Rể Sang Đến Nhà

Chương 118: Bão táp video



Phòng viện trưởng.

Sở Trung Thiên nhận bản báo cáo khám sức khỏe rồi nói: "Bệnh thính lực suy giảm của bà cụ có thể đeo máy trợ thính, nhưng bệnh đục thủy tinh thể của bà cụ cần phải được phẫu thuật."

Tiêu Thiên gật đầu: "Gọi các bác sĩ nhãn khoa giỏi nhất của bệnh viện tới tiến hành phẫu thuật cho bà của tôi!"

“Vâng!” Sở Trung Thiên nói.

"Không sao, chúng ta về trước, hai ngày sau đưa bà ngoại tới.”

"Tôi tiễn mọi người!"

Sở Trung Thiên đưa họ đến bãi đậu xe, nhìn xe của họ rời đi mà thở phào một hơi.

Đưa tay lên mới biết trán mình toàn là mồ hôi.

"Không được, phải mở một cuộc họp càng sớm càng tốt, phải đảm bảo rằng ca phẫu thuật hoàn toàn an toàn!"

Đây thật ra chỉ là một ca phẫu thuật đục thủy tinh thể nhỏ, nhưng chỉ cần liên quan tới Tiêu Thiên thì đã là chuyện lớn, nhất định không được có sai lầm gì, bởi vì anh là chiến thần Bắc Cảnh, là trụ cột tinh thần của tất cả mọi người ở biên giới phía Bắc!

Trêи đường trở về, Tần Ngọc Liên hỏi: "Tiêu Thiên, con biết viện trưởng Sở sao?"

"Vâng!"

Tiêu Thiên nhẹ giọng nói: "Anh ta từng là bác sĩ đi theo quân đội dưới quyền của con."

"Là thật sao?"

Tần Ngọc Liên rất ngạc nhiên.

“Đương nhiên là thật.” Tiêu Thiên mỉm cười.

Sở Trung Thiên trước đây thực sự là bác sĩ quân y ở Bắc Cảnh, nhưng xét về trình độ y khoa, anh ta chỉ là người kém cỏi nhất trong số rất nhiều bác sĩ quân y.

Trần Mộng Dao ngây ngốc nhìn anh, lần nào cô cũng cảm thấy như thể đã hiểu rõ Tiêu Thiên, nhưng mỗi lần anh lại mang đến một sự ngạc nhiên khác nhau.

Người đàn ông này có thực sự là một kẻ đào ngũ?

“Tôi biết tôi đẹp trai, nhưng em không cần phải nhìn tôi như vậy?” Tiêu Thiên cười nói.

“Hừ, ai thèm nhìn chú?"

Trần Mộng Dao đỏ mặt: "Em chỉ đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ."

"Hahaha ... Vậy tại sao em lại đỏ mặt?"

Nhìn thấy hai người tán tỉnh nhau, Tần Ngọc Liên không nhịn được mỉm cười, nói thử thách nửa năm, giờ mới có hơn một tháng đã tới mức độ này rồi, sợ nửa năm sau e là con cũng có rồi ấy chứ.

Bà cũng hiểu con gái mình, 80% không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Tiêu Thiên.

Nhưng ngoài Tiêu Thiên, còn ai sẽ đối xử với gia đình họ thật tâm như vậy?

Có vẻ như bà sẽ phải chăm chỉ học nấu ăn hơn trong thời gian tới, thậm chí bà còn băn khoăn không biết có nên đăng ký học nấu ăn hay không.

Chẳng bao lâu, họ đã về đến nhà.

Tinh!

Khi thang máy đến, Tần Ngọc Liên đỡ bà cụ ra, vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy Tần Nhu đứng trước cửa nhà cô.

“Tiểu Nhu, sao cháu lại tới đây?"

“Bác, bác đã về rồi!” Tần Nhu nói: “Cháu tới đây nói chuyện với bà nội.”

Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao mỉm cười với nhau.

“Bà nội, cháu giúp bà!” Tần Nhu vội vàng bước tới đỡ bà cụ.

Tần Ngọc Liên cũng rất xúc động, thầm cảm phục quyết định của Tiêu Thiên tối qua.

Điều này không chỉ duy trì lòng tự trọng của đứa nhỏ, mà còn làm đứa nhỏ hiếu thảo với bà của mình, đồng thời cũng rèn luyện cho nó biết giữ lời hứa.

Có thể nói là một mũi tên trúng ba con nhạn.

Buổi sáng, ở nhà cùng bà cụ, buổi chiều Trần Mộng Dao trở lại công ty làm việc.

Vừa bước vào công ty, Trần Mộng Dao đã cảm thấy ánh mắt của mọi người không đúng lắm.

Một đám ánh mắt đầy vẻ ɖâʍ tà, nữ nhân viên nhìn mình cũng là vẻ mặt khinh thường.

Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?

Trần Mộng Dao đến văn phòng, không thoải mái.

"Tiểu Nhã, đến văn phòng!"

Ngay sau đó trợ lý Tiểu Nhã đã mở cửa bước vào.

“Tiểu Nhã, công ty có chuyện gì xảy ra?” Trần Mộng Dao cau mày hỏi.

Tiểu Nhã run lên, vẻ mặt mất tự nhiên nói: "Không ... không, không có chuyện gì!"

"Thật sao, sao người khác nhìn tôi có vẻ kỳ quái?"

“Có lẽ… Có lẽ là do tổng giám đốc quá xinh đẹp.” Tiểu Nhã bắt đầu nói lắp.

“Tiểu Nhã, cô đã ở bên tôi cũng được một thời gian, cô nên biết tính khí của tôi!” Trần Mộng Dao nói: “Tôi sẽ hỏi một lần nữa, đã xảy ra chuyện gì?

"Tổng... tổng giám đốc!"

Tiểu Nhã nghiến răng, lấy điện thoại ra và cho cô xem một đoạn video khó coi.

Nhân vật nữ chính trong video, dưới ánh đèn mờ ảo, có phần giống với cô.

Điều khiến cô không thể chấp nhận được nhất chính là dòng chữ ở cuối video.

"Giám đốc điều hành của Tập đoàn Trần Thị, niềm đam mê tuôn trào sau cơn say..."

Cái này... cái này ...

Trần Mộng Dao cảm thấy thế giới quay cuồng, cô cắn đầu lưỡi, cơn đau khiến cô tỉnh táo lại.

Cô chống tay lên bàn, sắc mặt tái nhợt nói: "Đoạn video này bắt đầu có từ khi nào?"

“Tổng giám đốc, tôi không biết.” Tiểu Nhã sợ đến mức sắp trào ra nước mắt: “Ngay khi tôi đến công ty, họ đã phát tán khắp nơi. Thậm chí, họ còn nói rằng người phụ nữ trong đoạn video này là… tổng giám đốc. ! "

Ầm ầm!

Giống như có tiếng sét xẹt qua tai, cơ thể cô run lên, nếu Tiểu Nhã không đỡ cô thì cô đã khuỵu xuống đất.

"Đây không phải tôi, đây không phải tôi!"

...

Cùng lúc đó, đoạn video này nhanh chóng lan truyền trêи mạng, toàn bộ Vân Thành đều biết đoạn video làʍ ȶìиɦ của giám đốc tập đoàn Trần Thị đã bị lộ ra.

"Này, anh thấy chưa, không ngờ Trần Mộng Dao lại là một người phụ nữ như vậy."

"Ừ, bề ngoài thì ra vẻ thanh thuần, không ngờ bên trong thì lại như vậy!"

"Đều là giả bộ, mà anh cũng tin?"

Các nhân viên của bất động sản Phú Hoa tụ tập tốp năm tụm ba, Trần Dũng còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra thì Trần Văn Siêu vội vã chạy vào phòng làm việc, trêи khuôn mặt tràn ngập niềm vui khôn tả.

"Bố, Trần Mộng Dao toi đời rồi!"

Trần Văn Siêu nhanh chóng nhấp vào video và đặt nó trước mặt Trần Dũng.

Nhìn đoạn video khó coi, Trần Dũng muốn nổi giận, khi nhìn rõ mặt người phụ nữ trong video, ông ta sững sờ.

Đây... đây... đây là Trần Mộng Dao?

"Bố, trời cũng giúp chúng ta. Trần Mộng Dao thực sự đã đến quán bar để vui vẻ, bị người ta đùa giỡn không nói, đoạn video còn bị lộ ra."

Trần Văn Siêu cười và nói, "Con thực sự không biết tên rác rưởi Tiêu Thiên nghĩ gì khi xem đoạn video này. Con nghĩ rằng biểu cảm trêи khuôn mặt của hắn ta chắc chắn rất đặc sắc."

Sau cú sốc, Trần Dũng đã yêu cầu tắt video: "Video này được lưu truyền khi nào?"

“Sáng sớm hôm nay, bây giờ sợ rằng toàn bộ Vân Thành đều đã biết chuyện này!” Trần Văn Siêu tặc lưỡi: “Không ngờ cô ta lại lăng loàn như vậy.”

Trần Dũng nheo mắt nói: "Đây là cơ hội tốt để tấn công tập đoàn Trần Thị. Làm sao có thể bỏ qua một vụ bê bối như vậy!"

"Đi, để đoạn video này lưu hành càng rộng rãi càng tốt. Tốt nhất hãy để tất mọi người biết, bố xem sau này nó còn có mặt mũi nào ra khỏi nhà!"

"Đúng!"

Trần Văn Siêu hào hứng đi ra ngoài.

...

"Bốp~!"

Trần Thiến tát vào mặt Lã Tín.

Một dấu tay màu đỏ tươi xuất hiện trêи mặt hắn ta.

"Tên khốn nạn, sao anh có thể làm như thế?"

Khuôn mặt của Trần Thiến đỏ bừng, hôm nay vòng tròn bạn bè của cô ta toàn là một video, cô ta bấm vào đó mới phát hiện ra rằng nữ chính trong đó là chính mình!

Cô ta cảm thấy mình như một gái bán hoa, bị mọi người nhìn trần như nhộng.

Cảm giác này khiến cô ta xấu hổ muốn chết.

Lã Tín ɭϊếʍ vị ngọt tanh nơi khóe miệng, cái tát này thực tàn nhẫn, khóe miệng hắn đã chảy máu.

Tuy nhiên, thay vì tức giận, hắn lại cười nói: "Nhìn kỹ đi, người trong video rõ ràng là Trần Mộng Dao, hoàn toàn không phải em!"

Cái gì?

Trần Mộng Dao?

Trần Thiến sững sờ, sau đó cô lại lấy điện thoại ra xem, dưới ánh đèn mờ ảo, cô thật giống Trần Mộng Dao.

Đột nhiên, cô hiểu ý của Lã Tín.

"Em đã hiểu chưa?"

Lã Tín chế nhạo: "Tối hôm qua không phải nói cho anh biết, em ghét nhất Trần Mộng Dao sao? Anh đang giúp em, mà em lại đánh anh?"

"Bây giờ mọi người trong Vân Thành đều nghĩ rằng người trong video là Trần Mộng Dao, không phải em!"

"Nhưng, anh cũng không nên làm vậy..."

"Quá tàn nhẫn phải không?"

Lã Tín lắc đầu: "Không, không tàn nhẫn một chút nào. Anh có làm gì cũng chẳng là gì so với cô ta. Em luôn sống trong sự ám ảnh của cô ta rồi, chỉ có hủy bỏ cô ta, em mới có thể tìm lại chính mình."

“Hủy bỏ cô ta, tìm lại chính mình?"

Trần Thiến thì thầm.

Càng nói, ánh sáng rực rỡ trong mắt cô ta ngày càng tăng.

“Cảm ơn anh, em hiểu lầm anh rồi!"

Trần Thiến nhìn Lã Tín có lỗi: "Xin lỗi, vừa rồi em ra tay quá nặng, em xoa cho anh!"

Lã Tín nắm tay cô trìu mến nhìn cô: "Không quan trọng, chỉ cần em có thể cởi được nút thắt trong lòng, anh sẵn sàng làm bất cứ việc gì."

"Em..."

Trần Thiến nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lã Tín, trái tim cô gần như bị hắn lấp đầy.

"Em yêu, anh yêu em!"

Nói xong, môi đỏ mọng bị lấp đầy, bàn tay của Lã Tín thò vào trong quần áo cô ta...

“Không được, vẫn còn đau!” Trần Thiến nắm lấy tay hắn không cho vào.

“Nhưng anh rất khó chịu, làm sao bây giờ?"

Nhìn nơi căng phồng của Lã Tín, cô ta ɭϊếʍ môi, cười mê hoặc, cúi đầu áp sát hắn!

Đầu của Lã Tín đột nhiên ngả ra phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện