Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Chương 31: Thịt Bò Bằm Chưng (1)



“Mạc Thanh Thành, anh làm gì người ta vậy?” Có thân ảnh tựa vào cửa, là Phong Nhã Tụng tới thúc giục thức ăn, trước giờ hắn vốn có tiếng là tiểu công tử đùa chết người không đền mạng, lúc này dồn hết tâm sức bắt chẹt, nhìn Đầu Bài từ đầu tới chân, “Xem mặt Thanh Thanh đỏ kìa, sắp đỏ hơn cả khăn quàng đỏ rồi.”

Nước sốt đã xong, cùng với hành băm, rắc trên người chú cá.

Quả nhiên là thơm nức mũi.

Đầu Bài bưng dĩa cá, liếc mắt nhìn Phong Nhã Tụng, người này liền lập tức thu hồi vẻ mặt trêu chọc, ngoan ngoãn đi vào bưng cá. Ngày thế này, đắc tội đầu bếp là không có đồ ngon ăn đâu………..

Phong Nhã Tụng đi ra rồi, phòng bếp như cũ có tạp âm của máy hút khói, cô cảm thấy mình như bị tiếng ồn chấn động, cả linh hồn cũng muốn nhảy ra ngoài rồi, dường như nghe được bản thân thì thào: “Em ra ngoài trước, dù sao cũng không giúp được gì…….”

Mạc Thanh Thành nói gì?

Không biết.

Cô ra ngoài, phòng ăn ở một góc phòng khách, mọi người ngồi vây quanh bàn ăn, đều treo nụ cười đầy bát quái, nhường ra một chỗ cho Cố Thanh. Hoàn toàn vì Phong Nhã Tụng hỏi câu hỏi kia trong bếp, mọi người đều tự phác họa ra những hình ảnh khác nhau, nhưng ý nghĩa đều giống: Đàu Bài……. nhất định làm chuyện xấu.

Về phần đã làm chuyện xấu gì ư?

Mọi người mắt nhìn Cố Thanh, bên trái là Tuyệt Mỹ đang uống bia, bên phải là Bã Đậu đang cầm đũa ăn vụng, diễn viên chính được bảo hộ vô cùng nghiêm cẩn, hoàn toàn không để

cô bị đùa giỡn đó? Nhưng chính vì thế, nữ diễn viên của chúng ta uống nước chanh lạnh, vẫn có xu thế càng uống mặt càng đỏ………

Đầu Bài nấu ăn rất nhanh.

Hoàn toàn là hiệu suất cỡ đầu bếp khách sạn, thức ăn được bưng lên, gà hầm bao tử nấu tiêu, chả tôm tươi nhồi đậu hà lan, ngư hương cà ngàn tầng, miến cà ri thịt bò, nghêu xào ớt, sườn xào tiêu, trân châu ốc biển…. Món cuối cùng….. Yêm đốc tiên……. T.T……. Đây căn bản là tập hồi ký quen biết của hai người………

Trong đó có một hai món cô từng thử làm, dù không đến mức vô cùng thê thảm, nhưng hoàn toàn không có vẻ mê người như trước mặt đây, còn chưa ăn thử, cô đã dám khẳng định tuyệt đối ăn ngon.

“Hôm nay thật phong phú nha.” Wwwwk nhìn tới mắt sắp lồi ra, “Bình thường chỉ có hai món……”

Cô uống ngụm nước trái cây, cũng nhìn chằm chằm bàn đồ ăn ngẩn người.

Đậu Đậu Bã Đậu tưởng cô sợ bị trêu chọc, thanh giọng hỏi: “Thanh Thanh, lúc trước vì sao em gia nhập giới cổ phong vậy?”

“Em?” Cố Thanh dời lực chú ý khỏi thức ăn, “Kỳ thật…. ban đầu bị bạn học nô dịch, bắt em hỗ trợ biên khúc một bài, mới biết đến giới này…..”

“Em biết biên khúc?” Đậu Đậu Bã Đậu rất kinh ngạc, “Vậy nhất định biết soạn khúc?”

“Từng làm một ít, cũng không phải người nổi tiếng hát.”

Đậu Đậu Bã Đậu hai mắt sáng rỡ.

Cô thân ở trong giới cổ phong và lồng tiếng, đương nhiên biết một người vừa biết soạn và biên khúc có…. giá trị thế nào: “Em còn là ca sĩ? ……. Thanh Thanh, thì ra em có nhiều công năng vậy a, khó trách Đầu Bài thích em vậy T.T……”

Phỉ Thiếu cũng kinh ngạc: “Giới cổ phong, soạn và biên khúc đều rất kiêu ngạo, Thanh Thanh, rất nhiều tiểu xã đoàn ngay cả người soạn cũng không có, xã trưởng của em cũng tốt số quá đi? Anh làm chủ đục khoét nền tảng, Thanh Thanh, qua xã đoàn của chúng ta đi.”

Người nào đó đang thọc gậy bánh xe một cách hăng hái, Mạc Thanh Thành đã rửa xong dụng cụ nấu nướng, rời khỏi phòng bếp.

Hắn thả tay áo sơ mi xuống, lập tức liền từ đầu bếp trở về Đầu Bài đại nhân phong lưu phóng khoáng. Hắn dường như không hề kinh ngạc với chuyện Thanh Thanh có thể soạn lẫn biên khúc mà mọi người thảo luận…. cũng không có gì đáng kinh ngạc, thật ra Cố Thanh đã sớm nói qua, cô muốn tặng hắn một bài hát mà……

Hắn ngồi xuống, ngay cạnh Cố Thanh.

Đồ uống trước mặt mọi người rất đa dạng, từ bia đến rượu trắng, đến nước trái cây, đến chỗ hắn…. biến thành sữa chua…. thật đúng là vạn năm cuồng sữa chua……

Cố Thanh phát hiện bản thân không thể khống chế mà chú ý nhất cử nhất động của hắn, thậm chí hắn cầm đũa, chỉ động tác đó, đối với nàng đều bị phóng đại lên vô số lần. Mạc Thanh Thành vô cùng tự nhiên gắp phần thịt ngon nhất gần vây cá, đặt vào bát của Cố Thanh: “Không phải khen thơm sao? Ăn nhiều chút.”

“Vâng……” Cô lặng lẽ cầm bát, trong ánh nhìn không hề dè dặt của mọi người, yên lặng ăn cá của mình.

Sau đó, phần thịt ngon phía bên kia cũng bị gắp đến bát của cô.

Được rồi….. Hai miếng thịt mọi người đỏ mắt thèm nhất đều cho kim chủ. Mọi người lo lắng Đầu Bài sẽ gắp cả con cá cho phu nhân nhà mình, vội vươn đũa, nhanh chóng phân chia hết con cá.

Please, Đầu Bài đại nhân rất ít khi làm cá đó…………

Cá Đầu Bài đại nhân làm là ngon nhất đó………

Còn Đàu Bài, trong lúc mọi người giành cá, đũa đã hướng về phía những món khác. Tóm lại, những phần ngon nhất đều cho Cố Thanh, cô nhìn bát đầy đồ ăn, cảm thấy thật sự không ổn, liều mạng ăn. Một người liều mạng gắp, một người liều mạng ăn, bữa cơm này ăn chưa tới mười phút, cô đã cảm thấy no T.T…….

Phỏng chừng do Đầu Bài đã phó thác chung thân…… Mọi người không hẹn mà cùng nhớ lại lúc mới vừa vào giới, vô cùng buồn bã. Đậu Đậu Bã Đậu vừa ăn măng trong bát mình vừa thở dài: “Vẫn là giới cổ phong tốt, ít nhất có nửa fan là nam, fan của drama đa số đều là nữ, thiệt tình không có chỗ cho nữ CV sống yên…..” Cô vừa nói xong vừa cười nhìn Thanh Thanh, “Bất quá nếu chị là đàn ông thì chống đỡ không nổi. Ví dụ như…. mấy đại nam nhân đang ngồi đây, mỗi người đều có mấy vạn fan, lại chỉ có hai loại, một là hy vọng bản mạng của mình thích nam nhân, còn lại là hy vọng bản mạng thích chính mình…….”

Cố Thanh ừ một tiếng, đây tuyệt đối là thái độ bình thường…..

Kỳ thật….. cô không thuộc loại nào cả, hoàn toàn là người nghe được tiếng đã thỏa mãn rồi.

Về phần vì sao lại phát triển đến quan hệ bây giờ, ack…….

May mắn, buổi tối còn có cuộc thi lồng tiếng, Mạc Thanh Thành vừa khéo là một trong những giám khảo, hắn cần đưa Cố Thanh về trường trước, rồi mới về login. Nửa tiếng sau, Cố Thanh rốt cục cũng phải giơ cờ hàng, một ngụm cũng ăn không nổi nữa, Mạc Thanh Thành mới buông đũa, bỏ lại một phòng người, hai người rút trước.

Lúc này, vừa vặn là thời gian kẹt xe nhất trên đường.

Cố Thanh muốn nói, cô tự trở về được, nhưng Mạc Thanh Thành đã dắt cô đến ga tàu điện ngầm gần nhất.

Cô tính tính thời gian, tổng cộng bảy trạm, đi về khoảng một tiếng, vừa vặn kịp giờ cuộc thi…… Lúc này mới an tâm đôi chút. Điều hòa trong ga tàu điện ngầm rất tốt, lúc hai người đứng ở sân ga chờ xe, đều tự ôm áo khoác của mình, cô ngửa đầu nhìn đồng hồ, tuyến tiếp theo đến trạm còn 2’48”.

Mạc Thanh Thành đang nghe điện thoại.

Tầm mắt của cô bay bay, nhìn biển quảng cáo đối diện đường ray.

“Nhanh nhanh, mình phải về nghe cuộc thi a…..” Phía sau có một cô bé sốt ruột.

“Tới kịp tới kịp,” Một cô bé khác trấn an bạn, “Vở kịch hôm nay, bản mạng của cậu đâu có báo danh đâu? Hắn diễn vai ở vở kịch vòng sau mà?”

“Cậu….. chẳng lẽ….. không….. biết….. đại bản mạng của mình…… Thương Thanh Từ….. Đêm nay……. là giám khảo……..”

Đổ mồ hôi…..

Cô không dám quay đầu lại, nhưng rõ ràng nghe cô bé nói từng chữ là nghiến răng nói ra……

T.T…..

Cô nhìn Đàu Bài, người ta phi thường bình tĩnh ừ một tiếng, nói với điện thoại rằng mình biết rồi, còn nói thêm vài vấn đề bổ túc bồi dưỡng gì đó. Không biết là do thật sự không nghe được, hay là do nghe nhiều quá nên quen rồi…… Dù sao một tiểu trong suốt như cô không thể hiểu được tâm lý của người sớm được phong thần như Đàu Bài…….

“Đầu Bài là giám khảo? Đầu Bài là giám khảo?! A A A A, sao cậu không nói sớm a, nói sớm mình sẽ không ăn cá viên cà ri [1], có thể tiết kiệm mười phút xếp hàng a!”

……….

Hai vị fan trung thành……..

Bên cạnh hai cô gái còn có một người hiển nhiên là ngoài giới, nhìn hai người hưng phấn nhắc đến cùng một danh từ —- “Đàu Bài”, hơi tò mò hỏi, lập tức bị tiến hành ‘truyền thụ’ tẩy não. Không có ngoại lệ, đều là Đầu Bài đại nhân khuynh quốc khuynh thành thế nào, có hơn mười mấy vạn fan, nhân phẩm rất tốt, hoàn toàn không có tiền sử đen tối gì…….

……….

Cố Thanh tiếp tục nhìn đồng hồ, còn 20s.

Sao cô lại có loại tâm lý phải bảo vệ Đầu Bài không bị phát hiện vậy, vô cùng chột dạ cầu nguyện, thời gian qua nhanh nhanh chút, nhanh nhanh lên tàu điện ngầm. Phía cuối đường ray đã xuất hiện ánh sáng, tàu điện ngầm rốt cục đến ga.

“Cậu biết mình thích Đầu Bài từ khi nào không?! Rất sớm rất sớm đó, mình là tro cốt fan của anh ấy, từ khi anh ấy lồng tiếng cho Thị Hoàn Ngân[2], mình liền thích anh ấy! Cậu về nhà nhất định phải nghe! Mình thề, cậu nghe xong liền trở thành fan cho coi, lúc ấy mình nghe đến khóc….”

( ⊙ o ⊙)……..

Thật trùng hợp.

Cô cũng vậy……..

Cửa tàu điện mở ra, người bên trong không nhiều lắm, cũng đủ để hai cô gái và bọn họ chen chúc vào. Mạc Thanh Thành nghe điện thoại xong, giam nàng ở chỗ nối hai toa xe, dáng hắn cao, đứng nghiêng người, ngăn tất cả những người cạnh họ.

Bất quá…… Tư thế hai tay hai bên sườn, giam lấy cô thế này cũng rất……..

Rất khiến người ta ngượng ngùng a.

“Lần đầu tiên em nghe giọng anh, là lúc nào thế?” Giọng của Mạc Thanh Thành hơi thấp, âm lượng thích hợp cho hai người nhỏ giọng nói chuyện.

Hắn nghe được lời người ta nói lúc nãy sao?

( ⊙ o ⊙) …… Vậy mà vẫn bình tĩnh như thế….. quả nhiên là thân kinh bách chiến.

“Cũng là Thị Hoàn Ngân,” Cô nhỏ giọng nói, hơi ngượng, “Là phần lồng tiếng nhân vật Thị Hoàn Ngân của anh.”

“Nhân vật đó à,” Mạc Thanh Thành cười, “Em không biết sao, tên của anh và Tuyệt Mỹ Sát Ý đều có liên qua đến nhân vật đó? Tuyệt Mỹ Sát Ý, là chiêu thức chiến đấu của Thị Hoàn Ngân, còn Thương Thanh Từ, là màu bên trong áo đội trưởng của Thị Hoàn Ngân.”

……………

……………

Cô đương nhiên biết……..

Thương Thanh Từ, là màu bên trong áo đội trưởngcủa Thị Hoàn Ngân……

Tuyệt Mỹ và Thương Thanh Từ đều phối âm cho vai này, chẳng qua một là giai đoạn trước, một là hậu kỳ…….. Nên sớm đã có fan đào bới, giải thích rõ ràng rành mạch, bất quá có thể ở nhiều năm sau, nghe được chính chủ giải thích như thế, vẫn phi thường viên mãn.

Manga cô yêu nhất.

Vai diễn cô yêu nhất.

Còn có diễn viên lòng tiếng cô yêu nhất phối âm, quả thực rất hoàn mỹ.

Tàu điện ngầm bắt đầu báo trạm, cô nhớ tới trong anime đó, Thị Hoàn Ngân rời khỏi Loạn Cúc mình yêu, biết bản thân đi làm gián điệp, thân rơi hiểm cảnh….. phi thường vô tư, phi thường ôn nhu nói lời nói kia.

Cố Thanh thở một hơi: “Em thích nhất một câu, là khi Thị Hoàn Ngân rời đi, nói với Loạn Cúc câu kia,” cô vừa nói một nửa, Mạc Thanh Thành vô cùng tự nhiên tiếp lời: “Tạm biệt, Loạn Cúc……. Thực xin lỗi.”

Hoàn toàn không cần chuẩn bị.

Thanh âm hoàn toàn đúng lúc, lập tức có thể kích động cảm xúc của người khác…….

Lúc trước cô đeo tai nghe, lặp đi lặp lại đoạn đó hơn chục lần, chỉ để nghe phối âm không chút tỳ vết của Thương Thanh Từ…….. Bây giờ, hiện tại, trước mắt, bên tai, chất giọng này….. cố ý vì mình….. tái hiện nguyên âm…..

Thật hạnh phúc……..

Hạnh phúc muốn chết luôn T.T ……….

[1] cá viên cà ri

[2] Thị Hoàn Ngân: đây là anh Ichimaru Gin trong tryện Bleach, người anh ấy yêu – Loạn Cúc là Rangiku Matsumoto.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện