Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 557: Trọng Trách Trên Vai





Đối với những thói quen của người Hàn Quốc, Lục Duệ thực sự không biết nói gì, cái gọi là "Thân thổ như một" là từ quảng cáo có thể thấy được ở bất kỳ nơi nào tại Hàn Quốc, ý tứ là tôi sinh ra ở quốc gia mình, có quốc thổ dưỡng dục tôi trưởng thành, mà thứ sản xuất trên đất đã nuôi lớn tôi mới là thích hợp nhất với tôi, từng thời từng khắc nhắc nhở quốc dân dùng sản phẩm bản thổ.

Cách làm dùng lý niệm bốn chữ này để dẫn dắt tiêu phí của người Hàn Quốc vô cùng thành công.

Trên ví da cửa hàng Hàn Quốc bán ra thường xuyên sẽ nhìn thấy mấy chữ Thân thổ như một này.

Thịt bò Hàn Quốc so với thịt bò nhập khẩu thì đắt hơn hai ba lần, nhưng đại bộ phận dân chúng Hàn Quốc đều ăn thịt bò bản thổ.

Tư tưởng thân thổ như một Thâm căn cố đế đã khiến họ cho rằng, chỉ có đồ bản thổ Hàn Quốc là tốt nhất.
Theo Lục Duệ, đây hoàn toàn chính là một dân tộc chủ nghĩa quá khích, ít nhất thì rất không đáng tin.
"Thế nào? Vị trí chủ nhiệm phòng đốc tra Tỉnh ủy làm không tốt à?" Bao Hằng bỗng nhiên cười nói với Lục Duệ.
Lục Duệ trợn mắt khinh thường: "Anh cả ngày ở nước ngoài ăn thơm uống cay, anh sao biết ngày tháng của tôi sống không tốt?"
Cười hắc hắc, Bao Hằng xoa xoa tay, lộ ra nụ cười anh biết mà: "Đừng quên, tuy rằng tôi không làm quan, nhưng trong nhà có cả đống người làm quan, chưa ăn thịt lớn thì chưa thấy lợn chạy à? Một chủ nhiệm phòng đốc tra như anh không ngờ lại chui vào trong đoàn khảo sát mậu dịch, hoặc là anh phạm tội, hoặc là có chuyện gì mà anh không giải quyết được, chạy đến để tránh phiền.


Phạm tội chắc là khó, anh cũng không thiếu tiền, cũng không phải loại người thích gây chuyện sinh sự, vậy chỉ có thể là tỉnh H các anh xảy ra chuyện gì, có liên quan tới anh, anh mượn chuyện đoàn khảo sát chạy tới nơi này trốn tránh, đúng không?"
Thở dài, Lục Duệ không thể không bội phục những con cháu của người trong quan trường này, con cháu thế gia chân chính, loại lực thấy rõ sâu sắc đối với chính trị người thường không thể với tới, xuất thân trên một mức độ nào đó sẽ quyết định nhãn giới của một người, Bao Hằng từ một chút dấu vết để lại đã phân tích rõ ràng chân tướng toàn bộ sự việc.
Cười Cười gật đầu, Lục Duệ nói: "Coi như là anh nói đúng, mấy ngày nay tôi sẽ ở chỗ anh."
Bao Hằng cười: "Anh cứ tùy ý, dù sao tôi muốn tiền có tiền, muốn người có người." Nói xong, hắn còn lộ ra nụ cười một nam nhân đều minh bạch, nói khẽ: "Dạng gì cũng có, khụ khụ, anh yên tâm đi, tôi sẽ không nói với Nhược Lam."
Lục Duệ mắng thầm một câu, tuy rằng thỉnh thoảng cũng có suy nghĩ muốn chiếm hữu một ngôi sao mà nam nhân đều khát vọng, có điều hiện tại Lục Duệ lại không có tâm tư đó, vị trí của mình vẫn chưa đủ cao, không bảo vệ được mình và người bên cạnh, bằng không Uông Tuyết Đình cũng sẽ không bị thương.
Lắc đầu, Lục Duệ nói: "Tôi chỉ đi chơi chung quanh thôi, ba bốn ngày nữa là tôi về."
Bao Hằng gật đầu: "Cũng tốt, anh tùy ý đi."
"Đúng rồi, Lý Tú Mãn từng nhắc tới tôi, một tổ hợp nữ đoàn cỡ lớn của công ty họ sắp xuất đạo, nha đầu anh nhờ tôi chiếu cố cũng ở trong đó, anh có muốn đi xem không?"
Khi sắp ra khỏi cửa, Bao Hằng nói với Lục Duệ.
Lục Duệ nghĩ một lát, cười nói: "Đi, xem các ngôi sao tương lai thế nào."
Công ty SM vẫn ở trong tòa nhà cũ kỹ, Lục Duệ nhìn căn nhà nát này rồi nói với Bao Hằng: "Nha có tiền như vậy sao không đổi chỗ khác."
Bao Hằng nhún nhún vai: "Không phải tôi tiếc tiền, là cái tên Lý Tú Mãn kia không muốn tiêu tiền cho những việc vô ích, tuy rằng tôi nắm giữ 30% cổ phần, nhưng hắn mới là người phụ trách phụ trách kiếm tiền cho tôi, tôi chỉ lo lấy tiền, chứ quản nhiều như vậy làm gì?"
Trợn mắt khinh thường, hai người sóng vai đi vào trong công ty.
Nhìn ra được, Bao Hằng chắc là đã tới nơi này vài, khi đi qua sân khấu, thái độ cung kính của nhân viên tiếp tân có thể thể hiện ra điều này.
"Tự anh đi chơi đi, tôi lền lầu làm việc." Bao Hằng nói.

Lục Duệ gật đầu: "OK."
Hai người chia tay, Bao Hằng dẫn một đám tử tùy tùng lên lầu, Lục Duệ lại nhà nhà đi lòng vòng, nhớ mang máng, phòng luyện tập của thực tập sinh hình như là ở lầu ba, Lục Duệ dứt khoát một mình tự đi.
Có điều rất rõ ràng, đối với Lục Duệ không quen thuộc với tình huống mà nói thì nơi này vẫn rất rối loạn.
Mất cả nửa ngày đồng học bất đắc dĩ từ bỏ, hắn trực tiếp lựa chọn xuống lầu, ra ngoài cửa công ty thì quẹo phải, tiến vào một quán cà phê.
"Chú, sao chú lại ở đây?"
Ngay khi Lục Duệ vừa gọi một cốc cà phê thì một giọng nói kinh ngạc vang lên ở bên tai mình.
Ngẩng đầu, Lục Duệ không khỏi bật cười.
"Tiểu nha đầu, đã cao vậy rồi à, tới đây ngồi đi." Trước mặt Lục Duệ chính là Kim Thái Nghiên đã lâu không gặp, có điều theo Lục Duệ, tuy rằng hai năm không gặp, nhưng cô bé này vẫn không lớn hơn bao nhiêu, trên cơ bản vẫn cao hơn một mét rưỡi.
Rất rõ ràng tồn tại oán niệm cực lớn đối với chiều cao của mình, nha đầu Kim Thái Nghiên nghe thấy lời nói của Lục Duệ thì lập tức trợn tròn mắt, có điều nghĩ đến bên cạnh còn có người khác, đành phải oán hận trừng mắt lườm Lục Duệ một cái.
"Chú, sao chú lại tới Hàn Quốc?" Sau khi Ngồi xuống, Kim Thái Nghiên hỏi Lục Duệ, đối với ông chú thần bí này, cô ta vẫn rất có thiện cảm, dù sao đối phương đã mấy lần giúp mình.
Lục Duệ bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi già thế à? Nói với cô bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi là chú.

CÒn nữa, không giới thiệu bằng hữu của cô với tôi à?"
Kim Thái Nghiên lúc này mới nhớ ra, vội vàng giới thiệu bốn nữ sinh bên cạnh với Lục Duệ.

"Chú, đây là Trịnh Tú Nghiên, Hoàng Mỹ Anh và Lâm Duẫn Nhi, đều là thực tập sinh của công ty tôi, vài tháng nữa là chúng tôi sẽ xuất đạo."
Nói xong, nói với bốn cô gái: "Đây là: "Đây là chú mà tôi quen, người Hoa Hạ, hình như là bằng hữu của quản lý Bao tử, lúc trước là hắn giới thiệu tôi vào công ty."
Mấy người lập tức sửng sốt, các nàng tất nhiên đều biết chuyện Kim Thái Nghiên lúc trước thi không qua, lại không ngờ rằng người trước mặt này đã giúp cô ta khơi thông quan hệ, phải biết rằng trong giới giải trí Hàn Quốc ai chẳng biết người quản lý Lý Tú Mãn của công ty SM rất cố chấp, nhưng người này không ngờ có thể khiến Lý Tú Mãn cúi đầu, thật là nhìn không ra.
Một đám tiểu nha đầu chưa hiểu sâu đời mà thôi, một khi biết được thân phận của Lục Duệ thì lập tức có chút khẩn trương.
Đương nhiên trừ Trịnh Tú Nghiên.
Đây không phải là lần đầu tiên gặp mặt Lục Duệ, cô gái này nhìn qua vẫn rất lãnh ngạo, hoặc là nói, vẫn dễ thất thần.
"Khụ khụ, chú, tôi hỏi chú sao lại tới đây mà?" Lời nói của Kim Thái Nghiên đã làm ngắt quãng suy nghĩ của Lục Duệ.
Lục Duệ bất đắc dĩ xoa đầu nha đầu này: "Tôi là tới đây chờ Bao Hằng, à, chính là quản lý Bao tử của các cô đó, qua mấy ngày nữa sẽ về nước, lúc nào cô thành đại minh tinh, nhớ phải ký tên tặng tôi đó."
Ở trong mắt Lục Duệ, mấy nha đầu này chính là trẻ con, nhìn Lâm Duẫn Nhi chỉ một mực yên lặng không lên tiếng, Lục Duệ cười ha ha, nói: "Duẫn nhi có phải từng chụp quảng cáo hay không?"
Nghe hắn nói như vậy, Lâm Duẫn Nhi lập tức ngẩng đầu nói: "Chú ở Hoa Hạ cũng từng xem à?"
Lục Duệ cười ha ha nói: "Có xem một chút, lúc ấy tôi còn nói không ngờ không ngờ tiểu nha đầu xinh đẹp như vậy."
Đúng là người lăn lộn trong quan trường, mấy câu của Lục Duệ đã lừa cho Lâm Duẫn Nhi vui vẻ.
Đang nói chuyện thì di động của Lục Duệ đổ chuông, tiếp máy, mày Lục Duệ lập tức nhăn lại.
" Đồng chí Lục Duệ à? Tôi là Hạ Tuấn."
Giọng nói nghiêm túc của thư ký trưởng Tỉnh ủy Hạ Tuấn từ trong điện thoại truyền đến.
Lục Duệ trong lòng chấn động, đứng lên đi sang một chỗ yên lặng nói khẽ: "Chào thư ký trưởng Hạ, tôi là Lục Duệ."
Hạ Tuấn nói: "Đồng chí Lục Duệ, anh lập tức mua vé về nước, chuyện trọng yếu cần anh xử lý."

Lục Duệ biến sắc, hắn biết khẳng định khẳng định đã xảy ra chuyện, bằng không Hạ Tuấn cũng sẽ không vội gọi mình về nước như vậy.
Gật đầu, Lục Duệ nói: "Thư ký trưởng yên tâm, tôi lập tức sẽ dọn đồ về nước, có điều bên tỉnh trưởng Vương?"
Hạ Tuấn ngắt lời hắn: "Không cần phải xen vào không cần phải bận tâm, tôi sẽ phụ trách thông tri cho anh ta."
Buông điện thoại, Lục Duệ đi đến trước mặt đám người Kim Thái Nghiên, cười ha ha nói: "Tôi phải đi rồi, tiểu nha đầu, chúng ta có duyên lại gặp."
Kim Thái Nghiên nhướn mày nói: "Ông chú Cổ quái, luôn xuất quỷ nhập thần."
Cười cười, Lục Duệ cảm thấy nha đầu này rất đáng yêu, nhìn thoáng qua Trịnh Tú Nghiên, Lục Duệ nhẹ nhàng nói: "Chúc mừng các cô có thể xuất đạo làm ngôi sao, nếu đã lựa chọn con đường này thì phải kiên trì, tôi nhớ rõ có người từng nói với tôi, làm việc nhất định phải đi theo tâm của mình, tiếng Anh gọi là followmyheart, hy vọng các cô cũng có thể làm được."
Mấy nha đầu lâm vào trầm tư, chỉ có Trịnh Tú Nghiên ánh mắt sáng ngời, nhìn Lục Duệ không biết suy nghĩ cái gì.
Liên hệ với Bao Hằng, Lục Duệ bảo hắn đưa mình tới sân bay Seoul, mua vé buổi tối bay thẳng về Phụng kinh, Lục Duệ vội vàng chạy về Hoa Hạ.
Đối với Lục Duệ mà nói, chuyện có thể khiến Hạ Tuấn bảo mình về xử lý, khẳng định không phải việc nhỏ, nói không chừng có thể là có liên quan tới chuyện thế lực các phương diện đánh cờ lần này.
Xuống máy bay, Lục Duệ dùng thời gian transit bấm số điện thoại của Trần Dương, hiện giờ người mình có thể tìm hiểu tin tức cũng chỉ có Trần Dương.
" Anh Trần, có việc gì thế?" Lục Duệ đi thẳng vào vấn đề.
Trần Dương mỉm cười nói: "Tôi biết anh sẽ gọi mà, bí thư Hàn ở bên cạnh, ông ấy muốn nói chuyện với anh."
Biến sắc, trong lòng Lục Duệ lập tức cảnh giác, chuyện không ngờ nghiêm trọng đến mức khiến bí thư tỉnh ủy Hàn Định Bang cũng phải chú ý, chẳng lẽ nói, thực sự như mình đoán, tỉnh lý có đại sự xảy ra sao
Đang suy nghĩ thì bên tai vang lên giọng nói của Hàn Định Bang: "Tiểu Lục à, xem ra cậu không thể tránh được rồi."
Lục Duệ cười, trầm giọng nói: "Bí thư Hàn ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ xuất hết toàn lực."
Hàn Định Bang gật đầu, dùng giọng nói nghiêm túc nói: "Lần này, bất kể là như thế nào cũng phải cẩn thận, trọng trách trên người anh không nhẹ đâu."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện