Chương 3
Gật đầu lia lịa, cậu chậc một tiếng rồi cũng đành bước ra. Lòng tự hỏi, chả biết nơi nào dạy ra một đứa ngốc như thế. Nhìn chắc cỡ bằng tuổi cậu nhưng ngây ngốc như thế, đến cậu cũng đau lòng. Lau tay ướt, Nguyên Hạ vào phòng ngủ cho khách của mình trải chăn trải nệm ra. Chỉnh lại nhiệt độ phòng, thấy khá ổn mới đi ra.
Cứ cho ở đây một hai ngày, mai kêu người điều ra xem, hắn là người ở đâu để xổng. Nếu tìm được nhất định cậu sẽ tẩn cho đám đó một trận, mọe nó nuôi kiểu gì mà dạy được một tên trưởng thành mà đầu óc như đứa ngốc hay vậy.
Còn nếu tìm không ra thì sao?
Nguyên Hạ ngồi ăn quýt xem TV, đầu vẫn không nghĩ ra cách nào hay để xử lí. Cậu thấy hắn đánh nhau cũng không tệ, sức người với tốc độ của hắn cực kì tốt có thể đem cho anh hai huấn luyện làm đàn em. Còn nếu anh hai không nhận, hừm, đành cho hắn vào nhà hàng mình làm bốc vát vậy.
"Ra hình người rồi đó." Nguyên Hạ cười, vẫy tay gọi hắn lại, "Ngồi đây nói chuyện chút."
Có lẽ hắn mặc đồ của cậu nên hơi chật chội, vóc người hắn to cao hơn cậu một chút, nhất tay nhất chân cũng có chút gò bó. Ngồi xuống ghế, hắn thấy ghế rất êm thế là nhún lên nhún xuống y như đứa con nít.
Nhận thấy mình hiền lành và vị tha hệt mẹ già, cậu lườm hắn cảnh cáo hắn mà nhún nữa thì cút. Ngoan ngoãn ngồi im, hắn cầm trái chuối cậu đưa tới, nhìn chằm chằm không biết cái này để làm gì. Nguyên Hạ chịu thua, cậu cầm trái chuối lột vỏ rồi trả lại cho hắn, lúc này hắn ăn ngon lành.
Nguyên Hạ tính ra cũng chả phải người hiền lành gì, cậu gõ gõ bàn cực kì không vui vẻ mà hỏi: "Anh cuối cùng là từ đâu mà tới."
"Ở thành phố, nơi đó bị tàn sát hết rồi, không còn mấy người hết. Tôi sống ở đó rất lâu, lúc nào cũng phải đánh nhau với người khác để dành đồ ăn."
Hắn kể cho cậu nghe chuyện từ khi hắn sinh ra cho tới khi hắn bị rơi vào cái hố đến được nơi kì quái này, còn kể luôn chuyện quái vật tất công con người rồi con người đấu tranh ra sao. Kể rất say mê nhưng trong đó ẩn ẩn hiện hiện nổi sợ hãi đang cắn nuốt tâm hồn hắn.
Đôi mắt đen sâu thẳm, Nguyên Hạ nhìn thẳng vào đổi mắt kia khi nghe hắn kể chuyện đời mình. Cũng bởi thế cậu nhận ra, hắn không hề nói dối. Tất cả những điều hắn nói đều là sự thật.
Vỗ vỗ mái tóc ẩm ướt kia, cậu vừa thấy đáng thương vừa đáng nghi, cười nói: "Cho tôi cái mạng để làm gì? Khuya rồi ngủ đi."
Vẫn cười tủm tỉm, hắn nhận ra cậu không tin hắn lắm. Hắn cũng biết nơi này khác hoàn toàn với nơi hắn sống bấy lâu nay. Cũng bởi vậy cậu không biết, nơi đó chỉ cần cậu cho hắn một phần nhỏ những thứ cậu cho hắn hôm nay thôi, cũng đủ hắn dành cả mạng sống này để đáp lại rồi.
Lùa hắn về chuồng, sau khi nhìn hắn lăn lên giường đắp chăn các thử xong xuôi cậu mới an tâm đi ra ngoài. Vừa mệt vừa thấy cực kì thú vị, cậu đến quầy bar nhỏ của mình rót li rượu uống một ngụm. Ngẫm lại những điều hắn vừa kể một lần nữa.
Tuy cậu cảm giác đó đều là lời thật lòng của hắn, nhưng dù sao cậu vẫn không quá tin tưởng. Câu chuyện đó giống như ở một thế giới khác vậy, nó không hề thuộc về thế giới này.
Theo như hắn, hay gọi là Lâm Thiên Long kể thì hắn là thế hệ thứ ba kể từ khi đại nạn ập xuống. Một trận đó toàn thế giới như tuyệt diệt, thành phố hắn sống chỉ là thành đô của những người sống sót tụ họp lại để có thể cùng nhau sống sót. Những kẻ sống sót lập ra một nhóm, hay gọi là một quốc gia của người sống. Ở đó người ra sức tìm cách trồng trọt, người tìm mọi cách liều mạng ra ngoài đánh nhau với con quỷ hay là zombie để tìm những thứ còn sót lại. Những đứa trẻ thay phiên nhau ra đời để cho người ta có lòng tin về một mai này không còn chết chóc, không còn quỷ dữ.
Ám ảnh nhất có lẽ là thế hệ thứ ba như hắn, không biết thời gian trôi qua những con quỷ đó tại sao không chết hay ăn thịt nhau, chúng vẫn sống vẫn đi lại trong thành phố. Và chuyện gì đến cũng đến, thực vật và động vật cũng bắt đầu biến bị có ý thức.
Con người sống càng lúc càng khổ cực hơn, họ xây một thành lũy bao quanh thành phố giống như cái hàng rào mà người ta rào chuồng gà vậy, đương nhiên con người là lũ gà đó. Bình thường đàn ông ra ngoài đi săn, còn phụ nữ trẻ em ở lại trồng trọt.
Đến một ngày đột nhiên mưa thật lớn, đồng thời mặt đất run chuyển cực mạnh.
Động đất làm thành lũy sụp đổ rất nhiều con quỷ chờ đợi bên ngoài xông vào chúng tàn sát những người sống sót bên trong. Năm đó, Thiên Long còn nhỏ, hắn cũng không biết mình khi đó bao nhiêu tuổi.
Những đứa trẻ sinh ra được tập trung lại một nhóm, sẽ được những người phụ trách nuôi dưỡng. Hắn nói hắn không nhớ rõ lắm, nhưng hắn nhớ bà dì nuôi hắn rất thích đánh bọn hắn, mỗi ngày hắn đều bị đánh. Có lẽ người chăm sóc độc ác nên hắn không có tên. Khi đám quỷ chạy vào hắn rất sợ, bà dì bị cắn chết ăn thịt tại chỗ, có rất nhiều đứa trẻ cũng bị cắn chết.
Lúc đó hắn trốn trong một cái hóc, nơi đó là chỗ hắn hay trốn mỗi khi bị đánh, cũng nhờ thế mà hắn sống. Bên ngoài là quỷ ăn thịt người, hắn chỉ đành trốn ở đó. Thật lâu, cũng không nhớ rõ bao lâu, hắn đói quá liều mạng chạy ra tìm được một ít khoai rồi ôm chạy trốn nơi khác.
Cố gắng sống sót, đánh nhau, lừa gạt, gϊếŧ người... cái gì hắn cũng đã trải qua. Có lẽ quá tịch mịt nên hắn đơn thuần như thế.
Nguyên Hạ phì cười, đơn thuần sao?
Trong phòng ngủ, Thiên Long nằm nhưng người chưa khi nào thả lỏng. Hắn nói sao thì nói cũng sống ở nơi quỷ ăn người, người cũng ăn người bao nhiêu lâu rồi, hắn sao có thể tin tưởng cậu ngay lập tức như thế được.
Đúng là hắn sẽ báo đáp cậu, nhưng đó chỉ là con tim hắn nói, còn lý trí hắn buộc hắn cảnh giác bất cứ lúc nào. Dấu con dao dưới tay, khi nảy trước khi đi ra ngoài, hắn đã dấu nó trong người. Không phải hắn không tin cậu nhưng thói quen không bỏ được.
Tay cầm con dao lên nhìn chằm chằm, con dao này theo hắn rất lâu rồi. Cái này hắn nhặt được trong đống xác chết, dài hơn một gan tay cực kì sắc bén, bình thường hắn phải tìm vải vụn quấn nó lại nếu không sơ ý sẽ bị thương. Con dao này càng gϊếŧ người càng bén, hắn chém rất nhiều người đều dùng con dao này.
Cảnh giác cực độ, hắn nhìn chằm chằm bên ngoài cửa, thời gian trôi qua thật lâu nhưng hắn chưa bao giờ mất cảnh giác cả. Ở nơi đó, chỉ cần hắn ngủ gục thì sẽ chết ngay lập tức. Trừng mắt nhìn chằm chằm thật lâu, đến khi chỉ có sự tỉnh mịt vây bũa hắn. Không gian chỉ còn lại tiếng thở nhẹ của hắn, tim đập thình thịch. Hắn nhìn bóng đèn ngủ trên đầu mình rồi lại nhìn ra ô cửa sổ.
Bước xuống giường chân bước cực nhẹ đến bên cửa, tay nhấc tấm rèm lên. Hắn ban đầu còn cực kì cảnh giác, nhưng khi nhìn ra thì ngây ngốc tại chỗ.
"Đúng là một nơi kì lạ."
Xuyên qua ô cửa sổ là cảnh tượng mà cả đời hắn chưa bao giờ thấy được. Những ánh đèn xinh đẹp chiếu sáng cả thành phố trong đêm khuya. Ánh đèn đủ màu sắc, lấp lánh như ngôi sao trên bầu trời. Hắn có thể thấy được rất nhiều ánh đèn chạy qua chạy lại, có những bản hiệu không biết quảng cáo cái gì nhưng đèn sáng lắm.
Hắn nhớ khi nảy, hắn cực kì kích động khi bước ra khỏi con hẻm đó.
Một nơi có rất nhiều người.
Không có ai trong họ lo lắng sợ hãi, ai cũng cười đùa rất có sức sống. Đôi mắt họ sáng lấp lánh chứ không mờ mịt như sắp chết. Ai cũng quần áo đẹp đẽ chứ không phải miếng đắp miếng vá. Hắn nhìn xuống quần áo của mình, sờ vào thực mịn cực kì thoải mái.
Qụy xuống sàn, ôm đầu hắn lẩm bẩm: "Đây là sao? Là tỉnh hay là mơ?"
+++
Buổi sáng khi ông mặt trời còn chưa chịu tỉnh thì một số người đã tỉnh rồi. Đánh răng rửa mặt, Nguyên Hạ gáp dài một hơi lắc lắc cổ mình cho đỡ mỏi. Cậu nhìn mình trong gương, mặt y hệt cái xác, nhe răng cười hề hề một chút rồi lại trề môi thấy bản thân quá thấy gớm. Lấy sức sống xong rồi bước ra ngoài.
Hí ha hí hửng mở đèn lên, hú mẹ nó hồn, nguyên cục bự tổ chản nằm chèo queo trên ghế còn trợn mắt nhìn cậu nữa. Nguyên Hạ vuốt trái tim mỏng manh yếu đuối của mình, trợn mắt hỏi: "Sao anh không vào phòng mà ngủ."
Thiên Long ngồi dậy, hắn thực sự không thấy mệt chỉ thấy có chút căn thẳn thôi, vò đầu cười tủm tỉm, nói: "Tôi không ngủ được. Cậu đi đâu hả?" Hắn nghiêng đầu nhìn cậu, trời còn chưa sáng nữa.
"Chạy bộ." Cậu có thói quen tập thể dục mỗi sáng, chủ yếu là chạy bộ vừa khỏe người vừa khỏe tim.
Mặc bộ đồ thể thao, cậu ngồi xuống mang giày xong hết rồi. Ngẫn đầu nhìn thấy hắn đứng kế mình, hắn nói: "Tôi đi nữa."
Nguyên Hạ trầm giọng đáp: "Anh còn trong phạm vi tình nghi của tôi đó."
Thiên Long khẳng khái đáp: "Tôi không hại cậu."
"Vậy bỏ cái anh đang dấu dưới áo đi rồi đi." Cậu chỉ chỉ.
Hắn giật mình theo phản xạ lui mấy bước muốn rút dao ra, nhưng nghĩ mình làm vậy không được liền bất đắc dĩ lấy nó ra đưa cậu xem, hắn nghi ngờ hỏi: "Cậu biết sao?"
"Trực giác." Nguyên Hạ tự nhiên nhận con dao đó, cậu gỡ mấy lớp vải ra mắt như phát sáng mà cầm trên tay múa múa mấy đường, sau khi chơi xong còn chưa chịu trả, ngắm nghía nói: "Đoản đao sao? Hàng tốt đó."
Ban đầu hắn gỡ vải ra định cản lại sợ nó cắt đứt tay cậu ai ngờ cái người xinh đẹp này còn tự nhiên cầm nó tung hứng mấy cái làm hắn sợ hết hồn. Có lẽ người này có thói quen chơi với vật nguy hiểm, hắn thấy cậu chơi chán rồi mà không đứt tay đứt chân thì thở phào. Hắn đáp" "Nó gọi là đoản đao sao? Tôi tưởng nó là con dao."
Nguyên Hạ cười: "Đoản đao cực kì sắc, nếu có vỏ nữa thì đẹp. Ok, cất đi cầm theo là tôi không cho đi đâu."
"Tôi không hại cậu." Hắn bất đắc dĩ mà khẳng định lần nữa, sao người này lại không cho hắn mang theo chứ. Lỡ bên ngoài có nguy hiểm thì sao?
Nguyên Hạ trợn mắt trừng hắn: "Tôi không tin anh."
Không danh không tín, đừng tưởng kể câu chuyện với ánh mắt chân thực là cậu hoàn toàn tin.
Hắn bực mình tới mức dậm chân, đáp lại: "Cậu cho tôi ở nhà cậu sao cậu không tin tôi?"
Cậu gông cổ lên nói: "Anh ở nhà tôi thì anh làm gì được tôi, nhưng tôi ra đường lỡ đâu anh thọc tôi một cái rồi ai cứu tôi?"
Hai người trừng nhau một hồi. Thiên Long biết người trước mắt không hiền lành gì, nếu hắn không nghe lời thì đừng mơ được đi chung. Cắn môi suy nghĩ, dù sao hắn cũng mạnh, đánh nhau cũng không tệ. Liếc mắt nhìn cái dáng gầy nhom đó, nếu ra ngoài gặp rắc rối hắn ở lại đánh cho người này chạy là được rồi.
Thở dài, gật đầu đáp ứng: "Được rồi, tôi để nó lại."
Hắn đi vào phòng dấu thanh đao của mình dưới mấy lớp nệm, thấy khá an tâm không sợ người ta lấy nó mới chịu đi ra ngoài. Nguyên Hạ giờ đã mang giày xong hết rồi, đang chóng cằm đợi hắn. Cậu chỉ đôi giày được đặc sẳn dưới sàn, nói:
"Mang giày vào, có cả vớ nữa. Chắc vừa đó, hồi đó có người tặng nhưng to quá tôi không mang vừa."
Hắn kinh ngạc, cầm đôi giày lên xem rồi nhìn cậu nói: "Cần chi, bình thường tôi cũng chẳng đi giày dép gì." Hắn đi chân không chạy khắp nơi quen rồi.
Cậu liếc nhìn đôi bàn chân nứt nẻ của hắn, thở dài bâng quơ đáp: "Mang thì mang đi, nói hoài. Tôi ra ngoài đợi đó nhanh lên."
Hắn nhìn cậu bước ra ngoài cửa khép lại, lòng ngỗng ngang không biết là cảm xúc gì. Tim cảm thấy thật ấm áp, nó đập thình thịch không ngừng. Nhìn đôi giày đẹp này, còn có cả đôi vớ mới nằm trong túi. Hắn cười khẻ một tiếng, còn nói chưa tin hắn sao? Vậy tin rồi còn cho hắn cái gì nữa chứ?
Mang giày xong, đôi giày này cực kì vừa chân cực thoải mái. Hắn không nhớ lần cuối cùng mình tìm được đôi giày là khi nào. Trong thành phố đó, hắn đôi lúc sẽ tìm được những thứ đằng sau đống đổ nát, có lần tìm được đôi giày nhưng rất lớn, mang phồng cả chân nhưng hắn vẫn mang thực lâu, đến khi nó nát rồi hắn lại đi chân trần.
Đứng lên nhún nhảy mấy cái, vui vẻ mà mở cửa đi ra ngoài.
Nguyên Hạ đã đứng bên ngoài lắc lư nảy giờ, thấy hắn đã ra. Nhìn xuống đôi giày, hỏi hắn thoải mái không, hắn đáp thoải mái lắm. Thấy hắn không nói dối, cậu lại nói:
"Anh cứ ở với tôi mấy ngày, nếu anh không phải gian tế hay có nguy hiểm gì tôi sẽ tìm nơi khác để anh sống."
Hắn kinh ngạc, vội đáp lại: "Không cần, tôi không có gì nguy hiểm hết, cho tôi ở lại với cậu đi."
Nguyên Hạ nheo mày nhìn hắn, lạnh lùng cất tiếng: "Để làm gì?"
Hắn vội vàng nói, giọng cực kì nghiêm túc cực kì thành khẩn: "Tôi nói rồi, tôi tặng mạng tôi cho cậu, tặng tất cả của tôi cho cậu."
Nguyên Hạ quát lại: "Tôi không cần mạng của anh. Chậc, mệt quá, để dăm ba bữa nữa tính."
Nói xong cậu quay đầu chạy mất.
Thiên Long đứng nhìn bóng cậu chạy vụt qua, buồn phiền hết sức. Tại sao người xinh đẹp kia lại từ chối mạng của hắn chứ. Hắn đem cái quý nhất của mình tặng cậu rồi, lại không cần. Hắn vô dụng vậy sao, hắn có thể bảo vệ cậu mà.
Mặt buồn xo, ấm ức chạy theo.
Nguyên Hạ đứng đợi thang máy, Thiên Long đã chạy tới. Cậu thầm cảm thán, đúng là chạy rất nhanh. Cửa thang máy mở ra, hắn theo cậu bước vào trong. Thiên Long thấy cậu đứng trước mặt, muốn nhắc đến chuyện khi nảy nhưng cảm thấy cậu không thích nghe mấy chuyện nhưng vậy nên đành thôi không dám nhắc.
Im lặng, hai người không nói nhau câu nào. Nguyên Hạ cũng chẳng để tâm chuyện hắn là bao nhiêu, cậu nhìn đồng hồ thấy hôm nay mình chạy trể quá. Lát nữa còn phải chạy tới nhà hàng xem một chút, liếc qua nhìn hắn. Nếu hắn không phải gian tế thì cậu sẽ xếp cho hắn một công việc ở nhà hàng gần đây, cho một căn nhà trọ.
Lòng tốt của cậu cũng có một giới hạng, cũng không hào phóng đến mức giữ người ở lại bởi cái mặt bí xị này đâu.
Cửa thang máy mở ra, Nguyên Hạ kêu hắn đi. Hai người ra tới đường rồi, Nguyên Hạ chạy trước hắn chạy sau. Chạy qua mấy con đường, chạy tới công viên gần đó. Ban đầu cậu chạy trước hắn chạy sau, một lúc sau, hai người chạy song song.
Chỉ chạy thôi, cũng chẳng nói cái gì.
Công viên sáng có nhiều người đi tập thể dục lắm. Cũng có mấy người trẻ tuổi chạy qua chạy lại. Có mấy người già đến tập dưỡng sinh. Có mấy bà mấy cô đến tập thể dục nhịp điệu. Cũng có vài người trung niên đến chơi cầu lông đá cầu.
Nhịp sống đã bắt đầu, một sức sống tràn khắp không gian dù cho mặt trời mãi vẫn chưa tỉnh dậy.
Hắn vừa chạy, vừa nhìn xung quanh. Ai ai cũng đều cực kì thư thái, hắn nhớ những người chạy trối chết trốn thoát khỏi những con quái vật. Gương mặt những người đó đều xanh xao sợ hãi, đôi mắt tối mù không lối thoát. Đâu giống như ở đây.
Đột nhiên, hắn thấy rất ghen tị.
Cực kì ghen tị với những người ở nơi này.
"Uống nước đi."
Nguyên Hạ đưa cho hắn chai nước mới mua, nảy giờ hắn cứ thẩn thờ nhìn về phía mặt trời mọc. Bầu trời ửng những tia sáng đỏ hồng phía xa, nếu không có mấy tòa nhà trọc trời có lẽ cũng là một cảnh tuyệt đẹp đó chứ.
Bình luận truyện