Resident Evil 0 - Giờ Hành Động
Chương 17
Dịch giả: Lioncoeur
Hai người vừa chạy vừa lết, len lỏi dưới những tán cây trong không khí lành lạnh sáng sớm, một cảm giác thật sự kỳ quặc với Billy - đang bắn những con quái vật đỉa khổng lồ trong bóng tối chuyển sang chạy trong rừng, trên đầu là tiếng chim hót véo von mừng buổi sáng, gió nhẹ thoáng qua mái tóc bẩn thỉu bù xù của họ. Hai người tiếp tục chạy trong lúc Billy lặng lẽ đếm lùi, đến khi gần sắp hết giờ.
Anh dừng bước nhìn quanh, Rebecca cũng đứng lại, hơi thở nặng nhọc. Họ đã thoát ra khỏi rừng, đến một vị trí cao và trống trải trên ngọn đồi phía đông rừng Arklay.
”Chỗ này tốt đây,” Billy nói. Anh hít một hơi thật sâu và thở ra, nằm thẳng cẳng xuống đất, thả lỏng toàn thân. Rebecca cũng làm y hệt, và giờ đếm lùi chấm dứt sau đó vài giây.
Vụ nổ thật khủng khiếp, nó làm rung chuyển cả mặt đất, chấn động lan khắp khu rừng và thung lũng bên dưới họ. Một lúc sau, Billy đứng dậy, quan sát cột khói trồi lên trên đỉnh những ngọn cây. Hết sức mệt mỏi, đau nhức, đói khát, chưa kể những cảm xúc lẫn lộn, nhưng không biết sao anh vẫn thấy vô cùng nhẹ nhõm, khi chứng kiến đám khói tỏa ra từ cái nơi khủng khiếp đó. Rebecca đứng bên cạnh, cũng im lặng y hệt, dáng vẻ như vừa trải qua một giấc mơ. Không cần phải nói gì thêm, vì cả hai đều đang ở đây.
Anh lơ đễnh bóp nắn cổ tay, và nghe kêu đánh tách – cái còng tay rớt ra, lăn dưới thảm cỏ với một tiếng kịch. Billy mỉm cười. Đâu đó trong thâm tâm, có một cái còng khác cũng vừa được phá bỏ. Anh lắc lắc đầu, nghĩ sẽ tốt biết bao nếu tháo được nó hồi mười hai tiếng trước, rồi liệng nó ra phía lùm cây. Rebecca đứng lên, dời tầm nhìn khỏi cột khói, lấy tay che mắt.
”Chắc đó là nơi Enrico đã đề cập,” cô nói. Billy gượng đứng dậy, đi đến bên cạnh cô. Đằng kia, cách chừng một hoặc hai dặm phía dưới chân họ, có một biệt thự lớn, cây cối bao quanh. Những cửa sổ lấp lánh dưới ánh nắng, tạo cảm giác nó bít bùng và trống không.
Billy gật đầu, bất chợt không biết nói gì. Cô ta hẳn muốn tìm gặp nhóm của mình. Và đối với anh…
Rebecca với tay nắm lấy tấm thẻ bài của anh, giật mạnh. Dây buộc bung ra, và cô quấn chặt nó quanh cái cổ mảnh khảnh, mắt vẫn nhìn về biệt thự.
”Đến lúc chia tay rồi,” cô nói.
Billy nhìn cô, nhưng cô không hề nhìn lại, chỉ chăm chú quan sát đích đến kế tiếp, một ngôi nhà im lìm khuất một nửa trong rừng cây.
”Trung úy William Coen thật sự đã chết,” cô nói.
Billy cố gắng cười, nhưng không có tác dụng. ”Phải, bây giờ tôi là một con zombie thôi,” anh nói, hơi ngạc nhiên khi bỗng cảm thấy một chút tiếc nuối dâng lên trong lồng ngực, trong ruột gan.
Rebecca quay lại, nhìn vào mắt anh, ánh mắt đăm đăm không rời. Anh nhìn thấy trong đó sự chân thành, lòng trắc ẩn, cả sự mạnh mẽ nữa - rồi anh nhận ra, cô cũng cảm nhận được cùng một nỗi khát khao cháy bỏng như anh đang cảm nhận, cùng một nỗi thất vọng mong manh đang gợn nhẹ trong anh.
Phải chi mọi chuyện khác đi… Phải chi trong một hoàn cảnh khác…
Cô gật đầu thật nhẹ, như thể hiểu rõ những gì anh đang nghĩ, như muốn đồng tình với nó. Rồi cô đứng nghiêm, đầu ngẩng cao, rút vai lại, tay giơ lên làm động tác chào, vẫn nhìn vào mắt anh.
Billy lặp lại tư thế của cô, chào đáp lễ, đứng nguyên như thế đến khi cô bỏ tay xuống. Không nói thêm một lời, cô quay người đi thẳng một mạch, men theo con dốc nghiêng đi về phía rừng cây.
Billy nhìn theo đến khi Rebecca mất dạng dưới những tán cây, rồi quay lại, tìm cho mình một con đường. Anh quyết định rằng hướng nam có vẻ là tốt nhất, và bắt đầu dấn bước, thưởng thức ánh mặt trời ấm áp đang rọi trên vai, lắng nghe tiếng chim hót véo von trên những ngọn cây.
...oOo...
Đoạn kết
Tiếng nổ đằng xa lan đến tận biệt thự Spencer, làm nó rung chuyển nhè nhẹ. Bụi rơi lả tả xuống bàn. Đất cát trút xuống trong những đường hầm ngầm. Và những sinh vật sống trong đó hướng những con mắt đứng tròng ra cửa sổ, về phía vách tường, nghe ngóng, sờ soạng trong bóng tối, hy vọng rằng mỗi một chuyển động yếu ớt đồng nghĩa với việc thức ăn sẽ sớm xuất hiện. Chúng đang rất đói.
Hai người vừa chạy vừa lết, len lỏi dưới những tán cây trong không khí lành lạnh sáng sớm, một cảm giác thật sự kỳ quặc với Billy - đang bắn những con quái vật đỉa khổng lồ trong bóng tối chuyển sang chạy trong rừng, trên đầu là tiếng chim hót véo von mừng buổi sáng, gió nhẹ thoáng qua mái tóc bẩn thỉu bù xù của họ. Hai người tiếp tục chạy trong lúc Billy lặng lẽ đếm lùi, đến khi gần sắp hết giờ.
Anh dừng bước nhìn quanh, Rebecca cũng đứng lại, hơi thở nặng nhọc. Họ đã thoát ra khỏi rừng, đến một vị trí cao và trống trải trên ngọn đồi phía đông rừng Arklay.
”Chỗ này tốt đây,” Billy nói. Anh hít một hơi thật sâu và thở ra, nằm thẳng cẳng xuống đất, thả lỏng toàn thân. Rebecca cũng làm y hệt, và giờ đếm lùi chấm dứt sau đó vài giây.
Vụ nổ thật khủng khiếp, nó làm rung chuyển cả mặt đất, chấn động lan khắp khu rừng và thung lũng bên dưới họ. Một lúc sau, Billy đứng dậy, quan sát cột khói trồi lên trên đỉnh những ngọn cây. Hết sức mệt mỏi, đau nhức, đói khát, chưa kể những cảm xúc lẫn lộn, nhưng không biết sao anh vẫn thấy vô cùng nhẹ nhõm, khi chứng kiến đám khói tỏa ra từ cái nơi khủng khiếp đó. Rebecca đứng bên cạnh, cũng im lặng y hệt, dáng vẻ như vừa trải qua một giấc mơ. Không cần phải nói gì thêm, vì cả hai đều đang ở đây.
Anh lơ đễnh bóp nắn cổ tay, và nghe kêu đánh tách – cái còng tay rớt ra, lăn dưới thảm cỏ với một tiếng kịch. Billy mỉm cười. Đâu đó trong thâm tâm, có một cái còng khác cũng vừa được phá bỏ. Anh lắc lắc đầu, nghĩ sẽ tốt biết bao nếu tháo được nó hồi mười hai tiếng trước, rồi liệng nó ra phía lùm cây. Rebecca đứng lên, dời tầm nhìn khỏi cột khói, lấy tay che mắt.
”Chắc đó là nơi Enrico đã đề cập,” cô nói. Billy gượng đứng dậy, đi đến bên cạnh cô. Đằng kia, cách chừng một hoặc hai dặm phía dưới chân họ, có một biệt thự lớn, cây cối bao quanh. Những cửa sổ lấp lánh dưới ánh nắng, tạo cảm giác nó bít bùng và trống không.
Billy gật đầu, bất chợt không biết nói gì. Cô ta hẳn muốn tìm gặp nhóm của mình. Và đối với anh…
Rebecca với tay nắm lấy tấm thẻ bài của anh, giật mạnh. Dây buộc bung ra, và cô quấn chặt nó quanh cái cổ mảnh khảnh, mắt vẫn nhìn về biệt thự.
”Đến lúc chia tay rồi,” cô nói.
Billy nhìn cô, nhưng cô không hề nhìn lại, chỉ chăm chú quan sát đích đến kế tiếp, một ngôi nhà im lìm khuất một nửa trong rừng cây.
”Trung úy William Coen thật sự đã chết,” cô nói.
Billy cố gắng cười, nhưng không có tác dụng. ”Phải, bây giờ tôi là một con zombie thôi,” anh nói, hơi ngạc nhiên khi bỗng cảm thấy một chút tiếc nuối dâng lên trong lồng ngực, trong ruột gan.
Rebecca quay lại, nhìn vào mắt anh, ánh mắt đăm đăm không rời. Anh nhìn thấy trong đó sự chân thành, lòng trắc ẩn, cả sự mạnh mẽ nữa - rồi anh nhận ra, cô cũng cảm nhận được cùng một nỗi khát khao cháy bỏng như anh đang cảm nhận, cùng một nỗi thất vọng mong manh đang gợn nhẹ trong anh.
Phải chi mọi chuyện khác đi… Phải chi trong một hoàn cảnh khác…
Cô gật đầu thật nhẹ, như thể hiểu rõ những gì anh đang nghĩ, như muốn đồng tình với nó. Rồi cô đứng nghiêm, đầu ngẩng cao, rút vai lại, tay giơ lên làm động tác chào, vẫn nhìn vào mắt anh.
Billy lặp lại tư thế của cô, chào đáp lễ, đứng nguyên như thế đến khi cô bỏ tay xuống. Không nói thêm một lời, cô quay người đi thẳng một mạch, men theo con dốc nghiêng đi về phía rừng cây.
Billy nhìn theo đến khi Rebecca mất dạng dưới những tán cây, rồi quay lại, tìm cho mình một con đường. Anh quyết định rằng hướng nam có vẻ là tốt nhất, và bắt đầu dấn bước, thưởng thức ánh mặt trời ấm áp đang rọi trên vai, lắng nghe tiếng chim hót véo von trên những ngọn cây.
...oOo...
Đoạn kết
Tiếng nổ đằng xa lan đến tận biệt thự Spencer, làm nó rung chuyển nhè nhẹ. Bụi rơi lả tả xuống bàn. Đất cát trút xuống trong những đường hầm ngầm. Và những sinh vật sống trong đó hướng những con mắt đứng tròng ra cửa sổ, về phía vách tường, nghe ngóng, sờ soạng trong bóng tối, hy vọng rằng mỗi một chuyển động yếu ớt đồng nghĩa với việc thức ăn sẽ sớm xuất hiện. Chúng đang rất đói.
Bình luận truyện