Rể Sang Đến Nhà
Chương 86: Trần Hổ giết tới
Bên kia, Trần Hổ lái xe xuyên đêm từ thành phố Việt về Vân Thành.
Ông ta đi thẳng đến biệt thự nhà họ Trần, dẫn theo sáu chiếc xe hơi, thêm hai ba chục tên hung hãn đi theo.
Vừa đến nơi, ông ta đã đưa đồng bọn xông vào bên trong.
Bảo vệ ở cửa nhất thời không nhận ra Trần Hổ, định tiến đến ngăn lại.
Trần Hổ rút ngay chiếc gậy hắn theo mang bên người, đập thẳng vào đầu anh ta.
Mẹ kiếp!
Thằng chó, đến chủ nhân còn không nhận ra, nuôi loại chó như mày có tác dụng gì?
Nói rồi, ông ta giẫm lên cánh tay của người bảo vệ.
“Rắc rắc” một tiếng, cánh tay người bảo vệ bị ông ta giẫm gãy.
“A...”
Tiếng kêu thảm thiết thu hút sự chú ý của những người khác trong nhà họ Trần.
Trần Dũng vội vã từ trong biệt thự chạy ra, nhìn thấy Trần Hổ, ông ta cau mày nói: “Chú tư, vừa về đã ra tay đánh người, quá đáng rồi đấy!”
Trần Hổ cười nhạt, bỏ chân ra khỏi cánh tay người bảo vệ.
Ông ta lạnh lùng liếc nhìn Trần Dũng, không nói gì, cứ thế đưa đám người kia vào.
Hống hách đến thế là cùng!
Trần Dũng cười thầm trong bụng, mày càng ngang ngược càng tốt, cả nhà Trần Cường mới được nếm thêm chút đau khổ.
Khi nhìn thấy bà cụ Trần nằm trêи giường, trong đầu Trần Hổ hiện lên đủ loại cảm xúc phức tạp.
Mười năm năm rồi, hắn mới được gặp lại mẹ của mình.
“Mẹ, con trai bất hiếu, con về thăm mẹ đây.”
Trần Hổ quỳ xuống “phụp” một cái, rồi nắm lấy bàn tay bà cụ.
Bà cụ yếu ớt cố mở mắt: “Thằng tư về đấy à.”
“Mẹ, là con đây!”
Mặc dù tình cảm của hắn với gia đình không sâu đậm lắm, nhưng đối diện với người mẹ nhiều năm không gặp, cảm xúc ông ta giấu trong lòng bỗng trào lên mãnh liệt.
"Anh cả không cho mẹ đi bệnh viện ư?"
Bà cụ xua tay: "Vô ích thôi, bệnh này của mẹ là tâm bệnh!"
"Mẹ là bị cả nhà thằng hai chọc tức."
Lúc này, Trần Dũng bước vào, thở dài: "Chú không biết nhà nó hại nhà họ Trần chúng ta đã thảm đến mức nào đâu."
Trong mắt Trần Hổ, nhà họ Trần là tài sản củaông ta ta, bây giờ thằng anh hai rác rưởi đó dám tự ý tách ra làm ăn riêng.
Ánh mắt ông ta đùng đùng sát khí, "Anh nói rõ ràng xem nào, bọn họ rốt cuộc đã làm gì khiến mẹ thành ra thế này."
Trần Dũng liếc nhìn Trần Hổ và nói một cách bình tĩnh.
"Mấy năm qua chú đi làm ăn ở tỉnh xa, mọi việc trong nhà đều do tôi giúp mẹ lo liệu. Mẹ nói Dao Dao lớn rồi, muốn tìm cho nó một tấm chồng. Tôi và mẹ đã cố gắng hết sức để tìm cho nó một người đàn ông tốt, nhưng không ngờ, con bé Trần Mộng Dao này không những không cảm kϊƈɦ, lại còn quay ra hận mẹ”.
"Nó cấu kết với tay Trương Thu Bạch ở Vân Thành, cưỡng đoạt dự án mà mẹ coi trọng nhất, khiến mẹ tức đến phát bệnh, đã thế, Trần Mộng Dao còn lấy đi dự án của tập đoàn nhà chúng ta, thành lập tập đoàn mới tên là Trần Thị.
"Thời gian qua, nhà họ Trần bị tổn thất nặng nề, thiệt hại nghiêm trọng, cứ tiếp tục thế này, nhà họ Trần chúng ta thực sự sụp đổ mất. Ở Vân Thành này, nhà họ Trần chỉ còn lại mình nhà Trần Cường thôi."
Trần Dũng đổ tất cả những chuyện xấu xa bẩn thỉu nhất lên đầu cả nhà Trần Mộng Dao.
Dù sao đây cũng là chuyện ông ta đã bàn bạc cùng bà cụ từ trước, Trần Hổ có nghĩ nát óc cũng không bao giờ nghĩ được bà ta chỉ là đang giả bệnh.
"Mẹ, những gì anh cả nói có đúng không?"
Bà cụ gật đầu: "Mẹ thật không có mặt mũi nào đi gặp tổ tiên nhà họ Trần nữa."
Sắc mặt Trần Hổ trở nên rất khó coi: "Tên bất hiếu này, hắn muốn chết sao?"
Đây là nhà họ Trần của hắn, thế mà hắn dám làm cho bà cụ tức đến phát bệnh, nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho người nhà Trần Cường!
"Chú Tư, chú không ở nhà, không biết bọn họ ngang ngược cỡ nào đâu."
Trần Văn Siêu đứng bên cạnh nói chêm vào.
Trần Hổ nhìn cậu thanh niên trước mặt, kinh ngạc nói: "Cháu là ... Văn Siêu?"
"Vâng, chú tư!"
Trần Văn Siêu vẻ mặt tươi cười, nói: "Khi cháu còn nhỏ, chú là người thương cháu nhất mà."
"Chú không biết đâu, bọn họ còn nói đòi chia hết tất cả gia sản, một xu cũng không thể để lại cho chú!"
"Cái gì?"
Trần Hổ nghiến răng nói: "Đồ chết tiệt, ức hϊế͙p͙ người quá đáng!"
"Chú hai ẩn giấu nhiều năm như vậy, thật ra là muốn làm chúng ta mất cảnh giác."
Trần Dũng thở dài nói: "Tôi thật đáng trách, không bảo vệ tốt tài sản của nhà họ Trần, lại không chăm sóc tốt cho mẹ!"
Ông ta làm ra vẻ mặt đang hổ thẹn, Trần Văn Siêu nhìn mà phục bố khôn xiết!
Trần Dũng thở hồng hộc, lúc này cơn tức giận đã đốt cháy sự hết lý trí của ông ta.
Vết sẹo trêи mặt khiến ông ta trông gớm ghiếc thực sự.
"Mẹ, tất cả tội ác mà tên nghịch tử Trần Cường đã gây ra, con sẽ đi trả lại từng chuyện một. Mẹ ở đây chờ tin vui của con!"
Nói xong, ông ta nhìn Trần Dũng một cái, nói: "Chăm sóc mẹ thật tốt, nếu có sơ suất gì, tôi sẽ không tha cho anh đâu!"
Nói xong, ông ta giận đùng đùng bỏ đi.
Nhìn bóng lưng của đám người đó, trong lòng Trần Dũng vui mừng khôn tả.
Chú tư à chú tư, sau ngần ấy năm, chú vẫn không tiến bộ được gì.
Muốn chia tranh sản với nó, chú nghĩ mình xứng sao?
"Bố, bố nói chú tư liệu có... cả nhà Trần Cường không”
Trần Văn Siêu lấy tay làm động tác “cắt cổ”.
Trần Dũng nói: “Yên tâm đi, dù sao cũng là anh em thủ túc, chú tư con sẽ không ra tay độc ác đâu.”
Nói xong, ông ta vội bước đến gần bà cụ: "Mẹ, mấy ngày nay mẹ vất vả rồi!"
“Không sao, chỉ mong thằng tư có thể cho thằng nghịch tử đó một bài học để nó tỉnh ngộ.” Bà cụ lòng như sắt đá, nhìn hai người con trai tranh đấu nhau, trong lòng bà ta không những không có một tia áy náy, ngược lại còn rất sảng kɧօáϊ!
Cùng lúc này, tại Tập đoàn Trần Thị.
Trần Cường nhìn đi nhìn lại đồng hồ, sắp đến giờ tan làm rồi.
Tần Ngọc Liên đã nói, mấy ngày này không được làm thêm, phải về đúng giờ.
"Tiêu Thiên còn chưa quay lại công ty?"
Trần Cường hỏi: "Thằng nhỏ này, mấy ngày nay cứ bận làm gì vậy."
"Bên nhà xưởng đang có chút việc, dạo này đều ở bên ấy, chắc bây giờ anh ấy đang trêи đường về rồi."
Trần Mộng Dao nói: "Mấy hôm nay anh ấy cũng đã kiệt sức rồi!"
Trần Cường gật đầu: "Phải rồi, gia đình chúng ta có được ngày hôm nay, cũng đều là nhờ nó!"
Ba dự án át chủ bài, tám dự án nhỏ của tập đoàn Trần Thị, cả Vân Thành ai mà không ghen tị?
Ai cũng biết rằng Tập đoàn Trần Thị sắp vùng dậy.
Trước khi kết thúc năm, chắc chắn có thể nằm trong số những công ty top ở Vân Thành, đợi khi mười một dự án này hoàn thành, tập đoàn sẽ lọt top 100 toàn tỉnh Quảng Đông!
Đến lúc đó, gia đình họ sẽ là gia tộc thượng đẳng, hoàn thành tâm nguyện ấp ủ từ bao đời nay của dòng họ Trần.
Đúng lúc Trần Mộng Dao đang pha trà cho Trần Cường.
“Rầm”- một tiếng động lớn vang lên.
Cửa phòng đang đóng bị người ta đá tung ra!
Tiếng động lớn khiến tay Trần Mộng Dao run lên, làm rơi tách trà xuống đất, nước trà nóng bắn tung tóe trêи bàn tay ngọc ngà thanh tú của cô, khiến chúng bỏng đỏ.
Trần Cường cũng sửng sốt, vội vàng quay đầu lại nhìn.
Khi nhìn rõ người vừa tới, ban đầu ông sững người, sau đó ngay lập tức kinh ngạc hét lên: "Chú tư!"
Đã hơn mười năm không gặp, nhưng nhìn thoáng qua ông vẫn nhận ra Trần Hổ.
"Ai làm mặt chú bị thương thế này?"
"Tôi nhổ vào, thứ đạo đức giả!"
"Ai là chú tư của anh?"
Trần Hổ cười nhạt: "Trần Cường, đồ cầm thú, tôi không ở Vân Thành, anh dám đối xử với mẹ như vậy, anh muốn chết sao?!"
Trần Cường ngẩn người, ông đã làm gì sao?
"Chú tư..."
Trần Mộng Dao sợ tái mặt, Trần Hổ thật sự quá dữ tợn.
Đột nhiên xông vào đạp hỏng cửa phòng làm việc, ngoài cửa phòng không có bảo vệ sao? Làm thế nào ông ta vào đây được?
"Đừng gọi tao là chú Tư, tao không có đứa cháu gái xấu xa độc ác như mày!"
Trần Hổ đằng đằng sát khí, mắt mũi trợn ngược: "Các người không phải muốn độc chiếm gia sản nhà họ Trần, không để cho tôi một cắc nào sao? Được, tôi sẽ tiễn các người đi Tây Thiên trước, xem các người định tranh giành như thế nào!"
Nói xong, ông ta bước nhanh về phía Trần Cường, nắm lấy cổ áo ông, giơ cao nắm đấm, nện thẳng vào mặt ông.
"Bụp!"
"Á..."
Một cú đấm giáng xuống, mồm miệng Trần Cường chảy đầy máu.
Thế nhưng, Trần Hổ không hề có ý dừng lại, ông ta đấm tới tấp, mỗi lúc một mạnh hơn.
"Mau dừng tay, chú mau dừng tay lại!"
Trần Mộng Dao bị bất ngờ, vội vàng lao đến.
Nếu không ngăn lại, bố sẽ bị chú ta đánh chết mất!
"Cút ra."
Trần Hổ hất Trần Mộng Dao ra: "Lát nữa tao sẽ tính sổ với mày sau!"
Bàn tay Trần Hổ dính đầy máu của Trần Cường: "Rác rưởi! Ai cho anh cái gan đi tranh đoạt gia sản!"
"Mẹ bị anh làm tức đến phát bệnh rồi, anh nghĩ tôi đây chết ở tỉnh rồi, không trở về nữa sao?"
Trần Cường lúc này mặt mũi bầm dập, đầu óc choáng váng, nhưng lại chống cự không để mình ngất đi.
Ông cố nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi ... Tôi không có!"
"Còn dám ngụy biện!"
Trần Hổ ra tay càng tàn nhẫn hơn.
"Dừng lại ngay!"
Trần Mộng Dao lao đến và nắm lấy tay Trần Hổ để ngăn hắn tiếp tục đánh.
"Đừng đánh bố cháu!"
Trần Hổ nổi trận lôi đình.
"Các người hôm nay đừng mong được sống, hôm nay, tôi sẽ đánh chết các người, để tôi xem các người còn ai dám tranh đoạt gia sản."
Nói xong, ông ta giơ nắm đấm thật mạnh, đập thẳng vào đầu Trần Mộng Dao!
Ông ta đi thẳng đến biệt thự nhà họ Trần, dẫn theo sáu chiếc xe hơi, thêm hai ba chục tên hung hãn đi theo.
Vừa đến nơi, ông ta đã đưa đồng bọn xông vào bên trong.
Bảo vệ ở cửa nhất thời không nhận ra Trần Hổ, định tiến đến ngăn lại.
Trần Hổ rút ngay chiếc gậy hắn theo mang bên người, đập thẳng vào đầu anh ta.
Mẹ kiếp!
Thằng chó, đến chủ nhân còn không nhận ra, nuôi loại chó như mày có tác dụng gì?
Nói rồi, ông ta giẫm lên cánh tay của người bảo vệ.
“Rắc rắc” một tiếng, cánh tay người bảo vệ bị ông ta giẫm gãy.
“A...”
Tiếng kêu thảm thiết thu hút sự chú ý của những người khác trong nhà họ Trần.
Trần Dũng vội vã từ trong biệt thự chạy ra, nhìn thấy Trần Hổ, ông ta cau mày nói: “Chú tư, vừa về đã ra tay đánh người, quá đáng rồi đấy!”
Trần Hổ cười nhạt, bỏ chân ra khỏi cánh tay người bảo vệ.
Ông ta lạnh lùng liếc nhìn Trần Dũng, không nói gì, cứ thế đưa đám người kia vào.
Hống hách đến thế là cùng!
Trần Dũng cười thầm trong bụng, mày càng ngang ngược càng tốt, cả nhà Trần Cường mới được nếm thêm chút đau khổ.
Khi nhìn thấy bà cụ Trần nằm trêи giường, trong đầu Trần Hổ hiện lên đủ loại cảm xúc phức tạp.
Mười năm năm rồi, hắn mới được gặp lại mẹ của mình.
“Mẹ, con trai bất hiếu, con về thăm mẹ đây.”
Trần Hổ quỳ xuống “phụp” một cái, rồi nắm lấy bàn tay bà cụ.
Bà cụ yếu ớt cố mở mắt: “Thằng tư về đấy à.”
“Mẹ, là con đây!”
Mặc dù tình cảm của hắn với gia đình không sâu đậm lắm, nhưng đối diện với người mẹ nhiều năm không gặp, cảm xúc ông ta giấu trong lòng bỗng trào lên mãnh liệt.
"Anh cả không cho mẹ đi bệnh viện ư?"
Bà cụ xua tay: "Vô ích thôi, bệnh này của mẹ là tâm bệnh!"
"Mẹ là bị cả nhà thằng hai chọc tức."
Lúc này, Trần Dũng bước vào, thở dài: "Chú không biết nhà nó hại nhà họ Trần chúng ta đã thảm đến mức nào đâu."
Trong mắt Trần Hổ, nhà họ Trần là tài sản củaông ta ta, bây giờ thằng anh hai rác rưởi đó dám tự ý tách ra làm ăn riêng.
Ánh mắt ông ta đùng đùng sát khí, "Anh nói rõ ràng xem nào, bọn họ rốt cuộc đã làm gì khiến mẹ thành ra thế này."
Trần Dũng liếc nhìn Trần Hổ và nói một cách bình tĩnh.
"Mấy năm qua chú đi làm ăn ở tỉnh xa, mọi việc trong nhà đều do tôi giúp mẹ lo liệu. Mẹ nói Dao Dao lớn rồi, muốn tìm cho nó một tấm chồng. Tôi và mẹ đã cố gắng hết sức để tìm cho nó một người đàn ông tốt, nhưng không ngờ, con bé Trần Mộng Dao này không những không cảm kϊƈɦ, lại còn quay ra hận mẹ”.
"Nó cấu kết với tay Trương Thu Bạch ở Vân Thành, cưỡng đoạt dự án mà mẹ coi trọng nhất, khiến mẹ tức đến phát bệnh, đã thế, Trần Mộng Dao còn lấy đi dự án của tập đoàn nhà chúng ta, thành lập tập đoàn mới tên là Trần Thị.
"Thời gian qua, nhà họ Trần bị tổn thất nặng nề, thiệt hại nghiêm trọng, cứ tiếp tục thế này, nhà họ Trần chúng ta thực sự sụp đổ mất. Ở Vân Thành này, nhà họ Trần chỉ còn lại mình nhà Trần Cường thôi."
Trần Dũng đổ tất cả những chuyện xấu xa bẩn thỉu nhất lên đầu cả nhà Trần Mộng Dao.
Dù sao đây cũng là chuyện ông ta đã bàn bạc cùng bà cụ từ trước, Trần Hổ có nghĩ nát óc cũng không bao giờ nghĩ được bà ta chỉ là đang giả bệnh.
"Mẹ, những gì anh cả nói có đúng không?"
Bà cụ gật đầu: "Mẹ thật không có mặt mũi nào đi gặp tổ tiên nhà họ Trần nữa."
Sắc mặt Trần Hổ trở nên rất khó coi: "Tên bất hiếu này, hắn muốn chết sao?"
Đây là nhà họ Trần của hắn, thế mà hắn dám làm cho bà cụ tức đến phát bệnh, nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho người nhà Trần Cường!
"Chú Tư, chú không ở nhà, không biết bọn họ ngang ngược cỡ nào đâu."
Trần Văn Siêu đứng bên cạnh nói chêm vào.
Trần Hổ nhìn cậu thanh niên trước mặt, kinh ngạc nói: "Cháu là ... Văn Siêu?"
"Vâng, chú tư!"
Trần Văn Siêu vẻ mặt tươi cười, nói: "Khi cháu còn nhỏ, chú là người thương cháu nhất mà."
"Chú không biết đâu, bọn họ còn nói đòi chia hết tất cả gia sản, một xu cũng không thể để lại cho chú!"
"Cái gì?"
Trần Hổ nghiến răng nói: "Đồ chết tiệt, ức hϊế͙p͙ người quá đáng!"
"Chú hai ẩn giấu nhiều năm như vậy, thật ra là muốn làm chúng ta mất cảnh giác."
Trần Dũng thở dài nói: "Tôi thật đáng trách, không bảo vệ tốt tài sản của nhà họ Trần, lại không chăm sóc tốt cho mẹ!"
Ông ta làm ra vẻ mặt đang hổ thẹn, Trần Văn Siêu nhìn mà phục bố khôn xiết!
Trần Dũng thở hồng hộc, lúc này cơn tức giận đã đốt cháy sự hết lý trí của ông ta.
Vết sẹo trêи mặt khiến ông ta trông gớm ghiếc thực sự.
"Mẹ, tất cả tội ác mà tên nghịch tử Trần Cường đã gây ra, con sẽ đi trả lại từng chuyện một. Mẹ ở đây chờ tin vui của con!"
Nói xong, ông ta nhìn Trần Dũng một cái, nói: "Chăm sóc mẹ thật tốt, nếu có sơ suất gì, tôi sẽ không tha cho anh đâu!"
Nói xong, ông ta giận đùng đùng bỏ đi.
Nhìn bóng lưng của đám người đó, trong lòng Trần Dũng vui mừng khôn tả.
Chú tư à chú tư, sau ngần ấy năm, chú vẫn không tiến bộ được gì.
Muốn chia tranh sản với nó, chú nghĩ mình xứng sao?
"Bố, bố nói chú tư liệu có... cả nhà Trần Cường không”
Trần Văn Siêu lấy tay làm động tác “cắt cổ”.
Trần Dũng nói: “Yên tâm đi, dù sao cũng là anh em thủ túc, chú tư con sẽ không ra tay độc ác đâu.”
Nói xong, ông ta vội bước đến gần bà cụ: "Mẹ, mấy ngày nay mẹ vất vả rồi!"
“Không sao, chỉ mong thằng tư có thể cho thằng nghịch tử đó một bài học để nó tỉnh ngộ.” Bà cụ lòng như sắt đá, nhìn hai người con trai tranh đấu nhau, trong lòng bà ta không những không có một tia áy náy, ngược lại còn rất sảng kɧօáϊ!
Cùng lúc này, tại Tập đoàn Trần Thị.
Trần Cường nhìn đi nhìn lại đồng hồ, sắp đến giờ tan làm rồi.
Tần Ngọc Liên đã nói, mấy ngày này không được làm thêm, phải về đúng giờ.
"Tiêu Thiên còn chưa quay lại công ty?"
Trần Cường hỏi: "Thằng nhỏ này, mấy ngày nay cứ bận làm gì vậy."
"Bên nhà xưởng đang có chút việc, dạo này đều ở bên ấy, chắc bây giờ anh ấy đang trêи đường về rồi."
Trần Mộng Dao nói: "Mấy hôm nay anh ấy cũng đã kiệt sức rồi!"
Trần Cường gật đầu: "Phải rồi, gia đình chúng ta có được ngày hôm nay, cũng đều là nhờ nó!"
Ba dự án át chủ bài, tám dự án nhỏ của tập đoàn Trần Thị, cả Vân Thành ai mà không ghen tị?
Ai cũng biết rằng Tập đoàn Trần Thị sắp vùng dậy.
Trước khi kết thúc năm, chắc chắn có thể nằm trong số những công ty top ở Vân Thành, đợi khi mười một dự án này hoàn thành, tập đoàn sẽ lọt top 100 toàn tỉnh Quảng Đông!
Đến lúc đó, gia đình họ sẽ là gia tộc thượng đẳng, hoàn thành tâm nguyện ấp ủ từ bao đời nay của dòng họ Trần.
Đúng lúc Trần Mộng Dao đang pha trà cho Trần Cường.
“Rầm”- một tiếng động lớn vang lên.
Cửa phòng đang đóng bị người ta đá tung ra!
Tiếng động lớn khiến tay Trần Mộng Dao run lên, làm rơi tách trà xuống đất, nước trà nóng bắn tung tóe trêи bàn tay ngọc ngà thanh tú của cô, khiến chúng bỏng đỏ.
Trần Cường cũng sửng sốt, vội vàng quay đầu lại nhìn.
Khi nhìn rõ người vừa tới, ban đầu ông sững người, sau đó ngay lập tức kinh ngạc hét lên: "Chú tư!"
Đã hơn mười năm không gặp, nhưng nhìn thoáng qua ông vẫn nhận ra Trần Hổ.
"Ai làm mặt chú bị thương thế này?"
"Tôi nhổ vào, thứ đạo đức giả!"
"Ai là chú tư của anh?"
Trần Hổ cười nhạt: "Trần Cường, đồ cầm thú, tôi không ở Vân Thành, anh dám đối xử với mẹ như vậy, anh muốn chết sao?!"
Trần Cường ngẩn người, ông đã làm gì sao?
"Chú tư..."
Trần Mộng Dao sợ tái mặt, Trần Hổ thật sự quá dữ tợn.
Đột nhiên xông vào đạp hỏng cửa phòng làm việc, ngoài cửa phòng không có bảo vệ sao? Làm thế nào ông ta vào đây được?
"Đừng gọi tao là chú Tư, tao không có đứa cháu gái xấu xa độc ác như mày!"
Trần Hổ đằng đằng sát khí, mắt mũi trợn ngược: "Các người không phải muốn độc chiếm gia sản nhà họ Trần, không để cho tôi một cắc nào sao? Được, tôi sẽ tiễn các người đi Tây Thiên trước, xem các người định tranh giành như thế nào!"
Nói xong, ông ta bước nhanh về phía Trần Cường, nắm lấy cổ áo ông, giơ cao nắm đấm, nện thẳng vào mặt ông.
"Bụp!"
"Á..."
Một cú đấm giáng xuống, mồm miệng Trần Cường chảy đầy máu.
Thế nhưng, Trần Hổ không hề có ý dừng lại, ông ta đấm tới tấp, mỗi lúc một mạnh hơn.
"Mau dừng tay, chú mau dừng tay lại!"
Trần Mộng Dao bị bất ngờ, vội vàng lao đến.
Nếu không ngăn lại, bố sẽ bị chú ta đánh chết mất!
"Cút ra."
Trần Hổ hất Trần Mộng Dao ra: "Lát nữa tao sẽ tính sổ với mày sau!"
Bàn tay Trần Hổ dính đầy máu của Trần Cường: "Rác rưởi! Ai cho anh cái gan đi tranh đoạt gia sản!"
"Mẹ bị anh làm tức đến phát bệnh rồi, anh nghĩ tôi đây chết ở tỉnh rồi, không trở về nữa sao?"
Trần Cường lúc này mặt mũi bầm dập, đầu óc choáng váng, nhưng lại chống cự không để mình ngất đi.
Ông cố nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi ... Tôi không có!"
"Còn dám ngụy biện!"
Trần Hổ ra tay càng tàn nhẫn hơn.
"Dừng lại ngay!"
Trần Mộng Dao lao đến và nắm lấy tay Trần Hổ để ngăn hắn tiếp tục đánh.
"Đừng đánh bố cháu!"
Trần Hổ nổi trận lôi đình.
"Các người hôm nay đừng mong được sống, hôm nay, tôi sẽ đánh chết các người, để tôi xem các người còn ai dám tranh đoạt gia sản."
Nói xong, ông ta giơ nắm đấm thật mạnh, đập thẳng vào đầu Trần Mộng Dao!
Bình luận truyện