Sa Hải II - Sa Mãng Xà Sào

Chương 9: C9: 8. Thi Thể Đội Thám Hiểm



Chương 8: Thi thể đội thám hiểm

Editor: An Nhiên

Cậu không cảm thấy sợ hãi những thi thể này chút nào, nếu thi thể đó còn sống, cậu có khi còn hỏi họ rõ ràng tất cả mọi chuyện xảy ra. Thậm chí còn có chút hy vọng bọn họ có thể sống lại, đặc biệt là Thẩm Quỳnh.

Cậu nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh thi thể Thẩm Quỳnh bị chia thành nhiều mảnh nhỏ, dáng người xinh đẹp, thuần khiết, mềm mại, tỏa ra hơi thở thanh xuân ấm áp của nữ sinh trung học, hiện tại đã bị chia thành nhiều mảnh nằm trên mặt đất.

Mắt vẫn nhắm, đương lúc mơ mơ màng màng, dường như những đoạn kí ức liên quan tới Thẩm Quỳnh dần trở nên rõ ràng.

Cậu cố tình đi qua cô ấy, cô ấy cũng không nhớ tới cậu.

Hiện giờ, chỉ bằng lời nói, mọi hình ảnh đang dần hiện lên trong đầu, dường như cảm giác mình đã yêu thương cô gái ấy, cậu cảm thấy bản thân vô cùng, vô cùng biến thái. Cậu không rõ đây là loại cảm xúc gì. Vì hối tiếc sao? Nếu cậu có thể tác động tới sinh mệnh của cô ấy, thì vì cái gì cậu lại không làm, mà chỉ gặp rồi lại lướt qua nhau. Nếu bọn họ quý mến nhau? Nếu họ trở thành bạn tốt của nhau? Có lẽ cái hiện nay cậu có thể làm là thay đổi vận mệnh của chính mình.

Tuy nhiên bây giờ có nói gì cũng đã muộn. Lê Thốc không muốn nhìn thấy cảnh một sinh mệnh lại mất một cách dễ dàng như vậy. Cậu không muốn trông thấy sự yếu ớt và mong manh của cuộc đời. Đây là cảm giác mọi người đều có thể lí giải, tâm tình trong lòng cậu, hoang mang mà không làm cách nào thể hiện được, giữ trong lòng trở thành một cảm giác vô cùng kì quái.


Lúc Lê Thốc tỉnh dậy, Tô Vạn đã phắn, Dương Hảo cũng không thấy trở lại. Cậu nhìn đồng hồ, bọn này chắc đã sớm về rồi, chắc còn đi WC, hay là tắm rửa, thay bộ quần áo, thậm chí đánh một ván mạt chược, thời gian vừa rồi cũng đủ để làm hết cả.

Cậu bấm số của Tô Vạn, phát hiện điện thoại đã tắt. Lê Thốc biết rõ tính cách của cậu ta, liền mắng một câu đồ con rùa rụt đầu. Rồi chuyển sang số của Dương Hảo, thấy thông báo không ở khu vực phục vụ.

Cậu chán nản đặt điện thoại sang một bên, lúc này kỳ thật cảm thấy dường như bản thân đã là một người khác. Bình thường gặp tình huống như vậy, người ta nên là biểu hiện như Tô Vạn, tại sao bản thân còn kiên trì với mấy thứ này? Chẳng lẽ cậu thực sự như lời Ngô Tà nói, có thiên phú về khoản này? Cậu thực sự không cần loại thiên phú ấy.

Vừa đứng dậy động đậy người đã thấy tay đau nhức. Mấy khối thi thể này đặt ở đây rất nhanh liền bốc mùi phân hủy. Cậu phải nghĩ ra biện pháp, nhưng trời đã khuya, chẳng thể tìm được ở đâu thiết bị tạo băng. Đành đi ra ngoài, dọc đường tìm các quầy bán quà vặt có tủ lạnh, sau đó trả giá cao gấp ba lần giá thị trường, mua hết cả tủ lạnh cùng các thứ bên trong.

Đến khoảng bốn, năm giờ rạng sáng hôm sau, cậu gom được sáu, bảy cái tủ lạnh cũ. Tìm xe ba bánh chở về kho hàng, cậu thật cẩn thận thả số thi thể vào. Sau khi xong việc, Lê Thốc cũng đã yên tâm được một nửa.

Tiếp đó, cậu bắt đầu mở các thùng còn lại, khoảng 16, 17 cái, trong đó toàn bộ đều là các thây khô giống lúc trước. Rồi tự mình lập một bảng, ngoài cái tên Hoắc Trung Xu, những cái có tên là: Lí Á, Bạch Tiểu Tiêu, Trần Hạ, Tôn Thục Hương, Lưu Nhã Hiền. Còn lại đều là xác vô danh, chỉ có đánh số.

Lần này, Lê Thốc đã có kinh nghiệm, cậu khởi động đòn bẩy, để thây khô tự mình ngồi dậy, sau đó nhìn vào góc tối dưới đáy quan tài, xem có thứ gì hay không. Nhưng trong đó toàn bộ đều là văn kiện. Phần lớn là số liệu viết tay, cậu tạm thời không có tâm tư đọc chúng.


Lê Thốc nhận ra, có một cảm giác rằng: các vật phẩm này phân làm ba loại. Thứ nhất là trang bị quân giới cùng đồ vật thám hiểm, thứ hai là thây khô, cuối cùng là mấy thi thể mới. Dựa theo suy đoán của cậu, những thứ này đều có một lai lịch.

Những người ở đây, trong một lần thám hiểm đã gặp phải sự cố. Nhìn vào độ khô quắt của đám thây khô, hẳn là đã qua nhiều năm, chắc là vật phẩm tìm thấy trong chuyến thám hiểm.

Trang bị thám hiểm sau khi kết thúc được gửi trở về, là những vật còn thừa sau khi đội thám hiểm hoàn thành.

Còn những thi thể mới có lẽ là người trong đoàn thám hiểm. Nói cách khác, tư trang của họ cùng những thứ phát hiện được, đều được gửi tới đây. Có người đã đóng gói rồi gửi cho cậu, tất cả đồ đạc tìm thấy, trang bị thừa lại, cùng thân xác của đội thám hiểm, đều được đóng gói.

Tuy rằng biến thái, nhưng cũng khá ngạo mạn.

Hiện tại, cái cần phải biết tại sao toàn bộ những thứ từ đội thám hiểm lại phải cho đóng gói gửi về như vậy?

Trong quá trình ấy đã xảy ra việc gì, là bị người khác sát hại? Sau đó cảm thấy phiền toái cho nên chuyển trở lại? Trong sa mạc mà cũng gọi được dịch vụ chuyển hàng sao?


Không thể nào, thật sự không thuyết phục.

Cảm giác chuyện này giống một đòn thị uy trong tiểu thuyết võ hiệp, một cao thủ nào đó đi giết ma đầu, nhưng lại bị ma đầu giết. Ma đầu này phá nát rồi cột thi thể lên lưng ngựa, ngựa nhớ đường cũ mà trở về. Người khác đều nghĩ cao thủ chiến thắng trở về, kết quả con ngựa nhìn thấy chuồng liền phi nước đại, thi thể không chịu được độ xóc mạnh liền chia năm xẻ bảy, rơi rụng xuống. Mọi người nhìn cảnh đó đều đau lòng cả.

Đây là một cố sự ở Hong kong, Đài Loan, cũng khá là hợp lí, nhưng rõ ràng không thể xảy ra ngoài hiện thực. Mà vì cái quái gì phải đi gửi cho cậu? Cũng đâu phải là cậu cử đi. Lê Thốc không ra nổi một khả năng hợp lí cho tất cả sự việc, cậu nghĩ đến lời nói của Giải Vũ Thần: hết thảy mọi sự, đối phương đã làm vậy, nhất định phải có tính hợp lí của nó. Như vậy mọi thông tin hẳn là đều nằm trong đống đồ gửi tới đó.

Lê Thốc tự nói với bản thân không cần gấp, cứ từ từ, nếu có thông tin, nhất định sẽ tìm được.

Cậu không tiếp tục ở lại trong kho hàng, mà đi thẳng về nhà. Trong lòng vẫn để tâm tới việc của Thẩm Quỳnh, cha mẹ cô ấy và cả cô ấy đều bị giết hại. Cha mẹ Thẩm Quỳnh còn có quan hệ sâu xa với cha mẹ mình, còn nhớ gần đây cha mình luôn có biểu hiện kỳ lạ, chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới cha mình?

Việc cậu bị cuốn vào đây, có phải thực chất chỉ là ngẫu nhiên? Nhớ tới khi ở trong sa mạc từng trông thấy một số thùng kỳ quái, chúng thực sự gây ấn tượng với cậu, lúc cậu còn nhỏ cũng từng thấy qua. Mọi dấu vết dường như cùng báo hiệu một việc: Bản thân không phải vô tình bị chọn. Việc lựa chọn này nhất định không phải do ông trời sắp đặt, mà là do người làm.

Nói như vậy nếu cậu là người được chọn thì khi Hoàng Nghiêm khắc thứ đó trên lưng cậu, hẳn là đã biết trước thân phận của cậu.

Sau khi Lê Thốc về tới nhà, phát hiện trong nhà vẫn không có ai, cha cũng chưa về. Nhưng tờ giấy trong ngăn kéo đã được đặt trên bàn. Lê Thốc mở ngăn kéo, thấy tất cả bản vẽ bên trong đã bị lấy đi, chỉ còn vài tờ một trăm màu đỏ.


Việc này đã quá thường xuyên xảy ra, cha hay phải đi tiếp khách, không có cách nào chăm sóc cậu, chỉ có thể để cậu tự túc.

Cậu bỗng cảm thấy trong nhà có chút không an toàn, cảm thấy suy nghĩ của bản thân ngày một kỳ quái, những chuyện xảy ra gần đây khiến cho thần kinh cũng bị ảnh hưởng.

Cậu đi tới phòng làm việc của cha, không ngừng lục lọi bản ghi chép liên lạc của ông, hy vọng có thể tìm được tin tức của cha mẹ Thẩm Quỳnh.

Cậu không nhớ rõ quan hệ giữa họ và chức vụ của cha Thẩm Quỳnh khi đó, chỉ biết bọn họ cùng trong một hệ thống công tác. Hy vọng có thể theo đó lục được trong thư phòng một số thông tin về cha mẹ Thẩm Quỳnh, như vậy mới có thể biết được gia đình cô ấy giữ vai trò gì trong toàn bộ chuyện này.

Không lâu sau, cậu lục được một cuốn sổ địa chỉ cũ, trong đó có thông tin của cha và thông tin liên lạc với các bạn đồng môn. Lê Thốc xem kĩ, rốt cuộc tìm thấy tên của cha Thẩm Quỳnh.

Cậu đọc được tên đơn vị công tác của ông, có chút bất ngờ nhẹ. Cha Thẩm Quỳnh làm nhiệm vụ hậu cần, khó trách sao lại có liên quan đến nghiệp vụ của cha cậu. Nhà xưởng của cha phục vụ nhu cầu khá lớn về công tác hậu cần.

Lê Thốc sờ lên mặt mình, nhìn vào tên công ty của cha Thẩm Quỳnh, nhận ra công ty này, cậu cũng vô cùng quen thuộc, chính là công ty gửi đống thi thể tới cho cậu.

A! Lê Thốc thầm nghĩ, thì ra chuyện này được triển khai như thế!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện