Săn Tim Nàng
Chương 74: Đêm kinh hồn
“Nhị ca...” Nhạc Hoành khẽ gọi một tiếng.
Vân Tu quay đầu nhìn đám đông huyên náo không thôi phía sau, vội la lên: “Nhưng quận mã gia nói làm vậy rất nguy hiểm, không muốn cùng đi với Ân nhị thiếu. Ân Sùng Quyết mang theo người ngựa của chính mình… đã… đã…”
Đương nhiên Nhạc Hoành biết hành động của Ân Sùng Quyết vô cùng nguy hiểm, nhưng lại chính là đột kích mạnh nhất với Ung Thành đang bấp bênh lúc này. “Nhị ca dẫn theo bao nhiêu người?”
“Không đến một ngàn người…” Vân Tu thở dài. “Thiếu phu nhân, hắn là nhị ca của cô, Lý Trọng Nguyên không muốn ra tay tương trợ, ta đi giúp hắn thì hơn.” Nói xong tay cầm trường kiếm lao nhanh vào màn mưa, trong nháy mắt đã khuất dạng.
“Trọng Nguyên đại ca!” Ngô Hữu đá đá chân nhìn về hướng Ung Thành, nghiêng tai lắng nghe đã có thể cảm nhận được tiếng binh khí va chạm. “Nhân đêm mưa bất ngờ đánh Ung Thành, chưa chắc đã không thành công. Vì sao huynh không đi giúp đỡ hắn ta. Nếu Ung Thành thực sự bị Ân Sùng Quyết và người nhà hắn chiếm được… khi đó chỉ có công lao của một mình Ân gia. Mọi người đổ máu bao lâu nay, công lao đều bị Ân gia chiếm hết, thật sự quá uổng.”
Lý Trọng Nguyên nhíu chặt mày, môi mím chặt như đang suy nghĩ gì đó.
“Trọng Nguyên đại ca!” Ngô Tá thấy Lý Trọng Nguyên hồi lâu không nói, giậm chân nói. “Nếu trận này Ân Sùng Quyết bại ở Ung Thành… chúng ta thấy chết mà không cứu, cũng sẽ bị thiếu chủ trách tội.”
“Thiếu chủ?” Lý Trọng Nguyên khẽ cười một tiếng mở miệng nói: “Ngô Tá… thiếu chủ đang ở đâu, ta, ngươi, đệ đệ ngươi có ai gặp qua không?”
Ngô Hữu nhất thời nghẹn lời. “Thì ra là thế... Trọng Nguyên ca là muốn... Đệ hiểu được...”
Ánh mắt chất phác của Ngô Tá ngưng lại tràn đầy hoảng sợ: “Huynh muốn...”
Lý Trọng Nguyên đứng thẳng dậy, nhìn thẳng mười trượng ngoài soái doanh. “Thiếu chủ nếu nói tương trợ, ta nhất định tức khắc xuất binh cứu Ân Sùng Quyết kia, nếu thiếu chủ kiềm chế không được đi ra soái doanh… để cho ta nhìn thật kỹ coi, người bí mật trốn trong soái doanh mấy ngày nay, rốt cuộc có phải người mà chúng ta muốn gặp hay không. Nếu thiếu chủ vẫn đóng cửa bất động, cũng có nghĩa tuỳ hắn ta sống chết không quản, chúng ta khi đó cần gì phải lo lắng chứ? Cho dù Ân Sùng Quyết thật sự chết…” Lý Trọng Nguyên trầm mặc một lát nói: “Cũng là hắn tự tìm đường chết mà thôi.”
Khi Vân Tu thúc ngựa đuổi đến chân Ung Thành, cũng là lúc thấy lá cờ của Sài gia quân tung bay trên tường thành bị phá nham nhở, quân Lương không kịp chống đỡ đối mặt với đám người Ân Gia Bảo như thiên binh thần tướng chạy tan tác như chó nhà có tang.
Mưa to vốn bất ngờ, quân sĩ Ân Gia Bảo có thói quen dầm mưa gió, so với quân sĩ bày binh bố trận ngăn địch thì thiện chiến hơn rất nhiều, mặc dù chưa đến ngàn người, nhưng nhờ trời phù hộ một có thể sánh mười, chỉ mới hơn một canh giờ đã hạ được lỗ hổng Ung Thành, thế như chẻ tre.
“Ung Thành là cửa ngõ vào Đại Lương, vô cùng quan trọng, cho dù thế nào cũng phải bảo vệ bằng được.” Kỷ Minh phẫn nộ quát. “Giết bọn chúng, giết hết, có chết cũng phải giữ được Ung Thành, có chết cũng phải giữ được Ung Thành.”
“Khởi bẩm vương gia, Ung Thành thủ không được!” Phó tướng cả người là máu nghiêng ngã quỳ rạp xuống đất. “Sài gia quân hình như có ngàn quân vạn mã tấn công, cửa Bắc đã thất thủ, người của chúng ta chết vô số, Vương gia... Mau thoát khỏi thành đi.”
Kỷ Minh hít một hơi, há miệng thở dốc không muốn tin những gì nghe được, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Sao lại thế được? Sài Chiêu không thèm để ý đến Sài Dật, lòng quân ắt sẽ hoang mang, như thế nào còn có thể đồng lòng dốc sức? Thám tử đã nói Sài gia quân có nội chiến, tuyệt đối không thể gióng trống nâng cao sĩ khí mà dốc sức đánh với bản vương. Tuyệt đối không thể. Ngươi mới nói là vạn mã ngàn quân… sao lại nhiều người như vậy? Do ai cầm đầu?”
“Vương gia không kịp rồi…” Nghe tiếng đao kiếm bên ngoài vọng tới ngày càng rõ, phó tướng bối rối không kiêng dè nói: “Giữ được rừng xanh, không lo thiếu củi đốt.”
“Vô Sương... Vô Sương ở đâu!” Kỷ Minh rối loạn tìm bóng dáng Vô Sương xung quanh.
“Vô Sương đại nhân hình như là đi cửa Bắc, nói là cần phải mau đến xem là kẻ nào muốn đoạt Ung Thành…” Thị vệ đáp.
“Không còn lo được nhiềunhuư vậy.” Phó tướng thay Kỷ Minh dọn dẹp đồ đạc trên bàn. “Vương gia, chúng ta mau lùi về thành phía sau, Ung Thành… Chúng ta sớm muộn cũng đoạt về được.”
Kỷ Minh giật mạnh kim lưu cung trên tường, vội mặc áo giáp chạy về chuồng ngựa, không quản mưa như trút nước trêm đầu, mặt nhăn nhúm đầy bụng oán giận, nghiến răng nói: “Ngày nào không giết được Sài Chiêu và Nhạc Hoành, bản vương khó mà hả được nỗi hận trong lòng. Đi.”
Trời đêm sấm sét, ánh chớp xanh tím cắt ngang chân trời, rọi lên khuôn mặt cương liệt của người Ân Gia Bảo, thiếu tướng cầm đầu áo giáp lẫm liệt, trường kiếm trong tay thoăn thoắt như chốn không người, máu nhuốm đỏ lưỡi kiếm, con ngươi đen láy sáng ngời, mũi kiếm xẹt qua cổ họng địch nhân, thở gấp tiến thẳng về phía trước, nhắm thẳng phủ Kỷ Minh ở.
Trong bóng đêm, một thân ảnh lẻ loi thần bí, nhờ ánh chớp vụt qua nhìn thấy thiếu tướng anh dũng này… Vô Sương nhận ra hắn, ở ngoài thành Thương Châu, nam tử này luôn bám sát bên cạnh Sài Chiêu, tuy rằng không nhìn rõ mặt mũi hắn, nhưng Vô Sương sẽ không quên được cặp mắt che giấu dục vọng của hắn, ánh mắt loé sáng giống chủ thượng Kỷ Minh của mình.
Vô Sương nhìn thật kỹ, thấy người đi theo sau Ân Sùng Quyết cũng không nhiều, nhưng mỗi người đều như không sợ cái chết, thề phải liều mạng đoạt được Ung Thành.
“Ta không có sai... Ta sẽ không sai.” Vô Sương thấp giọng lẩm bẩm. “Sài gia quân nội chiến... Quả thực như thế.”
“Vô Sương đại nhân...” thị vệ thân tín của Kỷ Minh vội vàng chạy lại. “Vương gia đã chạy theo cửa Nam, cuối cùng cũng tìm được ngài, ngài mau chạy đi cùng chúng ta thôi.”
“Vương gia đã đi rồi?” Vô Sương ảo não thở dài. “Đánh vào Ung Thành cũng không bao nhiêu binh sĩ, Ung Thành còn hơn một vạn quân, Vương gia không nên chạy đi mới phải!”
Thị vệ kia bối rối nhìn xung quanh bốn phía nói: “Đám người công thành kia không bao nhiêu người? Vô Sương đại nhân nói đùa rồi. Chạy nhanh… Chạy nhanh ra khỏi thành đuổi theo Vương gia rồi nói sau...”
Vô Sương thật sự không cam lòng cứ như vậy rời đi, nhưng thấy tướng sĩ còn sót lại đều đuổi theo Kỷ Minh mà chạy đi, sợ bản thân mình bị bỏ lại, trong lòng cũng biết là Ung Thành khó mà xoay ngược tình thế được.
“Dù sao cũng phải thay Vương gia diệt trừ một tên mới được.” Vô Sương căm giận rút đoản kiếm từ trong ngực áo ra, nhờ mưa đêm che giấu, đoản kiếm nhắm về phía Ân Sùng Quyết. “Đó là ngươi.”
Đầu ngón tay Vô Sương vừa động, tiếng đoản kiếm đã thoát bao mà ra, Ân Sùng Quyết trên ngựa né không kịp, đau đớn hét lên một tiếng ôm ngực, ngã khỏi lưng ngựa.
“Nhị thiếu gia. Nhị thiếu gia.”
“Chúng ta đi!” Vô Sương cười khẽ, xoay người lẩn vào bóng đêm.
Vân Tu bị một màn này doạ sợ đứng sững sờ trong mưa, thở dốc không dám bước nửa bước Ân Sùng Quyết bị một đao xuyên tim, chắc chắn chết không thể sống …
Đám tráng sĩ Ân gia nâng Ân Sùng Quyết lên… chỉ thấy đoản kiếm cắm vào lồng ngực, hai mắt Ân Sùng Quyết nhắm chặt không có động tĩnh, đành bối mắt nhìn nhau không dám động gì.
Vân Tu vuốt nước mưa trên mặt, rất nhanh chạy đến bên cạnh Ân Sùng Quyết đang bất tỉnh nhân sự, nuốt nước bọt nói: “Các ngươi mang Ân nhị thiếu quay về quân doanh... Những người còn lại, người còn lại … đánh vảo phủ… không được lùi bước.”
“Không được lùi bước.”
Ngoài Ung Thành.
“Trọng Nguyên đại ca!!” Mặt Ngô Hữu không có chút máu vọt vào doanh trướng của Lý Trọng Nguyên: “Không hay rồi. Ân Sùng Quyết… Ân Sùng Quyết… sợ là chết rồi…”
“Cái gì?” Ngô Tá phía sau cả kinh giật nảy người. “Đệ nói lại cho ta.”
“Ân Sùng Quyết bị người lén đâm xuyên tim… Vừa mới... mới được nâng trở về...” Ngô Hữu nghẹn ngào nói: “Đệ đứng từ xa nhìn thấy… sợ là… đã không cứu được nữa.”
Lý Trọng Nguyên thở dài một tiếng, cầm kiếm đứng lên, mặt không chút thay đổi nói: “Đi, cùng đi nhìn xem, nếu Ân Sùng Quyết thực sự là đi đời nhà ma, chúng ta nên tiễn hắn một đoạn đường.”
“Nhị ca! Nhị ca!” Nhạc Hoành nghe được tin giữ, bất chấp trời còn mưa lớn lao ra khỏi soái doanh, lồng ngực quặn đau.
Ân Sùng Quyết được đặt ở cây cổ thụ bên bìa rừng, vây quanh có rất nhiều binh sĩ, Lý Trọng Nguyên thấy mặt hắn xám như tro tàn, đã không còn hơi thở, ngửa đầu bi ai nói: “Ân nhị thiếu hy sinh vì Đại Chu ta, ta còn mặt mũi gì…”
“Nhị ca sẽ không sao cả.” Nhạc Hoành đẩy đám người vây quanh ra, mới liếc nhìn Ân Sùng Quyết một cái, đã che miệng khóc lớn: “Nhị ca...”
“Thiếu phu nhân hãy nén bi thương...” Vân Tu giữ chặt Nhạc Hoành nói. “Người chết không thể sống lại... Thiếu phu nhân...”
Nhạc Hoành giãy khỏi tay Vân Tu, quỳ rạp xuống bên cạnh Ân Sùng Quyết, dùng sức lay vai hắn: “Nhị ca, nhị ca huynh trả lời muội, trả lời muội đi… Muội là A Hoành đây, muội là A Hoành đây…”
Từng giọt nước mắt nóng hổi trào ra khỏi hốc mắt, rơi đầy trên mặt Ân Sùng Quyết, hoà vào với vết máu chảy lên khoé môi khô nứt của hắn.
Nhị ca...” Nhạc Hoành bi thương nhìn về phía Lý Trọng Nguyên đang đứng im không nhúc nhích: “Quận mã gia... ngươi cứ đứng nhìn như vậy sao?”
“Trọng Nguyên không hiểu được ý của thiếu phu nhân.” Lý Trọng Nguyên ngẩng đầu nói.
Nhạc Hoành đang muốn mở miệng, đám người bên ngoài đã kinh hô:”Là hắn!” “Hắn không phải đã rời khỏi quân doanh sao?”
“Tránh ra! Tránh ra hết cho ta!”
Ân Sùng Húc đẩy đám người vây quanh ra, bất chấp những người kinh ngạc đứng bất động khi nhìn thấy mình, quỳ gối xuống nâng đệ đệ dậy.
“Trọng Nguyên đại ca... Này...” Ngô Hữu trừng lớn mắt khó có thể tin nói. “Là hắn! Ân Sùng Húc! Người trong soái doanh… thực sự không phải thiếu chủ… mà là… Ân Sùng Húc.”
Lý Trọng Nguyên nhìn mấy người xung quanh, lạnh lùng cười nói: “Ta biết ngay…chỉ có như vậy, hồ ly mới có thể lộ đuôi. Ân Sùng Húc… Ân Sùng Quyết… giỏi cho hai huynh đệ nhà ngươi, giỏi cho thiếu phu nhân nữa.”
“Nhị ca chết rồi, nhị ca chết rồi!” Nhạc Hoành nức nở rơi lệ nói.
Ân Sùng Húc đè mạnh bả vai run rẩy của Nhạc Hoành, nhưng vẻ mặt không có bi thống mà thoáng bình ổn hơi thở, tay cầm lấy đoản kiếm cắm trên ngực Ân Sùng Quyết.
“Ngươi định làm gì?” Vân Tu khó hiểu hỏi. “Mọi người đều đã nản lòng, giờ phút này còn muốn nhổ đao?”
Ân Sùng Húc làm như không nghe thấy động tĩnh xung quanh. “A Hoành, đưa cho huynh cái khăn sạch.”
Tuy Nhạc Hoành không biết hắn muốn làm gì, nhưng vẫn xé một góc áo, chưa cho Ân Sùng Húc.
Ân Sùng Húc dồn hết sức, không chần chờ rút mạnh thanh kiếm cắm trên ngực đệ đệ ra, thoáng chốc máu bắn tung toé khắp nơi, miệng Nhạc Hoành đang khóc cũng hít vào hơi lớn máu tanh.
Ân Sùng Húc dùng khăn đè chặt vết thương trên ngực đệ đệ, miệng không ngừng gọi: “Sùng Quyết, Sùng Quyết. Mở mắt nhìn đại ca đi.”
Ân Sùng Quyết như là bị gọi tỉnh, hét nhỏ một tiếng, hơi thở nghẹn hồi lâu bỗng tuôn trào… “A Hoành… A Hoành…”
Vân Tu quay đầu nhìn đám đông huyên náo không thôi phía sau, vội la lên: “Nhưng quận mã gia nói làm vậy rất nguy hiểm, không muốn cùng đi với Ân nhị thiếu. Ân Sùng Quyết mang theo người ngựa của chính mình… đã… đã…”
Đương nhiên Nhạc Hoành biết hành động của Ân Sùng Quyết vô cùng nguy hiểm, nhưng lại chính là đột kích mạnh nhất với Ung Thành đang bấp bênh lúc này. “Nhị ca dẫn theo bao nhiêu người?”
“Không đến một ngàn người…” Vân Tu thở dài. “Thiếu phu nhân, hắn là nhị ca của cô, Lý Trọng Nguyên không muốn ra tay tương trợ, ta đi giúp hắn thì hơn.” Nói xong tay cầm trường kiếm lao nhanh vào màn mưa, trong nháy mắt đã khuất dạng.
“Trọng Nguyên đại ca!” Ngô Hữu đá đá chân nhìn về hướng Ung Thành, nghiêng tai lắng nghe đã có thể cảm nhận được tiếng binh khí va chạm. “Nhân đêm mưa bất ngờ đánh Ung Thành, chưa chắc đã không thành công. Vì sao huynh không đi giúp đỡ hắn ta. Nếu Ung Thành thực sự bị Ân Sùng Quyết và người nhà hắn chiếm được… khi đó chỉ có công lao của một mình Ân gia. Mọi người đổ máu bao lâu nay, công lao đều bị Ân gia chiếm hết, thật sự quá uổng.”
Lý Trọng Nguyên nhíu chặt mày, môi mím chặt như đang suy nghĩ gì đó.
“Trọng Nguyên đại ca!” Ngô Tá thấy Lý Trọng Nguyên hồi lâu không nói, giậm chân nói. “Nếu trận này Ân Sùng Quyết bại ở Ung Thành… chúng ta thấy chết mà không cứu, cũng sẽ bị thiếu chủ trách tội.”
“Thiếu chủ?” Lý Trọng Nguyên khẽ cười một tiếng mở miệng nói: “Ngô Tá… thiếu chủ đang ở đâu, ta, ngươi, đệ đệ ngươi có ai gặp qua không?”
Ngô Hữu nhất thời nghẹn lời. “Thì ra là thế... Trọng Nguyên ca là muốn... Đệ hiểu được...”
Ánh mắt chất phác của Ngô Tá ngưng lại tràn đầy hoảng sợ: “Huynh muốn...”
Lý Trọng Nguyên đứng thẳng dậy, nhìn thẳng mười trượng ngoài soái doanh. “Thiếu chủ nếu nói tương trợ, ta nhất định tức khắc xuất binh cứu Ân Sùng Quyết kia, nếu thiếu chủ kiềm chế không được đi ra soái doanh… để cho ta nhìn thật kỹ coi, người bí mật trốn trong soái doanh mấy ngày nay, rốt cuộc có phải người mà chúng ta muốn gặp hay không. Nếu thiếu chủ vẫn đóng cửa bất động, cũng có nghĩa tuỳ hắn ta sống chết không quản, chúng ta khi đó cần gì phải lo lắng chứ? Cho dù Ân Sùng Quyết thật sự chết…” Lý Trọng Nguyên trầm mặc một lát nói: “Cũng là hắn tự tìm đường chết mà thôi.”
Khi Vân Tu thúc ngựa đuổi đến chân Ung Thành, cũng là lúc thấy lá cờ của Sài gia quân tung bay trên tường thành bị phá nham nhở, quân Lương không kịp chống đỡ đối mặt với đám người Ân Gia Bảo như thiên binh thần tướng chạy tan tác như chó nhà có tang.
Mưa to vốn bất ngờ, quân sĩ Ân Gia Bảo có thói quen dầm mưa gió, so với quân sĩ bày binh bố trận ngăn địch thì thiện chiến hơn rất nhiều, mặc dù chưa đến ngàn người, nhưng nhờ trời phù hộ một có thể sánh mười, chỉ mới hơn một canh giờ đã hạ được lỗ hổng Ung Thành, thế như chẻ tre.
“Ung Thành là cửa ngõ vào Đại Lương, vô cùng quan trọng, cho dù thế nào cũng phải bảo vệ bằng được.” Kỷ Minh phẫn nộ quát. “Giết bọn chúng, giết hết, có chết cũng phải giữ được Ung Thành, có chết cũng phải giữ được Ung Thành.”
“Khởi bẩm vương gia, Ung Thành thủ không được!” Phó tướng cả người là máu nghiêng ngã quỳ rạp xuống đất. “Sài gia quân hình như có ngàn quân vạn mã tấn công, cửa Bắc đã thất thủ, người của chúng ta chết vô số, Vương gia... Mau thoát khỏi thành đi.”
Kỷ Minh hít một hơi, há miệng thở dốc không muốn tin những gì nghe được, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Sao lại thế được? Sài Chiêu không thèm để ý đến Sài Dật, lòng quân ắt sẽ hoang mang, như thế nào còn có thể đồng lòng dốc sức? Thám tử đã nói Sài gia quân có nội chiến, tuyệt đối không thể gióng trống nâng cao sĩ khí mà dốc sức đánh với bản vương. Tuyệt đối không thể. Ngươi mới nói là vạn mã ngàn quân… sao lại nhiều người như vậy? Do ai cầm đầu?”
“Vương gia không kịp rồi…” Nghe tiếng đao kiếm bên ngoài vọng tới ngày càng rõ, phó tướng bối rối không kiêng dè nói: “Giữ được rừng xanh, không lo thiếu củi đốt.”
“Vô Sương... Vô Sương ở đâu!” Kỷ Minh rối loạn tìm bóng dáng Vô Sương xung quanh.
“Vô Sương đại nhân hình như là đi cửa Bắc, nói là cần phải mau đến xem là kẻ nào muốn đoạt Ung Thành…” Thị vệ đáp.
“Không còn lo được nhiềunhuư vậy.” Phó tướng thay Kỷ Minh dọn dẹp đồ đạc trên bàn. “Vương gia, chúng ta mau lùi về thành phía sau, Ung Thành… Chúng ta sớm muộn cũng đoạt về được.”
Kỷ Minh giật mạnh kim lưu cung trên tường, vội mặc áo giáp chạy về chuồng ngựa, không quản mưa như trút nước trêm đầu, mặt nhăn nhúm đầy bụng oán giận, nghiến răng nói: “Ngày nào không giết được Sài Chiêu và Nhạc Hoành, bản vương khó mà hả được nỗi hận trong lòng. Đi.”
Trời đêm sấm sét, ánh chớp xanh tím cắt ngang chân trời, rọi lên khuôn mặt cương liệt của người Ân Gia Bảo, thiếu tướng cầm đầu áo giáp lẫm liệt, trường kiếm trong tay thoăn thoắt như chốn không người, máu nhuốm đỏ lưỡi kiếm, con ngươi đen láy sáng ngời, mũi kiếm xẹt qua cổ họng địch nhân, thở gấp tiến thẳng về phía trước, nhắm thẳng phủ Kỷ Minh ở.
Trong bóng đêm, một thân ảnh lẻ loi thần bí, nhờ ánh chớp vụt qua nhìn thấy thiếu tướng anh dũng này… Vô Sương nhận ra hắn, ở ngoài thành Thương Châu, nam tử này luôn bám sát bên cạnh Sài Chiêu, tuy rằng không nhìn rõ mặt mũi hắn, nhưng Vô Sương sẽ không quên được cặp mắt che giấu dục vọng của hắn, ánh mắt loé sáng giống chủ thượng Kỷ Minh của mình.
Vô Sương nhìn thật kỹ, thấy người đi theo sau Ân Sùng Quyết cũng không nhiều, nhưng mỗi người đều như không sợ cái chết, thề phải liều mạng đoạt được Ung Thành.
“Ta không có sai... Ta sẽ không sai.” Vô Sương thấp giọng lẩm bẩm. “Sài gia quân nội chiến... Quả thực như thế.”
“Vô Sương đại nhân...” thị vệ thân tín của Kỷ Minh vội vàng chạy lại. “Vương gia đã chạy theo cửa Nam, cuối cùng cũng tìm được ngài, ngài mau chạy đi cùng chúng ta thôi.”
“Vương gia đã đi rồi?” Vô Sương ảo não thở dài. “Đánh vào Ung Thành cũng không bao nhiêu binh sĩ, Ung Thành còn hơn một vạn quân, Vương gia không nên chạy đi mới phải!”
Thị vệ kia bối rối nhìn xung quanh bốn phía nói: “Đám người công thành kia không bao nhiêu người? Vô Sương đại nhân nói đùa rồi. Chạy nhanh… Chạy nhanh ra khỏi thành đuổi theo Vương gia rồi nói sau...”
Vô Sương thật sự không cam lòng cứ như vậy rời đi, nhưng thấy tướng sĩ còn sót lại đều đuổi theo Kỷ Minh mà chạy đi, sợ bản thân mình bị bỏ lại, trong lòng cũng biết là Ung Thành khó mà xoay ngược tình thế được.
“Dù sao cũng phải thay Vương gia diệt trừ một tên mới được.” Vô Sương căm giận rút đoản kiếm từ trong ngực áo ra, nhờ mưa đêm che giấu, đoản kiếm nhắm về phía Ân Sùng Quyết. “Đó là ngươi.”
Đầu ngón tay Vô Sương vừa động, tiếng đoản kiếm đã thoát bao mà ra, Ân Sùng Quyết trên ngựa né không kịp, đau đớn hét lên một tiếng ôm ngực, ngã khỏi lưng ngựa.
“Nhị thiếu gia. Nhị thiếu gia.”
“Chúng ta đi!” Vô Sương cười khẽ, xoay người lẩn vào bóng đêm.
Vân Tu bị một màn này doạ sợ đứng sững sờ trong mưa, thở dốc không dám bước nửa bước Ân Sùng Quyết bị một đao xuyên tim, chắc chắn chết không thể sống …
Đám tráng sĩ Ân gia nâng Ân Sùng Quyết lên… chỉ thấy đoản kiếm cắm vào lồng ngực, hai mắt Ân Sùng Quyết nhắm chặt không có động tĩnh, đành bối mắt nhìn nhau không dám động gì.
Vân Tu vuốt nước mưa trên mặt, rất nhanh chạy đến bên cạnh Ân Sùng Quyết đang bất tỉnh nhân sự, nuốt nước bọt nói: “Các ngươi mang Ân nhị thiếu quay về quân doanh... Những người còn lại, người còn lại … đánh vảo phủ… không được lùi bước.”
“Không được lùi bước.”
Ngoài Ung Thành.
“Trọng Nguyên đại ca!!” Mặt Ngô Hữu không có chút máu vọt vào doanh trướng của Lý Trọng Nguyên: “Không hay rồi. Ân Sùng Quyết… Ân Sùng Quyết… sợ là chết rồi…”
“Cái gì?” Ngô Tá phía sau cả kinh giật nảy người. “Đệ nói lại cho ta.”
“Ân Sùng Quyết bị người lén đâm xuyên tim… Vừa mới... mới được nâng trở về...” Ngô Hữu nghẹn ngào nói: “Đệ đứng từ xa nhìn thấy… sợ là… đã không cứu được nữa.”
Lý Trọng Nguyên thở dài một tiếng, cầm kiếm đứng lên, mặt không chút thay đổi nói: “Đi, cùng đi nhìn xem, nếu Ân Sùng Quyết thực sự là đi đời nhà ma, chúng ta nên tiễn hắn một đoạn đường.”
“Nhị ca! Nhị ca!” Nhạc Hoành nghe được tin giữ, bất chấp trời còn mưa lớn lao ra khỏi soái doanh, lồng ngực quặn đau.
Ân Sùng Quyết được đặt ở cây cổ thụ bên bìa rừng, vây quanh có rất nhiều binh sĩ, Lý Trọng Nguyên thấy mặt hắn xám như tro tàn, đã không còn hơi thở, ngửa đầu bi ai nói: “Ân nhị thiếu hy sinh vì Đại Chu ta, ta còn mặt mũi gì…”
“Nhị ca sẽ không sao cả.” Nhạc Hoành đẩy đám người vây quanh ra, mới liếc nhìn Ân Sùng Quyết một cái, đã che miệng khóc lớn: “Nhị ca...”
“Thiếu phu nhân hãy nén bi thương...” Vân Tu giữ chặt Nhạc Hoành nói. “Người chết không thể sống lại... Thiếu phu nhân...”
Nhạc Hoành giãy khỏi tay Vân Tu, quỳ rạp xuống bên cạnh Ân Sùng Quyết, dùng sức lay vai hắn: “Nhị ca, nhị ca huynh trả lời muội, trả lời muội đi… Muội là A Hoành đây, muội là A Hoành đây…”
Từng giọt nước mắt nóng hổi trào ra khỏi hốc mắt, rơi đầy trên mặt Ân Sùng Quyết, hoà vào với vết máu chảy lên khoé môi khô nứt của hắn.
Nhị ca...” Nhạc Hoành bi thương nhìn về phía Lý Trọng Nguyên đang đứng im không nhúc nhích: “Quận mã gia... ngươi cứ đứng nhìn như vậy sao?”
“Trọng Nguyên không hiểu được ý của thiếu phu nhân.” Lý Trọng Nguyên ngẩng đầu nói.
Nhạc Hoành đang muốn mở miệng, đám người bên ngoài đã kinh hô:”Là hắn!” “Hắn không phải đã rời khỏi quân doanh sao?”
“Tránh ra! Tránh ra hết cho ta!”
Ân Sùng Húc đẩy đám người vây quanh ra, bất chấp những người kinh ngạc đứng bất động khi nhìn thấy mình, quỳ gối xuống nâng đệ đệ dậy.
“Trọng Nguyên đại ca... Này...” Ngô Hữu trừng lớn mắt khó có thể tin nói. “Là hắn! Ân Sùng Húc! Người trong soái doanh… thực sự không phải thiếu chủ… mà là… Ân Sùng Húc.”
Lý Trọng Nguyên nhìn mấy người xung quanh, lạnh lùng cười nói: “Ta biết ngay…chỉ có như vậy, hồ ly mới có thể lộ đuôi. Ân Sùng Húc… Ân Sùng Quyết… giỏi cho hai huynh đệ nhà ngươi, giỏi cho thiếu phu nhân nữa.”
“Nhị ca chết rồi, nhị ca chết rồi!” Nhạc Hoành nức nở rơi lệ nói.
Ân Sùng Húc đè mạnh bả vai run rẩy của Nhạc Hoành, nhưng vẻ mặt không có bi thống mà thoáng bình ổn hơi thở, tay cầm lấy đoản kiếm cắm trên ngực Ân Sùng Quyết.
“Ngươi định làm gì?” Vân Tu khó hiểu hỏi. “Mọi người đều đã nản lòng, giờ phút này còn muốn nhổ đao?”
Ân Sùng Húc làm như không nghe thấy động tĩnh xung quanh. “A Hoành, đưa cho huynh cái khăn sạch.”
Tuy Nhạc Hoành không biết hắn muốn làm gì, nhưng vẫn xé một góc áo, chưa cho Ân Sùng Húc.
Ân Sùng Húc dồn hết sức, không chần chờ rút mạnh thanh kiếm cắm trên ngực đệ đệ ra, thoáng chốc máu bắn tung toé khắp nơi, miệng Nhạc Hoành đang khóc cũng hít vào hơi lớn máu tanh.
Ân Sùng Húc dùng khăn đè chặt vết thương trên ngực đệ đệ, miệng không ngừng gọi: “Sùng Quyết, Sùng Quyết. Mở mắt nhìn đại ca đi.”
Ân Sùng Quyết như là bị gọi tỉnh, hét nhỏ một tiếng, hơi thở nghẹn hồi lâu bỗng tuôn trào… “A Hoành… A Hoành…”
Bình luận truyện