Sai Phi Dụ Tình
Đêm lạnh như nước, trăng sáng treo trên ngọn cây, thanh quang đổ xuống, chiếu sáng tiểu viện màu xám. Trúc xanh bên tường tây nhẹ nhàng chập chờn trong gió, phát ra thanh âm thanh thúy dễ nghe, trách không được chỗ này gọi là "Thính Phong Uyển ", hóa ra lí do là đây.
Thanh phong khẽ thổi, ánh trăng mông lung, cảm giác rất thanh khiết.
Lưu Sương ngồi ở dưới hành lang, trước mặt một cây cổ cầm, ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng lãng đãng, giống như nghĩ đến cái gì. Cả người đắm chìm trong ánh trăng sáng trong, thanh ẩn mà yên tĩnh.
Đúng lúc Hồng Ngẫu tưởng rằng tiểu thư nhà mình trở thành tượng đá rồi, tay Lưu Sương đột nhiên chuyển động, nhẹ nhàng chạm lên những dây dần. Tay áo như mây, búp tay như lan, những ngón tay ngọc uốn lại, nhẹ nhàng chậm rãi xoay vòng đầy thu hút.
Trong lúc nhất thời, trong sân tràn ngập tiếng đàn, như mưa rơi lên lá chuối, như lưu thủy đưa tình, êm tai uyển chuyển nói không nên lời .
Tiếng đàn lúc đầu mênh mông mãnh liệt, hình như có tiếng gió mưa, nhưng dần dần , có xu hướng cự tuyệt nghẹn ngào, thống khổ trong hoảng hốt, như dòng nước mùa xuân chậm chạp, dạ oanh rền rĩ.
Tiếng đàn là tiếng lòng, Lưu Sương lúc này , vô luận như thế nào cũng không thể đàn ra thanh âm vui vẻ . Nàng yêu một người, nhưng chưa từng được hắn ngó qua một lần, cũng chưa bao giờ được thấy hắn cười, là chuyện bi ai cỡ nào chứ. Trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy chính mình như mây tịch mịch, gió gào thê lương như tiếng lòng đau xót, nhưng lại không có người nào nghe được, không người nào để ý.
Ánh trăng bàng bạc chiếu lên gương mặt nàng, hàng mi dầy có sự tiêu điều, bên môi một nụ cười khổ đau.
Nước chảy mây trôi, khó khăn gặp lại, chút tình này như mây vô định, vẫn đến trong từng giấc mơ. Người đáng thương, bạc bẽo như mây gió, càng khó tương ngộ. Ngẫm cho tới bây giờ, yêu người thật nhiều, sẽ đau thật nhiều.
Hồng Ngẫu chưa bao giờ nghe thấy tiểu thư nhà mình đàn ra khúc nhạc bi thương đến vậy, giật nảy cả mình, không biết phải làm như thế nào cho phải.
Đàn xong một khúc, Lưu Sương dùng tay khấu dây, ngừng tiếng đàn .
Vầng trăng đã lên cao, thanh phong nhẹ thổi, dư âm lượn lờ.
Mặt Lưu Sương hồi phục sự điềm tĩnh cùng lạnh nhạt, nhưng trái tim nàng có yên tĩnh hay không, có lẽ chỉ có một mình nàng biết. Nguồn: https://truyenbathu.net
Trong viện chợt vang lên tiếng thở dài, ẩn chứa bao nhiêu bất đắc dĩ cùng bi thương, Lưu Sương ngẩn ngơ, xác định tiếng thở dài đó không phải của mình.
Hồng Ngẫu dù sao cũng có học võ , nhĩ lực so với Lưu Sương tốt hơn nhiều, sớm đã phát hiện ra tiếng thở dài đó đến từ trên đỉnh đầu, trong tàng cây quế hoa. Liền quát một tiếng: " Tiểu tặc phương nào? Xuống đây!" Trong tay phóng ra một ám khí, hướng lên tàng cây.
Lưu Sương thản nhiên ngồi ở đó, thần tình lạnh nhạt, không có một chút kinh hoàng nào. Thích bò lên cây, trên đời này trừ Bách Lý Băng, còn có thể là ai? Có điều, thở dài như vậy không giống phong cách của hắn, hắn phải hả hê mới đúng chứ.
Chỉ nghe thấy một tiếng "Ai nha" sợ hãi, một bóng đen "Phù phù" rơi xuống trước mặt.
"Ai u, ngã chết ta rồi. Hồng Ngẫu, tại sao ngươi có thể ra tay tàn nhẫn đến vậy chứ, cẩn thận sau này không có ai cưới ngươi!" Bách Lý Băng bưng cái mông ủy khuất nói.
"Là ngươi hả, kẻ nào bảo ngươi lén lút bò lên cây vậy, ta còn tưởng rằng ngươi là tiểu tặc đấy." Hồng Ngẫu tiến lên đỡ Bách Lý Băng.
Bách Lý Băng kêu thảm, dè dặt ngồi vào ghế Hồng Ngẫu mang đến.
"Ngươi là mèo hả, không có việc gì tại sao lại bò lên cây! Không đúng, ngươi hẳn là con khỉ con!" Hồng Ngẫu nhớ ra việc hắn vẽ thêm con khỉ vào bức tranh Hàn Mai của Lưu Sương, không nhịn được trêu chọc nói.
Bách Lý Băng ngược lại không nhìn Hồng Ngẫu, cúi đầu sửa sang lại ống tay áo của mình, thỉnh thoảng dè dặt nhìn trộm Lưu Sương một cái, thấy nàng không chút động lòng ngồi đó, tóc dài bay trong gió, sắc mặt yên lặng bình tĩnh như mặt nước hồ thu, con ngươi trong suốt bình tĩnh không có dù chỉ một tia rung động.
Cứ tưởng rằng, ngày hôm ấy trong cung hắn cường hôn nàng, nàng gặp lại hắn, dù thế nào, cũng phải xấu hổ. Nhưng mà, hôm nay, tình huống này, cho thấy nàng căn bản không coi nụ hôn của hắn là chuyện gì lớn lao, thật đúng là coi hắn là tiểu hài tử rồi.
Nhớ lại tiếng đàn của nàng, ngẹn ngào bi thương, vậy là không phải vì hắn.
Trong lòng mặc dù cực kỳ nghẹn ngào ủy khuất, nét mặt của Bách Lý Băng lại giống như người khác đang thiếu nợ hắn: "Tiểu Sương Sương, tại sao nàng lại đàn khúc nhạc bi thương vậy, có phải tam hoàng huynh hắn khi dễ nàng không."
Lưu Sương làm như không nghe thấy, coi hắn như không khí. Tâm lý nàng kỳ thật có chút tức giận , nếu không phải ngày ấy hắn cường hôn nàng, làm cho Bách Lý Hàn nhìn thấy, lúc này, nàng sẽ không phải ngồi ở đây . Hắn làm xằng làm bậy quen rồi, tự dưng lại lien lụy đến thanh danh của nàng.
"Thật sự là hắn đã khi dễ nàng rồi, ta đi tìm tam hoàng huynh nói chuyện phải trái một phen!" Bách Lý Băng đứng lên, quơ ống tay áo, nói.
Ống tay áo màu tím lóe sáng tím nhạt, thêu đóa mai trắng, dưới ánh trăng, hết sức nổi bật.
"Hồng Ngẫu, tiễn khách!" Lưu Sương chưa từng nói tiếng nào chợt lạnh giọng ra lệnh.
Bách Lý Băng nghe vậy, đôi mắt lập tức ngập nước, nhưng hết lần này tới lần khác chẳng tuôn ra được giọt nào, con ngươi đen ngập nước đảo quanh, muốn khóc mà không khóc được. Dưới ánh trăng thanh ẩn, giọt lệ long lanh, khiến người ta không thể không động lòng.
Hồng Ngẫu đã sớm mềm lòng, vỗ vai Lưu Sương nói: "Tiểu thư, Tĩnh Vương vất vả đến đây, cho hắn ngồi một lúc đi."
Kỳ thật Lưu Sương cũng không phải giận Bách Lý Băng nhiều lắm, chỉ giận hắn động chân động tay với nàng. Nhưng Lưu Sương chợt nghĩ, hắn chỉ là một thiếu niên, tuy thân phận là hoàng tử cao quí, nhưng sợ là chưa từng được hưởng tình cảm yêu thương đích thực, nếu không, đêm hắn trúng độc sẽ không nói ra những lời đau thương đấy.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn ửng đỏ u oán , nàng làm sao mà lạnh lùng cho được . Trong lòng ai oán thở than, thiếu niên này, thật đúng là khắc tinh của nàng.
Bách Lý Băng thấy thần sắc Lưu Sương thư hoãn rồi, lau nước mắt, nhẹ giọng nói: "Tiểu Sương Sương, ta muốn nghe đàn!"
Lưu Sương thở dài một tiếng, bàn tay mềm mãi khẽ đưa, lại bắt đầu đánh đàn.
Ánh trăng mênh mông chiếu rọi, bóng cây lắc lư, tiếng đàn uyển chuyển, cảnh đẹp không lời nào có thể diễn tả.
Nhưng mà, có một người không quen nhìn, hết lần này tới lần khác muốn tới phá hư cảnh đẹp.
"Các ngươi thật vui vẻ nhỉ!" Cửa sân chợt vang lên một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Lưu Sương quay đầu, ánh trăng như nước, bao phủ một thân ảnh bạch y, đang chậm rãi đi đến.
Lưu Sương có chút ngạc nhiên, cho đến nay hắn chưa từng canh ba nửa đêm đại giá quang lâm đến tiểu viện của nàng, vận khí của nàng tối nay cũng thật là tốt, xui xẻo hết lần này tới lần khác. Lần này không biết hắn sẽ hiểu lầm thành thế nào, tùy hắn muốn thế nào cũng được, cũng không phải lần đầu tiên nữa rồi, dù sao trong mắt hắn, nàng chẳng qua chỉ là một dâm phụ muốn câu dẫn đứa em trai chưa trưởng thành của chồng.
Cúi đầu tiếp tục đánh đàn, coi như chưa có việc gì xảy ra.
Bách Lý Hàn ngược lại không có vẻ tức giận, chăm chú thưởng thức cây quạt cán ngọc trong tay, khóe môi cười một nụ cười như vô tình. Không biết là cười thật hay cười giả, vẻ mặt kín đáo khiến kẻ khác không cách nào thăm dò.
Bách Lý Băng cũng có chút ngoài ý muốn, hắn đã phái người tìm hiểu kĩ lắm rồi, hoàng huynh đối với Lưu Sương cho tới bây giờ chỉ có lạnh nhạt hờ hững , tại sao lại nửa đêm nửa hôm mò tới đây, không lẽ tin tức hắn thu được sai rồi?
"Ngũ đệ, tới từ khi nào, tại sao không thông báo một tiếng?" Bách Lý Hàn tự tiếu phi tiếu hỏi thăm.
Bách Lý Băng đứng dậy, thầm nghĩ: nếu ta thông báo, huynh sẽ đồng ý cho ta tiến vào sao? Nhưng mà trong miệng vẫn nói: "Băng nhi tới tìm tam tẩu , vì thế không đi quấy rầy Tam ca. Tam ca ngồi xuống cùng nhau nghe đàn đi, kỹ thuật đánh đàn của tam tẩu , thật sự là không ngờ được."
Bách Lý Hàn hai mắt lấp lánh nhìn Lưu Sương, vung vẩy cây quạt, thản nhiên nói: "Thật vậy sao, tối nay bổn vương thật muốn nghe cho thỏa thích! Nhưng mà……………." quay đầu nhìn về phía Bách Lý Băng nói: "Ngũ đệ, ngươi đã nghe rồi, không cần nghe nữa đâu, đêm đã khuya, hay là sớm hồi phủ của chính mình đi!"
Bách Lý Hàn không chút khách khí đối với Bách Lý Băng, hạ lệnh trục khách.
Bách Lý Băng ủy khuất nhìn Bách Lý Hàn nói: "Tam ca, tối nay ta không đi, có được không?"
"Không được!" Bách Lý Hàn lạnh lùng ra lệnh .
"Đi thì đi, Tiểu Sương Sương, ngày khác ta lại đến làm khách, khuê phòng của nàng ta vẫn giữ lại, dược thảo của nàng, ta cũng cho người hàng ngày tưới bón!" Bách Lý Băng đùa đùa vừa cười vừa nói:.
"Ngươi gọi nàng là cái gì?" Sắc mặt Bách Lý Hàn trở nên lạnh như băng, lạnh giọng nói.
Bách Lý Băng giống như con thỏ, chuồn đi tự lúc nào rồi.
Trong nháy mắt tiểu viện trở nên an tĩnh, Lưu Sương ngừng đánh đàn, thản nhiên nhìn Bách Lý Hàn, nghĩ thầm, hắn hạ màn được rồi, mắng nàng cho xong rồi thì đi đi.
Chờ một lát, vẫn không có động tĩnh gì, quay đầu nhìn lên.
Trong mắt Lưu Sương giờ chỉ có nụ cười của hắn, dưới vầng trăng, như băng giá mùa xuân, khiến người ta phát run.
Cái này có ý tứ gì, Lưu Sương nghĩ mãi không ra, rất ít khi nàng có thể chứng kiến Bách Lý Hàn tươi cười, không khỏi có chút ngây ngẩn. Chưa từng nghe nói có người nào trước khi phát hỏa lại nở một nụ cười.
Bách Lý Hàn cũng không nói không rằng, thản nhiên ngồi vào ghế mà Bách Lý Băng ngồi lúc nãy, thản nhiên nhắm hai mắt lại, nói: "Lưu Sương, đàn cho ta một khúc đi, không nên cô phụ cảnh đẹp thế này."
Gọi nàng Lưu Sương, còn tự xưng là ta!
Hắn như thế này, Lưu Sương càng hồ nghi, trông thấy hắn thản nhiên tự đắc ngồi lên ghế, muốn nàng đàn cho hắn nghe sao?
Hắn đang tưởng bở sao!
Lưu Sương cố kìm nén sự bực bội, khẽ cắn môi dưới, ngón tay đưa một vòng, một chuỗi nhạc bật ra. Lần này không phải khúc nhạc ôn nhu thắm thiết, cũng không phải bi thương thê lương, mà là kim qua thiết mã, bão tố rền vang.
Trong lúc nhất thời, khắp sân là tiếng mưa tiếng gió, tiếng đàn như tiếng vó ngựa xé tan màn đêm, đập nát vầng trăng, như đao kiếm muốn chọc thủng trời đêm.
Khí phách thật lớn, phồn âm rất nhiều, cao âm chói tai, tay Bách Lý Hàn đang cầm cây quạt cũng phải phát run lên.
Tiếng đàn như vậy, sợ là ngay cả người đã chết có nghe được cũng phải đội mồ sống dậy vì ầm ĩ. Huống chi là hắn đây, sớm biết rằng nàng sẽ không đàn cho hắn nghe, chẳng ngờ nàng lại nghĩ ra cái biện pháp này để chà đạp lỗ tai của hắn …………….
Chương 33: Nghe đàn
Đêm lạnh như nước, trăng sáng treo trên ngọn cây, thanh quang đổ xuống, chiếu sáng tiểu viện màu xám. Trúc xanh bên tường tây nhẹ nhàng chập chờn trong gió, phát ra thanh âm thanh thúy dễ nghe, trách không được chỗ này gọi là "Thính Phong Uyển ", hóa ra lí do là đây.
Thanh phong khẽ thổi, ánh trăng mông lung, cảm giác rất thanh khiết.
Lưu Sương ngồi ở dưới hành lang, trước mặt một cây cổ cầm, ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng lãng đãng, giống như nghĩ đến cái gì. Cả người đắm chìm trong ánh trăng sáng trong, thanh ẩn mà yên tĩnh.
Đúng lúc Hồng Ngẫu tưởng rằng tiểu thư nhà mình trở thành tượng đá rồi, tay Lưu Sương đột nhiên chuyển động, nhẹ nhàng chạm lên những dây dần. Tay áo như mây, búp tay như lan, những ngón tay ngọc uốn lại, nhẹ nhàng chậm rãi xoay vòng đầy thu hút.
Trong lúc nhất thời, trong sân tràn ngập tiếng đàn, như mưa rơi lên lá chuối, như lưu thủy đưa tình, êm tai uyển chuyển nói không nên lời .
Tiếng đàn lúc đầu mênh mông mãnh liệt, hình như có tiếng gió mưa, nhưng dần dần , có xu hướng cự tuyệt nghẹn ngào, thống khổ trong hoảng hốt, như dòng nước mùa xuân chậm chạp, dạ oanh rền rĩ.
Tiếng đàn là tiếng lòng, Lưu Sương lúc này , vô luận như thế nào cũng không thể đàn ra thanh âm vui vẻ . Nàng yêu một người, nhưng chưa từng được hắn ngó qua một lần, cũng chưa bao giờ được thấy hắn cười, là chuyện bi ai cỡ nào chứ. Trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy chính mình như mây tịch mịch, gió gào thê lương như tiếng lòng đau xót, nhưng lại không có người nào nghe được, không người nào để ý.
Ánh trăng bàng bạc chiếu lên gương mặt nàng, hàng mi dầy có sự tiêu điều, bên môi một nụ cười khổ đau.
Nước chảy mây trôi, khó khăn gặp lại, chút tình này như mây vô định, vẫn đến trong từng giấc mơ. Người đáng thương, bạc bẽo như mây gió, càng khó tương ngộ. Ngẫm cho tới bây giờ, yêu người thật nhiều, sẽ đau thật nhiều.
Hồng Ngẫu chưa bao giờ nghe thấy tiểu thư nhà mình đàn ra khúc nhạc bi thương đến vậy, giật nảy cả mình, không biết phải làm như thế nào cho phải.
Đàn xong một khúc, Lưu Sương dùng tay khấu dây, ngừng tiếng đàn .
Vầng trăng đã lên cao, thanh phong nhẹ thổi, dư âm lượn lờ.
Mặt Lưu Sương hồi phục sự điềm tĩnh cùng lạnh nhạt, nhưng trái tim nàng có yên tĩnh hay không, có lẽ chỉ có một mình nàng biết. Nguồn: https://truyenbathu.net
Trong viện chợt vang lên tiếng thở dài, ẩn chứa bao nhiêu bất đắc dĩ cùng bi thương, Lưu Sương ngẩn ngơ, xác định tiếng thở dài đó không phải của mình.
Hồng Ngẫu dù sao cũng có học võ , nhĩ lực so với Lưu Sương tốt hơn nhiều, sớm đã phát hiện ra tiếng thở dài đó đến từ trên đỉnh đầu, trong tàng cây quế hoa. Liền quát một tiếng: " Tiểu tặc phương nào? Xuống đây!" Trong tay phóng ra một ám khí, hướng lên tàng cây.
Lưu Sương thản nhiên ngồi ở đó, thần tình lạnh nhạt, không có một chút kinh hoàng nào. Thích bò lên cây, trên đời này trừ Bách Lý Băng, còn có thể là ai? Có điều, thở dài như vậy không giống phong cách của hắn, hắn phải hả hê mới đúng chứ.
Chỉ nghe thấy một tiếng "Ai nha" sợ hãi, một bóng đen "Phù phù" rơi xuống trước mặt.
"Ai u, ngã chết ta rồi. Hồng Ngẫu, tại sao ngươi có thể ra tay tàn nhẫn đến vậy chứ, cẩn thận sau này không có ai cưới ngươi!" Bách Lý Băng bưng cái mông ủy khuất nói.
"Là ngươi hả, kẻ nào bảo ngươi lén lút bò lên cây vậy, ta còn tưởng rằng ngươi là tiểu tặc đấy." Hồng Ngẫu tiến lên đỡ Bách Lý Băng.
Bách Lý Băng kêu thảm, dè dặt ngồi vào ghế Hồng Ngẫu mang đến.
"Ngươi là mèo hả, không có việc gì tại sao lại bò lên cây! Không đúng, ngươi hẳn là con khỉ con!" Hồng Ngẫu nhớ ra việc hắn vẽ thêm con khỉ vào bức tranh Hàn Mai của Lưu Sương, không nhịn được trêu chọc nói.
Bách Lý Băng ngược lại không nhìn Hồng Ngẫu, cúi đầu sửa sang lại ống tay áo của mình, thỉnh thoảng dè dặt nhìn trộm Lưu Sương một cái, thấy nàng không chút động lòng ngồi đó, tóc dài bay trong gió, sắc mặt yên lặng bình tĩnh như mặt nước hồ thu, con ngươi trong suốt bình tĩnh không có dù chỉ một tia rung động.
Cứ tưởng rằng, ngày hôm ấy trong cung hắn cường hôn nàng, nàng gặp lại hắn, dù thế nào, cũng phải xấu hổ. Nhưng mà, hôm nay, tình huống này, cho thấy nàng căn bản không coi nụ hôn của hắn là chuyện gì lớn lao, thật đúng là coi hắn là tiểu hài tử rồi.
Nhớ lại tiếng đàn của nàng, ngẹn ngào bi thương, vậy là không phải vì hắn.
Trong lòng mặc dù cực kỳ nghẹn ngào ủy khuất, nét mặt của Bách Lý Băng lại giống như người khác đang thiếu nợ hắn: "Tiểu Sương Sương, tại sao nàng lại đàn khúc nhạc bi thương vậy, có phải tam hoàng huynh hắn khi dễ nàng không."
Lưu Sương làm như không nghe thấy, coi hắn như không khí. Tâm lý nàng kỳ thật có chút tức giận , nếu không phải ngày ấy hắn cường hôn nàng, làm cho Bách Lý Hàn nhìn thấy, lúc này, nàng sẽ không phải ngồi ở đây . Hắn làm xằng làm bậy quen rồi, tự dưng lại lien lụy đến thanh danh của nàng.
"Thật sự là hắn đã khi dễ nàng rồi, ta đi tìm tam hoàng huynh nói chuyện phải trái một phen!" Bách Lý Băng đứng lên, quơ ống tay áo, nói.
Ống tay áo màu tím lóe sáng tím nhạt, thêu đóa mai trắng, dưới ánh trăng, hết sức nổi bật.
"Hồng Ngẫu, tiễn khách!" Lưu Sương chưa từng nói tiếng nào chợt lạnh giọng ra lệnh.
Bách Lý Băng nghe vậy, đôi mắt lập tức ngập nước, nhưng hết lần này tới lần khác chẳng tuôn ra được giọt nào, con ngươi đen ngập nước đảo quanh, muốn khóc mà không khóc được. Dưới ánh trăng thanh ẩn, giọt lệ long lanh, khiến người ta không thể không động lòng.
Hồng Ngẫu đã sớm mềm lòng, vỗ vai Lưu Sương nói: "Tiểu thư, Tĩnh Vương vất vả đến đây, cho hắn ngồi một lúc đi."
Kỳ thật Lưu Sương cũng không phải giận Bách Lý Băng nhiều lắm, chỉ giận hắn động chân động tay với nàng. Nhưng Lưu Sương chợt nghĩ, hắn chỉ là một thiếu niên, tuy thân phận là hoàng tử cao quí, nhưng sợ là chưa từng được hưởng tình cảm yêu thương đích thực, nếu không, đêm hắn trúng độc sẽ không nói ra những lời đau thương đấy.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn ửng đỏ u oán , nàng làm sao mà lạnh lùng cho được . Trong lòng ai oán thở than, thiếu niên này, thật đúng là khắc tinh của nàng.
Bách Lý Băng thấy thần sắc Lưu Sương thư hoãn rồi, lau nước mắt, nhẹ giọng nói: "Tiểu Sương Sương, ta muốn nghe đàn!"
Lưu Sương thở dài một tiếng, bàn tay mềm mãi khẽ đưa, lại bắt đầu đánh đàn.
Ánh trăng mênh mông chiếu rọi, bóng cây lắc lư, tiếng đàn uyển chuyển, cảnh đẹp không lời nào có thể diễn tả.
Nhưng mà, có một người không quen nhìn, hết lần này tới lần khác muốn tới phá hư cảnh đẹp.
"Các ngươi thật vui vẻ nhỉ!" Cửa sân chợt vang lên một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Lưu Sương quay đầu, ánh trăng như nước, bao phủ một thân ảnh bạch y, đang chậm rãi đi đến.
Lưu Sương có chút ngạc nhiên, cho đến nay hắn chưa từng canh ba nửa đêm đại giá quang lâm đến tiểu viện của nàng, vận khí của nàng tối nay cũng thật là tốt, xui xẻo hết lần này tới lần khác. Lần này không biết hắn sẽ hiểu lầm thành thế nào, tùy hắn muốn thế nào cũng được, cũng không phải lần đầu tiên nữa rồi, dù sao trong mắt hắn, nàng chẳng qua chỉ là một dâm phụ muốn câu dẫn đứa em trai chưa trưởng thành của chồng.
Cúi đầu tiếp tục đánh đàn, coi như chưa có việc gì xảy ra.
Bách Lý Hàn ngược lại không có vẻ tức giận, chăm chú thưởng thức cây quạt cán ngọc trong tay, khóe môi cười một nụ cười như vô tình. Không biết là cười thật hay cười giả, vẻ mặt kín đáo khiến kẻ khác không cách nào thăm dò.
Bách Lý Băng cũng có chút ngoài ý muốn, hắn đã phái người tìm hiểu kĩ lắm rồi, hoàng huynh đối với Lưu Sương cho tới bây giờ chỉ có lạnh nhạt hờ hững , tại sao lại nửa đêm nửa hôm mò tới đây, không lẽ tin tức hắn thu được sai rồi?
"Ngũ đệ, tới từ khi nào, tại sao không thông báo một tiếng?" Bách Lý Hàn tự tiếu phi tiếu hỏi thăm.
Bách Lý Băng đứng dậy, thầm nghĩ: nếu ta thông báo, huynh sẽ đồng ý cho ta tiến vào sao? Nhưng mà trong miệng vẫn nói: "Băng nhi tới tìm tam tẩu , vì thế không đi quấy rầy Tam ca. Tam ca ngồi xuống cùng nhau nghe đàn đi, kỹ thuật đánh đàn của tam tẩu , thật sự là không ngờ được."
Bách Lý Hàn hai mắt lấp lánh nhìn Lưu Sương, vung vẩy cây quạt, thản nhiên nói: "Thật vậy sao, tối nay bổn vương thật muốn nghe cho thỏa thích! Nhưng mà……………." quay đầu nhìn về phía Bách Lý Băng nói: "Ngũ đệ, ngươi đã nghe rồi, không cần nghe nữa đâu, đêm đã khuya, hay là sớm hồi phủ của chính mình đi!"
Bách Lý Hàn không chút khách khí đối với Bách Lý Băng, hạ lệnh trục khách.
Bách Lý Băng ủy khuất nhìn Bách Lý Hàn nói: "Tam ca, tối nay ta không đi, có được không?"
"Không được!" Bách Lý Hàn lạnh lùng ra lệnh .
"Đi thì đi, Tiểu Sương Sương, ngày khác ta lại đến làm khách, khuê phòng của nàng ta vẫn giữ lại, dược thảo của nàng, ta cũng cho người hàng ngày tưới bón!" Bách Lý Băng đùa đùa vừa cười vừa nói:.
"Ngươi gọi nàng là cái gì?" Sắc mặt Bách Lý Hàn trở nên lạnh như băng, lạnh giọng nói.
Bách Lý Băng giống như con thỏ, chuồn đi tự lúc nào rồi.
Trong nháy mắt tiểu viện trở nên an tĩnh, Lưu Sương ngừng đánh đàn, thản nhiên nhìn Bách Lý Hàn, nghĩ thầm, hắn hạ màn được rồi, mắng nàng cho xong rồi thì đi đi.
Chờ một lát, vẫn không có động tĩnh gì, quay đầu nhìn lên.
Trong mắt Lưu Sương giờ chỉ có nụ cười của hắn, dưới vầng trăng, như băng giá mùa xuân, khiến người ta phát run.
Cái này có ý tứ gì, Lưu Sương nghĩ mãi không ra, rất ít khi nàng có thể chứng kiến Bách Lý Hàn tươi cười, không khỏi có chút ngây ngẩn. Chưa từng nghe nói có người nào trước khi phát hỏa lại nở một nụ cười.
Bách Lý Hàn cũng không nói không rằng, thản nhiên ngồi vào ghế mà Bách Lý Băng ngồi lúc nãy, thản nhiên nhắm hai mắt lại, nói: "Lưu Sương, đàn cho ta một khúc đi, không nên cô phụ cảnh đẹp thế này."
Gọi nàng Lưu Sương, còn tự xưng là ta!
Hắn như thế này, Lưu Sương càng hồ nghi, trông thấy hắn thản nhiên tự đắc ngồi lên ghế, muốn nàng đàn cho hắn nghe sao?
Hắn đang tưởng bở sao!
Lưu Sương cố kìm nén sự bực bội, khẽ cắn môi dưới, ngón tay đưa một vòng, một chuỗi nhạc bật ra. Lần này không phải khúc nhạc ôn nhu thắm thiết, cũng không phải bi thương thê lương, mà là kim qua thiết mã, bão tố rền vang.
Trong lúc nhất thời, khắp sân là tiếng mưa tiếng gió, tiếng đàn như tiếng vó ngựa xé tan màn đêm, đập nát vầng trăng, như đao kiếm muốn chọc thủng trời đêm.
Khí phách thật lớn, phồn âm rất nhiều, cao âm chói tai, tay Bách Lý Hàn đang cầm cây quạt cũng phải phát run lên.
Tiếng đàn như vậy, sợ là ngay cả người đã chết có nghe được cũng phải đội mồ sống dậy vì ầm ĩ. Huống chi là hắn đây, sớm biết rằng nàng sẽ không đàn cho hắn nghe, chẳng ngờ nàng lại nghĩ ra cái biện pháp này để chà đạp lỗ tai của hắn …………….
Bình luận truyện