanh xem." Ngọc trưởng lão nhanh chóng chỉ thị các đệ tử đi vòng quanh chân núi tìm.
"Tìm ta sao?" Vu Hoan từ trống rỗng xuất hiện ở trước mặt Ngọc trưởng lão, ôm một thanh kiếm lấp lánh kim quang, mặt mày mang theo cười nhạt, nhưng Ngọc trưởng lão làm sao cũng không cảm giác được nụ cười kia có độ ấm.
Ngọc trưởng lão gian nan nuốt nuốt nước bọt, tốt lên được một trận mới tìm được giọng nói của mình: "Vu Hoan cô nương, Ngài... vào bằng cách nào?"
"Tại sao ta phải cho ngươi biết?" Vu Hoan vỗ vỗ Thiên Khuyết Kiếm, Thiên Khuyết Kiếm chậm rãi ẩn ở trong không khí: "Bách Lý Nhứ ở đâu?"
"Đại tiểu thư? Ngài tìm đại tiểu thư?"
Đại tiểu thư lại trêu chọc đến chỗ nào của vị này rồi?
Ngọc trưởng lão cảm thấy bản thân mình chỉ trong thời gian ngắn ngủn mà như sống rất nhiều năm rồi.
"Tính sổ." Vu Hoan mím môi, cười đến vô hại, dùng giọng tán thưởng nói: "Thật không ngờ một tiểu cô nương, thủ đoạn lại lợi hại như vậy."
Vừa rồi nàng chỉ là lạc ở phía sau một chút, nhưng không biết Bách Lý Nhứ dùng chiêu gì khuyến khích mấy đệ tử, tính kế ngăn cản nàng, cái loại biện pháp tự bạo không muốn sống này, cũng không biết Bách Lý Nhứ cho bọn hắn ăn cái gì, làm cho bọn họ như không tiền liều mạng..
Ngọc trưởng lão thấp thỏm mang theo Vu Hoan đi lên.
Bách Lý Nhứ đang chăm sóc cho Bách Lý Hề, nhìn thấy Vu Hoan hoàn hảo không tổn hao gì theo Ngọc trưởng lão đi lên, cả người cứng đờ, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Vậy mà cũng không chết.
Bách Lý Nhứ bắt lấy tay Bách Lý Hề, hơi hơi nắm chặt, đồng tử không ngừng co rút lại, nhìn bóng người đang từng bước một đi tới gần mình kia, trong lòng không rõ ngọn nguồn sinh ra một cơn khủng hoảng.
"Nhìn thấy ta rất bất ngờ sao?" Vu Hoan trực tiếp đi đến trước mặt Bách Lý Nhứ: "Ta không chết ngươi rất khổ sở đúng không? Bách Lý Nhứ, ta chọc tới ngươi chỗ nào, khiến ngươi dùng thủ đoạn ti tiện như vậy đến đối phó ta?"
"Ngươi... ngươi đang nói bậy gì đó!" Bách Lý Nhứ rụt rụt ra phía sau.
"Vu Hoan cô nương? Nhứ Nhi làm sao vậy?" Bách Lý Hề dựa vào người khác, hơi thở có chút mỏng manh, vừa rồi lui lại, tạo thành ảnh hưởng nhất định cho thân thể hắn.
"Cha, ả bôi nhọ con." Bách Lý Nhứ như là tìm được ô dù, rụt về phía sau lưng Bách Lý Hề.
"Ta bôi nhọ ngươi?" Vu Hoan cười nhạo, ném một viên đá trong suốt trên người Bách Lý Hề: "Các ngươi không phải nói chuyện cần phải có chứng cứ sao, tự mình nhìn xem đi."
Viên đá dừng ở trên người Bách Lý Hề, như là bị đụng vào cơ quan gì đó, một hình ảnh trực tiếp phóng ra trong không khí.
Trong hình ảnh Vu Hoan bị vài người vây quanh ở giữa, lòng đầy căm phẫn chỉ trích Vu Hoan không xứng làm thiếu chủ Bách Lý gia, Vu Hoan vẫn là dáng vẻ cao cao tại thượng miệt thị không coi ai ra gì như cũ.
Sau đó những người đó bắt đầu nói nàng chắn đường Bách Lý Nhứ, cướp đồ của Bách Lý Nhứ, không hề phân trần đã bắt đầu động thủ, nhận thấy bản thân không phải đối thủ của Vu Hoan, nên không tiếc tánh mạng tự bạo.
Ánh sáng tự bạo chiếu sáng toàn bộ hình ảnh, sau đó hình ảnh chậm rãi nhạt dần, dung hợp vào trong không khí.
Mọi người nhìn nhau, ánh mắt nhìn Bách Lý Nhứ có chút quái dị.
"Ta không có, ả nói bậy, căn bản ta không sai sử người nào đi làm loại chuyện này. Cha, con vẫn luôn đi theo bên người cha, căn bản chưa từng rời đi, cha có thể làm chứng cho con."
Nói đến phía sau, Bách Lí Nhứ lại có tự tin.
"Vu Hoan cô nương..." Bách Lý Hề nói chuyện có chút khó khăn, mồ hôi lạnh trên trán liên tục đổ ra ngoài: "Xác thật Nhứ Nhi ở... ở bên ta... có thể là có người bôi nhọ hay không?"
"Bôi nhọ? Hừ..."
"Hiện tại đối đầu kẻ địch mạnh, thân là thiếu chủ ngươi chẳng những không hoàn thành chức trách, ngược lại vì một chút việc nhỏ mà làm ẫm ĩ đại tiểu thư, ngươi có một chút tự giác nào của người làm thiếu chủ hay không?" Đại sư huynh đứng dậy từ bên cạnh Bách Lý Nhứ, lời lẽ chính đáng chỉ trích Vu Hoan.
Vu Hoan liếc xéo hắn một cái: "Đây là một chút việc nhỏ? Nếu đổi thành người khác, đã sớm bởi vì việc nhỏ này của ả mà treo, đó còn gọi là việc nhỏ sao?"
"Ngươi không phải không chết sao?" Đại sư huynh đúng lý hợp tình như cũ.
"Ta không chết đó là thực lực của ta mạnh, đã làm sai chuyện, chẳng lẽ bởi vì người khác không chết, là có thể xóa bỏ toàn bộ sao? Nếu ta đánh ngươi cho tàn phế, nếu ngươi không chết, có phải cũng sẽ không so đo hay không? Xin lỗi nha, ta không thông minh được như vậy, làm không được hành vi ngu ngốc đó."
"Mọi chuyện hôm nay gia tộc gặp phải đều là do ngươi dựng lên, ngươi không những không có một chút áy náy nào, còn ngang nhiên kiêu ngạo như vậy, trong gia tộc nhiều người vì ngươi mà chết, ngươi không có một chút đau lòng khổ sở nào hay sao?" Bên cạnh đại sư huynh lại có người xông ra, dáng vẻ hận Vu Hoan cực kỳ.
"Có ý gì thế?"
"Không biết nữa..."
Ngọc trưởng lão cũng không ổn được: "Ngươi đang nói bậy cái gì đấy, việc này không có liên quan gì đến Vu Hoan cô nương hết."
"Ngọc trưởng lão, Ngài còn bao che ả sao? Chuyện Ngài nói với Phong trưởng lão con đều nghe thấy, mọi chuyện hôm nay chúng ta gặp phải, đầu sỏ gây tội chính là ả, những người đó là vì ả mới đến. Hai mươi năm trước, cũng là vì ả, gia tộc mới chịu bị thương nặng, hại gia tộc một lần không đủ, còn làm hại gia tộc lần hai, rốt cuộc ngươi có trái tim không!"
Người nọ càng nói càng kích động, hai tròng mắt đỏ bừng trừng Vu Hoan, dường như muốn ăn sống nuốt tươi nàng vậy.
"Hai mươi năm trước? Sao lại xả đến hai mươi năm trước rồi?"
"Ngọc trưởng lão, có phải là sự thật hay không? Thật là bởi vì nàng ta, chúng ta mới chịu tai nạn này sao?"
"Ngọc trưởng lão..."
"Ngọc trưởng lão..."
Ngọc trưởng lão lập tức bị một đám người vây quanh, bọn họ không thể hiểu được gặp phải tai nạn này, lúc trước tưởng âm mưu của Nam Cung gia và Sở gia, lúc này đột nhiên tuôn ra là bởi vì Vu Hoan, bọn họ đương nhiên muốn hỏi rõ ràng.
Ngọc trưởng lão trăm triệu không nghĩ tới mọi chuyện sẽ phát triển trở thành cái dạng này, cũng rất đau đầu, một bên trấn an đệ tử sắp bạo tẩu, một bên đưa mắt ra hiệu cho Phong trưởng lão, bảo hắn mang Vu Hoan rời đi trước.
"Đủ rồi, ồn ào nhốn nháo, còn ra thể thống gì."
Phong trưởng lão lại như không thấy được ám chỉ của Ngọc trưởng lão, xụ mặt quát lớn. Ngày thường Ngọc trưởng lão đều tương đối ôn hòa, Phong trưởng lão còn lại là một người lạnh như băng và uy nghiêm, lúc này hắn quát lớn như vậy, mọi người cũng không dám lên tiếng nữa.
"Vu Hoan cô nương không phải thiếu chủ."
"Phong trưởng lão, không phải Ngài vì bảo vệ thiếu chủ mới nói như vậy chứ?" Đại sư huynh cau mày nhìn Phong trưởng lão, trong mắt là có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến Bách Lý Nhứ bên cạnh, trong lòng hắn lập tức tràn ngập ý chí chiến đấu.
Phong trưởng lão mắt lạnh đảo ngang qua, Đại sư huynh lập tức cứng đờ ở nơi đó, cánh môi mở rất nhiều lần, đều không nói ra được một chữ.
"Thiếu chủ đã chết, về sau ai cũng không được nói về thiếu chủ nữa, ai dám bất kính với Vu Hoan cô nương, đừng trách ta không khách khí. Nguy nan phía trước, ta không hy vọng các ngươi còn phát sinh bất cứ nội đấu nào."
Không khí có chút đọng lại, trong không khí đều lưu chuyển ước số nghiêm túc.
"Rõ." Một lúc lâu sau, mọi người cùng lên tiếng trả lời.
Vu Hoan cười lạnh nhìn bọn họ, thu đá Không Linh về, xoay người rời đi.
"Vu Hoan cô nương..."
"Vu Hoan cô nương..."
Phía sau có vài tiếng gọi, nhưng không có ai đuổi theo, tùy ý nhìn thân ảnh của nàng biến mất ở trong rừng cây.
Người của Bách Lý gia, không cứu cũng thế.
Bình luận truyện