Rể Sang Đến Nhà
Chương 126: Kiện cho táng gia bại sản
Thực ra Triệu Phu trong lòng đã đoán được đại khái, nhưng không dám khẳng định.
Hiện tại ông đã dám khẳng định rồi.
Tại thời điểm này ở thành phố Việt, điều ông nghe mọi người nói nhiều nhất chính là "Dao Trì", trong một đêm đã lớn mạnh trở thành một tập đoàn lớn mạnh.
Hơn nữa trước khi ông về đây, công ty này đã bắt đầu ra tay với nhà họ Mã.
Nói không hề khoa trương, Dao Trì đã muốn nhe nanh ra, chẳng trách mấy gia tộc quyền quý ở thành phố Việt cũng không khỏi bất an vì họ sợ bản thân sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo.
Lúc này ông nghĩ tới rất nhiều chuyện.
"Được làm việc cùng chủ tịch là niềm vinh hạnh của tôi."
Triệu Phu thực lòng nói.
"Tốt lắm!"
Tiêu Thiên hài lòng gật đầu, làm việc với người thông minh như Triệu Phu, không cần phải nói nhiều.
"Nếu tôi đoán không sai, quý tiểu thư hẳn cũng là sinh viên tư pháp."
Tiêu Thiên cười cười nói: "Vợ của tôi ở Vân Thành cũng mở công ty, đang còn khuyết một vị trí cố vấn pháp luật, tôi nghĩ cô bé có thể đảm nhiệm vị trí này."
Nghe vậy, Triệu Man Man ngẩn ra, trong lòng chợt cảm thấy vui sướиɠ vô cùng.
Hiện tại cô đang tìm kiếm việc thực tập ở công ty luật.
Một người kiêu ngạo như cô không muốn sống mãi dưới đôi cánh của bố, cô không muốn vào những công ty luật sư bình thường, nhưng có tiếng tăm một chút thì lại không đủ sức.
Hiện tại, sự thừa nhận của Tiêu Thiên với cô chính là niềm mong mỏi của cô.
Thế nhưng, Triệu Phu nghe thế, trêи gương mặt lộ ra biểu cảm kinh ngạc, vội vàng từ chối: "Cảm ơn chủ tịch đã có ý muốn nâng đỡ, nhưng con bé bây giờ chỉ là sinh viên, ngay cả chứng chỉ luật sư cũng không có, thật sự không thể đảm đương nổi."
Tiêu Thiên nói: "Không vấn đề gì, nếu có tranh chấp về pháp luật có thể để cô ấy ra mặt, như vậy có thể khiến cô ấy nhanh chóng phát triển, nếu thật sự cần phải lên tòa án để giải quyết, không phải còn có ông hay sao?"
Tiêu Thiên tính toán rất tốt, bố giỏi như vậy, con gái cũng không thể kém cỏi được, coi như anh đầu tư trước.
"Thế này..." Triệu Phu cười khổ, định từ chối tiếp nhưng Triệu Man Man lại không nhịn được mà nói: "Cám ơn chủ tịch, em nhất định sẽ không để chủ tịch thất vọng!"
"Tốt! Hổ phụ sẽ không sinh khuyển nữ, anh tin em!"
Tiêu Thiên cười nói: "Bây giờ em tạm thời giữ chức vậy đi, chờ em tốt nghiệp đại học, thi đố chứng chỉ hành nghề, anh sẽ giao chức trưởng phòng pháp chế của công ty cho em.”
Nghe vậy, Triệu Man Man cười tươi rói, đối với chủ tịch Tiêu Thiên mới gặp mặt chưa được nửa giờ này, cô rất có thiện cảm.
Triệu Man Man đồng ý luôn như vậy, Triệu Phu cũng không đành từ chối.
Lâm Thâm đứng một bên âm thầm gật đầu, không nghĩ đến chủ tịch lại coi trọng Triệu Phu đến vậy, còn đích thân mời gọi, xem ra về sau phải tiếp xúc gần gũi với ông ta hơn nữa.
"Chủ tịch, em có thể đi xem một chút công ty về sau em sẽ làm việc được không ạ?"
Triệu Man Man mở to đôi mắt đầy chờ mong.
"Man Man, chủ tịch trăm công nghìn việc, làm gì có thời gian đưa con đi?"
Triệu Phu đau đầu, con gái mình ở trường đại học Yến Kinh mặc dù được mệnh danh là “thiếu nữ thiên tài tư pháp”, nhưng đạo lí đối nhân xử thế còn kém lắm.
Làm luật sư, không phải chỉ đơn giản "hiểu luật" là đã đủ.
Tiêu Thiên nghe xong liền gật đầu: "Được, anh đưa em đi."
Anh với Lâm Thâm một câu, rồi cùng Triệu Man Man rời đi.
Trong thang máy, Tiêu Thiên thản nhiên nói: "Còn chuyện này tôi muốn nói với mọi người một chút, ở công ty chỉ gọi tôi là Tiêu tiên sinh, đừng gọi tôi là chủ tịch, vợ của tôi tạm thời chưa biết tôi là chủ tịch tập đoàn Thiên Hồng, mọi người đừng lỡ miệng!"
Triệu Phu nghe xong gật đầu, cũng không hỏi thêm gì.
Ra khỏi thang máy, Triệu Man Man chủ động xin ngồi trêи xe của Tiêu Thiên.
Nhìn con gái mình lên xe, Triệu Phu trong lòng không nói nên lời, con gái lớn rồi, quả nhiên quản không nổi nữa rồi.
Ông thở dài, vẻ mặt "u oán" ngồi phía sau chiếc xe đi theo xe của Tiêu Thiên.
Ngồi ở ghế phụ, Triệu Man Man thật sự rất tò mò, không ngừng hỏi cái này cái kia.
Tiêu Thiên cũng rất kiên nhẫn trả lời.
Trước giờ Tiêu Thiên cũng là người kiệm lời, chính anh cũng không tự chủ hàn huyên cùng Triệu Man Man nhiều đến vậy.
Mối quan hệ giữa hai người nhanh chóng trở nên thân cận.
Sau khi xuống xe, Triệu Man Man không gọi anh là chủ tịch nữa.
Thay vào đó cô gọi anh là anh Thiên!
Triệu Phu sau khi nghe được, da đầu tê rần rần, nha đầu này không biết lớn bé, đang định trách cứ, Tiêu Thiên liền nói: "Em Man Man nhận như vậy rồi thì từ sau cứ để em gọi vậy đi.”
"Vâng, chủ... Tiêu tiên sinh!"
Triệu Phu trong lòng nửa mừng nửa lo, mừng là, Tiêu Thiên nói như vậy, khẳng định là chiếu cố cô, lo là, con gái mình chưa gì đã gặp phải người xuất sắc như vậy, về sau làm sao cô có thể ưng nổi người đàn ông khác đây?
Vừa đến cổng lớn của công ty, Triệu Man Man cau mày rồi nói: "Anh Thiên, sao công ty đến biển tên cũng không có ạ?"
Tiêu Thiên cười cười, giải thích: "Hai ngày hôm nay công ty chuyển về tòa nhà riêng rồi."
"Công ty chúng ta có tòa nhà văn phòng riêng?"
"Đúng vậy!" Tiêu Thiên gật đầu.
Dọc đường đi, tất cả mọi người đều dán ánh mắt về phía Triệu Man Man đang đi cùng bên cạnh Tiêu Thiên.
"Wow, tiểu mỹ nhân đi cạnh chủ nhiệm Tiêu nhìn khá thật."
"Cực phẩm mỹ nhân, so với tổng giám đốc cũng không kém."
"Đáng tiếc là ngực lép quá."
......
Đi vào văn phòng giám đốc, Tiêu Thiên giới thiệu Triệu Phu và Triệu Man Man với Trần Mộng Dao.
"Xin chào phu nhân!"
Triệu Phu vội vàng đưa tay ra.
"Xin chào, Luật sư Triệu! Nghe danh đã lâu!"
"Không dám nhận, không dám nhận, chỉ là một cái hư danh thôi!" Triệu Phu không dám nhận.
Ông bắt tay xong, sau đó hướng về phía Triệu Man Man: "Xin chào luật sư Tiểu Triệu!"
Trần Man Man nhìn Trần Mộng Dao đến ngây người, ngay cả khi cô ấy gọi mình "luật sư Tiểu Triệu” cũng không nghe thấy.
Trước giờ cô vốn rất tự tin với ngoại hình của mình, cho đến khi gặp Trần Mộng Dao, cô đã không còn tự tin nữa.
Chưa nói đến vẻ ngoài xinh đẹp, dáng người cũng thật hoàn hảo, đến cả ngực... cũng bự như vậy...
Ông trời ưu ái cô ấy quá rồi phải không? Triệu Man Man nhìn cô ấy, rồi lại nhìn bản thân mình, cả một sân bay như vậy, một cảm giác tự ti từ đáy lòng dâng lên.
"Xin chào chị dâu, em là Triệu Man Man." Triệu Man Man vươn tay, trong khoảnh khắc bắt tay, cảm giác mềm mại cũng khiến cô ngưỡng mộ không thôi, đến làn da cũng đẹp thế nữa.
Thật là tinh hoa trời đất hội tụ hết cả trêи người phụ nữ này.
Cô ngắm nhìn Trần Mộng Dao, Trần Mộng Dao cũng nhìn cô.
Trần Mộng Dao nhìn Triệu Man Man từ ánh nhìn đầu tiên đã bị thu hút bởi ánh mắt của một cô gái thuần khiết.
Tiếp theo, Trần Mộng Dao kéo Triệu Man Man hỏi rất nhiều chuyện, hai người đàn ông bên cạnh không thể thêm lời, nên sang một bên pha trà nhâm nhi thoải mái tự tại.
Ting ting!
Đúng lúc này, điện thoại của Triệu Phu vang lên.
Ông ta cầm lên xem, là Trần Dũng gọi tới.
"Tiêu tiên sinh, tôi nghe điện thoại một lát!"
"Ông cứ tự nhiên." Tiêu Thiên nói.
Triệu Phu gật đầu, đi ra bên ngoài văn phòng, nghe điện thoại.
"Anh Triệu, tôi có một ít thông tin tài liệu đã chuẩn bị xong, đem đến cho anh đây!"
"Tốt!" Triệu Phu gật đầu.
"Vậy anh cho tôi địa chỉ, tôi mang qua cho anh!"
"Tôi đang ở tòa nhà Thiên Long, tầng 16 phòng 1601, anh đến rồi gọi điện cho tôi."
Nói xong ông liền cúp máy.
Cùng lúc đó, tại văn phòng tổng giám đốc của công ty bất động sản Phú Hoa.
Trần Dũng nghe địa chỉ, cảm thấy sửng sốt, rồi sau đó vẻ mặt trở nên vui mừng.
Tòa nhà Thiên Long 16 tầng chỉ có một công ty, đó chính là Tập đoàn Trần thị!
Chẳng lẽ Triệu Phu đã tới tận nơi thu thập tài liệu để khởi tố đối phương?
Nghĩ đến đây, ông ta mừng như phát điên.
Người bạn học này của ông ta cho ông ta một niềm vui quá lớn.
"Văn Siêu lấy tài liệu, chúng ta đến Tập đoàn Trần thị!"
Trần Dũng mặt mày phấn khởi.
"Bố, không phải chúng ta mang tài liệu cho Luật sư Triệu hay sao? Đi tập đoàn Trần Thị làm gì vậy?" Trần Văn Siêu khó hiểu.
"Chú Triệu con đã ở tập đoàn Trần Thị rồi!"
"Cái gì?"
....
"Tiêu tiên sinh, lát nữa bạn học của tôi sẽ qua đây đưa tài liệu, gia đình anh ta cũng đang điều hành một công ty bất động sản." Triệu Phu nói.
Tiêu Thiên gật đầu, rót cho ông một ly trà.
Sau đó nhìn thoáng qua Trần Mộng Dao, hai cô gái ngồi tán gẫu cảm giác như không có hồi kết.
"Chị Mộng Dao, chị dùng mỹ phẩm gì vậy, da của chị đẹp quá đi ấy?"
"Thật vậy ư?"
Trần Mộng Dao cười nói: "Chị trước nay đều không dùng gì cả."
Nghe xong, Triệu Man Man không thể tin được, làn da đẹp như vậy mà không cần dùng mỹ phẩm?
Nói thế ai tin được?
Chẳng lẽ đây chính là thể chất trời sinh trong truyền thuyết ư?
Triệu Man Man thầm nghĩ.
"Cạch!"
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Hai người đi từ ngoài vào.
Triệu Phu ngẩng mặt lên nhìn, không phải là cha con Trần Dũng thì còn là ai chứ?
"Anh Trần, bố con anh làm thế nào mà vào đây được vậy?"
Triệu Phu nhíu mày nói: "Không phải tôi đã bảo khi nào anh đến thì gọi điện cho tôi hay sao?"
Anh nói đến là đến, gõ cửa cũng không buồn gõ, vậy có mất lịch sự không?,
Nói xong, Triệu Phu vội vàng nói với Tiêu Thiên: "Tiêu tiên sinh, ngại quá, hai người này một người là bạn học của tôi, còn lại là con trai của anh ta, hai người tên là..."
"Một người tên là Trần Dũng, một người là Trần Văn Siêu, đúng không?"
Tiêu Thiên liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, thản nhiên nói.
Triệu Phu sửng sốt: "Tiêu tiên sinh biết bọn họ?"
"Hai tên chó điên đó, tôi nghe nói rồi.”
Tiêu Thiên vừa dứt lời, Trần Dũng và Trần Văn Siêu biến sắc.
Trần Văn Siêu tiến lên một bước, nói: "Tiêu Thiên, anh muốn chết à!"
Trần Dũng mặt cũng âm trầm: "Có luật sư giỏi nhất Yến Kinh ở đây, mày còn dám lỗ mãng?"
"Anh Triệu, có lẽ vừa rồi anh cũng đã rõ tình hình rồi, tên chó này thái độ kiêu ngạo như thế nào anh cũng thấy rồi đấy."
Trần Dũng căm tức nhìn Tiêu Thiên: "Nếu mày thức thời, thì nhanh quỳ xuống dập đầu mà xin lỗi, nếu không, tao sẽ bảo anh Triệu kiện cho chúng mày khiến mày phải táng gia bại sản."
Hiện tại ông đã dám khẳng định rồi.
Tại thời điểm này ở thành phố Việt, điều ông nghe mọi người nói nhiều nhất chính là "Dao Trì", trong một đêm đã lớn mạnh trở thành một tập đoàn lớn mạnh.
Hơn nữa trước khi ông về đây, công ty này đã bắt đầu ra tay với nhà họ Mã.
Nói không hề khoa trương, Dao Trì đã muốn nhe nanh ra, chẳng trách mấy gia tộc quyền quý ở thành phố Việt cũng không khỏi bất an vì họ sợ bản thân sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo.
Lúc này ông nghĩ tới rất nhiều chuyện.
"Được làm việc cùng chủ tịch là niềm vinh hạnh của tôi."
Triệu Phu thực lòng nói.
"Tốt lắm!"
Tiêu Thiên hài lòng gật đầu, làm việc với người thông minh như Triệu Phu, không cần phải nói nhiều.
"Nếu tôi đoán không sai, quý tiểu thư hẳn cũng là sinh viên tư pháp."
Tiêu Thiên cười cười nói: "Vợ của tôi ở Vân Thành cũng mở công ty, đang còn khuyết một vị trí cố vấn pháp luật, tôi nghĩ cô bé có thể đảm nhiệm vị trí này."
Nghe vậy, Triệu Man Man ngẩn ra, trong lòng chợt cảm thấy vui sướиɠ vô cùng.
Hiện tại cô đang tìm kiếm việc thực tập ở công ty luật.
Một người kiêu ngạo như cô không muốn sống mãi dưới đôi cánh của bố, cô không muốn vào những công ty luật sư bình thường, nhưng có tiếng tăm một chút thì lại không đủ sức.
Hiện tại, sự thừa nhận của Tiêu Thiên với cô chính là niềm mong mỏi của cô.
Thế nhưng, Triệu Phu nghe thế, trêи gương mặt lộ ra biểu cảm kinh ngạc, vội vàng từ chối: "Cảm ơn chủ tịch đã có ý muốn nâng đỡ, nhưng con bé bây giờ chỉ là sinh viên, ngay cả chứng chỉ luật sư cũng không có, thật sự không thể đảm đương nổi."
Tiêu Thiên nói: "Không vấn đề gì, nếu có tranh chấp về pháp luật có thể để cô ấy ra mặt, như vậy có thể khiến cô ấy nhanh chóng phát triển, nếu thật sự cần phải lên tòa án để giải quyết, không phải còn có ông hay sao?"
Tiêu Thiên tính toán rất tốt, bố giỏi như vậy, con gái cũng không thể kém cỏi được, coi như anh đầu tư trước.
"Thế này..." Triệu Phu cười khổ, định từ chối tiếp nhưng Triệu Man Man lại không nhịn được mà nói: "Cám ơn chủ tịch, em nhất định sẽ không để chủ tịch thất vọng!"
"Tốt! Hổ phụ sẽ không sinh khuyển nữ, anh tin em!"
Tiêu Thiên cười nói: "Bây giờ em tạm thời giữ chức vậy đi, chờ em tốt nghiệp đại học, thi đố chứng chỉ hành nghề, anh sẽ giao chức trưởng phòng pháp chế của công ty cho em.”
Nghe vậy, Triệu Man Man cười tươi rói, đối với chủ tịch Tiêu Thiên mới gặp mặt chưa được nửa giờ này, cô rất có thiện cảm.
Triệu Man Man đồng ý luôn như vậy, Triệu Phu cũng không đành từ chối.
Lâm Thâm đứng một bên âm thầm gật đầu, không nghĩ đến chủ tịch lại coi trọng Triệu Phu đến vậy, còn đích thân mời gọi, xem ra về sau phải tiếp xúc gần gũi với ông ta hơn nữa.
"Chủ tịch, em có thể đi xem một chút công ty về sau em sẽ làm việc được không ạ?"
Triệu Man Man mở to đôi mắt đầy chờ mong.
"Man Man, chủ tịch trăm công nghìn việc, làm gì có thời gian đưa con đi?"
Triệu Phu đau đầu, con gái mình ở trường đại học Yến Kinh mặc dù được mệnh danh là “thiếu nữ thiên tài tư pháp”, nhưng đạo lí đối nhân xử thế còn kém lắm.
Làm luật sư, không phải chỉ đơn giản "hiểu luật" là đã đủ.
Tiêu Thiên nghe xong liền gật đầu: "Được, anh đưa em đi."
Anh với Lâm Thâm một câu, rồi cùng Triệu Man Man rời đi.
Trong thang máy, Tiêu Thiên thản nhiên nói: "Còn chuyện này tôi muốn nói với mọi người một chút, ở công ty chỉ gọi tôi là Tiêu tiên sinh, đừng gọi tôi là chủ tịch, vợ của tôi tạm thời chưa biết tôi là chủ tịch tập đoàn Thiên Hồng, mọi người đừng lỡ miệng!"
Triệu Phu nghe xong gật đầu, cũng không hỏi thêm gì.
Ra khỏi thang máy, Triệu Man Man chủ động xin ngồi trêи xe của Tiêu Thiên.
Nhìn con gái mình lên xe, Triệu Phu trong lòng không nói nên lời, con gái lớn rồi, quả nhiên quản không nổi nữa rồi.
Ông thở dài, vẻ mặt "u oán" ngồi phía sau chiếc xe đi theo xe của Tiêu Thiên.
Ngồi ở ghế phụ, Triệu Man Man thật sự rất tò mò, không ngừng hỏi cái này cái kia.
Tiêu Thiên cũng rất kiên nhẫn trả lời.
Trước giờ Tiêu Thiên cũng là người kiệm lời, chính anh cũng không tự chủ hàn huyên cùng Triệu Man Man nhiều đến vậy.
Mối quan hệ giữa hai người nhanh chóng trở nên thân cận.
Sau khi xuống xe, Triệu Man Man không gọi anh là chủ tịch nữa.
Thay vào đó cô gọi anh là anh Thiên!
Triệu Phu sau khi nghe được, da đầu tê rần rần, nha đầu này không biết lớn bé, đang định trách cứ, Tiêu Thiên liền nói: "Em Man Man nhận như vậy rồi thì từ sau cứ để em gọi vậy đi.”
"Vâng, chủ... Tiêu tiên sinh!"
Triệu Phu trong lòng nửa mừng nửa lo, mừng là, Tiêu Thiên nói như vậy, khẳng định là chiếu cố cô, lo là, con gái mình chưa gì đã gặp phải người xuất sắc như vậy, về sau làm sao cô có thể ưng nổi người đàn ông khác đây?
Vừa đến cổng lớn của công ty, Triệu Man Man cau mày rồi nói: "Anh Thiên, sao công ty đến biển tên cũng không có ạ?"
Tiêu Thiên cười cười, giải thích: "Hai ngày hôm nay công ty chuyển về tòa nhà riêng rồi."
"Công ty chúng ta có tòa nhà văn phòng riêng?"
"Đúng vậy!" Tiêu Thiên gật đầu.
Dọc đường đi, tất cả mọi người đều dán ánh mắt về phía Triệu Man Man đang đi cùng bên cạnh Tiêu Thiên.
"Wow, tiểu mỹ nhân đi cạnh chủ nhiệm Tiêu nhìn khá thật."
"Cực phẩm mỹ nhân, so với tổng giám đốc cũng không kém."
"Đáng tiếc là ngực lép quá."
......
Đi vào văn phòng giám đốc, Tiêu Thiên giới thiệu Triệu Phu và Triệu Man Man với Trần Mộng Dao.
"Xin chào phu nhân!"
Triệu Phu vội vàng đưa tay ra.
"Xin chào, Luật sư Triệu! Nghe danh đã lâu!"
"Không dám nhận, không dám nhận, chỉ là một cái hư danh thôi!" Triệu Phu không dám nhận.
Ông bắt tay xong, sau đó hướng về phía Triệu Man Man: "Xin chào luật sư Tiểu Triệu!"
Trần Man Man nhìn Trần Mộng Dao đến ngây người, ngay cả khi cô ấy gọi mình "luật sư Tiểu Triệu” cũng không nghe thấy.
Trước giờ cô vốn rất tự tin với ngoại hình của mình, cho đến khi gặp Trần Mộng Dao, cô đã không còn tự tin nữa.
Chưa nói đến vẻ ngoài xinh đẹp, dáng người cũng thật hoàn hảo, đến cả ngực... cũng bự như vậy...
Ông trời ưu ái cô ấy quá rồi phải không? Triệu Man Man nhìn cô ấy, rồi lại nhìn bản thân mình, cả một sân bay như vậy, một cảm giác tự ti từ đáy lòng dâng lên.
"Xin chào chị dâu, em là Triệu Man Man." Triệu Man Man vươn tay, trong khoảnh khắc bắt tay, cảm giác mềm mại cũng khiến cô ngưỡng mộ không thôi, đến làn da cũng đẹp thế nữa.
Thật là tinh hoa trời đất hội tụ hết cả trêи người phụ nữ này.
Cô ngắm nhìn Trần Mộng Dao, Trần Mộng Dao cũng nhìn cô.
Trần Mộng Dao nhìn Triệu Man Man từ ánh nhìn đầu tiên đã bị thu hút bởi ánh mắt của một cô gái thuần khiết.
Tiếp theo, Trần Mộng Dao kéo Triệu Man Man hỏi rất nhiều chuyện, hai người đàn ông bên cạnh không thể thêm lời, nên sang một bên pha trà nhâm nhi thoải mái tự tại.
Ting ting!
Đúng lúc này, điện thoại của Triệu Phu vang lên.
Ông ta cầm lên xem, là Trần Dũng gọi tới.
"Tiêu tiên sinh, tôi nghe điện thoại một lát!"
"Ông cứ tự nhiên." Tiêu Thiên nói.
Triệu Phu gật đầu, đi ra bên ngoài văn phòng, nghe điện thoại.
"Anh Triệu, tôi có một ít thông tin tài liệu đã chuẩn bị xong, đem đến cho anh đây!"
"Tốt!" Triệu Phu gật đầu.
"Vậy anh cho tôi địa chỉ, tôi mang qua cho anh!"
"Tôi đang ở tòa nhà Thiên Long, tầng 16 phòng 1601, anh đến rồi gọi điện cho tôi."
Nói xong ông liền cúp máy.
Cùng lúc đó, tại văn phòng tổng giám đốc của công ty bất động sản Phú Hoa.
Trần Dũng nghe địa chỉ, cảm thấy sửng sốt, rồi sau đó vẻ mặt trở nên vui mừng.
Tòa nhà Thiên Long 16 tầng chỉ có một công ty, đó chính là Tập đoàn Trần thị!
Chẳng lẽ Triệu Phu đã tới tận nơi thu thập tài liệu để khởi tố đối phương?
Nghĩ đến đây, ông ta mừng như phát điên.
Người bạn học này của ông ta cho ông ta một niềm vui quá lớn.
"Văn Siêu lấy tài liệu, chúng ta đến Tập đoàn Trần thị!"
Trần Dũng mặt mày phấn khởi.
"Bố, không phải chúng ta mang tài liệu cho Luật sư Triệu hay sao? Đi tập đoàn Trần Thị làm gì vậy?" Trần Văn Siêu khó hiểu.
"Chú Triệu con đã ở tập đoàn Trần Thị rồi!"
"Cái gì?"
....
"Tiêu tiên sinh, lát nữa bạn học của tôi sẽ qua đây đưa tài liệu, gia đình anh ta cũng đang điều hành một công ty bất động sản." Triệu Phu nói.
Tiêu Thiên gật đầu, rót cho ông một ly trà.
Sau đó nhìn thoáng qua Trần Mộng Dao, hai cô gái ngồi tán gẫu cảm giác như không có hồi kết.
"Chị Mộng Dao, chị dùng mỹ phẩm gì vậy, da của chị đẹp quá đi ấy?"
"Thật vậy ư?"
Trần Mộng Dao cười nói: "Chị trước nay đều không dùng gì cả."
Nghe xong, Triệu Man Man không thể tin được, làn da đẹp như vậy mà không cần dùng mỹ phẩm?
Nói thế ai tin được?
Chẳng lẽ đây chính là thể chất trời sinh trong truyền thuyết ư?
Triệu Man Man thầm nghĩ.
"Cạch!"
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Hai người đi từ ngoài vào.
Triệu Phu ngẩng mặt lên nhìn, không phải là cha con Trần Dũng thì còn là ai chứ?
"Anh Trần, bố con anh làm thế nào mà vào đây được vậy?"
Triệu Phu nhíu mày nói: "Không phải tôi đã bảo khi nào anh đến thì gọi điện cho tôi hay sao?"
Anh nói đến là đến, gõ cửa cũng không buồn gõ, vậy có mất lịch sự không?,
Nói xong, Triệu Phu vội vàng nói với Tiêu Thiên: "Tiêu tiên sinh, ngại quá, hai người này một người là bạn học của tôi, còn lại là con trai của anh ta, hai người tên là..."
"Một người tên là Trần Dũng, một người là Trần Văn Siêu, đúng không?"
Tiêu Thiên liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, thản nhiên nói.
Triệu Phu sửng sốt: "Tiêu tiên sinh biết bọn họ?"
"Hai tên chó điên đó, tôi nghe nói rồi.”
Tiêu Thiên vừa dứt lời, Trần Dũng và Trần Văn Siêu biến sắc.
Trần Văn Siêu tiến lên một bước, nói: "Tiêu Thiên, anh muốn chết à!"
Trần Dũng mặt cũng âm trầm: "Có luật sư giỏi nhất Yến Kinh ở đây, mày còn dám lỗ mãng?"
"Anh Triệu, có lẽ vừa rồi anh cũng đã rõ tình hình rồi, tên chó này thái độ kiêu ngạo như thế nào anh cũng thấy rồi đấy."
Trần Dũng căm tức nhìn Tiêu Thiên: "Nếu mày thức thời, thì nhanh quỳ xuống dập đầu mà xin lỗi, nếu không, tao sẽ bảo anh Triệu kiện cho chúng mày khiến mày phải táng gia bại sản."
Bình luận truyện