Chương 484: Ta đắc tội ngươi chỗ nào
Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Truyện Bất Hủ là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
____
Khi Tiên Linh Cảnh hỗn loạn, nhóm quỷ tu lại sôi nổi đuổi về một phương hướng.
Một ít loài người thấy cảnh tượng như vậy, đều cảnh giác, những đám quỷ tu đó là muốn quậy cái gì?
Đương nhiên, việc này cũng không khiến cho quá nhiều người chú ý, lực chú ý của mọi người đều đặt lên hồng quang trên bầu trời cùng với người không ngừng tàn sát người dân trong thành ở Tiên Linh Cảnh.
Đến bây giờ còn không có ai biết hồng quang trên bầu trời là thứ gì, bọn họ muốn bay đến trên hồng quang kia, lại phát hiện bị một cổ lực lượng ngăn chặn lại.
Cho nên không có ai có thể nhìn thấy toàn cảnh, chỉ có thể suy đoán lai lịch và tác dụng của hồng quang đó.
Đối với người quen thuộc trận pháp, thấy những ký hiện đó, suy đoán là một cái trận pháp, nhưng rất nhanh đã bị người ta phủ quyết.
Trên thế giới này, căn bản không có khả năng có trận pháp to lớn như vậy, kéo dài qua toàn bộ Tiên Linh Cảnh, hơn nữa còn là ở không trung.
Còn người đang không ngừng tàn sát người dân trong thành kia, mọi người cho hắn một cái tên, Ma Ẩn.
Ma Ẩn là một Ma tộc giết người như ma ở thời kỳ thượng cổ.
Lúc này người tàn sát người dân trong thành, quả thật là phiên bản của Ma Ẩn, cho nên đặt cái tên này cho hắn.
Cứ để hắn tiếp tục giết người như vậy, toàn bộ người của Tiên Linh Cảnh đều sẽ bị hắn giết hết.
Vì hai việc này, người ở Tiên Linh Cảnh ồn ào đến túi bụi.
Cho đến khi có người truyền đến tin tức của những đại lục khác, biết hai đại lục còn lại, thậm chí là toàn bộ biển lớn, đều là cái loại hồng quang này, cuối cùng những người này đứng ngồi không yên được nữa, sôi nổi đi về phía Thần Các.
____
Vu Hoan đứng ở trên tường thành tràn đầy vết máu, nhìn đầy đất đổ nát thê lương, ánh mắt tối nghĩa.
Bách Lý Hề...
Hắn sẽ giết đến khi thân thể hắn không chịu đựng nổi những sức mạnh đó, cuối cùng tự bạo mà chết.
"Chúng ta đi đâu?" Dung Chiêu nghi hoặc hỏi.
Mấy này nay Vu Hoan vẫn luôn lên đường, cũng chưa nói đi đâu.
"Thủy Vân Uyên." Vu Hoan cong cong khóe môi: "Toàn bộ Tiên Linh Cảnh, ngoại từ Tiên Linh Tháp an bình nhất, cũng chỉ sợ có Thủy Vân Uyên an tĩnh nhất, nói không chừng còn có thể nhìn thấy Tư Hoàng."
"Nàng thật tín nhiệm hắn."
Vu Hoan nhìn Dung Chiêu, cong cong khóe môi: "Có lẽ vậy."
Trong Thủy Vân Uyên, linh thú và tiên thú trải rộng, thậm chí còn ngẫu nhiên nhìn thấy thần thú.
Nhưng khi những linh thú nhìn thấy Vu Hoan tiến vào, không những không có tấn công, ngược lại biểu hiện ra dáng vẻ cung kính, linh thú quần cư càng là xếp hàng hoan nghênh, thoáng như nàng là lãnh đạo đến tuần tra.
"Ta và Thịnh Thế biết nhau ở đây." Vu Hoan bỗng nhiên mở miệng, giọng nói mềm mại ở trong rừng rậm có chút xa xưa.
"Lúc ấy hắn vẫn là một thiếu niên, bị mấy con linh thú đầy đất đuổi theo, ta theo hắn một đường, nhìn thấy hắn té ngã, bò dậy, giãy giụa, cuối cùng bị ép vào đường cùng."
Vu Hoan cười cười: "Ta không có cứu hắn, cứ nhìn thấy hắn nhảy vào vực sâu vạn trượng. Ta không ngờ tới chính là hắn có thể từ trong vực sâu vạn trượng bò ra ngoài, lúc ấy hắn không còn là thiếu niên nữa, nhưng ta chỉ liếc mắt một cái là đã nhận ra hắn. Hắn bò lên tới chuyện đầu tiên không phải là rời khỏi Thủy Vân Uyên, mà đi tìm mấy con linh thú lúc trước đuổi giết hắn báo thù. Không biết hắn ở trong cái vực sâu kia có được kỳ ngộ gì không nữa, vậy mà thật sự có thể làm hắn báo thù, ước chừng chính là lúc ấy, làm ta sinh ra vài phần kính nể đối với hắn."
"Kính nể hắn có thù tất báo?" Dung Chiêu bật cười, nếu lúc trước nàng cứu hắn, vậy mới không hợp với tính cách của nàng.
Mặt Vu Hoan có chút hoài niệm: "Đúng vậy, sau đó ta lại theo hắn một đường, rất nhiều lần đều là cửu tử nhất sinh*, nhưng cuối cùng hắn cũng chịu đựng được. Nhưng là lần đó hắn gặp một con thần thú, ta đoán lúc ấy hắn muốn bắt sống, nhưng con thần thú kia là lão gia hỏa có tính cách nóng nảy, sau khi đánh Thịnh Thế bầm dập một trận, còn ném Thịnh Thế vào trong vực sâu."
Cửu tử nhất sinh (九死一生): Chín phần chết một phần sống, ý nói vô cùng nguy hiểm.)
Trong mắt Vu Hoan hiện lên tia giảo hoạt: "Đương nhiên ta sẽ không ngăn cản, nhưng mà lần này ta xuống vực sâu đó với hắn. Lúc ấy Thịnh Thế bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh, ta cũng không biết đứt cọng dây thần kinh nào, vậy mà xách hắn đến một hơi an toàn, không để hắn bị những thứ đồ chơi trong vực sâu ăn luôn."
Vu Hoan thổn thức một hơi: "Vết thương của hắn đặc biệt nặng, hô hấp rất mỏng manh, ta cho rằng hắn chết chắc rồi, lúc ấy ta đang chuẩn bị chôn hắn. Nhưng khi ta đào hố xong rồi, chuẩn bị ném hắn xuống thì hắn bỗng nhiên nắm lấy ta."
Vu Hoan nhún nhún vai: "Câu nói đầu tiên của hắn chính là [Ngươi đi theo ta lâu như vậy, vừa xuất hiện là muốn chôn ta, ta đắc tội ngươi chỗ nào?]. Không biết vì sao, tâm trạng lúc ấy của ta đặc biệt vui vẻ, chẳng những giúp hắn trị thương, còn tìm giúp hắn con thần thú kia đánh một trận. Sau đó ta lại dẫn hắn đi rất nhiều nơi trong Thủy Vân Uyên, giúp thực lực của hắn tăng lên. Nhưng ta rất biết rõ, lúc ấy, ta gần như là xem hắn là một con sủng vật có thể mặc ta chơi đùa."
Thần sắc của Vu Hoan chợt ảm đạm xuống, bước đi cũng thả chậm lại rất nhiều.
"Thẳng đến ngày đó, có trận mưa nhỏ, sau khi hắn bị một con thần thú bắt nạt, sau khi ta tìm được hắn. Hắn ngã ngồi trên mặt đất, máu tươi bị nước mưa cọ rửa, uốn lượn đầy đất, như một đóa hoa sen đỏ như máu nở rộ đến yêu diễm cực điểm. Ta đứng ở phía sau hắn nhìn thật lâu, hắn bỗng nhiên bò lên, trên mặt không có chút đau đớn nào, cười nói [Ta dẫn ngươi đi ra ngoài nhé, bên ngoài có rất nhiều điều thú vị hơn ở đây nhiều, ở đây ngoại trừ thú bắt nạt người ra, thì không có điều thú vị nào khác, ở bên ngoài chúng ta có thể bắt nạt được rất nhiều người.]. Ta bị câu nói bắt nạt được rất nhiều người đả động đến, cùng ngày đã thu thập tay nảy dấu Tư Hoàng lên đi ra ngoài."
Vu Hoan xoay người ra phía sau, ánh mắt thẳng tắp vọng thẳng vào mắt Dung Chiêu: "Chàng xem, ta coi hắn trở thành người bạn duy nhất, nhưng hắn lại không chút lưu tình nào mà phản bội ta."
Dung Chiêu chợt đi nhanh hơn, kéo Vu Hoan vào trong lòng: "Ta vĩnh viễn đều sẽ không phản bội nàng."
Không có bất cứ lời ngon tiếng ngọt nào, chỉ có đơn giản trần thuật.
Nhưng đó lại là hứa hẹn tốt nhất mà hắn có thể cho nàng.
"Hai người các ngươi ở bên ngoài khoe ân ái còn chưa đủ, còn muốn chạy đến địa bàn của ta khoe, Tiểu Hoan Nhi, nàng thật là nhẫn tâm, muốn để những con thú trong Thủy Vân Uyên của ta đều biết ta nuôi nàng dâu lâu như vậy mà đội nón xanh cho ta sao?"
Tư Hoàng bạch y như tranh thủy mặc ngồi ở trên cây đại thụ che trời trên đỉnh đầu bọn họ, thần sắc cực kỳ ai oán.
Mà linh thú xung quanh, động tác nhất trí quỳ xuống cúi đầu, không dám nhìn phương hướng của Tư Hoàng.
Tư Hoàng...
Chủ nhân của Thủy Vân Uyên.
Vu Hoan buông Dung Chiêu ra, ngửa đầu nhìn Tư Hoàng: "Bên ngoài đều muốn lật trời rồi, sao ngươi bỏ được mà không đi ra ngoài thế?"
Tư Hoàng nhảy xuống khỏi cây đại thụ, trực tiếp bổ nhào vào trên người Vu Hoan: "Tiểu Hoan Nhi, nàng đây là trở về kiểm tra ta sao? Người ta là một người chồng biết tuân thủ của nàng, làm sao lại đi ra ngoài xằng bậy được chứ? Người ta không giống nàng, còn trái ôm phải ấp..."
Vu Hoan tát một cái lên đầu Tư Hoàng: "Nói chuyện đàng hoàng."
"Khụ khụ, đánh là thương mắng là yêu, Tiểu Hoan Nhi nhất định là yêu ta quá sâu."
Dung Chiêu liếc mắt, ánh mắt lạnh băng dừng ở trên mặt Tư Hoàng.
Tư Hoàng nhanh chóng xê dịch về phía Vu Hoan: "Tiểu Hoan Nhi, nàng có phát hiện gần đây nàng có chút không đúng không?"
Vu Hoan: "..."
Cái này còn phải hỏi sao? Chỗ nào của nàng cũng không đúng hết đó được không?
Bình luận truyện