Rể Sang Đến Nhà
Chương 95: Thứ lỗi cho tôi vô lễ
Bên kia, bữa tiệc bắt đầu.
Bạch Ngọc Lan trở về thay trang phục dạ hội, khi quay lại bục, toàn bộ đều bất ngờ.
Bạch Viễn từ chỗ ngồi trêи cao đứng lên, nhìn khách mời ở bên dưới, nói: “Hoan nghênh các vị dù bận rộn vẫn đến dự tiệc, tại đây tôi thay mặt nhà họ Bạch mời rượu mọi người!”
Khi ông ta nâng ly rượu trêи tay, mọi người dưới khán đài cũng nâng ly.
Sau khi một ngụm uống hết rượu, Bạch Viễn tiếp tục nói: “Hôm nay, tôi ở đây thông báo, con gái gia đình họ Bạch tôi Bạch Ngọc Lan, đã đến tuổi lấy chồng, hoan nghênh những người trẻ tài giỏi trêи 20 dưới 35 tuổi, gia đình họ Bạch chúng tôi đã chuẩn bị của hồi môn 1000 tỷ!”
Giọng nói truyền xuống, toàn bộ đều chấn động.
Thật ghen tị với người con trai nào đó, không biết người con trai đấy có bao nhiêu may mắn, của hồi môn 1000 tỷ, thực sự là chưa từng nghe qua!
Ánh mắt của đám người chưa kết hôn sáng rực.
Bạch Ngọc Lan vốn là một người đẹp nổi tiếng ở Vân Thành, nhà họ Bạch thậm chí còn là một gia tộc hạng nhất ở Vân Thành.
Có thể đưa người đẹp trở về đã là điều may mắn cực kì rồi, còn có của hồi môn 1000 tỉ, thử hỏi ai mà không muốn làm con rể nhà họ Bạch?
“Bạch gia chủ, lời ông nói là thật sao? Thực sự là của hồi môn 1000 tỷ?”
Lúc này, không biết trong đám đông ai nói.
Bạch Viễn cười cười: “Đương nhiên, Bạch Viễn tôi có khi nào nói không giữ lời?”
“Nhưng mà, muốn lấy con gái tôi, đương nhiên cũng có thử thách.” Bạch Viễn tủm tỉm cười nói.
Mọi người nghe xong, thật sự như vậy: “Ông Bạch, không biết là thử thách gì?”
Bạch Viễn nói: “Tôi đã chuẩn bị sẵn mười món đồ nhỏ, chỉ cần ai đó có thể nói chính xác tên và niên đại của nó, tôi sẽ cho phép người đó hẹn hò với con gái tôi!”
“Ông Bạch, còn chờ gì nữa, nhanh đưa mấy món đồ đó lên đi.”
Mọi người đều nóng lòng nói.
“Bốp Bốp!”
Bạch Viễn vỗ vỗ tay, mười cô gái từ phía sau đi ra với khay trêи tay, mỗi người đều cầm một món đồ kỳ lạ.
“Bây giờ mọi người có hai mươi phút để phân biệt!”
Bạch Viễn nói.
Khi giọng nói đó dừng lại, những người đàn ông độc thân chưa vợ chen nhau lên, trong số đó, có một số chủ cửa hàng đồ cổ hoặc con trai hoặc cháu trai của chủ cửa hàng đồ cổ, đây vốn là nghề của bọn họ, thật sự quá dễ rồi.
Trong lòng không ít người đang cười thầm, thẩm định đơn giản như vậy có lẽ sẽ bị nhiều người nhận ra.
Nhưng mà Bạch Ngọc Lan chỉ có một, làm sao chia được chứ?
Nhưng mà, khi đi lên đó, toàn bộ hy vọng trong lòng họ đã hoàn toàn tan vỡ!
Nhìn vào đó, họ không biết gì cả.
Chết tiệt, cái đầu tiên là một chiếc cốc ngọc thời nhà Minh, phải không?
Người đẹp nâng chén ngọc trêи tay lắc đầu.
“Vậy là thời nhà Thanh?”
Người đẹp lại lắc đầu, lại không đúng!
“Anh bị ngu à, nhà Minh nhà Thanh sao có thể dùng cốc ba chân chứ? Đây vừa nhìn là biết sản phẩm của nhà Hán Đường!”
“Đúng vậy, đúng vậy, nếu tôi nhớ không nhầm, ba chân thì gọi là tước?”
“Đúng vậy…”
Người bên trêи bàn tán rất nhiều, người bên dưới cầm ly rượu tụ ba tụ năm cũng bàn tán rất sôi nổi.
Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao đứng bên cạnh Bạch Ngọc Lan.
Cả hai có thể thấy rõ sự suy sụp và buồn bã trong mắt cô.
Bạch Ngọc Lan diện trang phục chỉn chu đến tham dự nhưng không giấu được nỗi buồn trong mắt.
Đây có lẽ là nỗi buồn của những người con trong gia đình quý tộc, cho dù áo gấm ngọc thực nhưng không thể nắm trong tay được cuộc sống hôn nhân của mình.
Việc tìm bạn đời tương lai theo cách “coi trọng vật báu, chiêu mộ con rể” như thế này thật là nực cười và dung tục.
Trần Mộng Dao cũng cảm thấy như vậy, ở một góc độ nào đó, cuộc hôn nhân của cô với Tiêu Thiên cũng là do cha con Trần Dũng một tay xử lý.
Trước đó, cô và Tiêu Thiên “chưa từng gặp nhau”, họ đã kết hôn một cách mập mờ như vậy.
Cũng may Tiêu Thiên rất tốt với cô và gia đình cô, kéo gia đình cô ra khỏi đầm lầy sâu thẳm, điều này làm cô cảm thấy may mắn.
“Bạch tiểu thư.”
Trần Mộng Dao nhịn không được giữ chặt tay của Bạch Ngọc Lan.
“Không sao, tôi không sao!”
Trêи mặt Bạch Ngọc Lan nở nụ cười, “Đây là số mệnh của tôi, tôi đã sớm có chuẩn bị tâm lý rồi.”
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng lại cực kì buồn bã.
Nhìn xung quanh, toàn là những hạng người mất trật tự, không có một ai vừa mắt.
Điều họ thèm muốn không có gì khác ngoài nhan sắc, gia cảnh và của hồi môn hàng nghìn tỉ.
Cô nhìn Bạch Hải đang đứng bên cạnh Bạch lão gia, trong lòng cảm thấy rất uất ức, có phải vì cô là con gái nên bị đối xử bất công như vậy không?
Tiêu Thiên nhìn vai cô run rẩy, có thể nhìn ra được trong lòng cô thực sự rất buồn.
Nhưng anh không đứng ra an ủi, dù sao anh cũng chỉ là người ngoài cuộc.
“Nào, uống!”
Bạch Ngọc Lan vẫy người ở tới, cầm một ly cocktail, Tiêu Thiên phải lái xe nên lấy một ly nước trái cây, Trần Mộng Dao cũng uống một ly cocktail.
“Nào, tôi mời mọi người một ly!”
Nói xong, còn chưa chạm cốc, Bạch Ngọc Lan đã uống cạn ly rượu.
“Đi, rót cho tôi một ly!”
“Vâng, tiểu thư!”
Người ở cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia gian xảo, trong nháy mắt, trong lòng Tiêu Thiên khẽ động một cái, anh vô thức liếc nhìn tên người ở đó.
Nhưng mà tên đó đi rất nhanh, chớp mắt đã đi mất.
“Chẳng lẽ là mình ảo giác?”
Tiêu Thiên nhíu mày.
Đúng lúc này, một cảm giác nóng bỏng từ bụng dưới bốc lên, thẳng tới sau gáy!
Vù!
Anh cảm thấy hơi thở của mình trở nên nóng rực.
Không hay rồi, người ở đó có vấn đề, ly nước trái cây kia cũng có vấn đề!
Cảm nhận được sự khác thường của Tiêu Thiên, Trần Mộng Dao hỏi: “Chú, chú…. Không sao chứ?”
“Ha ha, không có việc gì!”
Anh cưỡng ép bình tĩnh lại, hỏi: “Bạch tiểu thư, xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu?”
Bạch Ngọc Lan nói: “Anh đi qua sảnh sau rồi rẽ phải, đi đến cuối rẽ trái!”
“Cảm ơn!”
Tiêu Thiên sải bước về phía sảnh sau.
Nhìn thấy bóng lưng của Tiêu Thiên, Bạch Ngọc Lan đột nhiên có chút sững sờ, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Cảm giác này rất kỳ quái, cô đã sống 28 năm và chưa bao giờ cảm thấy như vậy với bất kỳ ai.
Bùm bụp bùm bụp!
Nhịp tim của cô nhanh đến mức gần như có thể nghe thấy nhịp tim của mình.
Nhịp tim nhanh khiến khuôn mặt xinh xắn của cô đỏ bừng.
Cô sờ mặt, nóng quá!
Đôi mắt đẹp cũng trở nên ngấn nước, Trần Mộng Dao ở bên cạnh chỉ cảm thấy Bạch Ngọc Lan thật đẹp, so với trước kia còn đẹp hơn.
“Phù!”
Cô thở ra một hơi dài, nói với Trần Mộng Dao: “Trần tiểu thư, thật ngại quá, tôi đi vệ sinh!”
“Ừ!”
Trần Mộng Dao gật đầu.
Mặt khác, sau khi Tiêu Thiên vào nhà vệ sinh, soi gương nhìn thấy da mình đỏ bừng, ɖu͙ƈ vọng trong lòng dâng trào thì mới biết mình đã trúng xuân dược loại mạnh.
Anh nhanh chóng lưu thông khí trong người để ngăn chất độc phát tán.
“Oẹ!”
Anh đưa độc tố ép đến yết hầu, ngay sau đó dạ dày cuồn cuộn, há miệng phun ra chất lỏng màu hồng.
“Ào ào!”
Tiêu Thiên cảm thấy toàn thân không còn khô nóng nhiều nữa, vội vàng chuẩn bị tống xuất xuân dược ra.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng “lộp cộp” của giày cao gót.
Một làn gió thơm thoảng đến, Tiêu Thiên cảm giác được một người từ phía sau ôm chặt lấy mình.
Sự mềm mại tròn trịa của thứ kia dù đã cách hai lớp áo vẫn có thể cảm nhận rõ ràng độ đàn hồi kinh ngạc.
Một đôi tay mảnh khảnh luồn qua nách ôm chặt lấy anh.
Không phải Bạch Ngọc Lan thì còn ai nữa?
Tiêu Thiên hoảng sợ, vội vàng xoay người.
Chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Ngọc Lan đỏ bừng, đôi mắt mờ đi, đôi môi anh đào khẽ mở, hơi thở tươi mát.
Chiếc cổ màu trắng ngọc nổi rõ những đường gân nhỏ.
“Tiêu… Tiêu tiên sinh, tôi…”
Cô nói lắp bắp, giọng nói đầy khao khát.
“Không hay rồi, cô cũng trúng thuốc rồi!”
Tiêu Thiên sửng sốt, ngay lập tức hiểu ra có người muốn vu oan hãm hại anh, nhân tiện hủy hoại danh tiếng của Bạch Ngọc Lan.
“Bạch tiểu thư…”
Anh còn chưa nói xong, Bạch Ngọc Lan kiễng chân lên và nghiêng người.
Đôi môi anh đào ngọt ngào chặn miệng anh, lúc này Tiêu Thiên cảm thấy nhiệt độ trêи người mình lập tức tăng lên.
Các chất độc còn lại trong cơ thể lại bắt đầu khuấy động.
Chết tiệt, đây là nụ hôn đầu của anh, anh còn sẵn sàng để giao nó cho Trần Mộng Dao.
Lại bị Bạch Ngọc Lan cướp trong nhà vệ sinh!
Nhưng mà, môi cô ấy lạnh lạnh, hương vị thực sự…
“Không được!”
Tiêu Thiên cắn vào lưỡi của mình, cơn đau khiến anh tỉnh táo ngay lập tức.
Anh đẩy Bạch Ngọc Lan ra, giơ nắm đấm lên đập vào bụng mình.
“Oẹ!”
Lại một ngụm lớn xuân dược khác tuôn ra.
“Bịch!”
Ngụm thứ ba!
“Bịch!”
Ngụm thứ tư.
Đến ngụm thứ 5 thì cảm giác khô nóng đã hoàn toàn hết.
Nhìn Bạch Ngọc Lan, lúc này làn da của cô đều đỏ lên, trêи đó có những chấm nhỏ màu đỏ, là nơi xuân dược trong cơ thể không thể tiết ra.
Nếu điều này tiếp tục, cô ấy sẽ gặp nguy hiểm.
“Tiêu tiên sinh, nhanh lên… tôi khó chịu quá!” Cô bắt đầu xé quần áo.
Thấy Bạch Ngọc Lan mất kiểm soát, Tiêu Thiên thở dài nói: “Bạch tiểu thư, thứ lỗi cho tôi vô lễ!”
Bạch Ngọc Lan trở về thay trang phục dạ hội, khi quay lại bục, toàn bộ đều bất ngờ.
Bạch Viễn từ chỗ ngồi trêи cao đứng lên, nhìn khách mời ở bên dưới, nói: “Hoan nghênh các vị dù bận rộn vẫn đến dự tiệc, tại đây tôi thay mặt nhà họ Bạch mời rượu mọi người!”
Khi ông ta nâng ly rượu trêи tay, mọi người dưới khán đài cũng nâng ly.
Sau khi một ngụm uống hết rượu, Bạch Viễn tiếp tục nói: “Hôm nay, tôi ở đây thông báo, con gái gia đình họ Bạch tôi Bạch Ngọc Lan, đã đến tuổi lấy chồng, hoan nghênh những người trẻ tài giỏi trêи 20 dưới 35 tuổi, gia đình họ Bạch chúng tôi đã chuẩn bị của hồi môn 1000 tỷ!”
Giọng nói truyền xuống, toàn bộ đều chấn động.
Thật ghen tị với người con trai nào đó, không biết người con trai đấy có bao nhiêu may mắn, của hồi môn 1000 tỷ, thực sự là chưa từng nghe qua!
Ánh mắt của đám người chưa kết hôn sáng rực.
Bạch Ngọc Lan vốn là một người đẹp nổi tiếng ở Vân Thành, nhà họ Bạch thậm chí còn là một gia tộc hạng nhất ở Vân Thành.
Có thể đưa người đẹp trở về đã là điều may mắn cực kì rồi, còn có của hồi môn 1000 tỉ, thử hỏi ai mà không muốn làm con rể nhà họ Bạch?
“Bạch gia chủ, lời ông nói là thật sao? Thực sự là của hồi môn 1000 tỷ?”
Lúc này, không biết trong đám đông ai nói.
Bạch Viễn cười cười: “Đương nhiên, Bạch Viễn tôi có khi nào nói không giữ lời?”
“Nhưng mà, muốn lấy con gái tôi, đương nhiên cũng có thử thách.” Bạch Viễn tủm tỉm cười nói.
Mọi người nghe xong, thật sự như vậy: “Ông Bạch, không biết là thử thách gì?”
Bạch Viễn nói: “Tôi đã chuẩn bị sẵn mười món đồ nhỏ, chỉ cần ai đó có thể nói chính xác tên và niên đại của nó, tôi sẽ cho phép người đó hẹn hò với con gái tôi!”
“Ông Bạch, còn chờ gì nữa, nhanh đưa mấy món đồ đó lên đi.”
Mọi người đều nóng lòng nói.
“Bốp Bốp!”
Bạch Viễn vỗ vỗ tay, mười cô gái từ phía sau đi ra với khay trêи tay, mỗi người đều cầm một món đồ kỳ lạ.
“Bây giờ mọi người có hai mươi phút để phân biệt!”
Bạch Viễn nói.
Khi giọng nói đó dừng lại, những người đàn ông độc thân chưa vợ chen nhau lên, trong số đó, có một số chủ cửa hàng đồ cổ hoặc con trai hoặc cháu trai của chủ cửa hàng đồ cổ, đây vốn là nghề của bọn họ, thật sự quá dễ rồi.
Trong lòng không ít người đang cười thầm, thẩm định đơn giản như vậy có lẽ sẽ bị nhiều người nhận ra.
Nhưng mà Bạch Ngọc Lan chỉ có một, làm sao chia được chứ?
Nhưng mà, khi đi lên đó, toàn bộ hy vọng trong lòng họ đã hoàn toàn tan vỡ!
Nhìn vào đó, họ không biết gì cả.
Chết tiệt, cái đầu tiên là một chiếc cốc ngọc thời nhà Minh, phải không?
Người đẹp nâng chén ngọc trêи tay lắc đầu.
“Vậy là thời nhà Thanh?”
Người đẹp lại lắc đầu, lại không đúng!
“Anh bị ngu à, nhà Minh nhà Thanh sao có thể dùng cốc ba chân chứ? Đây vừa nhìn là biết sản phẩm của nhà Hán Đường!”
“Đúng vậy, đúng vậy, nếu tôi nhớ không nhầm, ba chân thì gọi là tước?”
“Đúng vậy…”
Người bên trêи bàn tán rất nhiều, người bên dưới cầm ly rượu tụ ba tụ năm cũng bàn tán rất sôi nổi.
Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao đứng bên cạnh Bạch Ngọc Lan.
Cả hai có thể thấy rõ sự suy sụp và buồn bã trong mắt cô.
Bạch Ngọc Lan diện trang phục chỉn chu đến tham dự nhưng không giấu được nỗi buồn trong mắt.
Đây có lẽ là nỗi buồn của những người con trong gia đình quý tộc, cho dù áo gấm ngọc thực nhưng không thể nắm trong tay được cuộc sống hôn nhân của mình.
Việc tìm bạn đời tương lai theo cách “coi trọng vật báu, chiêu mộ con rể” như thế này thật là nực cười và dung tục.
Trần Mộng Dao cũng cảm thấy như vậy, ở một góc độ nào đó, cuộc hôn nhân của cô với Tiêu Thiên cũng là do cha con Trần Dũng một tay xử lý.
Trước đó, cô và Tiêu Thiên “chưa từng gặp nhau”, họ đã kết hôn một cách mập mờ như vậy.
Cũng may Tiêu Thiên rất tốt với cô và gia đình cô, kéo gia đình cô ra khỏi đầm lầy sâu thẳm, điều này làm cô cảm thấy may mắn.
“Bạch tiểu thư.”
Trần Mộng Dao nhịn không được giữ chặt tay của Bạch Ngọc Lan.
“Không sao, tôi không sao!”
Trêи mặt Bạch Ngọc Lan nở nụ cười, “Đây là số mệnh của tôi, tôi đã sớm có chuẩn bị tâm lý rồi.”
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng lại cực kì buồn bã.
Nhìn xung quanh, toàn là những hạng người mất trật tự, không có một ai vừa mắt.
Điều họ thèm muốn không có gì khác ngoài nhan sắc, gia cảnh và của hồi môn hàng nghìn tỉ.
Cô nhìn Bạch Hải đang đứng bên cạnh Bạch lão gia, trong lòng cảm thấy rất uất ức, có phải vì cô là con gái nên bị đối xử bất công như vậy không?
Tiêu Thiên nhìn vai cô run rẩy, có thể nhìn ra được trong lòng cô thực sự rất buồn.
Nhưng anh không đứng ra an ủi, dù sao anh cũng chỉ là người ngoài cuộc.
“Nào, uống!”
Bạch Ngọc Lan vẫy người ở tới, cầm một ly cocktail, Tiêu Thiên phải lái xe nên lấy một ly nước trái cây, Trần Mộng Dao cũng uống một ly cocktail.
“Nào, tôi mời mọi người một ly!”
Nói xong, còn chưa chạm cốc, Bạch Ngọc Lan đã uống cạn ly rượu.
“Đi, rót cho tôi một ly!”
“Vâng, tiểu thư!”
Người ở cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia gian xảo, trong nháy mắt, trong lòng Tiêu Thiên khẽ động một cái, anh vô thức liếc nhìn tên người ở đó.
Nhưng mà tên đó đi rất nhanh, chớp mắt đã đi mất.
“Chẳng lẽ là mình ảo giác?”
Tiêu Thiên nhíu mày.
Đúng lúc này, một cảm giác nóng bỏng từ bụng dưới bốc lên, thẳng tới sau gáy!
Vù!
Anh cảm thấy hơi thở của mình trở nên nóng rực.
Không hay rồi, người ở đó có vấn đề, ly nước trái cây kia cũng có vấn đề!
Cảm nhận được sự khác thường của Tiêu Thiên, Trần Mộng Dao hỏi: “Chú, chú…. Không sao chứ?”
“Ha ha, không có việc gì!”
Anh cưỡng ép bình tĩnh lại, hỏi: “Bạch tiểu thư, xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu?”
Bạch Ngọc Lan nói: “Anh đi qua sảnh sau rồi rẽ phải, đi đến cuối rẽ trái!”
“Cảm ơn!”
Tiêu Thiên sải bước về phía sảnh sau.
Nhìn thấy bóng lưng của Tiêu Thiên, Bạch Ngọc Lan đột nhiên có chút sững sờ, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Cảm giác này rất kỳ quái, cô đã sống 28 năm và chưa bao giờ cảm thấy như vậy với bất kỳ ai.
Bùm bụp bùm bụp!
Nhịp tim của cô nhanh đến mức gần như có thể nghe thấy nhịp tim của mình.
Nhịp tim nhanh khiến khuôn mặt xinh xắn của cô đỏ bừng.
Cô sờ mặt, nóng quá!
Đôi mắt đẹp cũng trở nên ngấn nước, Trần Mộng Dao ở bên cạnh chỉ cảm thấy Bạch Ngọc Lan thật đẹp, so với trước kia còn đẹp hơn.
“Phù!”
Cô thở ra một hơi dài, nói với Trần Mộng Dao: “Trần tiểu thư, thật ngại quá, tôi đi vệ sinh!”
“Ừ!”
Trần Mộng Dao gật đầu.
Mặt khác, sau khi Tiêu Thiên vào nhà vệ sinh, soi gương nhìn thấy da mình đỏ bừng, ɖu͙ƈ vọng trong lòng dâng trào thì mới biết mình đã trúng xuân dược loại mạnh.
Anh nhanh chóng lưu thông khí trong người để ngăn chất độc phát tán.
“Oẹ!”
Anh đưa độc tố ép đến yết hầu, ngay sau đó dạ dày cuồn cuộn, há miệng phun ra chất lỏng màu hồng.
“Ào ào!”
Tiêu Thiên cảm thấy toàn thân không còn khô nóng nhiều nữa, vội vàng chuẩn bị tống xuất xuân dược ra.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng “lộp cộp” của giày cao gót.
Một làn gió thơm thoảng đến, Tiêu Thiên cảm giác được một người từ phía sau ôm chặt lấy mình.
Sự mềm mại tròn trịa của thứ kia dù đã cách hai lớp áo vẫn có thể cảm nhận rõ ràng độ đàn hồi kinh ngạc.
Một đôi tay mảnh khảnh luồn qua nách ôm chặt lấy anh.
Không phải Bạch Ngọc Lan thì còn ai nữa?
Tiêu Thiên hoảng sợ, vội vàng xoay người.
Chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Ngọc Lan đỏ bừng, đôi mắt mờ đi, đôi môi anh đào khẽ mở, hơi thở tươi mát.
Chiếc cổ màu trắng ngọc nổi rõ những đường gân nhỏ.
“Tiêu… Tiêu tiên sinh, tôi…”
Cô nói lắp bắp, giọng nói đầy khao khát.
“Không hay rồi, cô cũng trúng thuốc rồi!”
Tiêu Thiên sửng sốt, ngay lập tức hiểu ra có người muốn vu oan hãm hại anh, nhân tiện hủy hoại danh tiếng của Bạch Ngọc Lan.
“Bạch tiểu thư…”
Anh còn chưa nói xong, Bạch Ngọc Lan kiễng chân lên và nghiêng người.
Đôi môi anh đào ngọt ngào chặn miệng anh, lúc này Tiêu Thiên cảm thấy nhiệt độ trêи người mình lập tức tăng lên.
Các chất độc còn lại trong cơ thể lại bắt đầu khuấy động.
Chết tiệt, đây là nụ hôn đầu của anh, anh còn sẵn sàng để giao nó cho Trần Mộng Dao.
Lại bị Bạch Ngọc Lan cướp trong nhà vệ sinh!
Nhưng mà, môi cô ấy lạnh lạnh, hương vị thực sự…
“Không được!”
Tiêu Thiên cắn vào lưỡi của mình, cơn đau khiến anh tỉnh táo ngay lập tức.
Anh đẩy Bạch Ngọc Lan ra, giơ nắm đấm lên đập vào bụng mình.
“Oẹ!”
Lại một ngụm lớn xuân dược khác tuôn ra.
“Bịch!”
Ngụm thứ ba!
“Bịch!”
Ngụm thứ tư.
Đến ngụm thứ 5 thì cảm giác khô nóng đã hoàn toàn hết.
Nhìn Bạch Ngọc Lan, lúc này làn da của cô đều đỏ lên, trêи đó có những chấm nhỏ màu đỏ, là nơi xuân dược trong cơ thể không thể tiết ra.
Nếu điều này tiếp tục, cô ấy sẽ gặp nguy hiểm.
“Tiêu tiên sinh, nhanh lên… tôi khó chịu quá!” Cô bắt đầu xé quần áo.
Thấy Bạch Ngọc Lan mất kiểm soát, Tiêu Thiên thở dài nói: “Bạch tiểu thư, thứ lỗi cho tôi vô lễ!”
Bình luận truyện