[Quyển 4] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Chương 6: Chiêu đãi nồng hậu như vậy, xem ai biết diễn
Vẻ mặt mọi người đều lóe lên một chút, tất cả đều lộ vẻ nghi hoặc, “Đậu Đan” này là thứ gì?
Đương nhiên, cho dù bọn họ có nghi ngờ trong lòng, nhưng sau khi Dạ Cô Tinh liền tù tì đem ra mười mấy loại trà nổi tiếng, những người này cũng sẽ không nói năng hấp tấp, làm trò hề cho thiên hạ.
Đường đường là phu nhân nhà họ An, sơn hào hải vị nào cũng từng thử qua, hôm nay lại bị cái thứ thần thần bí bí gọi là “Đậu Đan” này hù dọa sao?
Lúc này nói ra, chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Dạ Cô Tinh lặng lẽ mỉm cười, như thể thờ ơ trước sự im lặng trước mặt.
Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, địch không động, ta cũng không động. Nhưng khi mâm cơm được dọn ra, lúc những chiếc đĩa sứ Thanh Hoa tinh xảo được người đầu bếp tự tay bày lên bàn ăn, ai nấy đều nghển cổ lên theo bản năng, trong mắt hiện lên đầy thắc mắc và tò mò.
Tống Á Thu ho nhẹ hai tiếng, mỉm cười rạng rỡ, lúc nói chuyện tự nhiên luôn mang lại cảm giác vô cùng hào phóng thoải mái với mọi người, “Dạ Cô Tinh, món cá phi lê hấp này trông rất ngon miệng, hôm nay mọi người có thể coi như đều có lộc hưởng rồi!”
Bà bốn Khâu Thục Đình cũng gật đầu phụ họa, “Cháu dâu có lòng tốt, biết mấy bà già này nhạt mồm nhạt miệng, già cả rồi vẫn nhớ mùi vị đồ ăn ngon, nên bây giờ, mới chuẩn bị chu đáo mời các thím.”
Đây là lần đầu tiên Khâu Thục Đình nói chuyện kể từ khi bước vào cửa, mặc dù không nhanh nhẹn thoải mái như Tống Á Thu, kém thanh nhã đoan trang hơn Úc Khải Luân, nét mềm mại dịu dàng cũng không bằng Trịnh Bình, nhưng nhẹ nhàng hiền hậu hơn nhiều, nở một nụ cười, những vết chân chim nơi khóe mắt gấp lại một cách không giấu diếm, lộ dáng vẻ hơi già dặn, nhưng khí chất lại rất bình tĩnh thanh thản, dáng vẻ khiêm tốn không tranh không đấu với đời.
Dạ Cô Tinh bình thản nhìn bà ta, nhắc đến thím tư này, đây cũng là một nhân vật tương đối đặc biệt, không phải vì lý do nào khác, mà chỉ là do tuổi tác chênh lệch quá lớn.
Bà ta là người lớn tuổi nhất trong số các phu nhân chi thứ, bằng tuổi với chồng bà ta, nay đã băng qua ngọn núi của tuổi năm mươi, sắp sang đầu sáu ở sườn bên kia.
Điều nực cười là, mỗi khi nhìn thấy Trịnh Bình, Uông Mẫn Tiệp, vì trở ngại vai vế, nên bà ta vẫn phải kính cẩn gọi hai tiếng “chị dâu”.
Nhìn thấy Khâu Thục Đình vốn luôn kiệm lời đã lên tiếng, bà năm Trần Cẩn, bà mười Vy Đang và bà mười hai Lâm Hân Lam cũng lần lượt cất lời, khen ngợi Dạ Cô Tinh thảo hiền, là một đứa trẻ chu đáo lương thiện.
Vừa khiêm tốn lại vừa thẹn thùng, Dạ Cô Tinh vào vai cô dâu mới qua cửa một cách không thể hoàn hảo hơn.
Không khó để nhận ra, ba người lên tiếng sau Khâu Thục Đình, đều đã hơi lớn tuổi một chút, có thể mơ hồ nhìn thấy hai bên tóc mai đã nhuốm màu sương tuyết, khóe mắt chân mày cũng không thể che giấu được những nếp nhăn.
Nụ cười trên môi Dạ Cô Tinh càng đậm, bữa tiệc lần này thực sự đem lại cho cô rất nhiều lợi ích, “Tập đoàn phu nhân” này có mười lăm người, chia thành những nhóm nhỏ, có chuyện gì thì tập hợp lại, cũng là điều bình thường.
Có câu, cùng hội cùng thuyền thì là bạn bè tri kỉ, trong trường hợp rơi xuống thế yếu, thì nên hợp sức với những người vốn đang cùng theo đuổi một lợi ích chung, chắc chắn sẽ tốt hơn đơn thương độc mã chiến đấu một mình.
Trước mắt, ba thế lực đã dần rõ ràng.
Thứ nhất, một mình Kỷ Tình. Thực lực mạnh mẽ tạo nên vị tướng quân lẻ loi đơn độc, nhìn đời bằng nửa con mắt, không cần liên minh với ai, bởi vì những thứ bà ta nắm trong tay cũng đủ để dựng thành xây lũy chống đỡ cả sơn hà, cho nên không cần chia sẻ thành quả thắng lợi cho người khác.
Thứ hai, những người còn trẻ do Lương Kha đứng đầu, bao gồm và bảy Dương Thù, bà mười một Liêu Gia Lan, và mười ba Sầm Nhã Cầm. Đều là vợ kế, tuổi tác còn trẻ, đó đều là những điểm chung chết người của họ!
Dựa vào thái độ trước đây của Tống Á Thu, không khó để nhận thấy những người phụ nữ trẻ trung này thực ra không hề thích kết bè phái, họ chỉ liên minh với nhau vì đó là việc cần phải làm.
Chẳng qua, trong số bốn người, thì Lương Kha, người nhỏ tuổi nhất, dường như lại là trụ cột của nhóm nhỏ này, quả thực đây cũng là điều khiến Dạ Cô Tinh hơi ngạc nhiên. Cô gái còn đang ở độ tuổi đôi mươi đẹp đẽ, vậy mà đã muốn chôn vùi phần đời còn lại của mình trong chiếc lồng hào nhoáng giả tạo này, lục đục đấu đá với những người vợ cả vợ lẽ khác, còn phải miễn cưỡng phục vụ một người đàn ông gần bằng tuổi ông nội mình.
Cô ta chắc hẳn không muốn làm như vậy, nếu không, cô cũng không thể nào giải thích được sự thù địch và nét ấm ức thi thoảng xẹt qua trong đáy mắt cô ta.
Thứ ba, Úc Khải Luân và Tống Á Thu đứng đầu, cộng với bà mười bốn Hoàng Thiên Mỹ.
Về phần còn lại, cuối cùng là Trịnh Bình, Uông Mẫn Tiệp, hay Lại Dĩ Lâm là người dẫn đầu, Dạ Cô Tinh dù đã có suy đoán, nhưng rốt cuộc vẫn chưa thể xác nhận được, vẫn đang phải chờ xem thế nào.
“Ôi! Cháu dâu biết thím là người vùng Xuyên Thục sao? Thím thích nhất những món cay này đấy, nhìn qua những hạt ớt này đi, từng hạt từng hạt một, rồi đến thịt cá xé nhỏ, vừa trắng vừa mềm, hương vị chắc chắn sẽ tuyệt lắm đây, thật nóng lòng nếm thử một chút.” Giọng bà ba, Uông Mẫn Tiệp vang lên, êm tai tựa như tiếng chim sơn ca, lại thêm nụ cười duyên dáng, giống như nhân vật từ trong Hồng lâu mộng bước ra.
Dạ Cô Tinh cười nhẹ gật đầu, “Thím ba thích là được rồi.”
Vừa lúc người hầu dọn bát đĩa lên, ngay cả đũa muỗng được sử dụng cũng đều có hoa văn giống với những chiếc đĩa sứ Thanh Hoa kia, tạo thành một bộ đồ dùng cơm hoàn chỉnh, có thể thấy điều này thể hiện sự khéo léo và tinh tế tuyệt vời.
Vốn tưởng rằng cô cháu dâu này xuất thân nghèo khó, chưa trải sự đời, không ngờ, một người sống trong gia đình bình thường như vậy, lại tinh tế quá đỗi, độ khéo léo tỉ mỉ thậm chỉ có thể so sánh với hoàng tộc thời xưa.
Nghĩ đến đây, mọi người đều ít nhiều dằn cảm giác khinh thường xuống, nếu cô gái trẻ tuổi này đã có thể được gia chủ ưu ái coi trọng, chắc hẳn cũng là một người không phải dạng vừa.
Ít nhất từ lúc bữa tiệc bắt đầu đến bây giờ, mọi cử chỉ hành động của Dạ Cô Tinh đều khiến người ta không thể tìm ra bất cứ điểm sai sót nào, trong lúc nói chuyện, trôi chảy kín kẽ đến giọt nước cũng không lọt.
Người này đúng là yêu quái tu thành hình người mà! Những người phụ nữ đều ca thán từ đáy lòng.
“Các thím đừng khách sáo.” Cô nói xong, người hầu bước lên, thêm thức ăn vào đĩa của mọi người.
“Ừm… món ăn này mùi vị thơm phức, vào miệng mềm ngọt, màu đỏ nóng rực này cũng vô cùng đẹp mắt, mang đầy đủ tinh hoa ẩm thực Tứ Xuyên.” Uông Mẫn Tiệp đánh giá rất chuyên nghiệp, có vẻ như thực sự rất thích ẩm thực Tứ Xuyên.
Trịnh Bình đặt muỗng xuống, cầm khăn ăn lên, duyên dáng nhếch môi, “Thực sự rất được, rất ngon miệng.”
Tống Á Thu cong môi cười một tiếng, gọi người hầu bên cạnh, “Mau, thêm cho tôi một muỗng, bình thường ta vốn không thường xuyên ăn cay, vậy mà cũng thấy mùi vị rất tuyệt. Thím chín, thím đừng lo lắng quá, nếm thử một chút đi!”
Lương Kha tươi cười thử một miếng, ước chừng chỉ hơi nhấp môi, cơ bản cũng không nếm trong miệng, lông mày khẽ nhíu, nhìn hơi trẻ con, “Quả là món ngon danh bất hư truyền.”
Thấy cô ta bẽn lẽn như vậy, Tống Á Thu thầm mắng cô ta chỉ thích giả vờ, nhưng trên mặt lại nở nụ cười rạng rỡ, “Tôi nói này thím chín, rõ ràng thím không ăn vào miệng, sao lại nhắm mắt nói bừa vậy?”
Lời này, đã được coi là cực kỳ không khách sáo.
Nắm lấy tay Dương Thù ở bên, Lương Kha nhàn nhạt cười một người, khi cô ta nở nụ cười, má trái má phải đều ẩn hiện lộ ra lúm đồng tiền, càng làm nổi bật thêm nét duyên dáng rực rỡ trên khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp.
“Gần đây em mới bị cảm lạnh, cổ họng cũng hơi khó chịu, xin lỗi chị tám.” Mềm mỏng đúng lúc, không gây tranh cãi.
Dạ Cô Tinh liếc mắt nhìn sang.
Dường như Lương Kha cảm nhận được, mỉm cười nhìn lại, đôi mắt đen láy trong veo mang dáng vẻ xa lạ, Dạ Cô Tinh gật đầu đáp trả, điệu bộ thong thả ung dung.
Ánh mắt hai người vừa chạm vào đã dời đi, tưởng như vô tình, nhưng lại ẩn chứa sóng gió. Dạ Cô Tinh âm thầm thở dài, những người phụ nữ này đều không đơn giản chút nào, bao gồm cả người thím nhỏ vừa bằng tuổi cô.
Tống Á Thu như đấm vào bông một cái, hừ một tiếng không nặng không nhẹ, vẫn phải quay đi.
Trong đáy mắt Dương Thù và Sầm Nhã Cầm đều ẩn chứa những mức độ tức giận khác nhau, tiểu Kha chưa bao giờ ăn cay, mỗi khi ăn cay sẽ bị dị ứng toàn thân, nôn mửa và tiêu chảy, trong nhà không ai là không biết, nào ngờ Tống Á Thu lại ép buộc người khác đến như vậy.
Với ánh mắt lạnh lùng, Dương Thù lập tức đánh trả, tuy nhiên lại nhìn về phía Lương Kha nói rằng: “Thím chín, em cũng không được ham ăn, cả nhà ai mà không biết em bị dị ứng với đồ cay chứ, nếu để chú chín biết, thì sẽ đau lòng biết bao! Có vài người lòng dạ hiểm độc như vậy, em cũng không thể nhẫn tâm vậy được.”
Tống Á Thu vừa nghe xong liền đập bàn một cái, âm thanh chén đĩa lanh canh vang lên vô cùng rõ ràng, “Tôi nói này…”
“Ồ!” Dương Thụ kêu lên, “Thím tám làm sao vậy? Không phải chị dâu nói thím, nhưng mà một phu nhân thì nên ra dáng một phu nhân, hở ra là đập bàn đập ghế, còn ra thể thống gì?! Nếu như bị chị cả biết được, chắc chắn sẽ bị dạy dỗ một trận, bình thường thím cũng phải ý tứ một chút, dù sao thì nhà họ An cũng có sĩ diện của một dòng họ danh giá.”
Giọng điệu người lớn dạy dỗ đàn em, cũng giống như đang dạy cháu trai vậy.
Lòng Dạ Cô Tinh tràn đầy ý cười, Dương Thù này cũng thật thú vị, lợi dụng thân phận của mình là bà bảy, cứ thế tàn nhẫn sỉ vả Tống Á Thu vốn chỉ là bà tám một trận, lại còn biết cách đường đường chính chính, dùng cả lý cả tình uy hiếp người.
Kịch hay cũng xem hết rồi, Dạ Cô Tinh lên tiếng, chấm dứt trò cười của các vị phu nhân, “Hôm nay là tiệc họp mặt, mọi người đều hãy dĩ hòa vi quý.” Cô quay sang nhìn qua Đặng Tuyết, “Tiếp tục phục vụ món ăn đi.”
“Phục vụ món thứ hai – Tri Liễu Hầu.” (Note: Món này là mấy bé ve còn nhỏ nhen mọi người.)
Trong lúc vừa dùng bữa vừa cười nói, lần lượt dọn ra bảy tám món ăn, đều là những món mọi người chưa từng dùng qua, sau khi nếm thử đều gật đầu khen ngợi.
Bữa tiệc trà chiều này cuối cùng lại khiến các vị phu nhân hết sức hài lòng, chưa kể tới những món ăn thơm ngon tuyệt hảo này, chỉ riêng trà đã đáng giá ngàn vàng, hiếm có khó tìm.
Úc Khải Luân phát hiện Dạ Cô Tinh vẫn chỉ uống trà mà không động đũa, trong lòng bà ta chợt lóe lên một tia nghi hoặc.
Sau khi suy nghĩ một lúc, bà ta bắt đầu nói xa nói gần.
“Sao từ đầu đến giờ Cô Tinh không động đũa? Chỉ thấy cháu mời mọi người ăn, đừng quên chính bản thân mình chứ.”
“Thím sáu ăn uống vui vẻ là được, cháu không thích mấy món này lắm, cho nên chỉ uống trà thôi là được rồi.”
Úc Khải Luân càng lấy làm lạ, nhưng trên mặt vẫn tỉnh bơ như cũ, “Không thể như thế được, chủ nhà ăn uống ngon miệng, khách mời mới yên tâm chứ.”
Dạ Cô Tinh ôm ngực, nuốt nước miếng, sau đó quay đầu sang hướng khác, “Ôi, thím sáu, thím đừng ép cháu. Cháu… thật sự không có cảm giác thèm ăn.”
Tống Á Thu gác đũa, bữa này bà ta quả thực đã ăn nhiều rồi, “Chẳng lẽ cháu dâu đang mang thai sao? Ha ha… vậy thì đúng là phải chúc mừng rồi.”
Trong mắt chợt lóe lên một tia tàn nhẫn, Dạ Cô Tinh khẽ cười, “Thật ra những thứ này đều có nguồn gốc rất ly kỳ, chỉ là cháu không biết thưởng thức, tự nhiên lại làm mất đi giá trị món ăn.”
“Nguồn gốc ly kỳ sao? Nguồn gốc gì vậy?” Tống Á Thu hỏi, hai mắt sáng ngời, không hổ là cháu dâu, còn có nhiều thứ tốt như vậy, trước kia là trà ngon, bây giờ lại là thức ăn ngon.
Mọi người đều đã ăn xong, lần lượt buông đũa, nghe thấy vậy, đều nhìn lên Dạ Cô Tinh, trong mắt hiện rõ ý tò mò.
“Các thím thực sự muốn biết sao?” Dạ Cô Tinh tỏ vẻ hơi lúng túng.
“Cô Tinh, cháu cứ kể cho mọi người nghe chút đi.” Trịnh Bình cười nói.
“Đã như vậy, thì cháu cung kính không bằng tuân mệnh, các thím hãy nghe cho kỹ nhé.” Cô cười đầy ẩn ý.
Đặng Tuyết tự nhiên rùng mình một cái, hai hàm răng lập cập liên hồi, dù vậy, cũng không thể nào kìm chế được cảm giác dạ dày… quặn lên từng cơn.
Dạ Cô Tinh đứng dậy, tùy ý bước đi, đưa tay chỉ vào món “cá phi lê hấp” đầu tiên.
“Vậy thì cháu sẽ bắt đầu kể từ món này trước…”
“À, chỉ là cá phi lê hấp thôi, các thím đều đã nếm ra rồi, trước hết cứ bỏ qua cũng được.” Uông Mẫn Tiệp tự cho mình là chuyên gia ẩm thực Tứ Xuyên lên tiếng, tiện thể nhấp một hớp trà, đôi môi hơi sưng đỏ vì cay, vừa diễm lệ vừa quyến rũ.
“Không phải đâu, không phải đâu.” Cô lắc đầu.
Bà ba Uông Mẫn Tiệp mỉm cười che môi, “Nhìn xem thím bất cẩn chưa kìa”, dường như bà ta lập tức bật thốt lên một công thức nấu ăn. “Thịt cá mềm ngọt tinh tế, thái thành từng dải thịt mỏng, cũng không thể gọi là cá phi lê được, mà phải gọi là cá xé sợi —— Cá xé sợi hấp!”
“Xem kìa, vẫn là chị ba biết cách thưởng thức, thậm chí còn gọi được tên món ăn.”
“Đúng vậy! Nhắc đến các món ăn vùng Tứ Xuyên, Trùng Khánh, chị ba đều thuộc như lòng bàn tay.”
Uông Mẫn Tiệp duyên dáng cười một tiếng, đột nhiên thở dài, “Đều là do An Kỳ nhà chúng ta ngang ngạnh như vậy. Chỉ thích mỗi những món ngon này, đấy thôi, cứ mưa dầm thấm lâu, làm tôi bây giờ cũng thích luôn rồi.” Ngay cả giận dỗi ẩn ý trách móc, nhưng cũng không che giấu nổi sự ngọt ngào.
Mọi người âm thầm chế giễu, khoe khoang ân ái, sớm chầu tổ tiên.
Nhắc tới trưởng lão nhánh thứ ba An Kỳ, gần đây mới cưới thêm một người vợ nhỏ, cô gái kia mới đôi mươi, non tơ đến nỗi có thể bóp ra nước, thật không biết Uông Mẫn Tiệp ở đây đắc ý cái gì?
Trong mắt Dạ Cô Tinh lộ ra vẻ tiếc nuối, “Cháu xin lỗi thím ba… nhưng thím đoán sai mất rồi.”
Nụ cười trên môi Uông Mẫn Tiệp đông cứng lại.
Tuy nhiên Trịnh Bình đã kịp thời mở lời giải tỏa không khí gượng gạo, “À… Tôi mới nhớ ra lúc nãy người hầu gọi tên món ăn, tên gì nhỉ… Đậu Đan đúng không? Cái tên này thật thú vị.”
“Ồ! Thím hai quả là cẩn thận.” Dạ Cô Tinh tươi cười khen ngợi.
“Cháu dâu, cháu cứ nói cho mọi người biết đi, rốt cuộc đây là món gì, tránh để mọi người tò mò sốt ruột, không đoán ra được, lại khó chịu trong lòng!” Trong mắt Trịnh Bình đầy ắp ý cười, hiển nhiên rất hài lòng với lời khen ngợi của Dạ Cô Tinh.
“Đậu Đan, còn được gọi là ấu trùng bướm đêm, nhìn hơi giống con tằm, là một loài côn trùng ăn lá…” Lời vừa dứt, cả bàn tiệc đột nhiên im bặt, Dạ Cô Tinh mỉm cười như không có gì xảy ra, cũng không nhìn biểu cảm của mọi người, tiện tay cầm một đôi đũa lên, gắp ra một miếng “cá xé sợi” màu trắng, ho nhẹ hai tiếng, tiếp tục nói ——
“Món ăn này là một đặc sản nổi tiếng ở huyện Quán Vân, thành phố Liên Vân Cảng, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc. Cháu cũng chỉ tình cờ nghe người ta nhắc đến, sau đó tìm kiếm công thức nấu món này, hai ngày trước mới giao cho nhà bếp vội vàng chuẩn bị. Thấy vừa rồi các thím không tiếc lời khen ngợi như vậy, hương vị chắc cũng được lắm. Không uổng công cháu cho người vượt qua ngàn dặm xa xôi chuyển đậu đan tươi từ huyện Quán Vân về đây.”
“Các thím còn chưa nhìn thấy, lúc nguyên liệu mới được đưa đến nhà bếp vẫn đang ngọ nguậy đâu! Vậy nên, các thím cũng đừng lo, nhất định là thực phẩm tươi sống…”
“Ọe -” Uông Mẫn Tiệp che miệng, sắc mặt tái nhợt, bà ta là người ăn món này nhiều nhất, nhưng bây giờ bà ta chỉ hận không thể dốc ngược cả dạ dày ra ngoài!
“Ưm… ưm! Khụ khụ…” Tống A Thu mặt mày xanh mét, lập tức cho tay vào cổ họng, móc họng thật lâu, nhưng chỉ có thể nôn khan.
Những người khác đều tái mày tái mặt, trong nháy mắt khắp nơi đều vang lên tiếng nôn ọe, hết người này đến người khác.
Khóe miệng Đặng Tuyết hơi giật giật, cô ấy nghiêm túc đứng sang một bên, mắt nhìn thẳng, chờ đợi sự chỉ dẫn, thật ra, ngay từ sáng sớm khi Dạ Cô Tinh yêu cầu cô ấy chuẩn bị những thứ này, cô ấy đã tự khóa trái cửa nhốt mình trong phòng nôn mửa mấy lần, đến bây giờ đã tập luyện thành thục, có bản lĩnh phục vụ thức ăn mà không mảy may rung động.
Cô ấy thật lòng thông cảm cho mấy vị phu nhân này, đồng thời cũng âm thầm hạ quyết tâm, sau này dù có phải sờ mông cọp, nhổ râu sư tử, cũng nhất định sẽ không trở thành kẻ thù của người phụ nữ biến thái Dạ Cô Tinh này!
“Ôi! Thím hai, thím ba… thím sáu, thím tám… mọi, mọi người làm sao vậy? Khó chịu sao? Lạnh bụng khó chịu à?”
Đáp lại cô, là một tràng âm thanh nôn mửa.
Dạ Cô Tinh cau mày, lắc đầu thông cảm, dường như đang nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên hai mắt đều sáng lên, “Các thím đừng lo lắng quá, hôm nay ăn món Đậu Đan này vào, đảm bảo sẽ khỏi hết bệnh tật! Nghe nói Đậu Đan có tác dụng chữa chứng lạnh bụng, suy dinh dưỡng rất tốt. Hàm lượng một số chất dinh dưỡng trong Đậu Đan còn cao hơn cả trứng, sữa, đậu nành. Đậu Đan cũng rất giàu canxi, phốt pho, sắt, vitamin B và các nguyên tố vi lượng cần thiết cho cơ thể con người, có thể làm giảm cholesterol trong gan và ngăn ngừa cao huyết áp, có hiệu quả điều trị bệnh dạ dày, là một thực phẩm tự nhiên an toàn.”
Cô vuốt cằm, suy nghĩ một hồi, “Vì các thím thích món này như vậy, cho nên cháu cũng sẽ không giấu diếm nữa, chia sẻ công thức ngay cho mọi người, sau này mọi người có thể tự mình làm, tốt nhất là để cho các chú cùng nếm thử một chút.”
“Theo cách làm của người xưa truyền lại, trước tiên phải ngâm đậu đan trong nước, sau đó dùng cây cán lăn từ đầu đến đuôi ép nội tạng ra, rồi rửa sạch trong nước. Sau đó cho phần thịt đã cán vào nước sôi để luộc sơ qua, để thịt quyện lại thành một dải dài hoàn chỉnh, à, nhất định phải nấu chín bảy phần, như vậy mới có thể đảm bảo thịt tươi ngon và giữ được hương vị nguyên bản…”
Khuôn mặt mọi người giống như một bảng màu sặc sỡ, đỏ, xanh, trắng, vàng, muốn màu gì có màu đó.
“Tiếp theo xào thịt đậu đan với cải thảo hoặc mướp, sau đó cho thêm ớt đỏ, tỏi và các gia vị khác vào nấu cùng, như vậy là hoàn chỉnh.”
Rao giảng tiếp thị một hơi xong, Dạ Cô Tinh mỉm cười với cảm giác hết sức thành tựu.
Đầu ngón tay cô lại chỉ sang đĩa khác, cố gắng kiên trì: “Đây được gọi là Tri Liễu Hầu. Trước khi thoát xác lột da, ve sầu vàng được gọi với cái tên này. Lớp vỏ bên ngoài của nó tương tự như ve sầu, có chứa kitin và protein, vị ngọt, mặn, tính hàn, hợp phổi hợp gan, là vị thuốc có tác dụng thanh nhiệt giải độc quý hiếm tiêu biểu của Trung Quốc, có tác dụng kháng khuẩn, chống lạnh, chống co giật, lợi tiểu.”
“Về phần… món canh này, tên là canh Kim Thiền Hoa. Hàng năm mỗi khi mùa thu tới, ve sầu chui vào lòng đất, dần dần trở thành con nhộng, bị Đông trùng hạ thảo ký sinh trước khi thoát xác, đến khi sống ký sinh thuận lợi, bắt đầu nảy mầm trở thành nấm, hấp thụ hết chất dinh dưỡng trong cơ thể con nhộng, cuối cùng cơ thể con nhộng bị sợi nấm lấn chiếm hoàn toàn, chỉ còn lại một lớp vỏ.”
“Đến mùa vạn vật sinh sôi nảy nở, sợi nấm chuyển từ giai đoạn sinh dưỡng sang giai đoạn sinh sản hữu tính, dần dần nở hoa phân nhánh trên ngọn, do đó có tên là Thiền Hoa.”
“Đừng, đừng nói nữa!” Giọng nói bén nhọn của Tống Á Thu vang lên, như sắp nổi điên, sau khi gào xong một tiếng, lại móc cổ họng, cúi người nôn ọe.
“Thím tám, thím sao vậy? Mau mau mau, uống bát canh Kim Thiền Hoa này đi, thím cứ uống cho đến khi khỏi bệnh thì thôi!”
Dạ Cô Tinh nháy mắt với Đặng Tuyết, vẻ mặt Đặng Tuyết vẫn mảy may không đổi, tương đối bình thản, tiến lên hai bước, bưng bát canh “Kim Thiền Hoa” mà Dạ Cô Tinh tự mình múc đặt xuống mặt bàn trước mặt Tống Á Thu.
“Kính mời bà tám.” Dáng vẻ cung kính, đầy đủ lễ nghi.
Vẻ mặt Tống Á Thu như gặp phải quỷ, nhìn chằm chằm vào con ve sầu đang nổi lềnh phềnh trong bát, như thể một giây sau đã có thể lăn đùng ra ngất xỉu.
“Tránh ra — cút ra!”
Dạ Cô Tinh đi tới trước mặt bà ta, “Thím tám, sao vậy? Thím không tin vào hiệu quả của món canh này, hay là vẫn chưa tin cháu?”
“Nghiên cứu mới nhất cho thấy, Thiền Hoa có nhiều chức năng như cải thiện khả năng miễn dịch, chống mệt mỏi, tốt cho thận, cải thiện giấc ngủ, chống ung thư, bảo vệ gan, chống bức xạ và cải thiện thị lực, quả là một loại thuốc thần kỳ của Trung Hoa!”
“Ọe -” Bà ta chỉ hận không thể lấy dạ dày của mình ra, dùng thuốc tẩy rửa sạch.
“Sắc mặt thím sáu nhìn qua cũng không tốt lắm, hay là, thím uống bát canh này đi?”
Úc Khải Luân thoắt cái đã tái mét mặt mày, cả người run lên, “Thím… thím không, không cần… Ọe——” Người duy nhất có thể nhịn không được nôn ra, cũng đã bắt đầu không chịu nổi nữa.
Dạ Cô Tinh đập một cái lên mặt bàn dài màu trắng trang nhã kiểu châu Âu, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống, bật cười chế nhạo: “Có vẻ như đứa cháu dâu này thực sự không được lòng các thím chút nào! Được thôi, nếu cháu đã nhượng bộ đến mức này, các thím vẫn không thể nào buông bỏ định kiến, làm ra vẻ mặt như vậy, cháu cũng nói thẳng luôn, không khách sáo nữa!”
“Không phải vậy, thím…”
“Cháu, cháu dâu đừng hiểu lầm, các thím chẳng qua chỉ…”
Trịnh Bình tái mặt, dùng ánh mắt oán hận đến chết nhìn về phía Dạ Cô Tinh, âm thanh lúc nói chuyện cũng yếu ớt không có sức lực, đang run rẩy lẩy bẩy giống như Tống Á Thu, nhưng vẫn cố dội một gáo nước lạnh, “Cô là cháu dâu nhà họ An, bất kể như thế nào, chúng tôi cũng có vai vế lớn hơn cô. Cô cần gì phải dùng tới thủ đoạn này để làm khổ những người đã già cả như chúng tôi?”
Những lời than phiền, bất bình và buộc tội vang lên, khó có thể che giấu được sự tức giận dồn nén.
Đôi mắt hơi rưng rưng, ánh mắt ảm đạm buồn rầu của Dạ Cô Tinh chậm rãi quét qua đám người, quả thực vô cùng mong manh xinh đẹp, yếu ớt hơn cả gió xuân, “Thím hai, cháu biết, thím chưa từng muốn đến gặp cháu. Ngày cháu mới tới đảo, thím cáo bệnh không tới, cháu đã bao giờ trách móc thím chưa? Cả các thím nữa! Nhưng cháu chỉ nhượng bộ một bước, mà lại khiến cho thím nghĩ rằng cháu là người rất dễ bắt nạt, có phải vậy không?”
Trịnh Bình ngẩn người, cái này, đây là định diễn vở kịch nào đây?!
Giọng điệu vừa thay đổi, thái độ của Dạ Cô Tinh cũng nhẹ nhàng hơn một chút, “Tôi nghĩ, dù có thế nào đi chăng nữa, chúng ta đều là người một nhà, nếu đã được gả vào nhà họ An, thì là con dâu của nhà họ An, làm cả gia đình này vui vẻ hòa thuận, phát triển thịnh vượng, tôi bị bắt nạt một chút cũng không hề gì.” Đột nhiên giọng nói trở nên nghiêm trọng, “Nhưng là do các người được voi đòi tiên, đứng núi này trông núi nọ, đụng đến ranh giới cuối cùng của tôi!”
“Tôi…” Tôi đụng đến ranh giới cuối cùng của cô khi nào?! Trong lòng Trịnh Bình và những người phụ nữ khác giống như đang có một ngàn con ngựa gào thét như điên chạy qua.
Như biết rõ trong lòng mọi người đang nghĩ gì, Dạ Cô Tinh nói thẳng: “Hôm nay, tôi mời các thím đến nhà làm khách, phục vụ trà ngon, phục vụ món ngon, nhưng các thím thì sao?! Lại còn, lại còn…” Cô đau lòng ôm đầu, đấm ngực dậm chân.
“Cô, cô rõ ràng đã làm chúng tôi ghê tởm! Toàn là sâu bọ, toàn là ve sầu – ọe!” Tống Á Thu điên cuồng hét lên một tiếng, sau đó lại bắt đầu một trận nôn mửa không ngừng.
Dạ Cô Tinh làm ra dáng vẻ “đúng là các người không thích”, giọng nói khàn hẳn đi, buồn bã ỉu xìu, “Trong những thứ Đậu Đan, Tri Liễu Hầu, Kim Thiền Hoa này, có thứ nào không phải là vị thuốc tốt nhất trong đông y, có thứ nào không phải là sơn hào hải vị? Đặc biệt là Kim Thiền Hoa này, còn quý hiếm hơn cả Đông Trùng Hạ Thảo, vậy mà hôm nay lại bị mọi người nói như không đáng một đồng. “
“Ha ha…” Dạ Cô Tinh cười nhạo hai tiếng, “Tôi hiểu rồi, không phải là các thím không thích những thứ này, mà là các thím không thích tôi!”
“…”
Mọi người đều choáng váng!
Trời ạ! Hôm nay tất cả bọn họ cuối cùng cũng biết “đổi trắng thay đen”, “trắng đen lẫn lộn” đích thực là thế nào rồi!
Trên đời này, lại có thể có người không biết xấu hổ đến vậy, nhưng hết lần này đến lần khác, bọn họ vẫn không thể lên tiếng phản bác lại được.
Ngày cô lên đảo, bọn họ đều không ra đón tiếp, đó là sự thật; mà Dạ Cô Tinh gửi lời mời họ đến dự tiệc, không ngần ngại hạ thấp tư thái, mời trà ngon và… đồ ăn ngon, đây lại cũng là sự thật!
Nói đi nói lại, tất cả lỗi lầm đều thuộc về bọn họ, thanh danh tốt đẹp cũng để lại cho con nhỏ đê tiện này thu lợi hết – cái mất còn nhiều hơn cái được!
Bà ba Uông Mẫn Tiệp nghẹn ứ khó chịu trong lồng ngực, hai mắt hoa cả lên, mỹ lệ lăn ra ngất xỉu…
Đương nhiên, cho dù bọn họ có nghi ngờ trong lòng, nhưng sau khi Dạ Cô Tinh liền tù tì đem ra mười mấy loại trà nổi tiếng, những người này cũng sẽ không nói năng hấp tấp, làm trò hề cho thiên hạ.
Đường đường là phu nhân nhà họ An, sơn hào hải vị nào cũng từng thử qua, hôm nay lại bị cái thứ thần thần bí bí gọi là “Đậu Đan” này hù dọa sao?
Lúc này nói ra, chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Dạ Cô Tinh lặng lẽ mỉm cười, như thể thờ ơ trước sự im lặng trước mặt.
Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, địch không động, ta cũng không động. Nhưng khi mâm cơm được dọn ra, lúc những chiếc đĩa sứ Thanh Hoa tinh xảo được người đầu bếp tự tay bày lên bàn ăn, ai nấy đều nghển cổ lên theo bản năng, trong mắt hiện lên đầy thắc mắc và tò mò.
Tống Á Thu ho nhẹ hai tiếng, mỉm cười rạng rỡ, lúc nói chuyện tự nhiên luôn mang lại cảm giác vô cùng hào phóng thoải mái với mọi người, “Dạ Cô Tinh, món cá phi lê hấp này trông rất ngon miệng, hôm nay mọi người có thể coi như đều có lộc hưởng rồi!”
Bà bốn Khâu Thục Đình cũng gật đầu phụ họa, “Cháu dâu có lòng tốt, biết mấy bà già này nhạt mồm nhạt miệng, già cả rồi vẫn nhớ mùi vị đồ ăn ngon, nên bây giờ, mới chuẩn bị chu đáo mời các thím.”
Đây là lần đầu tiên Khâu Thục Đình nói chuyện kể từ khi bước vào cửa, mặc dù không nhanh nhẹn thoải mái như Tống Á Thu, kém thanh nhã đoan trang hơn Úc Khải Luân, nét mềm mại dịu dàng cũng không bằng Trịnh Bình, nhưng nhẹ nhàng hiền hậu hơn nhiều, nở một nụ cười, những vết chân chim nơi khóe mắt gấp lại một cách không giấu diếm, lộ dáng vẻ hơi già dặn, nhưng khí chất lại rất bình tĩnh thanh thản, dáng vẻ khiêm tốn không tranh không đấu với đời.
Dạ Cô Tinh bình thản nhìn bà ta, nhắc đến thím tư này, đây cũng là một nhân vật tương đối đặc biệt, không phải vì lý do nào khác, mà chỉ là do tuổi tác chênh lệch quá lớn.
Bà ta là người lớn tuổi nhất trong số các phu nhân chi thứ, bằng tuổi với chồng bà ta, nay đã băng qua ngọn núi của tuổi năm mươi, sắp sang đầu sáu ở sườn bên kia.
Điều nực cười là, mỗi khi nhìn thấy Trịnh Bình, Uông Mẫn Tiệp, vì trở ngại vai vế, nên bà ta vẫn phải kính cẩn gọi hai tiếng “chị dâu”.
Nhìn thấy Khâu Thục Đình vốn luôn kiệm lời đã lên tiếng, bà năm Trần Cẩn, bà mười Vy Đang và bà mười hai Lâm Hân Lam cũng lần lượt cất lời, khen ngợi Dạ Cô Tinh thảo hiền, là một đứa trẻ chu đáo lương thiện.
Vừa khiêm tốn lại vừa thẹn thùng, Dạ Cô Tinh vào vai cô dâu mới qua cửa một cách không thể hoàn hảo hơn.
Không khó để nhận ra, ba người lên tiếng sau Khâu Thục Đình, đều đã hơi lớn tuổi một chút, có thể mơ hồ nhìn thấy hai bên tóc mai đã nhuốm màu sương tuyết, khóe mắt chân mày cũng không thể che giấu được những nếp nhăn.
Nụ cười trên môi Dạ Cô Tinh càng đậm, bữa tiệc lần này thực sự đem lại cho cô rất nhiều lợi ích, “Tập đoàn phu nhân” này có mười lăm người, chia thành những nhóm nhỏ, có chuyện gì thì tập hợp lại, cũng là điều bình thường.
Có câu, cùng hội cùng thuyền thì là bạn bè tri kỉ, trong trường hợp rơi xuống thế yếu, thì nên hợp sức với những người vốn đang cùng theo đuổi một lợi ích chung, chắc chắn sẽ tốt hơn đơn thương độc mã chiến đấu một mình.
Trước mắt, ba thế lực đã dần rõ ràng.
Thứ nhất, một mình Kỷ Tình. Thực lực mạnh mẽ tạo nên vị tướng quân lẻ loi đơn độc, nhìn đời bằng nửa con mắt, không cần liên minh với ai, bởi vì những thứ bà ta nắm trong tay cũng đủ để dựng thành xây lũy chống đỡ cả sơn hà, cho nên không cần chia sẻ thành quả thắng lợi cho người khác.
Thứ hai, những người còn trẻ do Lương Kha đứng đầu, bao gồm và bảy Dương Thù, bà mười một Liêu Gia Lan, và mười ba Sầm Nhã Cầm. Đều là vợ kế, tuổi tác còn trẻ, đó đều là những điểm chung chết người của họ!
Dựa vào thái độ trước đây của Tống Á Thu, không khó để nhận thấy những người phụ nữ trẻ trung này thực ra không hề thích kết bè phái, họ chỉ liên minh với nhau vì đó là việc cần phải làm.
Chẳng qua, trong số bốn người, thì Lương Kha, người nhỏ tuổi nhất, dường như lại là trụ cột của nhóm nhỏ này, quả thực đây cũng là điều khiến Dạ Cô Tinh hơi ngạc nhiên. Cô gái còn đang ở độ tuổi đôi mươi đẹp đẽ, vậy mà đã muốn chôn vùi phần đời còn lại của mình trong chiếc lồng hào nhoáng giả tạo này, lục đục đấu đá với những người vợ cả vợ lẽ khác, còn phải miễn cưỡng phục vụ một người đàn ông gần bằng tuổi ông nội mình.
Cô ta chắc hẳn không muốn làm như vậy, nếu không, cô cũng không thể nào giải thích được sự thù địch và nét ấm ức thi thoảng xẹt qua trong đáy mắt cô ta.
Thứ ba, Úc Khải Luân và Tống Á Thu đứng đầu, cộng với bà mười bốn Hoàng Thiên Mỹ.
Về phần còn lại, cuối cùng là Trịnh Bình, Uông Mẫn Tiệp, hay Lại Dĩ Lâm là người dẫn đầu, Dạ Cô Tinh dù đã có suy đoán, nhưng rốt cuộc vẫn chưa thể xác nhận được, vẫn đang phải chờ xem thế nào.
“Ôi! Cháu dâu biết thím là người vùng Xuyên Thục sao? Thím thích nhất những món cay này đấy, nhìn qua những hạt ớt này đi, từng hạt từng hạt một, rồi đến thịt cá xé nhỏ, vừa trắng vừa mềm, hương vị chắc chắn sẽ tuyệt lắm đây, thật nóng lòng nếm thử một chút.” Giọng bà ba, Uông Mẫn Tiệp vang lên, êm tai tựa như tiếng chim sơn ca, lại thêm nụ cười duyên dáng, giống như nhân vật từ trong Hồng lâu mộng bước ra.
Dạ Cô Tinh cười nhẹ gật đầu, “Thím ba thích là được rồi.”
Vừa lúc người hầu dọn bát đĩa lên, ngay cả đũa muỗng được sử dụng cũng đều có hoa văn giống với những chiếc đĩa sứ Thanh Hoa kia, tạo thành một bộ đồ dùng cơm hoàn chỉnh, có thể thấy điều này thể hiện sự khéo léo và tinh tế tuyệt vời.
Vốn tưởng rằng cô cháu dâu này xuất thân nghèo khó, chưa trải sự đời, không ngờ, một người sống trong gia đình bình thường như vậy, lại tinh tế quá đỗi, độ khéo léo tỉ mỉ thậm chỉ có thể so sánh với hoàng tộc thời xưa.
Nghĩ đến đây, mọi người đều ít nhiều dằn cảm giác khinh thường xuống, nếu cô gái trẻ tuổi này đã có thể được gia chủ ưu ái coi trọng, chắc hẳn cũng là một người không phải dạng vừa.
Ít nhất từ lúc bữa tiệc bắt đầu đến bây giờ, mọi cử chỉ hành động của Dạ Cô Tinh đều khiến người ta không thể tìm ra bất cứ điểm sai sót nào, trong lúc nói chuyện, trôi chảy kín kẽ đến giọt nước cũng không lọt.
Người này đúng là yêu quái tu thành hình người mà! Những người phụ nữ đều ca thán từ đáy lòng.
“Các thím đừng khách sáo.” Cô nói xong, người hầu bước lên, thêm thức ăn vào đĩa của mọi người.
“Ừm… món ăn này mùi vị thơm phức, vào miệng mềm ngọt, màu đỏ nóng rực này cũng vô cùng đẹp mắt, mang đầy đủ tinh hoa ẩm thực Tứ Xuyên.” Uông Mẫn Tiệp đánh giá rất chuyên nghiệp, có vẻ như thực sự rất thích ẩm thực Tứ Xuyên.
Trịnh Bình đặt muỗng xuống, cầm khăn ăn lên, duyên dáng nhếch môi, “Thực sự rất được, rất ngon miệng.”
Tống Á Thu cong môi cười một tiếng, gọi người hầu bên cạnh, “Mau, thêm cho tôi một muỗng, bình thường ta vốn không thường xuyên ăn cay, vậy mà cũng thấy mùi vị rất tuyệt. Thím chín, thím đừng lo lắng quá, nếm thử một chút đi!”
Lương Kha tươi cười thử một miếng, ước chừng chỉ hơi nhấp môi, cơ bản cũng không nếm trong miệng, lông mày khẽ nhíu, nhìn hơi trẻ con, “Quả là món ngon danh bất hư truyền.”
Thấy cô ta bẽn lẽn như vậy, Tống Á Thu thầm mắng cô ta chỉ thích giả vờ, nhưng trên mặt lại nở nụ cười rạng rỡ, “Tôi nói này thím chín, rõ ràng thím không ăn vào miệng, sao lại nhắm mắt nói bừa vậy?”
Lời này, đã được coi là cực kỳ không khách sáo.
Nắm lấy tay Dương Thù ở bên, Lương Kha nhàn nhạt cười một người, khi cô ta nở nụ cười, má trái má phải đều ẩn hiện lộ ra lúm đồng tiền, càng làm nổi bật thêm nét duyên dáng rực rỡ trên khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp.
“Gần đây em mới bị cảm lạnh, cổ họng cũng hơi khó chịu, xin lỗi chị tám.” Mềm mỏng đúng lúc, không gây tranh cãi.
Dạ Cô Tinh liếc mắt nhìn sang.
Dường như Lương Kha cảm nhận được, mỉm cười nhìn lại, đôi mắt đen láy trong veo mang dáng vẻ xa lạ, Dạ Cô Tinh gật đầu đáp trả, điệu bộ thong thả ung dung.
Ánh mắt hai người vừa chạm vào đã dời đi, tưởng như vô tình, nhưng lại ẩn chứa sóng gió. Dạ Cô Tinh âm thầm thở dài, những người phụ nữ này đều không đơn giản chút nào, bao gồm cả người thím nhỏ vừa bằng tuổi cô.
Tống Á Thu như đấm vào bông một cái, hừ một tiếng không nặng không nhẹ, vẫn phải quay đi.
Trong đáy mắt Dương Thù và Sầm Nhã Cầm đều ẩn chứa những mức độ tức giận khác nhau, tiểu Kha chưa bao giờ ăn cay, mỗi khi ăn cay sẽ bị dị ứng toàn thân, nôn mửa và tiêu chảy, trong nhà không ai là không biết, nào ngờ Tống Á Thu lại ép buộc người khác đến như vậy.
Với ánh mắt lạnh lùng, Dương Thù lập tức đánh trả, tuy nhiên lại nhìn về phía Lương Kha nói rằng: “Thím chín, em cũng không được ham ăn, cả nhà ai mà không biết em bị dị ứng với đồ cay chứ, nếu để chú chín biết, thì sẽ đau lòng biết bao! Có vài người lòng dạ hiểm độc như vậy, em cũng không thể nhẫn tâm vậy được.”
Tống Á Thu vừa nghe xong liền đập bàn một cái, âm thanh chén đĩa lanh canh vang lên vô cùng rõ ràng, “Tôi nói này…”
“Ồ!” Dương Thụ kêu lên, “Thím tám làm sao vậy? Không phải chị dâu nói thím, nhưng mà một phu nhân thì nên ra dáng một phu nhân, hở ra là đập bàn đập ghế, còn ra thể thống gì?! Nếu như bị chị cả biết được, chắc chắn sẽ bị dạy dỗ một trận, bình thường thím cũng phải ý tứ một chút, dù sao thì nhà họ An cũng có sĩ diện của một dòng họ danh giá.”
Giọng điệu người lớn dạy dỗ đàn em, cũng giống như đang dạy cháu trai vậy.
Lòng Dạ Cô Tinh tràn đầy ý cười, Dương Thù này cũng thật thú vị, lợi dụng thân phận của mình là bà bảy, cứ thế tàn nhẫn sỉ vả Tống Á Thu vốn chỉ là bà tám một trận, lại còn biết cách đường đường chính chính, dùng cả lý cả tình uy hiếp người.
Kịch hay cũng xem hết rồi, Dạ Cô Tinh lên tiếng, chấm dứt trò cười của các vị phu nhân, “Hôm nay là tiệc họp mặt, mọi người đều hãy dĩ hòa vi quý.” Cô quay sang nhìn qua Đặng Tuyết, “Tiếp tục phục vụ món ăn đi.”
“Phục vụ món thứ hai – Tri Liễu Hầu.” (Note: Món này là mấy bé ve còn nhỏ nhen mọi người.)
Trong lúc vừa dùng bữa vừa cười nói, lần lượt dọn ra bảy tám món ăn, đều là những món mọi người chưa từng dùng qua, sau khi nếm thử đều gật đầu khen ngợi.
Bữa tiệc trà chiều này cuối cùng lại khiến các vị phu nhân hết sức hài lòng, chưa kể tới những món ăn thơm ngon tuyệt hảo này, chỉ riêng trà đã đáng giá ngàn vàng, hiếm có khó tìm.
Úc Khải Luân phát hiện Dạ Cô Tinh vẫn chỉ uống trà mà không động đũa, trong lòng bà ta chợt lóe lên một tia nghi hoặc.
Sau khi suy nghĩ một lúc, bà ta bắt đầu nói xa nói gần.
“Sao từ đầu đến giờ Cô Tinh không động đũa? Chỉ thấy cháu mời mọi người ăn, đừng quên chính bản thân mình chứ.”
“Thím sáu ăn uống vui vẻ là được, cháu không thích mấy món này lắm, cho nên chỉ uống trà thôi là được rồi.”
Úc Khải Luân càng lấy làm lạ, nhưng trên mặt vẫn tỉnh bơ như cũ, “Không thể như thế được, chủ nhà ăn uống ngon miệng, khách mời mới yên tâm chứ.”
Dạ Cô Tinh ôm ngực, nuốt nước miếng, sau đó quay đầu sang hướng khác, “Ôi, thím sáu, thím đừng ép cháu. Cháu… thật sự không có cảm giác thèm ăn.”
Tống Á Thu gác đũa, bữa này bà ta quả thực đã ăn nhiều rồi, “Chẳng lẽ cháu dâu đang mang thai sao? Ha ha… vậy thì đúng là phải chúc mừng rồi.”
Trong mắt chợt lóe lên một tia tàn nhẫn, Dạ Cô Tinh khẽ cười, “Thật ra những thứ này đều có nguồn gốc rất ly kỳ, chỉ là cháu không biết thưởng thức, tự nhiên lại làm mất đi giá trị món ăn.”
“Nguồn gốc ly kỳ sao? Nguồn gốc gì vậy?” Tống Á Thu hỏi, hai mắt sáng ngời, không hổ là cháu dâu, còn có nhiều thứ tốt như vậy, trước kia là trà ngon, bây giờ lại là thức ăn ngon.
Mọi người đều đã ăn xong, lần lượt buông đũa, nghe thấy vậy, đều nhìn lên Dạ Cô Tinh, trong mắt hiện rõ ý tò mò.
“Các thím thực sự muốn biết sao?” Dạ Cô Tinh tỏ vẻ hơi lúng túng.
“Cô Tinh, cháu cứ kể cho mọi người nghe chút đi.” Trịnh Bình cười nói.
“Đã như vậy, thì cháu cung kính không bằng tuân mệnh, các thím hãy nghe cho kỹ nhé.” Cô cười đầy ẩn ý.
Đặng Tuyết tự nhiên rùng mình một cái, hai hàm răng lập cập liên hồi, dù vậy, cũng không thể nào kìm chế được cảm giác dạ dày… quặn lên từng cơn.
Dạ Cô Tinh đứng dậy, tùy ý bước đi, đưa tay chỉ vào món “cá phi lê hấp” đầu tiên.
“Vậy thì cháu sẽ bắt đầu kể từ món này trước…”
“À, chỉ là cá phi lê hấp thôi, các thím đều đã nếm ra rồi, trước hết cứ bỏ qua cũng được.” Uông Mẫn Tiệp tự cho mình là chuyên gia ẩm thực Tứ Xuyên lên tiếng, tiện thể nhấp một hớp trà, đôi môi hơi sưng đỏ vì cay, vừa diễm lệ vừa quyến rũ.
“Không phải đâu, không phải đâu.” Cô lắc đầu.
Bà ba Uông Mẫn Tiệp mỉm cười che môi, “Nhìn xem thím bất cẩn chưa kìa”, dường như bà ta lập tức bật thốt lên một công thức nấu ăn. “Thịt cá mềm ngọt tinh tế, thái thành từng dải thịt mỏng, cũng không thể gọi là cá phi lê được, mà phải gọi là cá xé sợi —— Cá xé sợi hấp!”
“Xem kìa, vẫn là chị ba biết cách thưởng thức, thậm chí còn gọi được tên món ăn.”
“Đúng vậy! Nhắc đến các món ăn vùng Tứ Xuyên, Trùng Khánh, chị ba đều thuộc như lòng bàn tay.”
Uông Mẫn Tiệp duyên dáng cười một tiếng, đột nhiên thở dài, “Đều là do An Kỳ nhà chúng ta ngang ngạnh như vậy. Chỉ thích mỗi những món ngon này, đấy thôi, cứ mưa dầm thấm lâu, làm tôi bây giờ cũng thích luôn rồi.” Ngay cả giận dỗi ẩn ý trách móc, nhưng cũng không che giấu nổi sự ngọt ngào.
Mọi người âm thầm chế giễu, khoe khoang ân ái, sớm chầu tổ tiên.
Nhắc tới trưởng lão nhánh thứ ba An Kỳ, gần đây mới cưới thêm một người vợ nhỏ, cô gái kia mới đôi mươi, non tơ đến nỗi có thể bóp ra nước, thật không biết Uông Mẫn Tiệp ở đây đắc ý cái gì?
Trong mắt Dạ Cô Tinh lộ ra vẻ tiếc nuối, “Cháu xin lỗi thím ba… nhưng thím đoán sai mất rồi.”
Nụ cười trên môi Uông Mẫn Tiệp đông cứng lại.
Tuy nhiên Trịnh Bình đã kịp thời mở lời giải tỏa không khí gượng gạo, “À… Tôi mới nhớ ra lúc nãy người hầu gọi tên món ăn, tên gì nhỉ… Đậu Đan đúng không? Cái tên này thật thú vị.”
“Ồ! Thím hai quả là cẩn thận.” Dạ Cô Tinh tươi cười khen ngợi.
“Cháu dâu, cháu cứ nói cho mọi người biết đi, rốt cuộc đây là món gì, tránh để mọi người tò mò sốt ruột, không đoán ra được, lại khó chịu trong lòng!” Trong mắt Trịnh Bình đầy ắp ý cười, hiển nhiên rất hài lòng với lời khen ngợi của Dạ Cô Tinh.
“Đậu Đan, còn được gọi là ấu trùng bướm đêm, nhìn hơi giống con tằm, là một loài côn trùng ăn lá…” Lời vừa dứt, cả bàn tiệc đột nhiên im bặt, Dạ Cô Tinh mỉm cười như không có gì xảy ra, cũng không nhìn biểu cảm của mọi người, tiện tay cầm một đôi đũa lên, gắp ra một miếng “cá xé sợi” màu trắng, ho nhẹ hai tiếng, tiếp tục nói ——
“Món ăn này là một đặc sản nổi tiếng ở huyện Quán Vân, thành phố Liên Vân Cảng, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc. Cháu cũng chỉ tình cờ nghe người ta nhắc đến, sau đó tìm kiếm công thức nấu món này, hai ngày trước mới giao cho nhà bếp vội vàng chuẩn bị. Thấy vừa rồi các thím không tiếc lời khen ngợi như vậy, hương vị chắc cũng được lắm. Không uổng công cháu cho người vượt qua ngàn dặm xa xôi chuyển đậu đan tươi từ huyện Quán Vân về đây.”
“Các thím còn chưa nhìn thấy, lúc nguyên liệu mới được đưa đến nhà bếp vẫn đang ngọ nguậy đâu! Vậy nên, các thím cũng đừng lo, nhất định là thực phẩm tươi sống…”
“Ọe -” Uông Mẫn Tiệp che miệng, sắc mặt tái nhợt, bà ta là người ăn món này nhiều nhất, nhưng bây giờ bà ta chỉ hận không thể dốc ngược cả dạ dày ra ngoài!
“Ưm… ưm! Khụ khụ…” Tống A Thu mặt mày xanh mét, lập tức cho tay vào cổ họng, móc họng thật lâu, nhưng chỉ có thể nôn khan.
Những người khác đều tái mày tái mặt, trong nháy mắt khắp nơi đều vang lên tiếng nôn ọe, hết người này đến người khác.
Khóe miệng Đặng Tuyết hơi giật giật, cô ấy nghiêm túc đứng sang một bên, mắt nhìn thẳng, chờ đợi sự chỉ dẫn, thật ra, ngay từ sáng sớm khi Dạ Cô Tinh yêu cầu cô ấy chuẩn bị những thứ này, cô ấy đã tự khóa trái cửa nhốt mình trong phòng nôn mửa mấy lần, đến bây giờ đã tập luyện thành thục, có bản lĩnh phục vụ thức ăn mà không mảy may rung động.
Cô ấy thật lòng thông cảm cho mấy vị phu nhân này, đồng thời cũng âm thầm hạ quyết tâm, sau này dù có phải sờ mông cọp, nhổ râu sư tử, cũng nhất định sẽ không trở thành kẻ thù của người phụ nữ biến thái Dạ Cô Tinh này!
“Ôi! Thím hai, thím ba… thím sáu, thím tám… mọi, mọi người làm sao vậy? Khó chịu sao? Lạnh bụng khó chịu à?”
Đáp lại cô, là một tràng âm thanh nôn mửa.
Dạ Cô Tinh cau mày, lắc đầu thông cảm, dường như đang nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên hai mắt đều sáng lên, “Các thím đừng lo lắng quá, hôm nay ăn món Đậu Đan này vào, đảm bảo sẽ khỏi hết bệnh tật! Nghe nói Đậu Đan có tác dụng chữa chứng lạnh bụng, suy dinh dưỡng rất tốt. Hàm lượng một số chất dinh dưỡng trong Đậu Đan còn cao hơn cả trứng, sữa, đậu nành. Đậu Đan cũng rất giàu canxi, phốt pho, sắt, vitamin B và các nguyên tố vi lượng cần thiết cho cơ thể con người, có thể làm giảm cholesterol trong gan và ngăn ngừa cao huyết áp, có hiệu quả điều trị bệnh dạ dày, là một thực phẩm tự nhiên an toàn.”
Cô vuốt cằm, suy nghĩ một hồi, “Vì các thím thích món này như vậy, cho nên cháu cũng sẽ không giấu diếm nữa, chia sẻ công thức ngay cho mọi người, sau này mọi người có thể tự mình làm, tốt nhất là để cho các chú cùng nếm thử một chút.”
“Theo cách làm của người xưa truyền lại, trước tiên phải ngâm đậu đan trong nước, sau đó dùng cây cán lăn từ đầu đến đuôi ép nội tạng ra, rồi rửa sạch trong nước. Sau đó cho phần thịt đã cán vào nước sôi để luộc sơ qua, để thịt quyện lại thành một dải dài hoàn chỉnh, à, nhất định phải nấu chín bảy phần, như vậy mới có thể đảm bảo thịt tươi ngon và giữ được hương vị nguyên bản…”
Khuôn mặt mọi người giống như một bảng màu sặc sỡ, đỏ, xanh, trắng, vàng, muốn màu gì có màu đó.
“Tiếp theo xào thịt đậu đan với cải thảo hoặc mướp, sau đó cho thêm ớt đỏ, tỏi và các gia vị khác vào nấu cùng, như vậy là hoàn chỉnh.”
Rao giảng tiếp thị một hơi xong, Dạ Cô Tinh mỉm cười với cảm giác hết sức thành tựu.
Đầu ngón tay cô lại chỉ sang đĩa khác, cố gắng kiên trì: “Đây được gọi là Tri Liễu Hầu. Trước khi thoát xác lột da, ve sầu vàng được gọi với cái tên này. Lớp vỏ bên ngoài của nó tương tự như ve sầu, có chứa kitin và protein, vị ngọt, mặn, tính hàn, hợp phổi hợp gan, là vị thuốc có tác dụng thanh nhiệt giải độc quý hiếm tiêu biểu của Trung Quốc, có tác dụng kháng khuẩn, chống lạnh, chống co giật, lợi tiểu.”
“Về phần… món canh này, tên là canh Kim Thiền Hoa. Hàng năm mỗi khi mùa thu tới, ve sầu chui vào lòng đất, dần dần trở thành con nhộng, bị Đông trùng hạ thảo ký sinh trước khi thoát xác, đến khi sống ký sinh thuận lợi, bắt đầu nảy mầm trở thành nấm, hấp thụ hết chất dinh dưỡng trong cơ thể con nhộng, cuối cùng cơ thể con nhộng bị sợi nấm lấn chiếm hoàn toàn, chỉ còn lại một lớp vỏ.”
“Đến mùa vạn vật sinh sôi nảy nở, sợi nấm chuyển từ giai đoạn sinh dưỡng sang giai đoạn sinh sản hữu tính, dần dần nở hoa phân nhánh trên ngọn, do đó có tên là Thiền Hoa.”
“Đừng, đừng nói nữa!” Giọng nói bén nhọn của Tống Á Thu vang lên, như sắp nổi điên, sau khi gào xong một tiếng, lại móc cổ họng, cúi người nôn ọe.
“Thím tám, thím sao vậy? Mau mau mau, uống bát canh Kim Thiền Hoa này đi, thím cứ uống cho đến khi khỏi bệnh thì thôi!”
Dạ Cô Tinh nháy mắt với Đặng Tuyết, vẻ mặt Đặng Tuyết vẫn mảy may không đổi, tương đối bình thản, tiến lên hai bước, bưng bát canh “Kim Thiền Hoa” mà Dạ Cô Tinh tự mình múc đặt xuống mặt bàn trước mặt Tống Á Thu.
“Kính mời bà tám.” Dáng vẻ cung kính, đầy đủ lễ nghi.
Vẻ mặt Tống Á Thu như gặp phải quỷ, nhìn chằm chằm vào con ve sầu đang nổi lềnh phềnh trong bát, như thể một giây sau đã có thể lăn đùng ra ngất xỉu.
“Tránh ra — cút ra!”
Dạ Cô Tinh đi tới trước mặt bà ta, “Thím tám, sao vậy? Thím không tin vào hiệu quả của món canh này, hay là vẫn chưa tin cháu?”
“Nghiên cứu mới nhất cho thấy, Thiền Hoa có nhiều chức năng như cải thiện khả năng miễn dịch, chống mệt mỏi, tốt cho thận, cải thiện giấc ngủ, chống ung thư, bảo vệ gan, chống bức xạ và cải thiện thị lực, quả là một loại thuốc thần kỳ của Trung Hoa!”
“Ọe -” Bà ta chỉ hận không thể lấy dạ dày của mình ra, dùng thuốc tẩy rửa sạch.
“Sắc mặt thím sáu nhìn qua cũng không tốt lắm, hay là, thím uống bát canh này đi?”
Úc Khải Luân thoắt cái đã tái mét mặt mày, cả người run lên, “Thím… thím không, không cần… Ọe——” Người duy nhất có thể nhịn không được nôn ra, cũng đã bắt đầu không chịu nổi nữa.
Dạ Cô Tinh đập một cái lên mặt bàn dài màu trắng trang nhã kiểu châu Âu, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống, bật cười chế nhạo: “Có vẻ như đứa cháu dâu này thực sự không được lòng các thím chút nào! Được thôi, nếu cháu đã nhượng bộ đến mức này, các thím vẫn không thể nào buông bỏ định kiến, làm ra vẻ mặt như vậy, cháu cũng nói thẳng luôn, không khách sáo nữa!”
“Không phải vậy, thím…”
“Cháu, cháu dâu đừng hiểu lầm, các thím chẳng qua chỉ…”
Trịnh Bình tái mặt, dùng ánh mắt oán hận đến chết nhìn về phía Dạ Cô Tinh, âm thanh lúc nói chuyện cũng yếu ớt không có sức lực, đang run rẩy lẩy bẩy giống như Tống Á Thu, nhưng vẫn cố dội một gáo nước lạnh, “Cô là cháu dâu nhà họ An, bất kể như thế nào, chúng tôi cũng có vai vế lớn hơn cô. Cô cần gì phải dùng tới thủ đoạn này để làm khổ những người đã già cả như chúng tôi?”
Những lời than phiền, bất bình và buộc tội vang lên, khó có thể che giấu được sự tức giận dồn nén.
Đôi mắt hơi rưng rưng, ánh mắt ảm đạm buồn rầu của Dạ Cô Tinh chậm rãi quét qua đám người, quả thực vô cùng mong manh xinh đẹp, yếu ớt hơn cả gió xuân, “Thím hai, cháu biết, thím chưa từng muốn đến gặp cháu. Ngày cháu mới tới đảo, thím cáo bệnh không tới, cháu đã bao giờ trách móc thím chưa? Cả các thím nữa! Nhưng cháu chỉ nhượng bộ một bước, mà lại khiến cho thím nghĩ rằng cháu là người rất dễ bắt nạt, có phải vậy không?”
Trịnh Bình ngẩn người, cái này, đây là định diễn vở kịch nào đây?!
Giọng điệu vừa thay đổi, thái độ của Dạ Cô Tinh cũng nhẹ nhàng hơn một chút, “Tôi nghĩ, dù có thế nào đi chăng nữa, chúng ta đều là người một nhà, nếu đã được gả vào nhà họ An, thì là con dâu của nhà họ An, làm cả gia đình này vui vẻ hòa thuận, phát triển thịnh vượng, tôi bị bắt nạt một chút cũng không hề gì.” Đột nhiên giọng nói trở nên nghiêm trọng, “Nhưng là do các người được voi đòi tiên, đứng núi này trông núi nọ, đụng đến ranh giới cuối cùng của tôi!”
“Tôi…” Tôi đụng đến ranh giới cuối cùng của cô khi nào?! Trong lòng Trịnh Bình và những người phụ nữ khác giống như đang có một ngàn con ngựa gào thét như điên chạy qua.
Như biết rõ trong lòng mọi người đang nghĩ gì, Dạ Cô Tinh nói thẳng: “Hôm nay, tôi mời các thím đến nhà làm khách, phục vụ trà ngon, phục vụ món ngon, nhưng các thím thì sao?! Lại còn, lại còn…” Cô đau lòng ôm đầu, đấm ngực dậm chân.
“Cô, cô rõ ràng đã làm chúng tôi ghê tởm! Toàn là sâu bọ, toàn là ve sầu – ọe!” Tống Á Thu điên cuồng hét lên một tiếng, sau đó lại bắt đầu một trận nôn mửa không ngừng.
Dạ Cô Tinh làm ra dáng vẻ “đúng là các người không thích”, giọng nói khàn hẳn đi, buồn bã ỉu xìu, “Trong những thứ Đậu Đan, Tri Liễu Hầu, Kim Thiền Hoa này, có thứ nào không phải là vị thuốc tốt nhất trong đông y, có thứ nào không phải là sơn hào hải vị? Đặc biệt là Kim Thiền Hoa này, còn quý hiếm hơn cả Đông Trùng Hạ Thảo, vậy mà hôm nay lại bị mọi người nói như không đáng một đồng. “
“Ha ha…” Dạ Cô Tinh cười nhạo hai tiếng, “Tôi hiểu rồi, không phải là các thím không thích những thứ này, mà là các thím không thích tôi!”
“…”
Mọi người đều choáng váng!
Trời ạ! Hôm nay tất cả bọn họ cuối cùng cũng biết “đổi trắng thay đen”, “trắng đen lẫn lộn” đích thực là thế nào rồi!
Trên đời này, lại có thể có người không biết xấu hổ đến vậy, nhưng hết lần này đến lần khác, bọn họ vẫn không thể lên tiếng phản bác lại được.
Ngày cô lên đảo, bọn họ đều không ra đón tiếp, đó là sự thật; mà Dạ Cô Tinh gửi lời mời họ đến dự tiệc, không ngần ngại hạ thấp tư thái, mời trà ngon và… đồ ăn ngon, đây lại cũng là sự thật!
Nói đi nói lại, tất cả lỗi lầm đều thuộc về bọn họ, thanh danh tốt đẹp cũng để lại cho con nhỏ đê tiện này thu lợi hết – cái mất còn nhiều hơn cái được!
Bà ba Uông Mẫn Tiệp nghẹn ứ khó chịu trong lồng ngực, hai mắt hoa cả lên, mỹ lệ lăn ra ngất xỉu…
Bình luận truyện